1 tháng 12, 2014
NHỮNG TRI THỨC LỚN GẶP NHAU
Cụ VŨ KHIÊU khóc Đại tướng VÕ NGUYÊN GIÁP
“Sinh ra tôi là cha mẹ, hiểu biết tôi lại là anh.
Tấm lòng tri ngộ ấy tôi biết lấy gì báo đáp ?
Mấy hôm nay tôi ngồi khóc viết mấy lời trên,
từ đỉnh trời cao anh có thấu hiểu lòng tôi ?“.
Ôi, Vũ giáo sư khấp Võ đại tướng, thật là sâu sắc cảm động quá đi, cho nên Quản Trọng (管仲, 725 tr.CN – 645 tr.CN) từ đời Xuân Thu bên Tàu cũng phải bợ về xài gần như nguyên xi khi khóc bạn là Bào Thúc Nha (鮑叔牙, ? – 644 tr.CN) :
“Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu biết ta là Bào Thúc Nha.
Mà đối với người biết mình,
mình đem cả tính mệnh ra hiến còn chưa cho là quá,
huống chi thương khóc thế này đã thấm vào đâu !
” [生我者父母,
知我者鮑子也。
士为知己者死,
而况为之哀乎!].
(mang từ blog TTXVA về đây)
Thơ Đỗ Mục (杜牧, 803 – 852) đời Đường
(bài của blog TTXVA)
Tiết Thanh minh [清明] :
Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu giai hà xứ hữu ?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu giai hà xứ hữu ?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.
Nguyên văn :
清明時節雨紛紛,
路上行人欲斷魂。
借問酒家何處有?
牧童遙指杏花村。
路上行人欲斷魂。
借問酒家何處有?
牧童遙指杏花村。
Tạm dịch :
Thanh minh mưa bụi mịt mù rơi,
Lữ khách trên đường dạ rối bời.
Ướm hỏi : nơi nào có quán rượu ?
Mục đồng trỏ lối Hạnh Hoa thôn.
Lữ khách trên đường dạ rối bời.
Ướm hỏi : nơi nào có quán rượu ?
Mục đồng trỏ lối Hạnh Hoa thôn.
30 tháng 11, 2014
ĐỌC VÀ SUY NGẪM
Hội đàm với người đứng đầu của đảng CS Việt Nam Nguyễn Phú Trọng
Встреча с главой компартии Вьетнама Нгуен Фу Чонгом
Kichbu theo kremlin.ru
Vladimir Putin tiếp tại Sochi Tổng bí thư Ban Ủy ban Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam
Nguyễn Phú Trọng.

V. PUTIN: Kính thưa đồng chí Tổng Bí thư! Thưa các bạn thân mến! Cho phép
tôi được nhiệt liệt chào mừng các bạn tại Nga. Rất vui với cuộc gặp gỡ mới của chúng ta.
Trước hết tôi muốn nói rằng quan hệ giữa Nga
và Việt Nam phát
triển và phát triển thành công.
Chúng ta duy trì quan hệ ở cấp chính trị cao: các bộ ngoại giao của chúng ta phối hợp tích cực, quan hệ liên quốc hội phát triển, và Ủy
ban liên chính phủ cũng hoạt động tích cực.
Năm ngoái lưu chuyển hàng hóa tăng
gần 9 phần trăm. Đầu tư
của Nga cũng tăng, đạt 2 tỷ USD.
Chúng ta có những triển
vọng tốt, và tôi chắc chắn rằng,
chuyến thăm của Đồng chí sẽ đóng
góp thêm vào sự phát triển
của mối quan hệ của
chúng ta.
Chào mừng các bạn!

N. TRỌNG (theo như dịch):
Cảm ơn Ngài rất nhiều, kính thưa
đồng chí Tổng thống.
Theo lời mời của Ngài, tôi rất vui mừng
có cơ hội cùng với các nhà lãnh đạo
Việt Nam đến thăm Nga, thăm đất nước xinh đẹp và hiếu khách của các bạn. Tôi cũng rất vui mừng khi thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.
