21 tháng 4, 2015

CÁI THẰNG DÁM…VUỐT RÂU HÙM


Theo FB Văn Giá
Thứ hai ngày 20 tháng 4 năm 2015 5:47 PM

Số là thế này, cái thằng Sơn (tên thật của nhà văn Sương Nguyệt Minh-SNM) chơi nhiều năm với nhau nhưng vẫn chứng nào tật ấy, chưa khôn ra được một li nào. Cái hôm mới đây đi ăn cỗ cưới con giai thứ nhà văn Nguyễn Huy Thiệp (NHT), tự nhiên lại đấu khẩu, suýt nữa thành đấu sức với nhà văn-Trung tướng Hữu Ước (HU). May mà đấu khẩu, chứ hú vía, hôm ấy mà đấu sức, thì ôi thôi, thằng bạn tôi chắc đã tò tí te… rồi. Cấp trung tướng là có quyền mang theo súng lục đấy các bố ạ. Đừng có mà đùa với ông tướng nhé.
Thằng tôi là người chứng kiến cái đoạn nửa trước của cuộc tỉ thí này. Còn cái nửa sau mới chỉ nghe mấy người bạn khác chứng kiến về kể lại…
Hôm ấy, nghe theo lời Nguyễn Quang Thiều (NQT, vốn là cái người lười ăn lười uống, lười nhậu nhẹt, mỗi lần y phải đi ăn uống đâu, quả là một nỗi khổ, y không rượu không chè, không thích tụ bạ vạ vật), sau khi được NH Thiệp đưa một đống Thiếp mời nhờ đưa hộ, NQT bèn nhắn tin qua điện thoại rằng ông NHT có 2 phương án mời: 1) đến từ chiều tối hôm trước cũng được; 2) đến vào 10h30 sáng hôm sau cũng hay. NQT mới bảo: anh em mình nên đi tối hôm trước cho nó ít người, còn có đôi câu chuyện mà nói với nhau, chứ hôm sau đông quá, ai biết ai, đến chủ nhà cũng chả biết chứ nữa là…Nghe cũng phải. Thế là bầu đoàn đến tối hôm ấy dễ có hai mâm: NQ Thiều, Lương Tử Đức, NĐ Điệp, Văn Chinh, SN Minh, Ng Chí Hoan, Chu Lượng, VG, em Thúy Hằng (PGĐ NXB HNV) và một vài người khác. Tròn 2 mâm.
Cuộc rượu đang được nửa chừng, bỗng đâu nhà văn trung tướng lù lù tiến vào. Thôi thì mời bác nhập mâm luôn cho vui, chứ ăn uống quan trọng gì. Liền theo, lại có cô Mỹ Linh chương trình nhân vật nghệ sĩ gì đó của ĐTHVN cũng đến. Toàn nhẵn mặt nhau cả…
Nhà văn trung tướng vào, nhìn một lượt, bắt tay. Khốn nỗi, ông giời sắp đặt thật trêu ngươi, HU ngồi đối diện với SNM. Uống chưa xong chén rươu, sau khi nghe ai hỏi thăm gì đó, ông Trung tướng bảo: “Tao đ…đọc thằng nào. Tao cũng đ…coi thằng nào ra gì. Mà tao cũng biết chúng nó cũng đ… coi tao ra gì”…
Ô, có ai bảo bác là gì/ không là gì đâu mà bác phải nói thế.
SNM mới thũng thẵng nói: Do là bác đếch đọc ai bác mới nói thế chứ…
Trung tướng vằn mắt lên bảo: Tao cần đ… gì phải đọc thằng nào.
SNM bí nước, chỉ ngay vào thằng tôi ngồi bên cạnh:
-Bác đã đọc VG chưa?
-HU: Nó là thằng thầy giáo, đọc nó làm gì.
-SNM: Bác không nên nói thế. Bác chả chịu đọc ai, nên bác mới không biết ai là ai. Nó (chỉ VG) không chỉ viết PB đâu nhé. Nó có 2 tập truyện ngắn rồi đấy.
-VG: Ấy chết, em mới có 1 tập chứ đâu mà…
Cái thằng tôi thấy tình hình cơ chừng có biến, bèn vỗ vỗ SNM: Thôi bố, hôm nay ngày vui của các cháu, nên thôi, hạ hỏa, hạ hỏa…
Hai kỳ phùng nói vớt vát đôi câu, rồi lảng sang chuyện khác.
Cả mâm chả ai nói gì, có chút sượng sùng.
Để hóa giải chuyện này, VG mới nhanh trí đứng lên:
-Bây giờ có cái anh “phây búc” sướng thật đấy. Nó cho tôi biết hôm nay sinh nhật em Hằng. Đề nghị đám đàn ông đoảng tính chúng ta đứng dậy nâng ly rượu này chúc mừng em Hằng nào.
Tất cả răm rắp đứng lên. Đúng là uy quyền Cái đẹp có khác.
