23 tháng 10, 2019

TRAO ĐỔI TIẾP VỀ CHUYỆN BIỂN ĐÔNG

Vũ Ngọc Hoàng
 23 tháng 10 năm 2019 4:02




Lời dẫn của "Bay lên Việt Nam": Đây là những lời tâm huyết, sáng suốt của một Trí thức từng là cán bộ cao cấp của Đảng, như những kiến giải với lãnh đạo đất nước trước tình hình “nước sôi lửa bỏng”. Tin rằng, đây cũng là tiếng nói phù hợp với ý nguyện toàn Dân tộc… BLVN xin trân trọng giới thiệu phần đầu bài viết của TS Vũ Ngọc Hoàng, vừa gửi cho chúng tôi.

Sau bài viết “Trao đổi nhanh về chuyện Biển Đông” đầu tháng 9 vừa qua, tôi đã nhận được nhiều ý kiến bình luận, phản biện. Trước hết, tôi rất cảm ơn quý anh chị và bạn đọc. Nhân đây, xin được trao đổi tiếp về chuyện Biển Đông xung quanh các ý kiến phản biện đó.
1.Có ý kiến cho rằng, hiện tại xét về tương quan lực lượng thì Trung Quốc mạnh hơn ta nhiều, ta không đủ sức chống lại họ, mà cũng không thể bài Hoa, kiện là có cớ để họ lấn tới, tấn công ta. Tôi xin thưa, ta đâu có định chống Trung Quốc. Đây chỉ là quyền tự vệ chính đáng bằng giải pháp hòa bình của một dân tộc văn hiến, có chủ quyền và biết tự trọng, chứ đi chống Trung Quốc để làm gì. Ta chỉ muốn sống hòa hiếu, hữu hảo thật lòng với láng giềng, trong đó có Trung Quốc, và bạn bè quốc tế năm châu. Bao đời nay Việt Nam vốn là một dân tộc yêu hòa bình và đường lối ngày nay là muốn làm bạn với tất cả các quốc gia trên thế giới. Ta cũng không hề có ý định bài Hoa, mà bài làm sao được khi hai dân tộc sống gần cạnh nhau đã do thiên định, nhân dân hai bên biên giới sáng sớm nào cũng nghe tiếng gà gáy của nhau, và Việt Nam cũng rất cần có thị trường lớn bên cạnh để cùng nhau hợp tác phát triển trên tinh thần bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau. Còn việc ta phải kiện Trung Quốc như tôi đã nói là vì họ ép ta phải làm thế, ta càng nhân nhượng họ càng lấn tới, họ đã xúc phạm ta, nên không có cách khác, không thể để chân lý bị chà đạp, chủ quyền quốc gia và các quyền lợi chính đáng của dân tộc bị cường bạo cưỡng chiếm. Không kiện là hữu khuynh, coi chừng thỏa hiệp vô nguyên tắc. Kiện để mở đường, để làm cơ sở cho các đấu tranh tiếp theo. Nếu chỉ đấu tranh song phương thì lâu nay đã làm, và không có kết quả, dễ bề cho họ ép ta. Cần phải đa phương, phải quốc tế hóa vấn đề Biển Đông, dựa vào luật pháp và cộng đồng quốc tế để đấu tranh. Có ý kiến bảo nên bắt đầu bằng việc đưa vấn đề Trung Quốc giành biển của Việt Nam ra Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, đồng thời tiếp tục kiện ra quốc tế. Kiện về chuyện Bãi Tư Chính và Hoàng Sa, Trường Sa nữa, từng vụ cho từng vấn đề. Tôi nghĩ thế là rất cần thiết, đáng lẽ phải làm sớm rồi, còn kiện cụ thể những gì và như thế nào thì chắc chắn các nhà nghiên cứu luật pháp sẽ thông thái hơn tôi. Việc khởi kiện cũng nên khẩn trương làm ngay, càng sớm càng tốt, vì họ đang ngày càng lấn tới, để càng lâu càng khó, và hành động thực tế của họ đã vượt qua ranh giới đỏ rồi. Gần đây, họ còn tuyên bố một cách ngạo mạn rằng khu vực bãi Tư Chính là của họ, rồi họ kêu gọi Việt Nam đối thoại hòa bình, mặt khác cùng lúc họ tiếp tục cho nhiều tàu lớn lấn sâu hơn vào phía bờ biển của Việt Nam, chỉ còn cách đất liền một đoạn ngắn. Cần phải rất cảnh giác với các chiêu bài của Trung Quốc. Đối thoại là đối thoại vấn đề gì phải cho rõ. Bãi Tư Chính đang yên ổn là của Việt Nam, luật pháp quốc tế cũng đã rành rành như vậy, nhưng họ đang chuyển sang vùng tranh chấp, coi chừng ta lại mắc mưu. Họ đi những “nước cờ” rất bài bản với âm mưu thâm sâu, ta không thể đối phó từng nước một trong thế bị động và lúng túng. Và cần phải chống “nhóm lợi ích” thân Tàu, coi chừng chúng nó bán rẽ Tổ Quốc ta cho Phương Bắc.
Về chuyện tương quan lực lượng thì từ ngày xưa đã thế, Trung Quốc lúc nào cũng to lớn hơn Việt Nam. Mười mấy lần họ xâm lăng nước ta trước đây xét về tương quan lực lượng vật chất họ đều mạnh hơn ta. Trong các cuộc kháng chiến vệ quốc trước đây, Việt Nam thậm chí đã phải bắt đầu bằng gậy tầm vông. Tương quan lực lượng ngày ấy còn chênh lệch hơn nhiều so với bây giờ, thế mà cha ông ta đã dám hành động dũng cảm, rất đáng tự hào và kính trọng. Từ xưa đến nay Việt Nam chưa bao giờ gây chuyện với Trung Quốc, mà chỉ có việc Trung Quốc luôn ức hiếp và nhiều lần xâm lược Việt Nam. Họ luôn có âm mưu thâm hiểm muốn biến nước ta thành thuộc quốc chư hầu của họ. Chẳng lẽ vì tương quan lực lượng của ta yếu hơn mà đất nước và dân tộc này phải cúi đầu nhịn nhục, không có quyền ngẩng lên để đấu tranh tự vệ. Và ngày nay vấn đề tương quan lực lượng cần được hiểu theo tư duy mở, trong đó có yếu tố con người, truyền thống văn hóa, chân lý, bạn bè và luật pháp quốc tế nữa.
Còn ý kiến nói rằng nếu ta chống lại họ thì tạo cớ cho Trung Quốc tấn công lấy biển của ta? Vì sao lại xem việc thực hiện quyền tự vệ chính đáng của Việt Nam là tạo cớ cho kẻ xâm lăng thực hiện âm mưu. Quả là một kiểu tư duy không thể hiểu nổi. Đó chỉ là kiểu ngụy biện cho một sự nhu nhược về tinh thần và bản lĩnh. Thực ra họ chẳng cần cái cớ ấy đâu. Chính họ đã tạo ra rồi cái cớ hết sức vô lý khi nói vùng biển của Việt Nam là của họ, còn Việt Nam từ chủ nhân họ vu cáo là kẻ xâm phạm đấy thôi.
2. Có ý kiến giải thích rằng Trung Quốc đã làm được gì ở đó đâu, còn VN ta đã đặt được dàn khoan ở Bãi Tư Chính rồi, đất nước vẫn hòa bình yên ổn, thế mới là sách hay và khôn khéo, có chuyện gì đâu mà phải la ầm lên. Nghe nói vậy càng thấy buồn lo. Ta đặt dàn khoan trên phần lãnh hải thuộc chủ quyền của đất nước ta, sao lại đi so sánh với việc Trung Quốc ngang nhiên tự do đi vào “vườn nhà” của ta. Họ còn nói đó là vùng chủ quyền của họ và yêu cầu ta phải rút đi. Thật là một sự xúc phạm! Thực tế họ đã xâm lăng ta mấy tháng nay rồi và đang biến một vùng biển rộng lớn của ta thành của họ, thế mà lại nói họ chưa làm được gì. Sao lại phải biện minh cho hành vi ngang ngược của kẻ xâm lăng? Tại sao lại phải ru ngũ nhân dân? Biện minh theo kiểu đó thì vô tình hoặc cố ý làm lợi cho kẻ xâm lăng.
Lần này coi ra họ rất quyết liệt hành động. Việc chiếm được biển của Việt Nam có ý nghĩa lớn lao đối với họ, còn không chiếm được thì chiến lược về giấc mộng Trung Hoa có thể bị phá sản. Và họ nhận thấy lúc này về phía Việt Nam có những yếu tố thuận lợi cho việc thực hiện âm mưu của họ. Trung Quốc đang sử dụng kế sách “không cần đánh mà vẫn thắng”, tức là không cần nổ súng vẫn lấy được biển, đó là thượng sách. Họ vừa muốn chiếm biển của ta, vừa không muốn “mất” Việt Nam, tức là vẫn giữ được một VN nằm trong tầm kiểm soát của họ. Vì vậy, tốt nhất là làm sao lấy được biển mà VN ít phản đối hoặc là chỉ phản đối chiếu lệ. Nhưng đồng thời họ cũng hăm dọa bằng tàu lớn súng nhiều và sẵn sàng động binh. Còn diễn biến thực tế trên chiến trường mấy tháng nay thì rõ ràng họ đang tiến và ta đang thua từng bước. Họ tiến vào ngày càng sâu hơn, gần đất liền hơn. Từ chỗ họ nói Tư Chính là vùng tranh chấp rồi sau đó họ nhanh chóng chuyển sang nói là vùng biển của họ và vu cáo cho Việt Nam cố tình lấn chiếm, yêu cầu Việt Nam phải rút đi, rồi bảo Việt Nam phải đối thoại để cùng khai thác...
Tình hình thật nghiêm trọng nhưng nhiều người vẫn tỏ ra như chưa có gì nghiêm trọng. Mấy tháng nay họ đã vào ra vùng biển của ta nhiều lần, như đi chợ, như ao nhà của họ. Có đợt cả tháng sau ta mới lên tiếng. Đẩy đuổi thì xem ra không đủ sức làm lâu dài. Lên án cũng không ra lên án. Đẩy mạnh tuyên truyền cho nhân dân VN và thế giới biết bản chất của vấn đề cũng không làm. La làng lên cho mọi người biết là kẻ cướp đã đột nhập nhà tôi cũng không. Kiện cũng không chịu kiện. Tăng thêm đối tác chiến lược mới cũng không. Hợp tác quân sự mới cũng không thấy…. Nói chung dân chúng không hiểu thái độ và đối sách của lãnh đạo nước ta ra sao. Mà xem ra đây cũng không phải là sự bình tỉnh của một cao thủ có kế sâu nên nhiều người đã bảo “chẳng hiểu vì sao mà phải thế”.
3. Có người phê bình rằng các ý kiến từ nhân dân không hiểu hết tình hình nên nhận định, đề xuất không phù hợp. Thậm chí có ý kiến còn phê phán chì chiết những tiếng nói từ những người yêu nước. Trong nhân dân, có người không đủ thông tin như lãnh đạo cũng là chuyện bình thường, nhưng có thể họ lại hiểu lòng dân hơn lãnh đạo. Ý kiến nào không hiểu tình hình mà nói không đúng thì nên chỉ ra, nói lại xem thử thế nào là đúng. Nhưng riêng việc mấy tháng nay Trung Quốc liên tục (gần như thường xuyên) xâm phạm biển của Việt Nam một cách trắng trợn, họ tuyên bố đó là biển của họ, Việt Nam thì không la, không kiện, không nói rõ cho nhân dân biết, đặc biệt lãnh đạo đất nước không lên tiếng mạnh mẽ rõ ràng quan điểm…, đó có phải là sự thật hay dân nói sai? Thực tế mấy tháng nay quốc dân đồng bào không được các cơ quan hữu trách hoặc báo chí chính thống thông tin kịp thời và đầy đủ cho biết tình hình Biển Đông của Việt Nam đang bị xâm phạm. Cứ làm như mọi việc vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra, thậm chí kẻ xâm lăng vẫn còn được coi là “đối tác chiến lược toàn diện” quan trọng nhất của VN. Tại sao không thông báo kịp thời mọi việc cho nhân dân biết rõ tình hình? Phải chăng sự quan tâm của nhân dân đối với chủ quyền của đất nước là không cần thiết, đó không phải là việc của nhân dân? Tất nhiên gần đây báo chí chính thống ít nhiều cũng đã có nói đến, dù chỉ ở mức độ hết sức khiêm tốn. Hãy nhớ rằng, từ lâu Trung Quốc đã tác động nhiều thông tin ra thế giới và trong nước để chuẩn bị dư luận, và hiện nay họ vẫn đang ngày đêm tác động thông tin để nhiễu loạn phía Việt Nam. Còn phía ta, cần xem lại ta đang ứng xử ra sao đối với tình hình đất nước rất nghiêm trọng vì chủ quyền của quốc gia đang bị xâm phạm? Trong số những người dân yêu nước có thể người này người khác có lúc nóng nảy, nói sai điểm này điểm khác, đụng chạm…thì nói lại, uốn nắn. Nhưng phải biết quý trọng tấm lòng của họ, nuôi dưỡng, hun đúc và tích góp chí khí của dân tộc để mà giữ nước. Không nên, không được làm điều gì gây tổn thương cho lòng yêu nước của nhân dân.
