14 tháng 6, 2015



Thư giãn

 
 Mãn khóa chứ chửa mãn kinh
 Thế là sĩ tử bất bình lên cơn.

(Theo Phọt Phẹt : SỐC & ĐỘC # 93)

13 tháng 6, 2015

Thứ Bảy, ngày 13 tháng 6 năm 2015

Thư giãn cuối tuần: HIẾN KẾ CÁCH TÂN VĂN MIẾU VĨNH PHÚC


Nhân chuyện cái gọi là Văn Miếu ở tỉnh Vĩnh Phúc đang gây xôn xao dư luận: Bỏ ra đến 314 tỷ đồng xây Văn Miếu trong lúc dân tình nhiều nơi còn đói kém, kinh tế sa sút, nhiều di tích xuống cấp chưa được sửa chữa, nhiều trẻ con miền núi thiếu trường học, dân một số nơi còn phải đu dây qua sông như hiện nay là rất bất nhân, rất lãng phí. Thờ ai trong ngôi miếu tòa ngang dãy dọc ấy? Thờ một ông Tàu là Khổng Tử, hay thờ các tiên Nho tiên Thánh Việt như Lê Văn Thịnh, Chu Văn An, Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nếu không thờ Khổng Tử thì đừng gọi là Văn Miếu (Miếu thờ Văn Tuyên Vương - danh vị tôn xưng Khổng Tử). Có nên thờ cả võ tướng trong "Văn Miếu" đó?

Thì đây, nhân dịp cuối tuần, mời các bác lãnh đạo tỉnh Vĩnh Phúc lắng nghe đề xuất của đồng chí Phọt Phẹt về việc thờ tự ở cái mà các bác gọi là Văn Miếu Vĩnh Phúc:

Xin trích phần 5 trong bài viết dài lê thê trên Blog Phọt phẹt:

Đề nghị cách tân Văn miếu


Phọt Phẹt

Nhân dư luận đang xôn xao bàn cãi về việc thờ cúng ở Văn miếu Vĩnh Phúc mới xây dựng, tôi có vài đề nghị nhỏ.

Như đã nói ở trên, hệ thống và nghi thức thờ phụng của văn miếu, ngay ở Trung Hoa, qua các triều đại, cũng đều có biến cải thêm bớt các vị tiên hiền tùy theo nhận thức và nhu cầu của chính quyền.

Việt Nam có thể (và cũng đã từng) thêm các danh nho nước ta vào thờ trong Văn miếu, như Chu Văn An, Lê Quý Đôn, Nguyễn Thiếp v.v..., nhưng thế vẫn chưa đủ, ta cần mạnh dạn cách tân hơn nữa, để văn miếu Việt Nam trở thành hiện tượng văn hóa - tâm linh có một không hai, độc đáo nhất thế giới.

Đã đành văn miếu là để suy tôn đạo học, suy tôn văn hóa của tiền nhân, nhưng nho giáo đã tự diễn biến, suy đồi tàn tạ. Ngày nay, Mác giáo mới là quốc giáo, chi phối toàn bộ lý tưởng, nhân sinh quan, vũ trụ quan của toàn đảng, toàn quân và toàn dân ta. Vì vậy, tôi dám đề nghị: ngôi trang trọng nhất trong văn miếu, ta nên dành cho thái tổ Các Mác.

Đã có Mác thì không thể thiếu Lê, huống chi Lê Nin là vị thánh chuyên cần cầu học, với câu danh ngôn chấn động mười phương: "Học, học nữa, học mãi", bởi vậy thành ra: cạnh đó, cũng nên có một chỗ xứng đáng cho thái tôn Lê Nin.

Ngoài ra, còn ai có thể sánh vai hai vị ấy để làm thành bộ ba Tam Thánh bất hủ, ngoài Hồ Chí Minh? Chủ tịch Hồ, với tinh hoa dân tộc bốn ngàn năm kết tụ, với tư tưởng tuyệt vời đúng đắn, chuẩn nhất trong các chuẩn, là tấm gương cho đời đời con cháu chúng ta học tập và làm theo, cho nên nhất định chủ tịch phải được thờ trong văn miếu vậy!

