11 tháng 7, 2018



VĨ THANH CUỘC CHIẾN VỊ XUYÊN, HÀ GIANG-LIÊN QUAN GÌ TỚI CÁC PHE NHÓM TẠI BỘ QUỐC PHÒNG GIAI ĐOẠN 1980-1990 ?







Những trận đánh giằng co, khốc liệt, đẫm máu… tại mặt trận Vị Xuyên Hà không chỉ liên quan tới quan hệ Việt-Trung mà còn liên quan tới một “cuộc chiến khác” tại Hà Nội: cuộc chiến giữa phe các tướng lĩnh ủng hộ Đại tướng Võ Nguyên Giáp và phía muốn hạ bệ, đẩy lùi vị tướng huyền thoại này vào bóng tối…để họ dành lấy binh quyền…
Mối quan hệ “lục đục” giữa Lê Duẩn với Võ Nguyên Giáp thực ra đã nổ ra sau khi Lê Duẩn được điều từ miền nam ra gánh vác nhiệm vụ Bí thư thứ nhất Ban chấp hành TW Đảng Lao động Việt Nam…
Nhiều tài liệu đã công bố về trận Mậu Thân 1968: Tướng Giáp và ông Hồ Chí Minh được bố trí xuất ngoại để cho Lê Duẩn toàn quyền thực thi việc điều binh khiển tướng…Đây được coi là trận quyết chiến chiến lược này để tạo vốn liếng về khả năng chiến trận cho Lê Duẩn và Nguyễn Chí Thanh...
Các trận đấu “cố đá thua” trong bóng đá bao giờ cũng liên quan tới một đường dây cá độ nào đó. Vậy mục đích của vụ “cá độ” 12/7/1984 có phải nhằm hướng tới mục đích hạ uy danh, hạ bệ Tướng Giáp và nhóm tướng lĩnh thân Tướng Giáp ?

Lê Duẩn chăng? Điều này chắc chắn không! Không một ai nghi ngờ về phẩm chất quyết liệt chống chủ nghĩa bá quyền Đại Hán của ông Lê Duẩn…Do vậy cần phải lần tìm lần theo sợi chỉ mỏng manh này những nhóm dưới quyền Lê Duẩn bán độ trận này cho Trung Quốc ?
Vậy trận 12/7/1984 liên quan tới những ai? Ai sẽ hưởng lợi nếu trận 12/7/1984 quân ta thắng; Ai sẽ đắc lợi nếu trận này thua? Chỉ khi phân tích theo cách này mới có khả năng tìm ra mớ chỉ rối bòng bong này…
Trên mạng xuất hiện bài “Tướng Hoàn Đan của quân đội Cụ Hồ | (hochiminhbao.com hochiminhbao.com/tuong-hoan-dan/), viết về cuộc đời binh nghiệp của Tướng Hoàng Đan; Trong bài có 1 đoạn đề cập tới cuộc kiểm điểm tại Hà Nội về trận 12/7/1984. Tác giả bài cho biết: Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nổi nóng trước tổn thất này và Đại tướng Lê Trọng Tấn thời điểm đó Tổng tham mưu trưởng đứng ra nhận lãnh trách nhiệm về những tổn thất của trận 12/7/1984…
Tướng Lê Duy Mật, nguyên chỉ huy trưởng Mặt trận Vị Xuyên Hà Giang giai đoạn 1984-1986 xác nhận thông tin với chủ blog: Kế hoạch mang Mật danh MB 84 của trận 12/7/1984 do Bộ Tổng tham mưu đưa xuống; người trực tiếp truyền đạt là Tướng Lê Ngọc Hiền-Phó Tổng tham mưu trưởng và là em vợ của Tướng Lê Trọng Tấn…
Bộ Tổng tham mưu dưới quyền Lê Trọng Tấn là tác giả của trận phản công 12/7/1984; Nếu thắng thì công trạng thuộc về nhóm tướng lĩnh thân tướng Giáp ?
Lê Trọng Tấn vẫn được đánh giá là viên tướng thân cận với Võ Nguyên Giáp. Do vậy, khi trận 12/7/1984 này thua nên “ ngư ông” đắc lợi tất yếu là nhóm đang tìm cách hạ uy danh Tướng Giáp, cản đường nắm cái ghế Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của các tướng lĩnh phe tướng Giáp…
Đường dây “ cá độ” nào đó tìm cách tác động để cốt đá thua trận này bằng cách họ bán bí mật trận đánh 12/7/1984 cho tình báo Hoa Nam ? Đây không phải là một sự phán đoán theo lối trông gà hóa cuốc, định kiến, gán ghép chủ quan mà thông tin này do chính phía Trung Quốc đưa ra từ 2009.

Phạm Viết Đào là blog đầu tiên đưa thông tin này lên mạng dựa theo thông tin do Hà Minh Thành, một Việt kiều tại Nhật gửi cho tháng 7/ 2010: Sở dĩ trận 12/7/1984 phía Việt Nam tổn thất là do kế hoách tác chiến bị bại lộ; Tình báo Hoa Nam đã mua được nguồn tin từ 1 sĩ quan quân báo cao cấp…
Sau khi blog Phạm Viết Đào đưa thông tin này lên mạng, mấy ngày sau, Đài BBC đã đưa thêm chi tiết:
“Tin từ Nhật Bản nói sau một trận đánh cách đây 26 năm, 3.700 lính Việt Nam tử nạn được chôn chung tại vùng núi biên giới Hà Giang nay thuộc về Trung Quốc.
Tài liệu được nói là của Đại học Phòng vệ thuộc Cục Phòng vệ Nhật Bản tức Bộ Quốc phòng đề cập tới trận đánh hôm 12/07/1984 giữa lính Việt Nam và Trung Quốc.
Tài liệu này được một người Việt ở Nhật Bản, ông Hà Minh Thành, dịch sang tiếng Việt và đăng tải trên một số trang mạng.
“Trong cuốn sách 'Bí mật về cuộc chiến Trung-Việt' của ba tác giả Trung Quốc Kim Huy (Jin Hui), Trương Tuệ Sinh (Zhang Hui Sheng) và Trương Vệ Minh (Zhang Wei Ming) cũng có chương nhắc đến trận Lão Sơn, đăng trên mạng quốc phòng china-defense.com đã viết:”Ngày 12/07/1984, Việt Nam đã điều sáu trung đoàn tham gia trận tập kích trên triền núi.
Thế nhưng kế hoạch của họ đã thất bại do bội phản "từ một sỹ quan quân báo cao cấp".(http://www.bbc.com/vietnamese/mobile/vietnam/2010/07/100728_laoshan_battle.shtml)
Ngày 14/ 7/2016, tướng Nguyễn Đức Huy nguyên Phó tư lệnh Quân khu 2 đã lên tiếng trong một cuộc hội ngộ thành lập Hội các CCB Vị Xuyên, Hà Giang: "Trong 5 năm chiến đấu bảo vệ biên giới (1984 - 1989), Hà Giang là nơi đương đầu với cuộc chiến ngay từ đầu và là địa phương thoát khỏi cuộc chiến muộn nhất, chịu nhiều tổn thất. Hơn 4.000 chiến sĩ hy sinh, hơn 9.000 cán bộ chiến sĩ bị thương"
(Hơn 4.000 chiến sĩ hy sinh bảo vệ biên giới Vị Xuyên - VnExpress
https://vnexpress.net/.../hon-4-000-chien-si-hy-sinh-bao-ve-bien-gioi-vi-xuyen-3436...)
1.  Như vậy, mãi cho tới 2016, phía Bộ Quốc phòng mới chính thức lên tiếng xác nhận số thương vong là 4000 liệt sĩ; Con số này cao hơn con số mà blog Phạm Viết Đào và BBC đưa năm 2010 lấy từ nguồn Trung Quốc: 3700 ?
Từ nguồn nào mà từ năm 2009 Trung Quốc đã đưa ra thông tin tổn thất của Việt Nam là 3700 bộ độ Việt hy sinh ở các trận đánh ở khu vực Thanh Thủy, Vị Xuyên ( Lão Sơn) lên mạng gần với số liệu do Tướng Nguyễn Đức Huy đưa ra năm 2016?
Chắc chắn con số này phía Trung Quốc không tính bằng cách đếm các tử sĩ trên chiến trường mà chắc chắn họ có người cái cắm ở Bộ Quốc phòng VN; Không nhẽ họ công bố số nằm trong sổ sách của Bộ Quốc phòng VN thì khác gì “ tôi ở bụi này”…
Có các cuộc chiến phe nhóm diễn ra tại Bộ Quốc phòng Việt Nam và ai đó đã lợi dụng bàn tay Trung Quốc để triệt hạ những tướng thuộc phe tướng Giáp đang nắm binh quyền trong tay không ?
Để khẳng định điều này chúng ta cần phải lật giở lại những sự thật lịch sử diễn ra thời kỳ đó liên quan tới cái chết của một loạt tướng lĩnh được coi là thân cận của Võ Nguyên Giáp…
Cái chết của Đại tướng Hoàng Văn Thái ( 2 tháng 7 năm 1986):
”Nửa năm trước kỳ Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam VI, một kỳ đại hội được dự đoán sẽ có những thay đổi lớn, một số lời đồn cho rằng Hoàng Văn Thái có nhiều khả năng được chuẩn bị cho chức vụ Bộ trưởng thay cho tướng Văn Tiến Dũng, và có thể trở thành Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia đầu tiên của Việt Nam (chức vụ nắm 3 bộ: Bộ Quốc phòng, Bộ Nội vụ (Bộ Công an hiện nay) và Bộ Ngoại giao)[Tuy nhiên, vào 5 giờ 7 phút sáng ngày 2 tháng 7 năm 1986, ông đột ngột qua đời sau một cơn đau tim tại Quân y viện 108, thọ 71 tuổi (chức vụ Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia trong thực tế cũng không hề được Đại hội VI lập ra như lời đồn)
Cái chết của Đại tướng Lê Trọng Tấn (5 tháng 12 năm 1986):
“Đại tướng Lê Trọng Tấn sinh năm 1914, mất ngày 5 tháng 12 năm 1986 tại Hà Nội. Ngay trước Đại hội lần thứ sáu của Đảng. Nhiều người đồn rằng rất có thể ông sẽ nhậm chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
“LÊ TRỌNG TẤN ĐƯỢC COI LÀ MỘT TRONG NHỮNG TƯỚNG ĐÁNH TRẬN GIỎI NHẤT VIỆT NAM. ÔNG LUÔN ĐƯỢC TIN CẬY GIAO CÁC NHIỆM VỤ HỆ TRỌNG TRÊN CHIẾN TRƯỜNG, LÀ TƯ LỆNH CỦA CÁC CHIẾN DỊCH LỚN NHẤT, QUAN TRỌNG NHẤT NHƯ BÌNH GIÃ, ĐỒNG XOÀI, BÀU BÀNG-DẦU TIẾNG, ĐƯỜNG 9 NAM LÀO, TRỊ THIÊN 1972... ÔNG NỔI TIẾNG LÀ CON NGƯỜI TÀI NĂNG, CƯƠNG TRỰC, QUYẾT ĐOÁN, "TRÍ-DŨNG-NHÂN-CHÍNH-LIÊM-TRUNG".[4]