4. Một số ý kiến phản biện rằng, nói đến liên minh quân sự là nguy hiểm, dễ gây ra chiến tranh. Mà họ cũng đã nổ súng đâu, đã có chiến tranh đâu mà nói đến liên minh chiến đấu. Lần trước tôi cũng đã nói không liên minh quân sự với ai để chống nước khác là quan điểm đúng đắn. Việc đó cũng là thể hiện tinh thần của một dân tộc yêu hòa bình, ghét hiếu chiến. Nhưng trong tình thế đất nước bị xâm lăng thì cần liên minh để bảo vệ chủ quyền. Chẳng lẽ thà chịu mất nước chứ nhất định không được liên minh chiến đấu để bảo vệ? Như ta đã biết và thường ca ngợi chiến thắng của phe Đồng Minh trong đại chiến thế giới II - đó chính là một liên minh chiến đấu vì hòa bình. Và khi ấy Việt Nam cũng đã đứng về phe Đồng Minh. Việt Nam và Lào đã nhiều lần cùng liên minh chiến đấu mà đến nay ta vẫn luôn ca ngợi liên minh ấy. Sau năm 1975 Việt Nam và Liên-xô cũng có lúc như vậy. Những lúc ấy, đó là sự cần thiết của tinh thần tự vệ chính đáng. Còn nói họ đã làm gì đâu mà ta lại tính đến việc liên minh chiến đấu? Sao lại biện minh là họ chưa làm gì? Họ đã chính thức xâm chiếm lãnh hải tức là một phần Tổ Quốc của chúng ta bị xâm lăng rồi, chứ sao lại nói “họ đã làm gì đâu”. Chẳng lẽ đợi đến khi “chậm mất rồi”, “thua mất rồi” thì mới bàn đến việc liên minh chiến đấu để tự vệ? Chủ động chuẩn bị tốt các biện pháp bảo vệ đất nước cũng là một cách phòng ngừa để chiến tranh không xảy ra. Còn nếu cuối cùng nó vẫn xảy ra thì đó là việc do đối phương muốn vậy, ngoài ý muốn của ta. Trong trường hợp ấy chúng ta sẽ chủ động hơn.
Trước đây có lúc Việt Nam đã ủng hộ và tham gia phong trào không liên kết. Gần đây cũng có ý kiến bảo chỉ cần nói Việt Nam không liên kết với bất cứ nước nào, bên nào là đủ rồi. Tôi cũng nhất trí với ý kiến ấy, nhưng đó là nói về đường lối đối ngoại đối với các vấn đề khác không liên quan đến chủ quyền của Việt Nam trong quan hệ quốc tế (ví dụ trong chiến tranh thương mại Mỹ-Trung hoặc các cuộc xung đột trên thế giới và khu vực). Riêng đối với việc bảo vệ chủ quyền quốc gia của Việt Nam thì tôi giữ ý kiến sẳn sàng liên minh với bất kỳ nước nào ủng hộ chủ quyền của ta để tự vệ chính đáng. Tất nhiên là không ỷ lại dựa dẫm ai và hành động liên minh đó trên thực tế chỉ thực hiện khi có xung đột. Nhưng về nhận thức, quan điểm thì phải xác định trước, chứ đợi đến lúc xảy ra xung đột rồi mới triệu tập họp lại để bàn thì quá trễ. Trong thời đại công nghệ ngày nay, những nước như Việt Nam ta chưa đủ điều kiện về công nghệ thì càng phải có liên minh mới sử dụng được hệ điều hành từ vệ tinh của nước này hay nước khác.
5. Có người hỏi lại “nếu liên minh chiến đấu thì liên minh với ai và như thế nào?”. Đó là công việc của các nhà quân sự, họ sẽ thông thái hơn chúng ta, và tôi tin rằng họ sẽ không bó tay để đưa lưng cho người ta bắn và ngồi nhìn chủ quyền quốc gia thiêng liêng bị người khác cưỡng chiếm và xúc phạm. Ngày nay, các vấn đề chính trị, quân sự trong đối ngoại nhìn chung thường có gắn với lợi ích kinh tế. Phần biển đông thuộc nước ta đang chứa rất nhiều khoáng sản có giá trị lớn. Cần đẩy mạnh khai thác để có nguồn tài chính cho hiện đại hóa đất nước, không cần phải “để dành” mà kẻ tham dòm ngó và âm mưu cướp bóc. Tất nhiên chuyện Biển Đông không chỉ là tài nguyên mà còn vị thế chiến lược về địa kinh tế và địa chính trị mới quan trọng hơn nhiều. Ta có thể mở cửa rộng hơn với chính sách thuế phù hợp và thủ tục pháp lý thuận tiện để khuyến khích các đối tác từ các nước tôn trọng chủ quyền của VN vào hợp tác đầu tư khai thác theo luật pháp của Việt Nam và đôi bên cùng có lợi (ví dụ như Mỹ, Anh, Pháp, Đức, Nhật, Ấn Độ, Nga, Ôxtrailia…). Đồng thời ta đề xuất phương án cùng nhau liên minh bảo vệ vùng biển này để bảo đảm cho công việc đầu tư khai thác được an toàn và an ninh. Còn Trung Quốc, khi nào họ thay đổi quan điểm, tôn trọng chủ quyền biển đảo của Việt Nam thì ta hoan nghênh và cũng mời họ vào tham gia hợp tác khai thác như các đối tác nói trên.
(Còn nữa...)