"Tam vị nhất thể" đã có, hàng thánh hiền được tế tự trong Tân Văn Miếu thiết nghĩ nên chia làm văn võ lưỡng ban, cho thêm phần trang nghiêm bề thế.

Võ ban bên tả điện, nhất định phải có chỗ dành để vinh danh người anh hùng làm nên chiến thắng Điện Biên rúng động địa cầu: Võ Nguyên Giáp đại tướng. Kế đó là "Lưỡng quốc tướng quân" Nguyễn Sơn. Cũng nên cân nhắc thêm bớt nhiều vị tướng tài danh của nước ta nữa, nhất thời tôi chưa nhớ hết được, mong quý hải nội hải ngoại chư quân tử anh thư đóng góp thêm; tốt nhất là nên chừa vài chỗ trống để từ từ ta đưa thêm các danh tướng vào, như đại tướng Phạm Quý Ngọ, Phùng Quang Thanh chẳng hạn.

Văn ban hữu điện, người đứng đầu chắc chắn phải là Lê Duẩn tổng bí thư, Tố Hữu thi hào đỉnh cao chói lọi, Đỗ Mười bồ tát đại từ đại bi đại trí đại huệ v.v...

Chẳng xây thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới bến, chúng ta quyết cùng nhau kiến tạo một kiểu Văn Miếu văn minh, làm mẫu mực cho thế giới noi theo, đó là đại phúc cho cả dòng giống Tiên Rồng, mà toàn thể loài người cũng được hưởng sái vậy!

Nay kính!
 
(Theo TỄU BLOG)

9 tháng 6, 2015

 

 ĐỌC VÀ SUY NGẪM :

THƯỢNG TỌA THÍCH THANH QUYẾT


                     Thượng toạ Thích Thanh Quyết

Nguyễn Văn Tuấn
08-06-2015

Một trong những nhân vật thú vị trong Quốc hội là Thượng toạ Thích Thanh Quyết. Ngài có bằng tiến sĩ, và hình như mang hàm giáo sư nữa thì phải. Nói như thế để thấy ngài là bậc có học thức cao và có đức độ. Nhưng phát biểu của ngài trước Quốc hội có vẻ không tương quan với các danh vị khoa bảng và tôn giáo đó.

Mới đây, ngài gây bão dư luận khi nói rằng “So với các nước thì tỉ lệ oan sai của nước ta không nhiều, nhưng dù ít cũng cần phải có giải pháp để hạn chế, khắc phục”. Rất tiếc là ngài không cung cấp con số để minh chứng cho lời nói của ngài. Do đó, chúng ta đành phải đặt câu phát biểu này trong vòng nghi vấn. Nếu ngài nói trong lúc vui vẻ và cá nhân thì chẳng ai nói gì, nhưng ngài phát biểu trước Quốc hội. Một người có bằng cấp tiến sĩ mà phát biểu trước quốc dân như thế thì quả là đáng trách.

Nhưng hài hước nhất phải là câu ngài so sánh những oan sai thời nay với thời Nguyễn Trãi. Ngài nói: “Thời nhà Lê, vua Lê còn xử oan cho Nguyễn Trãi, một công thần của mình trong vụ án Lệ Chi Viên. Nhà Phật chúng tôi, có nghìn mắt, nghìn tay nhưng vẫn có câu chuyện xử oan cho Thị Kính đến khi chết” (1).

Phải nói là ngài Thích Thanh Quyết cũng có khả năng … nguỵ biện. Chuyện ngài so sánh vụ Nguyễn Trãi và các án oan sai thời nay chẳng khác gì so sánh trái táo với trái cam. Đó là một so sánh hết sức vô duyên và vô minh. Hình như ngài không cập nhật thông tin rằng vụ án Lệ Chi Viên là một âm mưu sát hại công thần do một người có liên quan đến hoàng tộc chủ mưu, còn những án oan sai cho hàng ngàn hay hàng vạn vụ trên cả nước mà người ta đang bàn là do sự bất tài của giới hành pháp, tư pháp và toà án.

Cái vô minh của ngài còn thể hiện qua câu liên quan đến “xử oan cho Thị Kính đến khi chết”. Tôi không phải là người am hiểu kinh Phật, nhưng đủ biết rằng Thị Kính được Phật Thích Ca cho siêu thăng thành Phật Quan Âm. Phật nào mà xử oan cho Thị Kính chứ? Chuyện là thế này: Thị Kính bị chồng hiểu lầm và hất hủi nên nàng giả trai đi tu trong chùa; trong vùng có nàng Thị Mầu đa tình mê Thị Kính, một hôm Thị Mầu có bầu, bị quan làng tra khảo nàng khai là có dan díu với Thị Kính, thế là Thị Kính bị sư ông phạt ra ở ngoài cổng chùa. Sau đó, Thị Kính bị bệnh và mất đi, nhưng nàng để lại thư tuyệt mệnh, người ta mới biết nàng là gái và chịu hàm oan quá lâu. Chuyện là thế, chẳng có Phật nào xử Thị Kính cả.

Kiến thức của ngài Thích Thanh Quyết làm tôi nghi ngờ cái chức danh “Thượng toạ” của ông. Rất có thể ông không phải là người tu hành thật, mà đang đóng vai nhà sư. Thật vậy, năm ngoái trong một bài phát biểu ca ngợi công an, ngài Thanh Quyết đề cập đến công an như là “đồng chí”. Ngài nói: “Các đồng chí khám phá được bởi có chuyên môn nghiệp vụ, có nhân lực được đào tạo, tôi luyện tốt, có kinh nghiệm đấu tranh, khám phá án và có phẩm chất cao” (2). Ngoài ra, ngài còn khuyên Việt Nam nên xây dựng quân đội mạnh như … Bắc Triều Tiên! Một người tu hành mà có vẻ quan tâm đến an ninh và quân sự thì quả là hiếm hoi và bất bình thường vậy.

Viết đến đây tôi chợt nhớ đến bài “Đội lốt”, mà trong đó tác giả Đặng Xương Hùng (một cựu quan chức ngoại giao VN) kể về một sĩ quan an ninh giả dạng nhà sư Phật giáo đi dự hội nghị về tôn giáo ở Âu châu (3). Tôi sợ là ngài Thích Thanh Quyết là một đồng chí của người sĩ quan an ninh mà Đặng Xương Hùng mô tả. Bởi vì nếu ngài là một nhà tu hành thật sự thì ngài không thể nhầm lẫn về chuyện Thị Kính được. Nếu ngài có bằng tiến sĩ thì ngài không thể phát biểu vô chứng cứ như trên. Phật giáo Việt Nam đã và đang gặp đại nạn vì những người như ngài góp phần làm cho người dân hiểu lầm triết lí Phật. Không có một Phật tử chân chính nào có thể hiểu, chứ chưa nói chấp nhận, khái niệm “Đạo pháp dân tộc chủ nghĩa xã hội”.
____


(1) Phát biểu “gây bão” của Thượng tọa Thích Thanh Quyết (Soha).
(2) Vật chất tuy còn những khó khăn, nhưng an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội được đảm bảo (CAND).
(3) Đội lốt (FB Đặng Xương Hùng).