Và, như Ngài đã nhận xét, mối quan hệ giữa
hai nước của chúng ta đang phát triển
rất thành công. Đã đạt được một mức độ tin cậy chính
trị cao giữa hai nước chúng ta.
Điều này đặc biệt quan trọng trong bối
cảnh năm tiếp theo hai nước của chúng ta sẽ kỷ niệm 65 năm
thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Liên bang
Nga.
Hiện nay mối quan hệ giữa Việt Nam và Liên bang Nga đã mang tính chất đối tác chiến lược toàn diện, và
Việt Nam luôn xem Nga là một trong những đối tác hàng đầu của Việt Nam. Đây là
cơ sở rất quan trọng để làm sâu sắc thêm và tăng cường quan hệ hữu nghị truyền thống và hợp tác toàn diện giữa
hai nước của chúng ta.
Một trong những mục tiêu của chuyến thăm hiện nay của tôi đến Nga - đó là thảo
luận và cùng với Ngài có những biện pháp nhằm làm sâu sắc hơn nữa quan hệ giữa hai
nước của chúng ta để đưa quan hệ lên tầm mới, cao
hơn.
Tôi cũng xin thông báo
với Ngài rằng trong hai ngày
vừa qua tôi đã gặp gỡ với ban lãnh đạo
của Duma Quốc gia, Hội đồng Liên
bang, cũng như với đồng chí Thủ tướng Chính phủ Liên bang Nga, cũng như với một số bạn bè, đối tác Nga khác.
Tất cả các cuộc gặp
gỡ rất có nội dung, và diễn ra trong bầu không khí
thân thiện và chân thành. Và hôm nay, tôi rất vui có cơ hội được gặp Ngài.
V. PUTIN: Cám ơn.
20 tháng 11, 2014
Posted on 09.04.2013 by nguyentrongtao
25 Votes
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu…
....................................…vì…
............................................…đôi lúc…
............................................................…phải cạo râu!
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu…
....................................…vì…
............................................…đôi lúc…
............................................................…phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh…
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh…
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua…
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua…
Gia Hiền
SAU ĐÂY LÀ NHỮNG PHẢN HỒI VỀ BÀI THƠ NÀY
(1)
Thế hệ tôi, đâu phải chỉ cúi đầu
Vẫn hiên ngang, giữa dòng đời xuôi ngược
Vẫn có kẻ, hướng mình về phía trước
Chỉ cúi đầu, khi mỏi cổ mà thôi
Vẫn hiên ngang, giữa dòng đời xuôi ngược
Vẫn có kẻ, hướng mình về phía trước
Chỉ cúi đầu, khi mỏi cổ mà thôi
Thế hệ tôi, ừ cơm áo gạo tiền
Sống bon chen, làm chúng tôi mạnh mẽ
Dám thay đổi, khi tuổi đời còn trẻ
Chẳng giới hạn mình, trong khuôn khổ nào đâu
Sống bon chen, làm chúng tôi mạnh mẽ
Dám thay đổi, khi tuổi đời còn trẻ
Chẳng giới hạn mình, trong khuôn khổ nào đâu
Thế hệ tôi, ừ đôi lúc cúi đầu
Bởi hạ mình, học những điều cao đẹp
Khi ở cuối, cái chốt điểm giao thời
Cúi đầu chào, cả thế hệ đi trước
Bởi hạ mình, học những điều cao đẹp
Khi ở cuối, cái chốt điểm giao thời
Cúi đầu chào, cả thế hệ đi trước
Thế hệ tôi, luôn sẵn sàng xuôi ngược
Mọi góc trời, nơi tổ quốc cần tôi
Chẳng quan tâm, những thú vui ở đời
Khi bảo vệ, những gì mình yêu thích
Mọi góc trời, nơi tổ quốc cần tôi
Chẳng quan tâm, những thú vui ở đời
Khi bảo vệ, những gì mình yêu thích
Thế hệ tôi, ừ đôi lúc có nghịch