19 tháng 10, 2019

Những câu nói hay của Tào Tháo ngàn năm vẫn còn nguyên giá trị

(VOH) – Được mệnh danh là kẻ gian hùng số 1 trong thiên hạ, thế nhưng từ xưa đến nay không ai có thể phủ nhận tài năng, mưu lược của Tào Tháo và những câu nói hay của ông vẫn còn giá trị đến ngày nay.

Trong mắt người đời, Tào Tháo là gian hùng thời kỳ Tam Quốc, "hùng" tất nhiên là chỉ năng lực của Tào Tháo, còn "gian" chỉ sự giảo hoạt. Tào Tháo một đời trải qua không biết bao trận chiến, cũng để lại cho hậu thế rất nhiều kho tàng văn hóa, đặc biệt là những câu nói của Tào Tháo vẫn còn được lưu truyền cho đến tận ngày nay.

Tào Tháo – một kẻ "gian hùng" nhưng không thể phủ nhận tài năng

Tào Tháo sinh năm 155 và mất năm 220 (thọ 66 tuổi), tự là Mạnh Đức là nhà chính trị, quân sự kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đặt cơ sở cho thế lực quân sự cát cứ ở miền Bắc Trung Quốc, lập nên chính quyền Tào Ngụy thời Tam Quốc và trở thành đối trọng lớn nhất với nhà Thục (do Lưu Bị đứng đầu) và nhà Ngô (do Tôn Quyền đứng đầu).
Trong thời gian 25 năm (196 - 220), Tào Tháo đã bình định hết các lộ chư hầu phương bắc, xây dựng chính quyền Tào Ngụy. Ngoài đóng góp về chính trị và quân sự, phải kể tới đóng góp trong khôi phục nông nghiệp thời loạn lạc của Tào Tháo.
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-voh
Tào Tháo - nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc. Ảnh minh hoạ (Nguồn: Internet)
Thời chiến loạn, nhiều chư hầu không nghĩ tới sự sống chết của nông dân: khi cần lương thực thì lùng sục để giành lấy, nhưng sau khi có được lại phung phí, đến nỗi khi không còn lương thực để cướp đoạt thì tự suy yếu tan rã điển hình trong số đó là Viên Thuật. Trong khi nhiều quân phiệt chỉ dùng chính sách cướp đoạt của nông dân thì chính sách đồn điền của Tào Tháo đã góp phần khôi phục nông nghiệp bị tàn phá, vừa giải quyết đời sống nông dân, vừa đảm bảo lương thực cho quân đội của ông. Chính điều đó là một trong những yếu tố quan trọng làm nên chiến thắng của Tào Tháo ở trung nguyên.
Đông Ngô, Thục Hán sở dĩ cũng có đủ thực lực, giữ được thế cân bằng với Tào Tháo và con cháu ông sau này nhờ sớm học tập chính sách phát triển đồn điền với mô hình tương tự của Tào Tháo trong khu vực mà họ quản lý.
Tuy nhiên, cũng bởi Tào Tháo đi theo con đường bá đạo, trọng lợi hơn trọng đức; dùng người cốt hiệu quả không tính đến phẩm chất đã gây ra những "tác dụng phụ" có liên hệ mật thiết đến sự suy vong nhanh chóng của triều đại Tào Ngụy sau này. Mầm quyền lực của cha con họ Tư Mã nhen nhóm, không lâu sau đã lấy ngôi của con cháu Tào Tháo như cách ông đã dần dần lấy ngôi của nhà Hán. Nhà Tấn thống nhất được toàn thiên hạ sau này, phần lớn là thụ hưởng cơ nghiệp mà Tào Tháo đã xây dựng.
Trong lịch sử gần 2000 năm qua, hình tượng về Tào Tháo vẫn là một chủ đề gây tranh cãi nhiều nhất trong lịch sử Trung Quốc, hầu hết đều bị ảnh hưởng tiêu cực do tác phẩm "Tam Quốc diễn nghĩa". Chính vì thế, hình ảnh về ông không được người đời ưa thích và thường được mang ra làm biểu tượng cho sự dối trá, vô liêm sỉ, bất nhân, bất nghĩa.
Tuy nhiên, kể từ thế kỷ 20, các học giả đã có nhìn nhận khác khách quan hơn về Tào Tháo. Những nhà văn, nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc như Lỗ Tấn hay Quách Mạt Nhược đều đánh giá Tào Tháo là anh hùng. Nhà lãnh Đạo ĐCS Trung Quốc Mao Trạch Đông từng đánh giá Tào Tháo là vị đế vương mà ông khâm phục nhất, gọi ông là "vua của các vua".
Trong “Tam Quốc Chí” cũng đã từng ca ngợi Tào Tháo” “Phi thường chi nhân, siêu thế chi kiệt” (tạm dịch: Người phi thường, là người tài giỏi xuất chúng). Một số tài liệu chính sử còn cho biết ông là một người có gan có chí, quý trọng nhân tài và cực kỳ quyết đoán cùng sự kiên nghị trong tất cả mọi việc.

Những câu nói hay của Tào Tháo vang danh thiên cổ

Nhắc đến Tào Tháo, ngoài việc ông là một người tài giỏi trong lĩnh vực chính trị, quân sự thì ông còn là một nhà thơ xuất sắc. Ông và hai con trai Tào Phi, Tào Thực được đời sau gọi là Tam Tào, cùng với nhóm Kiến An thất tử và nữ sĩ Thái Diễm hình thành nên trào lưu mới trong văn học thời Hán mạt, gọi chung là Kiến An phong cốt.
Ngoài ra, với tài năng và mưu lược hơn người của mình, Tào Tháo đã để lại cho đời những câu nói vô cùng có giá trị, không chỉ là “kim chỉ nam” giúp ông đạt được những thành công lớn trong cuộc đời mình mà những câu nói ấy còn được lưu truyền và để lại rất nhiều bài học cho hậu thế sau này.

Dưới đây là 11 câu nói hay nhất của Tào Tháo đã được chọn lọc:

  1. “Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-1-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Đây dường như chính là triết lý sống cả đời của Tào Tháo. Chính sự đa nghi khiến ông không thể tin vào bất kỳ ai ngoài bản thân mình. Với Tào Tháo, bất kỳ ai bên cạnh cũng đều có thể quay lưng, 'trở mặt' với mình, nên ông càng sống ngờ vực và nắm thế chủ động trong mọi việc. Câu nói này nhắc nhở chúng ta đừng quá tin người mà hãy sống có chút đề phòng, hoài nghi để đề phòng người khác lừa gạt, phản bội.
  1.  “Kẻ nhận sai chẳng khác nào nói mình nhu nhược”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-2-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Câu nói này dạy chúng ta rằng, con người phải có bản lĩnh, tin vào tài năng và quyết định của mình. Dù kết quả có như thế nào, cũng tuyệt đối không phủ nhận những gì mình đã làm được.
  1. “Tại sao lòng bàn chân lại trắng hơn mặt và tay?”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-3-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Ở đây, Tào Tháo muốn nói rằng, đừng bao giờ phơi hết 'ruột gan' của mình cho người khác biết để họ thấu rõ tâm can của mình. Người thông minh là người biết giấu đi những điều cần giấu.
  1. “Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia”

nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-4-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Câu khẳng định này thức tỉnh những người binh lính không được ngủ quên trên chiến thắng, cũng đừng chết vì thất bại. Hãy rút ra bài học từ những chiến thắng và thất bại để có những bước đi khôn ngoan hơn.
  1. “Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-5-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Hãy học cách đón nhận và buông bỏ đúng lúc, tuyệt đối không để tình cảm chi phối lý trí quá nhiều, vì điều đó sẽ làm hỏng việc lớn.
  1. “Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-6-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Nổi tiếng là một nhà chính trị - quân sự rất giỏi trong việc dùng người, đây chính là một trong những thuật dùng người giúp Tào Tháo thành công trong sự nghiệp của mình. Trong bất cứ việc gì, một khi đã chọn thì phải có lòng tin. Lòng tin có sức mạnh rất lớn đối với cuộc đời mỗi người, thậm chí có thể quyết định kết quả thắng hay bại.
  1. “Phàm những chuyện đại sự trong thiên hạ nên về nhà hỏi vợ, vợ bảo sao cứ làm ngược lại. Ắt sẽ thành công”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-7-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Đối với Tào Tháo, phụ nữ luôn rất cảm tính. Trước những việc quan trọng, họ thường sẽ đắn đo rất nhiều về những rủi ro có thể ập đến và đó cũng thường là tâm lý chung của con người. Vậy nên, với chuyện nhà binh, càng đi ngược lại với cảm tính thì họ càng dễ chiến thắng. Bởi vì chỉ có vượt qua được nỗi sợ hãi của con người để chiến đấu, thì mới có thể nắm chắc chiến thắng trong tay.
  1. “Mỹ nhân trong thiên hạ đều tầm thường với ta, duy nhất chỉ có vợ của kẻ thù làm ta thích thú”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-8-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Câu nói này hàm ý rằng, Tào Tháo muốn có được những thứ kẻ thù có và nắm thóp được điểm yếu của kẻ thù để tấn công.
  1. “Biết sai sửa sai, nhưng không bao giờ nhận mình sai”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-9-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Đối với Tào Tháo, nhận sai chính là nhu nhược, vì thế không được nhận mình sai về những điều mình đã làm. Nhưng bên cạnh đó, bản thân phải luôn biết điều gì khiến mình thất bại để lấy làm bài học lớn, khắc cốt ghi tâm và sửa sai để không đi vào vết xe đổ lần nữa.
  1. “Can đảm cẩn trọng, dám nghĩ dám làm mới có thể thành tựu sự nghiệp”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-10-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Nam nhi chí lớn nhất định phải có bản lĩnh và can đảm, nhưng không được vồ vập mà phải điềm tĩnh, cẩn trọng. Có như vậy mới tạo nên được những thành công và thành tựu trong sự nghiệp.
  1. “Không được khích nộ sẽ làm giảm trí tuệ, không được oán hận sẽ giảm đi một nửa sức mạnh”
nhung-cau-noi-hay-cua-tao-thao-ngan-nam-van-con-nguyen-gia-tri-11-voh
Ảnh minh hoạ. Nguồn Internet
Nếu không có cảm giác tức giận, thì nhiệt tâm và trí tuệ cũng trở nên thờ ơ, chẳng quan tâm đến điều gì nữa. Nếu không có oán hận, thì sẽ chẳng còn cố gắng trau dồi thêm sức mạnh chiến đấu và sức mạnh sẽ giảm bớt. Ở đây, Tào Tháo lại chú trọng vào cảm xúc của con người có vai trò to lớn trong khi hành sự.
Khách quan nhìn nhận, Tào Tháo là một chính trị gia lỗi lạc, một nhà lãnh đạo giỏi, nhà quân sự có tài. Ông là người luôn hoạt động, dám nói dám làm, như ông từng nói: “Người đời đều nói ta là gian hùng nhưng không làm được gì một kẻ gian hùng như ta. Các ngươi tự khoe mình là quân tử nhưng đều thua trong tay một kẻ gian hùng như ta. Nếu cái giá của việc làm quân tử là bị lăng nhục, bị giẫm đạp, bị tiêu diệt, thậm chí là bị giết thì ta làm một kẻ gian hùng có thể thực hiện được hoài bão của mình. Từ trước tới nay, gian xảo như trung hiền, trá ngụy tựa chân thật, trung nghĩa và gian ác đều không thể nhìn thấy được dựa trên biểu hiện bên ngoài. Có thể trước nay các ngươi đã nhìn nhầm Tào Tháo ta, bây giờ lại nhìn nhầm nhưng ta vẫn là ta. Trước đây ta vốn không sợ người khác nhìn lầm ta”.
Hồng Phượng (Tổng hợp)

16 tháng 10, 2019

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) 

Lịch sử thế giới hiện đại đã ghi nhận nhiều tội ác ‘phản nhân loại’ được thực hiện bởi các tổ chức hết sức tàn bạo. Điều đáng sợ hơn cả là những tổ chức này lại được chính quyền hậu thuẫn. Sau đây là 5 tổ chức khét tiếng đã để lại vết nhơ không thể xóa đối với đạo đức nhân loại.

