12 tháng 5, 2020



 Đại hội XIII, đốm lửa từ những hung thần Quảng Ngãi 


                                                       Bí thư tỉnh uỷ Lê Viết Chữ. Photo Courtesy
Cội nguồn tội ác…

Lê Viết Chữ sinh 20/1/1963 tại Nghĩa Hành, Quảng Ngãi. Ông Chữ xuất thân từ kỹ sư hàng hải, công tác tại Sở Giao thông vận tải (GTVT). Để tiến thân, ông Chữ ráng “phấn đấu” và vào ĐCSVN ngày 28/5/1994.

Từ đây, Lê Viết Chữ leo nhanh lên những nấc thang quyền lực. Lần lượt nắm giữ chức giám đốc Sở GTVT, Phó chủ tịch, Chủ tịch UBND tỉnh. Hiện tại là Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Trưởng Đoàn ĐBQH tỉnh Quảng Ngãi.

Lê Viết Chữ kết hôn với Cao Thị Hồng, sinh năm 1966, quê Phổ Ninh, Đức Phổ, Quảng Ngãi. Cao Thị Hồng phụ trách tài vụ của Trung tâm đăng kiểm, đơn vị phụ trực thuộc nơi chồng bà làm giám đốc Sở.

Hai vợ chồng họ giàu “nứt đố đổ vách”. Dư luận Quảng Ngãi cho rằng, vợ chồng ông Chữ “đầu cơ chính trị” khi bơm tiền để “chạy” cho Hồ Nghĩa Dũng, Ủy viên Trung ương, Bí thư Quảng Ngãi tái trúng cử BCH Trung ương khoá X, nắm chức Bộ trưởng Bộ GTVT, nhiệm kỳ 2006-2011.

Đổi lại, ông Hồ Nghĩa Dũng kéo Lê Viết Chữ lên làm Bí thư Thành ủy TP Quảng Ngãi (tỉnh Quảng Ngãi) và “bảo kê”, can thiệp để Cao Thị Hồng thoát hiểm hình sự trong một vụ án tham nhũng chấn động đầu năm 2007.

Rồi sau đó, dưới thời hai cựu Bí thư tỉnh ủy Quảng Ngãi, Nguyễn Hoà Bình (2010-2011) và Võ Văn Thưởng (2011-2014) tiếp tục giúp Lê Viết Chữ lần lượt leo lên Phó Chủ tịch UBND tỉnh, Chủ tịch Ủy ban MTTQ tỉnh, Phó Bí thư Tỉnh ủy Quảng Ngãi, đại biểu HĐND tỉnh khóa XI.

Tháng 4/2014, Trung ương điều Bí thư Quảng Ngãi, Võ Văn Thưởng về giữ chức Phó Bí thư thành ủy TP HCM. Vị trí Bí thư Quảng Ngãi giao lại cho Phó bí thư tỉnh ủy Nguyễn Khôi phụ trách. Trước khi đi, ông Thưởng kịp giúp Lê Viết Chữ thay ông Cao Khoa làm Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Ngãi.

Chiều 22/7/2014, HĐND Quảng Ngãi khóa XI họp kỳ 13, làm “thủ tục” 100% phiếu thuận, để Lê Viết Chữ nắm chức Chủ tịch UBND tỉnh, nhiệm kỳ 2011-2016.

Với tiền bạc “đông như quân Nguyên”, chưa đầy một năm sau, tháng 5/2015 ông Chữ “rinh” luôn chức Bí thư Tỉnh ủy khoá XVIII của ông Nguyễn Khôi.

Tháng 10/2015, Lê Viết Chữ, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Quảng Ngãi khóa XVIII (nhiệm kỳ 2010-2015) tiếp tục tái đắc cử Bí thư Tỉnh ủy, nhiệm kỳ 2015-2020.

Dư luận Quảng Ngãi đồn đoán, ông Võ Văn Thưởng và Nguyễn Hoà Bình là hai nhân vật đã giới thiệu và “bảo kê” cho Lê Viết Chữ trúng cử Ủy viên Trung ương Đảng khoá XII. Thậm chí còn đưa ông Chữ vào Đại biểu Quốc hội khoá 14.

“Bánh ít ném đi, bánh quy ném lại”. Thông tin về quan trường tỉnh Quảng Ngãi râm ran, ông Chữ đã tham gia “dốc hầu bao” cho cuộc đua vào Bộ Chính trị của Võ Văn Thưởng và vào Ban Bí thư của Nguyễn Hoà Bình tại Đại hội XII.

***

Ngoài ra, ông Lê Viết Chữ còn liên quan đến trách nhiệm nâng đỡ bà Bùi Thị Quỳnh Vân, sinh 1974. Vân từ một cử nhân Ngữ văn đã được Lê Viết Chữ đưa lên làm Bí thư Đoàn TNCS tỉnh, rồi lần lượt nắm giữ Bí thư Huyện ủy Tư Nghĩa, Trưởng ban Dân vận Tỉnh ủy; Bí thư Huyện ủy Lý Sơn.

Dưới sự đạo diễn của các “đại ca”, tại Đại hội XII, Quỳnh Vân được vào Ủy viên dự khuyết Trung ương, để rồi ngay sau đó, leo lên chức Chủ tịch HĐND tỉnh Quảng Ngãi. Tháng 4/2019, bà Vân kiêm luôn Phó Bí thư Tỉnh ủy, nhiệm kỳ 2016 – 2021.

Giang hồ thầm thì, Bùi Thị Quỳnh Vân chính là “người tình” của Võ Văn Thưởng trong hơn 3 năm ông làm bí thư ở Quảng Ngãi.

Dưới thời của “lãnh chúa” Lê Viết Chữ, rất nhiều thủ thuật và thủ đoạn chính trị được sử dụng. Bí thư Lê Viết Chữ chỉ đạo chính quyền Quảng Ngãi ăn cướp tất tật của dân. Quan chức dưới quyền răm rắp tuân lệnh, trung thành, để được chia chác bổng lộc. Từ cướp đất dân lành, mua quan, bán ghế, thu tóm quyền lực, cho đến lộng quyền sinh sát, tàn bạo và khát máu, Chữ không chừa bất kỳ chiêu thức gì.

Trần Ngọc Căng (1), Lê Viết Chữ (2) cùng Trịnh Văn Quyết FLC. Photo Courtesy
Ai đã bảo kê?

Quảng Ngãi trở thành “sân sau”, hậu phương cả về kinh tài, lẫn chính trị của Nguyễn Hòa Bình và Võ Văn Thưởng. Mắc xích chính trị, nợ ân tình của những đồng chí Cộng sản thật…”cao đẹp”. Họ “dìu” nhau vẹn cả đôi bề.

Các vụ khiếu kiện, tố cáo của đảng viên, nhân dân Quảng Ngãi liên quan tới Bí thư Chữ, đều được Viện trưởng VKSND tối cao trước kia, nay là Chánh án TAND tối cao Nguyễn Hòa Bình và ngài cựu Bí thư Quảng Ngãi, nay là Bí thư trung ương Đảng, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, Võ Văn Thưởng trực tiếp “bảo kê”, ém nhẹm, giải quyết êm thắm.

Người dân thì bị cướp đất đai, tự thiêu, còn Lê Viết Chữ ung dung phía sau giao thầu cho doanh nghiệp sân sau, để xã hội đen lộng hành,… người dân biết, nhà báo biết, nhưng không báo “quốc doanh” nào dám đăng. Báo nào lỡ đăng, phải gỡ ngay sau đó, nếu không muốn bị “đóng cửa toà soạn” và tác giả cũng thân tàn ma dại.

Để đưa con cái quan chức ra nước ngoài du học bằng “tiền chùa”, họ đẻ ra cái gọi là “đề án đào tạo Thạc sĩ, Tiến sĩ, thu hút nhân tài”. Hàng trăm tỷ chi ra từ ngân sách, để rồi du học sinh một số về làm quan, khỏi phải qua sát hạch, thi tuyển công chức; một số trốn ở lại nước ngoài, mua nhà, định cư, không về.

