20 tháng 10, 2018

CẢNH BÁO :

 Đừng tự mình chui dần vào rọ
Tổng thống Nga Putin đang thúc đẩy thanh toán song phương không sử dụng đồng Đô la do bị Mỹ và phương Tây cấm vận quá ngặt nghèo. Nhưng đó là thanh toán qua ngân hàng. Khác xa với thanh toán tiền mặt ở biên giới Việt – Trung mà Thông tư số 19/2018TT-NHNN pháp định hóa. Hệ lụy của Thông tư số 19/2018TT-NHNN đang còn trùng điệp phía trước mà những người cho ra đời nó không thể tiên liệu hết.


Hình minh họa
Đúng một tuần, Thông tư số 19/2018TT-NHNN ngày 28/8/2018 của Ngân hàng Nhà nước (NHNN) Việt Nam có hiệu lực. Không phải gió Bấc mà cái rét ớn tủy xương của đồng Nhân dân tệ đang bắt đầu tràn qua biên giới.

Thông tư số 19/2018TT-NHNN cho phép bắt đầu từ ngày 12/10/2018 được thanh toán đồng Nhân dân tệ (CNY) của Trung Quốc, bằng tiền mặt hay qua ngân hàng, trong thương mại biên giới Việt – Trung. Dẫu rằng có điều kiện hạn chế, nhưng thực chất đây là quyết định mở một phần cánh cửa biên giới để đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc có thêm chiếc ô hợp pháp trên lãnh thổ Việt Nam.

Thông tư số 19/2018TT-NHNN là hiện thực hóa điều 8 của Hiệp định thương mại biên giới giữa Chính phủ Việt Nam và Chính phủ Trung quốc ký ngày 12/9/2016 tại Bắc Kinh. Điều 8 quy định thanh toán bằng tiền Việt Nam, hay tiền Trung Quốc, hay ngoại tệ chuyển đổi cho thương mại biên giới Việt -Trung.

NHỮNG TỰ AN ỦI MONG MANH

Dẫu có người biện hộ rằng, Thông tư số 19/2018TT-NHNN “phù hợp với thực tiễn thanh toán thương mại biên giới Việt – Trung” và “đã có những quy định tương tự từ 24 năm trước đây như Thông tư số 06/TT-NH8 ngày 18.3.1994 cũng như Quyết định số 689/2004/QĐ-NHNN ngày 7.6.2004 của Ngân hàng Nhà nước”, nhưng trên thực tế về bản chất, Thông tư số 19/2018TT-NHNN phá bỏ vị thế duy nhất của Đồng tiền Việt Nam theo quy định của Hiến Pháp. “Phù hợp với thực tiễn thanh toán thương mại biên giới Việt – Trung” không có nghĩa là bắt Hiến Pháp phải thay đổi theo thanh toán biên giới Việt – Trung.

Ở mặt khác, Thông tư số 19/2018TT-NHNN đã bỏ qua các nguyên tắc quản lý tài chính kinh điển của một quốc gia có chủ quyền, không tồn tại trong thực tiễn hoạt động tài chính của các quốc gia văn minh hiện đại.

Mặc dù Thông tư số 19/2018TT-NHNN đã đưa ra những điều kiện hạn chế, và rằng đồng Nhân dân tệ chỉ được lưu thông cho thương mại biên giới Việt -Trung, thì trên thực tế, trong trạng thái xã hội bây giờ, đồng Nhân dân tệ sẽ lưu thông từ Lạng Sơn qua Nha Trang cho đến Phú Quốc, trên khắp các tỉnh thành cả nước. Ở đâu người Trung Quốc đến, ở đó đồng Nhân dân tệ lưu hành.

Còn nữa là hai tự an ủi mong manh sau đây.

Một là, cho rằng Thông tư số 19/2018TT-NHNN y hệt như đã cho phép đồng Kip của Lào và đồng Riel của Campuchia đã được phép lưu thông ở biên giới.

Hai là, Thông tư số 19/2018TT-NHNN cho phép thương nhân Trung Quốc sử dụng tiền VN bình đẳng như phía Trung Quốc cho phép thương nhân VN sử dụng đồng Nhân dân tệ của TQ.

Biết rằng, trong quan hệ quốc tế tồn tại nguyên tắc “có đi có lại”. Cụ thể là “điều kiện cho anh như thế nào thì điều kiện cho tôi như thế đấy”. Về mặt ngôn từ và số học thì đây là điều kiện bình đẳng. Nhưng thực ra thì không hẳn như vậy.

Để dễ hiểu hơn, lấy thí dụ về giảm vũ khí hạt nhân. Nếu nước A có 10 000 đầu đạn hạt nhân và nước B có 5000 đầu đạn hạn nhân với công suất mỗi đầu đạn hạt nhân như nhau. Áp dụng quan hệ “có đi có lại”, “điều kiện cho anh như thế nào thì điều kiện cho tôi như thế đấy”, mỗi nước cắt giảm đi 4000 đầu đạt hạt nhân. Rõ ràng là sòng phẳng như nhau. Nhưng chắc chắn là nước B không đồng ý, vì đã ở thế bất lợi còn bị đẩy vào thế bất lợi hơn.

Viện dẫn ra điều trên, để thấy được:

Cho đồng Nhân dân tệ của Trung Quốc, đồng Kíp của Lào, đồng Riel của Campuchia lưu thông ở biên giới cùng một văn bản y hệt nhau mà thực tế lại không như nhau.

Cho thương nhân VN tiêu tiền TQ và thương nhân TQ tiêu tiền VN y hệt điều kiện mà hóa ra lại không bình đẳng.

Không như nhau bởi vì đồng Nhân dân tệ khuynh đảo được thị trường Việt Nam mà Kip và Riel thì không có thể. Còn VN Đồng lại càng không thể “sủi bọt” ở thị trường TQ.

Không bình đẳng vì lượng hàng hóa của Trung quốc bán sang Việt Nam thì nhiều vô kể mà lượng hàng hóa của Việt Nam bán sang Trung quốc lại nhỏ nhoi đến mức tủi lòng.

Vì thế, không chỉ không như nhau, không chỉ không bình đẳng, mà cho đồng Nhân dân tệ lưu thông trong bất cứ hạn chế nào trái với thông lệ quốc tế, là nguy hiểm cho Việt Nam.

Dưới đây là 11 hệ lụy nguy hiểm của Thông tư số 19/2018TT-NHNN.

I. 11 HỆ LỤY NGUY HIỂM CỦA THÔNG TƯ SỐ 19/2018TT-NHNN

1. TỰ NGUYỆN TỪ BỔ LỢI ÍCH TÀI CHÍNH HỢP PHÁP THEO THÔNG LỆ QUỐC TẾ

Khi đi đến một quốc gia nào bạn chỉ có thể sử dụng được đồng tiền của quốc gia đó. Bạn buộc phải đổi tiền. Sang Thái Lan phải tiêu bằng đồng Bạt. Sang Singapore phải dùng đồng Đô la Singgapore. Đến Liên minh Châu Âu phải dùng đồng Euro…

Đến phải đổi tiền – mất phí chuyển đổi. Đi phải đổi tiền – lại mất phí chuyển đổi. Tối thiểu là hai lần mất phí chuyển đổi cho nước mình đến.

Một quốc gia có nhiều khách nước ngoài mua hàng hóa và đến du lịch hay công tác sẽ thu được một khoản lợi khổng lồ từ tác nghiệp chuyển đổi ngoại tệ.

Nay Thông tư số 19/2018TT-NHNN NHNN cho phép thương nhân biên giới, cả người VN lẫn TQ được thanh toán CNY trực tiếp mà không qua chuyển đổi sang tiền Việt Nam, tức là đã từ bỏ lợi ích chuyển đổi ngoại tệ hợp pháp mà tất cả các nước đều thực thi, một quyết định mang lại tổn thất tài chính không nhỏ cho Việt Nam. Nhớ rằng hàng hóa TQ xuất sang VN lớn hơn nhiều so với hàng hóa VN xuất sang TQ. Cho nên thương nhân TQ có được lợi thế nhiều hơn thương nhân VN.

Như vậy, Thông tư số 19/2018TT-NHNN thêm một lần nữa minh chứng sự tùy tiện lạc lõng của Việt Nam trong tiến trình phát triển của nhân loại. Đừng viện vào những nước nghèo ở châu Phi. Mà hãy học theo các nước phát triển.

2. THÚC ĐẨY BUÔN LẬU

Nếu trước đây, mọi tác nghiệp mua bán phải thanh toán qua ngân hàng, thì Thông tư số 19/2018TT-NHNN sẽ góp phần hợp pháp hóa hàng buôn lậu. Vì tất cả các hàng hóa buôn lậu sẽ được trả tiền trực tiếp tay đôi giữa hai bên mua bán, mà không qua ngân hàng, không phải lo tìm cách cách đổi và chuyển tiền lậu qua biên giới.

Có người phản bác rằng, theo quy định của Thông tư số 19/2018TT-NHNN thì chỉ được giữ đồng CNY trong 7 ngày là phải nộp vào ngân hàng. Chưa có Thông tư số 19/2018TT-NHNN mà đồng CNY đã nghênh ngang trên thị trường, huống chi là cho phép mang công khai đồng CNY trong 7 ngày. Sau 7 ngày không nộp, trong 7 ngày làm được những thương vụ gì? – hãy tự đi buôn, hay hỏi thương nhân thì khắc biết.

Lại lập luận rằng cầm đồng CNY là chỉ có thương nhân pháp nhân Việt Nam ở biên giới được phép. Người Trung Quốc có thể trở thành thương nhân pháp nhân Việt Nam ở biên giới không? Hằng hà sa số!

Sau Thông tư số 19/2018TT-NHNN, hàng hóa Trung Quốc buôn lậu sang Việt Nam sẽ tăng lên và đạt những con số còn khủng khiếp hơn. Nhất là trong bối cảnh Mỹ đánh thuế gắt gao lên hàng hóa xuất xứ Trung Quốc, buộc Trung Quốc phải đùn hàng hóa sang các thị trường khác. Thông tư số 19/2018TT-NHNN là một thang thuốc chống lưng cho Trung Quốc cầm cự với Mỹ trong cuộc chiến thương mại Mỹ – Trung.

3. TỔN THẤT VỀ THU THUẾ

Không chỉ mất phí chuyển đổi ngoại tệ trong giao dịch thương mại, Chính phủ Việt Nam còn mất một khoản thu lớn nữa do không thể đánh thuế lên hàng hóa buôn lậu. Mà khối lượng này sẽ mỗi ngày một tăng, đạt con số hàng chục tỷ USD hàng năm. Chính phủ đang thiếu tiền, mà lại chủ động từ bỏ nguồn thu thuế chính đáng này để tận thu ở những khoản khó khăn khác. Quả là đường quang không đi lại quàng vào bụi rậm.

4. KHÔNG KIỂM SOÁT ĐƯỢC THỊ TRƯỜNG HÀNG HÓA

Công dân Liên minh châu Âu đến Thụy Sĩ không cần Visa và ngược lại. Lưu thông giữa Thụy sĩ và Liên minh châu Âu không khác gì một khối thống nhất. Vậy mà đồng Euro phải chuyển đổi sang đồng Franc Thụy Sĩ nếu muốn tiêu ở Thụy Sĩ. Vì thế Thụy Sĩ kiểm soát hoàn toàn nguồn hàng hóa bán ra mua vào trên lãnh thổ của mình qua đồng Franc Thụy Sĩ.

Nay người Trung quốc sang Việt Nam tiêu tiền Trung Quốc thì Bộ Công Thương không kiểm soát được thị trường. Kéo theo Chính phủ Việt Nam không thể kiểm soát được nguồn hàng hóa mua vào bán ra. Còn Tổng cục thống kê không thể đưa ra số liệu sát thực về tổng sản phẩm xã hội.

5. MẤT QUYỀN KIỂM SOÁT VÀ ĐIỀU HÀNH THỊ TRƯỜNG TÀI CHÍNH

Cùng với mất quyền kiểm soát hàng hóa là mất quyền kiểm soát tài chính. Bộ Tài chính sẽ không kiểm soat được dòng tiền. Nguy hiểm hơn,Thông tư số 19/2018TT-NHNN đã tự nguyện san sẻ quyền điều hành nguồn tài chính cho Trung Quốc.