Tiếp theo phần 1

4. Hồng vệ binh

Hồng vệ binh (Red Guards) thành lập vào ngày 29/5/1966, hai tuần sau khi Cách mạng Văn hóa được Mao Trạch Đông khởi xướng. Danh xưng này dùng để chỉ các thanh, thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a1
Một cuộc mít-tinh của Hồng vệ binh năm 1966. (Ảnh: Quillette)

Bắt đầu từ những năm 1950, ý thức hệ Marx-Mao được tiêm nhiễm, nhồi nhét vào đầu hàng triệu trẻ em Trung Quốc. Với tư cách là thế hệ đầu tiên được sinh ra và lớn lên trong một nước Trung Hoa mới, dưới lá hồng kỳ (cờ đỏ) cách mạng, những đứa trẻ này chấp nhận một cách vô tư bất kỳ điều gì chúng được dạy ở trường và những gì truyền thông nhà nước xả ra hàng ngày.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a2
Hồng vệ binh cầm cuốn “Mao tuyển” diễu hành trên đường phố Bắc Kinh vào tháng 6/1966. (Ảnh: Jean Vincent/AFP/Getty Images)

Hồng vệ binh tuyên thệ sự trung thành vô điều kiện dành cho ‘Chủ tịch Mao kính yêu’, cố gắng rèn luyện hằng ngày để trở thành những người kế thừa cách mạng xứng đáng, và hứa cống hiến cuộc đời mình cho lý tưởng cộng sản. Đây là nguồn lực chủ yếu cho sự trỗi dậy của Hồng Vệ Binh những năm sau đó.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a3
Hồng vệ binh nhảy “điệu múa trung thành”. (Ảnh: sina)

Tàn sát người dân trong Cách mạng Văn hóa

Dưới chỉ thị “Quét sạch quỷ trâu thần rắn”, làn sóng giết người đầu tiên của Hồng vệ binh bắt đầu càn quét vào tháng 6/1966 và nhanh chóng mở rộng trên toàn quốc nhằm tra khảo và giết “quỷ trâu thần rắn”.
Đỉnh điểm của bạo lực là Tháng Tám Đỏ (1966), Hồng vệ binh Bắc Kinh đã tra tấn và giết chết 1.772 người. Vô số thi thể chất thành đống không thiêu kịp phải ướp băng, máu và nước trộn lẫn vào nhau. Học sinh trung học mười mấy tuổi mang thầy hiệu trưởng, người hàng xóm ra tra tấn đến chết. Nhiều người tự sát vì bị đấu tố làm nhục, bị công kích quấy rối điên cuồng. Những người này bị giết bởi những kẻ mà họ không có thù oán gì. Thế nhưng, đối với những đứa trẻ này thì “Nhân từ với kẻ thù giai cấp là tàn độc với nhân dân vô sản”.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a5
Một bí thư đảng cộng sản và vợ của một quan chức khác bị Hồng vệ binh bôi mực đấu tố tại một sân vận động ở Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc năm 1966. (Ảnh: Li Zhensheng/Chinese University Press)

Hồng vệ binh đã trục xuất những cư dân Bắc Kinh bị phân loại trong các cuộc vận động trước là “địa chủ, phú nông, phản động, phần tử xấu, và cánh hữu” và bắt họ về nông thôn. Các thống kê chính thức chưa đầy đủ đã cho thấy rằng 33.695 ngôi nhà đã bị lục soát và 85.196 cư dân Bắc Kinh đã bị đuổi ra khỏi thành phố và gửi trả về nguyên quán của cha mẹ họ. Hồng Vệ binh trên toàn quốc đã theo đó mà đuổi trên 400.000 cư dân thành thị về nông thôn. Thậm chí cả những quan chức cao cấp có cha mẹ là địa chủ cũng bị đày ải về nông thôn.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a6
Cách mạng Văn hóa khiến vô số người Trung Quốc phải chịu bức hại tàn khốc. (Ảnh: medium)

Hành động của Hồng vệ binh đã được Mao Trạch Đông ca ngợi. Ông ta ban hành một thông cáo chung, trong đó quy định cấm mọi sự can thiệp từ phía cảnh sát vào hoạt động của Hồng vệ binh vào ngày 22/8/1966. Người nào làm trái với thông cáo đó sẽ bị gán cho tội danh “phản cách mạng”. Đến ngày 5/9/1966, một thông cáo khác được ban hành khuyến khích tất cả Hồng vệ binh đến Bắc Kinh trong một quãng thời gian xác định. Tất cả chi phí, bao gồm ăn ở và đi lại sẽ được chính quyền chi trả.
Ngày 22/7/1967, Giang Thanh (vợ Mao) chỉ đạo Hồng vệ binh có thể thay thế Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa nếu cần thiết. Sau khi nhận được sự khích lệ của Giang Thanh, Hồng vệ binh bắt đầu cướp phá các doanh trại và các tòa nhà quân đội. Hành động này kéo dài tới tận mùa thu năm 1968, mà không bị các tướng lĩnh quân đội ngăn chặn.

Phá tứ cựu

Chưa đủ, Mao còn phát động chiến dịch Phá tứ cựu (tiêu diệt bốn cái cũ): phong tục, văn hóa, tập quán, tư tưởng. Chiến dịch này đàn áp các tôn giáo, tín ngưỡng, đồng thời phá hoại văn hóa truyền thống của một Trung Hoa 5.000 năm. Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) với học thuyết vô Thần nói rằng truyền thống, đạo đức và luân lý là phong kiến, mê tín, phản động và tiêu hủy tất cả dưới danh nghĩa cách mạng.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a7
Một cảnh đốt tượng Phật trong Cách mạng Văn hóa. (Ảnh: Twitter)

Thời điểm đó, trường học đóng cửa trong hai năm để học sinh đi ‘cứu cách mạng’, hàng trăm nghìn Hồng vệ binh kéo nhau tới các thành phố, làng quê trên khắp đất nước để đấu tố bất kỳ ai bị cho là phản động, chống lại đường lối “cải cách” của Mao. Đấu tố ai là quyền của chúng. Thích đấu tố ai thì chúng đến nhà lôi họ ra đấu tố với những hình phạt khủng khiếp nhất. Nhiều lãnh đạo của Đảng Cộng sản và chính phủ Trung Quốc như vợ chồng Lưu Thiếu Kỳ, nguyên soái Bành Đức Hoài, thậm chí cả Đặng Tiểu Bình cũng bị lôi ra xử. Những đứa trẻ này, ngày hôm trước chỉ biết đi học, chơi đùa cùng bạn bè, nhưng khi trở thành Hồng vệ binh, chúng có quyền lực vô hạn, quyền lực lớn hơn tất cả mọi quyền lực khác.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a8
Lưu Thiếu Kỳ bị đem ra đấu tố. (Ảnh: sina)