Để có thể lộng hành trong nhiều năm, Lê Viết Chữ có trong tay áo quân bài Trần Ngọc Căng. Trần Ngọc Căng sinh năm 1960, quê Mộ Đức, Quảng Ngãi. Căng từng giữ các chức vụ: Trưởng ban tổ chức chính quyền (nay là Sở Nội Vụ), Bí thư huyện ủy Mộ Đức, Chánh Văn phòng tỉnh ủy, Trưởng ban Dân vận, Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ tịch HĐND tỉnh nhiệm kỳ 2011-2016.

Nếu thành Hồ có cặp Lê Thanh Hải – Lê Hoàng Quân, Đà thành có Nguyễn Bá Thanh – Trần Văn Minh, Khánh Hoà có Lê Thanh Quang – Lê Đức Vinh, thì ở Quảng Ngãi có Lê Viết Chữ – Trần Ngọc Căng.

Đây là những cặp đôi Bí thư – Chủ tịch UBND, trong số nhiều cặp đôi “ăn tàn phá hại” đất nước này. Bản chất của các “lãnh chúa” thành Hồ, “sứ quân” Nha Trang, “lưu manh chính trị” Đà Nẵng và “hung thần” Quảng Ngãi đều đặc trưng từ một “khuôn” đúc ra. Đó là hô biến hàng chục ngàn hecta đất đai mà chúng cướp từ công sản, vét vào túi hàng tỷ đô la. Bán cả đất sân bay quân sự, trường Đảng, phá rừng, san lấp đảo, “bóp cổ” cả dòng sông để phân lô bán nền. Kinh khủng hơn, bọn chúng bán cả đất phòng thủ ven biển cho Trung Cộng, “xẻ thịt” các đảo, bán đảo tiền tiêu trên biển.

Để có đất giao cho Trịnh Văn Quyết và tập đoàn FLC, Lê Viết Chữ và Trần Ngọc Căng “uống thuốc liều”, yêu cầu Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Ngãi không được xây dụng Đồn Biên phòng Bình Hải (huyện Bình Sơn). Họ phát công văn xin gặp Quân khu 5 và Bộ Quốc phòng xin đất quốc phòng, để giao cho Dự án quần thể du lịch và đô thị FLC Bình Châu, Lý Sơn, có tổng quy mô thực hiện giai đoạn 1 là 1.243 ha thuộc địa giới hành chính các xã ở huyện Bình Sơn và các xã ở đảo Lý Sơn.

Dự án FLC “vẽ” ra gồm sân golf 18 lỗ, khách sạn 5 sao và các khu trung tâm thương mại, các khu Shophouse; khu biệt thực sinh thái, biệt thự nghỉ dưỡng, các khu ở tầng thấp, các khu vui chơi, giải trí…

Về đại gia Trịnh Văn Quyết, Quyết FLC sinh ngày 27/1/1975, quê Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc. Quyết FLC nổi đình nổi đám với những dự án trải dài từ Bắc vô Nam. Quyết và FLC đi đến đâu, ruộng vườn, làng mạc, biển hồ, rừng núi tiêu tan đến đó. Mỗi nơi chúng đi qua, dân biểu tình, khóc cạn nước mắt, oan khiên ngút trời.

Nhiều thông tin “rò rỉ”, phía sau Quyết là một số chính trị gia chống lưng, cũng như vốn vay huy động có “bóng dáng” của Hoa Nam tình báo cục.

Điều phi lý là, tập đoàn FLC có vốn điều lệ 7.000 tỷ đồng. Tính đến hết quý I/2018, vốn chủ sở hữu của Tập đoàn này mới tăng lên là 8.620 tỷ đồng. Trong khi đó, nợ phải trả của FLC, hết quý I/2018 lên đến 14.947 tỷ đồng.

Vậy mà, Lê Thế Chữ và Trần Ngọc Căng lại lệnh cho ban ngành Quảng Ngãi ứng 500 tỷ đồng để đền bù, giải phóng mặt bằng cho dự án của Tập đoàn FLC; huy động “toàn bộ hệ thống chính trị” phục vụ cho dự án.

***

Năm 2015, xảy ra vụ án chấn động cả nước. Để chìu phu nhân Cao Thị Hồng, Lê Viết Chữ đã “bật đèn xanh” cho họ hàng bên vợ cướp của bà Phạm Thị Lê gần 1000 mét vuông đất ở Đức Phổ, Quảng Ngãi.

Trước khi nhảy lên ghế Bí thư, ông Chữ với vai trò Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Ngãi, đã ban hành Quyết định số 436/QĐ-UBND ngày 02/04/2015. Quyết định này công nhận QĐ của UBND huyện Đức Phổ đúng, chấp nhận cho ông Thạch Cảnh Phổ thắng, lấy được 975 m2 đất của bà Phạm Thị Lê.

Sáng ngày 12/8/2015, chính quyền địa phương huy động hơn 20 công an, cán bộ kéo đến cưỡng chế, để bảo vệ cho ông Phổ xây dựng. Khóc cạn nước mắt, kêu oan không thấu trời, quá uất ức bà Phạm Thị Lê đã đổ xăng, tự thiêu ngay tại nền đất bị cướp.

Tội nghiệp bà Lê. Bà không chết, nhưng phỏng biến dạng. Một phụ nữ xinh đẹp, giờ hoá tật nguyền.
Bà Phạm Thị Lê trước và sau khi tự thiêu phản đối chính quyền cướp đất của bà

Niềm tin cuối cùng của bà Phạm Thị Lê là công lý của Tòa án. Nhưng qua hai phiên tòa sơ thẩm ngày 27/5/2016 và phúc thẩm ngày 16/9/2016, Tòa án vẫn bác đơn khiếu kiện của bà Lê, công nhận Quyết định số 436/QĐ-UBND tỉnh Quảng Ngãi do Chủ tịch Lê Viết Chữ ký ngày 02/04/2015.

Người phụ nữ tàn tật, chân lấm tay bùn, Phạm Thị Lê “đáo tụng đình” mà đâu biết rằng, trong thể chế này, công lý chỉ thuộc về kẻ có tiền và có quyền. Bà cũng không biết rằng, ngồi chễm chệ trên ghế Chánh toà Tối cao lại là “đại ca” của Lê Thế Chữ, ông Nguyễn Hoà Bình. Thế thì, quan toà cấp nào dám xử cho bà thắng kiện?

***

Về công tác cán bộ, “Hung thần” Lê Viết Chữ bóp nghẹt dân chủ trong Đảng, tạo phe cánh chính trị ngay trong thành ủy. Người ngoài phe luôn bị trù dập, thuyên chuyển, phế bỏ hoặc “đánh” cho thân bại danh liệt. Cùng cánh hẩu, được quy hoạch “đúng quy trình”, bất chấp hướng dẫn khắt khe của Điều lệ Đảng và các văn bản quy phạm.

Võ Đình Trà, Chủ tịch UBND huyện Bình Sơn “một rừng” sai phạm, nhưng vẫn được điều động về tỉnh làm Giám đốc Sở Công thương, gây nhiều bất bình.

Nguyễn Viết Vy, Thư ký của Lê Viết Chữ, được điều làm Bí thư Huyện ủy Lý Sơn, “quy hoạch” vào Ủy viên dự khuyết Trung ương khoá XIII.

Nguyễn Văn Huy, Thư ký của ông Trần Ngọc Căng, được bổ nhiệm làm Phó Chánh Văn phòng UBND tỉnh, cũng gây ra nhiều hoài nghi trong nội bộ.

Đệ tử của Lê Viết Chữ là Nguyễn Minh Hùng, Chủ tịch HĐQT Công ty CP Dịch vụ GTVT Quảng Ngãi, cùng con gái là Nguyễn Thị Thanh Thanh chuyên xài bằng giả. Hùng và con gái sử dụng bằng PTTH giả, bằng đại học Kinh tế, lẫn đại học Sư phạm đều là bằng giả, để tiến thân, ăn trên ngồi trốc…

***

Nhiều chuyện như thế, kể sao cho hết. Rồi đây, Trung ương có thể sẽ “cách tất cả các chức vụ trong Đảng” của Lê Viết Chữ và Trần Ngọc Căng. Nhưng tiền mà các hung thần cướp được hàng trăm tỷ trong nhiều năm “chăn dân” ở Quảng Ngãi, ai sẽ thu hồi?