Ông được Đại tướng Võ Nguyên Giáp coi là "người chỉ huy kiên cường, lỗi lạc, người bạn chiến đấu chí thiết".[5]
Trong một nhận xét khác có tính khẳng định hơn, Võ Nguyên Giáp nhận định:
"...(Lê Trọng Tấn) là một trong những vị tướng giỏi nhất Việt Nam qua các thời đại.[4]
Trong cuộc phỏng vấn về xếp hạng tướng lĩnh Việt Nam hiện đại, Thượng tướng Hoàng Minh Thảo đã đánh giá: "Tất nhiên đầu tiên là Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Thứ hai là tướng Lê Trọng Tấn. Thứ ba là tướng Hoàng Văn Thái và thứ tư là tướng Nguyễn Hữu An..."[6]
( WikiPedia )
Cái chết của Thượng tướng Đinh Đức Thiện
Tướng Đinh Đức Thiện là em trai Lê Đức Thọ và anh trai Đại tướng Mai Chí Thọ, ông được coi là người ủng hộ Đại tướng Võ Nguyên Giáp và bất đồng chính kiến với Lê Đức Thọ trong nhiều vấn đề…
“Đinh Đức Thiện, tên thật là: Phan Đình Dinh (sinh ngày 15 - 11 - 1914 – mất ngày 21 - 12 - 1986) là một trong những người lãnh đạo chủ chốt trong việc xây dựng đường mòn Hồ Chí Minh huyền thoại trong Chiến tranh Việt Nam; nguyên Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Bộ trưởng Bộ Cơ khí Luyện kim, Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải (Việt Nam), Thượng tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Ông được phong quân hàm Thiếu tướng tháng 4 năm 1974, Trung tướng năm 1984 và Thượng tướng tháng 12 năm 1986.
Năm 1982, ông giữ chức Thứ trưởng Bộ Quốc phòng (Việt Nam).
Ông qua đời ngày 20 tháng 1 năm 1987 do tai nạn giao thông…”
(WikiPedia)
Về cái chế của viên tướng Đinh Đức Thiện, WikiPedia ghi 2 ngày mất của ông: Ngày 20/1/1987 và ngày 21/12/1986 ?)
Khi Tướng Đinh Đức Thiện qua đời, lúc đó người viết bài này đang công tác tại Fafilm Việt Nam; cùng cơ quan với con trai của ông là Phan Đình Đức, lúc đó Đức đảm nhận Trưởng Phòng Kế hoạch của Fafilm…
Thông tin được lan truyền trong cơ quan Fafilm mà tôi được nghe hồi đó: ông Đinh Đức Thiện bị tử thương do bị súng cướp cò trong một cuộc đi săn ở Thanh Hóa; Trong cuộc đó có con trai ông là Phan Đình Đức đi cùng…
Cái chết của Thượng tướng Vũ Lập ( 1924-1987):
Vũ Lập (1924-1987) là một Thượng tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam, nguyên là Bộ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc (Việt Nam).
Ông tên thật là Nông Văn Phách; dân tộc Tày; quê xã Vĩnh Quang, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng.
Từ năm 1978 đến năm 1987, ông là Tư lệnh Quân khu 2.
Ông là Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam từ khóa IV đến khóa VI, đại biểu Quốc hội Việt Nam từ khóa VI đến khóa VIII.
Ông thụ phong quân hàm Thiếu tướng năm 1974; Trung tướng năm 1980, Thượng tướng năm 1984.”
( WikiPedia )
Thượng tướng Vũ Lập vốn là người dân tộc Tày họ Nông; Ông là 1 trong 34 chiến sĩ Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân do Võ Nguyên Giáp chỉ huy, thành lập 22/12/1944. Việc Nông Văn Phách chuyển từ họ Nông sang họ Vũ phải chăng ông tự nhận mình là người anh em với Võ Nguyên Giáp…
Về cái chết của viên tướng này năm 63 tuổi, có nguồn tin cho rằng ông bị Tình báo Hoa Nam ám hại…
Sau Vũ Lập, còn có một loạt các tướng lĩnh cao cấp từng tư lệnh Quân khu 2 đã chịu những cái chết do tai nạn hay những căn bệnh bí hiểm như: Thượng tướng Đào Trọng Lịch; Trung tướng Phạm Tất Thanh; Thiếu tướng Lê Xuân Duy...
Các cuộc chiến tại Vị Xuyên Hà Giang có liên quan gì tại các cuộc chiến tại Hà Nội là điều mà người viết tin là có. Việc kết luận có chuyện bán độ hay không do có sự tranh dành chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng tại Hà Nội là điều xin nhường kết luận cho quý vị.
Người viết chỉ xin lưu ý quý vị một bài học lịch sử của nhiều triều đại từng diễn ra:Trong các cuộc chiến tranh dành quyền lực, ngôi báu, không hiếm lúc do vì tài hèn, đức mỏng có nhứng nhóm lợi ích đã bắt tay mật thiết với các đầu lĩnh phương bắc để mưu cầu lợi ích cho mình…
Thời hiện đại, về làm ăn kinh tế thì dễ dành nhận thấy qua hàng loạt các liên doanh, dự án đầu tư đã rơi vào tay Trung Quốc một cách khó hiểu; Còn lĩnh vực chính trị thì cao siêu và nguy hiểm hơn gấp bội vì đây là những phi vụ “buôn vua”…
Nhắc lại những bài học xương máu về các cuộc chiến từng xảy ra tại Vị Xuyên Hà Giang người viết không có một động cơ nào hơn là: muốn nhắc lại các bài học lịch sử đẫm máu mà cha ông từng đúc kết khi quan hệ làm ăn với ông bạn láng giềng Đại Hán!