Hồng vệ binh còn đốt sách, đốt thư viện, san bằng những di tích của hàng nghìn năm lịch sử, những kiến trúc cổ xưa, những nơi thờ tự, tất cả những gì liên hệ đến văn hoá cũ. Chỉ cần ai đó biết một thứ tiếng nước ngoài, tủ sách trong nhà có những cuốn sách bằng tiếng nước ngoài… đã đủ là kẻ thù của chúng.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a9
Đề tự “Thanh Hoa Viên” trong miếu thờ Đại học Thanh Hoa bị đập nát. (Ảnh: kknews)
5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a10
Tấm hoành phi “Vạn Thế Sư Biểu” trong miếu Khổng Tử bị thiêu trụi. (Ảnh: kknews)

Cuối năm 1968, nhận thức được tình trạng nguy hiểm, cũng như những hoạt động của Hồng vệ binh đã vượt quá sự kiểm soát của mình, Mao đã phát động phong trào “Tiến về nông thôn”, đưa các Hồng vệ binh về các vùng sâu, vùng xa, nói rằng để chúng lao động, học hỏi kinh nghiệm của những người công nhân, nông dân. Thực chất là để điều chuyển các Hồng vệ binh từ thành phố về nông thôn, nơi chúng ít có khả năng gây loạn nhất, nhằm khống chế hoạt động và ảnh hưởng của chúng, giam lỏng chúng tại những vùng đó.
Lúc đầu, nhiều đứa trẻ hăng say bắt tay vào “công cuộc mới” vì tin rằng chúng đang thực hiện ý nguyện của Mao. Dần dần, từ chỗ chỉ đi lang thang đây đó để đấu tố, phá phách, không phải lo đến chỗ ngả lưng, không phải lo đến vấn đề ăn mặc, nhưng giờ phải tự lo tất cả, phải ngủ ở nhà dân trong điều kiện chật chội, tối tăm (vì nhà ở nông thôn Trung Quốc thời đó thường là nhà đất, không có cửa sổ), phải lao động nặng nhọc, quần quật cả ngày, nên nhiều đứa đã bỏ trốn. Những đứa trẻ này thường bị bắt ngay sau đó và bị xử tử vì tội phản bội, nhằm làm gương cho những người khác. Những đứa không đủ can đảm chạy trốn thì, hoặc tìm con đường tự sát, hoặc cúi đầu chịu số phận.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a11
Học sinh trung học huyện Đức An, khu Cùng Sơn, tỉnh Giang Tây thì cũng phải “lên núi xuống làng”. (Ảnh: Twitter)

Theo thống kê, 17 triệu thanh, thiếu niên, trong đó gần 5 triệu Hồng vệ binh bị điều chuyển, hàng trăm nghìn bị tra tấn hay bị xử tử. Hồng vệ binh tan rã từ đó và sau này người dân Trung Quốc gọi chúng là “Thế hệ bỏ đi”.

5. Phòng 610


5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a12
Phòng 610 được Giang Trạch Dân thành lập vào ngày 10/6/1999 và được đặc cách trao cho quyền lực hết sức sâu rộng.

Phòng 610 là tổ chức phi pháp do cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân thành lập vào ngày 10/6/1999 với mục đích điều phối và thực thi việc đàn áp Pháp Luân Công, môn khí công từng phát triển mạnh mẽ ở Trung Quốc từ năm 1992 – 1999. Phòng 610 này được mô tả giống như tổ chức Gestapo của Đức Quốc Xã và Tổ Cách mạng Văn hóa Trung Quốc trước đây.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a12
Cảnh một buổi tập Pháp Luân Công thường thấy ở Trung Quốc trong những năm 1992-1999. (Ảnh: minghui.org)

ĐCSTQ tôn thờ chủ nghĩa vô Thần, chủ nghĩa duy vật và học thuyết đấu tranh, đồng thời nhồi nhét niềm tin này vào dân chúng nhằm duy trì quyền lực của mình – và điều này ‘vô tình’ đối lập với hệ tư tưởng Chân – Thiện – Nhẫn ôn hòa cùng niềm tin chân chính nơi Thần, Phật của Pháp Luân Công.
Ngoài ra, môn khí công này cũng khuyến khích người tập quay trở về với văn hóa truyền thống như Nhân Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’… điều mà ĐCSTQ đã cố gắng phá huỷ kể từ khi nắm quyền để duy trì sự thống trị của mình. Chính vì điều này mà Pháp Luân Công nhanh chóng trở thành đối tượng bị tiêu trừ của ĐCSTQ bên cạnh các tôn giáo khác Cơ Đốc giáo, Thiên Chúa giáo, Phật giáo v.v…

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a13
Từ năm 1992 – 1994, 54 khóa học Pháp Luân Công đã được tổ chức. (Ảnh: minghui.org)
5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a14
Hơn 3000 giải thưởng và giấy công nhận quốc tế dành cho Pháp Luân Công và nhà sáng lập. (Ảnh: minghui.org)
5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a15
Chủ tịch Quốc hội Kiều Thạch viết vào báo cáo điều tra của chính quyền Trung Quốc đối với Pháp Luân Công: “Pháp Luân Công đối với đất nước và nhân dân chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại”. (Ảnh: weibo)

Vào ngày 20/7/1999, Cựu Chủ tịch Trung Quốc, Giang Trạch Dân đã phát động chiến dịch với chính sách “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể” nhằm “diệt tận gốc” Pháp Luân Công trong 3 tháng. 
Dưới chỉ thị của Giang Trạch Dân: “Đối với học viên Pháp Luân Công, đánh chết được tính là tự sát”, nhân tính không còn chịu ước thúc nữa, trong các trại lao động ở Trung Quốc xuất hiện “kho tài nguyên người”, tại đại lục xuất hiện thị trường mua bán nội tạng “phồn vinh” dị thường, tội ác mổ lấy nội tạng từ đó phát sinh…