Nỗi đau chất chồng trong dân chúng Quảng Ngãi, ai có thể làm vơi đi? Tội ác mà những tay du côn, khoác áo chính trị gia, nhân danh những người cộng sản gây ra cho dân, không bút mực nào lột tả hết. Ngàn năm bia miệng, có thể lúc này, nhân dân không thể đưa bọn chúng ra pháp trường, nhưng cho dù khi họ nhắm mắt, chui vào quan tài và trốn dưới địa ngục, nhưng ngàn năm bia miệng, chúng không thể thoát được.

Ở thế giới bên kia, chắc chắn những linh hồn oan khuất cũng sẽ liên kết, truy bắt những hồn ma nghiệt súc đã gây ra oan trái, tang thương ở chốn trần gian này.

Thu Hà

(Tiếng Dân)

10 tháng 3, 2020

Cựu Bí thư thành Hồ: “Vô sản lưu manh” (Kỳ 2) 

Thu Hà
10-3-2020
Có người đặt câu hỏi, nguồn gốc Hoa của Lê Thanh Hải. Nếu như cụ nội của Hoàng Trung Hải, cựu Bí thư thành ủy Hà Nội, tên là Hoàng Mậu, dân tộc Hán, quê gốc huyện Long Khê, phủ Chương Thâu, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc, chạy sang Việt Nam năm 1907, lúc đầu ở Hải Phòng, sau di cư về làng Đồng Sơn, xã Quỳnh Giao, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình, thì tổ tiên của Lê Thanh Hải đến Việt Nam sớm hơn.
Tháng 2 năm Kỷ Mùi (1679), do chống đối nhà Thanh (Trung Quốc), các viên tướng nhà Minh ở Quảng Đông đã tới Việt Nam, gồm:
– Tổng binh trấn thủ Long Môn Dương Ngạn Địch, có phó tướng Huỳnh Tấn phù tá.
– Tổng binh Trần Thượng Xuyên (tự Thắng Tài) có phó tướng Trần An Bình giúp sức.
Họ mang 3.000 binh sĩ cùng thân nhân và 50 chiến thuyền đổ bộ vào cửa biển Đà Nẵng, xin tị nạn chính trị. Chúa Nguyễn Phúc Tần, tức chúa Hiền (1648 – 1687) rất khó xử, vì ngại triều đình nhà Thanh. Cuối cùng, Chúa quyết định cho họ xuôi về phương Nam định cư.
Trong sách “Gia Định thành thông chí” chép cụ thể:
Đối với nhóm người Hoa do Trần Thượng Xuyên chỉ huy, chúa Nguyễn cho họ “tiến vào cửa biển Cần Giờ rồi lên định cư ở Bàn Lân, xứ Đồng Nai” và lập ra Nông Nại đại phố.
Còn nhóm của Dương Ngạn Địch thì “tiến vào cửa Lôi Lạp (Xoài Rạp), theo cửa Đại, cửa Tiểu đến định cư ở Mỹ Tho”. Trong đoàn quân của Dương Ngạn Địch có một cận thần họ Lã quê Quảng Đông. Lê Thanh Hải là dòng máu trực hệ của họ Lã, sau gọi chệch đi vì nhiều mục đích, thành họ Lê.
Trong lịch sử đảng CSVN, sau Lê Thanh Hải, Hoàng Trung Hải là nhân vật gốc Hoa thứ hai, đặt chân vào Bộ Chính trị, cơ quan tối cao quyền lực.
Nói dông dài như thế, để hiểu vì sao Lê Thanh Hải lại ưu ái trong sử dụng cán bộ và làm ăn với người gốc Hoa. Các đồ đệ thân tín của Lê Thanh Hải, như Tất Thành Cang, Tề Trí Dũng, Trần Phú Lữ… đều gốc Hoa.
Tất Thành Cang, sinh 1971, được Lê Thanh Hải, tức Hai Nhựt, tin cẩn, đưa vào thành ủy, làm Bí thư, kiêm Chủ tịch UBND Quận 2 (Thủ Thiêm). Sau Cang được rút về làm Phó chủ tịch TP, nhưng trước khi nghỉ hưu, Hai Nhựt “cơ cấu” Tất Thành Cang vào Ủy viên Trung ương, phó Bí thư Thành ủy TP HCM.
Cang cũng chính là “cỗ máy” hái ra tiền cho gia tộc Lê Thanh Hải.
Tất Thành Cang trao huy hiệu cho Lê Thanh Hải. Photo Courtesy
Trần Phú Lữ, gốc Hoa, sinh 1977, gọi Hai Nhựt bằng cậu. Tháng 12/2004, ở tuổi 27, Lữ làm Phó Giám đốc Cty Đầu tư xây dựng TNXP (Cinco), phụ trách chỉ đạo trực tiếp mảng kế hoạch, mảng đầu tư (dự án đầu tư kinh doanh bất động sản, dự án phát triển sản xuất kinh doanh).
Trần Phú Lữ chịu trách nhiệm trực tiếp quản lý phòng Đầu tư, phòng Kế hoạch, Ban QLDA Cinco, BQLDA Thạnh Mỹ Lợi (174 hecta quận 2); Trung tâm Thương mại và căn hộ Cinco; quản lý dự án Trung tâm giao dịch thương mại, siêu thị ngành vải sợi, dệt may và căn hộ – 0,6 hecta ở quận 5, TP. HCM.
Rồi 4 năm sau, tháng 4/2014 – ở tuổi 37, Lữ trở thành Chỉ huy trưởng Lực lượng TNXP Tp. HCM, thay cho người cậu Lê Tấn Hùng.
Trần Phú Lữ cũng là cổ đông và thành viên HĐQT Công ty cổ phần Đầu tư Khu đô thị mới Sài Gòn (Saigon NIC), hiện là cổ đông lớn nhất và duy nhất của Ngân hàng TMCP Bản Việt (VietCapital Bank), với tỷ lệ sở hữu 13,6%.
Đầu năm 2017, ở tuổi 40, Trần Phú Lữ được phê chuẩn giữ chức vụ Chủ tịch UBND huyện Bình Chánh – là một trong những chủ tịch quận/ huyện trẻ của TP. HCM.
***
Tề Trí Dũng, sinh 1981, con ông Tề Văn Thắng và bà Yên Thị Ngọc Quế – cặp vợ chồng gốc Hoa tư sản, là bạn thâm giao của Hai Nhựt từ khi ông còn là bí thư quận ủy Quận 5.
Năm 22 tuổi, Dũng đã là sếp Cty Dầu khí TP HCM. Khi tuổi 25, Dũng được bác Hai Nhựt cho đi học tiến sĩ ở Úc, theo đề án đào tạo bằng ngân sách của TP. Rồi 26 tuổi, Dũng ngồi vào ghế Trưởng phòng Tài chính, Tổng Cty Bến Thành. Đến năm 30 tuổi, Dũng lên làm Tổng giám đốc Cty.
Ở tuổi 34, Tề Trí Dũng làm Tổng giám đốc Công ty TNHH MTV Phát triển công nghiệp Tân Thuận (IPC), trực thuộc UBND thành Hồ, được quản lý vốn lên đến 30 ngàn tỷ.
Chỉ đơn cử đôi chút về con đường hoạn lộ thênh thang của Dũng, do nhờ quen thân với Hai Nhựt, chứ chẳng có tài cán gì.
Tề Trí Dũng và Trần Phú Lữ
Vượt lên tất cả các cận thần, Võ Văn Thưởng mới chính là “quân bài” số 1 của Lê Thanh Hải.
Tháng 3/2014, khi Nguyễn Văn Đua, phó Bí thư thường trực sắp nghỉ hưu, Bộ Chính trị ra quyết định luân chuyển Nguyễn Khắc Định, phó chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ, về làm phó bí thư Thành ủy TP.HCM.
Vấp phải phản ứng dữ dội từ phe nhóm Lê Thanh Hải, để dung hoà, Trung ương đành phải để Nguyễn Khắc Định ở nguyên vị trí. Nhờ đó, Võ Văn Thưởng mới từ Bí thư Quảng Ngãi, quay về làm Phó bí thư thường trực, thay thế ông Đua.
Chiều 5/2/2016, Bộ Chính trị công bố quyết định phân công ông Đinh La Thăng làm Bí thư Thành ủy, Võ Văn Thưởng thôi tham gia BCH Đảng Bộ TP.HCM, giữ chức Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương. Lê Thanh Hải nước mắt lã chã vì hụt hẫng.
Lê Thanh Hải khóc tiễn Võ Văn Thưởng. Ảnh trên mạng
Võ Văn Thưởng sinh 1970 tại Hải Dương. Khác với mọi đồn đoán, Thưởng thật ra không có huyết thống gì với ông Võ Văn Kiệt. Bố Thưởng chỉ là bạn của ông Kiệt, vì vậy ông Kiệt nhận làm bố đỡ đầu cho Võ Văn Thưởng.
Khi Hai Nhựt vào Bộ Chính trị khoá X và XI, ngồi chắc hai nhiệm kỳ Bí thư thành ủy thành Hồ, thì Võ Văn Thưởng cũng lần lượt vào Ủy viên dự khuyết, rồi Ủy viên trung ương, với chức vụ Bí thư thứ nhất trung ương Đoàn. Trục Ba Dũng- Hai Nhựt – Võ Văn Thưởng, chúng tôi sẽ đề cập sau, khi có dịp.
Lê Thanh Hải đặt “quân bài” Võ Văn Thưởng trong canh bạc trành giành quyền lực ở thành Hồ. Hải kỳ vọng, Thưởng sẽ giành chức Bí thư Thành ủy, nhằm bảo đảm hoạn lộ cho “thế hệ F1”, cũng như an toàn cho gia tộc “lãnh chúa thành Hồ”.
Võ Văn Thưởng chính là người đề xuất Ban bí thư ra quyết định trong tháng 5/2016, chỉ định “thái tử” Lê Trương Hải Hiếu tham gia BCH Thành ủy. Dù trước đó, Hiếu đã bị “out” trong bầu chọn tại Đại hội đảng bộ TP khoá X, nhiệm kỳ 2015-2020, trước đó không lâu, hồi tháng 12/2015.
Chân ướt chân ráo về thành Hồ làm Phó Bí thư thường trực, Võ Văn Thưởng đã chỉ định giao “đất vàng” số 130 Hàm Nghi, Quận 1, có diện tích lên đến 1338 m2, cho Vũ “nhôm”, như trong Kết luận số 318-KL/TU ngày 14/7/2015 của Ban Thường vụ Thành ủy.
Thưởng cũng chính là người gắn kết “như môi với răng” với Tất Thành Cang, giúp đỡ Cang tiến thân. Sai phạm tày đình, nhưng Tất Thành Cang chỉ bị Bộ Chính trị lột ghế “Ủy viên Trung ương”, không phế bỏ Thành ủy viên, không xử lý hình sự, cũng nhờ Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư trung ương đảng, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Võ Văn Thưởng.
Trong thông cáo phát đi hôm 5/3/2020, Ủy ban Kiểm tra Trung ương đề nghị Bộ Chính trị, Ban Bí thư xem xét, thi hành kỷ luật Ban Thường vụ Thành ủy TP.HCM nhiệm kỳ 2010-2015, cá nhân ông Lê Thanh Hải, ông Lê Hoàng Quân, bà Nguyễn Thị Hồng, mà không thấy có tên Võ Văn Thưởng.
Theo văn bản “Hướng dẫn thực hiện Quy định số 07-QĐi/TW ngày 28-8-2018 của Bộ Chính trị về xử lý kỷ luật tổ chức đảng vi phạm”, có nêu:
– Nếu Tổ chức đảng bị xử lý kỷ luật, những đảng viên trong tổ chức đảng đó không bị kỷ luật về cá nhân thì vẫn được xem xét, thực hiện công tác cán bộ theo quy định.
Như vậy, đường công danh thăng tiến của Thưởng trong kỳ đại hội 13, khai mạc vào đầu năm 2021, sẽ còn rộng mở.
***
Em trai của Hải là Lê Tấn Hùng bị khởi tố tống giam. Lần lượt các đàn em cũng vướng vòng lao lý. Tất Thành Cang bị kỷ luật. Nguyễn Hữu Tín lãnh án 7 năm tù. Nguyễn Thành Tài bị bắt giam. Tề Trí Dũng, Tổng giám đốc Công ty TNHH MTV phát triển công nghiệp Tân Thuận (IPC) cũng bị khởi tố, bắt tạm giam, với tội danh “tham ô tài sản và vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản Nhà nước gây thất thoát lãng phí”.
Bản thân “lãnh chúa” hô mưa gọi gió suốt 20 năm ở thành Hồ cũng bị đề nghị xem xét kỷ luật. Vòng vây đang siết lại dần với Lê Thanh Hải. Liệu ông ta sẽ xoay xở ra sao?
(Còn tiếp)
"Chân dung quyền lực"

