26 tháng 4, 2017

Mình ông Quang, ông Cự cũng không thể gây ra lỗi lớn đến vậy

 Việc ông Cự đòi hỏi những người khác phải cùng có trách nhiệm về sự cố môi trường biển cũng là điều hợp lý, nguyên Phó chủ nhiệm Văn phòng Quôc hội nói.

Ông Cự có thể bị bãi nhiệm tư cách Đại biểu Quốc hội

Ban Bí thư vừa ra quyết định cách chức ông Võ Kim Cự và cảnh cáo nguyên Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường Nguyễn Minh Quang... liên quan đến sự cố môi trường tại 4 tỉnh miền Trung.

Kết luận nói rõ, vi phạm trong quản lý, điều hành của ông Võ Kim Cự và các nguyên lãnh đạo Bộ Tài nguyên và Môi trường gây hậu quả nghiêm trọng cho môi trường và đời sống của nhân dân 4 tỉnh miền Trung...

Tuy nhiên, ngay cả khi vi phạm đã được chỉ rõ, thì người ta vẫn chưa thấy những người có trách nhiệm mở lời xin lỗi Đảng, nhân dân.

Điều này xét về lý và tình đều không phù hợp với việc những vi phạm mà họ đã trực tiếp hay gián tiếp tạo ra trước đó.

Hôm 23/4, trao đổi với phóng viên Báo điện tử Giáo dục Việt Nam, Luật sư Trần Quốc Thuận - nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội cho rằng, việc xử lý vi phạm của các lãnh đạo, cựu lãnh đạo nói trên thể hiện tính nghiêm minh của pháp luật, tạo niềm tin vững chắc của nhân dân với Đảng, chính quyền…

Tuy nhiên, việc ông Cự bị kỷ luật Đảng, nhưng vẫn điều hành hoạt động của tổ chức, hoặc quan hệ với đối tác, là không ổn và rõ ràng công tác quản lý của chúng ta có vấn đề.

"Về mặt đối nội, quan hệ ngoại giao thì mình coi thường người ta quá! Việc để cán bộ vi phạm nghiêm trọng vẫn điều hành hoạt động, quản lý sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh của tổ chức, cơ quan đó.

Nguyên nhân ở đây là việc xử lý vi phạm của chúng ta chưa nhất quán, rõ ràng", ông Thuận nhận định.

HÀ NỘI 24-4 (NV) – Không phải các ông Võ Kim Cự, cựu bí thư tỉnh Hà Tĩnh và ông Nguyễn Quang Minh, cựu bộ trưởng Tài Nguyên – Môi trường giám “quyết” mà phải cấp trên cao hơn phải chịu tội về vụ Formosa.
“…những vi phạm liên quan tới sự cố môi trường biển không phải là chuyện của một mình cá nhân ông Cự. Ông Cự không thể tạo nên vi phạm nếu không được các bên liên quan ‘gật đầu’. Và trách nhiệm đó còn thuộc về các Bộ, ngành, thậm chí là cao hơn nữa”.
Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên phó chủ nhiệm Văn phòng Thường trực Quốc hội CSVN, phát biểu như vậy trong cuộc trả lời phỏng vấn của báo Giáo Dục Việt Nam hôm Thứ Hai 24/4/2017.
Những gì ông Trần Quốc Thuận nêu ra từng được cánh “lề trái” nói đến lâu nay. Ông Thủ tướng hồi đó là Nguyễn Tấn Dũng đến Vũng Áng dự lễ khởi công xây dựng nhà máy Formosa và sau đó, ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng đến thị sát.
Khi Formosa thải hàng trăm tấn hóa chất kịch độc ra biển hồi Tháng Tư 2016, tất cả mọi loài tôm cá, sinh vật biển từ Hà Tĩnh đến Thừa Thiên Huế hơn 200km bị tận diệt. Đời sống dân chúng các tỉnh dọc theo biển từ Nghệ An xuống phía nam bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhà cầm quyền đã phải phát gạo cho dân các làng ngư dân để họ sống cầm hơi.
Rất nhiều cuộc biểu tình của người dân Việt Nam đã diễn ra tại các tỉnh bị ảnh hưởng, và cả tại các thành phố lớn như Sài Gòn, Hà Nội . Không ai có thể ngờ là một thứ thảm họa khủng khiếp như thế lại đổ ập lên đầu hàng triệu người.
Tuần vừa qua, hệ thống báo đài của Hà Nội đồng loạt loan tin chính ông Tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng chủ tọa phiên họp vào các ngày 18 và 21/4/2017 của Ban Bí thư Trung ương Đảng, rồi đưa ra hình thức “kỷ luật cảnh cáo” đối với ông Nguyễn Minh Quang, nguyên Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường.
Đồng thời “kỷ luật cách chức” các chức vụ Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy nhiệm kỳ 2005-2010 và nhiệm kỳ 2010-2015 đối với ông Võ Kim Cự, bao gồm cách chức cả các chức vụ: Bí thư Ban cán sự đảng Ủy ban Nhân dân tỉnh, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy Hà Tĩnh.
Cùng bị “kỷ luật” trong vụ này, “kỷ luật cách chức” Ủy viên Ban cán sự đảng Bộ Tài nguyên và Môi trường nhiệm kỳ 2011-2016 đối với hai ông nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường là Bùi Cách Tuyến và Nguyễn Thái Lai. Tức cũng là “cách” cái chức không còn giữ.
Ông Võ Kim Cự, theo bản tin TTXVN viết thì “đã trực tiếp ký nhiều văn bản không đúng quy định trong việc cấp giấy chứng nhận đầu tư; giao và cho thuê mặt nước biển; đồng ý chủ trương cho Công ty Formosa tự giải phóng mặt bằng để xây dựng đường ống xả nước thải không đúng quy định…; thiếu trách nhiệm chỉ đạo, thanh tra, giám sát quá trình triển khai thực hiện Dự án”.
Tuy phạm tội “cố ý làm trái” có nêu rõ ràng trong luật hình sự của chế độ nhưng ông Võ Kim Cự lại chỉ bị lột mất các chức vụ ông ta không còn giữ nữa. Từ tháng Mười 2015, ông được đẩy sang làm Bí thư, Chủ tịch đoàn Liên minh Hợp tác xã Việt Nam nhiệm kỳ 2015-2020, đồng thời là “đại biểu Quốc hội” đơn vị Hà Tĩnh, thành viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội.
Tháng Bảy 2016, khi cho báo VNExpress phỏng vấn để ông chống đỡ cho các lời cáo buộc về trách nhiệm của ông trong vụ Formosa, ông Võ Kim Cự kể cho biết tuy tỉnh của ông đã cấp giấy phép đầu tư cho Formosa, nhưng đã trình lên “lấy ý kiến thủ tướng” và đã được chấp thuận chứ không phải địa phương “mặc áo qua khỏi đầu”.
Theo thứ tự thời gian, VNExpress kể lại tóm tắt trình tự cấp giấy phép đầu tư : “Ngày 6/1/2008, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh Võ Kim Cự ký thay Chủ tịch tỉnh công văn gửi Thủ tướng (Nguyễn Tấn Dũng) báo cáo và đề nghị Thủ tướng, các bộ ngành liên quan cho phép Tập đoàn Formosa lập dự án, trình cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định cho thực hiện các dự án: Cảng nước sâu Sơn Dương; nhà máy liên hợp luyện thép tại khu kinh tế Vũng Áng.”
“Ngày 4/3/2008, Thủ tướng có ý kiến đồng ý chủ trương, giao UBND tỉnh Hà Tĩnh chủ trì, phối hợp với các bộ ngành có liên quan chỉ đạo Ban quản lý khu kinh tế Vũng Áng hướng dẫn nhà đầu tư lập dự án đầu tư và hồ sơ xin cấp giấy chứng nhận đầu tư, tổ chức thẩm định dự án theo Luật đầu tư, trình Thủ tướng xem xét, quyết định.
“Ngày 2/6/2008, UBND tỉnh Hà Tĩnh tiếp tục có công văn xin chủ trương hai dự án trên. Ngày 6/6/2008, Thủ tướng có ý kiến: Về nguyên tắc đồng ý việc Tập đoàn công nghiệp nặng Formosa – Đài Loan thực hiện dự án đầu tư khu liên hợp gang thép và cảng Sơn Dương tại Vũng Áng. UBND tỉnh Hà Tĩnh tiếp thu ý kiến các bộ, ngành trung ương hướng dẫn nhà đầu tư hoàn thiện các thủ tục liên quan, chỉ đạo Ban quản lý khu kinh tế Vũng Áng tổ chức thẩm định và cấp giấy chứng nhận đầu tư cho dự án theo quy định hiện hành; kiểm tra, giám sát quá trình đầu tư, sản xuất kinh doanh của dự án…”
“Ngày 12/6/2008, Ban quản lý khu kinh tế Hà Tĩnh cấp Giấy chứng nhận đầu tư lần đầu cho Công ty TNHH Hưng nghiệp Formosa Hà Tĩnh.”
Đúng 12 giờ 30 ngày 2/12/2012, ông “Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, lãnh đạo một số bộ, ban ngành trung ương, địa phương cùng lãnh đạo Formosa đã nhấn nút chính thức khởi công Nhà máy luyện gang thép”, theo tường thuật trên tờ VNExpress.
Như vậy, “ăn ốc” là một dọc từ trên xuống dưới gồm cả mấy người ngồi ở Bộ Chính Trị, nhưng chỉ có vài người bị bắt đi “đổ vỏ”. Ông luật sư Trần Quốc Thuận không dám chỉ mặt đặt tên những ai bên trên các ông Võ Kim Cự và Nguyễn Minh Quang phải “đổ vỏ”.(TN)


25 tháng 4, 2017


Sao chỉ hài tội Võ Kim Cự, Nguyễn Minh Quang?


Không phải các ông Võ Kim Cự, cựu bí thư tỉnh Hà Tĩnh và ông Nguyễn Quang Minh, cựu bộ trưởng Tài Nguyên – Môi trường giám “quyết” mà phải cấp trên cao hơn phải chịu tội về vụ Formosa

“…những vi phạm liên quan tới sự cố môi trường biển không phải là chuyện của một mình cá nhân ông Cự. Ông Cự không thể tạo nên vi phạm nếu không được các bên liên quan ‘gật đầu’. Và trách nhiệm đó còn thuộc về các Bộ, ngành, thậm chí là cao hơn nữa”.

Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên phó chủ nhiệm Văn phòng Thường trực Quốc hội CSVN, phát biểu như vậy trong cuộc trả lời phỏng vấn của báo Giáo Dục Việt Nam hôm Thứ Hai 24/4/2017.

Những gì ông Trần Quốc Thuận nêu ra từng được cánh “lề trái” nói đến lâu nay. Ông Thủ tướng hồi đó là Nguyễn Tấn Dũng đến Vũng Áng dự lễ khởi công xây dựng nhà máy Formosa và sau đó, ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng đến thị sát.

Khi Formosa thải hàng trăm tấn hóa chất kịch độc ra biển hồi Tháng Tư 2016, tất cả mọi loài tôm cá, sinh vật biển từ Hà Tĩnh đến Thừa Thiên Huế hơn 200km bị tận diệt. Đời sống dân chúng các tỉnh dọc theo biển từ Nghệ An xuống phía nam bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhà cầm quyền đã phải phát gạo cho dân các làng ngư dân để họ sống cầm hơi.

Rất nhiều cuộc biểu tình của người dân Việt Nam đã diễn ra tại các tỉnh bị ảnh hưởng, và cả tại các thành phố lớn như Sài Gòn, Hà Nội . Không ai có thể ngờ là một thứ thảm họa khủng khiếp như thế lại đổ ập lên đầu hàng triệu người.

Tuần vừa qua, hệ thống báo đài của Hà Nội đồng loạt loan tin chính ông Tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng chủ tọa phiên họp vào các ngày 18 và 21/4/2017 của Ban Bí thư Trung ương Đảng, rồi đưa ra hình thức “kỷ luật cảnh cáo” đối với ông Nguyễn Minh Quang, nguyên Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường.

Đồng thời “kỷ luật cách chức” các chức vụ Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy nhiệm kỳ 2005-2010 và nhiệm kỳ 2010-2015 đối với ông Võ Kim Cự, bao gồm cách chức cả các chức vụ: Bí thư Ban cán sự đảng Ủy ban Nhân dân tỉnh, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy Hà Tĩnh.

Cùng bị “kỷ luật” trong vụ này, “kỷ luật cách chức” Ủy viên Ban cán sự đảng Bộ Tài nguyên và Môi trường nhiệm kỳ 2011-2016 đối với hai ông nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường là Bùi Cách Tuyến và Nguyễn Thái Lai. Tức cũng là “cách” cái chức không còn giữ.

Ông Võ Kim Cự, theo bản tin TTXVN viết thì “đã trực tiếp ký nhiều văn bản không đúng quy định trong việc cấp giấy chứng nhận đầu tư; giao và cho thuê mặt nước biển; đồng ý chủ trương cho Công ty Formosa tự giải phóng mặt bằng để xây dựng đường ống xả nước thải không đúng quy định…; thiếu trách nhiệm chỉ đạo, thanh tra, giám sát quá trình triển khai thực hiện Dự án”.

Tuy phạm tội “cố ý làm trái” có nêu rõ ràng trong luật hình sự của chế độ nhưng ông Võ Kim Cự lại chỉ bị lột mất các chức vụ ông ta không còn giữ nữa. Từ tháng Mười 2015, ông được đẩy sang làm Bí thư, Chủ tịch đoàn Liên minh Hợp tác xã Việt Nam nhiệm kỳ 2015-2020, đồng thời là “đại biểu Quốc hội” đơn vị Hà Tĩnh, thành viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội.

Tháng Bảy 2016, khi cho báo VNExpress phỏng vấn để ông chống đỡ cho các lời cáo buộc về trách nhiệm của ông trong vụ Formosa, ông Võ Kim Cự kể cho biết tuy tỉnh của ông đã cấp giấy phép đầu tư cho Formosa, nhưng đã trình lên “lấy ý kiến thủ tướng” và đã được chấp thuận chứ không phải địa phương “mặc áo qua khỏi đầu”.

Theo thứ tự thời gian, VNExpress kể lại tóm tắt trình tự cấp giấy phép đầu tư : “Ngày 6/1/2008, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh Võ Kim Cự ký thay Chủ tịch tỉnh công văn gửi Thủ tướng (Nguyễn Tấn Dũng) báo cáo và đề nghị Thủ tướng, các bộ ngành liên quan cho phép Tập đoàn Formosa lập dự án, trình cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định cho thực hiện các dự án: Cảng nước sâu Sơn Dương; nhà máy liên hợp luyện thép tại khu kinh tế Vũng Áng.”

“Ngày 4/3/2008, Thủ tướng có ý kiến đồng ý chủ trương, giao UBND tỉnh Hà Tĩnh chủ trì, phối hợp với các bộ ngành có liên quan chỉ đạo Ban quản lý khu kinh tế Vũng Áng hướng dẫn nhà đầu tư lập dự án đầu tư và hồ sơ xin cấp giấy chứng nhận đầu tư, tổ chức thẩm định dự án theo Luật đầu tư, trình Thủ tướng xem xét, quyết định.

“Ngày 2/6/2008, UBND tỉnh Hà Tĩnh tiếp tục có công văn xin chủ trương hai dự án trên. Ngày 6/6/2008, Thủ tướng có ý kiến: Về nguyên tắc đồng ý việc Tập đoàn công nghiệp nặng Formosa – Đài Loan thực hiện dự án đầu tư khu liên hợp gang thép và cảng Sơn Dương tại Vũng Áng. UBND tỉnh Hà Tĩnh tiếp thu ý kiến các bộ, ngành trung ương hướng dẫn nhà đầu tư hoàn thiện các thủ tục liên quan, chỉ đạo Ban quản lý khu kinh tế Vũng Áng tổ chức thẩm định và cấp giấy chứng nhận đầu tư cho dự án theo quy định hiện hành; kiểm tra, giám sát quá trình đầu tư, sản xuất kinh doanh của dự án…”

Xin mời quý vị xem Video : [Giải mã] Nhìn lại vụ việc Đồng Tâm Mỹ Đức: Thực hư việc 20 CSCĐ trá hàng nhằm hại Nguyễn Đức Chung? 

              
“Ngày 12/6/2008, Ban quản lý khu kinh tế Hà Tĩnh cấp Giấy chứng nhận đầu tư lần đầu cho Công ty TNHH Hưng nghiệp Formosa Hà Tĩnh.”

Đúng 12 giờ 30 ngày 2/12/2012, ông “Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, lãnh đạo một số bộ, ban ngành trung ương, địa phương cùng lãnh đạo Formosa đã nhấn nút chính thức khởi công Nhà máy luyện gang thép”, theo tường thuật trên tờ VNExpress.

Như vậy, “ăn ốc” là một dọc từ trên xuống dưới gồm cả mấy người ngồi ở Bộ Chính Trị, nhưng chỉ có vài người bị bắt đi “đổ vỏ”. Ông luật sư Trần Quốc Thuận không dám chỉ mặt đặt tên những ai bên trên các ông Võ Kim Cự và Nguyễn Minh Quang phải “đổ vỏ”

(Người Việt)



Giở chứng 

Lãnh đạo Ban Công tác đại biểu của UB Thường vụ QH cho biết, sau khi có kết luận của Ban Bí thư về những sai phạm và hình thức kỷ luật đối với Võ Kim Cự, ông đã có đơn xin thôi ĐBQH vì lí do sức khỏe. 


Vị lãnh đạo thông tin thêm, vì ĐB tự xin thôi vì lí do sức khỏe - nên quy trình giải quyết, xem xét sẽ khác nếu bị QH bãi nhiệm. 

Tuy nhiên, hiện đang trong quá trình làm thủ tục nên phải chờ QH quyết.

Trước đó, Tổng thư ký QH Nguyễn Hạnh Phúc cho biết UB Thường vụ QH sẽ báo cáo QH xem xét tư cách đại biểu đối với ông Võ Kim Cự tại kỳ họp khai mạc vào tháng 5.
Tổng thư ký QH cũng nêu quan điểm cá nhân ông rằng, khi một cá nhân nào đó không còn xứng đáng với sự tín nhiệm của nhân dân thì không thể làm ĐBQH được nữa.

Theo ông Nguyễn Hạnh Phúc, ông Võ Kim Cự khi được MTTQ Việt Nam giới thiệu ứng cử với tư cách là đại diện của Liên minh Hợp tác xã Việt Nam. Ông Cự được cử tri thị xã Hồng Lĩnh (huyện Vũ Quang, huyện Hương Sơn) và (huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh) bầu làm ĐBQH với tỷ lệ 75% phiếu hợp lệ.

Sau sự cố Formosa, ngay tại kỳ họp đầu tiên của nhiệm kỳ khóa 14, đã có nhiều ý kiến đề nghị QH xem xét tư cách đại biểu của ông Võ Kim Cự.

Tuy nhiên, phải chờ kết luận chính thức của UB Kiểm tra TƯ và Ban Bí thư về sai phạm của ông Võ Kim Cự, cụ thể sai phạm như thế nào, mức độ đến đâu thì UB Thường vụ QH mới có thể báo cáo QH xem xét tư cách ĐBQH của ông Võ Kim Cự.

Theo quyết định kỷ luật của Ban Bí thư, ông Võ Kim Cự bị cách chức ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy nhiệm kỳ 2005 - 2010 và 2010 - 2015, bao gồm cách chức cả các chức vụ Bí thư Ban cán sự đảng UBND tỉnh, Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh uỷ Hà Tĩnh.

Kết luận của Ban Bí thư cũng nêu rõ, ông Võ Kim Cự đã trực tiếp ký nhiều văn bản không đúng quy định trong việc cấp giấy chứng nhận đầu tư; giao và cho thuê mặt nước biển; đồng ý chủ trương cho công ty Formosa tự giải phóng mặt bằng để xây dựng đường ống xả nước thải không đúng quy định...; thiếu trách nhiệm chỉ đạo, thanh tra, giám sát quá trình triển khai thực hiện dự án.

Thu Hằng

(VNN)

BÀI NÀY FACEBOOK CÓ TỰ TIỆN XÓA NỮA KHÔNG ĐÂY ???