Khi ấy, NHT vốn ít khi ga-lăng bèn lập cập chạy đi một thoáng đã chạy lại mâm, giơ cao cái đĩa: “Vui quá, anh tặng H cái đĩa có hình anh vẽ cùng với bài thơ cổ thi tặng em ngày SN”…NHT lại sai con giai cả là họa sĩ: Con xem có cái tranh nào không tặng H hôm nay sinh nhật nó đấy.
Cái thằng họa sĩ tên Bách nó cũng thơm thảo lôi Hằng lên phòng tranh bảo em chọn lấy một cái nào em thích anh tặng. Hằng cảm động đứng dậy theo. Trung tướng liền đứng vụt dậy bảo: Anh lên chọn tranh cho Hằng. Cả ba đi. VG vội nói với theo: Hằng ơi, em phải có chính kiến của em, chứ đừng nghe HU nhé, đừng để ông ấy trấn áp em nhé!
Khi cả ba đi rồi, VG mới nói với anh em trong mâm: Tác giả của cái bức tranh con cò chột mắt chọn tranh thì tôi cũng không dám tin tưởng lắm. Cả mâm dè dặt cười…
Cuối cùng một bức tranh phố với những ô cửa nhỏ được mang ra. Hằng hỉ hả ra mặt thanh minh: Em chọn chứ không phải ai chọn đâu nhá.
Cuộc rượu cũng đã vào hồi tàn. Tôi và mấy người lục tục ra về.
Thì những tưởng mọi người cũng về cùng, hóa ra…
Hóa ra nghe kể chỉ còn NĐ Điệp, trung tướng, SNM và em Mỹ Linh ở lại.
Thấy bảo hai bên có hỏi nhau về tiểu thuyết, về văn chương. Trung tướng lại khoe có hàng chục đầu sách, và sắp ra tiểu thuyết.
SNM thì bảo văn chương số lượng đâu đã nói lên được điều gì. Bác có viết mấy cũng không thành nhà văn được.
Trung tướng lại bảo: Mày là cái loại chậm tiến. Sao mãi mới có đại tá. Tao là thằng tù cộng sản mà tao còn trung tướng, chứ mày…
SNM: Bác trung tướng chứ gì? Bác chính là sản phẩm hỏng hoàn hảo của chế độ.
HU: Ah, mày xúc phạm tao a? Tao cho cái cốc này vào mặt mày bây giờ.
SNM sẵn có cái chai trước mặt, tiện tay cầm lên dứ dứ: “Tôi thách anh đấy. Anh nhớ đây là nhà của nhà văn NHT nhé chứ không phải Trụ sở báo CA nhà anh nhé!”
NHT hốt hoảng khẩn khoản: Thôi thôi thôi tôi xin các ông, tôi xin các ông…
+ + +
Khi thằng tôi đã về tới nhà được chừng 15 phút, SNM gọi cho tôi giọng tỉnh queo: “Cho tôi xin số điện thoại bác Thiệp. Tôi vừa cãi nhau với tay kia ông ạ. Tay ấy dọa là làm đơn kiện tôi ra TCCT và Hội nhà văn”.
“Chết, có chuyện nữa a”- Tôi nói
SNM phân trần: “Thì chúng tôi ở lại rồi cãi nhau mà. Tôi muốn gọi cho bác Thiệp xin lỗi cái’.
Thực ra chuyện các nhà văn từ đấu khẩu sang đấu sức ở xứ ta mấy năm gần đây đã có không ít vụ. Có những vụ đổ máu hẳn hoi do choảng nhau hoặc do trong lúc say tự gây thương tích…
Nhưng kết cục đều buồn. SNM điện gọi tôi bảo: “Tôi không ân hận gì về chuyện với tay kia cả. Tôi chỉ ân hận nhất chuyện này lại xảy ra tại nhà bác Thiệp, người mà mình kính trọng, mà lại vào ngày vui của các cháu. Mấy hôm nay tôi mất ngủ vì chuyện này đấy ông ạ”.
Tôi bình thêm: Cấp ấy là được quyền mang theo súng lục đấy. Hôm ấy nó rút súng ra là ông toi chứ còn đâu đến bây giờ. Ông liều thật. Cả nước này có thằng nào dám đùa với nhà văn trung tướng ấy đâu, ngược lại bao nhiêu người còn ra sức lấy lòng cũng chẳng xong, mà riêng mình ông dám lớn tiếng khinh nhờn thách thức…Ông coi cái mạng sống như cỏ rả. Nếu những chỉ có ông thì kệ ông, đằng này ông cũng còn phải nghĩ đến người khác nữa chứ. Ông dám vuốt râu hùm a. May mà đây là con hùm già, chứ không…Nhưng ông nên nhớ, hùm già thì vẫn là hùm nhé!
Hú vía, may mà kết cục không phải là một đám ò í e…
Ngày cá tháng Tư, 1/4/2014

19 tháng 4, 2015

THƯ GIÃN
Heo may về rồi em có hay
Giời se lạnh, gió nồng nàn hoa sữa
Anh chợt nhớ ra mình rất thèm thịt chó
Nỗi thèm này chắc chắn bởi mùa thu.

Anh nghe vửa rồi có bão ở trên phây
Ăn chó hay không, mà người cãi nhau ỏm tỏi
Anh ngẫm kỹ rồi, nhân sinh ngắn ngủi
Để ý làm gì quan niệm của bọn Tây.

Văn minh hay không liên quan đếch gì đây?
Khi ta dìm miếng chó vào mắm tôm thơm phức
Bao buồn vui và tinh hoa dân tộc
Theo men diệu hiện lên lãng mạn vô cùng.

Chấp làm đếch gì cái bọn Tây lông
Bọn đấy cũng man di và chuyên môn bịa chuyện
Ví như nó bẩu rằng: bất khả xâm phạm
Thì ta vẫn giải phóng Điện Biên, rồi táng chết cụ B52.

Đấy, có việc đánh nhau mà tính cũng sai
Thì nó tuổi gì đòi bàn văn minh, văn hóa
Tiệc Xì-gà với Brandy đã là văn minh hả?
Làm sao bằng chanh ớt sả giềng thịt chó mắm tôm!

Bọn Tây bẩu: ăn chó là kém tình thương
Nhưng nó lại mang bom dội vào đầu dân tộc khác
Mấy ngàn năm người Việt đùm nhau qua hoạn nạn
Nói không có tình thương là bố láo phải không em!?

Mà đâu phải chó nào trên đời mình cũng ăn
Chó đẹp, chó khôn ta vẫn để nuôi để ngắm
Giống như việc mình ăn cá trôi, cá trắm
Chứ ai lại đi nấu riêu cá cảnh bao giờ.

Nếu trâu, lợn, gà, bò ta không thể làm ngơ
Thì chả lý do gì ta làm ngơ thịt chó
Chỉ có điều không nên ăn nhiều quá
Hốc đẫy đạm vào thời dân số dễ tăng nhanh.

