29 tháng 4, 2016

ĐẤT NƯỚC MÌNH... 
(Thơ Trần Thị Lam, nhạc Vĩnh Điện) 
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...

Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa...

Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu...

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...

TRẦN THỊ LAM
Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.
---------------------------------------------------------------------------------
Bài thơ họa của Baron Trịnh

ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG NGỘ QUÁ ĐÂU EM

Đất nước mình không ngộ quá đâu em 
Dù bốn nghìn năm dân vẫn không chịu lớn 
Bởi tổ tiên ta sinh ra không là con mà là trứng 
Khi cha mẹ ly hôn nào có dám kêu đòi 

Đất nước mình không lạ quá đâu em 
Thánh Gióng lên ba đã ăn cơm nong cả thúng 
Chử Đồng Tử úp nón thành cung điện nguy nga sừng sững 
Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường 

Đất nước mình không buồn quá đâu em 
Dù biển bạc rừng vàng giờ đây đang cạn kiệt 
Nhưng có nồi cơm Thạch Sanh ăn mãi không bao giờ hết 
Nàng Tô Thị chờ chồng nghìn năm lẻ có gì đâu 

Đất nước mình có gì mà phải thương đau 
Vì đến tiều phu cũng mơ làm hoàng đế 
Nên chút nợ nần là chuyện nhỏ như con dế 
Đánh thắng ba siêu cường sợ gì đám năm châu 

Em hỏi đất nước mình rồi sẽ về đâu? 
Anh chưa biết nhưng có một điều rất tuyệt 
Chưa biết về đâu nhưng cứ đi tắt đón đầu là duyệt 
Chưa biết về đâu nhưng cứ phải tiến lên đầu! 


© 2016 Baron Trịnh 
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên Internet.

Không có nhận xét nào: