19 tháng 3, 2017


Đạo đức chìm xuồng
Tất cả những cái “like”, “share” không đem trả lại được tuổi thơ yên bình cho các bé nạn nhân, và chắc chắn cũng không đảm bảo được môi trường trong sạch, an toàn cho trẻ em Việt. Phản ứng, thái độ, hành động quyết liệt của chính mỗi cá thể trong cộng đồng này là một cái tát vào mặt những kẻ đã và đang có ý định đồi bại với trẻ nhỏ, chứ không phải những lời kêu gọi rỗng tuếch được truyền qua mạng ảo. Việt Nam với những tòa nhà được xây cao hơn, những khu sinh sống khang trang hơn, hiện đại hơn nhưng chỉ như lớp vỏ bọc hào nhoáng cho sự xuống cấp của giáo dục, của đạo đức đang lộng hành.

Trong blog của mình, tôi đã đề cập đến vấn đề lạm dụng trẻ em qua rất nhiều bài viết, đặc biệt trong khoảng thời gian có 2 sự kiện diễn ra song song, đó là vụ diễn viên hài Minh “béo” bị bắt giữ tại Mỹ do có hành vi ấu dâm với trẻ vị thành niên và một bé gái bị lạm dụng bởi ông Nguyễn Khắc Thủy (sinh năm 1940) tại Vũng Tàu. Cho đến nay, khi mà vụ án Minh “béo” được giải quyết xong xuôi, phạm nhân đã mãn hạn tù và quay trở lại Việt Nam thì vụ tại Vũng Tàu vẫn lửng lơ, chưa có quyết định xét xử từ phía tòa án chính quyền dù rất nhiều bằng chứng đã được cung cấp, thậm chí có nguy cơ bị đình chỉ.


Chỉ duy nhất một thông tin được biết thêm: đó là kẻ xâm hại cháu bé từng là giám đốc ngân hàng nhà nước chi nhánh Vũng Tàu, kiêm Đảng viên lâu năm. Chi tiết tưởng chừng cỏn con nhưng lại là lời giải đáp cho sự chìm xuồng đáng ngờ của vụ này.

Đầu năm 2017, liên tiếp 2 vụ ấu dâm khác xảy ra, tại Hà Nội và Sài Gòn. Tại Hà Nội, một bé gái 8 tuổi bị xâm hại ngay trong khu vực sinh sống của mình bởi nghi phạm Cao Mạnh Hùng, hàng xóm của gia đình bé. Sau khi bị tố cáo và bị công an địa phương bắt để xét xử nhưng được thả về ngay lập tức, nghi phạm cùng vợ con đã chuyển chỗ ở ngay trong ngày. Gây phẫn nộ nhất là hành vi không cảm thấy hổ thẹn của y, trái lại còn thách thức gia đình nạn nhân khi cậy mình có mối quan hệ rộng rãi. Tại một trường tiểu học ở quận Thủ Đức, Sài Gòn, một em học sinh 6 tuổi bị xâm hại ngay trong khuôn viên nhà trường. Nhưng khi được yêu cầu điều tra thì giáo viên trong trường lại khẳng định cháu nghịch chơi bị té ngã, chảy máu vùng kín. Camera an ninh tại thời điểm đó bỗng dưng bị hư hỏng, không lưu giữ được hình ảnh.

Tôi không hiểu sao đến thời điểm hiện tại, những bộ trưởng bộ giáo dục, bộ văn hóa hay bất cứ một ngài tai to mặt lớn nào có đủ thẩm quyền trên đất nước này vẫn im phăng phắc không một lần lên tiếng. Phải chăng sự thờ ơ, im lặng của các quan chức này là minh chứng rõ ràng cho một xã hội mà những kẻ có tiền là có quyền. Tại sao đến thế kỷ của văn minh, ánh sáng mà trong môi trường giáo dục, những lớp học kiến thức về tình dục, về tâm sinh lý của trẻ em vẫn không được dạy dỗ phổ biến? Các buổi họp phụ huynh vẫn lu bu chuyện đóng các khoản phí phát sinh mà không phải là chia sẻ về cách bảo vệ con em mình? Những buổi chào cờ đầu tuần kéo dài cả tiếng đồng hồ chỉ xoay quanh điểm thành tích, xếp hạng? Tại sao không một ai trong chúng ta dám nói thẳng rằng những tên đồi bại kia là đáng tội nhưng chính chúng ta cũng đóng góp một phần không nhỏ tạo môi trường dễ dàng cho chúng lộng hành?

Những câu chuyện về xâm hại trẻ em dạo gần đây cùng một lúc được biết đến rất nhiều và làn sóng phẫn nộ từ dư luận bùng lên nhưng dường như chỉ như bọt bong bóng xà phòng vụn vỡ khi mà báo chí chỉ đơn giản là kền kền đói tin mà nói viết nhăng cuội chứ không theo đuổi đến cùng. Gia đình bé gái ở Vũng Tàu đã từng ngỡ ngàng vì không ít phóng viên nhắn tin đòi thêm tiền để viết thêm về vụ việc. Tất cả chỉ như món mồi ngon để truyền thông lao vào cắn xé, những kẻ hiếu kỳ nhào nặn bóp méo câu chuyện, các nhà đạo đức học lên tiếng bảo vệ gay gắt… Mạng xã hội là một phương tiện chia sẻ mang tính lan truyền cao nhưng tồn tại ngắn hạn. Có thể ngày hôm nay đang “hot” đấy nhưng ngày mai lại im lìm ngay tức khắc.

Tất cả những cái “like”, “share” không đem trả lại được tuổi thơ yên bình cho các bé nạn nhân, và chắc chắn cũng không đảm bảo được môi trường trong sạch, an toàn cho trẻ em Việt. Việc cần làm là những hành động thiết thực như dán biển hiệu, băng rôn thông báo toàn khu dân cư sinh sống (các thanh niên hội Đoàn, Đảng, hội phụ nữ, tổ dân cư họp hàng tuần để làm gì?), môi trường giáo dục như nhà trường lớp học cần có các buổi nói chuyện phổ biến về vấn đề xâm hại trẻ em cho phụ huynh và các em học sinh… 

Phản ứng, thái độ quyết liệt của chính mỗi cá thể trong cộng đồng này là một cái tát vào mặt những kẻ đã và đang có ý định đồi bại với trẻ nhỏ, chứ không phải những lời kêu gọi rỗng tuếch được truyền qua mạng ảo. Việt Nam với những tòa nhà được xây cao hơn, những khu sinh sống khang trang hơn, hiện đại hơn nhưng chỉ như lớp vỏ bọc hào nhoáng cho sự xuống cấp của giáo dục, của đạo đức đang lộng hành.

Hoàng Giang
Blog VOA

Thủ tướng: "Nhà đầu tư nản lòng vì thể chế của chúng ta”
Thủ tướng chỉ ra nhiều tồn tại của ngành giao thông vận tải, trong đó nổi lên là thể chế, cơ chế, chính sách còn tồn tại nhiều vướng mắc.
Lần đầu tiên tôi thấy ông Thủ tướng nói về "thể chế có vấn đề". Nhưng ông ấy chỉ nói một nửa của vấn đề. Vì vấn đề quan trọng nhất là vì sao thể chế có vấn đề thì ông ấy lại không nói.

Thứ nhất, Hiến pháp trao quyền cho Đảng cộng sản lãnh đạo toàn diện nhà nước và xã hội. Nghĩa là quyền lực chính trị độc quyền. Mọi hoạt động và sự vận hành của các thiết chế, những chính sách phải nằm dưới sự điều khiển, kiểm soát theo đường lối của đảng. Vậy nên trái ý đảng sẽ khó lòng làm ăn. Mà làm ăn với một ông nắm toàn quyền định đoạt sinh mệnh của mình thì ai dám hợp tác?

Thứ hai, Hiến pháp cũng lại ấn định "kinh tế nhà nước là chủ đạo". Vậy mọi việc giao dịch làm ăn phải phụ thuộc và bị chi phối bởi thành phần kinh tế nhà nước.

Thứ ba, Hiến pháp cũng lại quy định, đất đai thuộc sở hữu toàn dân nhưng do nhà nước đại diện chủ sở hữu. Nên mọi vấn đề liên quan đến đất đai đều phụ thuộc vào quyền lực nhà nước. Nên nếu đầu tư cơ sở hạ tầng hay tham gia làm ăn thì phải ngó trước nhìn sau, phải lo lót đủ kiểu mới có đất mà kinh doanh. Cái này ông Thủ tướng đã có lần nói rõ rồi.

Thứ tư, Toà án cũng nằm dưới sự kiểm soát và chi phối của đảng. Thế nên trái ý đảng thì cũng không xong. Ai dám kiện cơ quan hành chính ra toà, mà toà thì cũng lại bị lãnh đạo bởi đảng, cơ quan hành chính cũng chịu chung số phận nằm dưới sự điều hành của đảng. Vậy ai dám kiện nhà nước nếu toà án không độc lập? Mặc dù đảng cộng sản nắm quyền tuyệt đối như vậy, nhưng trớ trêu thay đảng lại không hoạt động bằng luật, mà bằng nghị quyết, cương lĩnh và điều lệ, những thứ không phải luật. Và cũng không có cơ chế để kiện đảng nếu chính sách của họ "có vấn đề".

Thể chế nằm ở Hiến pháp, và tiếp đến là luật pháp cụ thể hoá cách thức tổ chức và vận hành của bộ máy nhà nước. Vì thế, thể chế có vấn đề chính là vấn đề của Hiến pháp, vì nó đã trao quyền và ấn định sự tuyệt đối của đảng cộng sản, khi tổ chức chính trị ấy có vai trò lãnh đạo toàn bộ nhà nước và xã hội một cách độc tôn, toàn diện. Nhưng lại không hề có bất cứ cơ chế nào để kiểm soát đảng bằng luật pháp.

Đấy chính là vấn đề của thể chế. Muốn thay đổi thể chế, phải thay đổi Hiến pháp. Lúc đó Hiến pháp phải quy định một mô hình và cách thức vận hành thể chế khác để giải quyết vấn đề của thể chế hiện tại.

Ls Lê Luân

(FB Lê Luân)
‘Cách chơi’ thế nào mà cứ để Trung Quốc đè đầu cưỡi cổ ?
Trong khi vẫn chưa hứa hẹn gì sẽ đổ viện trợ không hoàn lại số lượng lớn để “cứu chính thể Việt Nam”, cách chơi của Trung Quốc là tập trung khống chế những doanh nghiệp lớn ở những lĩnh vực quan trọng, thông qua đầu tư nước ngoài và tiến tới mua cổ phần chi phối.

Cùng với hiện tượng kinh tế Việt Nam phải nhập siêu trong 2 tháng đầu năm 2017 (cùng kỳ những năm trước thường xuất siêu), làn sóng đổ vốn của các doanh nghiệp Trung Quốc vào thị trường Việt cũng là một hiện tượng có vẻ logic với chuyến đi của Tổng bí thư Trọng đến Bắc Kinh vào tháng Giêng năm 2017.

Những số liệu từ Bộ kế hoạch và Đầu tư cho biết trong 2 tháng đầu năm 2017, Trung Quốc đã vượt qua Hàn Quốc, Nhật Bản để trở thành đối tác lớn thứ 2 về FDI của Việt Nam sau Singapore. Cũng trong thời gian này, các nhà đầu tư đến từ Trung Quốc đã đăng ký thực hiện 123 dự án tại Việt Nam và 174 lượt mua cổ phần, chiếm 21,1% tổng vốn đầu tư vào Việt Nam.

Ngày càng nhiều ý kiến lo ngại nguồn vốn đầu tư Trung Quốc không mang lại nhiều lợi ích cho Việt Nam về môi trường, công nghệ… Nhưng một vị chuyên gia an ủi: Việt Nam không thể từ bỏ cuộc chơi với Trung Quốc mà quan trọng phải biết cách chơi.

Thực ra, cách an ủi theo đường lối “cách chơi” trên đã được giới quan chức Việt Nam, đặc biệt là Bộ Công thương thời Vũ Huy Hoàng, tung ra cứ mỗi khi công luận sôi trào về việc Việt Nam phải nhập siêu đến ba chục tỷ USD hàng năm từ Trung Quốc (chưa kể hai chục tỷ USD nhập lậu), thậm chí cả đến ớt và tăm cũng nhập từ Trung Quốc.

Chẳng lẽ đó lại là “cách chơi” của Việt Nam mà vẫn khiến kinh tế Trung Quốc đè đầu cưỡi cổ dân ta?

Có quan chức công an vẫn cố động viên tinh thần Việt là trong 23 cuộc kháng chiến chống ngoại xâm trong lịch sử Việt nam, ta đã chống quân Trung Quốc đến 21 lần và lần nào cũng thắng.

Nhưng đó chỉ là chuyện kháng chiến. Còn trên phương diện kinh tế, Việt Nam chỉ toàn từ thua đến thua. 90% tổng thầu chính của các công trình xây dựng là Trung Quốc. Từ năm 2008 cho đến tận gần đây, Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) vẫn cắm mặt nhập khẩu điện từ doanh nghiệp Trung Quốc, bất chấp giá bán điện của các doanh nghiệp trong nước chỉ bằng 1/3 giá Trung Quốc. Trong khi đó, Bộ Công thương đã được Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng biến thành một cơ quan “thân Trung” với quá nhiều thành tích làm lợi cho “thiên triều”.

Vậy “cách chơi” là như thế nào? Hay cứ tự an ủi và ma mị nhau, để sau đó đâu vẫn vào đó?

Để “tội đồ” Vũ Huy Hoàng vẫn bằng an cho tới giờ này…

Còn bây giờ là thời của Bộ trưởng công thương Trần Tuấn Anh.

Công bằng mà xét, ông Trần Tuấn Anh và dường như có cả sự chỉ đạo của ông Nguyễn Xuân Phúc, đã có được vài động tác kềm bớt làn sóng can thiệp của kinh tế Trung Quốc vào kinh tế Việt Nam. Song tất cả vẫn chỉ là muối bỏ biển.

Trung Quốc đang trở nên tinh ranh hơn rất nhiều. Trong khi vẫn chưa hứa hẹn gì sẽ đổ viện trợ không hoàn lại số lượng lớn để “cứu chính thể Việt Nam”, cách chơi của Trung Quốc là tập trung khống chế những doanh nghiệp lớn ở những lĩnh vực quan trọng, thông qua đầu tư nước ngoài và tiến tới mua cổ phần chi phối.

Để từ những doanh nghiệp này, Trung Quốc sẽ phát triển những mũi thọc sâu vào cơ thể kinh tế Việt Nam, đặc biệt sẽ khuấy đảo dữ dội nếu tình hình “có biến”

Minh Quân

Theo Lai Tran Mai Blog

17 tháng 3, 2017

Phụ nữ Việt Nam




Ảnh của trang Phọt_Phẹt



14 tháng 3, 2017

"Định Hướng" của Tướng Long: Sẽ đẩy đất nước vào tình cảnh "Tức nước vỡ bờ"


Trên mạng đang xuất hiện một clip ghi lại nguyên văn buổi lên lớp của Tướng Trương Giang Long, Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục chính trị Bộ Công an tại Lễ khai giảng lớp chính trị cao cấp của Bộ Công an…


Những thông tin, điều mà ông Tướng CA này phát biểu trong buổi lên lớp thực ra không mới, không có gì là bí mật nội bộ cả vì mọi người đều biết. Những thông tin, luận điểm mà Tướng Long phát biểu đều có thể đọc thấy lúc này lúc kia trong những loạt bài với chủ đề Chống diễn biến hòa bình được các báo như Nhân Dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân…

Có điều ở các bài trên các tờ báo kia những bài viết đó đều do các tác giả mang các học hàm học vị như GS-TS, viết báo ăn tiền, họ không phải là loại u mê chính trị thì cũng là những con vẹt, không dám “ tự diễn biến” nhiều người đọc không chấp…

Họ luôn phải viết theo chỉ thị, nghị quyết: Đảng bảo “con hươu là ngựa” thì lập tức họ hùa vào tung hô: kẻ nào bảo hươu là hươu là thế lực thù địch, là thế lực tự diễn biến, đám rắp tâm lật đổ chế độ, lật đổ sự lãnh đạo của đảng…

Chăm chủ theo dõi ánh mắt của Tướng Long qua bài diễn thuyết thấy ông tướng này bị “phơi nhiễm” nghề nghiệp nhiễm quá nặng. Đây là cuộc thuyết trình với đồng nghiệp mà mắt ông lúc nào cũng đã vằn lên những tia nhìn dữ tợn, săm soi, đầy sắc màu đặc trưng của ngành nghề trấn áp; một thứ “ánh mắt hình viên đạn” khi nói về quan hệ giữa Việt Nam với một số quốc gia, với người dân trong nước; trong đó có những quốc gia về phương diện nhà nước đã ký Tuyên bố chung công nhận quan hệ giữa Việt Nam với họ là đối tác chiến lược, toàn diện…

Người ta vẫn thường nói: Bác sĩ nhìn đâu cũng thấy bệnh, vi trùng… còn công an thì nhìn đâu cũng chỉ thấy kẻ thù, tội phạm, luôn cảm thấy mình là đối tượng bị kẻ khác tìm cách hạ thủ, cướp, giết…Bài phát biểu của Tướng Long là một minh chứng sinh động cho điều này.

Trở lại bài phát biểu của Tướng Long, tổng hợp lại đó là một cách nhìn “vón cục”, cực đoan: Trung Quốc là kẻ thù nguy hiểm luôn tìm cách thôn tính Việt Nam; Mỹ là kẻ xấu chơi luôn tìm cách lật đổ sự lãnh đạo của Đảng CSVN-“ông bầu” của lực lượng CAND; Còn trong nước thì có rất đông, hàng trăm kẻ được Trung Quốc và Mỹ cài vào đủ thành phần xã hôi để tìm cơ hội để tiếp tay cho bên ngoài, nhóm lửa và gây bạo loạn lật đổ…

Tướng Long khéo léo viễn dẫn quan hệ ngoại giao Việt-Mỹ trong những năm tháng gần đây để kết bài lên lớp: Muốn hóa giải, chống lại được mọi thách thức của các thế lực thù trong giặc ngoài thì chỉ còn giải pháp duy mất: Dựa vào đảng, chỉ có Đảng CSVN là lực lượng chính trị duy nhất đủ khả năng giúp đất nước bảo vệ được độc lập tự chủ, không bị xâm lược, chống được Trung Quốc, hóa giải được sự xấu chơi của Mỹ, trấn yểm được sự trở cờ của láng giềng…

Với cách nhìn và cách lý giải bài toán thế sự đất nước của một tín đồ “vũ khí luận”, “công an luận”, “ đảng luận”…có thể nhồi sọ được thuộc cấp, song những luận điểm như vậy liệu có sức thuyết phục, có khách quan, biện chứng...

Để phản biện ý kiến của tướng Long, xin lấy lại kết cục của cuộc chiến tranh với Mỹ để cùng đàm luận. Theo người viết bài này, Mỹ thất bại trong cuộc chiến Việt Nam là do Chính phủ Mỹ thua nhân dân Mỹ chứ không phải quân đội Mỹ thua quân đội Việt Cộng trên chiến trường…

Sở dĩ Chính phủ Mỹ nao núng, quân nhân Mỹ giảm sút sức chiến đầu vì đa số người dân Mỹ không tán thành ủng hộ việc Chính phủ Mỹ đưa quân đến Việt Nam. Hàng triệu người Mỹ đã xuống đường phản đối chiến tranh, nhiều thanh niên Mỹ như Clinton đã từ chối quân địch đi lính sang Việt Nam đánh nhau, hoặc phản chiến; Có nghệ sĩ Mỹ còn sang Việt Nam hát để cố súy cho nhân dân Việt Nam…

Những giới được cho là học giả có trách nhiệm ở Việt Nam phải hiểu đúng bản chất thắng-thua của cuộc chiến tranh với Mỹ, đừng ngộ nhận sức mạnh của mình, đừng dồn toàn bộ công trạng cho Đảng; Trong khi chiến thắng của cuộc chiến tranh này được trang trải bằng xương máu của hàng triệu thanh niên trai trẻ và súng ống của Nga Xô-Trung Cộng…

Điều này cũng giống với hơn 20 cuộc chiến tranh mà Trung Quốc đã thất bại khi đụng độ với quân dân Đại Việt; Ở đây trước hết phải kể để công lao, tài cầm quân của những Lý Thường Kiệt, Trần Nhân Tông, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Quang Trung phải kể đến sức mạnh của lòng dân Đại Việt và sự phân tâm của quân lính Trung Quốc khi bị ném vào cuộc chiến…Thời đó các cụ chưa có sự giúp đỡ của Liên Xô hay của ai khác và làm gì có sự lãnh đạo của Đảng…

Khi đổ dồn mọi công trạng, vai trò vào cho Đảng CSVN tướng Long đã quên ý kiến của ông Hồ Chí Minh từng đúc kết: “Lòng yêu nước và sự đoàn kết của nhân dân là lực lượng vô cùng to lớn, không ai thắng nổi. Nhờ lực lượng ấy mà tổ tiên ta đã đánh thắng quân Nguyên, quân Minh, đã giữ vững quyền tự do, dân chủ. Nhờ lực lượng ấy mà chúng ta đã cách mạnh thành công, giành được độc lập”.
(Hồ Chí Minh: Toàn tập, Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 1995,tập 6- tr.281)

Ông Hồ Chí Minh không hề nói rằng công đầu thuộc Đảng CS trong các cuộc chiến tranh bảo vệ chủ quyền lãnh thổ từ trước đến nay. Cho đến bây giờ, khi khởi đầu cuộc chiến 1965, một câu khẩu hiệu xuất phát từ vùng đất Quảng Bình được nhanh chóng truyền đi cả nước để động viên nhân dân:”Dễ trăm lần không dân cung chịu; Khó vạn lần dân liệu cũng xong”…

Khi chiến tranh thì động viên sức dân bằng khẩu hiệu trên, chiến thắng rồi thì chỉ kể công báo công cho riêng Đảng ?

Hiện tình hiện nay nếu ai đó bày tỏ chính kiến, viết trái ý chưa chắc đã sai thì được Tướng Long chụp cho họ cái mũ: bất mãn chính trị, cơ hội chính trị, là nghe Mỹ từ bây giờ có thêm Trung Quốc “ bị lôi kéo, được cài cắm”, “móc ngoặc”với các thế lực bên ngoài làm ngòi nổ cho các cuộc bạo loạn chính trị, lật đổ Đảng CS ?

Cách nhìn “vón cục” của Tướng Long rất dễ đẩy đất nước lặp lại sai lầm của Triều nhà Hồ, triều Nguyễn, đẩy đất nước vào tình thế tức nước vỡ bờ.

Đã có lần người viết bài này trao đổi với nhà ngoại giao Nguyễn Trung, có thời ông là Đại sứ Việt Nam tại Thái Lan, người viết có đặt vấn đề với ông: Bác ở Thái Lan lâu, bác cho biết vì sao cuối thế kỷ XIX cả khu vực Đông Nam Á đều bị thực dân hóa, tại sao Thái Lan lại không bị ?

Nhà ngoại giao Nguyễn Trung đã nói với tôi đại ý: Cái khôn ngoan của chính giới Thái Lan là họ rất uyển chuyển, mềm mại để tìm cách hạ bớt mâu thuẫn trong ngoài, không để đất nước rơi vào tình cảnh “ tức nước vỡ bờ” “lành làm gáo vỡ làm môi” như chính giới Việt Nam trong thế kỷ XIX…

Chính ông Hồ Chí Minh khi đề cập tới vấn đề đoàn kết, thức chất là vấn đề đồng thuận giữa nhân dân và chính quyền, là vấn đề dân chru, nhân quyền; Muốn có được sự đồng thuận thì chính quyền phải đối xử với dân cho công bằng, thật sự dân chủ, văn minh, tôn trọng ý kiến, nguyện vọng, quyền lợi của người dân.

Thực ra các nước phương tây đặt vấn đề nhân quyền có gì xa lạ với vấn đề quan hệ đoàn kết, thực chất là sự đồng thuận giữa dân với chính quyền mà ông Hồ từng đặt ra?

Làm sao người dân đồng thuận được khi mà một ông Tướng công an lên lớp với cấp dưới, không hề đề cập tới trách nhiệm của lực lượng công an phải tuân thủ luật pháp, phải công tâm khi ứng xử với dân để tâm phục, khẩu phục dân, tạo sự đồng thuận…Chính ông Hồ nói: "Dân chủ là để làm sao cho dân được mở miệng ra"…

Còn hiện tại người dân bình thường rất ít có cơ hội, điều kiện mở miệng nói thật lòng mình. Cứ hễ người dân có gì trái ý là vu cho là thế lực thù địch, là do bàn tay của bên ngoài thò vào xúi dục, lôi kéo gây bạo loạn lật đổ, chống đối…Bởi ông Tướng Long này nhìn đâu cũng chỉ nhìn thấy kẻ thù…

Các quốc gia phương tây trong đó có Hoa Kỳ đặt vấn đề nhân quyền với Việt Nam đâu phải là vần đề họ đặt ra để yêu cầu những vấn đề thuộc phạm trù đạo đức, mỹ họ…Nhân quyền đâu phải là thứ hàng trang sức mà họ đưa ra để trang trí cho thể chế của họ, làm đẹp đội hình hợp tác: Đi với bụt thì phải mặc áo cà sa; đi với ma phải mặc áo giấy…Chính phủ các quốc gia có nền kinh tế phát triển quan tâm tới sự đồng thuận trong nội bộ Việt Nam để đảm bảo dòng vốn đầu tư của họ khi đầu tư vào Việt Nam được an toàn, thật sự sinh lời.

Khi chính quyền, công an thay cho sự thuyết phục, công tâm trên cơ sở luật pháp mà chỉ dựa vào dùi cui, các vũ khí trấn áp, chỉ coi mình cái gì cũng là nhất thì làm sao dân đồng thuận.

Trong khi Luật Quảng cáo của Việt Nam vừa được Quốc hội ký ban hành năm 2013 tại Mục 11 của Điều 8 quy định thuật ngữ cấm:”Quảng cáo có sử dụng các từ ngữ “nhất”, “duy nhất”, “tốt nhất”, “số một” hoặc từ ngữ có ý nghĩa tương tự mà không có tài liệu hợp pháp chứng minh theo... “

Khi chưa tạo ra được thiết chế kiểm soát tạo điều kiện để người dân không đồng thuận thì sớm muộn cũng xảy ra bạo loạn, chống đối đe dọa đến đồng vốn đầu tư của các nhà tư bản là một quy luật tất yếu…

Trong bài lên lớp của mình, ông Tướng an ninh lên lớp cho thuộc cấp lại không hề nói trách nhiệm của ngành công an, những người được giao trách nhiệm bảo vệ an ninh trật tự bảo vệ quyền dân chủ của người dân.

Những người làm nghề công an không tự nhận những sai sót, khiếm khuyết, không coi việc tôn trọng nhân quyền là trọng, là nhiệm vụ mang tính chất nghề nghiệp thì đó là một lỗ hổng lớn.

Mời xem Video: CHẤN ĐỘNG: Thiếu tướng GĐ Học Viện Chính trị CA tố cáo TQ âm mưu thôn tính VN



Khi coi trấn áp, đàn áp dân là công cụ thống soái, nhìn vào đâu cũng chỉ toàn thấy họ là thế lực thù địch, bất mãn chính trị thì tất yếu sẽ dẫn tới hậu quả “ tức nước vỡ bờ”…

Gốc của vấn đề bào về chủ quyền lãnh thổ quốc gia nằm ở chỗ tạo ra sự đồng thuận; tức nhân quyền tức các quyền cơ bản của người đân được đảm bảo, tôn trọng thì không một thế lực thù địch nào dám dòm ngó, can thiệp vào Việt Nam co dù đó là Trung Quốc hay là Mỹ...

"Quả bóng" dân chủ-nhân quyền đó nằm trong chân lực lượng công an chứ không ai khác, không do các thế lực bên ngoài như lời tướng Trương Giang Long !

Phạm Viết Đào

Bạo loạn ở hà nội