27 tháng 11, 2018

Thư ngỏ: Gửi các nhà báo bị thôi chức ở báo Thanh Niên vì không phải đảng viên 


Đừng “lăn tăn” với cái chức quèn trong tòa báo quốc doanh!


Thân mến gửi các bạn đồng nghiệp trẻ báo Thanh Niên mới bị thôi chức do chưa phải là đảng viên.

Bằng Khen do Hội Nhà báo Việt Nam tặng cho tác giả trong những năm 80 của Thế kỷ XX.
Tôi tên là Nguyễn Đình Ấm, trú tại quân Long Biên Hà Nội có hơn 30 năm làm báo quốc doanh hiện đã nghỉ hưu làm báo tự do. Nay xin có mấy lời tâm sự với các bạn đồng nghiệp trẻ mới bị thôi chức do không phải là đảng viên.
Tác giả và cụ Lê Đình Kình ở thôn Hoành xã Đồng Tâm, Mỹ Đức Hanoi

Các bạn đồng nghiệp quý mến!

Nghề báo cũng là một nghề với mục tiêu “cơm, áo, gạo tiền” nhưng có khác là các bạn kiếm tiền bằng cầm bút mà đạo đức cao cả nhất của người cầm bút là sự trung thực, hết lòng với chân lý, đồng loại. Người cầm bút có thể nghèo nhưng nếu làm giàu bằng sự gian dối, thủ đoạn, luồn lọt, vụ lợi, làm ngơ trước những oan trái, đau khổ của nhân dân thì chỉ là kẻ lưu manh hèn hạ sẽ bị phỉ nhổ gấp nghìn lần những người làm nghề khác.

Đối chiếu với những “tiêu chí” trên với việc các bạn bị mất chức do không phải là đảng viên thì như thế nào?

- Thứ nhất: Nếu ở trong hàng ngũ đảng CS thì bạn phải tuân thủ mọi quan điểm đường lối của đảng. Từ đây phẩm chất của bạn như trung thực, trọng chân lý, vì lợi ích của đồng loại, đất nước... phải hoàn toàn phụ thuộc vào ý đồ, việc làm của đảng mà hiện thân thường là những cá nhân cán bộ, đảng viên. Nếu đảng đúng, tốt thì bạn được trung thực, làm được việc có lợi cho dân, cho nước, ngược lại nếu đảng, cán bộ sai, tham nhũng, thối nát thì bạn cũng là tội đồ. Ví dụ vụ Thủ Thiêm diễn ra ngay giữa TPHCM, hàng nghìn, vạn người oan sai lang thang kiện cáo suốt 20 năm trời ở Sài Gòn, Hà Nội các báo đều biết nhưng không báo nào dám đăng đến nơi, đến chốn do các lãnh đạo báo chí phải tuân thủ ý chí của cán bộ, lãnh đạo đảng ở TPHCM, trung ương. Rất nhiều bài báo đăng nội dung chính xác, đúng sự thật nhưng chỉ ít giờ phải gỡ bỏ vì trái ý cán bộ, cấp trên... Có vô vàn ví dụ về điều này. Chắc các bạn còn thuộc chuyên đề nghiệp vụ quan trọng học ở học viện báo chí: “Tính chân thật của báo chí cách mạng” mà nội dung chính là: Sự kiện, sự việc có thật nhưng không phù hợp (trái) đường lối của đảng thì cũng không phải là sự thật”.

Từ đây suy ra: Các bạn làm cán bộ thì có hai được, một mất:

- Được: Có quyền hơn trong việc phán xét, sử dụng bài vở công việc trong tòa soạn đồng thời lương cao, lộc nhiều hơn phóng viên.

- Mất: Phải tuyệt đối làm theo ý của cán bộ đảng, chi bộ, đảng bộ, lãnh đạo tờ báo (đại diện cho đảng ở đây).

Ảnh với lời chú của ông Nguyễn Như Phong - cựu TBT Petrotimes.

Nếu bạn “phấn đấu” vào đảng, rồi luồn lọt lên càng cao dần đến tổng biên tập (TBT) thì cái được và mất của các bạn cũng tăng cao. Với các TBT thì đảng càng nghiêm khắc, nếu báo đăng nội dung không sai dù có lợi chung lưng ngoài chủ trương của lãnh đạo thì TBT sẽ bị sa thải ngay hoặc tế nhị hơn bằng cách “ đảng phân công làm việc khác”, dù uất ức nhưng không thể cãi. Ngay ở tờ Thanh Niên đã bao lần TBT được đảng điều động theo kiểu ấy rồi.