Tướng Lê Văn Cương: Không nước nào kìm hãm Việt Nam như Trung Quốc
VietTimes -- “Vẫn còn một bộ phận không nhỏ, kể cả một số quan chức các cấp vẫn lo sợ Trung Quốc. Khi nào mà vẫn còn tư tưởng sợ Trung Quốc thì không thể bảo vệ được đất nước và đất nước cũng không thể phát triển được”, Tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện nghiên cứu Chiến lược Bộ Công an nói.
Thưa ông, việc Trung Quốc đang từng bước khống chế biển Đông, xâm phạm một cách trắng trợn lãnh thổ Việt Nam. Nếu xét về mức độ “nghiêm trọng”, “rất nghiêm trọng” và “đặc biệt nghiêm trọng” thì hành động của Trung Quốc hiện đang ở cấp độ nào?
- Trước hết chúng ta phải nói về nhận thức về tầm quan trọng của biển Đông đối với an ninh và phát triển của Việt Nam, rồi sau đó sẽ thấy việc Trung quốc đang làm ở biển Đông thuộc cấp độ nguy hiểm nào.
Có thể nói, suốt thời kỳ thực hiện cuộc cách mạng dân tộc dân chủ và giải phóng đất nước năm 1945-1975 chúng ta tập trung vào giành độc lập dân tộc. Các trận chiến chủ yếu trên đất liền, trên biển cũng có, nhưng không lớn. Nhưng sau khi giải phóng miền Nam rồi, biển Đông, Trường Sa, Hoàng Sa trở thành vấn đề đặc biệt quan trong đối với an ninh và phát triển của Việt Nam. Từ trước đến nay phần lớn chúng ta nhìn biển Đông dưới góc độ kinh tế.
Như vậy là chưa trúng và chưa đúng. Biển Đông là hội tụ hai vấn đề quan trọng bậc nhất của Việt Nam là an ninh và kinh tế. Đúng hơn là an ninh và phát triển. Nó có vai trò đặc biệt quan trọng ở chỗ: Thứ nhất, đó là lối ra của Việt Nam. Năm 1956, Bác Hồ đã nói: “Đất liền là nhà, biển là cửa”. Nếu cái cửa này mà bị bên ngoài người ta chặn lại không ra được thì làm sao mà phát triển được. Tuy nhiên, tôi có cảm giác rằng có không ít người trong chúng ta chưa nhận thức được đầy đủ, đúng đắn vấn đề này.
Đáng ra, sau khi giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975) chúng ta phải định rõ chuyện này. Muộn nhất nữa thì đến khi Trung Quốc đánh chiếm Trường Sa 14/3/ 1988 chúng ta cũng phải có một chiến lược về biển. Tuy vậy phải 20 năm sau, năm 2008, chúng ta mới có chiến lược về biển. Điều mà tôi muốn nhấn mạnh là những người có trách nhiệm với đất nước, với dân tộc phải có một nhận thức đầy đủ, đúng đắn hơn về vai trò và vị trí của biển Đông đối với an ninh và phát triển của Việt Nam.
Đấy là về nhận thức, còn việc làm của Trung Quốc về cấp độ nguy hiểm thì đang ở mức nào, thưa ông?
- Việc làm của Trung Quốc trên biển Đông hiện nay là vấn đề hệ trọng bậc nhất đối với an ninh của Việt Nam. Xét cho cùng thì không có gì hệ trọng hơn thế. Có không ít người thường xuyên nói nguy cơ chính là “diễn biến hòa bình”. Thì đúng rồi, bản chất của Mỹ là “dị ứng” với cộng sản. Nhưng chỉ nói như vậy là không đầy đủ. Mỹ không chỉ tìm cách lật đổ cộng sản, mà tất cả những chế độ mà Mỹ cho là độc tài, không minh bạch, không rõ ràng, không dân chủ Mỹ đều ghét.
Tuy nhiên, nguy cơ này chưa nguy hại trực tiếp bằng việc Trung Quốc đe dọa trên biển Đông. Mỹ chưa làm gì để kìm hãm sự phát triển của Việt Nam cả. Còn Trung Quốc, từ nhiều hướng, bằng mọi cách, bằng mọi thủ đoạn, trên nhiều phương diện, đều tìm mọi cách kìm hãm sự phát triển của Việt Nam, kìm hãm cả về chính trị, cả về kinh tế, cả về ngoại giao và cả về an ninh, quốc phòng.
Tôi đố các anh thấy trên thế giới này có nước nào lại cố tình kìm hãm sự phát triển của Việt Nam như Trung Quốc không? Không có nước nào cả! Không có một nước nào kìm hãm Việt Nam như Trung Quốc. Mà chặn biển Đông chính là chặn con đường phát triển của Việt Nam. Người Việt Nam phải nhận thức ra điều này.
Gạt bỏ tâm lý sợ Trung Quốc
Trên thực tế thì Trung Quốc là một nước lớn trong khu vực, vì vậy tâm lý lo sợ Trung Quốc cũng là một thực tế dễ hiểu. Ông suy nghĩ như thế nào về vấn đề này?
-Trung Quốc lớn, nhiều người, nhiều của, nhiều súng đạn…Nhưng không có nghĩa là nước mạnh. Hơn nữa, trên biển Đông Trung Quốc đang thể hiện họ yếu thế nhất. Họ không có cơ sở pháp lý nào cả. Hội nghị G8, tháng 8/2015 ở Đức, trong tuyên bố chung lần đầu tiên có một phần, tuy không nhắc đích danh Trung Quốc, yêu cầu phải có trách nhiệm xử lý các vấn đề biển Đông bằng biện pháp hòa bình, tuân thủ luật pháp quốc tế, không được gây hấn, không được thay đổi hiện trạng.
Nhưng đến ngày 11/4/2016 mới đây, Hội nghị Bộ trưởng Ngoại giao 7 nước công nghiệp phát triển, có đại diện Liên minh châu Âu tham dự, đã ra một tuyên bố về an ninh hàng hải, nêu rõ: “Chúng tôi cực lực phản đối mọi hành động gây hấn, cưỡng bức, đe dọa, thay đổi hiện trạng trên biển Đông. Chúng tôi yêu cầu các bên tranh chấp có trách nhiệm giải quyết các tranh chấp bằng biện pháp hòa bình theo luật pháp quốc tế”. Mặc dù tuyên bố này cũng không có một từ nào nói về Trung Quốc cả, nhưng ai theo dõi tình hình chả biết là Trung Quốc. Cộng đồng quốc tế đã nhận thức rất rõ về mối đe dọa của Trung Quốc ở biển Đông.
Tôi nghĩ người Việt Nam đừng sợ Trung Quốc. Tồn tại trên đất nước Việt Nam này vẫn có một bộ phận không nhỏ, kể cả một bộ phận quan chức các cấp, vẫn sợ Trung Quốc. Khi nào mà vẫn còn tư tưởng sợ Trung Quốc thì không thể bảo vệ được đất nước. Đất nước không thể phát triển được. Họ mạnh hơn Việt Nam, nhưng trên biển Đông họ thua Việt Nam về cơ sở pháp lý, thua về đạo lý. Hành động vũ phu, chèn ép, cưỡng bức bằng vũ lực, như vậy là không thể chấp nhận được. Cái thua của Trung Quốc nữa là cộng đồng quốc tế luôn đứng về phía Việt Nam.
Thưa ông, có một thực tế là, lâu nay báo chí Việt Nam, người dân Việt Nam phần lớn biết được những việc cụ thể mà Trung Quốc đang làm trên biển Đông lại là từ… báo chí nước ngoài. Tại sao không có một cấp có thẩm quyền nào của chúng ta cung cấp đầy đủ thông tin cho người dân như quy định? Do chúng ta không nắm bắt được hay còn vì một lý do nào khác nữa?
- Một mặt là chúng ta không có thông tin kịp thời, nhưng chủ yếu là chúng ta biết nhưng dường như không dám nói ra. Nói ra, nhiều khi cứ sợ mấy thứ luẩn quẩn đại loại như: vướng vào chuyện kích động “chủ nghĩa dân tộc” bài Trung Quốc; ám ảnh bởi 16 chữ vàng như cái “vòng kim cô”, trong khi phía Trung Quốc chả coi chuyện này là gì cả. Vẫn là thế. Thực chất là thế. Điều 70 của Hiến pháp nói rằng công dân có quyền được thông tin. Nhà nước có trách nhiệm thông báo kịp thời: Tại giờ ấy, ngày ấy, tháng ấy, tại tọa độ ấy, Trung Quốc đã hành động thế này thế kia. Người dân phải được biết, hệ thống truyền thông phải thông báo kịp thời để người dân được biết. Điều này hoàn toàn khác, không phải là kích động chủ nghĩa dân tộc chống Trung Quốc. Người dân cần phải được biết an nguy của dân tộc ở đâu. Nếu không làm chuyện này thì trách nhiệm thuộc về các cấp có thẩm quyền.
Không ai làm thay được chúng ta
Nhiều người chúng ta đang có tâm lý mong chờ Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ… tham gia sâu hơn, mạnh hơn vào việc ngăn chặn Trung Quốc bành trướng trên biển Đông. Tại sao chúng ta không ra hẳn một nghị quyết về biển Đông thay vì ra “nghị quyết” hoan nghênh Quốc hội Mỹ ra nghị quyết về tình hình biển Đông?
- Không ai làm thay được chúng ta cả. Nếu mà chọn một dân tộc lớn tốt với Việt Nam thì không ai bằng Liên Xô trước đây và Ấn Độ cả. Gần 70 năm, từ khi cách mạng thành công, Ấn Độ thực hiện chế độ đa đảng, đa nguyên, lúc thì đảng này cầm quyền, lúc đảng kia cầm quyền, nhưng tình cảm với Việt Nam thì luôn sâu đậm. Nhưng mà họ ở xa và tiềm lực của họ cũng có hạn, nên không thể giúp đỡ chúng ta như mong muốn. Người Nga cũng vậy. Rất tốt. Nhưng khi Trung Quốc đánh chiếm 7 đảo chìm ở Trường Sa ngày 14/3/1988 thì Hạm đội của Nga ở Cam Ranh có hành động gì đâu.
Một ông Thủ tướng Anh cuối thế kỷ 19 nói rằng, không có bạn bè vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Điều này đúng với 5.000 năm trước và sẽ còn đúng với 5.000 năm tới. Nga không hành động gì cả vì lợi ích. Đừng có mơ hồ. Trung Quốc có làm gì đi chăng nữa thì các nước mạnh lắm cũng chỉ tuyên bố bằng mồm thôi. Tuy nhiên, điều quan trọng mà tôi muốn nói ở đây là, các nước họ ủng hộ Việt Nam đến đâu là do mình có làm được gì mà trong đó có lợi ích của họ không. Việc của mình mà mình còn không làm thì ai làm.
