9 tháng 3, 2015


THƯ GIÃN

|

Kiểu hôn của Vũ Khiêu đã đi vào Văn học Sử

Kiểu hôn của Vũ Khiêu đã đi vào Văn học Sử
Kiểu hôn của Vũ Khiêu đã đi vào Văn học Sử
LÀ VẬY
Thời gian vun vút lướt qua đầu
Những cuộc chia li, những thảm sầu
Chẳng biết một ngày, bao trí tuệ
Theo nhau chui tuột xuống mồ sâu

Bao nhiêu kinh nghiệm trần gian
Không truyền lại được đều mang xuống mồ.
 (kha duy-một chút riêng tư )


Thứ Bảy, ngày 07 tháng 3 năm 2015


QUÁCH THỊ HỒ - SÊNH PHÁCH GIỌNG SẦU GỬI BÓNG MÂY



Quách Thị Hồ 

-Sênh phách giọng sầu gửi bóng mây

Nguyễn Xuân Diện 

Tiếng hát của Quách Thị Hồ đẹp và tráng lệ như một tòa lâu đài nguy nga, lộng lẫy, mà mỗi tiếng luyến láy cao siêu tinh tế của bà là một mảng chạm kỳ khu của một bức cửa võng trong cái tòa lâu đài ấy. Tiếng hát ấy vừa cao sang bác học, vừa mê hoặc ám ảnh, diễn tả ở mức tuyệt đỉnh nhất các ý tứ của các văn nhân thi sĩ gửi gắm trong các bài thơ. 

Có một thời gian rất dài ca trù không được quan tâm. Có lẽ từ sau Cách mạng tháng Tám năm 1945, cùng với những tàn dư xấu xa của chế độ phong kiến, sinh hoạt cô đầu, hay hát ả đào, vốn đã có tiếng rất xấu từ đầu thế kỷ, cũng bị quét đi, không thương tiếc. Các cô đào, dù hát còn hay, dù còn thanh sắc cũng giấu kỹ phách, các kép hát thì gác đàn lên xà nhà, giấu đi cái hành trạng một thời làm nghề hát xướng của mình để nhập vào cuộc sống mới. Không ai dám hát, không ai dám đàn, không ai dám nhận mình là cô đầu nữa. Con cái các đào kép một thời lững lẫy bỗng đâm ra xa lánh, sợ sệt cha mẹ mình. Tiếng xấu sinh hoạt ả đào trùm lên cả xã hội. Nhắc đến cô đầu người ta sợ. Nhắc đến hát ả đào, người ta nghĩ đến một thú ăn chơi làm cho người ta khuynh gia bại sản, có hại cho phong hoá và luân lý. Người ta cho cô đầu là cái người: “Lấy khách - khách bỏ về Tàu, lấy nhà giàu - nhà giàu hết của”.

Mà cũng có chỗ không oan. Với vẻ thanh thoát của vóc dáng của những người không phải chịu cảnh chân lấm tay bùn, các cô lại khéo ăn nói, do được tiếp xúc toàn với văn nhân nho sĩ, nên nhiều người đã bị các cô làm cho mê mẩn. Có người phải bán ruộng, bán nhà; có kẻ phải giấu lương tháng, lừa dối vợ con để lấy tiền đi hát. Nhà hát lại là nơi hấp dẫn nhất trần đời: nào các cô hát hay, nào các cô tiếp rượu khéo, nào các cô đấm bóp ấm êm. Biết bao cảnh đánh ghen tầy trời nơi các ca quán. Biết bao đôi vợ chồng phải ly biệt, tan cửa nát nhà vì cô đầu. Tiếng xấu ấy, trăm năm còn in vết.

Các người ca thưở trước đều tìm một nghề khác kiếm sống, giấu biệt cái nghề ca hát của mình đi. Có đào nương phải kiếm một gánh nước chè độ nhật cho đến tận lúc cuối đời. Nhiều đào nương lần hồi kiếm các công việc để độ nhật, và giấu biệt đi cái nghề ca hát của mình, cho dù nó đã từng đem lại ít nhiều vinh quang cho bà trong thời trẻ trung. Có đào nương trở về với công việc đồng áng, cố che lấp đi cái nghề ca hát của mình. Gặp lại các bà để hỏi về ca trù, các bà còn run sợ, các bà không dám nói. Mặc dù thưở trước Tổ đã cho các bà ăn lộc, cho các bà những hào quang, nhưng nay thì các bà dứt khoát dứt ra khỏi cái liên hệ này. Tìm gặp các bà, có cảm giác như họ đang ôm trong mình một khối u lớn. Có bà trả lời giằn dỗi, như hắt nước lạnh vào người đang hỏi chuyện. Lâu dần trong số họ trở nên kiêu ngạo, cao đạo, nào tránh gặp báo chí, nào tránh gặp truyền hình, nào tránh các cuộc giao lưu. Không ai dám đến gần khiến cho người đào nương già nua lại trở nên cô độc, thù ghét xung quanh, khinh ngạo mọi người trong và ngoài nghề.

Trong hoàn cảnh ấy, chỉ có một người phụ nữ, người mà nét tài hoa và đa tình còn in trên khuôn mặt đã nhăn nheo, mà nét kiêu sa lừng lẫy chốn ca trường còn trong từng âm thanh giọng nói - vâng chỉ có người ấy là dám nhận mình là một ả đào, như bà đã từng nói là bà dám đeo cái biển trước ngực “Tôi là ả đào”. Bà kể rằng: Hồi trước có mấy ông lãnh đạo văn hóa nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Cái nghề ca trù của bà chỉ phục vụ bọn thực dân phong kiến, cái cây đã chết, cho nó chết, lấy đâu hoa mà nở". Lúc đó tôi cười: "Rồi xem, hoa có nở không?".(Báo Lao Động chủ nhật, số 40, ngày 20.10.1991, tr.5). Đấy, thái độ của bà rõ ràng và tự tin như vậy! Vâng, cả cuộc đời của bà lúc nào cũng một niềm thuỷ chung với nghề tổ. Bà được Tổ cho ăn lộc, đem cho bà vinh quang và cả đắng cay nữa. Bà dám sống cho nghề tổ, chịu vinh, chịu nhục vì nghề. Khi bà ba mươi tuổi, đang lừng lẫy chốn ca trường, thi sĩ Trần Huyền Trân viết tặng bà bài thơ Sầu chung. Một bài thơ mà từng chữ, từng lời hiểu bà từ gan ruột. Bà là Quách Thị Hồ nghệ sĩ lớn nhất của ngành ca trù trong thế kỷ XX.

Giáo sư Trần Văn Khê thăm Bà Quách Thị Hồ

Bà Quách Thị Hồ và khách tri âm: Nhà thơ Ngô Linh Ngọc

Cho đến một hôm, GS Trần Văn Khê, từ Pháp trở về. Ông ghi âm tiếng hát của bà để đem đi giới thiệu với thế giới.

Năm 1978, Hội đồng Âm nhạc Quốc tế của UNESCO và Viện Nghiên cứu Quốc tế về Âm nhạc So sánh đã trao bằng danh dự cho bà vì bà có công lao đặc biệt trong việc bảo tồn một bộ môn nghệ thuật truyền thống có giá trị văn hóa và nghệ thuật cao. Và từ đó tên tuổi của bà cùng tiếng hát ca trù độc đáo của Việt Nam trở nên vang lừng trong bốn biển. Năm 1988, tại Liên hoan quốc tế Âm nhạc truyền thống tại Bình Nhưỡng, có sự tham gia của 29 quốc gia, băng ghi âm tiếng hát của Quách Thị Hồ, đại diện cho Việt Nam được xếp hạng cao nhất.

Hai Nghệ sỹ Ca trù: Quách Thị Hồ và Nguyễn Thị Phúc (1952). Ảnh: TL


Bà được nhà nước phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ nhân dân. Và cho đến hôm nay, bà là người đầu tiên và duy nhất được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ nhân dân ngành ca trù. Sau bà, không còn ai được phong Nghệ sĩ Nhân Dân về ca trù nữa. Và bà thật xứng đáng với danh hiệu này. Tiếng hát ca trù độc đáo, lạ lùng và đầy sức hấp dẫn của Quách Thị Hồ đã vang lên, đại diện cho Việt Nam, làm rạng rỡ cho âm nhạc và văn hoá Việt Nam.

Sau đó, Đài Tiếng nói Việt Nam mới ghi âm tiếng hát của bà, phát trong các chương trình ca nhạc cổ truyền. Năm 1984, Trung tâm Nghe Nhìn (nay là Hãng Phim Truyền hình) tổ chức làm phim “Nghệ thuật ca trù” (Kịch bản và đạo diễn Ngô Đặng Tuất) tại Lỗ Khê. Đây cũng là dịp tập trung nhiều nhất các danh ca, danh cầm nổi tiếng trong giới ca trù như: Quách Thị Hồ, Nguyễn Thị Phúc, Nguyễn Thị Hào, Chu Văn Du, Nguyễn Thế Tuất, Phó Đình Kỳ, Đinh Khắc Ban, Phó Thị Kim Đức, Nguyễn Thị Mùi. Nhà nghiên cứu Ngô Linh Ngọc dẫn chương trình và đọc lời bình cho toàn phim. Năm 1980, Sở Văn hóa Thông tin Hà Nội tổ chức biên soạn cuốn sách Hát Cửa đình Lỗ Khê, được dư luận đánh giá tốt.

Nghệ sĩ Quách Thị Hồ tạ thế lúc 3h 45 phút, ngày 4 tháng Giêng năm 2001, tức ngày 10 tháng Chạp năm Canh Thìn. Thọ 92 tuổi. Trong sổ tang tôi đã viết: “Nghệ sĩ Quách Thị Hồ ra đi có mang theo tất cả những gì là cao quý, sang trọng và bác học của nghệ thuật ca trù trong thế kỷ XX”.


Nghĩ đến hôm bà mất, càng thấy thương bà, khi mất, không có đất chôn. Con cháu phải mua một mảnh đất mấy mét vuông bên Gia Thuỵ để làm nơi yên nghỉ cho bà. Ba thước đất đã vùi sâu một nghệ sĩ tài hoa, sống đã làm vẻ vang cho ca trù, danh thơm bốn bể, cùng với cả trăm cay nghìn đắng, mà vẫn sáng ngời lòng thuỷ chung với Tổ với nghề. Nay bà khuất nẻo suối vàng, nhưng tiếng hát của bà còn vang mãi, với non sông này, với nghệ thuật này.

N.X.D
_____________

Đọc thêm: 
Bà Quách Thị Hồ: Người ta đã vục mặt chúng tôi xuống bùn



Quách Thị Hồ: Này, cậu hỏi tôi sao không truyền nghề ca trù à? Ai mà học?
 
•Thưa bà, có một số ca sĩ nói rằng họ là học trò của bà.
 
Quách Thị Hồ: Tôi muốn họ quên tôi đi. Xấu hổ lắm! Bởi mấy anh chị ấy đến tôi chỉ xin học vẹt, học lỏm từng bài, để mà đi khoe, đi diễn, rằng ta hát ca trù, chứ có ai muốn học nghề, học đến nơi đến chốn đâu? Mà học làm gì?
 
Bà Quách Thị Hồ dựng đứng lưng song song với thanh tựa, miệng khép lại như để dấu biến những ngôn từ lệch đang ùn ứ bên trong. Bà chẳng khóc. Dễ gì mà lấy được nước mắt của bà?
 
Quách Thị Hồ: Hồi trước có mấy ông lãnh đạo văn hóa nói thẳng vào mặt tôi rằng: “Cái nghề ca trù của bà chỉ phục vụ bọn thực dân phong kiến, cái cây đã chết, cho nó chết, lấy đâu hoa mà nở”. Lúc đó tôi chỉ cười: “Rồi xem, hoa có nở không?".
 
Quách Thị Hồ: Người ta đã vục mặt chúng tôi xuống bùn.
 
Tại sao vậy, thưa bà?
 
Quách Thị Hồ: Có lẽ người ta hiểu lầm hát ca trù - cô đầu - ả đào ở Khâm Thiên, ở Vạn Thái, ở Bạch Mai là loại “hát ôm”, đĩ điếm và họ thấy quan lại thường đến ăn chơi ở đó nên cho là văn hóa… đồi trụy. 
 
Lưu Trọng Văn  
Nguồn: Báo Lao Động Chủ nhật, số 40, ngày 20.10.1991, tr.5.
-----------------------------------------------
 Thơ Trần Huyền Trân   :
 SẦU CHUNG*
(tặng Quách Thị Hồ)
                                        Tự cổ sầu chung kiếp xướng ca
                                         Mênh mang trời đất vẫn không nhà
                                         Người ơi ! Mưa đấy hay xênh phách
                                        Tay yếu gieo lòng xuống chiếu hoa

                                         Đời bảo nơi đây cõi mộng hờ
                                         Lòng ai sa mạc chả mong mưa
                                         Canh tàn rũ áo còn lau mắt
                                         Bụi đã vương đầy nghĩa tóc tơ

                                         Thôi khóc chi ai sống đọa đày
                                         Tỳ bà tâm sự rót nhau say
                                         Thơ tôi gửi tặng người ngâm nhé
                                         Cho vút giọng sầu tan bóng mây.

Khâm Thiên, 1942
 -----------------------
* Trong tập RAU TẦN  nhà xuất bản văn học, hanoi , 1986 

8 tháng 3, 2015




SỐC ĐỘC # 87




Làm quan rồi mới được tham
Không thề cái cặc móc hàm à bây?



Mẹ hiện hình, bố hiển linh
An-nam ta bất thình lình... lên cơn.



Nộp thuế nhất định anh hùng
Liệt sĩ là bởi bị bùng... hóa đơn.



Dáng đào dáng quất như ai
Trông hai thế ấy khai khai mùi lồn.



Con lợn đẹp tựa trong tranh
Mà thằng đánh dấu thong manh vãi lồn.



Con gà cục tác lá chanh
Em đây cục tác các anh lộn gằm.



Nhậu tưng bừng, ốm cũng tưng bừng
Thoát luôn cái nạn phừng phừng tám - ba
Kính thưa các loại đàn bà
Tám ốm rồi nhá baba cái lồn:))
 



Xúc xích ăn mới xôi vò
Đồ trong nồi chõ thì no cả ngày.



Ước gì mình giống bé bi
Bú một canh sữa rồi đi...bằng bòi.



Chúng em múa hát mừng xuân
Đảng ta đã quá bát tuần, thốn thay.






Trông xa tưởng những hồn ma
Lại gần đích thị quản ca... thổi kèn.



An-nam thật lắm thiên tài
Bé tí đã biết lai rai...lộn gằm.



Chim khôn phải đậu cành khôn
Chim kia đậu phát trúng lồn cái quan.



Tuổi thơ dữ dội, than ôi
Đêm nằm mơ mãi nắm xôi thằng Bờm.



Dưới thuyền nước chảy lơ thơ
Trên thuyền chó được đút thơ vào mồm.



Đéo biết mua để làm gì
Cơ mà chắc chắn xuân thì chết toi.



Hôm nay mùng tám tháng ba
Có đôi tý đấy gọi là liên hoan.



Thơ nhạt như nước lồn phò
Hiu trí mất sức nên cho mắm vào.



Chọi bò chọi chó chọ trâu
Chọi luôn cả những đầu lâu lắm sừng.



Đàn bà rồi đến chó nha
Hoa hồng rồi mới đến là...đàn ông.



Bác Sang ơi bác Sang ơi
Thằng cu Nguyên Vũ nó chơi bác này.



Dương cụ ú ụ trên đầu
Cặc anh to phết trông sầu vãi lôn.



Rét quá chó cũng co vòi
Thế mà có đứa lại đòi khỏa thân.

7 tháng 3, 2015



Thứ Tư, ngày 04 tháng 3 năm 2015

Nhân ngày Hội thơ Rằm tháng Giêng : Nhớ NGUYỄN BẢO SINH


                                    nhà thơ Nguyễn Bảo Sinh - ảnh Cao Mạnh Tuấn

Hôm nay, ngày rằm tháng Giêng, nhà thơ cả nước lại rầm rộ hội thơ. Không biết năm nay ông Chủ tịch Hữu Thỉnh có thả thơ lên trời. Xin mách ông một nhà thơ độc đáo : NGUYỄN  BẢO SINH .