Tóm lại, làm nghề báo quốc doanh hiện nay bạn phải chọn giữa hai thứ:

- Là đảng viên làm cán bộ để công việc nhàn hạ hơn, có quyền hơn, lương cao, lộc hậu hơn nhưng phải làm, viết đăng tin, bài đúng ý muốn của cán bộ đảng dù đúng, sai, lợi, hại, phải làm ngơ trước những sự thật cán bộ đảng không muốn công khai. Như thế hoạt động của bạn chỉ đơn thuần vì miếng cơm, manh áo mà ít có lợi gì cho xã hội, nhân dân, tổ quốc. Đó không phải là lý tưởng của người cầm bút chân chính.

- Không phải đảng viên, chỉ là phóng viên làm việc vất vả hơn, thu nhập kém hơn nhưng độc lập hơn trong công việc, viết đúng theo sự thật những gì lương tâm kêu gọi, thấy mang lại lợi ích cho tổ quốc, nhân dân, làm cho cuộc đời mình có giá trị hơn.

Nếu bạn xác định cuộc đời mình phải có cái riêng, phải lấy lợi ích của đất nước, dân tộc, nhân dân và gia đình lên trên hết để phụng sự, làm cho cuộc đời mình có giá trị nhất định thì bạn không phải “lăn tăn” gì khi không được làm cán bộ khi không phải là đảng viên.

Tôi làm báo quốc doanh từ năm 1975 đến năm 2010 (không kể làm nghiệp dư trong quân đội). Trong cả quá trình đó tôi thường xuyên là phóng viên giỏi, bài vở thường chiếm những vị trí quan trọng của tờ báo. Tôi nâng niu quý trọng từng việc làm tốt nhưng kiên quyết đấu tranh với những sai trái, tham nhũng, hại nước, hại dân kể cả với lãnh đạo chóp bu nắm cơm áo, sự nghiệp của tôi. Năm 1994-1998 do đưa vụ ngành hàng không VN lập quỹ đen tham nhũng 14 tỷ đ, mua hai máy bay Forkker 70 mờ ám, khai thác liều máy bay ATR 72 (bị hỏng động cơ nghiêm trọng chưa rõ nguyên nhân nhưng cứ bay và chỉ thị “nếu có chuyên cơ-tức cán bộ to đi- thì chọn chiếc ổn định”..)... tôi bị lãnh đạo ngành HKVN loại khỏi phóng viên, cắt gần hết tiền lương (chỉ cho 300 k/tháng) bắt đi bán báo dạo rồi kết hợp với công an triệu tập, thẩm vấn, điều tra, khởi tố, khám nhà cửa định cho vào nhà đá nhưng tôi quyết chiến đấu đến cùng giữ gìn phẩm giá của mình.

Từ khi trong quân đội cũng như làm báo nhiều lần cấp trên gợi ý tôi vào đảng để lên cán bộ “không thiệt quá” nhưng tôi không vào. Không phải là đảng viên, không phải nói, làm theo những điều mình thấy không thật, lương tâm mình không muốn dù nghèo, vất vả hơn nhưng tôi vẫn chọn con đường ấy. Đến nay tôi vẫn không có gì ân hận vì gần 9 năm đi bộ đội trong đó 6 năm ở chiến trường 559 được thưởng huân chương, hơn 30 năm làm báo loại xuất sắc nhưng tôi không vào đảng để đổi lấy một sự độc lập, tự do dù hạn hẹp.

Hiện nay các bạn làm báo vô cùng thuận lợi là có mạng Internet, blog, có mạng xã hội rất nhiều diễn đàn kể cả báo chí nước ngoài có thể đăng bài. Nếu các bạn có tài, yêu nghề, chịu khó sẽ vẫn có thể sống bằng nghề viết mà không phải đảng viên, cán bộ. Theo tôi, làm một phóng viên giỏi không là đảng viên, cán bộ cũng là một hạnh phúc. Nếu bạn làm việc với tinh thần tận tụy, ngay thẳng, đàng hoàng, đóng góp nhiều cho tờ báo bằng các tác phẩm báo chí chất lượng cao, được đông đảo bạn đọc, cộng tác viên, đồng nghiệp tin tưởng, ủng hộ chắc chắn bạn có vị trí quan trọng, quyền năng nhất định trong tòa soạn. Hồi làm báo quốc doanh tôi được nhiều độc giả, cộng tác viên tôn trọng, tin tưởng gặp riêng phản ánh thông tin, cung cấp tài liệu mà lãnh đạo không muốn lộ ra ngoài. Phần lớn tài liệu đặc biệt là tiêu cực, tham nhũng ở nhiều đơn vị, cơ quan do cộng tác viên, bạn đọc gửi riêng cho tôi chứ không phải cho tòa soạn. Một nhà báo nắm được nhiều thông tin là “giàu có” nhất...

Thời gian qua, tôi rất tiếc cho tờ Thanh Niên của các bạn cũng như báo quốc doanh nói chung. Sự vận động của báo chí quốc doanh đang ngược với xu thế của thời đại. Đáng lẽ thời đại khoa học, công nghệ, xã hội loài người vận động như vũ bão đến văn minh, tự do, dân chủ... thì báo chí của đảng CS lại càng “bảo hoàng” hơn. Các bạn chắc còn nhớ báo Tuổi Trẻ thời tổng biên tập Vũ Kim Hạnh, Lê Văn Nuôi, Lê Hoàng, báo Thanh Niên thời Huỳnh Tấn Mẫm, Lương Ngọc Bộ, Đặng Thanh Tịnh, báo quân đội thời Nguyễn Đình Ước, Trần Công Mân, báo Đại Đoàn Kết thời Lý Tiến Dũng, báo Lao Động thời Tống Văn Công... có những khoảng tự do đăng những ý tưởng, sự kiện mới, chống những vụ tham nhũng lớn được độc giả ngưỡng mộ như thế nào. Báo Đại Đoàn Kết đưa vụ oan ông Kim Ngọc, bức thư của đại tướng Võ Nguyên Giáp ngăn dự án bauxite tây nguyên ra công khai, báo quân đội đăng nhiều vụ tham nhũng, lộng hành ở ngành Hàng không VN, của cán bộ trung ương gần như “không có vùng cấm” được độc giả yêu mến, nhân dân tin tưởng. Báo Tuổi trẻ, Thanh Niên, Lao Động có những thời kỳ phát hành hành hơn nửa triệu bản... Ngày nay trong khi bị Internet, mạng xã hội cạnh tranh quyết liệt thì những tờ báo trên lại “bảo hoàng” đến mức thảm hại. Những vấn đề cả nước nhìn thấy nhưng không báo nào đăng. Những đoàn hàng trăm dân oan lang thang khắp các phố hết năm này sang năm khác từ 20 năm qua rất thương tâm, những vụ hàng nghìn cảnh sát bao vây trấn áp tàn bạo dân cướp đất ở Văn Giang, Dương Nội, Bắc Ninh, vụ đánh người cướp đất, cảnh sát bị dân cầm giữ ở Đồng Tâm, hàng vạn người biểu tỉnh phản đối Trung Quốc xâm lược, bảo vệ môi trường, cây xanh... ở giữa Hà Nội, TPHCM nhưng tất cả báo chí làm ngơ. Báo Thanh Niên của các bạn cũng được xếp vào hàng ngũ “ tiến đến báo Quân đội, Nhân dân, Hà Nội Mới...”.

Các bạn có thấy bận lòng, thấy nhục khi bưng bát cơm, mặc cái áo của dân mà tờ báo của mình... ngoảnh mặt trước đau khổ, oan trái của họ? Có thấy đau đớn khi hàng ngày Tàu cộng bồi đắp biển đảo ngoài khơi VN, cướp phá, bắn giết nhân dân ta vô tội vạ mà tờ báo của các bạn làm ngơ hoặc phải nói là “tàu lạ”?

Không chỉ có vậy nhiều tờ báo, TV của các cơ quan đảng còn đăng theo ý muốn quan chức vu khống xuyên tạc với nhân dân, gọi những người biểu tình đấu tranh bảo vệ tổ quốc, môi trường, những người dân oan...là “cơ hội, phản động”. Họ tưởng trình độ dân ta quá thấp, không có nguồn thông tin nào khác nên đăng những điều xuyên tạc, lố bịch, thực tế là phản tuyên truyền, càng gây ức chế cho dân, chọc tức dư luận. Tôi đi làm việc ở Văn Giang, Hà Nội, Đồng Tâm, Bắc Ninh... thấy nhiều nhà báo, tờ báo quốc doanh bị nhân dân phỉ nhổ, không tiếp phóng viên do các tờ báo, TV chỉ viết, phát theo sự xuyên tạc của bọn quan chức tham nhũng, làm ngơ trước oan trái đau khổ của nhân dân. Hiện nay những tờ báo ấy chỉ sống vào sự chu cấp của nhà nước từ tiền thuế của nhân dân, chủ yếu chỉ để biếu các đảng viên tiền khởi nghĩa, trên 50 tuổi đảng trở lên dùng gói đồ, lau chùi...

Những tờ báo không bán được trên thị trường là những tờ báo không ai muốn đọc, muốn mua tức những người làm ra nó là vô tích sự, cuộc sống của họ là ăn bám nhân dân, thậm chí mọt nước, hại dân là “ăn bẩn”, có tội với nhân dân.

Những người có ý thức cuộc sống không chấp nhận một cuộc đời vô dụng, ăn hại thế gian như thế.

Vì vậy, theo tôi, các bạn không việc gì phải “lăn tăn” với việc bị loại khỏi ba cái chức quèn trong các tờ báo quốc doanh.

Chúc các bạn “chân cứng, đá mềm” trong nghề nghiệp.

Nguyễn Đình Ấm 

(VNTB) 

13 tháng 11, 2018

Sự kiện ông Lưu Bình Nhưỡng: liệu đó là một phép thử? 

ĐBQH tỉnh Bến Tre, Lưu Bình Nhưỡng đã lên tiếng chấm dứt mọi ồn ào liên quan đến phản ánh sự sai phạm trong ngành công an: Tôi sẽ chấp hành mọi quyết định của cấp có thẩm quyền. Đến lúc đó, tôi sẽ tiếp tục trả lời phỏng vấn các bạn.

Hình minh họa
Cấp thẩm quyền ở đây là Đảng đoàn QH.

Nhiều người chỉ trích ông Lưu Bình Nhưỡng, cho rằng ông chỉ là một phép thử, và phép thử đó là nhằm... nhử mồi. Vì mục đích gì không biết, nhưng chắc chắn nó không hề tốt đẹp.

Tuy nhiên, những chỉ trích này là hơi quá đà và có phần phiến diện, bởi trong nội dung chia sẻ chính thức với báo giới, ông Lưu Bình Nhưỡng đã nhấn mạnh ông - với tư cách là một thành viên ở tổ Đảng và với tư cách là một đảng viên, ông theo đúng quy định của Điều lệ Đảng, các quy định của pháp luật, và nghiêm túc chấp hành các quy định của Đảng.

'Nghiêm chỉnh chấp hành các quy định của Đảng', bởi nó gắn liền với sự nghiệp chính trị của ông Lưu Bình Nhưỡng, và là một người trưởng thành ngành Luật, từng giảng dạy về Luật tại trường ĐH Luật Hà Nội, ông hiểu hơn về yếu tố quyết định của điều lệ đảng, quy định của đảng đối với con đường công danh của ông.

Facebooker Trần Anh Tuấn bày tỏ bằng ngôn ngữ của nhà vật lý học Galileo, người đứng trước tòa án dị giáo đã tuyên bố rằng: Tôi nhìn nhận trái đất hình vuông dù sao trái đất vẫn quay. Ông Lưu Bình Nhưỡng, trong hoàn cảnh hiện nay cũng nên được cảm thông theo phương diện đó, bởi hoàn ông cũng không khác nhà khoa học trong xã hội đêm trường trung cổ đó là bao.

Năm 2016, trong phiên họp Hội đồng bầu cử quốc gia vào sáng ngày 8.6, ông Nguyễn Hạnh Phúc, đại diện cho biết, có 496 người trúng cử ĐBQH khóa XIV, trong đó chỉ 21 đại biểu trong số 496 đại biểu là người ngoài đảng (chiếm 4,2%), Quốc hội Khóa XIV có tỷ lệ đảng viên cao nhất từ trước đến nay. Phải đề cập thêm số liệu như vậy để hiểu hơn rằng, ông Lưu Bình Nhưỡng dù cố giành một chút quyền dân biểu như cách mà ông từng tuyên bố trên Facebook cá nhân, thì áp lực của hơn 96% đảng viên bao vây ông và khiến cho phần lệ thuộc đảng phải tạm khuất đầu cúi mặt.

Sự 'đầu hàng' nêu trên đã cho thấy nhiều vấn đề, một là tính chất đảng ủy công an và tiếng nói của giới công an trong hệ thống nghị trường Quốc Hội là... bao trùm. Thứ hai, nó lột tả được nhiều vấn đề, trong đó, tiếng nói đại diện cho người dân dường như chưa bao giờ là trọng điểm của 1/2 vị đại biểu đang ngồi dự họp từ đó đến nay. Vì thế, nhà thơ Lưu Trọng Văn trong một chia sẻ về sự kiện này trên Facebook cá nhân đã bình một cách cay đắng: Gã tán đồng ông Nhưỡng với tư cách đảng viên phải tuân thủ kỷ cương và nguyên tắc của đảng của mình. Nhưng nếu chỉ tuân theo nguyên tắc đảng thì với tư cách ĐBQH đại diện cho dân của ông ở đâu? Vì lợi ích của đảng, đảng bảo im. Ok! Vì lợi ích của dân, dân bảo nói. Ok hay không OK?.

Lợi ích của Đảng hay lợi ích của Dân, cũng chỉ là một sự lựa chọn. Và không có một sự lựa chọn 'kết hợp' nào ở đây, vì bản thân nếu anh đã hướng về Dân, thực hiện đúng quy trình Dân biểu, thì đồng thời tính đảng của anh sẽ sụp giảm. Và có khả năng, kỳ sau, anh sẽ rời khỏi Hội trường Quốc Hội vì sự 'sa sút' tính Đảng đó. Câu hỏi trên của nhà thơ Lưu Trọng Văn vì thế trở nên rất khó cho những ĐBQH như ông Lưu Bình Nhưỡng, và những người có tâm thế giống như ông.

ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng trong một động thái có vẻ có liên quan, đã bày tỏ về bài viết 'Phân tích sai lầm của giáo sư Chu Hảo' [báo Tiền Phong] trên Facebook cá nhân bằng cụm từ ngắn gọn 'thật đáng tiếc'. Một Facebooker khác lập tức phản hồi bên dưới, 'Đáng tiếc cho dân'. Tiếc cho dân, không phải vì bản thân GS Chu Hảo bị kỷ luật, mà cả vì chuyện ĐBQH Lưu Bình Nhưỡng đã bị áp chế bởi yếu tố 'Đảng đoàn ĐBQH'.

Trở thành một Dân biểu thực ra là cực kỳ dễ dàng ở Việt Nam, nhất là xuất xứ từ những hạt giống đỏ, những chồi non được ươm mầm bởi chế độ, nhưng để làm rõ nét tính chất Dân Biểu - tức làm tròn 'tư cách là người đại biểu hoạt động chuyên trách của Nhân dân, vì sự cẩn trọng và tôn trọng nguyên tắc pháp luật' không bao giờ dễ dàng. Và những người làm, kiên trì thực hành điều đó sẽ khó ngoi lên trong hệ thống chính trị hiện tại, khi mà chiếc mũ quy chụp 'suy thoái tư tưởng, hay tự diễn biến, tự chuyển hóa' dễ dàng đặt lên đầu bất kỳ ai chạm vào lĩnh vực mang tính chất nhạy cảm của chế độ.

Nhà báo Lê Phú Khải trong một bài viết gần đây về GS Chu Hảo đã đặt câu hỏi 'tại sao Chu Hảo', và người viết cũng đặt câu hỏi tương tự: Tại sao Lưu Bình Nhưỡng. Đặt không phải để giải thích hay diễn giải bản chất con người ĐBQH này, mà đặt để tái khẳng định rằng, tính chất đảng viên đã đẩy lùi tính Dân Biểu của hàng trăm vị ĐBQH trong hàng thập niên qua. Chính vì thế, vai trò giám sát của Quốc Hội trước các chủ trương lớn của đảng (vốn được coi là hệ quả của quyết tâm chính trị thuộc Bộ Chính trị) là vô cùng yếu kém, tính chất phản biện đúng vai trò rất mờ nhạt, và đất nước đã rơi vào nhiều cuộc khủng hoảng là vì thế.

Tại sao Lưu Bình Nhưỡng sẽ là một câu hỏi về tâm và tầm của một ĐBQH, chừng nào tâm và tầm còn phụ thuộc vào ý kiến chỉ đạo của đảng, chừng đó tâm và tầm cũng nằm trong vòng kim cô của đảng, và câu nói của ông TBT - CTN 'là người đảng viên phải đặt lợi ích quốc gia, dân tộc là tối thượng' thực ra cũng chỉ là câu nói vô thưởng vô phạt mà ông Lưu Bình Nhưỡng lỡ tin theo,... và đến giờ phải trả giá.

Hoa Nghi 

(VNTB) 

CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ :CUỘC ĐỜI CỦA CỐ TT NGÔ ĐÌNH DIỆM-ANTG



Chuyện xưa tích cũ

logo sách
Trình chơi Âm thanh

CUỘC ĐỜI NGÔ ĐÌNH DIỆM

BƯỚC ĐƯỜNG TỪ TRI HUYỆN LÊN TỔNG THỐNG


theo ANTG(CAND)
.
Người Mỹ nhận định, Ngô Đình Diệm “là một con người luôn muốn được tất cả, hoặc không có gì”…
.
Kimdung:kyduyen
Kỳ Duyên:
Tình cờ đọc được loạt bài này. Ngô Đình Diệm là một nhân vật lịch sử mà hậu thế còn tốn giấy mực để viết về ông và gia đình họ Ngô. Thời còn hai miền Nam- Bắc chiến tranh, Ngô Đình Diệm hiện lên trên báo chí miền Bắc thật quái dị, kinh khủng, với đủ thứ tàn ác, xấu xa  😀  . Giờ báo chí nước Việt viết về ông  với cái nhìn, hy vọng khách quan hơn và đúng đắn hơn. Đó là điều cần thiết. Bởi sự thật lịch sử mới là điều con người- nếu có tư cách- phải tôn trọng
Xin đăng lên để bạn đọc chia sẻ, và cũng lưu giữ như một tư liệu cần thiết.
Tuy nhiên bài này, mình ko đưa lên FB. Vì mạng XH thì thích ném đá, chỉ trích, thậm chí chửi bới láo lếu, vô lý. Bởi còn ko ít những não trạng hoặc bị nhồi sọ, hoặc quá khích vớ vẩn (của cả hai phía). Trong khi nhìn về lịch sử bi thương của dân tộc này cần có cái nhìn điềm tĩnh, tôn trọng thực tiễn khách quan
.Thương xót vô cùng Dân tộc tôi!  
mẹ Việt tôi
————— 
Giai đoạn lịch sử đầy biến động tại miền Nam từ năm 1945 đến năm 1975 gắn liền với tên tuổi Ngô Đình Diệm – Tổng thống đầu tiên của chính quyền Sài Gòn.
Khi tôi bắt đầu thực hiện loạt bài viết này, cũng là đúng 50 năm ngày hai anh em ông Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu bị nhóm đảo chính quân sự bắn chết, 1.11.1963 – 1.11.2013.
Ngô Đình Diệm sinh ngày 3.1.1901, tại huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình trong một gia đình có truyền thống khoa bảng. Cha ông là Ngô Đình Khả, từng làm quan dưới triều Nguyễn. Sau khi Vua Thành Thái bị Pháp đày sang châu Phi, ông Khả trả ấn từ quan về quê làm ruộng. Một thuyết khác cho rằng, vì ông Khả không chịu ký vào đơn yêu cầu Thành Thái thoái vị, nên bị thực dân Pháp cách chức.
 cuoc doi ngo dinh diem (ky 1): buoc duong tu tri huyen len tong thong hinh anh 1
 Ông Ngô Đình Diệm.
Ngô Đình Diệm bẩm sinh thông minh, đường học vấn lẫn chốn quan trường đạt nhiều thuận lợi. Năm 1921, khi mới 20 tuổi, ông tốt nghiệp Trường Hậu Bổ tại Hà Nội, được phong chức Tri huyện Hương Trà, sau đó chuyển sang làm Tri huyện Hương Thủy, Quảng Điền (Thừa Thiên Huế). Năm năm sau, năm 1926, ông được bổ nhiệm làm Tri phủ Hải Lăng (Quảng Trị).
Năm 1929, ông nhậm chức Tuần vũ tỉnh Phan Thiết (Bình Thuận). Bốn năm sau, ông được bổ nhiệm làm Thượng thư Bộ lại dưới triều Vua Bảo Đại. Đó là năm 1933, khi Ngô Đình Diệm 32 tuổi, ông là Thượng thư trẻ nhất trong triều Nguyễn lúc bấy giờ.
Ngay khi nhậm chức, ông Diệm đề trình việc thành lập Viện Dân biểu với quyền hành pháp, nhưng chính phủ bảo hộ không thừa nhận. Tháng 7.1933, Ngô Đình Diệm từ quan để phản ứng lại sự phủ nhận Viện Dân biểu của Pháp.
Rời quan trường
Sau khi rời khỏi quan trường, Ngô Đình Diệm lui về ở ẩn, nhưng vẫn ngấm ngầm ủng hộ Hoàng thân Cường Để đang sống lưu vong tại Nhật với ý định thực hiện một cuộc cách mạng lật đổ Pháp hoàn toàn.
Suốt từ năm 1933 cho đến năm 1940, ông Diệm được coi là một nhân vật quá khích, xếp chung với Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam.
Có hai nhận định về ông Ngô Đình Diệm rất đáng lưu ý, nhận định này được đưa ra từ người Mỹ, những người vốn được xem là dựng lên Ngô Đình Diệm. “Ông ấy (tức Ngô Đình Diệm) là một con người luôn muốn được tất cả, hoặc không có gì”, đây là tính cách nhất quán của ông Diệm từ khi ông làm quan cho đến lúc ông bị bắn chết, đúng nghĩa “được ăn cả, ngã về không”. Và, “ông Ngô Đình Diệm là một con rối. Nhưng con rối ấy tự giật dây mình và giật dây luôn cả chúng ta”. Điều này cho thấy, người Mỹ không xem ông Diệm là một kẻ bù nhìn, như bấy lâu nhiều người nhầm tưởng.
Khuya ngày 9.3.1945, người Nhật âm thầm thay thế vị trí của người Pháp tại An Nam. Thời điểm này, ông Diệm đang hoạt động tại Sài Gòn. Người Nhật thế chỗ người Pháp, ông Diệm rất hy vọng người Nhật sẽ đưa Hoàng thân Cường Để về để nắm giữ chính quyền, nhưng trái ngược với hy vọng của ông, người Nhật quay ngoắt sang ủng hộ Vua Bảo Đại. Bảo Đại mời ông Diệm làm Thủ tướng, nhưng ông từ chối. Sau cuộc thương lượng với người Nhật, ông Trần Trọng Kim ngồi vào vị trí này.
Ngày 17.4.1945, Chính phủ Trần Trọng Kim ra mắt nhân dân với dàn nội các toàn là những bậc trí sĩ, thức giả đầy uy tín. Chính phủ do Thủ tướng Trần Trọng Kim đứng đầu, thừa về tinh thần dân tộc, khát vọng tự do, chính sách đổi mới nhưng lại thiếu nghiêm trọng về thực quyền.
Cách mạng Tháng Tám thành công, Vua Bảo Đại thoái vị, Chính phủ Trần Trọng Kim tan rã theo. Rồi Pháp lại nhanh chóng tái chiếm Việt Nam, Bảo Đại tiếp tục được biến thành con cờ trong tay người Pháp.
Năm 1949, Hiệp định Élysée được ký kết, Bảo Đại thêm lần nữa mời ông Diệm đứng ra làm Thủ tướng thành lập nội các. Ông Diệm lại từ chối: “Tôi không tin người Pháp, lại càng không tin vào nền độc lập nửa vời mà người Pháp vẽ ra”.
Sau lần từ chối này, ông Diệm cùng Giám mục Ngô Đình Thục và người em ruột là Ngô Đình Nhu thành lập đảng Xã hội Thiên Chúa giáo. Ông Diệm muốn xây dựng đảng này thành một đảng độc lập với tất cả các thế lực khác trong nước. Thời điểm này, ông trông chờ vào sự giúp sức của Mỹ.
Năm 1950, ông Diệm cùng ông Thục sang Nhật, tìm cơ hội xin diện kiến Thống tướng Douglas MacArthur, tuy nhiên Thống tướng Douglas MacArthur tiếp kiến ông Diệm, ông Thục rất lạnh nhạt và tỏ ý khiên cưỡng, hoàn toàn không có động thái cho thấy sẽ ủng hộ.
Thất bại trong cuộc vận động Thống tướng Douglas MacArthur, nghe theo lời khuyên của Wesley Fishel, giáo sư chính trị Đại học Michigan, ông Diệm sang Mỹ, dùng đủ mọi cách để tranh thủ sự ủng hộ của chính quyền Eisenhower nhưng cũng không thành công vì hai lẽ. Thứ nhất, Mỹ đang bận tham chiến tại Triều Tiên. Thứ hai, người Mỹ không muốn làm mất lòng người Pháp.
Điều may mắn nhất của ông Diệm vào thời điểm tuyệt vọng này, chính là vị Hồng y Spellman nảy sinh hảo cảm với ông Thục và đồng ý nhận lời làm trung gian giúp ông Diệm có cơ hội diện kiến với những nhân vật quan trọng trong chính quyền Mỹ.
Từ sự giúp đỡ của Hồng Y Spellman, ông Diệm đã tranh thủ được tình cảm của dân biểu Walter H. Judd, Thượng nghị sĩ Mike Mansfield. Đặc biệt là Thượng nghị sĩ John F. Kennydy rất nhiệt tình với ông Diệm.
Suốt trong những năm dài ở Mỹ, thi thoảng ông Diệm sang các nước châu Âu, như Bỉ, Ý, Pháp… nên ông có thêm nhiều kinh nghiệm hoạt động chính trị.
Ngày trở về…
Đầu năm 1954, Pháp kẹt cứng tại trận địa Điện Biên Phủ. Bảo Đại liên tục bắn tín hiệu sang Hoa Kỳ, yêu cầu ông Diệm trở về nước để thành lập chính phủ mới. Vẫn với lý do, “Không tin người Pháp”, ông Diệm từ chối lời mời của Bảo Đại.
Thất bại ở trận địa Điện Biên Phủ, ngày 4.6.1954, Hiệp ước Laniel – Bửu Lộc được ký kết, Pháp đồng ý trao trả hoàn toàn độc lập cho Việt Nam. Ngày 16.6.1954, ông Diệm đồng ý trở về nước theo lời yêu cầu của Bảo Đại. Thế nhưng, ông Diệm vẫn buộc Bảo Đại phải đồng ý để chính phủ do ông thành lập được toàn quyền về chính trị và quân sự. Thêm lần nữa, Bảo Đại nhượng bộ ông Diệm.
Ngày Song thất, 7.7.1954, chính phủ do ông Ngô Đình Diệm thành lập chính thức ra mắt với nội các gồm 18 người, như: Thủ tướng kiêm Nội vụ và Quốc phòng: Ngô Đình Diệm; Quốc vụ khanh: Trần Văn Chương, Tổng trưởng Ngoại giao: Trần Văn Đỗ; Tổng trưởng Tài chính và Kinh tế: Trần Văn Của; Tổng trưởng Lao động và Thanh niên: Nguyễn Tăng Nguyên; Tổng trưởng Công chánh: Trần Văn Bạch; Tổng trưởng Y tế và Xã hội: Phạm Hữu Chương; Tổng trưởng Canh nông: Phan Khắc Sửu; Tổng trưởng Quốc gia Giáo dục: Nguyễn Dương Đôn; Bộ trưởng Phủ Thủ tướng: Trần Chánh Thánh; Bộ trưởng Thông tin: Lê Quang Luật; Bộ trưởng Đặc trách Công vụ Phủ Thủ tướng: Phạm Duy Khiêm; Bộ trưởng Nội vụ: Nguyễn Ngọc Thơ; Bộ trưởng Quốc phòng: Lê Ngọc Chấn…
Ngay sau khi thành lập chính phủ, ông Diệm đã có những động thái kiên quyết đến độc đoán, theo đúng cá tính của ông. Ông dẹp yên chuyện tướng Nguyễn Văn Hinh công khai đối đầu và đòi đảo chính. Tướng Bình Xuyên là Bảy Viễn (Lê Văn Viễn) đòi tắm máu Sài Gòn nếu không được tham gia chính quyền cũng bị ông Diệm từ chối cương quyết.
Quốc trưởng Bảo Đại thấy không điều khiển được Ngô Đình Diệm cũng tán thành theo người Pháp, gây áp lực đòi Mỹ thay bằng được ông Diệm. Ý của Bảo Đại là muốn đưa Nguyễn Văn Xuân lên làm Thủ tướng, hoặc chí ít là Phó thủ tướng, Nguyễn Văn Hinh làm Tổng Tham mưu trưởng còn tướng Bình Xuyên Bảy Viễn làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ.
Các giáo phái lớn tại miền Nam thì chơi trò đi hàng hai, nửa ngã chiều này, nửa nghiêng chiều kia. Thậm chí, Đại sứ J. Lowton Collins cũng muốn thay thế gấp ông Diệm. Hơn một lần, Collins ngược về Mỹ, thuyết phục những người cầm quyền ở Washington thay thế ông Diệm.
Đại sứ Mỹ J. Lowton Collins nhận xét về ông Diệm: “Ông ấy quá quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt, không có bất cứ sáng kiến đáng kể nào từ ngày nắm chính quyền. Những người có khả năng trong chính phủ đều khó chịu về thói quen quyết định trên đầu người khác của ông Diệm. Ông Diệm hoàn toàn không trông cậy vào họ, mà đặt hết niềm tin vào hai người em cùng những người chịu phục tùng ông ấy. Ông là người hoàn toàn không biết nhân nhượng và với thái độ của một người khổ hạnh, ông không thể đương đầu với những thế lực thực tại, điển hình nhất là Bình Xuyên…”. 
Trình chơi Âm thanh

cuoc doi ngo dinh diem (ky 1): buoc duong tu tri huyen len tong thong hinh anh 2
 Ngô Đình Diệm và Đại sứ Mỹ Henry Cabot Lodge.
Thời điểm này, chính phủ của ông Diệm cũng như bản thân ông tồn tại được thực chất là nhờ những tác động hết sức cần thiết của những người bạn là dân biểu và thượng nghị sĩ Mỹ mà ông đã tranh thủ được họ khi ông sang Mỹ vận động vào năm 1950.
Điển hình nhất của mối thân hữu này, là khi Đại sứ J. Lowton Collins một hai yêu cầu Washington phải thay thế Diệm, Ngoại trưởng Hoa Kỳ khi đó là Dulles nhờ đến sự tham vấn của Thượng nghị sĩ Mike Mansfield. Được hỏi, Thượng nghị sĩ Mike Mansfield dành hết lời khen ngợi để nói về các ưu điểm của Ngô Đình Diệm. Kết quả, Ngoại trưởng Delles chỉ thị Đại sứ J. Lowton Collins phải nhất tâm ủng hộ Ngô Đình Diệm.
Thật ra, tất cả động thái của người Mỹ chỉ là nhằm câu giờ, để thông qua sự đối phó với các thế lực trong nước, họ sẽ có cái nhìn chính xác hơn về khả năng của Ngô Đình Diệm. Sau vụ dẹp yên tướng Hinh, bình ổn nhất thời các giáo phái và quan trọng hơn nữa là vụ bình định được cuộc nổi loạn của Bình Xuyên, ông Diệm trở thành một cá nhân khác trong mắt người Mỹ.
Một cứ liệu quan trọng khác, để xét về Ngô Đình Diệm, thông qua lời Ngoại trưởng Hoa Kỳ là Dulles, ông Dulles nhận định: “Chúng tôi chỉ thị cho tất cả những nhân viên Sứ quán ở Sài Gòn bằng mọi cách trì hoãn việc thay thế ông Diệm. Bởi, nếu ông ấy không thoát ra được cuộc hỗn loạn thì ông ấy sẽ bị thay thế. Còn ngược lại, ông ấy sẽ trở thành nhân vật anh hùng trong buổi tao loạn. Một khi kết quả đã an bài, chúng tôi sẽ tính đến việc thay thế ông ấy bằng một trong hai nhân vật mà chúng tôi đã lựa chọn sẵn”.
Khi tập trung được quyền lực trong tay thông qua cuộc đối đầu sống mái, chuyện gì đến sẽ đến, ông Diệm nhân danh tập thể phế truất chức Quốc trưởng của Bảo Đại, bác bỏ yêu cầu tổ chức Hội nghị hiệp thương để thảo luận về tổng tuyển cử thống nhất đất nước, tổ chức cuộc bầu cử sặc mùi gian lận để khẳng định sự tín nhiệm của nhân dân…
Ngày 26.10.1956, Thủ tướng Ngô Đình Diệm trở thành Tổng thống đầu tiên của chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Người ta gọi đây là nền Đệ nhất Cộng hòa…