Cựu Bí thư thành Hồ: “Vô sản lưu manh” (Kỳ 1) 

Thu Hà
6-3-2020
Lê Thanh Hải sinh năm 1950, xuất thân từ ấp Điều Hoà, xã Tam Hiệp, huyện Châu Thành, Mỹ Tho (nay là tỉnh Tiền Giang). Năm 13 tuổi, một chữ bẻ đôi không có, cậu bé gốc Hoa tên Lê Thanh Hải lang thang, lần mò lên Sài Gòn kiếm sống. Một lão hàn gò người Tàu ở quận 5 thương tình, cho phụ việc và dạy cho Lê Thanh Hải nghề thợ hàn.
Khi quân lực Hoa Kỳ đổ bộ vào miền Nam để kìm chân Trung Cộng và ngăn chặn Cộng sản Bắc Việt nam tiến, những thằng bé vô học, du thủ du thực, như Lê Thanh Hải được lực lượng cộng sản nằm vùng lôi kéo vào đội quân có tên “Biệt Động thành”. Nhiệm vụ chính được giao là ném lựu đạn giết lính Mỹ và binh sĩ VNCH, ám sát các thành phần trí thức viên, chức phục vụ nền Đệ Nhị Cộng hoà.
Cứ giết được nhiều người thì sẽ được phong là “dũng sĩ”. Tàn sát càng nhiều người, gây kinh hoàng, ghê sợ, vang dội khắp miền Nam, những người lập được “chiến công” đó sẽ được phong “anh hùng”. Máu của dân miền Nam và lính Sài Gòn đã được những kẻ như Lê Thanh Hải đổi thành những tấm huy chương đỏ rực, gắn trên ngực áo sau này.
Khái niệm “vô sản lưu manh” do Karl Marx và Friedrich Engels đặt ra đầu tiên trong quyển “Ý thức hệ Đức”, xuất bản năm 1845. Hai ông Mác và Ăng-ghen dùng nguyên văn là “Lumpenproletariat”, trong đó “Lumpen” có nghĩa là “giẻ lau; giẻ rách” còn “Proletariat” là “[giai cấp] vô sản”. “Lumpenproletariat” có nghĩa là “vô sản khố rách áo ôm”, gọi tắt là “vô sản khố rách”, mà Trung Quốc cũng dịch “Lumpenproletariat” thành 流氓无产阶级 (lưu manh vô sản giai cấp). Và Lê Thanh Hải đã sớm ghi tên mình vào danh sách “vô sản lưu manh” như thế.

“Vô sản lưu manh” Lê Thanh Hải, cựu Bí thư Thành ủy thành Hồ. Ảnh: Zing

Là một con người cơ hội, năm 1980, Lê Thanh Hải cậy người mai mối, tiếp cận, tán tỉnh Trương Thị Hiền, em gái của Trương Mỹ Lệ, khi đó là Bí thư Thành đoàn. Hiền là con gái của bà Sáu Hòa, là một trùm biệt động thành. Trương Thị Hiền đươc cả Nguyễn Văn Linh và Võ Văn Kiệt nhận làm con nuôi, vì thế từ khi cưới được Trương Thị Hiền, Lê Thanh Hải lên như diều gặp gió.
Tháng 5/2001, dựa vào thế lực của chị vợ Trương Mỹ Hoa, Ủy viên Trung ương đảng, Phó Chủ tịch nước, Lê Thanh Hải ép được Võ Viết Thanh về hưu sớm và giành chiếc ghế Chủ tịch UBND TP HCM. Từ đây, Lê Thanh Hải, tức Hai Nhựt, đã từ từ leo lên đỉnh cao quyền lực.
Ngồi ghế chủ tịch thành phố, Lê Thanh Hải ép các cấp phó như Nguyễn Thiện Nhân, Mai Quốc Bình phải chuyển đi, đưa  vây cánh của mình như Nguyễn Thành Tài, Lê Hoàng Quân, Nguyễn Văn Đua về bên mình.
Cướp đất, công khai mua chức, bán chức, trù dập đối thủ, hình thành phe nhóm chính trị, đưa bà con họ hàng vào nắm hết những vị trí chủ chốt, hái ra tiền… Lê Thanh Hải trở thành “lãnh chúa thành Hồ”, một “trùm mafia” du côn và máu lạnh số 1 miền Nam.
Dưới thời Lê Thanh Hải, ai đối đầu với ông ta, sẽ phải trả giá vô cùng đắt. Quan chức, công thần của chế độ, gia đình thương binh, liệt sĩ…, một khi bị chính quyền Lê Thanh Hải cướp đất, chèn ép, chỉ có chấp nhận cúi đầu, nếu không muốn tán gia bại sản, thân bại danh liệt. Còn đối với dân đen, khỏi phải nói, tù tội, tra khảo, bức tử, chết “đúng quy trình” trong nhà tù.
Dư luận xã hội chỉ biết các con của Hai Nhựt là Lê Trương Hải Hiếu và Lê Trương Hiền Hoà ăn chơi phóng đãng, bắt phụ nữ đẻ con mà không cần cưới, cướp vợ người ta, phá nát hạnh phúc gia đình họ… chứ không biết rằng, cha chúng cũng là tay háo sắc bậc thầy.

Người đẹp Đào Thị Hương Lan. Ảnh: Sở Nội vụ TPHCM

Lê Thanh Hải từng cặp bồ với Đào Thị Hương Lan, sinh ngày 20/10/1960, quê xã Mỹ Chánh, huyện Châu Thành (nay là phường 8, TP Mỹ Tho). Sắc đẹp đã đưa Lan lọt vào mắt xanh và khi đã là chủ tịch UBND TP HCM, Lê Thanh Hải đã đưa Lan về làm chuyên viên Văn phòng UBND TPHCM từ năm 2002 đến 2004.
Tháng 8/2004, Hai Nhựt cho Lan về lại Sở Tài chính TPHCM và nhanh chóng nắm giữ các chức vụ: Trưởng phòng ngân sách, Phó Giám đốc. Chưa hết, Hai Nhựt cơ cấu Lan vào Thành uỷ viên, đại biểu HĐND, rồi Giám đốc Sở Tài chính TP.HCM đến hai nhiệm kỳ.
Năm 2007, khi đã là Bí thư Thành ủy thành Hồ, Lê Thanh Hải chỉ đạo thành lập Ban chỉ đạo sắp xếp lại, xử lý nhà, đất thuộc sở hữu Nhà nước trên địa bàn TPHCM (gọi tắt là Ban chỉ đạo 09. Ban Chỉ đạo 09 gồm do ông Lê Hoàng Quân, Chủ tịch UBND TP làm Trưởng ban. Ban chỉ đạo 09 gồm 2 tiểu ban: 10 thành viên, Tiểu ban xử lý, sắp xếp nhà, đất các cơ quan, đơn vị Trung ương và Tiểu ban xử lý, sắp xếp nhà, đất các cơ quan, đơn vị thành phố, quận – huyện, phường – xã. Tất nhiên, người tình Đào Thị Hương Lan ngồi ghế Phó ban 09.
Suốt những năm Lan làm Giám đốc Sở Tài chính TPHCM kiêm Phó ban Chỉ đạo 09, nhiều công sản đã bốc hơi một cách ngoạn mục. Trong vụ án Vũ “nhôm” phù phép chiếm hữu khu đất vàng 15 Thi Sách mà cựu Phó Chủ tịch UBND TPHCM Nguyễn Hữu Tín bị khởi tố, Lan cũng là đối tượng có liên quan. Với chức trách được giao, Lan đã tiếp tay để khu đất vàng 15 Thi Sách lọt vào túi Vũ “nhôm” một cách dễ dàng. Lan cũng dính líu trực tiếp đến vụ khu đất vàng 185 Hai Bà Trưng, do Dương Thị Bạch Diệp thu tóm.
Nắm tài chính toàn bộ thành phố, Đào Thị Hương Lan là “tay hòm chìa khoá” giúp Lê Thanh Hải yên tâm hút máu nhân dân và rút ruột hết ngân sách. Hàng trăm công sản, dự án lọt vào tay các “nhóm lợi ích” trong nước, dòng họ Lê Thanh Hải và cả đại gia nước ngoài như Tập đoàn Vạn Thịnh Phát của Trương Mỹ Lan, tỷ phú Trung Quốc.
Hai Nhựt “bật đèn xanh” cho Lan góp vốn với Lê Thị Thanh Thuý, tức Hà ‘Sen’ (Chủ đầu tư khu đất 8 -12 Lê Duẩn, Quận 1, TP HCM) để thu tóm khu đất số 8 – 12 Lê Duẩn, Quận 1. Cứ vậy, hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn tỷ tiền công sản đã “cuốn theo chiều gió” cùng đôi tình nhân Hai Nhựt – Hương Lan.
Năm 2018, Vũ “nhôm”, Út “trọc” bị bắt giam, Nguyễn Thành Tài bị khởi tố. Thấy động, Lê Thanh Hải “vẽ” cho Đào Thị Hương Lan sang Mỹ… chữa bệnh, nhưng thật ra là cao chạy, xa bay. Từ Mỹ, Lan đào thoát sang Canada.
Ngày 18/1/2019, cơ quan điều tra ra quyết định khởi tố Lan về tội “vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản nhà nước gây thất thoát lãng phí” theo quy định tại Khoản 3, Điều 219 Bộ luật Hình sự năm 2015. Tuy nhiên, đến khi cơ quan điều tra ra quyết định bắt tạm giam 4 tháng, thì Lan đã không có mặt tại nhà riêng ở số 601I, đường 15, phường An Phú, quận 2, TP HCM, từ lâu rồi.