Tại sao khi ta chống Pháp, cả thế giới người ta ủng hộ chúng ta? Xin thưa là vì chúng ta “nai lưng”, đổ xương máu ra chiến đấu chống thưc dân để giành tự do và độc lập. Bao nhiêu năm chống Mỹ cả thế giới đứng quanh Việt Nam là vì mình chống xâm lược. Còn bây giờ mình mà không chống sự bành trướng của Trung Quốc trên biển Đông thì ai ủng hộ. Bây giờ tôi chỉ nói đơn giản chuyện thế này thôi. “Gã hàng xóm” đẩy cửa vào đập phá nhà “anh”, người dân xung quanh đến giúp, “anh” lại bảo: “Không có chuyện gì đâu. Bạn bè chưa hiểu nhau ấy mà”. Thế thì ai còn có thể giúp “anh” được nữa. “Anh” phải lên tiếng phản đối với tổ trưởng dân phố thì bạn bè, bà con hàng xóm người ta mới đến giúp “anh” chứ. Nó đến nó đập nhà phá phách thế mà “anh” lại bảo không có chuyện gì cả thì thôi chứ còn gì nữa.
Vừa qua cộng đồng quốc tế cũng phản ứng khá mạnh mẽ về hành động ngang ngược của nhà cầm quyền Trung Quốc trên biển Đông, nhưng Trung Quốc vẫn ngang nhiên thực hiện ý đồ khống chế biển Đông. Đâu là nguyên nhân, thưa ông?
- Có hai nguyên nhân. Thứ nhất là, chính sách khống chế biển Đông của Trung Quốc là nhất quán và không bao giờ thay đổi. Hai là, phản ứng của Việt Nam và cộng đồng quốc tế chưa đủ sức răn đe Trung Quốc. Họ thấy như vậy nên họ càng lấn tới. Chứ nếu Việt Nam và cộng đổng quốc tế phản ứng mạnh mẽ hơn, tẩy chay Trung Quốc thì chắc chắn một năm sau mưu đồ của Trung Quốc sẽ sụp đổ. Như vậy, muốn hay không muốn họ cũng phải dừng lại. Phản ứng của Việt Nam chưa đủ mạnh, phản ứng của cộng đồng quốc tế chưa đủ mạnh, chưa buộc Trung Quốc phải trả giá.
Trung Quốc đang ráo riết quân sự hóa các đảo nhân tạo xây dựng trái phép ở Trường Sa (ảnh vệ tinh chụp Đá Gạc Ma đang được Trung Quốc lắp đặt thiết bị quân sự)
Ngoài tên lửa phòng không và tên lửa chống hạm, Trung Quốc đã triển khai tiêm kích J-11B ra đảo Phú Lâm ở Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Tôi nhắc lại một câu nói nổi tiếng của Napoleon đại ý rằng, thế giới phải chịu sự tàn phá khủng khiếp chính là do những người tốt không chịu hành động, chứ không phải do kẻ xấu gây ra. Trong trường hợp biển Đông hoàn toàn đúng. Nếu 90 triệu người Việt Nam, 8 tỷ người trên hành tinh nhất tề phản đối thì Trung Quốc không dám làm càn.
Thưa ông, có ý cho rằng, muốn bảo vệ đất nước, muốn đất nước phát triển thì đã đến lúc phải nhận thức được ai là bạn, ai là thù. Ông có ý kiến gì về vấn đề này?
- Tư duy nước này là bạn, nước kia là kẻ thù là sai với Nghị quyết của Đảng. Chính một số cán bộ, thậm chí cán bộ có trọng trách, đã diễn giải sai Nghị quyết, làm mất phương hướng đấu tranh. Tôi là một trong những người tham gia viết Nghị quyết về chiến lược bảo vệ tổ quốc trong tình hình mới năm 2003. 10 năm sau, năm 2013, chúng ta có Nghị quyết bảo vệ tổ quốc trong tình hình mới. Nhưng có một luận điểm mà Nghị quyết năm 2013 không thay đổi so với năm 2003. Đó là ta không xác định ai là kẻ thù cả. Nghị quyết của Đảng nói thế này: Những ai ủng hộ sự độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, ủng hộ đường lối đổi mới của Việt nam thì đó là đối tác của chúng ta.
Bất cứ những ai xâm phạm đường lối đổi mới, phát triển theo định hướng XHCN; bất kể những ai mà xâm phạm độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam thì đấy đều là đối tượng đấu tranh. Vì thế nghị quyết mới nói trong đối tượng có đối tác. Trong đối tác có đối tượng. Ví dụ Mỹ là đối tác kinh tế, văn hóa, khoa học công nghệ quan trọng nhất, nhưng nếu họ lại tìm mọi cách để xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng thì về mặt này họ lại là đối tượng để đấu tranh. Ngược lại, Trung Quốc là nước láng giềng, họ là đối tác về kinh tế, nhưng họ lại xâm phạm chủ quyền của ta ở biển Đông nên họ là đối tượng đấu tranh trong lĩnh vực này. Nghị quyết nói rõ ràng mạch lạc thế cơ mà. Chứ còn ai nói rằng Mỹ là kẻ thù vĩnh viễn, Trung Quốc là bạn vĩnh viễn thì đấy là ngụy biện, xuyên tạc Nghị quyết của Đảng và phản bội lại lợi ích dân tộc.
Trung Quốc sắp khống chế toàn bộ Biển Đông
Trung Quốc cứ ngày càng lấn tới, nếu chúng ta cũng cứng rắn chống lại thì điều tồi tệ nhất là sẽ dẫn tới chiến tranh. Liệu điều xấu nhất ấy có xảy ra không, theo ông?
- Theo tôi thì Trung Quốc chưa sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh. Mà họ cũng chẳng dại gì lại đi phát động chiến tranh cả. Họ đang áp dụng chiến lược của Quản Trọng (một chiến lược gia tài ba thời Xuân Thu, 685 TCN- NV) “Không đánh mà vẫn thắng”.
Vậy, theo ông thì Trung Quốc sẽ hành động như thế nào trong thời gian tới?
- Nếu chúng ta không có những hành động mạnh, quyết liệt thì chỉ trong vòng 15 tháng nữa (đến nửa đầu năm 2017) Trung Quốc sẽ khống chế toàn bộ biển Đông. 15 tháng còn lại kể từ tháng 4 năm 2016 này, Trung Quốc sẽ hoàn thiện tất cả các căn cứ quân sự ở biển Đông, đưa máy bay ném bom chiến lược H-6, H-6K xuống sân bay đá Chữ Thập, đưa máy bay tiêm kích J-10, J-11 xuống sân bay Gạc Ma, lắp thêm hàng chục ra đa tần số cao phục vụ quân sự ở các đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa; đưa thêm các tên lửa hành trình YJ-62 chống hạm, đưa một loại tên lửa đạn đạo tầm bắn 1.400km đến Phú Lâm và các đảo khác nữa. Coi như họ hoàn thiện hệ thống quân sự trên biển Đông và khống chế hoàn toàn biển Đông.
Chẳng lẽ chúng ta chấp nhận điều ấy?
-Nếu ta cứ ngồi yên như hiện nay thì họ sẽ làm như vậy.
Trước tình thế như vậy, là người có nhiều năm nghiên cứu về tình hình biển Đông, theo ông Việt Nam cần phải làm gì?
- Trung Quốc trắng trợn thay đổi hiện trạng như vậy trên biển Đông mà ta phản ứng của chúng ta mới chỉ ở mức Người phát ngôn Bộ Ngoại giao thì không được. Phải là ở cấp cao nhất. Phải là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao gửi công hàm cho Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc. Phải là Thủ tướng Chính phủ gửi công hàm cho Thủ tướng Trung Quốc. Phải là Chủ tịch nước, Tổng Bí thư gửi cho Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc công hàm phản đối chuyện này, nhắc lại với họ rằng, Việt Nam rất quý trọng quan hệ Việt- Trung, nhưng những việc làm của Trung Quốc trên biển Đông đã đi ngược lại hệ thống luật pháp quốc tế, đi ngược lại 7 lần Lãnh đạo Trung Quốc cam kết với Việt Nam. Ông Hồ Cẩm Đào, ông Ôn Gia Bảo: 3 lần hứa với Việt Nam. Ông Tập Cận Bình: 3 lần hứa với Việt Nam. Ông Lý Khắc Cường một lần hứa với Việt Nam. 7 lần hứa, nhưng không thực hiện. Sau đó thông báo kịp thời thực trạng biển Đông cho người dân biết.
Còn người dân có được quyền phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc bằng các hình thức như biểu tình chẳng hạn?
- Quan điểm của tôi là cho phép người dân biểu tình trong trật tự luật pháp. Ở nông thôn, ở thành phố người dân được biểu tình. Hàng ngàn người xuống đường không ảnh hưởng đến các hoạt động của xã hội, chỉ hô vang các khẩu hiệu: “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam!”, “Phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc xâm chiếm trái phép lãnh thổ Việt nam!”. Hô khẩu hiệu rền vang từ núi rừng, nông thôn đến thành phố phản đối Trung Quốc quân sự hóa biển Đông, xâm phạm chủ quyền của Việt Nam.
Tuy nhiên không cho phép ai kích động người dân chống Trung Quốc một cách cực đoan. Chúng ta phải phân biệt 1 tỷ 300 triệu người Trung Quốc với nhà cầm quyền Bắc Kinh. Người dân Trung Quốc họ cũng nhân hậu lắm, hòa hiếu như người Việt Nam thôi, chứ đừng có “vơ đũa cả nắm”. Tại sao chúng ta lại không hoan nghênh những người dân Trung Quốc ủng hộ Việt Nam? Đi biểu tình một cách văn minh, không ảnh hưởng đến trật tự giao thông, không đụng chạm đến sứ quán và các cơ quan đại diện, văn phòng, doanh nghiệp của Trung Quốc.
Xin cám ơn ông!
-----------------------
TTT cho rằng nhiều người trong mạng và ngoài mạng cũng như TTT, đồng ý với các phát biểu và các quan điểm của tướng Cương trình bầy ở bài này. Nhưng hỡi ôi, trên cõi trần gian này, nhiều cái tốt cái đúng lại bị cái hèn cái ác chế ngự và tiêu diệt. Buồn lắm thay!
24.4.17 - TTT