                                 Ễnh ương phễnh bụng kêu to
                              Cũng không ngăn được đàn bò đi qua
                                Thơ ca văn nghệ nước ta
                          Phùng mang trợn mắt chỉ là ễnh ương

                                                                            ( Nguyễn Bảo Sinh)
   
   Ông chơi khá thân với nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Nhận xét về bạn một cách khá rạch ròi về tài năng và nhân cách thơ, ông Thiệp cho biết: “Nguyễn Bảo Sinh, sinh năm 1940, sống trong một gia đình đã định cư nhiều đời ở Hà Nội. Thời trẻ, ông từng đi lính, từng là võ sư Judo. Từ trẻ đến già, Nguyễn Bảo Sinh chỉ ở số 30, ngõ 167 Trương Định (ngõ Bảo Sinh). Gần như suốt đời không hề chuyển dịch đi đâu, luôn ở cùng gia đình, xung quanh có vợ con, anh em, họ hàng, bè bạn nhưng ông luôn tự nhận mình là một tay sống trong giang hồ(!), một người tu tại gia(!). Nguyễn Bảo Sinh từng có hỗn danh là Sinh chó. Việc này duyên do từ chuyện có thật: Hồi bé, vốn tính ngỗ ngược, thân phụ ông là cụ Nguyễn Hữu Mão (năm nay 95 tuổi, cũng là người rất hay thơ) có lần tức giận bảo rằng:                 
                              
                                 - Lớn lên thì chó nuôi mày!   

 Quả nhiên, Nguyễn Bảo Sinh mở khách sạn giành ch cho chó.          Nguyễn Bảo Sinh là một nhân vật khác lạ, galăng từ cách sống cho đến việc mưu sinh. Học nghề sư phạm, anh lại không hề mô phạm lấy một ngày. Học sân khấu – điện ảnh nhưng không hề đóng phim, đóng kịch, làm đạo diễn hoặc viết kịch bản gì? Sau khi từ quân đội trở về anh mở hiệu vẽ truyền thần ở phố Hàng Đào. Chán, quay về nuôi chó cảnh, lai tạo giống mèo cảnh, học nghề thú y để chữa bệnh cho chó, mèo. Chơi thì anh học đấm bốc (quyền anh) đã có đai đẳng, chọi gà và làm thơ thiền, xây tượng Phật bà Quan âm giữa ao nhà để ngày ngày mang hương hoa bơi thuyền ra cúng Phật. Tự thiết kế, tự tay xây lấy đài cửu trùng sáu tầng bằng gạch và ba tằng bằng gỗ ở giữa vườn nhà để khi có bạn thơ đến thăm chơi cùng lên tháp ngồi đọc thơ. Anh đã in 4 tập thơ mang chung một tên “Huyền Thi”. Ngoài thơ thiên anh còn làm rất nhiều thơ Bút Tre. Gần đây có một tờ báo chuyên về văn hóa – văn nghệ đã phong anh là Hậu Bút Tre. (haixuanhxh)
              
                 Thơ một chữ - Vỗ một tay

                   Vợ tôi nửa dại nửa khôn
               Có lúc nó bảo dí lồn vào thơ
                   Vợ tôi nửa tỉnh nửa mơ
               Có lúc nó bảo dí thơ vào lồn

                  Thế là tôi cứ bồn chồn
          Giữa tôi giữa vợ giữa lồn và thơ
                Thế là tôi cứ ngẩn ngơ
         Giữa tôi giữa vợ giữa thơ và lồn

                Thế là như kẻ mất hồn 
         Tôi không phân biệt giữa lồn và thơ
                Thế là nửa tỉnh nửa mơ
          Trông đâu cũng thấy nửa thơ nửa lồn

              Thế là dại quá hóa khôn
          Ngộ ra mới biết trong lồn... có thơ
             Thế là tỉnh một giấc mơ
          Ngộ ra mới biết trong thơ... có lồn

                Thế rồi vượt cả dại khôn
          Ngộ thấy tất cả từ lồn mà ra


*

                 Mỹ nhân, thiên tử, anh hùng
           Tát cả đều tự tinh trùng sinh ra.