P.V.Đ.

6 tháng 7, 2018

ĐỌC BÀI THƠ NÀY MÀ CON TIM KHÔNG BỊ THÔI THÚC VÀ RUNG ĐỘNG MỚI LÀ LẠ

Chu Mộng Long

ĐÁNH THỨC TIỀM LỰC (Bản đầy đủ)

(Trường ca của Chu Mộng Long. Phỏng thơ Nguyễn Duy. 

 Tặng các bạn đang phản tỉnh và chưa thức tỉnh.)

Hãy thức dậy đất đai!
cho đầy tớ tôi không còn mũ cối và áo vá vai
cho phần ở mỗi nhà không còn chung cư ngăn vách nứa
xin bắt đầu từ siêu xe, biệt phủ
rồi đi xa hơn – lập đặc khu cho tàu và mua nhà bên mỹ.


Khoáng sản tiềm tàng trong ruột núi non
dầu lửa vô biên dưới thềm lục địa
rừng đại ngàn bạc vàng từng vỉa
đào hết, khoan hết, chặt hết, bán hết một lần
rừng chết đằng rừng, sông chết đằng sông, bể chết đằng bể
không khí ngợp ngụa thì em thở thế nào?
cây chết, thú chết, chim chết, cá chết, thực phẩm độc hại thì em sống ra sao?
không phải câu hỏi tu từ đâu mà anh hỏi thật
mai đi thi em nhớ trả lời mau!
***
Bây giờ ta làm thơ cho nhau
đất nước có bao giờ đẹp thế này đâu
tiềm lực ngủ hay người ngủ mà đánh thức?
thức dậy đi, bằng bão lũ, bằng sạt núi, bằng triều cường…
***
Linh hồn núi sông tan tác thành khói sương
trách nhiệm của nhà thơ thì vẫn làm thơ như thường…
***
Tôi lớn lên bên bờ bãi titan
bước chân thần khổng lồ in dấu thành cửa bể
má ướm chân bao lần như câu chuyện kể
Gióng chẳng ra đời mà chỉ thấy giặc giã đến từ các loại máy xúc máy cào
hàng phi lao gục ngã, mương máng ngổn ngang chiến hào
đất thanh bình bỗng gầm rú trận mạc
một cơn gió có gì to tát
bao nhiêu căn nhà, vườn rau ngập cát sa mạc mênh mông
bao nhiêu dân đen mất đất mất đồng
đời đi biển mong manh ra khơi gặp ngay lũ cướp
thây làm mồi cho cá, hồn bèo dạt mây trôi
tiềm lực đánh thức rồi mà vẫn chết đói chết chìm vì nhân tai lẫn thiên tai
đói thâm niên
đói truyền đời
câu hát ru hời bốn nghìn năm vẫn khóc...
***

Tôi đã qua những chặng đường từ Hoàng Liên Sơn đến dãy Trường Sơn
nàng Vọng Phu đã hóa thành vôi xây biệt phủ cho thằng đầy tớ
bản làng ông chủ thì tả tơi bùn lũ
phía Tây là Trường-Sơn-cây-xanh
bên đông là Trường-Sơn-núi-trọc
cửa rừng đóng để nuôi lâm tặc
nhà đầy tớ thành nhà tù nhốt thi hài cây thần
hồn núi sông cháy khét lẹt cõi phong trần
con gió Lào thổi tiếng dân oan nghe rát ruột...

Ai cực lạc nơi nghĩa trang cao cấp?
ai khóc than mất nhà mất đất mất mồ mả ông cha?
gót giày đinh đạp lên người già ngoắc ngoải
những trẻ em quấn khăn tang mồ côi
không còn sĩ phu đạp đất đội trời.
***
Tôi đến quê choa Nghệ Tĩnh Bình Trị Thiên
nghe sông Lam núi Hồng rú gọi hồn Nguyễn Du
sao nỡ bỏ cô Kiều khấp khểnh đứng bên đường chờ khách
chiếc xe ngựa gập ghềnh ba trăm năm giữa Đèo Ngang còn lơ lửng
họ Mã còn nghêu ngao tìm gái cho Tú Bà
cá chết giữa Tiền Đường không dám gọi formosa
à ơi, cha đi kéo lưới lệ nhòa
sóng trào độc tố vỡ òa máu đen...
***
Tôi đến Tây Nguyên rừng xanh đại ngàn
nay đất đỏ thành hồ bùn đỏ
lửng lơ treo thay núi lửa phụt trào
quặng biến mất chỉ thừa bùn cho dân tắm
lũ sâu rầy ăn rỗng ruột hồ tiêu
hạt cà phê nhuộm pin liêu xiêu quán sớm
rừng cao su nhựa ứ thân cụt đầu.
***
Tôi về quê em châu thổ một thời
những con lạch no bùn rác ứ đầy hơi
chín con rồng quay lưng về phía biển
đất cuồn cuộn sinh sôi nay chết điếng
cây mắm cây tràm cũng giơ tay kêu cứu giữa trời xanh
rồng thiêng thành quái thú quẫy cơn lũ triều cường
Sài Gòn chưa mưa mà người và xe bơi chới với
đất tân sinh mà cấu cào trên mặt nhằng nhịt
lòng khô rang như phơi giữa bom càn
má sung sức và tía cường tráng thế
man mác âu sầu trong câu hát ru em.

Đã qua đi những huyền thoại cũ mèm
đất nước bao giờ giàu có thế này em?
nhà máy mọc lên trên bờ xôi ruộng mật
nhà máy ỉa ra sông nước chảy đen ngòm
tiềm lực đó thi nhau đánh thức
tiềm lực cho lũ đầy tớ giàu vét kiệt sức của anh và em!

Sông vẫn còn đó thôi và đồng ruộng vẫn đó thôi
nhưng đầu nguồn đã bị chặn và đồng ruộng quanh năm nhiễm mặn
con cá rô không biết trú nơi nào
mùa nước nổi thành chìm, cây ăn muối rát cổ cồn cào
những cô gái trẻ xinh như tơ phải bán mình sang xứ lạ
đem chữ trinh đổi lấy tiền nuôi tía má
câu vọng cổ ca lên nghe nhức nhối cỗ quan tài…

***
Ừ, thì ta đánh thức bằng cưỡng chế đổ nền phân lô cho đất đai
chung cư cao tầng và mênh mông biệt phủ
tiềm lực thức dậy rồi cho thằng đầy tớ ngồi trên lưng ông chủ
nguyên khí bị hút kiệt cùng
hiền tài chạy trốn khỏi quê cha đất tổ
mặt đất giàu mà lòng đất rỗng không!

Này, đất nước của núi sông linh thiêng
nay khăn tang phủ khắp ba miền
tiềm lực ngủ bao giờ mà đòi đánh thức?
tiềm lực sống bốn ngàn năm nay đánh chết một lần...
***
Lúc này tôi làm thơ tặng em
em có nghĩ tôi cũng là nhà thơ vô ích?
nhả nước bọt bôi trơn đít quan
nghiến răng chửi dân đen là quân thù địch?

