6 tháng 8, 2017

Người Buôn Gió - Trịnh Xuân Thanh nẻo nào về tự thú (phần 1)

Đây là một câu chuyện về một nhân vật có tài xuất quỷ nhập thần nhất của Việt Nam hiện nay, anh ta đương nhiên là Trịnh Xuân Thanh.

Vào cái ngày mà đám phóng viên kền kền được C46 gọi điện báo tin bắt TXT, một lũ kéo rầm rầm mang máy móc đến biệt thự của TXT ở Cipucha, chúng dắng trên Facebook có biến lớn ở Cipucha để thu hút dư luận. Khi mà cả đám công an lẫn nhà báo xộc vào nhà Thanh chỉ có ông bà già, TXT đã biến mất tăm từ lúc nào, mặc dù sự canh gác kiểm soát trước đó đã được giăng ra.

TXT biết được mình sẽ làm vật tế thần cho Nguyễn Phú Trọng, anh ta đã nhiều lần xin được minh oan trong chuyện làm thất thoát 3200 tỷ. Những người sành về chứng khoán đều hiểu số tiền đó phần lớn là số tiền ảo do đánh giá cao rồi đưa lên sàn chứng khoán, gặp lúc sốt chứng khoán thì được ngần ấy, hết cơn sốt thì thành thảm hại.  Hơn nữa những công ty nhỏ gom thành PVC vốn dĩ đã làm ăn be bét từ trước đó, TXT về nắm PVC chỉ là bước đệm để đi đến chức vụ khác mà thôi.

TXT có tiền đánh quả các dự án từ trước, anh ta có mối quan hệ làm ăn rộng và có nhiều thông tin để biết được chỗ nào ngon lành kiếm từng mớ bẫm. Khi có nhiều tiền, anh ta dùng tiền đó để được làm chủ tịch cái PVC do một đám công ty nhỏ lỗ be bét hợp lại, tiếp đó anh ta đánh giá thổi phồng giá trị của PVC lên, thế là anh ta được phong làm anh hùng lao động. Đến lúc giá trị thật của đám be bét này sắp bung ra, anh ta nhảy đi làm phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang.

Nói về mặt nào đó anh ta không oan, người ta đưa cho anh một cái xe , anh hoắng lên bảo cái xe này giá trị 10 đồng, anh được khen là giỏi. anh giải thích đó là gía trị thực. Đúng là giá trị thực thật thì hoá ra anh báo cáo láo chuyện 10 đồng để được khen tặng là anh hùng lao động, làm cơ sở để anh được tính là hạt giống bổ nhiệm chức cao hơn sau này.

Nhiều ngày làm việc với TXT và đối chiếu hồ sơ, tôi hiểu anh ta không phải là người làm thất thoát số tiền 3200 tỷ kia, và cũng không bớt xén gì trong đó. Đừng nghĩ tôi nói bừa, ngay cả những tố cáo về anh ta ở PVC của cơ quan công an cũng không tìm được sự tham nhũng. Mãi sau này trong vụ án một công ty nhỏ ra toà, TXT bị tố cáo tham nhũng vì có một giám đốc công ty định , nên nhớ là định đưa cho anh ta 8 tỷ gì đó để hối lộ nhưng không gặp. Phiên toà này là sự bịp bợp để hợp thức cái tội anh ta thành tham nhũng, để có cớ bắt khi biết anh ta đang ở nước ngoài.

Nhưng anh ta lúc báo cáo láo thành anh hùng, thì lúc giá trị thật trở về thì đương nhiên anh ta phải chịu trách nhiệm, nếu thoát tội làm thất thoát vì sự thực như vậy, anh ta cần phải bị khởi tố vì tội lừa dối cấp trên để trục lợi danh hiệu anh hùng lao đông nhằm thăng quan , tiến chức sau này.

Gia đình họ Trịnh Xuân và Nguyễn Phú Trọng là đồng hương sát nhau, dòng họ Trịnh Xuân lừng lẫy danh gia vọng tộc ở xứ Đông Anh mấy đời khoa bảng, ai cũng biết nhà khoa học Trịnh Xuân Thuận lừng lẫy là người của gia tộc này, từ thời Pháp hay trước đó gia tộc Trịnh Xuân đã có nhiều người thành đạt.

Còn Nguyễn Phú Trọng xuất thân từ một gia đình bần nông, cốt cán. Máu đấu tố địa chủ, sự đố kỵ, mặc cảm ăn sâu trong tâm trí Nguyễn Phú Trọng từ nhỏ. Trọng biết chỉ có con đường theo đảng, theo chủ nghĩa cộng sản mới làm thay đổi cuộc đời bần cố nông như y. Biết mình không đủ sức thi vào những trường đại học lấy điểm cao, Trọng thi vào trường tổng hợp văn, nơi truyền thống lấy điểm ít nhất. Nhờ trung thành, cuồng tín, giáo điều Trọng được Trung Quốc tín nhiệm và trở thành tổng bí thư. Lúc quyền lực trong tay, Trọng muốn thể hiện mình là người diệt tham nhũng và tiêu cực cùng với những kẻ có ý đồ lệch hướng CNXH cộng thêm những kẻ mình thù ghét do đố kỵ từ xưa.

Thử hỏi có quan chức cộng sản nào không dây đến tham nhũng, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có cả bầy họ hàng nhà vợ như Trần Công Tấn khuynh đảo thuỷ điện miền Trung, xả lũ chết dân mà không ai khởi tố. Vợ Phúc cấu kết với gia tộc Đặng Văn Thành thao túng thị trường ngân hàng, dự án ngân hàng. Con rể Phúc là Vũ Chí Hùng đi cướp đoạt các dự án bất động sản, con gái Phúc độc quyền bán sữa SNB của Nhật, có lô hàng quá hạn vẫn bán khiến con người ta bị bệnh, ông bố tức tối đập sữa ở cửa hàng Tú Bắc liền bị bắt tù giam vì cả gan làm ảnh hưởng đến uy tín con gái thủ tướng Phúc.

 Trọng biết cả, nhưng Phúc là đệ tử nịnh bợ Trọng nhất, đi đâu Phúc cũng khen Trọng ngất trời, mà Trọng thì rất cần khen, rất cần thành một minh quân sáng chói vang danh thiên hạ.  Phúc cũng được Trung Quốc cưng chiều. Phúc không hề đi chệnh định hướng cộng sản.

 Trọng quyết định thịt Thăng.

Chuyện gây thất thoát và thiệt hại cho đất nước thì cả lũ quan chức cộng sản chả thằng nào không có tội. Đinh La Thăng cũng vậy.

Nhưng Thăng được Trọng chọn bởi Thăng nhiều lần chửi  nhà thầu Trung Quốc và đương nhiên Trung Quốc không bằng lòng khi có uỷ viên BCT VN dám phạm thượng như vậy. Hơn nữa thời Thăng làm dầu khí, đã ký kết cho nhiều công ty nước ngoài khai thác dầu khí trên biển Đông, việc này khiến Trung Quốc bất bình.

Chuyện Trọng diệt Thăng 30% là do thất thoát, 20% do không phải cánh của mình, 50% là chiều lòng Trung Quốc. Trọng và bọn tay chân tinh vi, đã lợi dụng truyền thông thổi phồng lên 100% diệt Thăng là vì tiêu cực, tham nhũng để khoả lấp 20% và 50% kia còn lại.

Trịnh Xuân Thanh lại là quân của Đinh La Thăng, Thanh là chỗ hàng xóm mà Trọng căm ghét vì danh giá hơn gia tộc bần cố nông của nhà Trọng. Trọng muốn đánh Thanh để giải toả nỗi tự ti, muốn dân quanh vùng thấy dòng họ Trịnh Xuân này ô uế thế nào. Bởi thế Trọng rất bài bản khi đưa Thanh lên thớt từ cái xe sang biển xanh rồi dần dần nóng thành chuyện ở PVC.

 Nước cờ của Trọng quá xuất sắc, Trọng đạt được nhiều mục đích. Về chống tham nhũng có danh tiếng với nhân dân khi đánh những quan chức tiêu cực, sai phạm. Về phía Trung Quốc được lòng vì trừng trị hang ổ bọn Dầu khí vốn là bọn gây cho Trung Quốc khó chịu nhất trên biển Đông. Về tư thù cá nhân cũng được thoả mãn.

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là một minh quân như thế, gian hiểm và độc ác, thủ đoạn và nhỏ nhen. Một phần dân chúng căm ghét cộng sản, thấy quan chức nào bị hạ là vui mừng, cộng với bọn bồi bút nịnh Trọng và những tay sai ngầm của Trung Cộng tung hô. Trọng thành minh quân như vậy.

Chồng chéo giữa những mục đích như vậy, nhờ nắm truyền thông nên Trọng đẩy được việc chống tham nhũng che lấp những ý đồ khác.

Còn Đinh và Trịnh không oan dưới mắt dân chúng, bởi chả có thằng quan cộng sản nào mà không ăn hối lộ, lợi dụng chức vụ đánh quả kiếm chác. Nếu Trịnh Xuân Thanh cùng phe với Trọng thì khối tài sản của Thanh sẽ là do lao động thối móng tay, chăn nuôi gà vịt, làm xây dựng như bao thằng quan chức còn to hơn Thanh đã nói. Còn là phe đối thủ thì khối tài sản đó được mặc định cho dân chúng là từ tham nhũng mà có, để dân chúng căm hờn và khen ngợi Trọng.

Tôi có ghét TXT không.?

Tôi là một kẻ chăm chỉ mà vẫn nghèo, nhờ chút khả năng viết lách được nước Đức mời đến nước họ  trong chương trình dành cho những nhà  văn bị áp bức ở quê nhà. Bạn bè tôi ở Việt Nam sống lay lắt, bị truy đuổi, bị tù tội vì chế độ cộng sản, bản thân tôi cũng là nạn nhân.

Khi tôi gặp Thanh, anh ta hồng hào, béo tốt , phởn phơ. Anh ta ngậm xì gà, gọi rượu vang , dáng vẻ nghênh ngang cùng với những người bạn của anh ta, những kẻ rất sành sỏi cuộc đời. Họ đặt vấn đề theo cái cách mà họ biết tôi sẽ nhận lời mà chẳng đòi hỏi điều gì.

Việc của tôi, ước mơ của tôi là làm được gì cho cộng sản Việt Nam khốn đốn.

Tất cả con người đều cố gắng làm để đạt được ước mơ, ước mơ mỗi người khác nhau , người muốn có tiền, người muốn gái đẹp, người muốn quyền lực, người muốn danh vọng....người muốn ti hành đem phúc cho thế nhân. Họ thực hiện ước mơ của họ nhiều cách khác nhau, người vì tiền thì kinh doanh buôn bán hay tham nhũng hối lộ. Người tu hành thì chăm chỉ kinh kệ, tu dưỡng sống đạo đức, nói những lời khuyên bảo mọi người sống trong sạch tâm hồn.

Có người thực hiện ước mơ  tốt với hành động tốt, cũng có những ước mơ xấu thực hiện bằng hành động tốt, và cũng có những ước mơ tốt được thực hiện bằng hành động xấu.

Trịnh Xuân Thanh gặp tôi và nhờ tôi giúp để anh ta được gì.?

Tôi biết, tôi làm sao không hiểu anh ta muốn gì.

Nhưng đó là việc của anh ta, tôi có cái được của tôi là thực hiện được phần nhỏ ước mơ của mình làm cộng sản khốn đốn, cách này cũng được, tội gì mà từ chối khi phần việc này sẽ giúp tôi thoả mãn một phần ước mơ.

Bây giờ là chuyện của câu chuyện ngày hôm nay.
Đây là luật sư Victor Plfaff ở Franfurt, ông là luật sư về tị nạn giỏi nhất nước Đức. Có hơn 40 năm hành nghề luật sư và trước kia từng là thành viên sáng lập của một  tổ chức nhân quyền, ông còn là thành viên của uỷ ban di trú và tị nạn của đoàn luật sư Đức.

Luật sư giỏi trước khi nhận hồ sơ xin tị nạn cho một thân chủ, họ thường xem xét thân chủ có đủ yếu tố xin tị nạn hay không. Nếu không,có tìm được chứng cứ xin tị  nạn giúp hay không.

Khi họ đã nhận hồ sơ, đưa ra sở tị nạn chắc chắn 100% sẽ được vì các chứng cớ đầy đủ. Nếu không chắc chắn, họ sẽ khước từ ngay lúc đầu.

Luật sư Victor Plaff đã đưa Trịnh Xuân Thanh đến vòng phỏng vấn, mấy năm hành nghề chưa thân chủ nào của ông bị sở tị nạn bác bỏ.

 Một người xin tị nạn,  mất tiền thuê luật sư danh giá nhất nước Đức, đến vòng phỏng vấn là vòng cuối cùng chờ xét duyệt, bỗng nhiên bỏ về nước đầu thú, anh ta chẳng có giấy tờ gì cả vì đã nộp ở sở tị nạn.

 Anh ta đi thế nào?

Anh ta gặp mấy người bạn Việt Nam, họ rủ anh ta về, hoặc đó là những người dân Việt Nam bất bình trước hành động của anh ta, họ đã lôi anh ta ra một chỗ và thuyết phục anh ta tự đi về. Chắc hẳn   chính phủ Việt Nam sẽ nói như vậy.

Rồi anh ta đi về thế nào, vì không có giấy tờ, anh ta đi đường tiểu ngạch.
Anh ta phải đi bộ và xe ô tô 11.258 km, qua khoảng 15 quốc gia đều bằng cách vượt biên đường bộ. Anh ta cần phải thông thạo địa hình, ngoại ngữ.

Trịnh Xuân Thanh thật thần thánh, cái thần thánh thứ nhất là mất bao công sắp được tị nạn thì anh ta hối lỗi quay về tự thú, cái thần thánh thứ hai anh ta đi qua 15 quốc gia bằng cách vượt biên lậu.

Để về nhà đối diện với mức án tử hình.

Tất cả vì động cơ anh thấy ân hận trước đảng cộng sản Việt Nam, với ông hàng xóm là tổng bí thư đảng.

 Đây là một câu chuyện như huyền thoại, ở Việt Nam dưới thời đảng cộng sản cai trị những câu chuyện đầy tính phép thuật như thế xảy ra thường xuyên, nhưng đói nghèo cũng vẫn thường xuyên, mặc dù lãnh đạo toàn là vĩ nhân, huyền thoại, đầy phép màu nhiệm.

Luật sư Victor Plfaff là người quen cũ của tôi mấy năm trước, tôi có gặp ông ta khi kết thúc học bổng ở Weimar.

Vài ngày nữa ông sẽ tổ chức trả lời báo chí về vụ việc Trịnh Xuân Thanh. Hy vọng lúc gặp lại ông, có chút thông tin rõ hơn về  nẻo về tự thú đầy huyền thoại của Trịnh Xuân Thanh.

Người Buôn Gió

(Blog Người Buôn Gió)


Thông tin thêm về việc ông Trần Đại Quang đang bị quản thúc tại gia



Chuyện lạ của ông Quang

Trong tuần cuối tháng 7/2017, liên tiếp có những diễn biến dồn dập, từ chuyện Chính phủ yêu cầu công ty REPSOL ngừng khoan dầu do sức ép đe dọa tấn công các căn cứ của Việt Nam tại Trường Sa, tới việc Trùm mafia ngân hàng Trầm Bê bị bắt, cho tới cuối cùng là tham tán sứ quán Việt Nam tại Đức bị chính phủ Đức trục xuất vì dính líu vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh có vũ trang. Cùng xảy ra đồng thời với tất cả những vụ việc đó là việc nhà cầm quyền bắt một loạt 7 nhà hoạt động dân chủ trong đó có tới 5 người thuộc Hội anh em dân chủ.

Bầu không khí chính trị cả nước căng như dây đàn, nhưng ông Trần Đại Quang không thấy xuất hiện ở bất cứ đâu.

Sau khi ký quyết định tước quốc tịch Việt và trục xuất giáo sư Phạm Minh Hoàng ngày 17/05/2017, hình ảnh cuối cùng của ông Quang mà người ta trông thấy là hình ông thăm và tặng quà thương binh tại trạm điều dưỡng Kim Bảng Ba Sao ngày 26/07.

Mặc dù nhân dịp ngày thương binh liệt sĩ, ông có viết một bài rất dài có tựa đề là "uống nước nhớ nguồn". Bài viết này ông gửi đăng trên báo Vietnamnet ngày 24/07, nhưng có một điều gây nhiều thắc mắc là tất cả các hoạt động kỷ niệm được tổ chức ngày 27/07, không thấy có mặt ông.

Sáng ngày 27-7, tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia, Ban chấp hành Trung ương Đảng, Quốc hội, Chủ tịch nước, Chính phủ, Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và thành phố Hà Nội đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày Thương binh - Liệt sỹ (27/7/1947 – 27/7/2017), trong khi có mặt đầy đủ các lãnh đạo đương nhiệm lẫn mãn nhiệm, người ta không tìm thấy ông Quang.

Trong đoàn lãnh đạo nhà nước thắp hương tại Đài tưởng niệm Liệt Sĩ, chỉ thấy Ông Nguyễn Phú Trọng và ông Nguyễn Xuân Phúc, không thấy mặt chủ tịch nước.

Dẫn đầu đoàn cán bộ chủ chốt ủa nhà nước vào lăng viếng Hồ Chủ tịch, chỉ thấy có ông Trọng và ông Phúc dẫn đầu, không thấy ông Quang trong đoàn người theo sau.

Như vậy là từ ngày 26/07 tới nay, mặc dù đã có nhiều câu hỏi thắc mắc về sự vắng mặt có phần khác thường của ông Quang, đến nay vẫn không thấy ông xuất hiện, nhưng cũng không một lời giả thích.

Việc ông gửi đăng trước bài viết kỷ niệm ngày thương binh liệt sĩ và vắng mặt trong ngày kỷ niệm chính thức, chứng tỏ ông đã có kế hoạch gì đó không thể có mặt đúng dịp kỷ niệm, hoặc ông đã biết trước "bị tước quyền có mặt"?

Hiện tượng ông Đinh Thế Huynh biệt tích một cách bí mật từ sau hội nghị TW5, không một lời giải thích, rồi sau khi dư luận ồn ào, thì đột nhiên có hội nghị Hội Đồng lý luận trung ương họp phân công ông Phùng Hữu Phúc giữ chức vụ phó chủ tịch thường trực, và đến ngày 28/07, "Bộ chính trị phân công ông Trần Quốc Vượng tham gia ban bí thư thay ông Đinh Thế Huynh trong thời gian điều trị, kể từ ngày 01/08". Dư luận hiểu thế là kết thúc một vận mệnh chính trị. Ông Đinh đã bị loại khỏi sân khấu. Thói quen dấu diếm, vụng trộm là một thói quen của những cá thể lạc hậu.

Vì vậy mà sự vắng mặt của ông Trần Đại Quang khiến người ta suy diễn.

Liệu ông có sắp bị bệnh ung thư không? Lúc nào thì ông xuất hiện hay chỉ quay lại với một câu "tau có chi mô" rồi biến vĩnh viễn?

Ông có dính líu gì tới chuyện "biến mất" của ông Đinh Thế Huynh không, khi người ta đã biết đích xác rằng chính ông Đinh Thế Huynh là người ký quyết định 13-TB/TW, chỉ xét tuổi của đảng viên theo hồ sơ gốc khi kết nạp, mỗi khi xét quy hoạch hay đề bạt cán bộ, một quyết định được coi là nhằm loại ông Quang ra khỏi danh sách ứng cử viên vào chân Tổng bí thư, cũng chính là án tử hình đối với sự nghiệp chính trị của ông Quang. Nếu không triển vọng trỏ thành người đứng đầu đảng, ông Quang coi như đã về "hưu tại nhiệm", nghĩa là không còn quyền hành gì và vây cánh sẽ buông bỏ hết.

Người ta nhớ lại cái chết rất đúng lúc của thượng tướng Phạm Quý Ngọ, khi lời khai của Dương Chí Dũng liên quan tới khoản hối lộ 1,5 triệu đô la "cho một anh cấp trên", khi ông Quang đang là Bộ trưởng bộ Công An.

Và người ta cũng không quên rằng ông Quang là một công an chuyên nghiệp, suốt đời chỉ hành một nghề cảnh sát, cũng có nghĩa là kỹ thuật nghề nghiệp của ông là độc nhất vô nhị.

Nhưng lại có tin là ông Quang dính tới các vụ việc của Trịnh Xuân Thanh ngay từ hồi Đinh La Thăng còn là Chủ tịch PVN, cấp trên trực tiếp của Trịnh Xuân Thanh. Ủy ban kiểm tra TW và ông Trọng đã có lời khai của Vũ Đức Thuận khớp với tiết lộ của Đinh La Thăng về dấu vết của Trần Đại Quang, chỉ cần có mặt Trinh Xuân Thanh về đối chứng. Chính vì vậy mà tin Trịnh Thanh Xuân bị bắt và đưa về ngày 23/07/2017 đã khiến Trần Đại Quang tự biết không còn lối thoát. Cách đây một tuần đã có tin đồn Trần Đại Quang cùng bị quản thúc tại gia giống như Đinh La Thăng. Tin đồn này khớp với sự vắng mặt từ ngay 26/07 cho tới nay.

Nếu giả thiết chuyện biến mất của Đinh Thế Huynh có bàn tay của ông Quang la đúng, thì đồn đoán trước đấy về chuyện ông Đinh bị thất sủng vì phản bội ông Trọng khi báo cáo hành vi bắt cá hai tay của ông Trọng với Bộ ngoại giao Mỹ, hồi tháng 10 năm ngoái, chưa chắc đúng, và giả thiết ông Quang và ông Dũng cùng dây lại quay lại có giá trị. Ông Quang là người ông Dũng đề cử Bộ trưởng Công an thay ông Lê Hồng Anh chỉ 5 ngày sau khi ông nhậm chức Thủ tướng nhiệm kỳ hai. Ông Quang là thứ trưởng trực tiếp phụ trách an ninh, sau đó làm Bộ trưởng, gắn bó suốt hai nhiệm kỳ ông Dũng làm Thủ tướng.

Theo giả thiết này, thì tổng số 36 triệu đô tiền bán dầu chui cho Trung Quốc trong suốt 10 năm ông Dũng làm thủ tướng có thể dính tới toàn bộ nội các của chính phủ. Chỉ khác là kẻ ít, người nhiêu thôi. Có thể nói ông Quang là người biết hết, hay dính tới hết tất cả các phi vụ.

Cứ xét như vậy, thì ông Nguyễn Tấn Dũng là người phải xử trọng tội đầu tiên, sau đó đến ông Nông Đức Mạnh. Và cuối cùng thì cái chế độ này phải bị đưa ra toà, và chắc chắn không thể không xử tử hình nó, vì nó không chỉ tạo ra toàn ăn cắp mà còn hủy hoại nhiều thế hệ.

Vở kịch đang diễn, và sắp diễn sẽ rất gay cấn. Nếu ông Dũng, ông Quang, Ông Nguyễn Văn Bình, ông Đinh La Thăng, ông Vũ Huy Hoàng, ông Trầm Bê... thực sự là một dây, thì gánh xiếc mà ông Trọng làm chủ không chắc chèo chống được.

Không biết hậu chiến sẽ ra sao, khó biết ai sẽ là kẻ thu dọn chiến trường. Nhưng chắc một điều là dù là ai, thì cái mà người ta phải dựng lại sẽ không phải là chế độ độc đảng cộng sản nữa.

Bùi Quang Vơm
TẠM BIỆT MÙA HÈ
Cài ngơ ngẩn một tiếng ve
Kéo then khóa lại mùa hè chói chang.
Này em đò cũ mênh mang
Mái chèo từ tạ, ngỡ ngàng dòng xưa.
Vắt đi cho nốt giọt mưa
Giọt hanh hao cuối cho vừa tàn sen.
Còn tia nắng gọi ngày lên
Em ơi hãy giữ bên thềm mùa sang.
Ủ heo may với lá vàng
Anh đong thu chín mơ màng bên sông.
Ngoái nhìn bến hạ long đong
Nghẹn ngào em đón tấm lòng mùa thu.
GH
5.8.2017
(FB Giang Hồng)

MỘT THUỞ
Một thuở xanh mái tóc
Tuổi cười nhẹ bên hiên,
Tím bằng lăng xao xác
Trên những dải phố quen.
Một thuở người áo nắng
Sân trường điệp vàng bay,
Nụ cười mờ bụi phấn
Bảng đen che dáng gầy.
Một thuở áo dài ấy
Nhòa cả những sắc hoa,
Ai về ai đợi đấy
Áo dài hát phố xa.
Rồi sương mờ một thuở
Chân chim ẩn tháng ngày,
Rồi cuối mùa trở gió
Nhớ cái thuở tóc mây.
Giang Hồng
( FB Giang Hồng)

4 tháng 8, 2017

VNTB- 'Khủng hoảng bắt cóc' phát sinh hậu quả gì?


Trịnh Xuân Thanh.

Một ngày sau khi Bộ Ngoại giao Đức ra tuyên bố phản đối hành động mật vụ Việt Nam bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, buổi họp báo thường kỳ diễn ra ngày 3/8/2017 ở Hà Nội đã lộ diện phản ứng đầu tiên của Việt Nam. Tuy “lấy làm tiếc”, nhưng Bộ Ngoại giao Việt Nam đã không có lấy một câu hay từ ngữ nào phủ nhận cáo buộc của phía Đức về việc Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc.
Dấu chấm hết

Vẫn còn khá sớm, nhưng có lẽ không quá muộn để nói: “Xin vĩnh biệt Hiệp định thương mại tự do châu Âu - Việt Nam (EVFTA)”.
Bản tuyên bố của Bộ Ngoại giao Đức phản đối hành động bắt cóc Trịnh Xuân Thanh của mật vụ Việt Nam đã gần như đóng dấu chấm hết đối với nguyện ước chưa bao giờ khẩn thiết đến thế của Hà Nội về EVFTA.
Câu chuyện đầu tiên thuộc về EVFTA - chủ đề mà giới cai trị Việt Nam quan tâm nhất, sau sự đổ vỡ của Hiệp định TPP mà đã khiến Hà Nội thất thần vào mùa xuân năm nay. Nhưng Merkel đã không có bất kỳ một hứa hẹn nào cho tương lai của EVFTA, cho dù hiệp định này đã được ký chính thức từ tháng 12 năm 2015 và chỉ còn chờ quốc hội của 27 nước trong khối Liên minh châu Âu thông qua.
Cũng không phát ra một sự bảo đảm nào từ bà Merkel về “hiệp định dẫn độ” mà ông Phúc gần như cầu cạnh. Chỉ sau vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc tại Berlin và khi Bộ Ngoại giao Đức phải lên tiếng phản đối chính thức, giới quan chức ngoại giao Đức mới tiết lộ rằng chính Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã nêu yêu cầu “dẫn độ Trịnh Xuân Thanh về Việt Nam” với Thủ tướng Angela Merkel. Sau đó, báo chí Việt Nam ồn ào đưa tin “hai bên sẽ xem xét khả năng đàm phán hiệp định dẫn độ”.
Nhưng cũng như EVFTA, hiệp định dẫn độ giữa Đức và Việt Nam, nếu có, cũng phải mất ít ra từ một đến một năm rưỡi nữa. Nếu EVFTA còn phải trải qua rất nhiều thủ tục đồng thuận của các quốc hội trong EU, mà chỉ một nước không đồng ý cũng không thể thông qua, hiệp định dẫn độ cũng phải trải qua không ít lần đàm phán, thẩm định, dự thảo, thông qua các cấp… trước khi Việt Nam có thể đón nhận Trịnh xuân Thanh ở sân bay Nội Bài.
Một khía cạnh Việt Nam học

Song vụ bắt cóc đầy manh động trên đất Đức - cứ như thể thoải mái bắt cóc người bất đồng chính kiến ở Việt Nam - đã phá hỏng toàn bộ viễn cảnh “Thanh về Nội Bài”.
Người Đức chưa bao giờ giận dữ đến thế trong suốt chiều dài quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Với Quốc vụ khanh Văn phòng Bộ Ngoại giao Đức, ông Markus Ederer, đó còn là từ ngữ “bội tín”. Cái từ thiên về bản chất dưới đáy của chính trị này lại càng khiến công luận xã hội ở Việt Nam không thể nào quên được nhân vật ủy viên trung ương đảng, chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung đối xử với người dân Đồng Tâm ra sao - ký sống, lăn tay điềm chỉ nhưng sau đó xổ toẹt tất cả.
Cho tới vụ “khủng hoảng bắt cóc”, có lẽ giới chính khách Đức mới nhận ra một Việt Nam của tráo trở chính trị rõ đến như thế. Bấy lâu nay, một Hà Nội nên thơ vẫn được giới quan chức văn hóa Việt lồng vào những vần thơ của Goethe và Heine - từ những dự án dĩ nhiên được viện trợ bởi chính phủ Đức. Nhiều năm qua, người Đức cũng chỉ biết về Việt Nam thời hậu chiến lúc nhúc tham nhũng và không thiếu cảnh vi phạm nhân quyền. Nhưng chỉ vài năm gần đây, có những nghị sĩ Đức mới bắt đầu thấm thía và cám cảnh thân phận quyền làm người của mình khi họ bị công an Việt Nam cấm nhập cảnh vào đất nước này.
“Khủng hoảng bắt cóc” rất có ích cho những người Đức nghiên cứu về Việt Nam học. Họ sẽ càng hiểu rõ hơn rằng tại sao mật vụ Việt Nam - vốn mang thói quen bắt cóc, hành hung hay bắt giam người bất đồng chính kiến trong nước theo “luật rừng” như cơm bữa - lại dám sang tận Berlin làm cái nhiệm vụ đày dọa và bất chấp cả danh thể quốc gia đó.

Không thể ngủ được

Về bản chất, “khủng hoảng bắt cóc” không chỉ là thất bại đau không thể ngủ được của giới mật vụ Việt Nam, không chỉ là hậu quả viên chức đại diện chính thức của cơ quan tình báo Việt Nam tại Đại sứ quán Việt Nam ở Đức bị tuyên bố là người không được hoan nghênh (persona non grata) - một cấp độ phản ứng mạnh mẽ trên phương diện ngoại giao quốc tế - và bị trục xuất khỏi Đức trong vòng 48 tiếng đồng hồ, mà còn để lại những dư chấn không thể lường trước khi phía Đức kết thúc bản tuyên bố phản đối bằng “Chúng tôi cũng bảo lưu quyền áp dụng thêm các hành động khác ở cấp độ chính trị, kinh tế và chính sách phát triển”.
Hãy nhìn lại. Đức lại là quốc gia có nền kinh tế lớn nhất khối EU. Đức cũng là quốc gia nhập khẩu 1/5 các sản phẩm của Việt Nam xuất qua châu Âu. Giá trị thương mại song phương Đức - Việt Nam lên đến 9 tỷ đô la, giúp cho số xuất siêu hàng năm của Việt Nam vào thị trường EU lên tới 25 tỷ USD, hoàn toàn trái ngược với số nhập siêu - cả chính ngạch lẫn tiểu ngạch - của Việt Nam từ “bạn vàng” Bắc Kinh gấp đôi như thế - hơn 50 tỷ USD mỗi năm.
Cái cách bắt cóc Trịnh Xuân Thanh mà theo một người bình luận phải ví von “không xin được thì ăn cắp” đã khiến nước Đức đầu tàu chính trị của châu Âu phải đe dọa sẽ trả đũa.
Hậu quả ngay trước mắt là kể từ nay, trong con mắt nhiều nước châu Âu: “việc này cũng phá vỡ lòng tin một cách nghiêm trọng” - như một nội dung trong tuyên bố phản đối của Bộ Ngoại giao Đức. Quang cảnh này là ngược ngạo kinh khủng với cụm từ “lòng tin chiến lực” để kêu gọi sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế mà ông Nguyễn Tấn Dũng rất sính dùng khi ông còn là thủ tướng, vào năm 2014 khi giới chóp bu Việt Nam vừa bị giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc chơi cho một vố điếng người. Kể từ nay, không khó để hình dung rằng Liên minh châu Âu sẽ không còn mấy quan tâm đến cảnh nạn Việt Nam bị Trung Quốc hiếp đáp ngoài Biển Đông.
Còn những hậu quả khó lường trong tương lai hẳn không ngoài tình trạng viện trợ không hoàn lại, tín dụng cho vay, đầu tư nước ngoài của châu Âu vào Việt Nam có thể sụt giảm đáng kể. Những ưu đãi về hàng rào thuế quan trong nhập khẩu hàng Việt Nam cũng bởi thế sẽ được thả nổi theo mặt bằng thị trường chung. Thậm chí khách du lịch châu Âu - khi đã được báo chí lục địa này dồn dập cảnh báo về “nhà nước bắt cóc”, sẽ chẳng còn mấy tha thiết đi dã ngoại ở một Việt Nam đầy rủi ro rình rập.
“Lấy làm tiếc”

Một ngày sau khi Bộ Ngoại giao Đức ra tuyên bố phản đối hành động mật vụ Việt Nam bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, buổi họp báo thường kỳ diễn ra ngày 3/8/2017 ở Hà Nội đã lộ diện phản ứng đầu tiên của Việt Nam
Đối diện với nhiều câu hỏi liên quan đến vụ việc Trịnh Xuân Thanh và về tuyên bố của Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Đức ngày 2/8, bà Lê Thị Thu Hằng cho biết bà “rất tiếc về phát ngôn này” và nói thêm: “Việt Nam luôn coi trọng và mong muốn phát triển quan hệ đối tác chiến lược giữa Việt Nam và Đức”.
Chi tiết đáng chú ý là tuy “lấy làm tiếc”, nhưng cái cách phản ứng đầu tiên của Bộ Ngoại giao Việt Nam đã không cho thấy một câu hay từ ngữ nào phủ nhận cáo buộc của phía Đức về việc Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc.
Phản ứng yếu ớt.
Thông thường, hành động của một quốc gia nhằm trả đũa quốc gia khác trục xuất nhân viên ngoại giao của mình là trục xuất lại nhân viên của quốc gia đối phương. Công luận đang chờ đợi hành động trả đũa của chính quyền Việt Nam. Liệu họ có đủ can đảm để trục xuất một nhân viên ngoại giao người Đức?
Hay sau nhiều cuộc họp khẩn từ ngày 1/8 - thời điểm đại sứ Việt Nam tại Đức bị triệu tập đến Bộ Ngoại giao nước này về vụ Trịnh Xuân Thanh - đến nay, Việt Nam đã gián tiếp thừa nhận hành vi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh và cố gắng “nuốt nhục” cho qua cơn khủng hoảng?

2 tháng 8, 2017



Trong thời gian ông Đinh Thế Huynh điều trị bệnh, Bộ chính trị phân công ông Trần Quốc Vượng tham gia thường trực Ban Bí thư.

Ngày 1/8, Văn phòng Trung ương Đảng thông báo ý kiến của Bộ Chính trị về việc phân công cán bộ tham gia Thường trực Ban Bí thư.
Theo đó, tại phiên họp ngày 28/7, sau khi xem xét đề nghị của Ban Tổ chức Trung ương về việc phân công Ủy viên Bộ Chính trị tham gia Thường trực Ban Bí thư, Bộ Chính trị đã quyết định phân công Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương Trần Quốc Vượng tham gia Thường trực Ban Bí thư trong thời gian ông Đinh Thế Huynh điều trị bệnh.
Theo thông báo, ông Trần Quốc Vượng bắt đầu thực hiện nhiệm vụ từ ngày 1/8/2017.
ong-tran-quoc-vuong-thay-ong-dinh-the-huynh-lam-thuong-truc-ban-bi-thu
Ông Trần Quốc Vượng.
Ông Trần Quốc Vượng 64 tuổi, quê ở xã An Ninh, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình. Ông là Ủy viên Ban Chấp hành trung ương khóa 10, 11, 12; Ủy viên Bộ Chính trị khóa 12; Đại biểu Quốc hội khóa 12, 13.
Tháng 11/2006, khi đang là Phó Chánh Văn phòng thường trực Văn phòng Trung ương Đảng, ông được bổ nhiệm giữ chức Phó Viện trưởng thường trực Viện Kiểm sát nhân dân tối cao. Sau đó, ông được Quốc hội bầu là Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao và được Ban Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ định giữ chức vụ Bí thư Ban Cán sự Đảng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao.
Từ tháng 7/2011, ông được bổ nhiệm chức Chánh Văn phòng Trung ương Đảng. Tháng 5/2013, tại Hội nghị Trung ương 7 khoá XI, ông được bầu bổ sung vào Ban Bí thư Trung ương Đảng.
Tháng 1/2016, tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 12 của Đảng, ông được bầu vào Ban chấp hành Trung ương Đảng, được Trung ương bầu vào Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương khóa 12.
Hoàng Thùy