                                                     (Nguyễn Bảo Sinh)

25 tháng 2, 2015

Hôm nay vào đọc trang blog của Nguyễn Xuân Diện, thấy có bài viết này.Xin cóp về đây để thỉnh thoảng đọc chơi. Mình thấy quá sốc về hình ảnh của cụ GS. AHLĐ VŨ KHIÊU.Con xin lạy cụ mớ vái ạ ặc ! ặc ..ặc...!!!
TÔI SUY NGHĨ RẤT CHÂN TÌNH :
RẰNG CỤ KHIÊU ĐÃ THÀNH TINH - DÊ GIÀ ( Dê Cụ )
HÔN NGẤU NGHIẾN, HÔN NHƯ LÀ
KHÁT THÈM MÙI VỊ ĐÀN BÀ NON TƠ !
QUỐC SƯ CẶN SỮA THỪA BƠ ( "bơ thừa sữa cặn" )
NÂNG BI CHẾ ĐỘ, ĐẠO THƠ LÒE ĐỜI .

Thứ Tư, ngày 25 tháng 2 năm 2015


Cú Sốc thứ 2: KIỂU HÔN VÀ ĐÔI CÂU ĐỐI GỢI DỤC CỦA CỤ VŨ KHIÊU 


"NGỌC BỊ NGÂU VẦY" _ THẠCH THÙNG VẦY VÀO THỨC ĂN  !


Bản tin trên VietNamnet:
Hoa hậu Kỳ Duyên chúc Tết giáo sư Vũ Khiêu
 

VietNamNet
24/02/2015 14:46 GMT+7 




Đầu năm mới Ất Mùi 2015, Hoa hậu Việt Nam 2014 Nguyễn Cao Kỳ Duyên và gia đình đã tới thăm và chúc Tết Anh hùng Lao động - Giáo sư Vũ Khiêu tại nhà riêng của ông.

Hoa hậu Kỳ Duyên và gia đình đã chúc mừng giáo sư Vũ Khiêu bước sang tuổi 100, đồng thời bày tỏ sự ngưỡng mộ và cảm phục trước tấm gương học tập và nghiên cứu không ngừng nghỉ của ông. 
 
                                Giáo sư Vũ Khiêu và hoa hậu Kỳ Duyên.
Giáo sư Vũ Khiêu bày tỏ sự vui mừng khi biết hoa hậu Kỳ Duyên cũng là một người con của quê hương Nam Định (GS Vũ Khiêu sinh ngày 19/9/1916 tại làng Hành Thiện xã Xuân Hồng huyện Xuân Trường tỉnh Nam Định). 
 
Giáo sư đồng thời dặn dò Kỳ Duyên phải luôn ý thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, tích cực tham gia quảng bá hình ảnh của đất nước, tham gia vào các hoạt động xã hội, không ngừng cố gắng, nỗ lực học hỏi, trau dồi thêm kiến thức. 

 
Giáo sư Vũ Khiêu đã viết tặng hoa hậu Kỳ Duyên đôi câu đối: "Trí như bạch tuyết tâm như ngọc/ Vân tương y thường họa tương dung". Và để bày tỏ sự cảm mến, giáo sư Vũ Khiêu đã chép lại đôi câu đối cho hoa hậu Kỳ Duyên ký lưu bút để ông treo ở nhà. 

 
"Kỳ Duyên thấy mình may mắn khi nhận được lời khen ngợi từ giáo sư Vũ Khiêu và tự hứa sẽ luôn học tập thật tốt, trau dồi và phát huy những kiến thức được học để có thể trở thành một người trẻ có ích cho gia đình và xã hội" - hoa hậu nói. 



 Ánh Ngọc



Lời bàn Dương Văn Dê:



Đầu năm Con DÊ này, mới được 5 ngày mà khắp thiên hạ đã choáng váng với hai cú sốc. Cú thứ nhất là hình ảnh tư dinh xa hoa và kệch cỡm của ông Nông Đức Mạnh, nguyên Tổng bí thư Đảng  CSVN (hai nhiệm kỳ) do báo Tiền phong đưa. 

Thuốc giải độc hữu hiệu chưa kịp đưa ra thì hôm nay, 24/02/2015 tức là mùng 6 Tết, một cú sốc nữa do VietNamnet tung ra, đương lúc các công sở còn chưa giã rượu.

Nụ hôn Vũ Khiêu - Giáo sư, Anh hùng Lao động, Đương đại Quốc sư và đôi câu đối do tặng người đẹp Kỳ Duyên. 


Cụ Vũ Khiêu năm nay trăm tuổi. Là bậc danh giá trong làng "trí thức đỏ", cụ giao du quen biết với nhiều nghệ sĩ tứ chiếng và anh hùng bốn biển. Cụ đã từng có các cuộc gặp với nhiều người đẹp, nhiều hoa hậu, và đã có nhiều thơ văn, câu đối ghi lại các cuộc gặp đẹp như mộng giữa nơi trần gian. (xem cuộc gặp và đôi câu đối tặng Lý Nhã Kỳ tại đây: http://xuandienhannom.blogspot.sg/2014/10/cu-vu-khieu-tan-tung-nguoi-ep-ly-nha-ky.html)

Lần này là Kỳ Duyên, tân hoa hậu vừa mới đăng quang. Ngay đầu năm con Dê, cô đã đến thăm cụ. Khác hẳn các đàn chị trước đây, cô đã được cụ Vũ Khiêu sủng ái tột độ, bằng một nụ hôn điệu nghệ mà tất cả các người đẹp trước đây chưa từng hân hạnh có được.

FB Joseph Ho cho biết: Ông hoàng tạp chí Playboy Hugh Marston Hefner lúc nào cũng kè kè xách tay vài ba cô đào xinh đẹp nhưng chưa bao giờ thấy ôm hôm các đào trước ống kính fóng viên như ông già đú đởn này.


Hãy xem thế ứng xử của Cụ Nghè Cung Khắc Lược trước Mùa Xuân và Người Đẹp!  Mới tao nhã làm sao! 
 
.
Ngày xuân, chén rượu Xuân còn la đà, mỹ nhân lại ở ngay trước mắt, sẵn giấy mực do 6 thư ký trợ lý đã sắp sẵn đâu đó trong phòng văn, Cụ Vũ Khiêu chỉ còn nhớ được một câu thơ "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung" (mà bọn VNN cũng không chép đúng) trong bài Thanh Bình điệu, là bài thơ dâm dật, khiêu dâm nhất thời Đường, được viết ra bởi cơn say nhan sắc Dương Quý Phi của thi tiên Lý Bạch. Thế là cụ "chôm chôm" luôn thành một vế câu đối.

Giáo sư Vũ Khiêu đã viết tặng hoa hậu Kỳ Duyên đôi câu đối: 

"Trí như bạch tuyết, tâm như ngọc
Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung". 

Giời ạ! Từ xưa có ai ví TRÍ với BẠCH TUYẾT (tuyết trắng) bao giờ!
Hay là cụ chửi xéo con bé cháu này rằng TRÍ TUỆ của cháu nó....empty quá!!!?

Ngày xưa nếu cụ Vũ Khiêu được các cụ thân sinh cho ăn học chữ Nho tử tế, thì đâu đến nỗi ví TRÍ với TUYẾT, và đâu đến nỗi "lẩy" câu chữ ra từ bài thơ khiêu dâm ấy để tặng một cô gái đáng tuổi cháu chắt của mình, cho dù nó là đứa cháu có nhan sắc!



Xin hãy xem Tiến sĩ Trần Trọng Dương nói về bài thơ này, tại đây




"Theo TS Dương, Thanh Bình điệu là một trong những bài thơ tình nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học Trung Hoa và thế giới. Chính Đường Minh Hoàng đã lệnh cho Lý Bạch làm bài thơ ca ngợi Dương Quý Phi.

Bài thơ mô tả Dương Quý Phi với vẻ đẹp viên mãn và gợi dục như một đóa mẫu đơn ướt đẫm sương, sau một đêm được sủng ái. “Một áng văn chương sexy hết mực, đến nỗi nghìn đời sau còn nhớ đến”, TS Dương cho biết". 


và đọc toàn bài thơ tại đây:




Thôi, sốc quá, không bình thêm được nữa...em khuỵu gối rồi!!!!

Các bác còn sức, còn Xuân, các bác bình đỡ em với!!!!

22 tháng 2, 2015


image 
Chúng con ghi nhớ điều này
Làm giàu theo cách của thầy - là khôn





image
Phổ biến kinh nghiệm làm giàu cá nhân cho cán bộ đàn em đương chức