6. TRỞ THÀNH THỊ TRƯỜNG THUỘC ĐỊA CỦA TRUNG QUỐC

Nếu trước đây, hàng hóa Trung quốc đã tràn ngập Việt Nam, nhưng giao dịch chính thức vẫn bằng đồng tiền Việt Nam thì Việt Nam vẫn giữ được chủ quyền thị trường của mình.

Ba nhân tố cơ bản để hình thành nên thị trường là con người, hàng hóa và tiền tệ. Trung Quốc đã có hàng hóa và con người tràn ngập thị trường Việt Nam. Điều Trung Quốc đang thiếu là tiêu đồng Nhân dân tệ hợp pháp tại Việt Nam.

Nay với Thông tư số 19/2018TT-NHNN thì tiền Trung Quốc được giao dịch tại thị trường Việt Nam. Từ đây, về mặt pháp ly, lý luận và thực tế, một phần lãnh thổ Việt Nam đã trở thành thị trường của Trung Quốc.

Như vậy Thông tư số 19/2018TT-NHNN là phép mở rộng biên giới thị trường Trung Quốc sang lãnh thổ Việt Nam. Trên cùng một thị trường cùng có hai đồng tiền của hai quốc gia được lưu thông, thì một trong hai sẽ là thị trường thuộc địa. Nghĩa là, một phần lãnh thổ Việt Nam, nơi đồng Nhân dân tệ được hợp pháp lưu thông, đã trở thành thị trường thuộc địa của Trung Quốc.

Đừng bào chữa bằng thị trường Đô La chợ đen. Một đằng là hợp pháp. Một đằng là bất hợp pháp.

7. TIẾP TAY CHO THAM NHŨNG

Những người quyết định ra đời Thông tư số 19/2018TT-NHNN, cho phép đồng Nhân dân tệ lưu thông tự do hợp pháp tại khu vực biên giới Việt – Trung, có thể đã không dự liệu được một hậu quả nguy hại khác, đó là tiếp tay cho tham nhũng phát triển.

Ai cũng biết doanh nghiệp Trung Quốc thắng thầu là nhờ vào hối lộ. Không chỉ ở Việt Nam mà khắp mọi nơi trên thế giới. Như tiến sĩ Lê Đăng Doanh đã lưu ý, doanh nghiệp Trung Quốc sẵn sàng lại quả tối thiểu là 30% “tiền tươi”. Đó là trong thời kỳ đồng tiền phải chuyển qua ngân hàng, mọi giao dịch bị kiểm soát trên bảng thanh quyết toán. Việc rút tiền mặt hối lộ phải biến hình qua nhiều công đoạn tinh vi, để tránh sự phát hiện của chế tài chống tham nhũng.

Nay đồng Nhân dân tệ lưu thông và chuyển đổi tự do hợp pháp trên thị trường Việt Nam thì các doanh nghiệp Trung Quốc tha hồ đút lót mà không sợ bị phát hiện, không phải vất vả thu xếp nguồn tiền. Một cách vô tình, Thông tư số 19/2018TT-NHNN đã trở thành vũ khí tiếp tay cho tham nhũng.

8. GIÚP CHO TRUNG QUỐC THÂU TÓM CÁC DỰ ÁN KINH TẾ

Xa hơn, Thông tư số 19/2018TT-NHNN là phương tiện giúp cho Trung Quốc thắng thầu các dự án kinh tế trọng điểm, thao túng đấu thầu cổ phiếu để sở hữu các doanh nghiệp lớn của Việt Nam trong tiến trình cổ phần hóa. Nguy hiểm nữa là tăng cơ hội giúp cho Trung Quốc thâu tóm đất đai.

9. THAO TÚNG TIỀN TỆ VÀ ĐE DỌA PHÁ GIÁ TIỀN VIỆT NAM

Những điều nêu trên chưa phải là tất cả. Một ‘bí kíp” trong “liên hoàn cước” hạ đo ván Việt Nam của Trung Quốc đang được cất dấu. Đó là khi Trung Quốc nhờ Thông tư 19/2018TT-NHNN mà dự trữ được một lượng lớn tiền Việt Nam ngoài ngân hàng, và một lượng khổng lồ đồng Nhân dân tệ trên thị trường Việt Nam, ngoài tầm kiểm soát của NHNN Việt Nam, thì một phép chuyển đổi tiền tệ của Trung Quốc sẽ là cú đấm thôi sơn lên nền tài chính hom hem của Việt Nam, làm đồng tiền Việt Nam mất giá theo ý muốn của Trung Quốc.

10. ẢNH HƯỞNG ĐẾN QUYỀN KIỂM SOÁT NỀN KINH TẾ CỦA CHÍNH PHỦ

Khi mà Bộ Tài chính không kiểm soát được thị trường tài chính, khi mà Bộ Công Thương không kiểm soát được thị trường hàng hóa, khi mà Tổng cục thống kê không có số liệu chính xác về tổng sản phẩm xã hội, thì thử hỏi Chính phủ có kiểm soát được nền kinh tế quốc dân không? Đó là chưa nói đến các bất lực khác đã đề cập ở trên: bị thâu tóm các dự án kinh tế, bị thao túng đấu thầu cổ phần hóa, bị đe dọa phá giá đồng tiền Việt Nam ngoài ý muốn của Chính phủ.

11. ĐE DỌA AN TOÀN XÃ HỘI VÀ AN NINH QUỐC GIA

Còn nữa là những cú đâm lén.

Cứ nghĩ đến đặc khu Vân Đồn và quyết định của NHNN Việt Nam cho lưu thông đồng Nhân dân tệ trong thương mại biên giới Việt – Trung mà rùng mình.

Rồi đây các băng nhóm tội phạm chạy từ Trung Quốc sang, cùng với hoạt động của xã hội đen, sẽ đem đến bất an cho toàn xã hội.

Rồi đây thương nhân Trung Quốc sẽ thêm phương tiện để tung hoành mà phá hoại nền kinh tế Việt Nam.

Không cần dùng đến hình thức bình phong “Vải thưa che mắt thánh” kiểu Vũ Nhôm, Cơ quan tình báo Trung Quốc tha hồ mà múa võ trên lãnh thổ Việt Nam.

Trên đây là 11 hệ lụy nguy hại mà Thông tư số 19/2018TT-NHNN sẽ mang đến cho Việt Nam. Còn những nguy hại khác nữa chưa thể kê khai đầy đủ ở đây. Điều mà người dân lo lắng cuối cùng, chính là an nguy của Tổ Quốc. Do đó không thể không đặt vấn đề tại sao lại xuất hiện Thông tư số 19/2018TT-NHNN vào lúc này, và làm thế nào để giảm thiểu tai họa của nó.

II. AI KHÁT KHAO HIỆP ĐỊNH THƯƠNG MẠI BIÊN GIỚI?

Theo báo cáo gần nhất của Bộ tài chính, từ 2013 đến hết quý I/2018 Việt Nam xuất sang Trung Quốc khoảng 100 tỷ USD và mua của Trung Quốc 250 tỷ USD. Mỗi năm thâm hụt trung bình 25 tỷ USD. Đó là chưa kể hàng chục tỷ USD hàng hóa nhập lậu mỗi năm qua biên giới từ Trung Quốc mà Bộ Tài chính không có số liệu.

Dẫn ra điều trên để khẳng định rằng, Trung Quốc khát khao Hiệp định thương mại biên giới hơn Việt Nam nhiều lần. Và chính Trung Quốc đã hối thúc để sớm ra đời Hiệp định thương mại biên giới giữa hai nước.

III. SAO LẠI LÀ LÚC NÀY?

Không biết Trung Quốc đã ban hành quyết định cho lưu thông đồng tiền Việt Nam trên lãnh thổ Trung Quốc hay chưa, nhưng nhiều người Việt Nam bất ngờ về thời điểm ra đời Thông tư số 19/2018TT-NHNN của NHNN Việt Nam.

Một cách ngẫu nhiên, Thông tư số 19/2018TT-NHNN ngày 28/8/2018, được ban ra ngay trước ngày 2/9 và có hiệu lực vào ngày 12/10, đã phủ nỗi buồn lên đầu nhiều người Việt Nam trong dịp Quốc khánh 2/9. Ở mặt khác Thông tư số 19/2018TT-NHNN lại là niềm vui cho lãnh đạo Bắc Kinh trong dịp Quốc Khánh 1/10. Tại sao lãnh đạo của NHNN Việt Nam không thể chờ được ít tuần nữa?

Không nghi ngờ gì về việc Trung Quốc hối thúc Việt Nam triển khai điều 8 Hiệp định thương mại biên giới càng sớm càng có lợi cho Trung Quốc. Nhưng sức nóng của chiến tranh thương mại Mỹ – Trung buộc Trung Quốc phải nhanh chóng mở rộng thị trường, bù vào sự thâm hụt của thị trường Mỹ. Chiến tranh thương mại Mỹ – Trung khiến Trung Quốc gia tăng áp lực để điều 8 của Hiệp định thương mại biên giới phải thực thi sớm hơn dự định của đối tác Việt Nam. Chiến tranh thương mại Mỹ – Trung đã gián tiếp ép đẻ non Thông tư số 19/2018TT-NHNN.

IV. MỘT QUYẾT ĐỊNH KHÔNG SÁNG SUỐT

Trong suốt mấy chục năm tồn tại, NHNN Việt Nam đã có những quyết định sai lầm, gây ra nhiều tổn thất cho nền tài chính nước nhà. Điển hình nóng hổi là những quyết định về thành lập và sát nhập ngân hàng từ sau năm 2000 đến nay, đã làm điêu đứng nền tài chính Việt Nam, mà hậu quả là một loạt các vụ án lớn về ngân hàng đang phải xét xử. Nhưng hậu quả của các quyết định đó không thể so với hệ lụy của Thông tư số 19/2018TT-NHNN.

V. ĐỪNG TỰ MÌNH CHUI DẦN VÀO RỌ

Các Thống đốc NHNN Việt Nam không đủ giỏi để bỡn cợt với tài chính mà đi ngược với thông lệ quốc tế. Và cũng chưa đủ già giặn để hiểu hết Trung Quốc.

Trung Quốc đang dùng kế sách “Một vành đai một con đường để thâu tóm thế giới”. Thủ tướng Malaysia Mahathir gọi đó là Chính sách Thực dân mới. Còn Việt Nam thì đã bị Trung Quốc giăng lưới “Liên hoàn kế” bao vây nhừ nát khắp mọi nơi rồi. Nay lại tự mình chui dần vào rọ thì không ai có thể cứu giúp được.

VI. QUAY ĐẦU LẠI LÀ BỜ

Đừng nghĩ rằng các điều trên là phóng đại, là hoang tưởng. Cũng không phải do thế lực thù địch xúi dục để phá hoại tình hữu nghị và sự hợp tác giữa Việt Nam và Trung Quốc. Càng không phải tự diễn biến để chống phá nhà nước.

Như con gà xù lông trước vòng lượn của con diều hâu trên trời cao, như con bò lồng lên trước một trận động đất sắp xẩy ra, lòng yêu nước của nhân dân là cảm ứng kế biến thiên trước sự xuất hiện mọi đe dọa an ninh nước nhà. Không phải cảnh giác, mà không thể ngủ được khi Tổ Quốc bị đe dọa.

Nguyễn Ngọc Chu

(FB Nguyễn Ngọc Chu)

16 tháng 10, 2018

Lê Phú Khải - Nguyễn Duy, người “nâng cấp” ca dao


Nhà báo Lê Phú Khải













Ca dao là những viên ngọc lung linh, trong suốt, lấp lánh trên bầu trời văn hóa của dân tộc. Tưởng chừng không ai có thể làm cho nó đẹp hơn, hay hơn được nữa. Thử nghĩ, ai có thể gọt dũa thêm, trau chuốt hơn những câu ca dao như thế này:

Hỡi cô tát nước bên đàng

Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi

Vậy mà thật bất ngờ cho tất cả những người Việt trong nước và trên toàn thế giới phải sững sờ, phải lặng người đau đớn khi đọc bài thơ “Cướp” của Nguyễn Duy:


Nhà thơ Nguyễn Duy














Con ơi nhớ lấy câu này

Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan ( ca dao)

Cướp xưa băng nhóm làng nhàng

Cướp nay có đảng có đoàn hẳn hoi

Có con dấu đóng đỏ tươi

Có còng có súng dùi cui nhà tù


Ai qua thành phố Bác Hồ

Mà coi cướp đất bên bờ Thủ Thiêm

Bây giờ mẹ phải dặn thêm

Quan tham là cướp cả đêm lẫn ngày

Hai câu thơ cuối của bài “Cướp” đã “nâng cấp” ca dao có từ ngàn đời của dân tộc thành ca dao của thời đại Đảng trị độc tài ăn cướp có “Con dấu đóng đỏ tươi”.