3 tháng 6, 2015

ĐỪNG TƯỞNG ( tiếp theo))
Đừng tưởng cứ cầu là cung,
cứ no là đủ, cứ hồng là chuyên.
Đừng tưởng ngậm miệng là tiền,
"Mở Miệng" là kẻ cuồng điên đốt nhà.
Đừng tưởng cứ ta là ta,
cứ nó là nó, cứ hòa là yên.
Đừng tưởng không nhắc là quên,
không nghe là điếc, không nhìn là đui.
Đừng tưởng cứ tiệc là vui,
cứ hội là nhập, cứ chui là còng.
Đừng tưởng cứ già là ông,
cứ trẻ là chú , cứ chồng là anh .
.............
(còn nữa)
ĐỜI NGƯỜI
Tuổi trẻ thì phải gò lưng
đẩy "xe lịch sử" vượt giông bão đời.
Đến khi tuổi đã già rồi,
Ngồi xe để đến ga - nơi cuối cùng,
Hành lí vứt lại - tay không,
Xuống tàu rồi khuất vào trong vô cùng !

ĐỪNG TƯỞNG ( Tiếp theo)


Đừng tưởng, cứ đẹp là tiên
cứ xấu là cú, cứ hèn là thua.
Đừng tưởng cứ ngang là cua,
cứ tanh là cá, cứ rùa là mu.
Đừng tưởng học dốt là ngu,
học giỏi  là thuộc kinh thư làu làu.
Đừng tưởng già mới uyên sâu
thanh niên nông nổi, trẻ trâu chấp gì !
Đừng tưởng cứ chia là li,
cứ tụ là họp, cứ quy là về.
Đừng tưởng cứ chích là phê,
cứ say là xỉn, cứ quê là nhà.
Đừng tưởng cứ đàn là bà,
cứ phụ là lão, cứ đa là nhiều.
Đừng tưởng cứ hôn là yêu,
cứ ôm là ấp, cứ chiều là cưng.
............

(còn tiếp)

26 tháng 5, 2015

Anh rất mừng vì chú Trương Duy Nhất vẫn giữ được phong thái của một người có góc nhìn khác, khi đã bị nhà cầm quyền cầm tù hai năm vừa được trả tự do.

26-05-2015
Sân bay Vinh. Nguồn: FB Trương Huy San
Sân bay Vinh. Nguồn: FB Trương Huy San
Giờ này, Trương Duy Nhất đã ở trên máy bay để về Đà Nẵng. An ninh tiễn anh ra tận sân bay, giờ chót mới xuất vé. Tôi không hiểu tại sao người ta sợ anh đến thế: Đón anh chỉ có 4 người phụ nữ – vợ, Cao Thị Xuân Phượng, con gái, Trương Thục Đoan, và hai mẹ con người bạn lâu năm – và tôi (có việc đi qua Nghệ An, rất muốn anh nhìn thấy một người bạn trong giờ phút tự do). Khi tới trại, 6:30, trực ban cho chị Phượng biết 9:00 anh Nhất sẽ ra. Thế nhưng, 8:00 thì anh Nhất bị áp tải bởi 8 người mặc thường phục và 2 người cảnh phục trên một xe 12 chỗ. Hơn chục công an xã lập tức lao theo. Nhất nhao ra gọi vợ con thì bị khoá tay, ghì xuống. Thay vì nhẹ nhàng bước ra cổng nhà tù, Trương Duy Nhất bị ném ra lề đường Hồ Chí Minh, cách trại 4km.
Từ Thanh Chương, Trương Duy Nhất phải về Đà Nẵng ngay để chịu tang bà nội vợ. Anh bị bắt chỉ vì muốn có Một Góc Nhìn khác, đã rất kiên cường trong tù, nhưng vừa lên xe, anh noi: Tôi có sau lưng 3 người anh hùng là mẹ, vợ và con gái.
Không có một cái ôm chờ đợi, hơn 20 kẻ mặc thường phục chĩa camera vào cuộc hội ngộ sau hai năm của hai vợ chồng một nhà báo chỉ mong đất nước tốt đẹp. Nguồn: FB Trương Huy San
Không có một cái ôm chờ đợi, hơn 20 kẻ mặc thường phục chĩa camera vào cuộc hội ngộ sau hai năm của hai vợ chồng một nhà báo chỉ mong đất nước tốt đẹp. 
Nguồn: FB Trương Huy San
____