Có dại khờ, nhưng có cả giấc mơ
Có hoài bão, của một thời nông nổi
Có sai lầm, nhưng đâu phải gọi chung
Có dại khờ, nhưng có cả giấc mơ
Có hoài bão, của một thời nông nổi
Có sai lầm, nhưng đâu phải gọi chung
Thế hệ tôi, đâu phải để vất đi
Bởi cũng biết, vì những điều mơ ước
Những thứ gì, người trước chưa làm được
Chúng tôi sẽ làm, với tất cả khát khao Phạm Lâm Lâm
Bởi cũng biết, vì những điều mơ ước
Những thứ gì, người trước chưa làm được
Chúng tôi sẽ làm, với tất cả khát khao Phạm Lâm Lâm
(2)
Thế hệ tôi có những kẻ cúi đầu
Cúi đầu vì tình thương, cúi đầu vì thất bại
Nhưng qua ngày kia chúng tôi chẳng ngại
Đứng trên đôi chân mình
………………………… ngửa mặt
………………………………………. cười vang
Cúi đầu vì tình thương, cúi đầu vì thất bại
Nhưng qua ngày kia chúng tôi chẳng ngại
Đứng trên đôi chân mình
………………………… ngửa mặt
………………………………………. cười vang
Thế hệ tôi vẫn dám bước hiên ngang
Đôi chân trần vững vàng trên sỏi đá
Sống hết mình chẳng nề hà gì cả
Gió giật bão bùng chẳng quật ngã được đâu.
Đôi chân trần vững vàng trên sỏi đá
Sống hết mình chẳng nề hà gì cả
Gió giật bão bùng chẳng quật ngã được đâu.
Thế hệ tôi chẳng mơ tưởng đâu đâu
Sống là vì mình, học là vì nước
Trước gian nan chẳng cúi đầu bạc nhược
Không vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm
Sống là vì mình, học là vì nước
Trước gian nan chẳng cúi đầu bạc nhược
Không vì đồng tiền mà bán rẻ lương tâm
Thế hệ tôi, đôi lúc đặt sai chỗ niềm tin
Nhưng chúng tôi dám nhìn vào sự thật
Sống ở trên đời có được có mất
Có ngã xuống bùn mới thấy ánh bình minh
Nhưng chúng tôi dám nhìn vào sự thật
Sống ở trên đời có được có mất
Có ngã xuống bùn mới thấy ánh bình minh
Thế hệ tôi hâm mộ những minh tinh
Có thần tượng, có rất nhiều sở thích
Thế hệ tôi một lớp người tinh nghịch
Nhưng đó là giờ của những phút giải lao
Có thần tượng, có rất nhiều sở thích
Thế hệ tôi một lớp người tinh nghịch
Nhưng đó là giờ của những phút giải lao
Lứa chúng tôi có những lúc “Mày – Tao”
Không phải vì thế mà không còn tình nghĩa
Hai chữ Nhân Nghĩa mãi còn tròn trịa
Và chẳng thể nào mất được hai chữ “Anh – em”
Không phải vì thế mà không còn tình nghĩa
Hai chữ Nhân Nghĩa mãi còn tròn trịa
Và chẳng thể nào mất được hai chữ “Anh – em”
Tôi không dám đại diện cho thế hệ mình đâu
Vì điều tôi làm chẳng thể hiện gì sất
Nhưng thế hệ tôi sẽ làm điều rất thật
Xây dựng nước mình, tiếp nối bước cha ông.
Vì điều tôi làm chẳng thể hiện gì sất
Nhưng thế hệ tôi sẽ làm điều rất thật
Xây dựng nước mình, tiếp nối bước cha ông.
Nguyễn Xuân Tùng
Vậy bạn nên: Trở thành người chỉ dẫn, bạn phải là người khổng lồ để ra lệnh, kẻ khác phải bước tới dù trước mặt hiểm nguy.
Vậy bạn nên: Sống tốt, sống đẹp bởi vì nham hiểm và giả dối sẽ gặp giả dối và nham hiểm.
3. Rất nhiều người chỉ dựa vào khuôn mặt để sống, mà không biết rằng họ sớm đã sống tạm bợ vật vờ như cái xác chết khô
Vậy bạn nên: Bỏ qua định kiến chỉ đánh giá con người vội vàng qua bề ngoài, chẳng phải có 1 triết lý khác kinh điển khác từ ngàn xưa
“họa hổ họa bì nan họa cốt tri nhân tri diện bất tri tâm” , Vẽ cọp vẽ da, vẽ xương khó vẽ, Biết người biết mặt không biết được lòng.