24 tháng 4, 2017

[Khẩn] Quỳnh lưu có biến lớn, hàng ngàn dân vây chặt trụ sở UB Huyện tình hình cực căng thẳng (P. 1)

Tình hình cực kỳ căng thẳng, hàng ngàn Ngư dân Sơn Hải, Quỳnh Ngọc kéo lên công an huyện Quỳnh Lưu, vây chặt trụ sở để phản đối công an Quỳnh Lưu đánh dân và cướp 200 áo NO FORMOSA là tài sản của Nhà thờ




(Tin tức Hàng ngày TV)

Nhiều người đang thương tiếc cho nền pháp trị.


Là một người được đào tạo trong nghề luật, mình không thể cho phép bản thân vui mừng về những gì đã diễn ra ở Đồng Tâm. Chúng ta có một chủ tịch thành phố có dấu hiệu lạm quyền khi can thiệp vào một việc lẽ ra thuộc về tư pháp (tòa án, viện kiểm sát). Chúng ta thấy một bản cam kết rõ ràng không có giá trị pháp lý, nhưng sẽ lại có giá trị thực tiễn (và điều này nói lên rất nhiều về hệ thống luật pháp vô nguyên tắc của chúng ta). Chúng ta chứng kiến một tội phạm rất nghiêm trọng đã được bỏ qua và pháp luật (dù rất bất công) đã chịu thua trước đám đông.

Nhiều người đang thương tiếc cho nền pháp trị.

Nhưng là một con người, mình không khỏi cảm giác vui mừng. Thậm chí là rất mừng.

Cái kết ở Đồng Tâm là cái kết đẹp cho nhiều điều đau đớn. Nó chắc chắn không phải là cái kết đúng pháp luật. Nhưng cái kết đúng pháp luật thì lại chứa đựng quá nhiều bất công và tan vỡ trong đó. Nhiều người nói với mình về nền pháp quyền, về những lựa chọn khác mà người Đồng Tâm đã có thể chọn. Mình hiểu, mình biết hết những điều đó. Nhưng mình cũng phần nào hình dung được điều mà người Đồng Tâm đã trải qua. Đó chính là sự bất lực, và sự tuyệt vọng. 

Không ai trong chúng ta có thể hiểu được những gì họ đã trải qua trong 10 năm khiếu kiện. Không ai trong chúng ta có thể tưởng tượng được cảm giác phập phồng của một ngôi làng không tín hiệu, không tin tức, không biết cái gì sẽ chờ đợi họ trong một tuần vừa qua. Sự bất lực và tuyệt vọng vì một nền pháp luật thất bại, vì một quốc hội đã phụ lòng họ. Họ đành phải lựa chọn lấy một phương pháp cổ xưa nhất mà họ được dạy từ chính cha ông mình: phản kháng để bảo vệ chính mảnh đất của cha ông mình. Đó mới là cái đúng, cái chân lý, đối với họ, chứ không phải là những câu chữ vô hồn của pháp luật. 

Bản cam kết của ông Chung nên được xem là một tuyên ngôn chính trị, một lời thề của một trượng phu dám đem sinh mệnh chính trị của mình ra để đổi lấy sự tự do cho cấp dưới và tháo những ngòi nổ có thể làm tiêu tan mọi cơ hội trưởng thành trong hòa bình của đất nước. Tất nhiên, sẽ có những hệ quả của sự kiện này và đây không phải là cái kết mà chỉ là sự khởi đầu. Những bước đi tiếp theo có đẹp hay không, có sáng sủa hay không, có đúng luật hay không, nằm ở thiện chí của chúng ta. Chính quyền sẽ phải thuộc về nhân dân và pháp luật phải được xây dựng vì cộng đồng chứ không phải để phục vụ một ý thức hệ xa rời nào nữa.

Hình ảnh của note này là một hình ảnh rất đẹp, tuyệt đẹp. Vị thượng tá, trung đoàn phó cảnh sát cơ động chắp tay cảm ơn dân Đồng Tâm vì đã đối tốt với lính của ông. Theo những tin đồn (mà mình chưa kiểm chứng được), những chiến sĩ cảnh sát cơ động đã chấp nhận trở thành con tin thay vì dùng bạo lực với đồng bào của họ. Họ cũng là những người cuối cùng ở lại với bà con. Hôm nay, họ ra về bằng sự biết ơn và lòng cảm tạ những "kẻ" đã bắt cóc họ. Hình ảnh này mở ra rất nhiều điều. Có lẽ đã quá lâu rồi chính quyền và người dân không còn có thể ngồi xuống và nói chuyện với nhau. 
Quả thật, chắc ai trong chúng ta cũng đã quá mệt mỏi khi phải sống trong sự bứt rứt, mất lòng tin, hoang mang, căm ghét nhà cầm quyền. Sự mệt mỏi đó nên bắt đầu chấm dứt. Không ai chiến thắng với sự hoài nghi, nỗi hoang mang, trịch thượng. Không ai chiến thắng trong cuộc đối đầu này cả. Vậy thì, dù có thể nó sẽ rất trái với lời thề bảo vệ nền pháp quyền mà tất cả những người học luật giữ trong tâm, có lẽ nên xem những gì diễn ra ngày hôm nay ở Đồng Tâm là một khởi đầu sáng sủa cho nhiều thứ. Đêm tối nhất trước khi trời sáng. Liệu chúng ta có thể chấp nhận một bước lùi của nền pháp trị (nhưng chưa hẳn là bước lùi của nền pháp quyền) để đổi lấy một chính quyền biết lắng nghe và thực sự thuộc về người dân sau ròng rã 42 năm không?

Dù gì thì hôm nay cũng đã là một ngày nắng rất đẹp.

Lê Nguyễn Duy Hậu

(FB Lê Nguyễn Duy Hậu)

Song Chi - Khi báo chí là con rối trong tay nhà cầm quyền

Trong một chế độ độc tài thì làm gì có một nền báo chí tự do, trung thực? Ở VN cũng vậy thôi. Cả nước có trên hơn 800 cơ quan báo chí, chưa kể hơn 100 cơ quan báo điện tử, hơn 300 kênh phát thanh, truyền hình phát sóng hàng ngày, với gần 18.000 nhà báo được cấp thẻ đang hoạt động trên khắp vùng miền của đất nước và ở nước ngoài. Đó là một con số không nhỏ tính theo tỷ lệ dân số.
 Nhưng như nhiều người vẫn nói, hơn 800 tờ báo chỉ có một ông Tổng Biên tập, đó là đảng và nhà nước cộng sản thông qua Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam. Đảng cho phép báo chí truyền thông được nói cái gì, cái gì không, nói tới đâu v.v…Chưa kể, đảng bắt nói không thành có, có thành không, đen thành trắng và ngược lại. Lịch sử VN mấy ngàn năm nói chung và lịch sử VN kể từ khi có đảng cộng sản ra đời nói riêng, còn tẩy xóa, sửa đổi, bóp méo, viết lại được kia mà.

Điều đó chẳng có gì mới. Vì miếng cơm manh áo, nhiều nhà báo đã phải chấp nhận thực tế này, và cũng có những nhà báo vì hám lợi, hám danh và cả vì sự ngu dốt, thật sự hăm hở, tích cực tự biến mình thành công cụ, thành cái loa của đảng, mà chúng ta vẫn gọi là bồi bút, thậm chí, điếm bút. Nhưng cũng có những nhà báo vẫn giữ được lương tri, lương tâm, cố gắng nếu không viết được thì im lặng chứ không làm bẩn ngòi bút của mình.

Biết là vậy nhưng đôi khi vẫn ngạc nhiên trước cái sư tồi tệ nói chung của nền báo chí xã hội chủ nghĩa VN. Một nền báo chí sinh ra và tồn tại trước hết là để bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ, và khi có bất cứ xung đột quyền lợi gì giữa đảng với nhân dân thì báo chí quốc doanh tất nhiên sẽ đứng về phía nhà nước, chứ không phải đứng về phía nhân dân.

Có vô số ví dụ kể ra không hết. Từ những cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn, hiếu chiến trên biển Đông của thanh niên, sinh viên, trí thức, người dân VN cho tới những cuộc biểu tình vì bị nhà cầm quyền cưỡng chế đất đai, đền bù không thỏa đáng của dân oan, những cuộc biểu tình phản đối vụ Formosa của bà con giáo dân các tỉnh miền Trung dưới sự dẫn dắt của các linh mục trong thời gian vừa qua…Báo chí quốc doanh hoặc là làm lơ như không hề có những cuộc biểu tình đó xảy ra, hoặc gọi đó là những cuộc tụ tập gây rối, do bị kẻ xấu, các thế lực thù địch kích động, giật dây.

Báo chí còn vu cho người dân là đi biểu tình được các tổ chức phản động ở hải ngoại (thường hay nhắc đến nhất lả đảng Việt Tân) cho tiền. Báo chí quốc doanh không ngần ngại gọi thẳng tên và bôi nhọ một số trí thức, văn nghệ sĩ hay một số linh mục đi đầu trong những cuộc biểu tình.

Trong đó những cơ quan mạnh miệng nhất là báo Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Quân đội Nhân Dân, Công An TP.HCM hay đài truyền hình quốc gia VTV…

Khi xảy ra vụ Formosa, ngay trong những ngày biển còn đang bị ô nhiễm nặng nề, cá chết hàng loạt, người dân hoang mang không biết có nên ăn cá, hải sản hay không thì báo chí, theo lệnh, thi nhau đưa tin biển đã an toàn, các quan chức đua nhau chụp hình cảnh đi tắm biển, ăn cá… Tháng 11.2016 ông “Bộ trưởng TN&MT: Biển miền Trung đã an toàn” (Zing.vn), tháng 2.1017 lại “Bộ TNMT khẳng định biển miền Trung “đã an toàn” (Viet Times), trong khi những nhà báo độc lập, facebooker tìm cách đến tận những làng chài miền Trung nơi bị ảnh hưởng trực tiếp bởi thảm họa Formosa thì thực tế khác hẳn.

Cho tới nay đã hơn một năm trời trôi qua, thảm họa Formosa vẫn đang tiếp tục gây ra những hậu quả hết sức nặng nề cho môi trường biển, không khí, hệ sinh thái, đời sống ngư dân, cho nền kinh tế VN và đặt ra những vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe trong tương lai cho cả dân tộc, nhưng báo chí thì vẫn cứ nhà nước cho phép nói cái gì thì nói cái đó và tuân theo lệnh nhà cầm quyền, vẫn cố mà bao che, bảo vệ cho Formosa. Nào “Đến thời điểm hiện tại Formosa đã khắc phục được 52/53 lỗi vi phạm, còn lại duy nhất một hạng mục theo lộ trình sẽ hoàn thành vào năm 2019.” (“Formosa đã khắc phục được 52/53 lỗi vi phạm”, VietTimes)

Nhưng như chúng ta đều biết, sai phạm quan trọng nhất của Formosa là cố tình tráo đổi công nghệ cốc khô theo cam kết ban đầu sang sang cốc ướt để giảm chi phí mặc dù rất ô nhiễm môi trường. Và chính vì sự tráo đổi này nên khi xảy ra sự cố trong việc sử lý nước thải, đã khiến nước thải có chứa chất độc từ quá trình luyện cốc ướt xả thẳng ra biển làm cá chết hàng loạt. Nếu Formosa luyện cốc khô, thảm họa đã không xảy ra vì công nghệ khô không dùng nước…

Hay mới đây, để phản ứng lại những cái sai trái của nhà cầm quyền trong chính sách thu hồi, cưỡng chế đất đai cũng như đã đàn áp, bắt giam người dân, bà con Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội đã tạm giữ gần 40 cán bộ địa phương, cảnh sát cơ động, rào làng, quyết tâm “tử thủ” với nhà cầm quyền để giữ đất.

Báo chí lúc đầu hoàn toàn án binh bất động mặc cho tin tức lan tỏa, được cập nhật liên tục trên các trang mạng xã hội, báo người Việt ở nước ngoài và một số tờ báo lớn của quốc tế cũng đưa tin: Times, The Straitstimes, The Star, ABC News, AP (Associated Press), The Washington Post, Channel News Asia, The New York Times…Đến khi được phép đưa thì lại đưa tin theo cái nhìn của quan chức Hà Nội nói riêng và nhà cầm quyền VN nói chung.

Sau hơn một tuần căng thẳng, sự việc cuối cùng cũng êm xuôi, chúc mừng bà con, nhờ có internet, chưa gì thế giới cũng đã tỏ tường, chứ như ngày xưa thì bà con đã bị đàn áp đẫm máu mà bên ngoài không ai hay. Như cuộc nổi dậy của bà con nông dân tỉnh Thái Bình năm 1997 đã bị đàn áp đẫm máu trong bóng tối, hay một vụ việc tương tự như vụ Đồng Tâm bây giờ đã xảy ra ở làng Lạc Nhuế, xã Đồng Hóa, Kim Bảng, tỉnh Hà Nam năm 1992.

Theo nhà văn Phạm Thành tức blooger Bà Đầm Xòe, không chỉ dùng nhiều biện pháp, thủ đoạn để khủng bố bà con, sau đó tử hình người đứng đầu là ông Trịnh Văn Khải, và đàn áp bà con nông dân, “Lũ quan tham huyện này đã bỏ tiền ra thuê công an, côn đồ để tìm mọi cách đàn áp dân, chúng còn thuê cả nhà văn, nhà báo về để viết, bôi nhọ ông và dân làng, dựng phim lên truyền hình trung ương bôi nhọ ông… bộ phim trên truyền hình nhà nước : ” chuyện Làng Nhô ” ra đời có kịch bản được chuyển thể từ tiểu thuyết của nhà văn quê Hà Tây là Nguyễn Quang Thiều. Trong phim, VTV còn bịa đặt ra chuyện ” Trịnh Khả dan díu với vợ liệt sỹ… ” trong khi ông là một nhà giáo về hưu, vợ ông luôn cùng ông, cùng bà con bên cạnh đi đấu tranh, vạch mặt quan tham. Hành vi đê tiện và bỉ ổi của lũ nhà văn, truyền hình đã góp phần giết oan một công dân, một trí thức dám đứng ra cùng nhân dân chống tham nhũng từ những năm 1990 của thế kỷ trước…” (“Lật lại vụ án oan “Chuyện làng Nhô”).

Thời cuộc đã thay đổi. Trong vụ Đồng Tâm, ông Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung cuối cùng đã chấp nhận đối thoại với dân, bà con khen ông Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung thì cũng dễ hiểu. Nhưng nhìn cung cách “đối thoại” của ông Chủ tịch UBND TP Hà Nội Nguyễn Đức Chung và cái cách báo chí nhà nước tường thuật lại sự việc thì vẫn bề trên lắm, vẫn cứ là quan nhìn xuống dân chứ chả phải quan chức sống bằng tiền thuế của dân, công việc và nhiệm vụ của cán bộ, quan chức là phục vụ dân. Nào người dân Đồng Tâm rất ăn năn hối lỗi, xin được khoan hồng, nào người Đồng Tâm đã biết sai và xin lỗi, nào ông Chung nói "Đất nước ta có truyền thống đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, đối với người vi phạm nếu đã nhận thức rõ, thành khẩn, khắc phục, chắc chắn sẽ được giảm nhẹ”… 

Vụ Đồng Tâm xử sự được chừng đó đã là tiến bộ lắm đối với quan chức nước này, nhưng phải còn khá lâu nữa để họ thực sự thành tâm, bỏ được cái kiểu suy nghĩ, hành xử nhìn xuống đó, và đám báo chí truyền thông quốc doanh bỏ được cái lối đưa tin coi khinh nhân dân như vậy.

Nhưng có lẽ điều đó sẽ chỉ thực hiện được trong một xã hội tự do, dân chủ, thượng tôn pháp luật, một xã hội mà người dân thực sự có tiếng nói của mình và quan chức, chính khách cho tới ngay cả Tổng thống, Thủ tướng cũng thấm nhuần rất rõ sự thật rằng họ chỉ là người phục vụ cho nhân dân, phụng sự đất nước. Còn báo chí thì có sự tự do, độc lập để thể hiện chính kiến của mình, chứ không phải chỉ là con rối trong tay nhà cầm quyền!

Song Chi

(Blog RFA)