Sau này con cháu chúng ta học văn học dân gian trong nhà trường, các nhà soạn sách giáo khoa, các thầy giáo dậy văn ắt hẳn phải dậy rằng, có những câu ca dao hữu danh, cứ đánh vào Google là thấy Nguyễn Duy!

Đề tài “ Cướp đất” lâu nay đã xuất hiện trong thơ ca Việt hiện đại. Nhà thơ Bùi Minh Quốc trong bài thơ “ Vì nhân dân quên mình” viết năm 2014 có đoạn:

“ Mẹ đào hầm từ thuở tóc còn xanh

Nay mẹ tự lột truồng lăn mình ra giữ đất!”

Có tác giả còn viết:

“Những ngày tôi sống đây

Sử gia sẽ viết gì?

Đàn ông uống thuốc rầy giữ đất

Đàn bà cởi truồng chống Đảng!” (LPK)

Nhưng phải đến Nguyễn Duy “phù phép” bằng những câu lục bát thì “cướp đất” mới thành ca dao của thời đại. Hóa thân thành ca dao là hóa thân vào cõi bất tử!

Đã từ lâu, thơ Nguyễn Duy làm chức năng Con chim báo bão của đất nước và dân tộc mình. Là người lính, Nguyễn Duy đã linh cảm thấy:

Xét cho cùng sau một cuộc chiến tranh

Phe nào thắng thì nhân dân đều bại!

Khi cái gọi là “Đổi mới” ra đời (1986), từ Mátxcơva tháng 5 năm 1988 , trong bài thơ nổi tiếng “Nhìn từ xa…Tổ quốc” anh đã viết:

đổi mới thật không hay giả vờ đổi mới

máu nhiễm trùng ta có đổi được không?

(Đường xa, NXB Trẻ 1989)

Trong bài “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ” đăng trên tạp chí Cửa Việt 1992, dự báo về cái gọi là kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, Nguyễn Duy đã viết:

thời buổi thị trường mọi việc đều có thể

có thể nước này mua trọn gói nước kia

có thể lập những liên minh ma quỷ

những công ty bán nước từng phần…

Gần đây, chuyện sẽ xây nhà hát giao hưởng 1500 tỷ trên mảnh đất Thủ Thiêm còn dòng dòng máu và nước mắt của dân oan mất đất ở Thủ Thiêm sau 20 năm đi khiếu kiện, dư luận trên mạng xã hội đã ném đá dữ dội những kẻ được xem là “văn nghệ sỹ trí thức” như Trần Du Lịch, ca sĩ Mỹ Linh đã tung hô, nói leo, ăn theo cái quyết định bất lương này của “hội đồng chuột” TP.HCM…Nhiều người đã băn khoăn là làm sao những người tạm gọi là “ưu tú” đó, lại có thể đồng tình với cái ác, cái xấu, cái đểu đó ?!

Riêng tôi thì không. Vì tôi đã đọc kỹ thơ Nguyễn Duy. Anh đã nhận diện những con người này từ lâu rồi, và vẽ chân dung họ rất sinh động:

Điếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng

Điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn

(Thơ Nguyễn Duy, NXB Hội nhà văn 2010)

Giai tầng “điếm cấp cao” này đã nẩy nở trong xã hội kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa những năm gần đây.

Nguyễn Duy xứng đáng là một nhà thơ lớn của thời đại chúng ta. Tôi nghĩ vậy.