Vậy bạn nên: Chủ động cho chính mình khi không dựa dẫm được, còn dựa được lúc nào thì cứ dựa và chọn người tốt để dựa chỗ tốt càng lâu càng tốt.
5. Một kẻ địch thành thực, còn hơn một người bạn giả dối
Vậy bạn nên: Nhìn trước nhìn sau, đừng kể lể dài dòng nếu chưa nhìn thấy người nghe đang có cái gì trong tay.
Vậy bạn nên: Hiểu rõ từng chặng của hành trình và đích đến. Cố diễn tốt từng phần, tốt phần nào nhận hoa phần đó, nhưng đừng tự đắc ý, nụ cười cuối cùng mới là nụ cười chiến thắng.
Vậy bạn nên: Nếu bạn là phụ nữ hãy nhớ đừng bao giờ cho đàn ông cảm giác thỏa mãn, phải giống như là “chút mây chút nắng hững hờ”
Vậy bạn nên: Hiểu rõ rằng đừng làm việc nặng nhọc, hãy làm việc thông minh. Nhưng thông minh quá cũng sẽ lạc lõng và tách biệt
Vậy bạn nên: Tránh những người đạo đức giả, bạn không thể lường rằng họ rót cho bạn cốc nước để đã khát nhưng thuốc độc còn nguy hiểm hơn cơn khát
Vậy bạn nên: Hiểu rằng cuộc sống vốn dĩ không công bằng, ngay cả sự bình đẳng nếu có cũng chỉ tương đối. Đừng bon chen nếu không đủ nguồn lực
Vậy bạn nên: Tìm hiểu kỹ khi xác định chỗ ẩn nấp, chẳng có nơi ẩn nấp nào an toàn tuyệt đối. Tốt nhất là sống sao không cần ẩn nấp
Vậy bạn nên: Hiểu rằng, yêu thương cũng có nghịch lý, hạnh phúc như tấm chăn hẹp, kéo người này đủ thì người kia thiếu. Bạn phải tranh đấu nhưng đừng quá tham lam. Bạn không thể hưởng hết ánh sáng cũng không thể dồn hết bóng tối cho người khác. Hãy vừa đủ.
Vậy bạn nên: Biết cuộc sống này quá phức tạp, bạn hùa theo đám đông cũng có thể chết, bỏ đám đông cũng dễ chết. Vậy thì hãy có 1 nhóm vừa đủ với mình, như gia đỉnh, như những người bạn thân thực sự, những người tri kỷ. Đừng hùa theo đám đông hết mình, cũng đừng đơn độc 1 mình.
Vậy bạn nên: Hiểu rằng tình yêu bay bổng và sự công bằng chỉ có ở trên mây mà thôi. Bạn hãy trở lại mặt đất, nếu đã yêu phải chấp nhận cả những bất công trong tình yêu
15. Mỗi người đều có hàng trăm nghìn dáng vẻ, muốn nhìn thấu một con người, quả thực rất khó.
Vậy bạn nên: Kiếp nhân sinh đầy biến động như dòng nước chẳng có hình dạng nào cả, người ta hay chính bạn có thể là đang thay đổi cũng có thể là đang trở thành chính mình.
Vậy bạn nên : Xác định rằng: bạn có 1 ước mơ thì cũng có người phá giấc mơ của bạn, muốn làm công chúa thì có ngày ăn phải táo độc. Muốn tìm hoàng tử phải hôn hàng trăm con ếch. Nhưng không phải ai ăn táo độc và hôn ếch cũng là công chúa, đừng tưởng bở.
Vậy bạn nên: Làm 1 người cha người mẹ biết lắng nghe và thấu hiểu, đôi lúc đôi cánh đã có ở trong ước mơ của những đứa trẻ, đừng áp đặt suy nghĩ của mình để rồi huyễn hoặc mình đang muốn tốt cho chúng,
Vậy bạn nên: Chia sẻ với người thân, rằng bạn làm 1 việc này là vì họ, hãy trân trọng các công việc mà bạn đang làm.
Vậy bạn nên: Bước về phía trước là tất nhiên, nhưng khéo léo nhé, vì nếu vội vàng và càng tạo ra sự rung chuyển thì sự đổ vỡ còn nhanh hơn tốc độ tiến bước của bạn
Thẻ:Thư giãn
14 tháng 11, 2014
DƯ LUẬN VIÊN
I.
Trước đây, người ta chưa gọi là
“Dư luận viên”. Thường vẫn gọi là cán bộ tuyên huấn. Cấp huyện là có
ban tuyên huấn rồi. Mấy ông trong ban này lúc ấy oai lắm. Các ông
thường đi nghe tuyên huấn tỉnh, sau về nói lại với cán bộ và các tầng
lớp nhân dân ở huyện. Nội dung thường thấy trong các buổi nói chuyện này
là tin thời sự, đặc biệt là tin chiến thắng khắp nơi từ bắc tới nam
(không bao giờ có tin ta thất bại, dù chỉ là tạm thời), và nghị quyết
các loại (lúc ấy có người đã đề xuất nước ta nên xuất khẩu nghị quyết để
nâng cao đời sống nhân dân cơ mà).
Báo chí hiếm, đài lại càng hiếm
hơn nên được nghe cán bộ tuyên huấn nói chuyện là niềm vinh hạnh lớn.
Những lời của các ông ấy nói là “những lời như chân lý sinh ra” (thơ Tố
Hữu). Công bằng mà nói, các cán bộ tuyên huấn đã góp phần không nhỏ vào
việc động viên toàn dân tham gia đánh Mỹ giành thắng lợi cuối cùng.
Muốn làm tuyên giáo thì phải nói giỏi, trơn tru, lưu loát, có thế mới
hấp dẫn được người nghe. Nhưng nghe mấy ông tuyên giáo huyện thì chán
lắm. Nhiều ông nói ngọng. Lại cứ hay dở “chiêu” : “vấn đề này tôi chỉ
nói nội bộ, các đồng chí đừng …” (ý là vấn đề này rất bí mật, các đồng
chí là người rất đáng tin cậy tôi mới nói). Người nghe thấy sướng quá,
hóa ra mình cũng là người quan trọng được biết những điều “bí mật” mặc
dù những điều các ông ấy nói, BBC, Tiếng nói Hoa Kỳ… nó nói lâu rồi.
Nhiều ông tuổi còn trẻ nhưng hay gọi lãnh tụ bằng “anh”, ý “mình với các
“anh ấy” gần gũi lắm”. Mở miệng là “anh Duẩn, anh Đồng, anh Giáp… “.
Cũng là học lẫn nhau cả thôi. Tỉnh đi nghe trung ương nói, thấy trung
ương gọi bằng “anh”, khi về nói cho huyện cũng gọi như thế, rồi huyện
thấy tỉnh gọi thế, cũng bắt chước. Người bình thường thấy gọi bằng “anh”
nghe “oai” lắm. Nhưng người có tí hiểu biết thì thấy vừa “xấc”, vừa
“hợm”. Khi nào phải nghe các ông ấy nói chuyện thì tốt nhất là kiếm một
góc mà ngồi, mang theo quyển sách.
Từ khi về Hà Nội, nơi tôi làm
việc có quan hệ với trường Nguyễn Ái Quốc (bây giờ là Học viện Hồ Chí
Minh gì đấy!), cơ quan tuyên huấn cỡ lớn. Chi bộ quan tâm đến tình hình
tư tưởng của anh em nên thỉnh thoảng vẫn mời mấy vị ở đấy về nói chuyện.
Trình độ cấp trung ương, nên câu chuyện cũng có hấp dẫn hơn. Nhưng vẫn
không chừa được cái bệnh: “vấn đề này tôi chỉ nói nội bộ…”. Và nhất là
vẫn cái bệnh của tuyên huấn, thường nói lấy được, bất chấp sự thực
khách quan.Vì cứ nghĩ người nghe không biết gì. Hoặc người ta có biết
nhưng không thể “cãi” được. Nói mà tin rằng không có ai phản bác thì
muốn nói gì chẳng được?