( Thơ của con thợ hồ Tayto Xáchxô Vôi )

SỐC & ĐỘC # 89 - Phọt-Phẹt blog



18 tháng 4, 2015

ĐỌC TRUYỆN ĐÔNG CHU LIỆT QUỐC
Mấy ngày nay, lang thang trên mạng, chẳng thấy có tin tức gì hợp với sở thích của mình, chợt nhìn thấy trên giá, cuốn truyện Đông Chu Liệt Quốc, tôi liền lấy ra đọc. Đây là cuốn ĐCLQ tập 1 do nhà xuất bản Thành phố Hồ Chí Minh ấn hành năm 1989, do Nguyễn Đỗ Mục( 1882 - 1951 ) dịch.Trong khi đọc, tôi mới được biết các nhân vật nổi tiếng của nước ta như giáo sư NPT và giáo sư AHLĐ Vũ Khiêu sở dĩ đạt đến đỉnh cao trí tuệ, cũng là do đã đọc cuốn sách này. Xin trích :
1.- Trang 119 : "Hoa Đốc nói :
-Ta muốn ném con chuột, nên phải tránh cái đồ quý báu của ta, Khổng Phủ Gia dẫu tàn ác, nhưng cũng là bề tôi yêu của Chúa công ...."
2.- Trang 216 : " Quản Di Ngô nghe lời Bão Thúc Nha nói, thở dài mà than rằng :
- Sinh ta ra là cha với mẹ, còn người biết ta thì chỉ có Bão Thúc Nha "
(Do tôi viết nghiêng - kha duy)
 Nguyễn Đỗ Mục (1882-1951)

17 tháng 4, 2015

PHẢI ĐỊNH NGHĨA LẠI, THẾ NÀO LÀ ÔNG CHỦ, THẾ NÀO LÀ ĐÀY TỚ


Nói vậy, nhưng chế độ XHCN làm gì còn người bóc lột người, mà nói hai chữ "Chủ - Tớ". Thế thì cán bộ đảng viên tự nhận mình là đày tớ trung thành của Dân, là nô bộc cho Dân, là một điều có thật không , có mâu thuẫn không ?

