9 tháng 11, 2014

Thơ TRẦN QUANG NHIẾP

Trần Quang Nhiếp với tôi và Phạm Hải Nhân cùng hoc một lớp ở cấp 3 phổ thông. Năm 1965 tôi và Nhân vào bộ đội thì Nhiếp vào đại học sư phạm Hà Nội I. khoa văn. Sau hòa bình năm 1975 đến nay chúng tôi vẫn luôn gắn bó thân thiết với nhau. Cũng từ đấy lớp tôi cứ 5 năm lại tựu trường một lần, bạn bè có dịp gặp nhau đông đủ, mặc dù mỗi người một phương từ nam chí bắc.Ngày trở về sau chiến tranh, bạn bè tôi phần lớn là những quân nhân chuyển ngành hoặc về hưu, một số nhỏ bám trụ quê hương ruộng đồng, một số trưởng thành trong hoạt động dân sự. Trần Quang Nhiếp không trải qua binh nghiệp, Ngày tựu trường anh đã là PGS. TS làm phó tổng biên tập Tạp Chí Cộng Sản,có thời gian làm phụ trách tổng biên tập, sau khi đã làm giảng viên khoa triết học Mác- Lê và Chủ Nghĩa Xã Hội Khoa Học tại trường đảng Nguyễn Ái Quốc, là thầy dạy môn Dân tộc Học cho chủ tịch quốc hội Nông Đức Mạnh, sau là TBT đảng CSVN, là cộng sự của TBT Nguyễn Phú Trọng ( Người Tràng An gọi là Chọng Lú) .( Dân bây giờ quá bố láo, không còn coi ai ra gì, đúng là gần chùa gọi Bụt bằng ...thằng !)Trần Quang Nhiếp thích làm thơ từ hồi học phổ thông. Anh đã cho ra đời ba tập thơ, thơ anh chủ yếu nói về nhân tình thế thái, những tâm sự vui buồn về thế sự, những chuẩn mực đạo lí của thời đại mà mọi người cần tu dưỡng....Bạn bè chúng tôi đều đã cao tuổi, gần hết một cuộc đời chứng kiến bao nhiêu thăng trầm của lịch sử nước nhà, nên khi gặp nhau thường tâm sự về những gì mình đã trải nghiệm về thời cuộc. Tôi là người ít học, nên những biến cố lịch sử xảy ra, mình không biết đánh giá, tổng kết, thành thử chỉ nhận thức được những vấn đề đó từ các bậc cách mạng lão thành, và cho đó là những vấn đề cần phải suy nghĩ , xem xét.
Vì vậy có lần trò chuyện với Trần Quang Nhiếp tôi có đọc một câu ;
"Những học thuyết đã lỗi thời
Nhân loại vứt bỏ, thì thôi đừng dùng "
Anh nghe xong tỏ vẻ tức giận lắm, nhưng với bản tính của người truyền giáo nên anh vẫn bình tĩnh ,mà chỉ nói : "Cậu chẳng hiểu gì cả "
Sau đó anh tặng tôi tập thơ ĐÔI BỜ ( NXB Thông tin truyền thông 2014) trong đó có bài thơ sau :
NÊN CHĂNG
Bạn khuyên tôi :
"Học thuyết đã lạc hậu rồi
Loài người vứt bỏ thì thôi đừng dùng"
Nên chăng :
Mác- Lê nin, tư tưởng Bác Hồ
Học thuyết cứu loài người đau khổ
Trái đất còn mặt người , dạ thú
Chẳng bao giờ vứt bỏ nó đi

Đừng thiên kiến sai lầm lịch sử
Lối tư duy một phía giáo điều
Học thuyết sáng mang tầm nhân loại
Lẫn lộn sao chân lí, sai lầm.
( trang 135)
Sau đây tôi trích thêm hai đoạn trong bài ÁNH SANG, NIỀM TIN, HY VỌNG  ở trang 136, 137, sách đã dẫn
"Chủ nghĩa Mác - Lê nin
Là học thuyết soi đường nhân loại
Có nguồn gốc
Từ ánh sáng bốn trăm năm không tưởng
Những phát minh khoa học loài người
Thực tiễn lịch sử chín muồi
Người lao động vùng lên giải phóng
Học thuyết đã trở thành ánh sáng
Tỏa rạng hành tinh dẫn dắt loài người.
....................................................
Chủ nghĩa xã hội
Là khát vọng loài người
Xây chế độ giàu sang bình đẳng
Sống vinh quang hạnh phúc công bằng
Nhưng tới nơi không thể dễ dàng

Phải trải qua "Cơn đau đẻ kéo dài lịch sử"
Cần niềm tin ý chí kiên cường."
Vì mình chẳng hiểu lí luận của chủ nghĩa Mác - Lê nin thế nào nên không dám cãi lại anh ấy.Tôi có được nghe những bậc thầy, không phải thầy mà là cụ về lý luận Mác nói rằng, họ bảo họ trung thành với chủ nghĩa
Mác nhưng có phải đâu, họ chỉ học CN Mác cái phần chuyên chính vô sản và đấu tranh giai cấp thôi. Còn phần kinh tế hàng hóa và giá trị thặng dư thì họ dốt đặc cán mai. Chả hiểu ra làm sao
Tôi thì tôi nghĩ CNXH đã thành công trong cái xã hôi QUAN CHỨC, Còn xã hội DÂN CHỨC thì "Cơn đau đẻ kéo dài lịch sử"

8 tháng 11, 2014

Thơ PHẠM HẢI NHÂN

Phạm Hải Nhân là bạn học của tôi hồi phổ thông. Năm 1965 sau khi chúng tôi tốt nghiệp phổ thông, ngày 14 tháng 9 năm 1965 hai chúng tôi đều được gọi nhập ngũ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, nhưng mỗi người ở một đơn vị khác nhau.Trong lớp bạn bè học phổ thông của tôi thời bấy giờ, phần đông là vào lính. Nhưng chỉ có Phạm Hải Nhân là gắn cả tuổi trẻ với binh nghiệp. Năm 2006 anh về hưu, như vậy là phục vụ trong quân ngũ 41 năm. Sau 41 năm trở về anh mang theo 7 vết thương trên thân thể, quân hàm Đại tá, cục trưởng cục hậu cần, quân đoàn phó quân đoàn 3.Sau khi về hưu Phạm Hải Nhân viết hồi kí và làm thơ.Xin giới thiệu và ghi lại ba bài thơ của anh mang tính đại diện cho tư tưởng của người lính QĐND Việt Nam qua cuộc chiến tranh để nối liền hai bờ sông Bến Hải ( mà chúng ta thường gọi là cuộc chiến tranh giải phóng Dân Tộc ! )

TIẾNG VE MÙA HÈ
Tiếng ve nức nở ở nơi đâu
Buông bút thời gian lướt qua đầu
Đằng đẵng đắm chìm trong cuộc chiến
Thờ ơ, cười nhạo nấm mồ sâu.

Ngạo nghễ, mà sao nhói quặn lòng
Đam mê một thuở hão huyền không*
Tìm trong cái cõi đời còn sót
Có dám : giương buồm để ra sông...?

THÁNG 9
Tháng 9, tuổi thơ tôi vào đời
Mùa hè cuối cùng mười năm học chữ
Bồi hồi bên nhau, chia tay mùa thi cử
Để rồi mai, để mãi mãi chia phôi.

Tháng 9 tuổi thơ tôi vào đời
Trang sách, lời thơ, nguyên sơ dang dở
Cánh thư tình, khép hờ bỡ ngỡ
Tháng 9 mịt mờ, dấu ấn tháng năm đi.

Tháng 9 tuổi thơ tôi vào đời
Dữ dội, mịt mù, khói lửa đường đi
Dằng dặc, dọc dài chút thoáng tình si
Chấp chới thẳm sâu, phút giây mơ mộng.

Tháng 9 tuổi thơ tôi vào đời
Từ ấy trên mình màu xanh áo lính
Trôi dạt suốt cùng trời không định
Mộng mơ chôn từ tháng 9 ấy tôi đi.*
                                                 9/1965 

CƠN SỐT RÉT RỪNG
Đêm mưa lạnh. Mênh mông rừng thẳm
Trên võng, co mình, cơn sốt quật nghiêng
Rét rung người mờ mịt con tim
Nước mắt thấm võng, đêm chiến trường dằng dặc.*

Khát khao một bàn tay hiền dịu
Của Mẹ, trong lòng xiết chặt Mẹ ơi.
Có Mẹ rồi cơn sốt sẽ vơi
Con gọi Mẹ thầm thì hơi thở.

Khóc mãi rồi cơn sốt cũng qua đi
Lại đứng dậy, lại quân hành người lính*
Chiến trường gọi: Đánh giặc ngày lại ngày không định
Bỏ lại sau, bạn đồng hành, cơn sốt oái oăm.
------
* Tôi viết nghiêng



 

6 tháng 11, 2014

THƠ BÙI ĐÌNH KHU

BẠN BÈ TÔI

 Bốn mươi năm gặp lại nhau
Thằng nào thằng nấy mái đầu sương pha
Bao năm gió táp mưa sa
Khói bom, đạn nổ lời ca vẫn ròn
Có thằng về chốn trường tồn
Không được nhìn lại trăng tròn quê hương
Bốn mươi năm hậu chiến trường
Nắm xương vùi lại ở phương đại ngàn
Bạn bè về thắp tuần nhang
Bàn thờ không ảnh, hai hàng lệ rơi
Có thằng về chốn đưa nôi
Sinh con dị tật, không nguôi ngậm ngùi
Có thằng tim sẻ làm đôi
Vào nam ra bắc đơn côi cuối đời
Có thằng năng động, hợp thời
Biết làm ông chủ, giúp đời cứu ta....
Bạn bè tôi - Một vườn hoa
Xứng danh nối gót ông cha một thời
Nay dù duyên định muôn nơi
Gặp nhau ôn lại cái thời cách xa
Cho dù lên chức ông , bà
Mà sao vẫn thích gọi là mày tao
Quỹ thời gian chẳng còn bao
Gặp nhau , yếu, khỏe tào lao vui buồn .
                                              9/2012
 

CỔ TÍCH NGƯỜI

...Và Chúa tạo ra một con Lừa và nói với nó rằng:" Con, một con Lừa, công việc của con là vác những vật nặng trên lưng, con phải ăn cỏ và với một trí khôn gần bằng không Con sẽ được sống trên trần gian này 50 năm Con Lừa trả lời:" Thưa Chúa nếu con phải sống như vậy tới 50 năm thì có lẽ là quá dài. Con nghĩ chỉ cần 20 năm là đủ rồi."Và Chúa đã chấp nhận lời cầu khẩn của con Lừa
...Và Chúa tạo ra con Chó và nói với nó rằng:" Con sẽ chuyên việc canh giữ trông coi cho con Người, và con sẽ là người bạn thân thiết nhất của họ. Con sẽ được ăn những thứ mà con Người còn thừa và mạng sống của con là 25 năm". Con Chó phản bác lại :" Thưa Đức Chúa tối cao. Cuộc sống 25 năm đối với một con chó có vẻ là quá dài. Con xin ngài chỉ cho nó kéo dài trên dưới 10 năm thôi" . Và Chúa chấp  nhận
   Tiếp theo, Chúa tạo ra con Khỉ và Ngài nói với nó rằng :" Con là con Khỉ và con chỉ có nhiệm vụ đu từ cây này sang cây khác để mua vui cho con Người mà thôi . Và cuộc sống của con sẽ kéo dài 20 năm ".Con Khỉ thỉnh cầu :" Thưa Chúa cuộc sống chỉ để mua vui cho thiên hạ thì 20 năm có lẽ là quá dài, con mong nó chỉ ngắn lại khoảng 10 năm thôi." và Chúa đồng ý
   Cuối cùng Chúa tạo ra con Người và nói rằng :"Con là con Người, loài vật duy nhất có thể đứng bằng hai chân, có thể dùng trí thông minh dể điều khiển thế giới. Sinh mạng của con kéo dài 20 năm." Và con Người nói với Chúa :" Thưa Chúa cuộc sống 20 năm đối với con là quá ngắn ngủi, không biết Chúa có thể cho con thêm 30 năm tuổi thọ mà con Lừa đã từ chối, 15 năm mà con Chó đã không nhận và 10 năm mà con Khỉ đã trả lại được không ???". Và Chúa tán thành.
   Thế là con Người đã sống 20 năm đầu tiên như một co Người và 30 năm tiếp theo khi anh ta lấy vợ, anh ta phải sống như một con Lừa, lúc nào cũng phải vác một trọng trách nặng nề trên lưng. Và 15 năm sau đõ, khi anh chàng đã có con cái, anh ta lại sống như một con Chó và phải ăn những thức ăn thừa của con cái, sau khi đã nhường cho chúng no đủ, đồng thời anh ta phải có trách nhiệm bảo vệ tổ ấm của mình . Và 10 năm cuối đời anh ta lại sống như một con Khỉ, làm trò vui cho những đứa cháu ngoại của mình. Và câu chuyện cứ tiếp diễn như vậy...
Amen !!!
X.MAS (dịch từ mạng internet)

3 tháng 11, 2014

GIÀ - TRẺ

Gặp nhau ở giữa tràng giang
Bạn ra phía biển, tôi đang về nguồn
Gặp nhau mà lệ trào tuôn
Ngược xuôi đều có nỗi buồn nhân gian.
                                                       2014

1 tháng 11, 2014

CÙNG MỘT GỐC

Sinh ra từ bãi cứt gà
Người thành Cú Vọ, người là Phượng, Công 
Cũng là con cha cháu ông,
Kẻ: Rắn Nước, kẻ là Rồng khác nhau.