Lê Phú Khải

15 tháng 10, 2018


TT TRUMP VÀ TRẬT TỰ THẾ GIỚI MỚI


Tổng thống Trump đọc diễn văn trong phiên họp khoáng đại thứ 73 của Đại Hội Đồng LHQ tại trụ sở LHQ ở New York vào ngày 25 tháng 9 năm 2018.
Hạ tuần tháng Chín vừa qua, Liên Hiệp Quốc họp phiên khoáng đại với sự hiện diện của nhiều quốc trưởng. TT Trump đã tới, đọc một bài diễn văn quan trọng, phác họa ra chính sách đối ngoại mới của Mỹ.
Cũng như tất cả những gì TT Trump làm hay nói, bài diễn văn đã gây sóng gió lớn, chỉ vì nó đã đưa ra cho cả thế giới thấy chính sách đối ngoại… không giống chính sách đối ngoại của bất cứ ông tổng thống tiền nhiệm nào.
Bài diễn văn của TT Trump mở đầu như một báo cáo về thành quả của ông sau gần hai năm chấp chánh. Ông đã kể lại việc kinh tế đang bộc phát, với thị trường chứng khoán tăng vọt trong khi nạn thất nghiệp đang ở mức thấp nhất, kể cả cho các khối dân thiểu số. TT Trump cũng đã không quên nhắc lại cuộc điều đình với Bắc Hàn, việc xé thỏa ước với Iran của TT Obama, cũng như hàng loạt thành quả trong chính sách đối ngoại tại Trung Đông.
Trong vấn đề Trung Đông, câu nói đáng lưu ý nhất là “…chính sách nhân đạo nhất là để người tỵ nạn ở càng gần quê nhà của họ càng tốt.” Đúng vậy, không ai muốn làm tỵ nạn sống xa quê nhà hết.
Trước đại diện của gần 200 quốc gia, TT Trump đã bênh vực chính sách mậu dịch mới của Mỹ. Ông cho rằng nước Mỹ đã quá cởi mở đón nhận hàng hóa của cả thế giới, nhưng sự rộng rãi đó đã được hồi đáp bằng những hàng rào thuế quan quá nặng trên hàng Mỹ cũng như quá nhiều biện pháp và luật lệ ngăn cản hàng Mỹ. Đưa đến tình trạng thâm thủng cán cân ngoại thương của Mỹ lên tới cả 800 tỷ một năm, hay là 13.000 tỷ trong 20 chục năm qua, là tình trạng ai cũng thấy không thể kéo dài vô tận được.
Khoan nói về tương lai, ngay cả trong quá khứ, chế độ mậu dịch tai hại đó đã khiến nước Mỹ gặp khó khăn kinh tế lớn như việc nhiều công ty phải phá sản, dân lao động bị mất việc, kinh tế trì trệ.
Ngay trước sự hiện diện của đại diện TC, TT Trump đã phạng TC thẳng cánh. Từ sau khi Trung Cộng được gia nhập Tổ Chức Mậu Dịch Quốc Tế WTO dưới thời TT Clinton, Mỹ đã mất hơn ba triệu việc làm, và 60.000 nhà máy đã bị đóng cửa. Không ai lạ gì TC không sòng phẳng trong mậu dịch quốc tế khi phần lớn kinh tế TC được Nhà Nước trợ cấp, chế độ bảo hộ mậu dịch TC hết sức gắt gao, và nhất là khi trị giá đồng Nguyên hoàn toàn giả tạo qua một hối suất chỉ dựa trên sắc lệnh của Nhà Nước chứ không phải do thị trường cung cầu quốc tế ấn định.
Nói chung, TT Trump cho thế giới biết nước Mỹ đã đi vào kỷ nguyên mới trong chính sách đối ngoại. TT Trump nói huỵch tẹt ra đó là chính sách ‘America first’, nghiã là lo cho nước Mỹ trước tiên, chứ không phải ‘nước Mỹ trên đầu tất cả mọi người’ như vài cụ tỵ nạn xuyên tạc để chửi ‘tân đế quốc’. Người ta có thể gọi đó là chính sách ‘tân cô lập’ (neo-isolationist), hay nói một cách thẳng thừng không lịch sự lắm, đó là chính sách bất cần thiên hạ. Các ông cần chúng tôi chứ chúng tôi không cần các ông.
Trên thế giới này, không có một người lãnh đạo nào bất kể vua hay tổng thống, mà lại không coi dân và đất nước mình là ưu tiên số một. Ngay cả các lãnh tụ cộng sản như Xít-Ta-Lin hay Mao, hô hào thế giới đại đồng cũng chỉ là trò bịp bợm, hô hào đại đồng dưới sự lãnh đạo của chính mình, phục vụ cho quyền lợi nước mình trước. Ai cũng ngang hàng, là ‘đồng chí’ hết, nhưng sự thật là có ‘đồng chí bé’ và ‘đồng chí lớn’. TT Trump lo cho nước Mỹ trước hết cũng là chuyện bắt buộc trong vai trò quốc trưởng của Mỹ thôi. Điểm khác là ông Trump là lãnh đạo duy nhất đủ thành thật nói thẳng quyền lợi Mỹ là ưu tiên số một, chứ không núp sau ngôn từ hoa mỹ giả dối của các chính trị gia hay cái lừa đảo của các lãnh tụ cộng sản.
Chính sách vuốt ve cả thế giới, mang tiền thuế của dân Mỹ đi đút lót cho mấy tay độc tài tham nhũng của các đệ tam quốc gia để mua phiếu của họ tại các diễn đàn thế giới đã cáo chung. Cũng cáo chung luôn là chính sách đối ngoại cong lưng lãnh đủ chi phí của cả thế giới qua những thỏa ước vớ vẩn như thỏa ước Paris về hâm nóng trái đất, hay qua những tổ chức quốc tế thiên tả như UNESCO, chuyên chi tiền thuế của dân Mỹ cho các việc trùng tu đền đài cổ lỗ của vài xứ chậm tiến (UNESCO cũng đã có lúc muốn vinh danh họ Hồ như một vĩ nhân của nhân loại!), hay OHCHR (Office of High Commission of Human Rights) với những hoạt động gọi là bảo vệ nhân quyền trên thế giới trong khi thực tế chỉ là công cụ của các xứ Ả Rập để đánh Do Thái.
Quan trọng hơn nữa, là sự cáo chung của chính sách đi đâu tổng thống cũng phải gập người xuống xin lỗi đủ chuyện, kể cả những chuyện không có phải chế ra để có lý do xin lỗi. (Một cụ tỵ nạn bào chữa: khiêm tốn là thái độ của kẻ cả trưởng thành, giống như lúa chín thì cành ngả xuống; vâng thưa cụ, giống như các quan ta cúi gập người khi yết kiến Thiên Triều đó.)
Không biết quý độc giả nghĩ sao chứ kẻ này gọi chính sách đối ngoại của TT Trump là chính sách của những người… không còn ngu. Không có lý do nào biện minh được chính sách đối ngoại vuốt đuôi của các chính quyền Mỹ ngay từ sau thế chiến thứ hai chấm dứt, nhất là trong thời điểm chiến tranh lạnh với khối cộng sản và trong thời gian có cuộc chiến tại VN.
Trong những thời kỳ đó, ta còn nhớ Hoa Kỳ bỏ bạc ngàn tỷ ra viện trợ kinh tế cho cả trăm nước chậm tiến, nhưng mỗi lần ra trước Liên Hiệp Quốc là y như rằng, toàn thể khối đệ tam quốc gia đều nhất loạt bỏ phiếu chống Mỹ. Phần lớn các ‘đồng minh’ Âu Châu cũng biểu quyết chống luôn.
Năm 1955, lãnh tụ 29 quốc gia gọi là đệ tam, họp tại Bandung của Indonesia dưới sự chủ trì của TT Soekarno và sự ủng hộ của thủ tướng Nehru của Ấn Độ và TT Nasser của Ai Cập, tuyên cáo là không theo Mỹ hay Liên Xô gì hết trong cuộc chiến tranh lạnh thời đó. Thành lập khối trung lập, gọi là ‘khối không liên kết’, tức là không theo phe tư bản Mỹ hay phe cộng sản Liên Xô, nhưng lại do Chu Ân Lai của TC giựt giây! Trên thực tế, hầu hết mấy xứ đó chìa tay nhận viện trợ Mỹ trong khi lại bỏ phiếu chống Mỹ tại Liên Hiệp Quốc. Đại cường Cờ Hoa còn chính sách đối ngoại nào ngây ngô hơn không? Cả tỷ viện trợ không mua được một lá phiếu của Congo.
Cũng trong thời điểm đó, những nước nhận được nhiều viện trợ nhất, kể cả viện trợ quân sự là các nước Trung Đông như Ả Rập Saoud, Ai Cập, Jordan,… Nhìn lại cho kỹ, Mỹ đã hưởng lợi gì? Ả Rập Saoud mang tiếng là đồng minh lớn nhất nhưng không bao giờ bỏ lỡ cơ hội chặt chém giá dầu thô là nguyên liệu sinh tử của Mỹ. Trong nước, các vua Ả Rập cổ võ cho hệ phái Hồi giáo Wahhabi cuồng tín nhất, cha đẻ tinh thần của đám khủng bố thủ phạm vụ tấn công 9/11. Ai Cập và Jordan nhận được bạc tỷ để đấm mõm cho họ đừng đánh Do Thái cho dù ai cũng biết mấy xứ này chẳng có khả năng đánh ai hết chứ đừng nói chuyện đánh Do Thái.
Từ ngày có Chương Trình Marshall ngay sau Thế Chiến chấm dứt cho đến nay, Hoa Kỳ bỏ bạc ngàn tỷ ra để tái thiết Âu Châu và nhất là lo bảo vệ Âu Châu chống một cuộc xâm lăng của Liên Xô. Đổi lại, Mỹ được gì ?
Ta nhìn lại thời chiến tranh VN, toàn thể khối Âu Châu, cầm đầu là De Gaulle của Pháp, là khối chống sự tham chiến của Mỹ mạnh nhất. Một phần vì đây là khối các nước thiên tả, có cảm tình với CSVN hơn, nhưng một phần cũng vì ích kỷ, sợ Mỹ chú trọng vào cuộc chiến tại VN quá nhiều, tốn kém quá nhiều, không còn sức bảo vệ Âu Châu chống Liên Xô nữa, bắt Âu Châu phải gia tăng ngân sách quốc phòng của họ. Ở đây, ta không nói đến chính sách ‘ăn cháo đá bát’ của Pháp, quên bẵng việc không có Mỹ can thiệp, dân Pháp đã nói tiếng Đức từ khuya rồi.
Ngay sau vụ 9/11, thái độ của Âu Châu đối với Mỹ có thay đổi đôi chút, tiêu biểu bởi việc cả chục quốc gia Âu Châu gửi lính đi đánh Afghanistan. Nhưng sự thân thiện này chẳng những chỉ mang tính tượng trưng cho có –từ vài chục đến vài ngàn quân lính tham chiến- mà lại còn khá ngắn hạn. Qua đến cuộc chiến tại Iraq, thì ‘đồng minh’ thực sự chỉ còn lại có đúng một nước Anh. Các cường quốc Âu Châu như Pháp, Đức, Ý, Tây Ban Nha biến mất hết. Đến cuộc tranh chấp với Iran thì hầu như cả khối Liên Âu lo bào chữa cho Iran. Anh, Pháp và Đức đều có những quyền lợi kinh tế rất lớn tại Iran.
Thời TT Obama là cao điểm của chính sách vuốt đuôi khi ông ta đi khắp thế giới, cúi rạp mình xin lỗi tám phương tứ hướng. Xin lỗi cho những chính sách đối ngoại sai lầm đã gây hại hay làm phiền lòng thế giới cũng như xin lỗi luôn cho những chuyện không có. Khi đó, TT Obama cũng đã nghiên cứu việc xin lỗi Nhật vì đã thả bom nguyên tử trên đất Nhật. Chỉ sau khi giới cựu quân nhân Mỹ nổi điên chống lại, hỏi có bắt Nhật Hoàng xin lỗi đã gây ra chiến tranh chết cả chục triệu người không, trong đó có cả trăm ngàn quân nhân Mỹ, thì TT Obama mới bỏ ý định nhu nhược đó.
Nhìn kỹ vào lịch sử bang giao quốc tế từ sau Đệ Nhị Thế Chiến, so sánh với chính sách đối ngoại của TT Trump và phản ứng của giới cấp tiến, ta không khỏi thấy được một cảnh chéo cẳng ngỗng quái lạ.
Ai cũng biết phe cấp tiến, nhất là tại Âu Châu, chủ trương thiết lập một thế giới tuy không hoàn toàn là thế giới đại đồng của chủ nghiã cộng sản, nhưng rất gần với thế giới đó, qua cái gọi là toàn cầu hóa –globalization, tiêu biểu bởi việc xóa dần biên giới, biên giới kinh tế trước rồi biên giới chính trị sau. Xóa biên giới qua các liên minh kinh tế, chính trị, và cả quân sự. Bắt đầu bằng những liên minh địa phương rồi lan ra như vết dầu loang, với đặc điểm là không có xứ nào thống trị xứ nào. Liên Âu được coi như là mô thức mẫu mực. Cho đến khi bắt đầu sứt mẻ với sự rút lui của Anh.
Nhưng đó là nói chuyện nguyên tắc. Trên thực tế, thế giới sau Thế Chiến là thế giới hoàn toàn thống trị bởi Mỹ. Dĩ nhiên là thống trị về kinh tế quá hiển nhiên, nhưng cũng thống trị về chính trị, quân sự, cả văn hoá luôn.
Trong phạm vi chính trị, không ai lạ gì vai trò của CIA từ thời TT Eisenhower đến thời TT Bush cha trong việc giúp gian lận bầu cử tại các nước chậm tiến dân chủ nửa mùa, hay giúp đảo chánh như tại Iran, Phi Luật Tân, Congo, Nam VN, Chile, Argentina,... Sự thống trị của Mỹ lên đến cao điểm sau khi các cường địch Liên Xô và Trung Cộng xụp đổ. Có lẽ vì vậy mà vai trò khuynh đảo chính trị của CIA sau đó giảm đi nhiều vì không cần thiết nữa.
Nói cách khác, thế giới từ sau Thế Chiến là thế giới của Mỹ trọn vẹn. Có thể gọi là toàn cầu hoá dưới sự thống trị của Mỹ. Sau đó, hạng hai là các đại cường như Trung Cộng và Liên Xô/Nga.
Thực tế mà nói, cái gọi là ‘toàn cầu hóa’ hiểu theo nghĩa một thế giới không biên giới, không bá chủ, chưa bao giờ có thật. Thực tế, các liên minh kinh tế chỉ có mục đích không nói ra là để cản bớt sự thống trị của Mỹ.
Bây giờ, TT Trump có vẻ như đang đi ngược chiều khuynh hướng toàn cầu hoá giả tạo, tập trung quyền lực đó với chính sách tân cô lập, lo cho Mỹ trước tiên, trong khi bất cần thế giới. Tức là giảm thiểu sự thống trị của Mỹ. Chẳng những vậy, TT Trump cũng có vẻ chủ trương rút ra khỏi các liên minh, kinh tế hay chính trị, như TPP hay NATO luôn. Như vậy có phải là ‘đế quốc Mỹ’ đang thu rút lại, ‘cởi trói’ cho thế giới, không?
Nếu đúng vậy thì phe cấp tiến với chủ trương đại đồng, chống ‘đế quốc’, phải hoan nghênh, cổ võ cho cái trật tự thế giới mới của TT Trump đề ra mới phải vì đó mới thật sự là chuyện ‘toàn cầu hóa’, một thế giới của hợp tác giữa những quốc gia hoàn toàn độc lập không có ‘đế quốc’ Mỹ thao túng phải không? Như vậy sao lại xúm lại chống? Có cái gì mâu thuẫn hay sai lầm không? Báo Washington Post đã chỉ trích TT Trump đang bỏ đồng minh. Mỹ vươn tay ra bị chửi là đế quốc, rút tay về thì bị gọi là phản bội đồng minh. Thế thì TT Trump làm chuyện gì mới không bị phe cấp tiến đả kích?
Có một khiá cạnh nữa của toàn cầu hóa mà ít người hiểu. Ta xem báo thường thấy mỗi khi các đại cường kinh tế họp nhau tại đâu là nơi đó có những đám quá khích biểu tình phá rối. Tại sao? Tại vì họ chống lại khiá cạnh tiêu cực –hay chính xác hơn- khiá cạnh thật của toàn cầu hóa. Đó chỉ là cái mánh của đại tư bản, tìm chỗ sản xuất hàng với phí tổn tối thiểu, tối thiểu qua lương chết đói cho nhân công, và tối thiểu qua việc những xứ chậm tiến không có những luật lệ lao động và luật lệ môi trường quá khắt khe, quá tốn kém. Để giúp gia tăng tối đa lợi nhuận của các đại tập đoàn.
Kết quả là các đại công ty như Nike, Apple,... hưởng lợi nhờ môi trường lao động thuận lợi cho họ tại Việt Nam, Bangladesh, Trung Cộng,... Mấy xứ này được hưởng lợi gì? Cái lợi đầu tiên phải nhìn nhận là dân có việc làm thật. Nhưng bù lại, đám dân lao động đó thật sự bị bóc lột đến tận xương tủy qua mức lương chết đói, qua những điều kiện làm việc cực kỳ thê thảm, nguy hại cho sức khỏe về lâu về dài. Không khác gì thực dân Pháp ngày xưa khoe mang công ăn việc làm cho Đông Dương qua việc khai thác tận cùng các phu mỏ đồn điền cao su trong nam hay các mỏ than ngoài bắc.
Cái tiếu lâm trong câu chuyện là Việt Nam chẳng hạn, có thể đưa thống kê ra khoe với thế giới là đã có tỷ lệ thất nghiệp thấp, đã có tổng sản lượng cao, đã có mức xuất khẩu nhất nhì trên thế giới, đã nhận được bạc tỷ đầu tư của thế giới,... Ngân Hàng Thế Giới nhẩy vào, diễn giải mấy thống kê cuội đó, để ca tụng kinh tế Việt Nam đang phát triển mạnh, có tương lai huy hoàng. Hình như chưa ai nghiên cứu về thảm họa của dân lao động tại VN ngày nay hết. Đây là chưa nói đến những thảm họa gây ra cho môi trường.
Nhìn vào vấn đề dưới khiá cạnh này, toàn cầu hoá có gì tốt cho các xứ gọi là chậm tiến? TT Trump phá cái toàn cầu hoá đó có lợi cho những nước đó hay có hại? Tại sao khối cấp tiến, mang tiếng là lo cho dân nghèo, lại ủng hộ toàn cầu hóa bóc lột kiểu Nike và Apple? Tại sao với tư cách một người dân gốc Việt, chúng ta lại đả kích chính sách tân cô lập của ông Trump?
Bài diễn văn trước Liên Hiệp Quốc của TT Trump là một bài diễn văn cực kỳ quan trọng vì nó vạch rõ hướng đi của Mỹ trong quan hệ với cả thế giới, ít nhất ngày nào TT Trump còn tại chức. Điều đáng nói –hay đáng buồn nếu muốn chính xác- là TTDC và dĩ nhiên truyền thông thông ngôn của ta, đã chỉ biết chúi đầu bình luận về việc TT Trump vỗ ngực quá lố bị các đại diện thế giới cười vào mũi. Sự thật là có thể đại sứ Trung Cộng ngồi cười khẩy trong hội trường Liên Hiệp Quốc, nhưng chủ tịch Tập Cận Bình tại Bắc Bình lại đang lo sốt vó khi thấy TT Trump đang phá nát kế hoạch ngũ niên hay thập niên hay bách niên gì đó để phát triển kinh tế xứ ông, trong khi hàng vạn nhà kinh doanh TC trơ mắt nhìn hơn 5.000 tỷ đô trị giá của các doanh nghiệp TC bốc hơi.
Thông điệp cho những đại diện các nước cười khẩy vào mũi Trump: “nếu anh tấn công ông ta, ông ta sẽ đánh lại mạnh gấp 10 lần”. Đây không phải là ý nghĩ của kẻ này đâu, mà là nhận định của bà Melania, người đã sống chung với ông Trump 13 năm rồi. Ai ghét ông Trump có thể gọi ông là “dân du côn”, sự kiện là ông thần này chưa bao giờ là người chịu thua ai. Thú thật, với kẻ này, một tổng thống trả đòn gấp 10 lần vẫn hơn một tổng thống suốt ngày xin lỗi.
Ngay trong bài diễn văn, TT Trump đã nói rõ “chúng tôi sẽ coi lại viện trợ của Mỹ, trong tương lai, chúng tôi sẽ viện trợ cho các nước tôn trọng chúng tôi và thẳng thắn mà nói, là bạn của chúng tôi”. Muốn chửi Mỹ gì thì chửi, muốn cười khẩy tổng thống Mỹ thì cười, nhưng đừng quên là nước Mỹ trên thực tế thống trị cả thế giới qua những việc như viện trợ cho cả thế giới, mua và bán hàng với cả thế giới, kiểm soát tài chánh của cả thế giới, Wall Street chi phối thị trường chứng khoán cả thế giới, đồng đô-la là tiền của cả thế giới,... mà Mỹ cũng là cảnh sát mà cả thế giới cầu cứu mỗi khi có chuyện, quân lực Mỹ có thể xóa bất cứ xứ nào trên bản đồ thế giới trong vòng vài ngày. Ai là người cười khẩy cuối cùng?
Trong bài diễn văn, TT Trump có đề cập đến một vấn đề mà dân tỵ nạn Việt nghe rất bùi tai. TT Trump lên án các chế độ gọi là ‘xã hội chủ nghiã’.
TT Trump chỉ rõ sự thất bại và tàn ác của chủ nghiã cộng sản –communism-, cho dù được trang điểm, tô son vẽ phấn lại dưới cái tên là ‘xã hội chủ nghiã’ –socialism. Liên bang Xô Viết và cả Đông Âu đã tan vỡ. Trung cộng và vài anh cộng sản nhí như Việt Nam, Căm-Pu-Chia, Lào, Cuba đã biến thái thành những quái thai đầu Các Mác đuôi tài phiệt.
Venezuela được TT Trump đưa ra làm bằng chứng không chối cãi được về sự thất bại của cái lý thuyết không tưởng đó. Chủ nghiã vô sản thực sự đã biến xứ giàu có nhất Nam Mỹ thành một xứ vô sản thật, trong đó cả nước trở thành nghèo mạt rệp, với hơn 2 triệu dân đã ‘vượt biên’ qua các nước láng giềng.
Nhận xét của TT Trump về cái gọi là xã hội chủ nghĩa giải thích rõ ràng cuộc di tản trốn chạy VC của chúng ta cũng như giải thích việc tại sao cộng đồng ta vẫn kiên trì chống chế độ CSVN sau gần nửa thế kỷ lưu vong. Cộng đồng tỵ nạn phải vui mừng, hoan nghênh ông tổng thống đồng minh Trump, đúng không? Không đúng!
Kẻ này đã nhận được email của một cụ tỵ nạn, chỉ trích TT Trump ‘lạc hậu’, giờ này còn chửi cộng sản, làm như thể các nước ‘xã hội chủ nghiã’ bây giờ là thiên đàng hạ giới hết rồi. Cụ này cho rằng TT Trump chỉ là có gian ý muốn đánh đối thủ ‘xã hội chủ nghiã’ để áp đặt chế độ tân đế quốc ‘America first’ lên thế giới thôi. Thế mới nói cái bệnh TDS (Trump Derangement Syndrome) đã ăn quá sâu vào vài cụ tỵ nạn rồi.
Vũ Linh