Em có nghĩ tôi là con chó sủa gâu gâu thành câu thơ
nhổ lông vịt lũ dân đen lót ổ trại sáng tác?

Khi nhà thơ nhìn cục đất hóa vàng ròng
nhà thơ đã nuốt chửng linh hồn cha ông
thải ra câu thơ đánh thức tiềm lực của đất.
tiềm lực cho lũ đầy tớ nhảy múa trên lưng chủ nhân.

Em có nghĩ tôi chỉ vẽ hoa trên trang giấy?
những trang giấy nhà máy làm ra không dành cho trẻ học bài
những trang giấy làm ra để in hàng vạn câu thơ từ loại cây chỉ biết hút hết chất màu và xả độc?
khi Sơn Tinh bị ép cạo trọc đầu đi tu
nàng Mỵ Nương một mình nuôi con với phận ốc
đàn con suốt đời nơm nớp sợ Thủy Tinh trả thù
những cánh đồng khô khốc
lũ ếch nửa đêm không còn râm ran lòng yêu nước thương nòi.

Em có nghĩ...
mà thôi!

***

Em hãy nhìn những người cày cuốc
(tôi cũng từng nai lưng cày cuốc)
ngực vai nở nang theo nhịp cuốc cày
cái cuốc cái cày không làm hại đến con ếch con cua
chiền chiện ca vang giữa mùa cày ải
đàn cá tung tăng giữa mùa nước nổi
trời thì cao xanh
đất thì yên bình
đất trời làm nên cái ăn sạch sẽ và nhịp thở lành mạnh
đẹp lắm chứ sự hiền hòa cày cuốc!

Em hãy nhìn người trồng rau và chăn nuôi
(tôi cũng từng tưới rau và cho lợn gà ăn)
rau tưới bằng phân bò phân heo và lợn gà ăn cám thóc
đẹp lắm chứ nghề nuôi trồng không hóa chất!

Em hãy nhìn những người đi biển
(tôi cũng từng ra khơi và quăng lưới)
khơi xa nghìn trùng và lưới đầy cá tôm
đẹp lắm chứ khi biển yên bình không giặc cướp!

Những cái đẹp thế kia... có thể không đủ tiền xây biệt phủ
nhưng bốn mùa vẫn cơm no áo đủ
hít thở khí trời trong lành
ăn uống thực phẩm sạch
sự đói nghèo là do đất bạc màu hay do cường hào?
sự đói nghèo là do dân ngu hay do mác lê mao?
tiềm lực đất đai từng đánh thức trong câu hát:
bàn tay ta làm nên xã tắc
có sức người phân bắc cũng thành cơm
toàn dân noi gương thằng bờm
ăn cục xôi mình làm ra mà phải biết ơn những thằng phú ông khôn vặt.

Ôi cái thuở tự hào đánh giặc
câu hát vang lên ngọn lửa bập bùng
bánh xe lịch sử từ liên xô lăn về kho lương nuôi lính
nhai gãy răng mà nhầm tưởng anh hùng.

Em có quặn lòng chăng
khi khẩu hiệu đất đai đánh thức
tiềm lực từng thức dậy long trời lở đất
thây trí phú địa hào thành phù sa nuôi cánh đồng
tội ác thành chiến công
hiền tài thành hung khí từ đó!

Em có quặn lòng chăng
hè phố huy hoàng được đánh thức bằng trồng khoai sắn
hàng đoàn xe cải tiến chở đầy phân
phân rơi tung tóe mặt đường mà tưởng hoa nắng.

Em có quặn lòng chăng
đường quốc lộ mấy trăm năm nay đắp bằng máu dân
cứ mươi cây số bỗng xuất hiện một toán cướp
tiền mãi lộ vẫn được hợp thức
tiềm lực tang tóc và loạn ly thức dậy hàng ngày.

Em có buồn nôn chăng
hơn bốn triệu đầy tớ chỉ biết ngủ gật
nói theo lời một người và vỗ tay hô muôn năm và bấm nút
bán đất bán rừng bán biển và bịt mồm tiếng nói chủ nhân.

Em có buồn nôn chăng
hàng vạn giáo sư tiến sĩ ngồi quán rượu nghĩ ra dự án đạo văn và tán dóc
mặc dân quê tự nghĩ cách sinh tồn
hạt giống cây trồng phải đánh thức bằng thuốc độc
thuốc độc ngấm vào máu vào hồn tuổi xanh
à ơi con ngủ cho lành
này cây trái ngọt này tình môi răng.

Em có buồn nôn chăng
ông tổ vua Hùng cũng thành kẻ tham ăn
nuốt cả tấn bánh chưng ỉa thúi cả đất
ấn đền Trần cũng thành tài thành lộc
tranh cướp nhau thành văn hóa cổ truyền
chém heo đâm trâu để diễn tập chống biểu tình.

Em có buồn nôn chăng
quả đấm thép đánh thức chủ quyền trên biển
những con tàu và ụ nổi mua bằng núi tiền
nhưng lưỡi bò vẫn hiên ngang liếm đến gần bờ và con tàu thì bẹp dúm thành đống sắt rỉ
Hoàng Sa và Gạc Ma vẫn nhạt nhòa cát trắng và hồn ma
người câu cá trên bờ thả câu câu nước và nghĩ về tiềm lực
tiềm lực rơi vào tay giặc hết rồi…

***

Tôi trót sinh ra nơi làng quê nghèo
quen gian khổ nên không than sầu kể khổ
ăn bát cơm nghĩ đến máu cha ông mình
ăn dè sẻn để dành phần cho trẻ nhỏ.

Làng tôi xưa toàn nhà tranh vách đất
sống nhờ đất chết về với đất
đâu cần một cái mả xây cấp cao
gặp thiên tai mất mùa còn con cua con ốc
nước dòng sông tưới mát ngọn gió lào.