Đào Thị Hương Lan và Vũ Nhôm. Photo Courtesy

Riêng bản thân Hải, dấu ấn lớn nhất, cũng là tội ác “trời không dung, đất không tha” đó là ông ta tùy tiện hô biến 160 hecta đất tái định cư, không thực hiện đúng chỉ đạo “tái định cư phải sát hoặc liền kề khu trung tâm” của Thủ tướng Chính phủ tại Quyết định 367, năm 1996. Điều này đã gây phẫn nộ cho người dân bị giải tỏa, bởi họ phải hy sinh nhà và đất để làm dự án, trong khi không được hưởng bất kỳ lợi ích nào mà dự án mang lại như chủ trương nhân văn ban đầu của Thủ tướng Võ Văn Kiệt qua quyết định 367.
Nghiêm trọng hơn, chỉ đạo của Lê Thanh Hải còn dẫn đến việc thu hồi đất tràn lan của người dân ở các nơi khác như khu Nam Rạch Chiếc, khu Thạnh Mỹ Lợi, để phục vụ tái định cư cho dự án khu Đô Thị Mới (ĐTM) Thủ Thiêm dù chẳng có quy định nào từ Chính phủ cho phép TP HCM làm việc này.
Máu dân đã đổ, oan khiên ngút trời xanh, nỗi đau thương chất chồng ở Thủ Thiêm là bản cáo trạng đanh thép dành cho tay “vô sản lưu manh” Lê Thanh Hải. Từ một khu tái định cư 160 hecta tập trung ở cạnh khu trung tâm ĐTM Thủ Thiêm mà Thủ tướng chính phủ đã phê duyệt, UBND TPHCM đã “hô biến” thành 6 địa điểm, đẩy người dân bị giải tỏa đi xa, trong đó có những nơi cách trung tâm Khu ĐTM Thủ Thiêm gần 15 km như phường Thạnh Mỹ Lợi, phường Cát Lái. Tại ba phường Bình Khánh, An Phú, An Khánh gần trung tâm ĐTM Thủ Thiêm, UBND TPHCM không giải quyết tái định cư bằng nền đất mà cho xây hàng loạt chung cư cao tầng với quy mô 12.500 căn hộ.
Như vậy, 160 hecta đất tiếp giáp khu trung tâm ĐTM Thủ Thiêm, lẽ ra bố trí tái định cư cho người dân, băng nhóm Lê Thanh Hải đã “xẻ thịt” phân lô, giao cho con em mình kinh doanh bất động sản trục lợi, giao cho các đại gia làm dự án thương mại, đổi đất lấy hạ tầng kiểu “cho không biếu không” dành cho các đệ tử của Trần Đại Quang như, Khoa “khàn” Trần Đăng Khoa, Vũ “nhôm”, Trần Bá Dương…
(Còn tiếp)