Siêu bão Trump đang quần xéo Trung Quốc
Lúc này, cả thế giới, đổ dồn về phía Trung Quốc, đang chao đảo, trước cơn bão mang tên Donald Trump. Bão mười phương, tám hướng, đang quần xéo TQ, ngày càng giật cấp, khó lường. Hậu quả, bước đầu, đã rõ: Tỷ giá đồng Nhân Dân Tệ sụt 8%, chỉ số thị trường chứng khoán giảm 21% so với năm ngoái và liên tục đỏ sàn, tuột dốc từng ngày. Giới não trí TQ, đã bừng tỉnh, ngộ ra: Không phải Trump đánh thuế, gây chiến thương trường, mà Trump đang quần xéo TQ từ mọi hướng, với ý đồ huỷ diệt cái Chủ Nghĩa Xã Hội Lưu Manh Ăn Cắp, Được gọi là CNXH Trung Quốc tiến bộ.

* Cội nguồn cơn bão:
Donald Trump độc, lạ, nhưng cũng học kế sách của Ronald Reagan, trước đó. Reagan đắc cử TT (1/1981), với khẩu hiệu: "Làm cho nước Mỹ mạnh trở lại". Mới đây, Donald Trump đắc cử (1/2017), cũng với khẩu hiệu: "Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại". Để đạt mục đích, cả hai cùng mưu lược: Một tay nâng nước Mỹ, một tay dìm đối thủ (gây nguy hại nhất cho nước Mỹ). Đối thủ của Mỹ thời Reagan là Liên Xô, còn đối thủ của Mỹ thời Trump là Trung quốc.

Khởi sự cuộc chiến của Reagan, là khi ông đứng tại bức tường Berlin (12/6/1987) kêu gọi: "Tổng Bí thư Gorbachev, nếu ông muốn mưu cầu hoà bình, thịnh vượng, cho Liên Xô và Đông Âu... hãy đến cổng thành này, hãy mở cánh cổng này. Gorbachev, hãy phá đổ bức tường này!". Và sau đó, bằng những diệu kế, 2 năm sau (1989) là các nước Đông Âu và 3 năm sau (1991) là Liên Xô sụp đổ, tan rã...

Lúc bấy giờ, trong nước Mỹ, lạm phát từ thời Jimmy Cater bình quân 12,5%, đã giảm xuống còn 4,4%, thất nghiệp dao động 7,5%... nước Mỹ đã mạnh trở lại, Reagan vững vàng 2 nhiệm kỳ TT.

Còn hiện tại, để hủy diệt đối thủ, ngày 25/9/2018, tại kỳ họp 73 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, Donald Trump chỉ trích CNXH, thực chất là chỉ trích TQ, rằng: "Gần như nơi nào mà CNXH hay CNCS được thử nghiệm, chúng cũng gây ra đau khổ, tham nhũng và mục nát". Và kêu gọi: "Tất cả các quốc gia trên thế giới, cần chống lại CNXH". Donald Trump lấy cớ ý thức hệ để tuyên chiến với TQ.

Trước đó, Trump đã "thập diện mai phục" (như tên một bộ phim của TQ, công chiếu năm ngoái), với những khởi động, mà nhiều người mắt ngắn, cạn nghĩ, cho là rồ dại... Đến giữa năm nay, khi cổ máy quốc nội đã tạm êm bánh xích, Trump bắt đầu trút bão, vùi dập đối thủ.

* CƠN BÃO "thập diện":

•VỀ KINH TẾ:

Trump kết tội TQ là: "Nền kinh tế phi thị trường", "Làm biến dạng thị trường". Không thể tương tác với nền KT Hoa Kỳ và hoà hợp với KT thế giới...

Trump mở màn tấn công, bằng việc đánh thuế 25% lên 50 tỉ, rồi 10% lên 200 tỉ đô la (13/9) và bây giờ là 567 tỉ hàng hoá vào Mỹ. Đồng thời, khoá chặt cửa vào bắc Mỹ của TQ, với việc huỷ bỏ hiệp định NAFTA (1994) đã ký với Canda và Mexico, thay bằng hiệp định mới USMCA (1/10) với nội dung tiên quyết: Cấm các nước giao thương với "nền KT phi thị trường" TQ.

Cùng lúc, Mỹ xúc tiến thành lập liên minh chống TQ, bao gồm các nước có nền KT mạnh như EU, Nhật, Úc, Canada, Ấn Độ... Và tiến tới có thể cấm vận TQ, như đã cấm vận Triều Tiên...

Xoáy lốc hơn, Mỹ chặn mạch máu dầu của TQ. Hàng năm, TQ nhập khẩu 70% xăng dầu, cho nền KT. Hiện tại, Mỹ đã ngưng cung cấp 1/5 trong số đó. Và đang bao vây, cấm vận Venezuela, Iran, hai dòng dầu chính chảy về TQ. Trump cũng lộ ý đồ tháo dỡ tổ chức OPEC, để ngăn chặn từ nguồn.
Một cơn lốc gió độc khác, sớm muộn sẽ quần đảo TQ: Trump đang mưu tính đẩy TQ ra khỏi WTO- gạt bỏ ra khỏi cuộc làm ăn toàn cầu, cách ly với thế giới văn minh...

•VỀ CHÍNH TRỊ:

Trump chỉ trích CNXH (thực chất là chĩa vào TQ): Tàn bạo, tham nhũng, mục nát, đem lại bần cùng, khổ nạn cho người dân. Mục đích của Trump là cô lập TQ trước cộng đồng quốc tế, đẩy khỏi sân chơi toàn cầu.

Mặt khác, Trump vỗ mặt TQ với việc doạ đuổi như bầy gà, hơn một triệu người TQ, ra khỏi nước Mỹ (bao gồm 7.000 quan chức chui lủi tại Mỹ 1,180 triệu người liên quan và 330.000 SV), kể cả đóng băng tài khoản.

Độc hiểm hơn, Trump đang tính cuộc cờ: Xoá sổ Liên Hợp Quốc, để tạo lập một LHQ mới, lấy cớ đẩy TQ ra khỏi HĐBA (gồm có Mỹ, Anh, Pháp, Nga, TQ), để không có cơ hội cản trở Mỹ, trong các cuộc bỏ phiếu.

•VỀ QUÂN SỰ:

Mỹ đã trừng phạt TQ việc mua vũ khí Nga (tiêm kích và tên lửa), với lý do vi phạm lệnh trừng phạt của Mỹ, nhằm hạn chế tiềm lực của TQ.

Tiếp đến (30/9), Mỹ điều tàu khu trục hạm USS Decatur, tuần tra khu vực đảo Ga Ven, Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa. Cùng lúc, thoả thuận bán cho Đài Loan 1 tỷ USD vũ khí và tuyên bố tháng 11, sẽ tập trận "cấp toàn cầu" ở eo biển Đài Loan và Biển Đông, thách thức TQ.

Giật cấp hơn nữa, Thượng viện Mỹ thông qua Đạo luật NDAA (Đạo luật uỷ quyền Quốc phòng), trị giá 716 tỉ đô la, dùng để:

- Ngăn chặn hoạt động xâm chiếm đất đai, biển đảo của TQ trong vùng biển Đông Nam Á (cắt đứt đường lưỡi bò),
- Ngăn chặn các hoạt động gián điệp của TQ chống Hoa Kỳ và thế giới.
- Ngăn chặn các kế hoạch của TQ làm suy yếu Hoa Kỳ...

* Bão mười phương, tám hướng, đang quần xéo TQ, ngày càng giật cấp, khó lường. Hậu quả, bước đầu, đã rõ: Tỷ giá đồng Nhân Dân Tệ sụt 8%, chỉ số thị trường chứng khoán giảm 21% so với năm ngoái và liên tục đỏ sàn, tuột dốc từng ngày.

Giới não trí TQ, đã bừng tỉnh, ngộ ra: Không phải Trump đánh thuế, gây chiến thương trường, mà Trump đang quần xéo TQ từ mọi hướng, với ý đồ huỷ diệt cái Chủ Nghĩa Xã Hội Lưu Manh Ăn Cắp, Được gọi là CNXH Trung Quốc tiến bộ.

Liệu binh pháp Tôn Tử và ngài "Hoàng đế trọn đời" họ Tập, có giúp TQ, vượt thoát được cơn bão độc Donald Trump?

Nguyễn Quang Cương
FB Nguyễn Quang Cương

(Blog TTD)

11 tháng 10, 2018

Nguyễn Ngọc Chu - Nhất thể hóa: Ván cờ lấp lửng nước đi




Tổng BT Nguyễn Phú Trọng
Bức tường quan ngại thứ nhất của TBT Nguyễn Phú Trọng là “ Bí thư kiêm Chủ tịch thì to quá. Ai kiểm soát ông?” – như lời ông nói với cử tri vào tháng 5/2015. Nghĩa là lúc đó ông chưa ủng hộ mô hình “Bí thư kiêm Chủ tịch”. Còn bây giờ, “Có phải nhất thể hóa đâu”, “ Không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống” – là trả lời của ông cho cử tri sáng 8/10/2018 tại Hà Nội.

Bức tường quan ngại thứ hai, là ông đang chưa tìm thấy “chiếc lồng nhốt quyền lực”. Thế mà nay lại tập trung quyền lực của 2 chức vụ to nhất nước vào một người thì theo lẽ thường, mối quan ngại sẽ lớn hơn gấp bội. “Ai kiểm soát ông”? May chăng, người được tập trung quyền lực lại là chính ông, nên mối lo của ông về thao túng quyền lực sẽ phần nào khác đi từ góc nhìn của cá nhân ông. Về tập trung quyền lực, TBT Nguyễn Phú Trọng cũng đã không dưới một lần đề cập đến quyền lực tổng thống các nước phương Tây, “muốn làm gì thì làm” – không dân chủ!

Bức tường quan ngại thứ ba, là “Thống lĩnh lực lượng vũ trang”, đảm nhận chức “Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh Quốc gia”. Trên danh nghĩa đây là chức vụ rất quan trọng. Thời TBT Lê Duẩn, Chủ tịch Tôn Đức Thắng không phải là UVBCT, mọi quyết định quan trọng nhất về điều động quân đội đều do TBT nắm giữ, nên chức “Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh Quốc gia” có phần hình thức. Dẫu là hình thức nhưng vẫn là hai chức vụ quan trọng riêng biệt, rất khó xóa bỏ. Đặc biệt, trong trường hợp là UVBCT, nếu biết tận dụng, thì quyền lực của Chủ tịch nước sẽ rất lớn.

Bức tường quan ngại thứ tư, là sự phá bỏ mô hình 4 cột nhà “tứ trụ” để chuyển sang mô hình nhà “kiềng 3 chân”. Ngay cả thời cụ Hồ Chí Minh thì vẫn là mô hình “tứ trụ”. Bởi có Tổng bí thư hoặc Bí thư thứ nhất. Đây là điều khác biệt mang tính nguyên tắc, hoàn toàn không đơn giản vì liên quan đến chủ thuyết mà Việt Nam chưa có thực tế.

Nhưng bây giời thì TBT Nguyễn Phú Trọng đã bước qua cả bốn bức tường mà chính ông quan ngại, cho dù là “tình huống” như ông nói. Bước đi của ông mở ra những kỳ vọng cùng với những mạo hiểm tiềm ẩn.

NHẤT THỂ HÓA HIỂU NHƯ THẾ NÀO?

Như chính TBT Nguyễn Phú Trọng đã nói “Có phải nhất thể hóa đâu”. Vì thế cần khoanh vùng bằng định nghĩa để tránh các tranh luận làm lệch chủ đề.

“Nhất thể hóa” trong bài viết này chỉ việc TBT Đảng sẽ đảm nhận luôn chức Chủ tịch nước; Bí thư Đảng các cấp xã, huyện, tỉnh sẽ đảm nhận chức vụ Chủ tịch ủy ban nhân dân cấp địa phương tương ứng; các Ban của Đảng đưa về các Bộ; Hai bộ máy Đảng và chính quyền địa phương sẽ gộp vào một.

TẠI SAO NÊN ỦNG HỘ NHẤT THỂ HÓA?

Lý do quan trọng nhất để ủng hộ “Nhất thể hóa” là vì giảm biên chế bộ máy, giảm nhà cửa cũng như phương tiện cung cấp cho bộ máy, giảm nguồn tài chính nuôi dưỡng bộ máy.

Khắp 63 tỉnh thành, 2 bộ máy của Đảng và Chính quyền nằm ở các tòa nhà to lớn oai phong riêng biệt. “Nhất thể hóa” sẽ giải phóng nhiều nhà cửa phương tiện, cắt giảm hàng chục vạn biên chế. Nhờ đó mà tiền thuế của Nhân dân đóng góp sẽ bớt bị hoang phí.

Lý do quan trọng thứ hai để ủng hộ cho “Nhất thể hóa” là về đối ngoại. Bộ Ngoại giao sẽ không còn phải khổ sở đàm phán với các nước cho các chuyến thăm chính thức của TBT. Do chỉ là TBT của Đảng nên không được đón chào theo nghi lễ nguyên thủ. Chỉ là đảng phái nên không chính danh trong đàm phán đại diện quốc gia, không có tư cách để ký kết. Về điều này TBT Nguyễn Phú Trọng rất thấu hiểu qua chuyến thăm Mỹ của ông vào tháng 7 năm 2015, cũng như các chuyến đi của ông Phạm Quang Nghị (7/2014) và ông Đinh Thế Huynh (10/2016) sang Mỹ .

Cần lưu ý vắn tắt rằng, Nhất thể hoá không gải quyết được vấn đề căn bản của Việt Nam, không giải phóng được nội lực tự do toả sáng của người Việt, không huy động được trí tuệ của người Việt vào quản lý đất nước. Nhất thể hoá cũng không ngăn cản được tham nhũng, cũng không chống được chạy chức, chạy quyền. Nhất thể hoá được ủng hộ đơn giản chỉ bởi hai lý do nêu trên.

ĐỪNG LẠM DỤNG HAI TỪ “LÒNG DÂN”

Mấy ngày qua, một số vị phát biểu ý kiến cá nhân của mình, nhưng lại hàm hồ nhân danh nhân dân, là “Lòng dân”. Dân có được hỏi ý kiến đâu mà lại nói là “Lòng dân”. Nếu muốn thật biết “Lòng dân” thì hãy hỏi đi và sẽ rõ.

Ngay cả nói “ý Đảng” cũng không đúng. Đó là ý của gần 200 UVTƯ chứ không phải của tất cả 4 triệu đảng viên. Nói gần đúng hơn là “ Ý Trung ương Đảng”. Nhưng thực ra cũng không hẳn thế. Vì có UVTƯ biểu quyết trái với suy nghĩ thực của mình.

ĐỪNG NỬA VỜI

Lời của TBT Nguyễn Phú Trọng “ Không phải vì nhất thể hóa, đây là tình huống” cho thấy sự lấp lửng đã xác định.

“ Tình huống” có nghĩa là việc TBT đảm nhận chức Chủ tịch nước trong Đại hội XIII sẽ không đương nhiên mà phụ thuộc vào con người cụ thể. Ông A thì có thể đảm nhận cùng lúc cả hai chức, còn nếu là ông B thì lại không. Từ đó để thấy vấn đề chưa kết thúc. Rất tùy thuộc vào ai sẽ là TBT tiếp theo.

“Có nhất thể hóa đâu” nghĩa là hai bộ máy vẫn sẽ riêng biệt. Điều này trái hẳn với mong muốn “ Nhất thể hóa” để bớt hoang phí tiền thuế của Dân.

Có người sợ tập trung quyền lực vào một người thì sẽ trở thành độc tài. Thử hỏi lịch sử của các nước XHCN có nước nào mà không đẻ ra các nhà độc tài? Đã độc quyền lãnh đạo rồi thì “tứ trụ” hay “tam trụ” hay “nhất trụ” cũng chỉ là phân quyền lực trong BCT chứ không phải phân quyền lực trong Dân.

Để giải tỏa mối lo độc tài quyền lực thì điều TBT Nguyễn Phú Trọng cần phải thực hiện là ông không tiếp tục đảm nhận chức vụ TBT trong Đại hội XIII vào năm 2021 vì đã hai nhiệm kỳ. Không thể phá bỏ quy định 2 nhiệm kỳ đã thành thực tiễn kể từ năm 1986 bằng bất cứ lý do gì và dưới bất cứ hình thức nào. Kéo dài thêm nhiệm kỳ thứ 3 chính là độc tài quyền lực.

Để giảm bớt gánh nặng ngân sách thì hãy “Nhất thể hóa” triệt để, nhập hai bộ máy Đảng và chính quyền làm một. Hơn thế nữa, chính “Nhất thể hóa” sẽ giảm bớt số lượng những lãnh đạo chấp chứa mục đích tham nhũng. Sẽ bớt gánh nặng cho cuộc đấu tranh chống tham nhũng. Đối với Dân, cả hai bộ máy đều chứa đầy tham nhũng. Giảm đi bộ máy nào cũng tốt hơn cho Dân.

Điều không thể không nói, rằng vài người trong BCT muốn TBT Nguyễn Phú Trọng đảm nhận cùng lúc hai chức vụ TBT và Chủ tịch nước chính còn vì mục đích tạo tiền lệ mở đường để họ đương nhiên đi theo trong tương lai. Đừng trói buộc họ. Ít nhất là chính danh tư thế nguyên thủ để công cán nước ngoài sau Đại hội XIII sắp tới.

Nguyễn Ngọc Chu

(FB Nguyễn Ngọc Chu)

10 tháng 10, 2018


MỸ QUYẾT ĐỊNH TẤN CÔNG TRUNG QUỐC 


"...Trong 17 năm qua, GDP của Trung Quốc đã tăng gấp 9 lần; trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới. Phần lớn thành công này được thúc đẩy bởi đầu tư của Mỹ tại Trung Quốc. Và Đảng Cộng sản Trung Quốc cũng đã sử dụng một kho chính sách không phù hợp với thương mại tự do và công bằng, trong đó thuế quan, hạn ngạch, thao túng tiền tệ, cưỡng bức chuyển giao công nghệ, trộm cắp tài sản trí tuệ và trợ cấp công nghiệp được ban phát vô tội vạ chỉ là một vài trong số đó. Những chính sách này đã xây dựng cơ sở sản xuất của Bắc Kinh, với hậu quả là tổn thất của các đối thủ cạnh tranh - đặc biệt là Mỹ.
Hành động của Trung Quốc góp phần vào thâm hụt thương mại với Hoa Kỳ mà năm ngoái đã lên đến 375 tỷ USD - gần một nửa thâm hụt thương mại toàn cầu của chúng ta. Như Tổng thống Trump vừa nói tuần này, "chúng ta đã tái thiết Trung Quốc" trong 25 năm qua.
Bây giờ, thông qua kế hoạch “Made in China 2025”, Đảng Cộng sản đã đặt mục tiêu kiểm soát 90% các ngành công nghiệp tiên tiến nhất thế giới, bao gồm robot, công nghệ sinh học và trí tuệ nhân tạo. Để giành được những đỉnh cao chỉ huy của nền kinh tế thế kỷ 21, Bắc Kinh đã chỉ đạo các quan chức và doanh nghiệp của mình thâu tóm tài sản trí tuệ Mỹ - nền tảng cho sự lãnh đạo kinh tế của chúng ta - bằng mọi phương tiện cần thiết.

Bắc Kinh hiện yêu cầu nhiều doanh nghiệp Mỹ chuyển giao bí mật thương mại của họ để đổi lại hoạt động kinh doanh tại Trung Quốc. Họ cũng phối hợp và tài trợ cho việc mua lại các công ty Mỹ để giành quyền sở hữu sáng tạo của những công ty này. Tệ hại nhất là các cơ quan an ninh Trung Quốc đã chủ mưu đánh cắp trọn gói công nghệ Mỹ - bao gồm các bản thiết kế quân sự tối tân.
Và bằng cách sử dụng công nghệ bị đánh cắp đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc đang lấy lưỡi cày rèn gươm trên một quy mô lớn…
Chi tiêu quân sự của Trung Quốc hiện bằng toàn thể phần còn lại của châu Á gộp lại, và Bắc Kinh đã ưu tiên khả năng làm xói mòn lợi thế quân sự của Mỹ - trên đất liền, trên biển, trên không, và trong không gian. Trung Quốc khăng khăng đẩy Hoa Kỳ ra khỏi Tây Thái Bình Dương và cố gắng ngăn cản chúng ta hỗ trợ các đồng minh của mình.
Bắc Kinh cũng sử dụng sức mạnh của mình nhiều hơn bao giờ hết. Tàu Trung Quốc thường xuyên tuần tra quanh quần đảo Senkaku, được quản lý bởi Nhật Bản. Và trong khi nhà lãnh đạo Trung Quốc đứng trong Vườn Hồng của Nhà Trắng năm 2015 và nói rằng đất nước của ông "không có ý định quân sự hóa Biển Đông", ngày nay, Bắc Kinh đã triển khai tên lửa chống hạm và phòng không trên một chuỗi căn cứ quân sự được xây dựng trên các đảo nhân tạo.
Sự hung hăng của Trung Quốc được dịp phô bày trong tuần này, khi một tàu hải quân Trung Quốc áp sát tàu USS Decatur ở khoảng cách 41 mét khi nó tiến hành các hoạt động tự do hàng hải trên Biển Đông, buộc tàu của chúng ta phải nhanh chóng cơ động để tránh va chạm. Bất chấp sự quấy rối liều lĩnh như vậy, Hải quân Hoa Kỳ sẽ tiếp tục bay, đi tàu và hoạt động ở bất cứ nơi nào luật pháp quốc tế cho phép và theo nhu cầu lợi ích quốc gia của chúng ta. Chúng ta sẽ không bị đe dọa; chúng tôi sẽ không rút lui.
Mỹ từng hy vọng tự do hóa kinh tế sẽ thúc đẩy Trung Quốc đi đến quan hệ đối tác lớn hơn với chúng ta và với thế giới. Thay vào đó, Trung Quốc đã chọn cách xâm lăng kinh tế, điều này đến lượt nó lại thúc đẩy quân đội của họ ngày càng phát triển.
Bắc Kinh cũng không hướng tới quyền tự do lớn hơn cho người dân của họ như chúng ta kỳ vọng. Có lúc, Bắc Kinh xích gần đến quyền tự do và tôn trọng nhân quyền nhiều hơn, nhưng trong những năm gần đây, họ đã quay ngoắt về phía sự kiểm soát và áp bức.
Ngày nay, Trung Quốc đã xây dựng một nhà nước giám sát độc nhất vô nhị, và nó càng ngày càng mở rộng và bừa bãi - thường với sự giúp đỡ của công nghệ Mỹ. Tương tự, "Vạn lý hỏa thành của Trung Quốc" cũng ngày càng cao hơn, hạn chế đáng kể dòng chảy tự do thông tin đến với người dân Trung Quốc. Và đến năm 2020, các nhà cai trị của Trung Quốc nhắm đến việc thực thi một hệ thống Orwell dựa trên việc kiểm soát hầu hết khía cạnh của đời sống con người – với cái gọi là “điểm tín nhiệm xã hội”. Theo ngôn ngữ trong bản thiết kế chính thức của chương trình, nó sẽ "cho phép người được tín nhiệm rong chơi cùng trời cuối đất, trong khi khiến người mất uy tín không nhấc nổi một bước".
Và khi nói đến tự do tôn giáo, một làn sóng truy bức mới đang ập xuống với các Kitô hữu, Phật tử và người Hồi giáo Trung Quốc…
Tháng trước, Bắc Kinh đóng cửa một trong những nhà thờ ngầm lớn nhất Trung Quốc. Trên khắp đất nước, nhà chức trách đang giật đổ thánh giá, đốt kinh thánh và cầm tù các tín hữu. Và Bắc Kinh giờ đây đã đạt được thỏa thuận với Vatican, mang lại cho Đảng Cộng sản vốn tuyên xưng vô thần một vai trò trực tiếp trong việc bổ nhiệm các giám mục Công giáo. Đối với các Kitô hữu Trung Quốc, đó là những thời kỳ tuyệt vọng.
Bắc Kinh cũng đang trấn áp Phật giáo. Trong thập niên qua, hơn 150 tu sĩ Phật giáo Tây Tạng đã tự thiêu để phản đối sự đàn áp của Trung Quốc đối với niềm tin và văn hóa của họ.
Và ở Tân Cương, Đảng Cộng sản đã giam giữ cả triệu người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ trong các trại của chính phủ nơi họ phải chịu đựng sự tẩy não suốt ngày đêm. Những người sống sót trong các trại đã mô tả trải nghiệm của họ như một nỗ lực cố ý của Bắc Kinh để bóp nghẹt văn hóa Duy Ngô Nhĩ và dập tắt đức tin Hồi giáo.
Nhưng như lịch sử chứng minh, một đất nước đàn áp những người dân của chính nó hiếm khi dừng lại ở đó. Bắc Kinh cũng đặt mục tiêu mở rộng tầm với của mình trên toàn thế giới. Như Tiến sĩ Michael Pillsbury của chính Viện Hudson đã nói, “Trung Quốc đã phản đối các hành động và mục tiêu của chính phủ Hoa Kỳ. Thật vậy, Trung Quốc đang xây dựng mối quan hệ riêng của mình với các đồng minh và kẻ thù của Hoa Kỳ, đi ngược lại với bất kỳ ý định hòa bình hay hảo ý nào của Bắc Kinh”.
...
Trong chính bán cầu của chúng ta, Bắc Kinh đã giang tay cứu vớt chế độ Maduro tham nhũng và bất tài ở Venezuela, cam kết 5 tỉ đô la trong các khoản vay đáng ngờ có thể được hoàn trả bằng dầu. Trung Quốc cũng là chủ nợ lớn nhất của quốc gia này, tạo gánh nặng cho người dân Venezuela với hơn 50 tỷ đô la nợ nần. Bắc Kinh cũng đang làm suy đồi nền chính trị của một số quốc gia bằng cách cung cấp sự hậu thuẫn trực tiếp cho các đảng phái và ứng viên hứa hẹn sẽ đáp ứng các mục tiêu chiến lược của Trung Quốc…
Và kể từ năm ngoái, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thuyết phục 3 quốc gia Mỹ Latinh cắt đứt quan hệ với Đài Bắc và công nhận Bắc Kinh. Những hành động này đe dọa sự ổn định của Eo biển Đài Loan - và Hoa Kỳ lên án những hành động này. Và trong khi chính quyền của chúng ta sẽ tiếp tục tôn trọng Chính sách Một Trung Quốc của chúng ta, như được phản ánh trong ba thông cáo chung và Đạo luật Quan hệ Đài Loan, Mỹ sẽ luôn tin rằng sự đón nhận dân chủ của Đài Loan chỉ ra một con đường tốt hơn cho tất cả người dân Trung Quốc.
...
Dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, Hoa Kỳ đã bảo vệ lợi ích của chúng ta với sức mạnh được phục hồi của Mỹ…
Chúng ta đã làm cho quân đội hùng mạnh nhất trong lịch sử thế giới hùng mạnh hơn nữa. Đầu năm nay, Tổng thống đã ký thành luật việc gia tăng chi tiêu quốc phòng lớn nhất kể từ thời Ronald Reagan - 716 tỷ đô la để mở rộng sự thống trị quân sự của chúng ta trong mọi chiến trường.
Chúng ta đang hiện đại hoá kho vũ khí hạt nhân, chúng ta đang triển khai và phát triển những chiến đấu cơ và máy bay ném bom tối tân, chúng ta đang xây dựng một thế hệ tàu sân bay và tàu chiến mới, và chúng ta đang đầu tư vào các lực lượng vũ trang của chúng ta ở mức chưa từng có. Điều này bao gồm việc xúc tiến thành lập Lực lượng Không gian Hoa Kỳ để đảm bảo sự thống trị liên tục của chúng ta trong không gian, và cho phép tăng cường năng lực trong thế giới mạng để xây dựng sự răn đe với các đối thủ của chúng ta.
Và theo chỉ đạo của Tổng thống Trump, chúng ta cũng đang áp đặt thuế quan lên 250 tỷ đô la hàng hóa Trung Quốc, với mức thuế cao nhất nhắm vào các ngành công nghiệp tiên tiến mà Bắc Kinh đang cố gắng nắm bắt và kiểm soát. Và Tổng thống cũng đã nói rõ rằng chúng ta sẽ áp thêm nhiều loại thuế nữa, với khả năng tăng hơn gấp đôi con số đó, trừ khi đạt được một thỏa thuận công bằng và có đi có lại.
Hành động của chúng ta đã có tác động lớn. Thị trường chứng khoán lớn nhất Trung Quốc giảm 25% trong 9 tháng đầu năm nay, phần lớn bởi vì chính quyền của chúng ta đã chống lại những hành vi thương mại của Bắc Kinh.
Như Tổng thống Trump đã nêu rõ, chúng ta không muốn thị trường của Trung Quốc phải khốn đốn. Trong thực tế, chúng ta muốn họ phát triển mạnh. Nhưng Hoa Kỳ muốn Bắc Kinh theo đuổi các chính sách thương mại tự do, công bằng và có đi có lại.
Đáng buồn thay, các nhà cai trị của Trung Quốc đã từ chối đi theo con đường đó - cho đến nay. Người dân Mỹ xứng đáng biết điều đó, để đáp trả lập trường mạnh mẽ của Tổng thống Trump, Bắc Kinh đang theo đuổi một chiến dịch toàn diện và phối hợp để làm suy yếu sự ủng hộ dành cho Tổng thống, chương trình nghị sự của chúng ta, và những lý tưởng được trân quý nhất của quốc gia chúng ta.
Hôm nay tôi muốn nói với bạn những gì chúng tôi biết về hành động của Trung Quốc - một số trong đó chúng tôi thu thập từ những đánh giá tình báo, một số trong đó đã được công chúng biết đến. Nhưng tất cả đều là sự thật.
Như tôi đã nói trước đây, Bắc Kinh đang triển khai một cách tiếp cận của toàn thể chính quyền để thúc đẩy ảnh hưởng của họ và gặt hái lợi ích cho họ. Họ sử dụng sức mạnh này theo cách chủ tâm và đe dọa hơn để can thiệp vào các chính sách và chính trị nội bộ của Hoa Kỳ.
Đảng Cộng sản Trung Quốc đang tưởng thưởng hoặc hăm dọa các doanh nghiệp Mỹ, các hãng phim, trường đại học, viện nghiên cứu, các học giả, nhà báo, và các quan chức địa phương, tiểu bang và liên bang.
Tệ hại nhất, Trung Quốc đã khởi xướng một nỗ lực chưa từng có để tác động đến ý kiến công chúng Mỹ, cuộc bầu cử năm 2018, và môi trường dẫn đến cuộc bầu cử tổng thống năm 2020…
Nói thẳng ra, sự lãnh đạo của Tổng thống Trump đang có hiệu quả; và Trung Quốc muốn một Tổng thống Mỹ khác.
Trung Quốc đang can thiệp vào nền dân chủ của Mỹ. Như Tổng thống Trump vừa nói tuần trước, chúng tôi “phát hiện Trung Quốc đã cố gắng can thiệp vào cuộc bầu cử [giữa kỳ] năm 2018 sắp diễn ra của chúng ta”.
Cộng đồng tình báo của chúng tôi nói rằng “Trung Quốc đang nhắm đến các chính quyền và quan chức cấp tiểu bang và địa phương của Mỹ để khai thác bất kỳ sự chia rẽ nào về chính sách giữa chính quyền liên bang và các cấp địa phương. Họ sử dụng các vấn đề xung khắc, như thuế quan thương mại, để thúc đẩy ảnh hưởng chính trị của Bắc Kinh”.
Vào tháng Sáu, Bắc Kinh đã lưu hành một tài liệu bí mật, có tiêu đề “Chỉ thị Tuyên truyền và Kiểm duyệt”, vạch ra chiến lược của mình. Nó nói rằng Trung Quốc phải "tấn công chính xác và cẩn thận, chia tách các nhóm trong nước khác nhau" tại Hoa Kỳ.
Để phục vụ mục đích đó, Bắc Kinh đã huy động các nhân tố bí mật, các nhóm bình phong, và tổ chức tuyên truyền để thay đổi nhận thức của người Mỹ về các chính sách của Trung Quốc. Như một thành viên cấp cao trong cộng đồng tình báo của chúng ta gần đây đã nói với tôi, những gì người Nga làm chẳng là gì cả so với những gì Trung Quốc đang làm trên khắp đất nước này.
...
Trung Quốc cũng đang trực tiếp chiêu dụ cử tri Mỹ. Tuần trước, chính phủ Trung Quốc trả tiền để đăng nhiều phụ trang trên tờ Des Moines Register – tờ báo có lượng phát hành lớn ở bang nhà của Đại sứ của chúng ta tại Trung Quốc, và là một tiểu bang quan trọng trong (cuộc bầu cử - người dịch) năm 2018. Phần phụ trang, được thiết kế trông giống như các bài báo, phê phán các chính sách thương mại của chúng ta là liều lĩnh và có hại cho người dân bang Iowa.
May mắn thay, người Mỹ không bị thuyết phục. Chẳng hạn: nông dân Mỹ đang đứng về phía vị Tổng thống này và đang nhìn thấy kết quả thực sự từ những lập trường mạnh mẽ mà ông đã chọn, bao gồm Thỏa thuận Mỹ-Mexico-Canada tuần này, nơi chúng tôi đã mở rộng đáng kể thị trường Bắc Mỹ cho các sản phẩm của Hoa Kỳ - một chiến thắng lớn cho nông dân và nhà sản xuất Mỹ.
...
Bắc Kinh thường xuyên yêu cầu Hollywood mô tả Trung Quốc theo một góc nhìn tích cực ngặt nghèo, và họ trừng phạt các hãng phim và nhà sản xuất không làm thế. Những nhà kiểm duyệt của Bắc Kinh nhanh chóng chỉnh sửa hoặc cấm chiếu những bộ phim phê phán Trung Quốc, thậm chí theo những cách nhỏ nhặt. Phim "World War Z" đã phải cắt bỏ khỏi kịch bản phần đề cập đến một loại virus có nguồn gốc từ Trung Quốc. "Red Dawn" đã được chỉnh sửa kỹ thuật số để biến những nhân vật phản diện thành người Bắc Triều Tiên, chứ không phải là người Trung Quốc.
Ngoài lĩnh vực kinh doanh, Đảng Cộng sản Trung Quốc đang chi hàng tỷ đô la cho các tổ chức tuyên truyền ở Hoa Kỳ, cũng như các quốc gia khác.
Đài Phát thanh Quốc tế Trung Quốc hiện phát sóng chương trình thân thiện với Bắc Kinh trên hơn 30 tổ chức truyền thông ở Hoa Kỳ, phần nhiều tập trung ở các thành phố lớn của Mỹ. Mạng lưới Truyền hình Toàn cầu của Trung Quốc tiếp cận hơn 75 triệu người Mỹ - và nó nhận được lệnh điều động trực tiếp từ những lãnh đạo Đảng Cộng sản của mình. Như nhà lãnh đạo hàng đầu của Trung Quốc phát biểu trong một chuyến thăm trụ sở của mạng lưới, "Các phương tiện truyền thông do Đảng và chính phủ điều hành là mặt trận tuyên truyền và phải có Đảng tính".
Đó là lý do tại sao, tháng trước, Bộ Tư pháp đã ra lệnh cho mạng lưới đó đăng ký là tổ chức nước ngoài.
Đảng Cộng sản cũng đã đe dọa và giam giữ các thành viên gia đình người Trung Quốc của các nhà báo người Mỹ, những người tìm tòi quá sâu. Và họ đã chặn các website của các tổ chức truyền thông Hoa Kỳ và khiến các nhà báo của chúng ta gặp nhiều khó khăn hơn để có được visa. Điều này xảy ra sau khi tờ The New York Times công bố các bài báo điều tra về sự giàu có của một số nhà lãnh đạo Trung Quốc.
Nhưng phương tiện truyền thông không phải là nơi duy nhất mà Đảng Cộng sản Trung Quốc tìm cách nuôi dưỡng một nền văn hóa kiểm duyệt. Điều này cũng đúng với các học viện.
Chỉ cần nhìn vào Hội sinh viên và học giả Trung Quốc, vốn có hơn 150 chi nhánh trên khắp các cơ sở đại học của Mỹ. Các nhóm này giúp tổ chức các sự kiện xã hội cho một số trong hơn 430.000 công dân Trung Quốc đang theo học tại Hoa Kỳ; họ cũng cảnh báo các lãnh sự quán và đại sứ quán Trung Quốc khi các sinh viên Trung Quốc, và các trường học của Mỹ, đi chệch khỏi đường lối của Đảng Cộng sản.
Tại Đại học Maryland, một sinh viên Trung Quốc gần đây đã phát biểu tại lễ tốt nghiệp của mình về những gì cô gọi là "không khí trong lành của tự do ngôn luận" ở Mỹ. Tờ báo chính thức của Đảng Cộng sản đã nhanh chóng trừng phạt cô, cô trở thành nạn nhân của một cơn bão chỉ trích gay gắt trên mạng truyền thông xã hội được kiểm soát chặt chẽ của Trung Quốc, và gia đình cô trở ở trong nước đã bị quấy nhiễu. Đối với bản thân trường đại học, chương trình trao đổi của nó với Trung Quốc - một trong những chương trình sâu rộng nhất của nước này - đột nhiên bị tắc tị.
Trung Quốc cũng gây áp lực học thuật theo những cách khác. Bắc Kinh cung cấp tài trợ hào phóng cho các trường đại học, viện nghiên cứu và các học giả, với thỏa thuận rằng họ sẽ tránh những ý tưởng mà Đảng Cộng sản thấy nguy hiểm hoặc xúc phạm. Các chuyên gia về Trung Quốc biết rõ rằng thị thực của họ sẽ bị trì hoãn hoặc bị từ chối nếu nghiên cứu của họ mâu thuẫn với các luận điểm của Bắc Kinh.
Và ngay cả các học giả và tổ chức tránh nhận tài trợ của Trung Quốc cũng bị quốc gia đó nhắm đến, như Viện Hudson trực tiếp trải nghiệm. Sau khi bạn đề nghị tiếp đón một diễn giả mà Bắc Kinh không thích, website của bạn hứng chịu một cuộc tấn công mạng lớn, có nguồn gốc từ Thượng Hải. Bạn biết rõ hơn đa số rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc đang cố gắng làm suy yếu tự do học thuật và tự do ngôn luận ở Mỹ ngày nay.
Những hành động này và những hành động khác, nhìn chung, cấu thành một nỗ lực đang được tăng cường để chuyển dịch ý kiến công chúng và chính sách công của Hoa Kỳ ra xa khỏi phong cách lãnh đạo Nước Mỹ trên hết của Tổng thống Donald Trump. Nhưng thông điệp của chúng ta đối với các nhà cầm quyền của Trung Quốc là: Tổng thống này sẽ không lùi bước - và người dân Mỹ sẽ không bị lung lạc. Chúng ta sẽ tiếp tục đứng vững vì an ninh và nền kinh tế của chúng ta, ngay cả khi chúng ta hy vọng cải thiện mối quan hệ với Bắc Kinh.
Chính quyền của chúng ta sẽ tiếp tục hành động dứt khoát để bảo vệ lợi ích, công việc và an ninh của người Mỹ.
Khi chúng ta xây dựng lại quân đội của mình, chúng ta sẽ tiếp tục khẳng định lợi ích của Mỹ trên khắp Ấn Độ-Thái Bình Dương.
Khi chúng ta đáp trả các hành vi thương mại của Trung Quốc, chúng ta sẽ tiếp tục đòi hỏi một mối quan hệ kinh tế tự do và công bằng và có đi có lại với Trung Quốc, đòi hỏi Bắc Kinh tháo dỡ rào cản thương mại, thực hiện nghĩa vụ thương mại, và mở hoàn toàn nền kinh tế như chúng ta đã mở cửa nền kinh tế của chúng ta.
Chúng ta sẽ tiếp tục hành động cho đến khi Bắc Kinh chấm dứt hành vi trộm cắp tài sản trí tuệ của Mỹ, và chấm dứt hành vi bóc lột là cưỡng bức chuyển giao công nghệ…
...
Và vào tháng tới, tôi sẽ có đặc ân đại diện cho Hoa Kỳ tại Singapore và Papua New Guinea, tại ASEAN và APEC. Ở đó, chúng ta sẽ công bố các biện pháp và chương trình mới để hỗ trợ một Ấn Độ-Thái Bình Dương tự do và mở - và thay mặt Tổng thống, tôi sẽ phát đi thông điệp rằng cam kết của Mỹ đối với Ấn Độ-Thái Bình Dương chưa bao giờ mạnh mẽ hơn.
Để bảo vệ quyền lợi của chúng ta ở trong nước, chúng tôi đã tăng cường CFIUS - Ủy ban Đầu tư nước ngoài ở Hoa Kỳ - nâng cao sự giám sát đầu tư của Trung Quốc ở Mỹ, để bảo vệ an ninh quốc gia của chúng ta trước các hành động bóc lột của Bắc Kinh.
Và khi nói đến ảnh hưởng và sự can thiệp thâm độc của Bắc Kinh vào nền chính trị và chính sách của Mỹ, chúng tôi sẽ tiếp tục phơi bày nó, bất kể hình thức của nó là gì. Và chúng ta sẽ làm việc với các nhà lãnh đạo ở mọi cấp xã hội để bảo vệ lợi ích quốc gia và những lý tưởng được trân quý nhất. Người dân Mỹ sẽ đóng vai trò quyết định - và trên thực tế, họ đã như thế…
Khi chúng ta tề tựu nơi đây, một sự đồng thuận mới đang dấy lên trên khắp nước Mỹ…
...
Và trên toàn quốc, người dân Mỹ đang ngày càng cảnh giác, với một sự đánh giá cao mới dành cho các hành động của chính quyền của chúng ta nhằm thiết lập lại mối quan hệ kinh tế và chiến lược của Mỹ với Trung Quốc, để cuối cùng đưa Nước Mỹ lên trên hết.
Và dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, Mỹ sẽ đi đúng hướng. Trung Quốc nên biết rằng người dân Mỹ và đại diện được bầu của họ ở cả hai đảng đều quyết tâm.
Như Chiến lược An ninh Quốc gia của chúng ta tuyên bố: "Cạnh tranh không luôn đồng nghĩa với thù địch".
Như Tổng thống Trump đã nói rõ, chúng ta muốn có một mối quan hệ xây dựng với Bắc Kinh, nơi mà sự thịnh vượng và an ninh của chúng ta cùng phát triển, chứ không tách rời. Trong khi Bắc Kinh đã rời xa tầm nhìn này, các nhà cầm quyền của Trung Quốc vẫn có thể thay đổi hướng đi, và quay trở lại với tinh thần “cải cách và mở cửa” và sự tự do lớn hơn. Người Mỹ không muốn nhiều hơn; người dân Trung Quốc xứng đáng không ít hơn.
Nhà văn vĩ đại người Trung Quốc Lỗ Tấn thường than trách rằng đất nước của ông "chỉ có một là khinh khi người nước ngoài như cầm thú, hoặc hai là tôn xưng họ như thánh thượng, chứ chưa bao giờ xem là đồng đẳng". Hôm nay, nước Mỹ đang vươn tay ra với Trung Quốc; chúng tôi hy vọng Bắc Kinh sẽ sớm vươn tay lại – bằng hành động chứ không phải lời nói, và với sự tôn trọng mới đối với nước Mỹ. Nhưng chúng ta sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi mối quan hệ của chúng ta với Trung Quốc đặt cơ sở trên sự công bằng, có đi có lại, và tôn trọng chủ quyền.
Có một câu ngạn ngữ cổ của Trung Quốc nói rằng “con người chỉ nhìn thấy hiện tại, nhưng trời nhìn thấy tương lai”. (Nhân kiến mục tiền, thiên kiến cửu viễn – người dịch). Khi chúng ta tiến lên, chúng ta hãy theo đuổi một tương lai hòa bình và thịnh vượng với quyết tâm và niềm tin…
Niềm tin vào sự lãnh đạo của Tổng thống Trump, và mối quan hệ mà ông đã thiết lập với chủ tịch Trung Quốc...
Niềm tin vào tình hữu nghị bền vững giữa người Mỹ và người Trung Quốc…
Niềm tin rằng trời nhìn thấy tương lai - và nhờ ân điển của Đức Chúa Trời, Mỹ và Trung Quốc sẽ cùng đi tới tương lai đó.
Cảm ơn các bạn. Chúa phù hộ các bạn. Và Chúa phù hộ nước Mỹ!

(Trích đăng. Chuyển ngữ: Duan Dang)