13 tháng 4, 2015

Đời nghệ sĩ

0410.IMG_1969.jpg-550x0Từ ngày triều đình mới lập ra huân chương Sao Đỏ, Ếch Rêu là một trong những nghệ sĩ đầu tiên nhận được vinh dự trao tặng phần thưởng danh giá này. Thật dễ hiểu khi lục tìm các tờ báo vào thời kỳ đó, tràn ngập những bài viết, những phỏng vấn, các hồi ức về ngài Ếch Rêu. Ngay trên trang nhất của tờ “Sự Thật Đầm Lác” đăng một bài dài của Tổng biên tập Cú Mèo. Bài viết với những lời lẽ nhiệt thành, mực thước của một vị lão thành cách mạng. “Xuất thân từ tận đáy xã hội, trong các vũng nước tù đọng, từ đám nòng nọc đứt đuôi, Ếch Rêu lớn lên hòa nhập vào dòng bão táp cách mạng. Ngài dấn thân vào phong trào đấu tranh đòi quyền bình đẳng giữa các loài vật. Kể hết những đóng góp của ngài cho sự phát triển văn hóa văn nghệ xứ Đầm Lác gần như là một việc không thể”. Tờ “Thời báo Đầm Lác”, bài của Giáo sư Cò Bợ ngân nga như một bản tình ca. “Về nghệ thuật, ngài Ếch Rêu là người dặt nền móng cho trường phái nghệ thuật mới với tên gọi “lãng mạn Đầm lầy”. Tiếng “uôm uôm” của ngài mới rền vang, dân dã, ấn tượng làm sao! Họa mi ư? Vàng anh ư? Trống rỗng, vô vị, sặc mùi tư sản. “Uôm uôm” là tiếng hát, là khát vọng của mọi con tim nô lệ đang hướng về trời xanh, chờ đợi những cơn bão tố”. Tờ “Văn nghệ Ếch” thì đăng hàng loạt bài của các cây bút có uy tín bình luận về sự nghiệp Ếch Rêu.
Theo nhà nghiên cứu Chuột Chũi thì trong thời kỳ Súc sinh Giai phẩm, Ếch Rêu thực sự là một chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng. Gạt tình riêng, hướng về mục đích cao cả, ngài đã có những bài luận đanh thép về hiện tượng Chích Chòe Than, đại diện cho lực lượng chậm tiến, xa rời cuộc sống.
Cụ Cóc Tía bồi hồi nhớ lại. “Ếch Rêu và Chích Chòe Than đều cùng sinh ra từ nơi tối tăm, thấp kém. Trong lúc Ếch Rêu đang ngoe nguẩy trong vũng nước thối thì dưới đám cỏ rối, Chích Chòe Than cũng vừa chui ra từ quả trứng nhỏ xíu, trong cái tổ sơ sài. Cả hai cùng có chất giọng thiên phú, nhưng giữa họ là những vực thẳm”. Thiên hồi ức của cụ Cóc Tía thật đáng cho giới trẻ lấy làm bài học của cuộc đời. “Trong khi Ếch Rêu hăm hở hướng nghệ thuật của mình vào cuộc sống thì than ôi Chích Chòe Than lại hoang phí tuổi xuân vào một thứ nhảm nhí nhất là nghệ thuật vị nghệ thuật! Dáng đi nhún nhảy, suốt ngày véo von kiểu “tâm hồn treo ngược ở cành cây”, Chích Chòe Than càng ngày càng xa rời cuộc sống”. Cụ Cóc Tía kết luận: “Những bài viết đầy chất thép của Ếch Rêu khiến Than không dám ngước mặt nhìn trời. Gã lủi thủi bỏ đi, nghe nói lén lút vượt biên, sống đời canh thừa cơm cặn bên Đầm Tây, là xứ sở của bất công, bóc lột và xa hoa. Than làm kẻ nghệ sĩ không quê hương bản quán, vật vờ như chiếc lá khô”.
***
Trời đất vần xoay, gió đổi chiều, Đầm Lác bước sang một thời đại mới với những quan niệm nghệ thuật khác hẳn. Hàng chục trước tác của Ếch Rêu nằm im lìm trong các thư tịch cổ. Chích Chòe Than bất ngờ trở lại cố hương. Gã liên tiếp làm hàng chục “sâu diễn” hoành tráng. Gã đóng phim, cưới vợ, rồi bỏ vợ, rồi làm đạo diễn phim. Gã vừa lấy cô vợ mới. Cả Đầm Lác như lên cơn sốt khi nghe tin gã sắm cho tân nương chiếc giường cưới giá đến 6 tỷ, đặt mua từ Thụy Sĩ. Ếch Rêu giờ đã trở về già. Trong hang nước lạnh bên bờ đầm, ngài nằm im lìm như đất, đôi mắt trồi ra, mờ đục.
***
Một đêm mưa, Thượng Đế cưỡi mây đen bay qua vùng Đầm Lác. Trong gió mưa vẳng lên tiếng “uôm uôm”. Tiếng ca não nề khiến Thượng Đế rơi lệ. Ngài quay lại than với tả hữu: “Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, ta mới nghe được tiếng hát bi thương như vậy. Phải là một tâm hồn nghệ sĩ đích thực mới có thể làm ta xao xuyết đến nghẹt thở”. Nam Tào nhanh nhảu bước lại chắp tay cung kính: “Muôn tâu Ngọc Hoàng, tiếng ca đó là của nghệ sĩ công huân Ếch Rêu xứ Đầm Lác đấy ạ”. Sáng hôm sau, tờ “Buổi sáng Đầm Lác” đăng cáo phó về “cái chết đột ngột lúc nửa đêm của ngài Ếch Rêu”. Không có chân dung, chỉ vài dòng tiểu sử sơ sơ sài đăng ở trang cuối, không ai để ý. Thiên hạ đang chú mục vào trang nhất có bài của Giáo sư Cò Bợ, với cái tít nghe dõng dạc như một tuyên ngôn: “Xu hướng nghệ thuật mới- thế thượng phong tất yếu của lịch sử”.
  (Theo http://nguyenhoalu.wordpress.com)