15 tháng 2, 2020

“Sản tộc” chỉ là giai cấp thống trị


Trung Nguyễn
14-2-2020
Đầu năm Canh Tý 2020 này, người dân Việt Nam lại được đọc một bài viết thuộc dòng “xu nịnh chính thống” (dân gian gọi là “bưng bô”) của tiến sĩ Nhị Lê trên báo Đầu Tư.
Tất nhiên nội dung bài báo này cũng chẳng có gì đáng quan tâm vì nó cũ mèm và xào nấu lại những luận điểm cũ của giới lý luận cộng sản. Tuy nhiên, do tựa đề bài báo gây phản cảm, nên nó đã thu hút sự tấn công của dư luận và thậm chí cả sự phản đối của các nhà lý luận cộng sản khác, khiến bản thân ông tiến sĩ Nhị Lê phải thanh minh, nói lại cho rõ ý của ông.
Dù vậy, nhờ ông Nhị Lê, từ “dân tộc cộng sản”, hay “sản tộc” đã kịp trở thành một từ tiếu lâm để chỉ đảng Cộng sản.
Thật ra cuộc chiến về lý luận đã kết thúc từ lâu vì các ý tưởng của Mác đã hoàn toàn thất bại trên thực tế. Các nước châu Âu đều đã từ bỏ chủ nghĩa này. Ví dụ thảm họa gần đây nhất là “chủ nghĩa xã hội thế kỷ 21” mà Hugo Chavez đem áp dụng  ở Venezuela. Kết cục là từ một quốc gia có trữ lượng dầu hỏa nhiều bậc nhất thế giới, Venezuela đã lâm vào một thảm họa nhân đạo khi hàng triệu người phải rời bỏ quốc gia nghèo đói bậc nhất thế giới này để tránh kết cục phải chết đói và mất tự do dưới chế độ độc tài xã hội chủ nghĩa.
Chúng ta có thể đọc lại rất nhiều bài báo chính thống trong nước ca ngợi Venezuela cách đây nhiều năm để thấy được sự ấu trĩ của giới lý luận cộng sản trong nước như thế nào. Bài viết này chỉ muốn nhấn mạnh một số lý luận ngụy biện rất căn bản mà giới lý luận cộng sản hay đem ra để lừa người dân Việt Nam, cụ thể ở đây là lý luận của ông Nhị Lê. Ngoài ra, tôi cũng muốn chỉ ra thực tế hiện tại của đất nước, khác xa với những gì mà Mác đã hình dung để những người như ông Nhị Lê có thể suy ngẫm.
“Sản tộc” không đại diện cho giai cấp vô sản
Trong chính Tuyên ngôn của đảng Cộng sản do Mác và Ăng-ghen viết, cũng như trong chính điều 4 Hiến pháp do đảng Cộng sản Việt Nam ban hành, đảng Cộng sản chỉ là bộ phận “tiên phong” của giai cấp công nhân. Trong Hiến pháp thì đảng Cộng sản Việt Nam thêm vào nội dung họ là đại diện cho nhân dân lao động và toàn dân tộc.
Giai cấp vô sản” theo định nghĩa của Mác là những công nhân không sở hữu phương tiện sản xuất mà “chỉ có thể sống với điều kiện là kiếm được việc làm”, “những công nhân ấy, buộc phải tự bán mình để kiếm ăn từng bữa một”. Vậy thì các đảng viên cộng sản, nhất là các cán bộ cao cấp và trung cấp, có thật sự “vô sản” hay không?
Câu trả lời chắc chắn là không, vì cán bộ cộng sản cao cấp sống rất giàu có. Họ giàu đến độ mà bản thân ông Nguyễn Phú Trọng hô hào “đốt lò” chống tham nhũng nhưng lại tuyên bố: “vấn đề kê khai tài sản cán bộ là vấn đề rất khó, nhạy cảm bởi nó liên quan đến quyền đời tư, quyền bí mật cá nhân“.
Rõ ràng là nếu các cán bộ cộng sản thật sự không tích lũy nhiều tài sản cá nhân thì công khai tài sản cán bộ không có gì để gọi là “nhạy cảm” như ông Trọng tuyên bố. Ngược lại, việc này chứng tỏ cho người dân thấy cán bộ cộng sản không có tài sản gì đáng giá, thì càng chứng minh tính tiên phong của đảng Cộng sản, giúp đảng Cộng sản xứng đáng là một đảng đại diện cho giai cấp vô sản.
Cũng chính trong Tuyên ngôn của đảng Cộng sản, Mác viết: “những người cộng sản có thể tóm tắt lý luận của mình thành một luận điểm duy nhất này là: xóa bỏ chế độ tư hữu”. Từ đó mới thấy được việc đảng Cộng sản không dám cho người dân Việt Nam biết họ đang “tư hữu” cái gì, vì bản thân người cộng sản cũng rất thèm khát “tư hữu”, sở hữu càng nhiều tài sản càng tốt nên họ mới sợ người dân Việt Nam biết họ đang “tư hữu” cái gì.
Tức là trên thực tế, đảng Cộng sản Việt Nam không hề thuộc giai cấp vô sản. Cán bộ cộng sản sở hữu nhiều tài sản đến mức họ không dám công khai, vịn vào cớ, đó là “quyền đời tư”, “quyền bí mật cá nhân”. Dân chỉ nhìn vào biệt phủ do cán bộ cộng sản ở, nhìn vào việc con cái của họ được đi du học thì cũng đoán được họ giàu như thế nào.
“Sản tộc” không đại diện cho nhân dân lao động    
Để xem xét đảng Cộng sản có phải đại diện cho nhân dân lao động hay không, chúng ta hãy thử khảo sát xem các cán bộ cộng sản có “lao động” hay không.
Điều 46 khoản 1 điều lệ đảng Cộng sản Việt Nam ghi rõ:  “Tài chính của Đảng gồm đảng phí do đảng viên đóng, thu từ các doanh nghiệp, đơn vị sự nghiệp của Đảng, ngân sách nhà nước và các khoản thu khác”.
Cần lưu ý rằng “ngân sách nhà nước” là do “nhân dân lao động” trích một phần thu nhập, doanh thu để đóng vào. Người dân tại các quốc gia khác trên thế giới, không có một đảng độc quyền cai trị, chỉ phải đóng thuế nuôi chính phủ để chính phủ làm việc phục vụ dân. Đảng viên đảng nào muốn hưởng lương từ thuế của dân thì phải thắng cử vào các vị trí dân cử để phục vụ dân chứ không được phép ăn bám vào tiền thuế của dân.
Ở Việt Nam, người dân phải lao động đóng thuế để nuôi thêm bộ máy của đảng Cộng sản trải dài từ trung ương đến địa phương. Bên cạnh đó là các cơ quan của đảng Cộng sản nhưng được gán mác đại diện cho nhân dân như các đoàn thể trong Mặt trận Tổ Quốc. Tức là người dân Việt Nam phải đóng thuế để nuôi thêm bộ máy đảng và bộ máy Mặt trận. Bộ máy đảng không lao động mà chỉ “lãnh đạo” nhân dân. Còn bộ máy Mặt trận cũng không lao động mà chỉ “đại diện” nhân dân.
Có thể kể ra sự bóc lột rõ ràng của đảng Cộng sản Việt Nam với nhân dân lao động là quỹ lương của người lao động bị trích ra 2% để nộp cho Tổng Liên đoàn Lao động, một tổ chức của đảng Cộng sản tự nhận là đại diện cho người lao động. Chính đảng Cộng sản cũng thừa nhận là Tổng liên đoàn lao động chưa bao giờ lãnh đạo một cuộc đình công của công nhân, luật pháp của đảng Cộng sản cũng không hề tạo điều kiện cho công nhân đấu tranh với giới chủ bằng đình công.
Quyền của người lao động Việt Nam tệ đến nỗi Liên minh châu Âu, theo lý thuyết của Mác Lênin là đại diện cho “giai cấp tư sản”, đã buộc đảng Cộng sản Việt Nam phải chấp nhận cho người lao động Việt Nam quyền được thành lập nghiệp đoàn độc lập, không phụ thuộc vào Tổng Liên đoàn Lao động nữa.
Hệ thống quyền lực của “giai cấp tư sản” châu Âu lại phải đi đấu tranh cho quyền của người lao động Việt Nam. Riêng việc đó cũng khẳng định đảng Cộng sản Việt Nam, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam hoàn toàn không hề đại diện cho “nhân dân lao động” mà ngược lại, đây là những tổ chức ăn bám, bóc lột “nhân dân lao động”.
“Sản tộc” không đại diện cho dân tộc 
Trong bộ luật dân sự do chính đảng Cộng sản ban hành đã quy định rất rõ, khi nào thì một người được coi là “đại diện” cho người khác để thực hiện các giao dịch dân sự. Trong quan hệ dân sự đã chặt chẽ như vậy mà đảng Cộng sản Việt Nam đòi “đại diện” về quyền lực chính trị cho cả dân tộc một cách khơi khơi, không hề qua một thủ tục pháp lý nào, thì đó là chuyện không thể chấp nhận được.
Thật vậy, trong một quốc gia mà “tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân” như điều 2 Hiến pháp quy định thì điều kiện tiên quyết là lãnh đạo quốc gia phải do dân bầu ra qua bầu cử tự do và công bằng, có nhiều đảng và nhiều cá nhân tham gia. Nếu chỉ có một đảng Cộng sản khống chế bầu cử, dân không có sự lựa chọn nào khác ngoài đảng Cộng sản thì đó không phải là một cuộc bầu cử đúng nghĩa. Đó chỉ là sự áp đặt, dân mất quyền làm chủ đất nước.
Ông Hồ Chí Minh hiểu rõ điều đó nên sau khi “cướp chính quyền” năm 1945, để chính phủ của ông có tính chính danh thì đầu năm 1946 ông đã tổ chức Tổng tuyển cử gồm nhiều đảng phái khác tham gia. Thậm chí ông Hồ còn cử đảng viên cộng sản đi thành lập thêm đảng Dân Chủ và đảng Xã Hội để ra vẻ với người dân Việt Nam và cộng đồng quốc tế, rằng cuộc Tổng tuyển cử năm 1946 là một cuộc bầu cử tự do và công bằng, có nhiều đảng phái đại diện cho nhiều thành phần trong xã hội tham gia.
Ông Hồ hiểu rõ là nếu ông ta và đảng Cộng sản tổ chức bầu cử mà chỉ có một đảng Cộng sản tham gia thì người dân và cộng đồng quốc tế sẽ tẩy chay ngay vì thực lực của đảng Cộng sản lúc đó còn yếu.
“Sản tộc” thực tế là giai cấp thống trị   
Các ông tiến sĩ Mác Lê như Nhị Lê nên nhớ rằng, trước khi sửa sai vào năm 1986, đảng Cộng sản Việt Nam đã làm đúng lời dạy của Mác – Lênin là xóa bỏ tư hữu về kinh tế và thực hành độc quyền chính trị. Khi không còn tư hữu thì dân không còn động lực làm việc để tạo ra tài sản cho chính mình, nên cả đất nước đã lâm vào khủng hoảng kinh tế, tiền tệ, lương thực, chính trị nghiêm trọng.
Rõ ràng, lý thuyết xóa bỏ tư hữu của Mác là sai lầm hoàn toàn mà bản thân đảng Cộng sản cũng phải ngầm thừa nhận.
Cho nên sau đó đảng Cộng sản phải sửa sai một cách nửa vời là chấp nhận bảo vệ quyền tư hữu của cá nhân như điều 32 Hiến pháp 2013. Tuy nhiên, tài sản quan trọng nhất, có giá trị nhất của người dân là đất đai, thì vẫn do Nhà nước, tức đảng viên cộng sản, “quản lý”.
Điều đó, trên thực tế có nghĩa là cán bộ cộng sản có thể tùy tiện tước đoạt tài sản đất đai của người dân, gây ra thảm cảnh hàng triệu dân oan mất đất, mất nhà trên cả nước, gần đây nhất là các vụ trọng án tại Đồng Tâm, Thủ Thiêm, Văn Giang, Dương Nội,…
PGS.TS Lê Thị Thanh Hà, Học viện chính trị quốc gia Hồ Chí Minh, viết rằng:
“Theo C.Mác, trong xã hội có giai cấp, giai cấp thống trị chiếm đoạt lao động của các giai cấp và tầng lớp bị trị. Các giai cấp, tầng lớp bị trị không những bị chiếm đoạt kết quả lao động mà họ còn bị áp bức về chính trị, tư tưởng và tinh thần. Bởi sự hình thành giai cấp cũng là sự hình thành các lợi ích khác nhau. Lợi ích giai cấp không phải do ý thức giai cấp quy định mà do địa vị kinh tế – xã hội của giai cấp ấy tạo nên một cách khách quan. Giai cấp bóc lột bao giờ cũng dùng mọi biện pháp và phương tiện bảo vệ địa vị giai cấp của họ, duy trì củng cố chế độ kinh tế xã hội cho phép họ được hưởng những đặc quyền, đặc lợi giai cấp. Lợi ích cơ bản của giai cấp bị trị đối lập với lợi ích cơ bản của giai cấp thống trị. Đây là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới đấu tranh giai cấp”.
Theo định nghĩa này của Các Mác thì đảng Cộng sản Việt Nam chính là giai cấp thống trị người dân Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam chiếm đoạt lao động của người dân Việt Nam qua thuế nộp vào ngân sách nhà nước và các loại phí như phí công đoàn. Cán bộ cộng sản có thể lấy đất đai, là tài sản xương máu của dân, bất cứ lúc nào. Ví dụ ngay sau Tết Canh Tý, quan chức Bình Định đã tổ chức cưỡng chế hủy hoại nhà ở của mẹ Việt Nam anh hùng, nơi thờ cúng liệt sĩ, để đem bán đấu giá mà không bồi thường.
Người dân Việt Nam cũng bị đảng Cộng sản áp bức về chính trị khi họ không có quyền thành lập đảng phái chính trị để ra ứng cử vào Quốc hội. Người dân Việt Nam cũng bị áp bức về tư tưởng, tinh thần khi không hề có quyền tự do báo chí, ra báo chí tư nhân, không có quyền tự do ngôn luận vì nếu phê phán đảng Cộng sản hoặc lý thuyết cộng sản thì sẽ bị đàn áp, bắt bớ.
Giai cấp thống trị bị lật đổ là quy luật tất yếu  
Như thế, theo đúng luận điểm về đấu tranh giai cấp của Mác, sự đấu tranh giai cấp ở Việt Nam là tất yếu, giữa một bên là giai cấp bị trị, những người dân không cộng sản ở Việt Nam, để lật đổ giai cấp thống trị là đảng Cộng sản.
Cũng theo Mác, đảng Cộng sản sẽ điên cuồng sử dụng bạo lực để bảo vệ địa vị cai trị bất hợp pháp của mình đến cùng, nhưng chắc chắn điều đó cũng không thắng nổi lòng dân như đã từng diễn ra ở Đông Âu, Liên Xô.
Cuộc đấu tranh giai cấp này chính là động lực của tiến bộ xã hội ở Việt Nam nhằm thiết lập chế độ dân chủ thật sự, khôi phục lại quyền làm chủ đất nước cho người dân, nhằm đến mục tiêu “cá nhân tự do, xã hội dân sự, nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường”.

12 tháng 2, 2020

BỘ “CÔN AN”
10/02/2020, PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Công an nhà nước cộng sản Việt Nam được biệt đãi, được chăm bẵm, được trang bị tối tân nhất thế giới không phải để bảo vệ pháp luật, càng không phải để bảo vệ người dân lương thiện mà chỉ để bảo vệ sự cầm quyền bất minh, bất chính của đảng cộng sản. Nhận đồng lương hậu hĩ từ tiền thuế của dân, mặc áo của dân, cầm khẩu súng của dân nhưng chính bộ Công an đã công khai lí do tồn tại của họ trong bộ máy nhà nước cộng sản bằng cái slogan lố bịch, vô đạo đức, vô liêm sỉ: Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình!
Image result for nhà văn PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Thượng úy Lê Quốc Tuấn, Tuấn Khỉ, công an quận 11 Sài Gòn cay cú thua bạc, xả súng bắn chết bốn người dân tại sòng bạc xã Tân Thạnh Đông, huyện Củ Chi. Trên đường chạy trốn viên thượng úy công an Tuấn Khỉ lại xả súng tiếp bắn chết người dân đi xe máy, cướp xe. Trong xã hội công an trị hiện nay, cả đội ngũ công an đông đúc đã trở thành kiêu binh, đã trở thành hung thần, thành tai họa của dân lành thì hành động của viên công an Tuấn Khỉ không phải bột phát, lẻ loi, con người công an Tuấn Khỉ không phải là cá biệt.

Thượng úy Nguyễn Việt Xô, con nhà nòi công an Thái Nguyên dẫn con trai nhỏ, một công an tương lai vào cửa hàng, cho con ăn xúc xích của cửa hàng và lấy mang đi, không trả tiền. Người bán hàng nhắc trả tiền, thượng úy công an Xô liền xửng cồ ném xúc xích vào mặt nhân viên nữ và đấm đá nhân viên nam. Hành động của viên thượng úy con nhà nòi công an Nguyễn Việt Xô là gì nếu không phải là côn đồ

Đại úy Lê Thị Hiền công an quận Đống Đa, Hà Nội được nhắc nhở khi hành lí mang theo lên máy bay quá cân liền nổi tam bành to tiếng rủa mắng té tát nhân viên hàng không sân bay Tân Sơn Nhất, lu loa vu vạ, quyết liệt gây sự khi bảo vệ sân bay đến can thiệp, làm náo loạn cả nhà ga sân bay Tân Sơn Nhất, nơi cửa ngõ đất nước suốt ngày đêm lúc nào cũng nờm nợp khách năm châu bốn biện đến và đi, nơi đón và tiễn khách quốc tế đông đúc nhất cả nước, nơi thực sự là bộ mặt đất nước. Hành động của viên đại úy công an Lê Thị Hiền là gì nếu không phải là côn đồ.

“Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình” Điều 25 Hiến pháp đang có hiệu lực ghi rành rành như vậy. Người dân Sài Gòn trong tay chỉ có tờ giấy, chỉ có mảnh vải ghi ý nguyện, tập hợp biểu tình phản đối dự luật đặc khu kinh tế, phản đối dự luật an ninh mạng đã bị công an Sài Gòn mặc sắc phục và công an thường phục có lực lương đông đảo, có tổ chức chỉ huy chặt chẽ, tràn vào chia tách, cô lập người dân biểu tình rồi thẳng tay vụt dùi cui, dí roi điện, đấm phụ nữ tóe máu mặt, đánh thanh niên chấn thương sọ não.

Không có lệnh bắt người, không có biên bản thu giữ tài sản, công an cướp điện thoại, cướp máy ảnh rồi ném người dân biểu tình hợp pháp bị đánh bất tỉnh lên ô tô đưa đi mất tích nhiều ngày, nhiều tháng. Cả lực lượng đông đảo công an Sài Gòn có tổ chức, có chỉ huy hành hung phi pháp, tàn bạo với dân như vậy là gì nếu không phải là côn đồ cấp thành phố

Các tướng lĩnh cầm đầu bộ công an vạch phương án tác chiến và chỉ huy một lực lượng lớn, ba ngàn cảnh sát vũ trang, lực lương chiến lược tinh nhuệ nhất của bộ công an trong đêm đánh úp làng quê bé nhỏ, hiền hòa Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, ngoại thành Hà Nội mà tất cả dân trong làng đều là người lương thiện, không ai có tội hình sự dù là tội nhỏ nhất, không ai bị truy tố hình sự. Ba ngàn cảnh sát vũ trang, áo giáp chống đạn trên người, súng hiện đại và cả quả nổ thô sơ trong tay như ra trận giáp chiến với giặc thù chỉ để vây ráp những ngôi nhà của người dân vô tội.

Phá cửa, xông vào tận giường ngủ bắn chết dân. Vơ vét của cải tiền bạc của dân. Đánh dân rồi ném những người dân bị đánh gần chết đưa đi mất tích. Không một văn bản pháp luật cho phép công an bắn dân, bắt dân, thu giữ tài sản của dân. Hành động đó của bộ công an là gì nếu không gọi là côn đồ cấp nhà nước.

Đưa cả lực lượng lớn công an do hai trung tướng chỉ huy xâm nhập nước Đức, chà đạp lên pháp luật nhà nước Đức, bắt cóc công dân Việt Nam cư trú hợp pháp ở Đức, lén lút đưa về nước, gây khủng hoảng ngoại giao với nước Đức. Hành động đó của bộ Công an Việt Nam là gì nếu không gọi là côn đồ quốc tế.

Công an nhà nước cộng sản Việt Nam được biệt đãi, được chăm bẵm, được trang bị tối tân nhất thế giới không phải để bảo vệ pháp luật, càng không phải để bảo vệ người dân lương thiện mà chỉ để bảo vệ sự cầm quyền bất minh, bất chính của đảng cộng sản. Nhận đồng lương hậu hĩ từ tiền thuế của dân, mặc áo của dân, cầm khẩu súng của dân nhưng chính bộ Công an đã công khai lí do tồn tại của họ trong bộ máy nhà nước cộng sản bằng cái slogan lố bịch, vô đạo đức, vô liêm sỉ: Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình!

Đảng cộng sản cầm quyền đã đứng ngoài và đứng trên pháp luật khi ông đảng trưởng coi hiến pháp của nhà nước chỉ là văn bản pháp luật dưới cương lĩnh của đảng. Chỉ biết có đảng thì đương nhiên công an cũng đứng ngoài và đứng trên hiến pháp và pháp luật, trở thành thứ kiêu binh đông đúc, tàn bạo và ghê tởm nhất trong lịch sử Việt Nam.

Mang danh bảo vệ pháp luật nhưng ứng xử với dân không theo khuôn phép pháp luật mà theo thói ngông cuồng của kiêu binh, ứng xử với dân không biết đến pháp luật mà chỉ biết có bạo lực thì đó là hành xử côn đồ.

Từ lâu trong ngôn ngữ dân gian Việt Nam đã xuất hiện từ ngữ mới “côn an” để chỉ những kẻ “chỉ biết còn đảng còn mình”, côn đồ mặc sắc phục công an, mang danh công an. Cũng từ lâu người dân không viết đầy đủ tên gọi bộ Công an mà viết thiếu chữ “g”, bộ Côn an.