Một lần, khoảng 1995 , 1996, một
ông đến nói về công cuộc đổi mới. Ông ấy nói đại ý: Chúng ta phải biết
ơn đảng nhiều lắm vì nhờ đảng mới có đổi mới, nhờ đảng, cuộc sống của
chúng ta mới được cải thiện như ngày hôm nay. Rồi ông ấy lấy thí dụ
chứng minh cho cái điều ấy: Cách đây 10 năm, chúng ta phải mang chai đến
cơ quan chia nhau mỗi người một ít xà phòng nước để giặt quần áo, bây
giờ thì đủ loại xà phòng; tết Trung thu (hôm ấy sắp đến rằm tháng Tám),
mấy người mới được một cái bánh đem cắt ra chia nhau mang về cho các
cháu. Bây giờ thì bánh nướng, bánh dẻo ê hề, chỉ sợ không có tiền mà
mua…
Mình nghe, “lộn hết cả ruột”.
Đến giờ nghỉ giải lao, ông ấy
vào phòng khách ngồi uống nước cùng mấy người nữa. Mình cũng giả vờ vào
xin chén nước. Sau vài câu xã giao, mình hỏi:
- Anh chắc năm nay cũng khoảng năm mươi tuổi?
- Vâng, tôi năm nay năm mốt.
- Xin lỗi, thế anh quê tỉnh nào?
- Cám ơn anh hỏi thăm. Tôi quê Thái Bình, tỉnh năm tấn xưa đấy.
- Anh hơn tôi một tuổi,
nhưng vì anh quê ở Thái Bình nên có thể anh không biết. Từ năm 1959 về
trước, thỉnh thoảng cứ sau ngày lĩnh lương, bố tôi thường đến nhà bà bác
có cửa hàng tạp hóa, mua một hòm xà phòng giặt, mỗi hòm khoảng vài ba
chục bánh. Khi nào dùng hết, lại đến chở. Chẳng có ai phân phối hay phải
chia bôi gì. Còn cái bánh Trung thu ấy, cứ trước ngày Tết độ nửa tháng,
bố mẹ tôi lại dẫn mấy anh em đi dọc các phố hàng Ngang, hàng Đường,
Đồng Xuân xem người ta làm bánh trung thu. Vào dịp này, cửa hàng nào
cũng làm bánh ngay bên ngoài, người mua có thể chứng kiến đủ mọi công
đoạn ra đời của một cái bánh. Mấy ông thợ làm bánh khoác tạp dề, đội mũ
vải trắng nhào, trộn, vỗ khuôn chan chát…. Người ta cứ làm, mình cứ xem,
không ai chào mời. Đó cũng là cái tử tế của các nhà buôn thời ấy. Rất
cần khách hàng, nhưng vẫn giữ tự trọng, không khúm núm, xun xoe mời
chào. Xem một lúc lại đi hàng khác. Khi nào chán rồi, mỏi chân rồi, thì
mua một hộp, hai hộp. Mua bao nhiêu cũng được, mua nhiềuthì được rẻ
hơn. Chỉ có từ sau 1960, chúng ta tiến lên chủ nghĩa xã hội nên mới
không có xà phòng mà giặt, phải dùng chất tẩy mà người ta gọi là xà
phòng nước, bánh trung thu cho trẻ con mà phải cắt từng cái làm hai ba
phần chia nhau.
Ông tuyên giáo tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thế ạ?
- Chắc vì anh ở Thái
Bình nên không biết. Tôi xin “tiết lộ” với anh cái sự thật ấy. Ta bây
giờ nếu có vui thì là vui vì cuộc sống của chúng ta đã được trở về với
những quy luật vốn có. Có “mới” gì mà “đổi”, phải không anh? Còn biết
ơn thì lại càng không. Chẳng lẽ cái anh nó bóp cổ mình cho đến khi sắp
tắc thở mới buông ra, mình lại phải biết ơn?
Sau lần ấy, cứ
mỗi khi đến buổi nghe báo cáo thời sự, tôi lại được thủ trưởng giao cho
một công việc gì đấy để không phải tới nghe. May quá!
II.
Mấy năm nay,
in-tec-net có ở khắp nơi, các trang web ngoài luồng phát triển tới mức
không kiểm soát nổi, lại thêm cái anh Phây-xờ-búc ngày càng bung ra,
khiến các vị tuyên huấn xoay như chong chóng không chống đỡ kịp những
lập luận thuyết phục, những sự thật vốn được giấu kín nay được phơi bày.
Thế là mấy chục nghìn các DLV ra đời. Có mặt các DLV này, dư luận trên
mạng thêm rộng đường, người nói phải, người nói trái, anh nói ngược, chị
nói xuôi, phân tích, chứng minh, lý giải… khiến người nghe càng có điều
kiện phán xét để rồi tin vào một ý kiến nào đó, thoát khỏi tình trạng
“như vịt nghe sấm” hay định hướng một chiều. Để cho các cuộc tranh luận,
thảo luận lành mạnh, bổ ích, tôi xin đề nghị các bạn DLV:
- Xin các bạn có tên thật. Nhân vật chèo xưa, mỗi khi bước ra sân khấu đều hỏi: “Tôi ra đây có phải xưng danh không nhỉ?” Hỏi thế thôi, chứ chỉ chờ nghe tiếng đế trong hậu trường “không xưng danh thì ai biết là ai!” là tên tuổi, thậm chí quê hương bản quán được công khai. Tôi để ý thấy tất cả các bạn chẳng ai có cái tên thật, cái ảnh đại diện cũng không. Chẳng lẽ các bạn tự nhận mình là người không chính diện (tức là “phản diện”)? Chỉ riêng điều này, các bạn đã tỏ ra không chính danh rồi. Mà “danh bất chính thì ngôn bất thuận”. Làm sao thảo luận được với người không chính danh, làm thế là tự hạ thấp bản thân mình.
Thậm chí, cái không chính danh
của các bạn còn khiến người ta nghĩ đến hành động “ném đá giấu tay”. Hay
là các bạn cũng chưa đủ tự tin vào những điều mình nói, thậm chí còn
thấy hổ thẹn vì những điều ấy nên không dám “xưng danh”? Cho nên thái độ
của tôi cũng như của nhiều người thường là coi như không thấy gì mỗi
khi đọc ý kiến của những người không chính danh.
- Lập luận của các bạn đều cũ rích. Với ý kiến nào cũng chỉ có bấy nhiêu lý lẽ. Trên FB tuần qua đã có một chàng trai thống kê những lập luận quen thuộc đến nhàm chán của các DLV, tôi không nhắc lại để khỏi làm mất thời gian của mọi người. Hình như các bạn phải đợi khi nào có đợt tập huấn mới có một chút mới mẻ do cấp trên “gà” cho. Nhưng cũng chỉ mới mẻ được vài hôm thôi. Cuộc sống luôn luôn vận động sao chỉ với những lập luận xói mòn ấy có thể bác bỏ được biết bao những câu chuyện, lý lẽ, phản bác đầy sức thuyết phục?
Muốn cho cuộc tranh luận thêm
hấp dẫn, nói đúng hơn là để ý kiến còn có người đọc, xin đề nghị các bạn
chịu khó học hỏi thêm. Cái khi học ở trường, muốn lên lớp, có thể chỉ
cần bỏ ra ít tiền cho vào cái phong bì là xong. Nhưng cuộc sống phức tạp
hơn nhiều lần khi đi học. Không học, không làm ăn gì được đâu. Nhất là
lại làm người chuyên tranh luận, làm việc bây giờ lại có lương, có
thưởng. Mà lại tranh luận với một số lượng người khổng lồ, trong đó
không ít người “thông kim bác cổ”, tuổi đời có khi đáng tuổi, cha tuổi
ông các bạn. Quả là chẳng dễ dàng gì!
- Để không khí bàn luận tránh bị ô nhiễm, giữ được sự trong sạch cần thiết, đề nghị các vị (giờ thì tôi không thể gọi “các bạn” được nữa) nói năng sao cho có văn hóa. Các vị nói tục nhiều quá, văng bậy nhiều quá. Xem những dòng chữ của các vị, tôi hình dung ra mấy anh thanh niên, tóc nhuộm xanh đỏ, cổ đeo cái dây xích to tướng, ngực áo phanh rộng, khuôn mặt bạc đi vì thiếu ngủ, rít thuốc liên tục,bên cạnh cái gạt tàn đầy những đầu mẩu thuốc lá, ngồi trước máy vi tính chăm chú với các màn súng nổ, gươm đâm…thỉnh thoảng lại hét lên, lại văng ra những lời tục tĩu để giải tỏa sự bức xúc vì thua cuộc. Hình như các vị thấy thua kém về lý lẽ, bèn đem cơ quan sinh dục của cả hai giới thay cho cái trí não ít học, lười học. Vẫn biết chúng đều là những bộ phận trong cơ thể con người cả, bộ phận nào cũng quan trọng, không thể thiếu, nhưng cái nào có việc của cái ấy. Nhiều lần, tôi đã nhắc nhở các vị “nói năng sao cho lịch sự”, hay “cần chứng tỏ mình là người có giáo dục”. Nhưng hình như các vị không phải là những người như thế nên văng tục chửi bậy là ngôn ngữ thường thấy trong các comment của các vị. Nghe như lời ăn tiếng nói của những kẻ chuyên hành nghề “đâm thuê chém mướn”. Hay các vị đang hành nghề này bằng bàn phím? Chẳng hiểu các bậc sinh thành ra các vị, vợ con các vị mỗi khi đọc được những dòng ấy họ sẽ nghĩ gì về công lao dưỡng dục ngần ấy năm trời, nghĩ gì về cái người mà hàng ngày họ vẫn “đầu gối tay ấp”, nghĩ gì về người bố, người mẹ của mình? Cũng có thể đây chính là lý do để các vị không dám chính danh?
Vài lời đề nghị, chỉ muốn những cuộc trao đổi thú vị hơn.
( Theo blog Tôi thích đọc)
THƠ THÁI BÁ TÂN
DƠI GIÀ, DƠI TRẺ
Sợ hãi và giả dối
Đã biến không ít người
Thành hèn và khôn lỏi,
Rồi cuối cùng thành dơi.
Tức là sợ ánh sáng,
Cả dơi trẻ, dơi già.
Tự bịt mắt, không thấy
Các thảm kịch nước nhà.
Dơi sống trong hang tối,
Vô hồn và đáng thương.
Dơi trẻ nghe nhạc rap
Dơi già nghe loa phường.
Dơi trẻ chỉ lên mạng
Để xem vú Bà Tưng.
Dơi già chờ đến tháng,
Thấy lương hưu là mừng.
Vì hèn và khôn lỏi,
Cả dơi trẻ, dơi già
Không muốn, không dám biết
Hiện trạng của nước nhà.
Vật vờ trong hang tối,
Y hệt một bầy dơi,
Họ hy vọng, chờ đợi
Một tương lai sáng ngời.
DƠI GIÀ, DƠI TRẺ
Sợ hãi và giả dối
Đã biến không ít người
Thành hèn và khôn lỏi,
Rồi cuối cùng thành dơi.
Tức là sợ ánh sáng,
Cả dơi trẻ, dơi già.
Tự bịt mắt, không thấy
Các thảm kịch nước nhà.
Dơi sống trong hang tối,
Vô hồn và đáng thương.
Dơi trẻ nghe nhạc rap
Dơi già nghe loa phường.
Dơi trẻ chỉ lên mạng
Để xem vú Bà Tưng.
Dơi già chờ đến tháng,
Thấy lương hưu là mừng.
Vì hèn và khôn lỏi,
Cả dơi trẻ, dơi già
Không muốn, không dám biết
Hiện trạng của nước nhà.
Vật vờ trong hang tối,
Y hệt một bầy dơi,
Họ hy vọng, chờ đợi
Một tương lai sáng ngời.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)