Tra tấn học viên đến chết

Nhiều nhà hoạt động nhân quyền đã thu thập được hơn 100 cách thức tra tấn thể xác và tinh thần mà cảnh sát sử dụng lên các học viên Pháp Luân Công như, đánh đập đến chết, đâm ghim hoặc tăm tre dưới các móng tay, chôn sống, sốc điện, tiêm các loại thuốc nguy hiểm vào người

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a16
Các học viên Pháp Luân Công bị đâm ghim hoặc tăm tre dưới các móng tay. (Ảnh minh họa phương thức tra tấn)

Học viên cũng thường bị cưỡng bức ăn những thứ kinh khủng như dầu nóng, nước sôi, thuốc tẩy, thậm chí là nước tiểu và phân người. Chính quyền đã khen thưởng phát minh bức thực bằng phân của cảnh sát, và tuyển gửi một đội từ khắp nước đến để học tập phương pháp này.
Đồng thời, số lượng lớn nữ học viên (kể cả người cao tuổi) trở thành nạn nhân của cuộc khủng bố tính dục với nhiều phương thức như hãm hiếp tập thể, cưỡng ác dâm bằng cách nhét ớt hay chọc những vật thể như cán chổi, bàn chải nhà vệ sinh vào trong âm đạo, giật điện vào cơ quan sinh dục bằng dùi cui điện, kẹp cơ quan sinh dục hoặc núm vú đến khi bị rách nát, đâm vào núm vú bằng những thanh sắt nung đỏ…

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a17
Gương mặt cô Cao Dung Dung bị cháy đen và biến dạng sau khi bị sốc điện 7 tiếng liên tiếp.
5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a18
18 học viên nữ bị ném vào phòng giam của nam và cảnh sát khuyến khích những tù nhân nam cưỡng hiếp họ, dẫn đến cái chết, sự tàn tật và rối loạn tinh thần cho các nạn nhân. (Ảnh: minghui.org)

Thậm chí, tại bệnh viện tâm thần Xương Bình ở Bắc Kinh, sau khi hai vợ chồng học viên bị hại chết để lại con gái mới 9 tuổi, hàng ngày có 3 tên du côn thường xuyên đến hãm hiếp cô bé, khiến mức thân thể bại liệt tàn tạ không đi lại được, việc vệ sinh cũng ở ngay trên giường. Và trong phòng không ai dám lên tiếng phản kháng.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a19
Người vợ đang mang thai bảy tháng đã bị cảnh sát lột sạch quần áo và treo lên. Sau đó cảnh sát bất ngờ buông sợi dây thừng ra để người phụ nữ ngã xuống sàn nhà cho đến khi cô bị sảy thai. Đồng thời người chồng bị trói ở bên cạnh để chứng kiến cảnh vợ bị tra tấn và con của chính mình bị giết chết.

Giết người lấy nội tạng để kiếm lời…

Báo cáo từ các nhân chứng và các bác sĩ Trung Quốc tiết lộ học viên Pháp Luân Công đã bị giết ngay khi còn sống để lấy nội tạng, sau đó chúng được bán và cấy ghép, điều này đem lại nguồn lợi nhuận khổng lồ cho ngành thương mại cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc. Thủ phạm chính là những viên chức ĐCSTQ, họ hợp tác với các bác sĩ phẫu thuật, giới chức trách của trại giam, và cả giới viên chức quân đội.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a20
Điều tra của Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công (WOIPFG) kết luận: “Hơn 2 triệu học viên Pháp Luân Công đã bị giết để mổ sống lấy nội tạng”. (Ảnh: Twitter)

Quách Văn Quý, tỷ phú Trung Quốc hiện đang tị nạn tại Hoa Kỳ đưa ra nghi vấn: “Tại sao một số lãnh đạo Trung Quốc và con cái của họ bị ung thư mà hiện giờ vẫn còn sống?” Ông Quý cho biết đó chính là nhờ cấy ghép nội tạng, thậm chí còn tiết lộ thêm rằng con trai Giang Trạch Dân là Giang Miên Hằng bị ung thư thận, vì để có 3 quả thận sống đã giết 5 người, do có 2 người thận không khớp nên giết nhầm.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a21
Thi thể anh Vương Bân, một học viên Pháp Luân Công bị tra tấn và mổ cướp nội tạng vào ngày 24/9/2000. (Ảnh qua Flabber)

Một cựu sinh viên một trường quân y tại Trung Quốc cũng rùng mình kể lại ký ức kinh hoàng khi tham gia mổ cướp nội tạng người còn sống mà anh từng phải trải qua. Thời điểm đó, một cậu thanh niên dưới 18 tuổi bị trói bằng dây thừng được quân đội đưa đến bệnh viện Đa khoa Quân đội Thẩm Dương. Sau khi sát trùng phần ngực cậu thanh niên, một bác sĩ cầm lấy dao mổ, và rạch một đường dài từ xương ức xuống tận rốn của cậu ta. Máu và ruột ngay lập tức vọt ra. Bác sĩ nhanh chóng cắt một quả thận, người bác sĩ còn lại cắt quả thận từ bên kia của cậu thanh niên một cách thành thục.

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a22
George Zheng vẫn bị ám ảnh trong suốt một thời gian dài kể từ sau khi tham gia vào vụ việc kinh hoàng đó.

Tiếp đó, người bác sĩ đối diện yêu cầu người sinh viên phải lấy nhãn cầu của cậu thanh niên. Khoảnh khắc người sinh viên tiến lại và nhìn vào mắt cậu thanh niên, mí mắt cậu ta động đậy và có gì đó rất kinh hoàng trong mắt cậu. Người sinh viên khiếp sợ và đờ ra. Đột ngột, người bác sĩ kéo mạnh đầu người thanh niên với tay trái, sử dụng hai ngón tay trái để giữ mí mắt mở, rồi dùng cái kẹp gắp bông ở tay phải để móc nhãn cầu ra…

5 tổ chức tàn bạo nhất thế giới được chính quyền hậu thuẫn (Phần 2) - a23
Đoàn diễu hành tưởng nhớ những học viên Pháp Luân Công đã bị giết hại tại Trung Quốc xác minh được danh tính.

Và có một sự thật là, đã 20 năm trôi qua, kể từ ngày cuộc bức hại được phát động, nhưng tội ác này diệt chủng nhân loại này vẫn đang tiếp diễn cho tới tận ngày nay…
Viên Luân (t/h)