Thuở tới trường tôi đi bằng dép lốp
hòn đá cuội giật đứt quai
miệng ăn khoai còn dính đất rôm rốp
vẫn ê a học bài
con trâu giẫm chân nhìn ngọn đèn dầu leo lét
nghe hát bài về tiềm lực đất nước bay cao:
núi rừng có điện thay sao
nông thôn có máy làm trâu cho người.

***

Mới hôm nào
tôi và em không còn là trẻ trâu nữa
thằng đầy tớ vẫn gọi ta là lũ ngố
dụ ăn cứt gà mà ngợi ca là đường nấu cao
dù ngoài khơi dầu mỏ đã phụt trào
quặng bô-xít đã vào lò kim loại
vẫn tăng giá xăng và tràn trề nợ xấu
trẻ em chưa ra đời đã khóc vỡ tử cung
Em còn phải dạy con hãy làm người hùng
thi đua yêu nước bằng kế hoạch góp lông vịt?

Bây giờ
tôi và em đã bắt đầu lên lão
đôi thúng mẹ gánh chúng ta chạy qua hai cuộc chiến tranh
vẫn còn trong ký ức
nhưng chiến công hào hùng thì đã mủn nát
có hát bài ngợi ca thì cũng chỉ ngợi ca mẹ ta thôi
mẹ là tiềm lực, mẹ yêu ơi…
lòng biết ơn phải là lòng trung thực
không biết ơn bằng lời nịnh hót
người ta vắt kiệt sức mẹ mình sao ta phải đời đời biết ơn?
***
Xưa mẹ ru ta ngủ yên lành
tiềm lực mẹ nuôi ta lớn khôn để hát bài đánh thức
đánh thức chính mình và đánh thức cho nhau
giữ đất yên lành cho mẹ ngủ!

Tiềm lực trong chúng ta
Không phải tiềm lực của đất.

Tiềm lực còn ngủ yên
trong quả tim mắc bệnh đập theo nhịp vỗ tay.

Tiềm lực còn ngủ yên
trong bộ óc mắc bệnh nghĩ theo cái chổi cùn của thằng đầy tớ.

Tiềm lực còn ngủ yên
trong con mắt nhìn đất chỉ thấy vàng.

Tiềm lực còn ngủ yên
trong lỗ tai chỉ nghe hai từ vô địch muôn năm.

Tiềm lực còn ngủ yên
trong ống mũi chỉ ngửi thấy mùi thơm.

Tiềm lực còn ngủ yên
trong lớp da mặt dày không biết xấu hổ.

Thức dậy cả đi nào
từ mỗi giác quan, từ mỗi tế bào
chấm dứt ngàn năm ăn theo nói leo kẻ khác!

***

Cần phản tỉnh
tiếng Việt như bùn và như lụa
bùn thật thà nhưng lụa thì điêu toa
cờ bạc thành mua số kiến thiết
đĩ điếm thành nhiệm vụ chính trị
ăn cướp thành thu hồi
vét thuế thành đóng nghĩa vụ
thu phí thành thu giá
kẻ hèn nhát ngực đầy huân chương
sự hoang dã có thể thành văn hóa
mọi thẳng ngay đều bị đạp xuống bùn.

Cần phản tỉnh
có một nền thị trường định hướng lạ lắm
mua bán huân chương mua bán cả học hàm
mua bán đất cho ngoại tộc
mua bán ghế và mua bán việc làm
mua bán hóa đơn và mua bán cả giấy an toàn thực phẩm
mua bán chỗ nằm và mua bán cả thuốc giả cho con bệnh ung thư.

Cần phản tỉnh
có ăn cắp mới nên đầy tớ trung thành
có đạo văn mới thành giáo sư
có rước ma quỷ vào chùa mới thành cửa phật
nam mô cứu khổ cứu nạn thằng đầy tớ ăn cắp
hết phong ba nhảy tót lên cõi Niết Bàn.

Bộ sưu tập những tiềm lực u mê ấy
đánh thức tôi và em phản tỉnh.
***

Tôi muốn được làm tiếng hát ru em
đỡ nhớ mẹ trong những ngày nắng gió
tiếng hát êm đềm trong chiến tranh và gian khó
tiếng dẻo dai đòn gánh nghiến trên vai
gánh tôi và em chạy giặc đường dài
tiếng ru phản tỉnh thứ tiềm lực bội ước
tiếng ru nghe như lời non nước
nghẹn đắng một tình yêu
à ơi, đất nước em đẹp như Kiều
mới ba trăm lạng đã liều trao thân…

Chu Mộng Long
Đón tháng Báo hiếu Mẹ Cha 2018

30 tháng 6, 2018

Vương Đình Huệ đi Mỹ tiền trạm cho ai?


Tròn một quý sau chuyến công du chẳng ra kết quả gì ở Pháp của Tổng bí thư Trọng, ‘người học trò nghèo hiếu học’ của ông Trọng - Phó Thủ tướng và cũng là nhân vật được bổ sung vào Bộ Chính trị khóa 12 sau khi đã thất bại trong ý đồ trở thành ủy viên bộ chính trị vào năm 2013 - Vương Đình Huệ - đã chợt có một chuyến đi đến Hoa Kỳ từ ngày 25-27/6/2018, nhưng không được thông báo trước trên các phương tiện thông tin đại chúng - một chuyến đi mà nhiều khả năng không chỉ liên quan đến chức trách của ông Huệ mà còn có thể mang nhiều hàm ý và ẩn ý về ‘không ngừng nâng cao vị thế Việt Nam trên trường quốc tế’, tiền trạm cho một ‘đoàn cấp cao’ và cả… xin viện trợ.

Phó Thủ tướng Việt Nam Vương Đình Huệ (bìa phải) chứng kiến thỏa thuân Bamboo Airways mua 20 máy may Boeing của Mỹ hôm 25/6/2018 tại Washington. Photo VietnamNews
Vương Đình Huệ ‘bao sân’

Tại thủ đô Washington D.C., quan chức Vương Đình Huệ đã lần lượt có các cuộc gặp, làm việc với Ngoại trưởng Mike Pompeo và Thứ trưởng Ngoại giao John Sullivan; Bộ trưởng Tài chính Steven Mnuchin; Phó Cố vấn an ninh quốc gia Mira Ricardel và Thượng nghị sĩ Mazie Hirono - thành viên cao cấp Tiểu ban Biển, Ủy ban Quân vụ Thượng viện.

