Đời nghệ sĩ

Theo nhà nghiên cứu Chuột Chũi thì trong thời kỳ Súc sinh Giai phẩm, Ếch Rêu thực sự là một chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng. Gạt tình riêng, hướng về mục đích cao cả, ngài đã có những bài luận đanh thép về hiện tượng Chích Chòe Than, đại diện cho lực lượng chậm tiến, xa rời cuộc sống.
Cụ Cóc Tía bồi hồi nhớ lại. “Ếch Rêu và Chích Chòe Than đều cùng sinh ra từ nơi tối tăm, thấp kém. Trong lúc Ếch Rêu đang ngoe nguẩy trong vũng nước thối thì dưới đám cỏ rối, Chích Chòe Than cũng vừa chui ra từ quả trứng nhỏ xíu, trong cái tổ sơ sài. Cả hai cùng có chất giọng thiên phú, nhưng giữa họ là những vực thẳm”. Thiên hồi ức của cụ Cóc Tía thật đáng cho giới trẻ lấy làm bài học của cuộc đời. “Trong khi Ếch Rêu hăm hở hướng nghệ thuật của mình vào cuộc sống thì than ôi Chích Chòe Than lại hoang phí tuổi xuân vào một thứ nhảm nhí nhất là nghệ thuật vị nghệ thuật! Dáng đi nhún nhảy, suốt ngày véo von kiểu “tâm hồn treo ngược ở cành cây”, Chích Chòe Than càng ngày càng xa rời cuộc sống”. Cụ Cóc Tía kết luận: “Những bài viết đầy chất thép của Ếch Rêu khiến Than không dám ngước mặt nhìn trời. Gã lủi thủi bỏ đi, nghe nói lén lút vượt biên, sống đời canh thừa cơm cặn bên Đầm Tây, là xứ sở của bất công, bóc lột và xa hoa. Than làm kẻ nghệ sĩ không quê hương bản quán, vật vờ như chiếc lá khô”.
***
Trời đất vần xoay, gió đổi chiều, Đầm Lác bước sang một thời đại mới
với những quan niệm nghệ thuật khác hẳn. Hàng chục trước tác của Ếch Rêu
nằm im lìm trong các thư tịch cổ. Chích Chòe Than bất ngờ trở lại cố
hương. Gã liên tiếp làm hàng chục “sâu diễn” hoành tráng. Gã đóng phim,
cưới vợ, rồi bỏ vợ, rồi làm đạo diễn phim. Gã vừa lấy cô vợ mới. Cả Đầm
Lác như lên cơn sốt khi nghe tin gã sắm cho tân nương chiếc giường cưới
giá đến 6 tỷ, đặt mua từ Thụy Sĩ. Ếch Rêu giờ đã trở về già. Trong hang
nước lạnh bên bờ đầm, ngài nằm im lìm như đất, đôi mắt trồi ra, mờ đục.
***
Một đêm mưa, Thượng Đế cưỡi mây đen bay qua vùng Đầm Lác. Trong gió
mưa vẳng lên tiếng “uôm uôm”. Tiếng ca não nề khiến Thượng Đế rơi lệ.
Ngài quay lại than với tả hữu: “Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, ta mới
nghe được tiếng hát bi thương như vậy. Phải là một tâm hồn nghệ sĩ đích
thực mới có thể làm ta xao xuyết đến nghẹt thở”. Nam Tào nhanh nhảu bước
lại chắp tay cung kính: “Muôn tâu Ngọc Hoàng, tiếng ca đó là của nghệ
sĩ công huân Ếch Rêu xứ Đầm Lác đấy ạ”. Sáng hôm sau, tờ “Buổi sáng Đầm
Lác” đăng cáo phó về “cái chết đột ngột lúc nửa đêm của ngài Ếch Rêu”.
Không có chân dung, chỉ vài dòng tiểu sử sơ sơ sài đăng ở trang cuối,
không ai để ý. Thiên hạ đang chú mục vào trang nhất có bài của Giáo sư
Cò Bợ, với cái tít nghe dõng dạc như một tuyên ngôn: “Xu hướng nghệ thuật mới- thế thượng phong tất yếu của lịch sử”.(Theo http://nguyenhoalu.wordpress.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét