22 tháng 10, 2014



Cửa hàng chọn bạn đời

Cửa hàng chọn bạn đời
Gần đây vừa mở một cửa hàng nơi mà chị em phụ nữ có thể lựa chọn và mua cho mình một người đàn ông. Tại cửa ra vào treo một tấm biển với các quy tắc hoạt động của cửa hàng nội dung như sau:
1. Bạn chỉ có thể ghé thăm cửa hàng này MỘT LẦN DUY NHẤT.
2. Cửa hàng có 6 tầng, càng lên cao thì chất lượng đàn ông càng tăng.
3. Bạn có thể chọn người đàn ông ở bất kỳ tầng nào hoặc leo lên tầng cao hơn.
4. Không cho phép quay trở lại xuống tầng dưới.

Một người phụ nữ quyết định ghé thăm “Cửa hàng chọn chồng” để thử vận may tìm bạn đời.

Sau khi đọc dòng chữ trên tấm biển treo trên lối vào tầng 1: “Những người đàn ông có công ăn việc làm”, chị liền đi thẳng lên tầng 2.
Tấm biển trên lối vào tầng 2 ghi: “Đàn ông có công ăn việc làm và yêu trẻ con” không đủ hấp dẫn. Chị bèn đi tiếp lên tầng 3.
Tấm biển trên lối vào tầng 3 ghi: “Đàn ông có công ăn việc làm, yêu con cái và cực kỳ đẹp trai”. – Chúa ơi, được đấy! – Chị vui mừng thốt lên, nhưng rồi vẫn bước chân lên cầu thang tầng 4.
Trên lối vào tầng 4, tấm biển đề: “Đàn ông có công ăn việc làm, yêu con trẻ, đẹp trai hết sảy và biết giúp đỡ việc nhà”. – Tuyệt vời! – Chị nắc nỏm – Mình khó có thể cưỡng lại được. Miệng nói vậy nhưng chân chị vẫn bước lên tầng 5.
Tấm biển ở đó ghi: “Đàn ông có công ăn việc làm, yêu trẻ, đẹp trai chói lóa, biết giúp đỡ việc nhà và hết sức lãng mạn”.
Chị rất muốn dừng chân tại tầng này để chọn cho mình người bạn đời tuyệt vời lắm rồi, nhưng cuối cùng, chị vẫn vượt qua được cảm xúc của mình và bước lên tầng cuối cùng.

Ở đó sự bất ngờ đang chờ đợi. Trên lối vào tầng 6, chị nhìn thấy tấm biển: “Xin chúc mừng! Chị là vị khách thứ 35 687 021. Tầng này không có đàn ông! Tầng này tồn tại chỉ nhằm mục đích chứng minh rằng không tài nào làm vừa lòng phụ nữ được. Cám ơn chị đã tới thăm cửa hàng chúng tôi!”.

Còn ngay đối diện cửa hàng này cũng đã mở một “Cửa hàng chọn vợ”. 
Trên tầng đầu tiên giới thiệu những phụ nữ thích làm tình. 
Trên tầng thứ hai là những phụ nữ giàu có, thích làm tình. 
Cửa hàng còn có 4 tầng nữa, nhưng từ tầng thứ ba đến tầng thứ sáu chưa bao giờ có người đàn ông nào leo lên.
———

Tình già

Đôi vợ chồng già đang nằm trên giường. Ông chồng buồn ngủ, nhưng bà vợ đang hồi xuân lãng mạn và muốn cùng ông trò chuyện.
– Hồi xưa yêu nhau, khi đưa tôi về, ông thường nắm tay tôi.
Ông chồng mệt mỏi quờ tay sang và nắm lấy tay bà một lát, sau đó cố gắng ngủ tiếp.
Lúc sau, bà lại nói:
– Rồi ông hôn tôi nữa.
Ông chồng hơi khó chịu, hôn lên má bà và lại ngủ tiếp.
Ba mươi giây sau bà vợ nói:
– Sau đó, ông còn cắn vào cổ tôi.
Ông lão giận dữ tung chăn lên và vùng dậy khỏi giường.
– Ông đi đâu đấy? – Bà vợ hỏi.
– Đi lấy hàm răng giả của tôi!
——

Chính trị là gì?
“Chính trị” là gì hả bố?
Một cậu bé hỏi bố giải thích cho nó hiểu “chính trị” nghĩa là gì?
Ông bố ngẫm nghĩ và nói:
– Biết giải thích ngắn gọn thế nào cho con dễ hiểu!
Con hãy nhìn vào gia đình mình đây: Bố là người kiếm tiền mang về nhà, vậy bố là nhà tư bản. Mẹ quản lý số tiền này nên mẹ là chính quyền. Bố mẹ chăm lo đến phúc lợi của con, cho con hạnh phúc & bình yên nên con là nhân dân. Chị giúp việc nhà ta là giai cấp lao động, còn cậu em đang quấn tã của con sẽ là tương lai đất nước. Con đã hiểu chưa?”
Cậu bé vẫn còn ngờ ngợ chưa hiểu lắm nhưng không nói gì.
Đến tối cậu đi vào giường nằm và suy nghĩ về những điều bố nói. Giữa khuya, nghe thấy tiếng em bé khóc, cậu trở dậy đi đến nôi em bé thấy em đang ị đùn, sang phòng ngủ của bố mẹ thấy mẹ đang ngủ say, đến phòng cô giúp việc thì cửa khóa, nhòm qua lỗ khóa thấy bố đang ở đó.
Sáng hôm sau cậu bé nói với bố :
– Bố ạ, bây giờ con đã hiểu thế nào là chính trị rồi!
– Hoan hô con trai, – ông bố khen ngợi – nói cho bố nghe xem con hiểu gì về chính trị.
– Vâng, trong khi nhà tư bản đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động thì chính quyền lại ngủ say không biết gì, nhân dân hoàn toàn không được đếm xỉa đến, và tương lai thì ngập trong đống phân!

http://kimdunghn.wordpress.com/2014/10/15/di-lay-ham-rang-gia-da/

20 tháng 10, 2014

THƯ GIÃN NGÀY 20/10

Hãy xem sức mạnh đàn ông :
Hắt hơi một phát, trụi lông hai bà !!!!

Hình ảnh 
(Ảnh của blog Tôi thích đọc)
Thư giãn



Hình ảnh 
(Ảnh cóp từ blog Tôi thích đọc)

Anh không thỏa mãn cho em
Thì đi chỗ khác, đứng xem làm gì ? Hì ...Hì hì !!!!


                                           Hình ảnh

                                                                                      20/10/2014

 

 
 
 

19 tháng 10, 2014

Có thể bạn chưa nhìn thấy phu nhân ông Chọng ?
Thì đây

17 tháng 10, 2014




THƠ VUI VỀ KIẾP GÀ TRỐNG

                          Có con gà trống hoa mơ
Nó đi đạp mái bạc phơ cả đầu
Bạc thì bạc có sao đâu
Nếu không đạp mái sống lâu làm gì?

Cũng con gà trống hoa mơ
Nó đi đạp mái hói trơ cả đầu
Hói thì hói có sao đâu
Nếu không đạp mái tóc, râu làm gì?
Còn con gà mái hoa mơ
Nó đi tìm trống đỏ phơ cái mào
Đỏ thì đỏ kệ xác tao
Nếu không tìm trống thì tao ế à?
Cuộc đời ngẫm cũng chông gai
Thôi thì ta cứ đầu thai kiếp gà
Tha hồ ghẹo nguyệt trêu hoa
Ăn no, dửng mỡ lê la xóm làng!
Kiếp gà trống thật vẻ vang
"Đạp" xong vỗ đít gáy vang đất trời
Sướng hơn cái kiếp làm người
Sống vô tư suốt một đời... làm trai.

Trưởng Thôn

16 tháng 10, 2014


ĐỌC CHƠI

Tố Hữu- thơ tự thán cuối đời và ít vần thơ nhại

Bê từ http://giangnamlangtu.wordpress.com 

Phùng Hoài Ngọc
1.
Sau khi trở về làm một công dân bình thường, thơ Tố Hữu đổi giọng. Bây giờ ông ta bắt đầu trung thực với mình.
Tố Hữu  buông ra lời oán trách lúc cuối đời qua bài “Một tiếng đờn” (tập thơ cùng tên):
Một tiếng đờn
Mới bình minh đó đã hoàng hôn
Đang nụ cười tươi lệ bỗng tuôn
Đời thường sớm nắng chiều mưa vậy
Khuấy động lòng ta biết mấy buồn.
Ôi kiếp trăm năm được mấy ngày
Trời xanh không gợn áng mây bay
Thủy chung son sắt nên tình bạn
Êm ấm lòng ta mỗi phút giây.
Còn khổ đau nào đau khổ hơn
Trái tim luôn sát muối oán hờn
Còn đây một chút trong đêm lạnh
Đầm ấm bên em một tiếng đờn.
(Tố Hữu 20-2-1991)
Bình luận
 Mới bình minh đó đã hoàng hôn”
Câu mở đầu có ý nghĩa gì?
Khoảng cách từ thành công tới thất bại ngắn ngủi quá? (mới đó…đã…)
Câu thơ nói về ai? Cái gì?
Về chủ nghĩa xã hội Liên Xô và các nước Đông Âu chăng?
Về chính cuộc đời Tố Hữu ?
- Không phải về thân mình, bởi Tố Hữu trèo lên tới chức vụ hàng cao nhất (UV Bộ CT, bí thư TW Đảng) hưởng thụ bao bổng lộc, tới năm 1986  vì nhiều sai lầm khi làm phó thủ tướng nên mới bị bãi bỏ hết chức vụ. Năm 1996, ông ta còn được Nhà nước phong tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật đợt 1.
Tóm lại khi Tố Hữu 70 tuổi mới dời khỏi vũ đài chính trị và tạm gác vinh quang. Thế là ông ta được ưu đãi quá hậu hĩnh so với bao người khác, sao còn than thở !
Do vậy, lời than thở Mới bình minh đó đã hoàng hôn” chỉ có thể nhằm vào số phận của chủ nghĩa cộng sản. Trong lịch sử, khái niệm “bình minh và hoàng hôn” có thể là hàng trăm năm, dài hơn đời người rất nhiều.
“Đời thường sớm nắng chiều mưa vậy”. Tục ngữ Việt Nam bàn về tính người, tình người nông nổi, bất thường sẽ nói “sớm nắng chiều mưa”. Tố Hữu buồn bực vì bạn hữu, đồng chí của ông sớm bạc bẽo với ông ta ư? Thôi thì đó cũng là những dòng thơ thành thực. Nhưng nếu bảo rằng ông ta oán trách Đảng nhà nước bạc bẽo thì ông ta ngông cuồng lố bịch quá rồi. Nếu thế thì Tố Hữu chỉ là một kẻ tiểu nhân làm cách mạng, chỉ mong được đền đáp thỏa mãn lòng tham vô độ của mình.
Câu thơ này thì ghê sợ quá: “Trái tim luôn xát muối oán hờn”
Một  bạo chúa làm thơ như làm xiếc chữ, cuộc đời sung mãn như Tố Hữu vậy mà còn “xát muối oán hờn” ai đây?
Hai câu thơ kết có vẻ lãng mạn vớ vẩn
Còn đây một chút trong đêm lạnh
Đầm ấm bên em một tiếng đờn”.
 Tố Hữu nghĩ, cuộc đời ông chỉ còn lại bà vợ (em) nghỉ hưu với chức vụ khá cao (cựu phó ban Tuyên huấn trung ương) và…một tiếng đờn ! Ai đờn cho ông? Đờn bài gì? Câu thơ chót rất vớ vẩn, nghệ thuật trở nên non tay khi Tố Hữu bắt đầu thành thực với chính mình.
 Kỳ lạ thật, chỉ khi làm thơ tuyên truyền đại ngôn cường điệu Tố Hữu mới sảng khoái bay bổng, còn khi làm thơ tự đáy lòng mình thì rất ấp úng, nghe rất khó chịu. Điều này cũng trái hẳn với các nhà thơ chân chính khác.
 2.
NHÁI NHẠI THƠ TỐ HỮU
Lịch sử vốn công bằng, vay gì phải trả nấy.
Tố Hữu đã vay quá nhiều vinh hoa phú quý ở đời từ sự bất hạnh khốn khổ ngoi ngóp của đồng nghiệp nên thơ ông ta đã kịp chết ngay khi nhà thơ còn sống. Oái oăm thay, chính nhân dân đã dùng những vần thơ nhái, thay cuốc, xẻng gậy gộc để đào huyệt chôn thơ Tố Hữu, trả thù việc Tố đã dùng gậy của Đảng để đánh anh em trước đó.
Trong “100 chân dung các nhà văn”, Xuân Sách đã dùng bút thần để họa chân dung Tố Hữu
Ta đi tới đỉnh cao muôn trượng
Mắt trông về tám hướng phía trời xa
Chân dép lốp bay vào vũ trụ
Khi trở về ta lại là ta

Từ ấy tim tôi ngừng tiếng hát
Trông về Việt Bắc tít mù mây
Nhà càng lộng gió * thơ càng nhạt

 Máu ở chiến trường hoa ở đây*
Nhà càng lộng gió”: Tố Hữu được cấp biệt thự rộng rãi, bề thế 1.500 mét vuông (76 Phan Đình Phùng) mà thơ (tập Gió lộng) lên gân hô khẩu hiệu, nhạt như nước ốc, ngược hoàn toàn với cảnh ăn ở khốn cùng của các nhà thơ Việt Nam lúc ấy.
Trong khi ông bà dạy “máu đổ một giây, di họa một đời”, thì Tố Hữu vung bút ca ngợi sự đổ máu :
Cứ xốc tới, cứ chảy máu, cứ rơi đầu
Mỗi xác thây sẽ là một nhịp cầu
Cho ta bước tới chân trời khát vọng

Câu này Tố Hữu viết thực thà quá:“Mỗi xác thây sẽ là một nhịp cầu /cho ta (TH) bước tới chân trời khát vọng”- như một lời tự thú vô tình ! (Bài thơ này về sau Tố Hữu lược bỏ khỏi các tập thơ Tố Hữu).
Ví như Bài ca mùa xuân 1968, Tố Hữu viết đầy ngô ngọng, thô kệch:
Mà nói vậy trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ …

Bị nhại thành thơ tiếu lâm:
Tháng lương anh chia ba phần to nhỏ,
Anh giành riêng trả nợ phần nhiều
Phần cho em và phần để anh tiêu

Em xấn sổ thế cũng đòi sòng phẳng
Rồi hai đứa tay bo, hai thằng lỏng chỏng …
Còi xe cấp cứu “ủ” váng đường

Khổ thơ đầu của bài Từ ấy, sau bao lần chứng kiến cảnh lũ lụt của đồng bào, trái ngược hoàn toàn với “tâm hồn hoa lá, chim muông” Tố Hữu, một thi sĩ vô danh của dân tộc phải ngậm ngùi thốt lên:
Từ ấy nước tôi tràn lũ lụt
Màn trời, chiếu nước, khắp muôn nơi
Làng tôi là một vùng hoang hoá
Hết sạch hương và bặt tiếng chim ca …

Cả bài thơ bốn khổ được các bậc tiên chỉ trong làng thơ, mỗi người góp một ý, sửa một câu, thành một bài toàn bích, nội dung châm biếm bài Từ ấy:
Từ ấy trong tôi bừng chính trị
Một trời mưu kế cháy trong tim
Hồn tôi
là một hầm giam giữ
Máu người dân và xác nhà văn

Tôi đã là cha của mọi thằng
Là anh của một lũ háo danh
 Là em của bọn người cơ hội
Không lương tâm, lừa dối mị dân
Tôi quyết trèo lên cổ giống nòi
Nhân văn Giai phẩm đánh không thôi
Từ: Đang, Cao, Thăng, tới Cầm, Tuân, Bão…*
Kìm kẹp tang thương trọn kiếp người

Tôi buộc người dân sống đoạ đày
Để tiền trượt giá, có như không
 
Để người dân sống trong cùng khổ  
Không áo cơm, cù bất cù bơ
Dân gian đã họa thơ Tố Hữu cuối đời như sau (hai khổ thơ):
 Danh lợi đua chen được mấy ngày
Phù vân một thoáng gió xua bay
Thủy chung không dễ đâu bè bạn
Êm ấm hồn sao được phút giây .
Đúng vậy, còn gì đau khổ hơn
Đời nay đòi trả nỗi oán hờn
Còn đây một chút trong cỏ lạnh
Mới thấm nhân văn một tiếng đờn
(Có tham khảo bài viết của Hoàng Tiên Sơn, góc thành Nam 2004, Hà Nội)
(*) Chú thích
- Nguyễn Hữu Đang: cựu Thứ trưởng Bộ thanh niên bị đi cải tạo 25 năm tại Lai Châu, sau khi về quê ở Thái Bình còn tiếp tục bị quản thúc.
– Văn Cao nhạc sĩ nhà thơ họa sỹ, tác giả của bài Quốc ca (Thiên thai từ giã về dương thế, nhắc chi ngày ấy buồn lòng ta – Xuân Sách vịnh)
– Hoàng Cầm nhà thơ (Bên kia sông Đuống em trông/Tìm đâu thấy lá diêu bông hỡi chàng- Xuân Sách vịnh)
– Phù Thăng tác giả cuốn “Phá vây” (Phá vây rồi lại chết mòn trong vây – Xuân Sách vịnh)
– Hà Minh Tuân: Tác giả cuốn tiểu thuyết “Vào đời “(Bốn mươi tuổi mới vào đời, ăn đòn hội chợ tơi bời xác xơ - Xuân Sách vịnh)
– Nhà văn Vũ Bão tức Phạm Thế Hệ với tiểu thuyết đầu tay “Sắp cưới” (Sắp cưới lại có thằng phá đám, Nên ông chửi bố chúng mày lên..-  Xuân Sách vịnh) v.v …

GNLT

 

13 tháng 10, 2014

Thư giãn


Gần đây mấy cụ theo thời
Sáu, bảy chục tuổi… hứng đòi tái hôn
Con cháu cản cũng bằng không
Bảo cần đủ cặp vợ chồng cho vui
Thế thì phải bó tay thôi
Quý ngài quyết định có trời dám ngăn!
Lụm cụm chứ cũng làm ăn
Xôm tụ lắm đấy, lăng xăng suốt ngày
Như vâm hơn đám con giai
Tuổi vừa mới lớn xá dài chịu thua
Bây giờ khác hẳn thủa xưa
Đủ cách hưởng thụ chẳng chừa thứ chi.
Thủ tiết chả lợi lộc gì
Miễn sao sung sướng chết đi chẳng buồn
Còn sống, còn sức, còn thương
Yêu cho nó đã quên luôn mình già…


Nhu nhú no tròn cỡ trái cam ?
Thịt thơm da trắng dễ đâu làm .
Sáng ra mọng óng nhìn còn khoái .
Chiều đến bèo nhèo thấy hết ham .
Dẫu nhỏ rờ săn nhiều kẽ muốn .
Dù to bóp nhão ít ai tham .
Sức trai mần độ chừng hai cái ….
Già lão một thôi đã chán nhàm ?

Số tôi số chẳng ra gì

Vợ thì đời cũ, ti vi đời đầu

Đời đầu nên chẳng có râu

Xoa mông vỗ đít mà mầu chẳng lên

Ti vi hàng xóm nhà bên

Chưa sờ đến núm đã lên ầm ầm

Ước gì trời nổi cơn giông

Để tôi sang đó ôm nhầm ti vi.



Đến nhà bạn gái ngồi chơi,

Bố nàng muốn hỏi đôi lời thử xem…

Có hai túi: Đạo đức, Tiền,

Rơi trên đường phố nhặt liền túi nao?

- Túi tiền, cháu nhặt đem vào.

Bố nàng thất vọng, nói sao bây giờ.

- Biết ngay, anh chỉ mắt mờ,

Coi tiền trên hết, bỏ lơ tình người.

- Nếu tôi, Đạo đức nhặt rồi,

Chàng trai vội sửa lại lời nói trên.

- Vâng! Không nhất thiết nhặt tiền,

Người nào thiếu thứ gì liền nhặt ngay!

Lỡ mồm, nói hớ thế này!

Liệu ông ấy có duyệt ngày cưới không?


Xe tới Đèo Ngang đã tối hù

Trăng thì chưa mọc, đèn thì lu

Lom khom hành khất dăm mười cụ

Lác đác gốc cây gái mấy dù

Tơi lá kìa ai mang sù sụ

Váy thâm mặc gió tốc vù vù

Dừng lại lưng đèo nghe gió hú

Tưởng hồn Bà Huyện khóc hu hu


Tình yêu như thể rút thăm,
Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau.
Tình yêu như thể đi câu,
Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài.
Tình yêu như thể quan tài,
Mới lanh quanh ở bên ngoài đã run.
Tình yêu như thể dây thun,
Lúc co lúc giãn lúc thì đứt ngay.
Tình yêu như thể người say,
Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời.
Tình yêu như thể điểm mười,
Có học cho hết cả đời vẫn mong.
Tình yêu như thể đuôi công,
Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì.
Tình yêu như thể bánh mì,
Tây ta đều thích bởi vì nó ngon!
Tình yêu như thể thỏi son,
Sinh ra chỉ để làm mòn cái môi

Mùa hè trời nóng cháy da.
Hằng Nga ngồi dựa gốc đa mệt đừ.
Ngủ gà, ngủ gật ngắt ngư.
Áo xiêm tung xổ, hở từng khoảnh da.
Thằng cuội trông thấy xuýt xoa.
Nguyên một khỏang rốn Hằng Nga trắng ngần.
Cuội sờ thấy mịn như bông.
Xoa đi, xoa lại, mặt trông dại khờ.
Hằng nga chợt tỉnh, làm ngơ.
Thằng cuội vẫn cứ tỉnh bơ xoa hoài.
Hằng nga tát mấy bạt tai
“Cái đồ đần độn chả ai như mày”
Cái rốn thì có gì hay.
Sao không xuống khoảng gang tay hả…Khờ…

 http://www.haynhat.com/home/tho-vui