19 tháng 5, 2017

Liệu ông Thăng có thoát được ‘quy trình 5 bước’?



Đinh La Thăng - người vẫn còn “trung ủy” sau khi mất “chính ủy” - sẽ được “hạ cánh mềm” hay phải “hạ cánh cứng” - là một dấu hỏi lớn mà nhiều giới trong xã hội Việt Nam đang đặc biệt chú ý. Tò mò có, hả hê có, thương hại cũng có, hoặc cũng muốn biết bàn cờ chính trị nội bộ xoay chuyển theo hướng nào…

Đinh La Thăng trong lần tiếp cựu ngoại trưởng Mỹ. (State Department photo/ Public Domain)
Đinh La Thăng trong lần tiếp cựu ngoại trưởng Mỹ. (State Department photo/ Public Domain)
Buổi sáng Sài Gòn

Buổi sáng thứ Tư ngày 10/5/2017. Sài Gòn nắng nhẹ và đang vào mùa mưa. Các ủy viên bộ chính trị Nguyễn Thị Kim Ngân và Nguyễn Thiện Nhân đã không dự buổi kết thúc của Hội nghị trung ương 5, mà lại có mặt ở Thành ủy TP.HCM cách Hà Nội gần hai ngàn cây số.
Đi cùng với họ là Đinh La Thăng, gương mặt đã mất hẳn vẻ tự tin cùng những câu “sấm” bán trời không văn tự, vừa bị 90% ủy viên trung ương nhất trí “cách” khỏi Bộ Chính trị.
Suốt cả tháng trời trước buổi sáng Sài Gòn ấy, người ta không nhận ra Bí thư TP.HCM ồn ào hiện diện trên mặt báo chí như dĩ vãng gần. Cũng có tin cho biết ông Thăng thực ra đã được “điều” ra Hà Nội cả tháng trước khi Hội nghị trung ương 5 diễn ra.
Trong buổi sáng Sài Gòn ngày 10 tháng Năm năm nay, mọi chuyện đã diễn ra hết sức suôn sẻ và chóng vánh: thay mặt “tứ trụ”, bà Kim Ngân trao quyết định điều động làm bí thư thành ủy TP.HCM cho “người cũ” là Nguyễn Thiện Nhân, đồng thời đưa quyết định cho “người mới” là Đinh La Thăng nhận nhiệm vụ Phó trưởng ban tại Ban kinh tế trung ương.
Ngay khi đó đã phát ra một tiếng thở phào: Đinh La Thăng thoát tội rồi!
Những người bênh vực hoặc có thiện cảm với Đinh La Thăng không phải hiếm, bằng vào những ấn tượng mà ông Thăng đã tạo được nơi họ bằng một lối phát ngôn mạnh miệng hiếm muộn trong Bộ Chính trị. Không ít người đã chúc mừng “anh Thăng hạ cánh an toàn”.
Nhưng chỉ ba ngày sau, công luận lại một lần nữa ồn ào như ong vỡ tổ. Nguyễn Phú Trọng - người còn có ý khen Đinh La Thăng vào nửa đầu năm 2016 nhưng lại đổi ý kỷ luật ông Thăng vào nửa đầu năm 2017 - đã bóng gió với cử tri Hà Nội rằng việc kỷ luật Đinh La Thăng mới chỉ là xử lý về mặt đảng, còn “hình sự ta đang làm”.
Chỉ đến lúc này, những người chúc mừng quá sớm mới chợt nhận ra một tín hiệu là lạ: tại sao có quá nhiều bộ ngành, ban đảng và ban chỉ đạo mà Tổng bí thư Trọng chỉ chọn đúng Ban kinh tế trung ương để cho Thăng về làm cấp phó?

Cái lồng

Cái cách điều động của Nguyễn Phú Trọng đối với Đinh La Thăng lại rất mạnh và nhanh: thậm chí không có được vài hôm chia tay “đồng bào đồng chí miền Nam”, chỉ một ngày sau cái buổi sáng bùi ngùi ôm lấy Phó bí thư thành ủy Nguyễn Thị Quyết Tâm, ông Thăng đã phải có mặt ở Hà Nội để nhận bó hoa tươi thắm của Ban Kinh tế trung ương.
Ban Kinh tế trung ương ấy lại đang sở hữu một nhân vật đặc biệt mang chức trưởng ban: cựu thống đốc Ngân hàng nhà nước Nguyễn Văn Bình - từng một thời được xem là cánh tay mặt của “anh Ba Dũng”.
Hình như “ông giáo làng” Nguyễn Phú Trọng đã quyết định chơi một đòn thâm nho. Bây giờ thì ai nhìn vào Ban kinh tế trung ương cũng hiểu ra rằng đó là nơi để “nhốt quyền lực vào lồng” - cụm từ mà theo một tác giả thì Tổng bí thư Trọng đã mượn của Tập Cận Bình Trung Quốc và rất sính dùng.
Trong thực tế công tác nhân sự ở Việt Nam, có không ít ban chỉ đạo về những lĩnh vực nào đó đã trở thành cái rốn để nhồi nhét những nhân vật hoặc bị thất sủng, hoặc chờ về hưu, hoặc bị kỷ luật.
Nhưng Ban Kinh tế trung ương thậm chí còn có thể phải rước lấy một thân phận tồi tệ hơn cả các ban chỉ đạo trên: trong xu thế tinh gọn hóa bộ máy và tiến tới nhất thể hóa giữa hai khối đảng và chính quyền vào cuối năm 2017, sang năm 2018, người ta hoàn toàn có thể sáp nhập ban bị xem là “yếu” này với một vài bộ ngành bên chính phủ; hoặc tồi tệ hơn thì giải tán “cái lồng” đó.
Để khi đó, nói như dân gian, cả Trưởng ban Nguyễn Văn Bình và Phó ban Đinh La Thăng đều không còn mảnh đất cắm dùi.
Tuy vậy, khả năng ban bị giải tán và nhân sự đương nhiên mất ghế vẫn còn là “hạ cánh mềm”. Còn với cách nói nửa úp nửa mở “sẽ còn nữa” của Tổng bí thư Trọng, không ai trong hai nhân vật Thăng và Bình được hiểu là sẽ hoàn toàn an toàn để nghỉ ngơi an dưỡng mà chẳng phải lo đến “hậu sự”.

Quy trình 5 bước?

“Hậu sự” ấy lại quá mong manh. Nếu đúng như một lối nói úp mở khác gần đây của cây viết Huy Đức - người đã tung ra đến 3 bài trước Hội nghị trung ương 4 vào tháng 10/2016 để “đánh” Đinh La Thăng, cùng hăm he sẽ phanh phui đến cùng cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, những hồ sơ về Tập đoàn Dầu khí Việt Nam mà Ủy ban Kiểm tra trung ương đặt lên bàn Hội nghị trung ương 5 để phục vụ cho việc kỷ luật ông Thăng mới chỉ là “những mẩu con con”, trong khi một mớ hồ sơ dày gấp nhiều lần đang được sở hữu bởi “cơ quan chức năng”.
Mà như vậy, quy trình xử lý đảng và xử lý chính quyền chỉ là “chuyện nhỏ”. Chuyện ghê gớm hơn hẳn mới là quy trình tố tụng hình sự. Có nghĩa là Đinh La Thăng, đến một lúc nào đó, sẽ phải đối diện với các cơ quan điều tra pháp luật. Việc đối mặt này cũng là bước 2, sau bước 1 bị loại khỏi Bộ Chính trị và mất chức bí thư thành ủy TP.HCM.
Ở bước 2, nếu không được thần may mắn phù trợ, ông Thăng sẽ chắc chắn phải “ra tòa” một lần nữa. “Tòa án” vẫn lại là Ban chấp hành trung ương. Nhưng thay vì chỉ bỏ phiếu kỷ luật như lần trước, các ủy viên trung ương sẽ phải bấm bụng quyết định để ông Thăng không còn là “đồng đảng” của mình theo ý chỉ của Bộ Chính trị.
Nếu mất cả chức ủy viên trung ương, Đinh La Thăng sẽ phải đối mặt với một nỗi nguy hiểm lớn hơn - bước 3. Vào lúc này và nếu lại không được thần may mắn phù trợ, ông Thăng còn có thể bị tước cả đảng tịch, tức bị khai trừ khỏi đảng “vinh quang và đời đời bất diệt”, sau đó đương nhiên bị bãi miễn tư cách đại biểu quốc hội.
Đó chính là một tiền đề của quy trình tố tụng hình sự: một quan chức đã bị khai trừ đảng và mất ghế đại biểu quốc hội thì đương nhiên không còn “quyền bất khả xâm phạm”. Để khi đó, cơ quan điều tra pháp luật có thể “tùy nghi xâm phạm” - tức sang bước 4.
Trong trường hợp tồi tệ, Đinh La Thăng Việt Nam có thể trở thành Bạc Hy Lai Trung Quốc.
Năm 2012, Bí thư Trùng Khánh Bạc Hy Lai bị cách chức, để sau đó đã bước đi tuần tự, “đúng quy trình”, bị bắt giam và cuối cùng phải ra tòa nhận án đến chung thân. 
Bước 5, cũng là khả năng tồi tệ nhất đối với Đinh La Thăng, là như vậy. Tức nếu ai đó quên bẵng hứa hẹn “đánh người chạy đi, không đánh kẻ chạy lại”, ông Thăng có thể sẽ bị bắt để điều tra về vụ Tập đoàn Dầu khí Việt Nam cùng một lô lốc vụ việc khác mà bên đảng không bỏ qua. Và nếu vận may vẫn không một chút an ủi, ông sẽ phải đối diện với một tòa án thật sự chứ không còn nằm trong ngoặc kép.
Cùng với những “người quen cũ” của ông…
Khi đó, chỉ còn cầu trời cho vận may cuối cùng: án treo.
Nhưng ngoài cái án kỷ luật đảng đã nhận, 4 bước còn lại vẫn chỉ là giả thiết ở thì tương lai. Có lẽ đã đến lúc ông Thăng cần một chút xác tín tôn giáo để cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi…

Phạm Chí Dũng

(Blog VOA)

18 tháng 5, 2017

Thực hư việc báo Nghệ An: Giáo dân Diễn Châu chuẩn bị bạo loạn nếu nhà n...

“Osin” của tình báo Hoa Nam

Thứ bảy, 09/01/2016, 21:37 (GMT+7) 


(Xã hội) Xưa nay vẫn tưởng Huy Đức (FB Trương Huy San) là một nhà báo “lão luyện”, một nhà văn và nhà phản biện trung lập, dùng ngòi bút để phục vụ cho mục đích tối thượng là phản ánh sự thật và lợi ích của nhân dân, nhưng hóa ra đã lầm! Đến giờ phút này, có thể khẳng định Huy Đức chỉ là một kẻ cơ hội, chuyên dùng ngòi bút ma quỷ của mình để theo đuổi lợi ích cá nhân chứ không hề xứng đáng với những gì mọi người vẫn ưu ái gọi ông – NHÀ BÁO. Hãy xem bộ mặt thật của Huy Đức sau lớp mặt nạ đạo đức mà y cố tình che đậy bấy lâu nay?
Như chúng ta đã biết, bài viết ngày 16/11/2015 của trên trang FB Trương Huy San có nội dung xoay quanh tình hình chính trị Campuchia hiện nay. Huy Đức đã cố sức bênh vực cho Sam Rainsy và tấn công Hunsen (để yêu cầu Hunsen nhường ngôi cho Sam Rainsy chăng?). Nếu chăm chỉ theo dõi thời sự, chúng ta không ai lạ gì các hành động chống phá Việt Nam điên cuồng; thậm chí sẵn sàng nhượng chủ quyền đất nước vào tay Trung Quốc để đạt được mục tiêu nắm quyền của Sam Rainsy. Thế thì liệu an ninh lãnh thổ Việt Nam sẽ như thế nào nếu ông Hunsen thực sự nhường ngôi cho Sam Rainsy như “lời khuyên” của tác giả bài viết?


Đằng sau lớp mặt nạ đạo đức của Huy Đức là gì?
Chỉ với hành động đả kích ông Hunsen (chính khách luôn có chủ trương đối ngoại quốc phòng trong hòa bình và có lợi đối với Việt Nam) và công khai ủng hộ một kẻ luôn dựa dẫm Trung Quốc, bán nước cầu vinh như Sam Rainsy thì cũng đủ để xem lại tư cách và đạo đức của Huy Đức.
Cách đây khá lâu, status ngày 27/10/2014 trên FB Trương Huy San đã thể hiện rõ tư tưởng ủng hộ người Trung Quốc xây miếu thờ tại cảng Vũng Áng và phê phán chính quyền tỉnh Hà Tĩnh như sau: “Ta cho họ xây một nơi thờ tự một cách minh bạch là đàng hoàng xác lập chủ quyền của ta ngay trên chính phần đất mà họ đang sử dụng. Lẽ ra chính quyền Hà Tĩnh nên cấp phép xây dựng miếu thờ trong khu công nghiệp Vũng Áng’’.


Status của Huy Đức vấp phải rất nhiều sự chỉ trích của những người bạn của y trên FB về động cơ và đạo đức của y
Xin hỏi: Phần đất nằm trên lãnh thổ Việt Nam thì hà cớ gì phải “đàng hoàng xác lập chủ quyền”? Chả lẽ nơi nào trên lãnh thổ Việt Nam có người lao động Trung Quốc thì nên cho họ xây dựng chùa chiền thờ tự để “xác lập chủ quyền” sao? Không biết là Huy Đức là người Việt Nam hay người Trung Quốc?
Nếu bấy nhiêu chưa đủ để chúng ta hoài nghi đạo đức của Huy Đức, thì đây: trong một status ngày 07/01/2016, Osin Huy Đức đã share lại bài báo viết về nợ công Việt Nam ngày 21/7/2015 – cách đó đã gần 6 tháng. Chắc chắn Huy Đức sẽ không hành động “vô thưởng vô phạt” như vậy. Mục đích của y là gì?
Để hiểu rõ, hãy xem nhận định của nhà báo Trần Huỳnh Duy Thức trong lá thư 47A gởi cho cha anh ấy ngày 13/8/2015: “Thật khó mà tin là Chóp bu TQ không tận dụng cơ hội này để làm bẩn dòng chảy của VN hội nhập với Dòng chảy của thời đại. Mà điều này thì chắc chắn không chỉ dừng lại ở tác động kinh tế”“Phá đường lối đổi mới chính trị của VN là điều mà Tập Cận Bình muốn làm cho bằng được. Liên tục thời gian qua ông ta thất bại nhiều lần bằng đủ chiêu trò. Lần này có lẽ TQ sẽ kích vào vấn đề nợ công của VN”. Và Huy Đức đã tự biến mình thành “con cờ”, một “Osin” đúng nghĩa phục vụ cho ông chủ phương Bắc
.


Vì lợi ích cá nhân, Huy Đức tự biến mình thành “osin” của tình báo Hoa Nam, bất chấp trở thành một “tên phản quốc”
Chưa dừng lại ở đó, bài viết “Bộ tứ” đăng tải ngày 06/01/2016 mới thật sự khiến lớp mặt nạ “trí thức” bấy lâu của Huy Đức rơi xuống, lộ rõ bộ mặt của một kẻ “bán nước cầu vinh”. Chỉ riêng câu phóng tác “Khi Trung Quốc kéo giàn khoan 981 vào biển Đông. Ông Trọng cho nhóm họp BCT ngay và đưa ra những kết luận và nguyên tắc ứng xử rất rõ ràng” đã cho thấy mục đích thật sự của ông.
Trước tiên, xin hỏi đó là những “kết luận” và “nguyên tắc ứng xử” gì, Huy Đức từ đâu có thể biết những thông tin này nếu không phải là tình báo Hoa Nam? Nhưng không ai có thể quên, ba tuần sau khi giàn khoan 981 xâm phạm chủ quyền Việt Nam, tại hội nghị thượng đỉnh Shangri-la diễn ra cuối tháng 05/2013, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã thể hiện rõ quan điểm khi tuyên bố “Không đánh đổi chủ quyền thiêng liêng lấy tình hữu nghị viển vông”. Chính anh mới hôm nào cũng từng ca ngợi: “Thưa Thủ tướng, ông đã cùng bước, cùng dùng một ngôn ngữ sục sôi với người dân Việt Nam. Ông đã đi một đoạn đường khá xa. Đừng quay lại vì phía sau là dân chúng”. Thế mà bây giờ vì mải mê tấn công theo lệnh mà anh quên rồi chăng???
Trò hề được Huy Đức đẩy lên cao trào như sau: “Trong phần đặt câu hỏi, một nữ quân nhân Trung Quốc đề nghị ông chỉ ra những hành động “cường quyền” đó đến từ đâu, Thủ tướng Dũng đã đực ra không tìm được một từ đáp trả”. Tại sao Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải “đôi co” một nữ quân nhân? Thay vào đó, Thủ tướng đã có câu trả lời cực kỳ khôn ngoan và chừng mực “những diễn biến gần đây trên thực tế mọi người có mặt tại đây đều đã biết là nước nào, tôi xin không nhắc lạ”, khiến nữ quân nhân buộc phải im lặng.
Quả là không khó để nhận ra bộ mặt thật của Huy Đức – một nhà báo ủng hộ Trung Quốc và sử dụng “ngòi bút ma quỷ” của mình để tấn công chính trị, hạ uy tín của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng – nhà lãnh đạo được xem là cứng rắn và quyết liệt nhất trước những hành động khiêu khích và xâm phạm lãnh thổ của Trung Quốc trên Biển Đông – cái gai cần nhổ trong con mắt Tập Cận Bình và tình báo Hoa Nam, đồng thời dọn đường cho tình báo Trung Quốc can thiệp vào vấn đề nhân sự cấp cao trước đại hội của Đảng.
Khi chiếc mặt nạ rơi xuống, Huy Đức đã lộ rõ mưu đồ chính trị đen tối, trở thành một tên “OSIN” đúng nghĩa cho tình báo Hoa Nam – như tên blog y tự đặt cho mình. Chỉ tiếc là, lớp mặt nạ ấy rơi quá nhanh và quá lộ liễu. Bản lĩnh và ngòi bút tưởng-chừng-như-sắc-bén của anh cũng chỉ có vậy thôi sao? Anh đang tự đẩy bản thân vào đường cùng đấy, Huy Đức ạ!
(Theo truongtansang.net)
(http://nguyenthiennhan.org/osin-cua-tinh-bao-hoa-nam.html)

      Đúng là Osin!

Thời gian gần đây Trương Huy San (Osin Huy Đức) liên tục viết và đăng tải các bài mang màu sắc tấn công chính trị. Đặc biệt bài “Bộ tứ” của Huy Đức đã gây phản ứng phẫn nộ cho chính những người ủng hộ Huy Đức trước...

                     Huy Đức đã tự phá hỏng hình ảnh và giá trị ảo tưởng của mình bằng bài viết Bộ tứ

Dư luận hiện đang có nhiều luồng ý kiến khác nhau về bài viết "Bộ tứ" của tác giả Huy Đức đăng tải trên trang cá nhân của mình. Hầu hết người đọc cảm thấy choáng khi...
                   
Đề tài nhân sự chủ chốt về Tứ trụ luôn trở thành tâm điểm dư luận trong lúc này. Có không ít blogger, facebooker giở mọi thủ đoạn từ bịa đặt, bôi nhọ đến vu khống, hạ uy tín của vị lãnh đạo này...

                                 Tại sao HUY ĐỨC lại có quan điểm ủng hộ người Trung Quốc?

Càng gần đến Đại hội XII, Huy Đức liên tục tung ra nhiều bài viết mang màu sắc tấn công chính trị nhằm phục vụ cho một ý đồ "nào đó". Theo dõi những bài viết trước, chúng ta có quyền...

Từ ‘chỉ đạo bất ổn’ đến bắt đầu đánh 'đồng chí X'?

16 tháng 5, 2017

Hoàng Hữu Phước - Donald Trump và Trần Đại Quang: Hoan Hỷ & Lo Âu

Thông tin Tổng Thống Donald Trump sẽ thăm Việt Nam nhân tham dự một hội nghị cấp cao của APEC do Việt Nam đăng cai tổ chức cuối năm 2017 đã khiến phát sinh hai phản ứng trường hợp hoàn toàn đối kháng nhau như sau:

 Nghị Sĩ Khóa XIII: Hoàng Hữu Phước và Trần Đại Quang
1) Hoan Hỷ:
Toàn bộ truyền thông chính thống hoặc bán chính thống và phi chính thống đều đưa những bình luận thắm đượm sự hoan hỷ đầy phấn khích, song chỉ tập trung vào những điều nhão mềm huyễn hoặc của mối bang giao Việt-Mỹ, của sự ngời rạng hy vọng ấp ôm rằng Mỹ không bỏ Biển Đông, và của lập luận bảo Mỹ sẽ không coi nhẹ TPP.
Tất cả sự hoan hỷ ấy thoát sinh từ sự không hiểu biết 6 điều rất cơ bản không chút cao siêu sau:
a- Lời thoại ngoại giao luôn luôn theo công thức láo xạo quen thuộc của cộng đồng các nhà chính trị thuộc giới tinh hoa chính trị truyền thống – nghĩa là những người mà công việc sinh nhai là “làm chính trị” – hoàn toàn khác với những chính khách như Donald Trump không xem lương Tổng Thống là kế sinh nhai nên có đặc quyền phỉ báng ngoại giao láo xạo của chính trị truyền thống.
b- Bang giao giữa hai nước chỉ đơn giản gói gọn trong duy chỉ một ý nghĩa rằng hai nước ấy đã công nhận về quan hệ ngoại giao hoặc đã bình thường hóa quan hệ ngoại giao – tức only this and nothing else;
c- Quan hệ ngoại giao không bao giờ có nghĩa hai nước sẽ cực kỳ hữu hảo, sẽ không chống phá nhau, và chính phủ nước này không trực tiếp hay gián tiếp ám sát lãnh đạo nước kia hoặc không trực tiếp hay gián tiếp (thông qua phe nhóm đối lập nước kia) lật đổ chính phủ nước có quan hệ ngoại giao ấy;
d- Quan hệ ngoại giao là phương cách hữu hiệu tuyệt đối trên cả tuyệt vời nhằm hợp thức hóa sự hiện diện của một quốc gia tại đất nước thù địch với quốc gia ấy;
e- Quan hệ ngoại giao hoàn toàn là thứ vất đi so với đạo lý cao nhất của mỗi quốc gia – mà đối với Mỹ là “Nước Mỹ Trên Hết”; và
f- Mỹ đã buộc phải phạm sai lầm chiến lược khi phải bỏ Biển Đông vì bị Việt Nam đánh đuổi tháo chạy khỏi Việt Nam Cộng Hòa, dẫn đến sự trỗi dậy của Trung Quốc trong khu vực này; do đó, báo chí hoàn toàn thơ dại sai lầm khi gắn kết việc Mỹ bỏ cái tổ chức vô dụng TPP với việc “bỏ Biển Đông”; thực chất là Mỹ phải bỏ cái TPP thuần thương mại (mà siêu cường kinh tế Mỹ không bao giờ cần có thêm, trong khi 10 nước còn lại là thèm thuồng bám víu) để dồn tài lực cho khu vực Biển Đông thuần chiến lược quân sự phù hợp với sách lược “Làm Nước Mỹ Vĩ Đại Trở Lại” (mà siêu cường quân sự Mỹ nhất thiết phải tái lập còn các nước vành đai Đông Bắc Á-Đông Nam Á mong muốn có sự hiện diện của Mỹ để kềm chế Trung Quốc bá quyền).
Do đó, sự ngây thơ chính trị, yếu kém trong lý luận sách lược quốc gia trong tương quan thế giới, tụt hậu về tư duy chiến lược quốc gia trong tương quan thế giới, và thiếu bản lĩnh phân tích tình hình bất khả phân ly của kinh-thương-quân-chính-xã-tài đã chiếm lĩnh toàn bộ mặt báo Việt Nam khi nói về chuyến thăm sắp đến của Tổng Thống Donald Trump đến Việt Nam.
2) Lo Âu:
Trước những hoan hỷ hân hoan hồ hởi trên của truyền thông Việt, tác giả bài viết này lại lo âu trước 5 sự thật sau – ngay cả khi cuộc đối thoại trực tiếp Trần Đại Quang-Donald Trump được giữ ở mức độ “mật đàm” hoàn toàn không được nêu ra trong thông báo chung và do đó ngoài tầm hiểu biết của báo chí:
a- Tổng Thống Donald Trump hoàn toàn không phải người xem thời gian của mình như rác để phí phạm cho những cuộc đàm thoại ngoại giao truyền thống mà tiếng bình dân là ngoại giao láo xạo do luôn luôn mang ý hữu hảo theo khuôn đúc, để thay bằng ngoại giao thực tế mà tiếng bình dân gọi là ngoại giao thuận mua vừa bán;
b- Tổng Thống Donald Trump hoàn toàn không phải người hy sinh lợi ích vật chất của Hoa Kỳ do tất cả phải phục vụ cho đạo lý Nước Mỹ Trên Hết mà ông khởi xướng, nghĩa là các thương thảo đàm phán bắt buộc phải được chứng minh có đem lại lợi ích định lượng được cho Hoa Kỳ;
c- Tổng Thống Donald Trump, do đó, sẽ yêu cầu Việt Nam chi trả cho những phí tổn quân sự mà Mỹ phải bỏ ra cho công việc bảo vệ Biển Đông ở những khu vực mà Việt Nam tuyên bố có chủ quyền “không tranh cãi” đang bị nước khác tuyên bố có chủ quyền “không tranh cãi”;
d- Tổng Thống Donald Trump, do đó, trong trường hợp Việt Nam không thể chi trả bằng hiện kim cho những phí tổn quân sự của Mỹ trong bảo vệ Biển Đông, sẽ yêu cầu Việt Nam cho Mỹ lắp đặt và vận hành các hệ thống THAAD hoặc tương đương dưới danh nghĩa bảo vệ toàn vùng Đông Nam Á trước các hỏa tiển nguyên tử liên lục địa của Triều Tiên; hoặc
e- Donald Trump, do đó, trong trường hợp Việt Nam không chấp nhận điểm c và  điểm d ở trên, sẽ yêu cầu Việt Nam cho hải quân Mỹ thuê trong 70 năm (thời gian ngang bằng với một công ty Đài Loan đã được Việt Nam cấp phép, chứ không cần 99 năm như Anh đã “thuê” Hong Kong) Cảng Cam Ranh, một quân cảng cực kỳ lợi hại về chiến lược của toàn thế giới mà Việt Nam mấy chục năm qua vừa không dám gọi là “quân cảng”, vừa ra sức “dân sự hóa” Vịnh Cam Ranh để tránh né cơn thịnh nộ của Trung Quốc, thậm chí có thời gian chính quyền Tỉnh Khánh Hòa đã ngu xuẩn để các thương nhân Trung Quốc lập các vùng nuôi hải sản ngay cửa ngõ Vịnh Cam Ranh mà việc nuôi bắt của họ không bao giờ không bao gồm việc lắp đặt dưới đáy biển các thiết bị theo dõi nhất cử nhất động hoạt động của các hạm đội Việt Nam kể cả của các tiềm thủy đỉnh, cũng như đo đạc các biến động khoa học như hải lưu và thủy triều của Vịnh Cam Ranh để nắm nó trong lòng bàn tay (khi cần áp dụng chiến thuật “cắm chông” mà Trung Quốc học tập từ Hưng Đạo Đại Vương), hoặc không loại trừ thuyết âm mưu rằng chúng đã hoàn tất việc chôn sâu dưới lòng biển những quả bom nguyên tử để khi cần thiết thì kích hoạt phá tan Cảng Cam Ranh chôn vùi toàn bộ các hạm đội Việt Nam xuống biển sâu. (“Thuyết âm mưu” này hoàn toàn tương thích với tin mới đây của truyền thông Việt Nam cho rằng Triều Tiên đã chôn nhiều bom nguyên tử ở các bờ biển trên toàn thế giới để khi cần thiết sẽ kích hoạt tiêu diệt Âu Mỹ.)
 Vì vậy, có khả năng chuyến thăm Việt Nam của Tổng Thống Donald Trump chỉ là
(a) một chuyến đi bắt buộc, đơn giản vì tình cờ APEC được tổ chức tại Việt Nam – giống như vào thời của Tổng Thống George W. Bush;
(b) một chuyến đi mà Tổng Thống Donald Trump buộc phải áp dụng chiêu thức ông khinh bỉ là “ngoại giao truyền thống” nghĩa là tốn nước bọt mà chẳng đem về lợi ích nào định lượng được cho quê hương Mỹ;
(c) một chuyến đi bình thường đến Việt Nam, một đất nước mà con trai ông trước đây đã từng đến để làm giám khảo cuộc thi hoa hậu thế giới ở Tuần Châu mà giải hoa hậu ấy mang thương hiệu Trump do ông sáng lập; và
(d) Việt Nam vẫn như cũ: chỉ có những hội đàm thuần ngoại giao, chẳng nhận được lợi lộc gì đối với đại cuộc chống Trung Quốc.
 Vì tất cả những quan ngại trên, tác giả bài viết này có thể khẳng định rằng trong chuyến thăm Trung Quốc hiện nay của Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang, Trung Quốc không bao giờ không đặt ra 6 vấn đề với Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang rằng
(a) họ không muốn thấy có bất kỳ cái THAAD hay cái quỷ quái tương đương nào ở Việt Nam, rằng
(b) Việt Nam không được tái lập Cảng Cam Ranh thành “quân cảng”, rằng
(c) Việt Nam không được cho Hải Quân Mỹ trú đóng ở Cam Ranh, rằng
(d) Tàu chiến bất kỳ – ngay cả của Việt Nam – chỉ được vào Cam Ranh để mua nước ngọt, thuốc men, xăng dầu, sửa chữa, hoặc giao lưu bù khú hát ca nhảy múa với địa phương, rằng
(e) Việt Nam phải tuyên bố không chấp nhận Mỹ quân sự hóa Biển Đông hay có những hoạt động quân sự hay diễn tập quân sự ở Biển Đông, và rằng
(f) Việt Nam vĩnh viễn không được phát triển Vịnh Cam Ranh thành nguồn thu ngoại tệ khổng lồ để phát triển kinh tế Việt Nam.
 Vì vậy, xin hãy dành thời gian lo âu cho tiền đồ của quốc gia thay vì hân hoan phấn khích vì những điều huyễn hoặc – vì làm gì có chuyện “để lại một chút tình làm tin” như tên mọi Barack Obama đã từng múa mép.

Việt Nam Trên Hết!

Đả Đảo Trung Quốc!

 Hoàng Hữu PhướcThạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

(Blog Hoàng Hữu Phước)


13 tháng 5, 2017

Lịch Sử: Không bao giờ được quên, ngây thơ là tự sát

Ngày 19/12/2012, đại tá Trần Đăng Thanh, Phó giáo sư Tiến sĩ Nhà giáo ưu tú của Học viện chính trị Bộ quốc phòng giảng về Biển Đông cho các Bí thư đảng ủy, Hiệu trưởng các trường đại học Việt Nam, đã nói một đoạn như sau: “Chúng ta không được quên, trong hơn 1.000 năm Bắc thuộc, trên dưới 20 lần, các Triều đại Trung Quốc đã từng xâm lược Việt Nam. Hơi buồn cái là sinh viên thanh niên chúng ta hiện nay không biết lịch sử …”
Bài tóm tắt ngắn gọn 104 dòng sau đây nhằm giúp sinh viên thanh niên và học sinh không ngại đọc và dễ nhớ lịch sử nước ta.

Lịch Sử: Không bao giờ được quên, ngây thơ là tự sát
Trong lịch sử, suốt từ thời Hồng Bàng đến thời hiện đại, Việt Nam thường xuyên phải tiến hành kháng chiến chống Trung Quốc xâm lược. Ít nhất đã xảy ra 16 cuộc chiến tranh giữa 2 nước.

I)- THỜI HỒNG BÀNG
2 cuộc chiến tranh:
1)- Chiến tranh Ân – Văn Lang:

Đây là cuộc chiến tranh đầu tiên giữa 2 nước diễn ra vào cuối thời nhà Ân của Trung Quốc và thời Hùng Vương thứ 6 của Việt Nam. Cuộc chiến này gắn với truyền thuyết Thánh Gióng, kết thúc với sự thất bại của quân đội nhà Ân.

2)- Chiến tranh Tần – Âu Lạc:

Sau khi tiêu diệt 6 nước Sơn Đông, Tần Thủy Hoàng sai Đồ Thư mang 50 vạn quân xuống phía nam, đánh Bách Việt vào khoảng năm 218-217 trước công nguyên (TCN), kéo dài 10 năm, kết thúc vào năm 208 TCN. Các tộc người Đông Việt, Mân Việt, Nam Việt đã bị quân Tần chinh phục, nhưng tộc người Âu Việt đã chiến thắng. Tướng Đồ Thư của quân Tần tử trận. Thủ lĩnh người Việt là Thục Phán đã thay thế Hùng Vương, thành lập nước Âu Lạc vào khoảng năm 207 TCN.

II)- THỜI BẮC THUỘC (kéo dài khoảng 9 thế kỷ)
4 cuộc chiến tranh:
3)- Chiến tranh Hán – Lĩnh Nam:

Năm 40 công nguyên, sau cuộc nổi dậy của Hai Bà Trưng là người Việt, phần đất thuộc bộ Giao Chỉ gồm 4 quận là Hợp Phố tức Quảng Đông, Giao Chỉ, Cửu Chân, Nhật Nam, tách khỏi lãnh thổ nhà Đông Hán, trở thành vùng đất độc lập, lấy đất Mê Linh làm kinh đô, trở thành một nhà nước độc lập, tự chủ.
Tới năm 42 công nguyên, nhà Hán cho Mã Viện đem quân sang đánh, chính quyền của Hai Bà Trưng bị thất bại, người Việt tiếp tục bị Trung Quốc đô hộ.

4)- Chiến tranh Đông Ngô – Việt:

Năm Mậu Thìn (248), Bà Triệu và người anh khởi binh từ căn cứ Vùng Nưa và Yên Định chống lại quan lại Đông Ngô, đứng đầu là Tiết Kính Hàn, chiếm quận lỵ Tư Phố, hữu ngạn sông Mã. Thừa thắng, nghĩa quân đánh xuống vùng đồng bằng con sông này. Do quá chênh lệch về lực lượng nên khoảng 6 tháng sau nghĩa quân bị thua. Bà Triệu tuẫn tiết trên núi Tùng. Nước Việt tiếp tục bị nhà Đông Ngô Trung Quốc cai trị.

5)- Chiến tranh Lương – Vạn Xuân:

Năm 541, Lý Bí khởi nghĩa đánh đuổi được thứ sử nhà Lương của Trung Quốc là Tiêu Tư, rồi tự xưng là Lý Nam Đế, lập ra nước Vạn Xuân vào năm 544. Năm 545, nhà Lương cử 2 tướng là Trần Bá Tiên và Dương Phiêu sang đánh. Lý Nam Đế thua trận, giao bính quyền cho Triệu Quang Phục tiếp tục đánh đuổi quân Lương vào năm 550, giữ được nước Vạn Xuân, rồi tự xưng là Triệu Việt Vương.
Đến năm 602, nhà Tùy của Trung Hoa đem quân sang đánh và chiếm được Vạn Xuân.

6)- Chiến tranh Đường – Việt:

Năm Khai Nguyên thứ nhất, đời vua Đường Huyền Tông của Trung Hoa, tức năm Quý Sửu (713), Mai Thúc Loan lãnh đạo cuộc khởi nghĩa Hoan Châu, giải phóng toàn bộ đất nước, giữ được nền độc lập trong 10 năm (713-722), sau đó lại bị Trung Quốc thôn tính.
Vào khoảng niên hiệu Đại Lịch (766-779), Phùng Hưng đã lãnh đạo một cuộc khởi nghĩa lớn chống chính quyền cai trị của Trung Quốc ở Tống Bình (Thăng Long – Hanoi ngày nay).
Cuối thế kỷ thứ 9, Khúc Thừa Dụ, khi đó là Hào trưởng ở Chu Diên, đã tiến quân đánh quân nhà Đường, chiếm phủ thành Đại La (Tống Bình cũ, thuộc Hanoi ngày nay), rồi tự phong là Tiết độ sứ.

III)- THỜI ĐỘC LẬP TỰ CHỦ CỦA VIỆT NAM (kéo dài được 502 năm: 905-1407)
5 cuộc chiến tranh:
7)- Chiến tranh Nam Hán – Việt:

Vào năm 938, trận Bạch Đằng do Ngô Quyền lãnh đạo, đánh quân Nam Hán trên sông Bach Đằng là một trận đánh lớn và quan trọng trong lịch sử Việt Nam. Kết quả đưa tới sự chấm dứt hơn 1000 năm Bắc thuộc.

8)- Chiến tranh Tống – Đại Cồ Việt:

Năm 981, chiến tranh giữa nước Đại Tống thời Tống Thái Tông của Trung Quốc và nước Đại Cồ Việt thời Lê Đại Hành đã kéo dài 4 tháng, từ tháng 1 đến tháng 4, trên lãnh thổ Đại Cồ Việt, dẫn đến kết quả quân dân Đại Cồ Việt đã đánh bại quân Đại Tống. Hoàng đế Đại Tống phải chấp nhận nhà Tiền Lê và ban chế phong cho Lê Đại Hành.

9)- Chiến tranh Tống – Đại Việt:

Vào cuối thế kỷ thứ 11 (1075-1077) đã xảy ra chiến tranh giữa nhà Lý nước Đại Việt và nhà Tống của Trung Quốc, diễn ra 2 giai đoạn.
Ở giai đoạn đầu (1075-1076), tướng nhà Lý là Lý Thường Kiệt đã phòng ngự chủ động, đánh sang đất Tống. Ở giai đoạn sau (1076-1077), quân của Lý Thường Kiệt rút về chống lại quân nam tiến của nhà Tống. Cuối cùng, quân của Lý Thường Kiệt đẩy được quân nhà Tống ra khỏi lãnh thổ của Đại Việt.

10)- Chiến tranh Nguyên Mông – Đại Việt:

Cuộc chiến này còn có tên gọi là cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Mông Cổ, của quân dân Đại Việt, dưới thời các vua Trần Thái Tông, Trần Thánh Tông, Trần Nhân Tông, trong khoảng thời gian 1258-1288. Chiến sự ác liệt nhất có tính quyết
định diễn ra khoảng 9 tháng. Quân dân Đại Việt bảo vệ được nền độc lập nhưng phải nhận làm một xứ phụ thuộc vào đế quốc Mông Cổ. Cuộc kháng chiến này gắn liền với tên tuổi của Hưng đạo đại vương Trần Quốc Tuấn, được coi là một trong những trang sử hào hùng nhất của nước Đại Việt.

11)- Chiến tranh Minh – Đại Ngu:

Các nhà sử học Việt Nam thường gọi đây là cuộc chiến của nhà Hồ nước Đại Ngu chống cuộc xâm lược của nhà Minh, dưới triều Minh Thành Tổ của Trung Quốc. Cuộc chiến này thất bại và nước Việt lại một lần nữa chịu sự cai trị của Trung Quốc.

IV)- THỜI VIỆT NAM LÀ THUỘC ĐỊA CỦA NHÀ MINH (suốt 20 năm: 1407-1427)
1 cuộc chiến tranh:
12)- Chiến tranh Minh – Đại Việt:

Sau thất bại của nhà Hồ, nhiều cuộc nổi dậy của người Việt chống quân nhà Minh, điển hình là nhà Hậu Trần, đã bị nhà Minh tiêu diệt tàn khốc. 2 vua nhà Hồ, trong đó một vua nhà Hậu Trần đã bị quân nhà Minh bắt giải về Trung Quốc. Vua Trùng Khánh và các tướng đều tuẫn tiết. Tướng nhà Minh là Trương Phụ tàn sát quân khởi nghĩa và thường dân rất tàn bạo, như chặt đầu, đốt xác, cuốn ruột vào cây, để khủng bố tinh thần người Việt. Đồng thời, các tướng nhà Minh là Hoàng Phúc, Trương Phụ đã huy động được một số người Việt như Mạc Thúy, Lương Nhữ Hốt, Trần Phong giúp họ để thiết lập 1 một bộ máy cai trị ở nước Đại Việt.
Trong bối cảnh cực kỳ khó khăn, cuộc khởi nghĩa Lam Sơn (1418-1427) do Lê Lợi lãnh đạo đã giành được nền độc lập cho nước Đại Việt và thành lập nhà Hậu Lê.

V)- THỜI KỲ ĐỘC LẬP (kéo dài 430 năm: 1428-1858)
1 cuộc chiến tranh:
13)- Chiến tranh Thanh – Đại Việt:

Đầu năm Kỷ Dậu 1789, vua Quang Trung, thời Tây Sơn của nước Đại Việt đã lãnh đạo chống quân Mãn Thanh, mà trận Ngọc Hồi – Đống Đa thuộc Hanoi ngày nay (còn gọi là Chiến thắng Kỷ Dậu) đã đánh tan hàng vạn quân nhà Thanh, do Tôn Sĩ Nghị chỉ huy, kéo quân sang do sự cầu viện của vua Lê Chiêu Thống nhà Hậu Lê. Chiến thắng Ngoc Hồi – Đống Đa khẳng định việc nhà Tây Sơn chính thức thay nhà Hậu Lê cai quản đất Bắc Hà.

VI)- THỜI CẬN ĐẠI VÀ HIỆN ĐẠI
Cho đến nay đã có 3 cuộc chiến tranh:
14)- CHNDTH gây ra cuộc chiến biên giới với Việt Nam năm 1979:
Chiến tranh biên giới 1979 giữa 2 quốc gia do Đảng Cộng sản lãnh đạo là CHNDTH và CHXHCNVN đã nổ ra rất quyết liệt, bắt đầu từ 17/2/1979, kết thúc vào 16/3/1979. Trung Quốc tấn công vào 6 tỉnh biên giới của Việt Nam với mục đích công khai đoạn tuyệt với phe xã hội chủ nghĩa, để tìm kiếm viện trợ của Mỹ và Phương Tây cho chương trình cải cách mở cửa Trung Quốc của Đặng Tiểu Bình.
15)- CHNDTH gây ra cuộc chiến 5 năm với Việt Nam ở Vị Xuyên Hà Giang (1984-1989):
Sau khi kết thúc cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979, ngày 2/4/1984 Trung Quốc lại gây ra cuộc chiến với Việt Nam nhằm đánh chiếm khoảng 50 Km2 đất thuộc lãnh thổ Việt Nam ở khu vực Vị Xuyên tỉnh Hà Giang, kéo dài 5 năm, đến tháng 4 năm 1989 mới kết thúc.
16)- Trên Biển Đông: 
CHNDTH đã đánh chiếm của Việt Nam một số đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa và mở rộng các đảo này thành những căn cứ quân sự của Trung Quốc trên Biển Đông, nhằm thực hiện “ Giấc mộng Trung Hoa “ của ông Tập Cận Bình, khôi phục hình ảnh bá quyền Đại Hán, để trở thành một Trung Hoa thực dân đang trỗi dậy ở Châu Á trong thế kỷ 21.
Những cuộc chiến tranh này nói với chúng ta điều gì?
Ngày 15/5/2015, ông Lê Công Giàu, quê ở miền nam nói: “Trung Quốc là láng giềng của Việt Nam nhưng không là láng giềng tốt vì họ đã nhiều lần xâm lược, chiếm giữ lãnh thổ và đảo của Việt Nam chúng ta“. Sự thật lịch sử là như thế nên trong khi bình thường hóa quan hệ với người láng giềng Trung Quốc, chúng ta không được mất cảnh giác.
Ngày 22/6/2014, ông Lê Thanh Dũng, quê ở miền bắc, giữa thế kỷ 20 đã từng du học đại học ở thành phố Quế Lâm Trung Quốc nên ông rất quý trọng tình hữu nghị với nhân dân Trung Quốc. Khi Trung Quốc đem giàn khoan dầu khí vào vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam, ông Dũng viết thư trao đổi suy nghĩ với bạn đã cùng học ở Trung Quốc như sau: “Chúng ta trân trọng tình hữu nghị giữa Việt Nam và Trung Quốc. Trong thập kỷ 1960, CHNDTH đã giúp đỡ chúng ta trong cuộc kháng chiến giành độc lập. Chúng ta biết ơn họ. Nhưng khi nhà cầm quyền Trung Quốc buộc chúng ta chỉ được chọn một trong hai, giữa tình yêu Tổ Quốc và tình hữu nghị thì đương nhiên chúng ta chỉ có thể chọn tình yêu Tổ Quốc”.



Nguồn: linkhay.com