Chức trách hiện thời của Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ là phụ trách về kinh tế. Tuy nhiên lịch làm việc trên cho thấy ông Huệ đã ‘bao sân’ cả chức trách của hai người đồng chí của ông trong Bộ Chính trị là Phó thủ tướng kiêm bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh và Phó thủ tướng phụ trách nội chính Trương Hòa Bình.

Có thể cho rằng đây là lần thứ hai kể từ năm 2015, Tổng bí thư Trọng ủy quyền cho một quan chức cao cấp để ‘bao sân’ nhiều lĩnh vực trong một chuyến công du đối ngoại như thế. Quan chức cao cấp trước đây được ông Trọng ủy quyền đi Mỹ là Trần Đại Quang, khi đó chỉ là bộ trưởng bộ công an nhưng đã làm việc không chỉ với các cơ quan CIA, FBI mà cả với các đại diện của Bộ Ngoại giao, Quốc hội Mỹ.

Đã rõ là sau chuyến đi Mỹ của Trưởng ban đối ngoại trung ương Hoàng Bình Quân vào năm 2017, chuyến đi Mỹ tiếp theo của Phó thủ tướng Vương Đình Huệ được xác định là ‘tiền trạm cho một đoàn cấp cao’ của giới chóp bu Việt Nam sang Hoa Kỳ trong thời gian tới.

Cho ai?

Ai trong số ‘tứ trụ triều đình’?

Nếu loại trừ Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân là nhân vật mà từ trước tới nay chỉ chủ yếu quan hệ đối ngoại theo ‘kênh gật’, khuôn mặt nào trong số Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang và Nguyễn Phú Trọng sẽ dẫn ‘đoàn cấp cao Việt Nam’ sang thăm Hoa Kỳ?

Sau đại hội 12 của đảng cầm quyền vào đầu năm 2016, Nguyễn Xuân Phúc đã trở thành chóp bu đầu tiên của Việt Nam đặt chân đến Washington vào tháng Năm năm 2017 - một chuyến đi khá vô thưởng vô phạt và chẳng mang lại lợi lộc gì về các bản hiệp định thương mại song phương.

Phúc đã đi Mỹ, đã không thể thuyết phục Trump và từ đó đến nay cũng chẳng thấy hy vọng nào sẽ thuyết phục được Trump gỡ bỏ Việt Nam khỏi danh sách các nước ‘gây hại cho Mỹ’ và bị Mỹ áp dụng nguyên tắc ‘công bằng và đối ứng’. Do vậy Phúc sẽ khó đi Mỹ thêm lần nữa.

Còn Trần Đại Quang?

Có một mối duyên định giữa Trần Đại Quang và Nguyễn Phú Trọng.

Vào tháng Ba năm 2015, khi còn là Bộ trưởng công an, Trần Đại Quang có một chuyến công du khá hoành tráng đến Hoa Kỳ, đặt dấu tiền trạm cho một chuyến công du sau đó và quan trọng hơn hẳn là của Tổng bí thư Trọng đến Washington vào tháng 7/2015, nơi ông Trọng được phía Mỹ đón tiếp như một nguyên thủ quốc gia.

Hai năm sau đó, Trần Đại Quang đã trở thành chủ tịch nước và đã có một vị thế chính trị khác hẳn, dù cũng phải đối mặt với nhiều rủi ro hơn hẳn.

Sau một lần ‘biến mất’ cả tháng trời từ cuối tháng Bảy đến cuối tháng Tám năm 2017, trùng với vụ ‘bắt cóc Trịnh Xuân Thanh’ nổ ra ở Đức và ‘lò đã nóng lên rồi thì củi tươi đưa vào cũng phải cháy’ của Nguyễn Phú Trọng, Trần Đại Quang đã ‘tái xuất’, để đến tháng Mười Một năm 2017, Quang đã lần đầu tiên được giới quan sát chính trị xem là nhân vật đóng vai trò, ít ra trên danh nghĩa, là chủ tịch nước trong một sự kiện đối ngoại đặc biệt quan trọng đối với Việt Nam: Hội nghị thượng đỉnh kinh tế châu Á - Thái bình Dương (APEC) được tổ chức tại thành phố Đà Nẵng. Khi đó, chính là Trần Đại Quang, chứ không phải là Nguyễn Phú Trọng, đã có cơ hội được đón tiếp và trao đổi với hàng loạt thủ lĩnh quốc tế như Donald Trump, Tập Cận Bình, Putin…

Nhưng chỉ vài ngày sau khi APEC kết thúc tại Đà Nẵng mà được hệ thống báo đảng tự ca ngợi hết lời, Nhân Dân - “cơ quan ngôn luận của đảng Cộng sản Việt Nam” - đã đăng bản tin với tựa đề kỳ quặc: “Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp; Chủ tịch nước Trần Đại Quang đón, hội đàm; Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc hội kiến Tổng thống Hoa Kỳ Đ. Trăm”.

Tựa đề trên có thể khiến người đọc cảm thấy ngay đã có một sự phân chia “quyền lực” rất có chủ ý và cũng rất tỉ mẩn, lục đục giữa 3/4 của “tứ trụ” trong việc tiếp “Trăm” (phiên sang tiếng Anh là Trump).

Kể từ lúc đó, báo đảng nói riêng và báo chí nhà nước Việt Nam nói chung khá hiếm hoi đăng hình ảnh của Trần Đại Quang, hoàn toàn tương phản với hình ảnh tràn ngập ‘Người đốt lò vĩ đại’, ‘Bậc nhân kiệt thế thiên hành đạo’ và ‘Minh quân’ của Nguyễn Phú Trọng.

Vào tháng Tư năm 2018 và ngay trước khi Hội nghị trung ương 7 của đảng cầm quyền diễn ra, Trần Đại Quang lại một lần nữa ‘biến mất’.

Còn sau Hội nghị trung ương 7, người ta chợt chứng kiến một phát ngôn ‘cần luật Biểu tình’ của Trần Đại Quang bị báo chí thẳng tay bóc gỡ. Lần đầu tiên từ khi trở thành chủ tịch nước, Trần Đại Quang bị đảng ‘khóa miệng’. Sự kiện chẳng biết mô tả ra sao ấy càng làm dĩ vãng ‘Trần Đại Quang tiền trạm cho Nguyễn Phú Trọng’ chỉ còn là thời phô diễn mặn nồng xa xưa, trong lúc có quá nhiều nghi ngờ về chuyện ‘cơm không lành canh không ngọt’ giữa hai nhân vật này.

Trần Đại Quang, cũng bởi thế, khó có thể công du Mỹ trong thời gian tới.

Chỉ còn lại Nguyễn Phú Trọng.

Tham vọng gặp Trump

Vào năm 2015, dù chỉ là ‘đảng trưởng’ nhưng Nguyễn Phú Trọng đã được tổng thống Mỹ khi đó là Barak Obama đặc cách tiếp tại Phòng Bầu Dục và tiếp như một nguyên thủ quốc gia. Sự hiện diện lần đầu tiên ở Washington lần đó của Nguyễn Phú Trọng đã chỉ phải đánh đổi bằng việc chính thể độc đảng và chưa bao giờ yêu mến dân chủ ở Việt Nam chấp nhận định chế công đoàn độc lập mà người Mỹ đòi hỏi - như một điều kiện quan trọng trong Hiệp định TPP và một khi Việt Nam muốn tham gia vào hiệp định này.

Chỉ là sau đó, TPP đã gần như tan vỡ và do vậy những cam kết của chính thể Việt Nam về công đoàn độc lập cũng chẳng còn thấy tăm hơi đâu.

Nhưng giờ đây, sự thể còn dễ dàng hơn cho Nguyễn Phú Trọng và đảng của ông ta, khi Donald Trump đã có khá đủ thời gian để trở thành một vị tổng thống chẳng mấy quan tâm đến quá nhiều vi phạm nhân quyền ở Việt Nam và sự cấp thiết phải cải thiện tình trạng này.

Nhưng nỗi khó chịu cũng không vì thế mà giảm đi. Dù bàng quan với nhân quyền, Trump lại là một trong những chính khách thực dụng nhất trong các triều đại tổng thống Hoa Kỳ. Bài toán thương mại song phương ‘công bằng và đối ứng’ mà Trump đang đặt ra đối với Việt Nam xem ra còn khó nhằn hơn nhiều so với những yêu cầu về cả thiện nhân quyền trước đây.

Nhiều khả năng, và trên thực tế tương quan quyền lực nội bộ đảng hiện nay thì cũng chẳng còn khả năng nào khác, chính Nguyễn Phú Trọng sẽ dẫn ‘đoàn cấp cao’ để công du Mỹ, trên cơ sở chuyến đi tiền trạm của Vương Đình Huệ.

Nguyễn Phú Trọng có vẻ đang muốn tái hiện ‘ kỳ tích’ của ông ta ở Mỹ cách đây ba năm, đồng thời ‘phát huy thắng lợi’ từ chuyến công du Pháp của ông ta vào tháng Ba năm 2018.

Nhưng khác hẳn với bối cảnh của chuyến công du Hoa Kỳ năm 2015, vào lần này ông Trọng phải mang trên mình trách nhiệm vô cùng lớn lao: kiếm tiền nuôi đảng.

Sự thật đắng ngắt là trong vài ba năm qua, người Mỹ đã cắt kênh viện trợ ODA và viện trợ không hoàn lại cho Việt Nam. Khác hẳn thời kỳ Nguyễn Tấn Dũng làm thủ tướng với tiền vay quốc tế nhiều như nước và đổ vào túi quan tham cũng chẳng kém gì, thời của cặp đôi Trọng - Phúc đã sinh ra nỗi bĩ cực khi muốn vay cũng chẳng được.

Nhiều khả năng sẽ diễn ra cuộc gặp Trump - Trọng tại Washington mà đã không xảy ra tại Hội nghị APEC Đà Nẵng vào tháng Mười Một năm 2017. Dự trù cho cái tương lai cận cảnh và khá phiêu lưu ấy, dường như Nguyễn Phú Trọng còn chuẩn bị lá bài ‘không ngừng nâng cao vị thế Việt Nam trên trường quốc tế’: tiến trình bình thường hóa có tốc độ tên lửa giữa Kim Jong Un - người đồng chí Bắc Triều Tiên của Việt Nam - với Hàn Quốc và với Mỹ có thể đã khiến ông Trọng không muốn đứng ngoài cuộc. Phải có một hành động gì đó, dù chỉ thuần túy ‘làm màu’, để cho thấy ‘Minh quân’ Nguyễn Phú Trọng và chính thể cộng sản của ông vẫn tạo ra được một ảnh hưởng nào đấy - như một cầu nối nhanh chóng hơn cho công cuộc hòa bình trên bán đảo Triều Tiên và sán lạn trong mắt người Mỹ.

Phạm Chí Dũng 

29 tháng 6, 2018

CẢNH BÁO MỐI NGUY DIỆT VONG: Tập đoàn FLC, luật đất đai và nguy cơ mất nước vào tay Trung Quốc 


Nhà báo Hoàng Hải Vân – nguyên Tổng thư ký báo Thanh Niên đã có những cảnh báo đáng chú ý về khả năng phòng thủ của nước ta trước nguy cơ chiến tranh với Trung Quốc. Chúng tôi xin đăng nguyên văn bài báo này.
“Quốc Hội Mỹ đã từng chặn một thương vụ Trung Quốc thâu tóm một cảng biển của Mỹ. Trong hồi ký của mình, cựu Chủ tịch FED Greenspan không tán thành việc ngăn cản trên, ông cho rằng làm như vậy là không cần thiết và có thể hạn chế tự do thương mại. Giữa Trung Quốc với Mỹ không có tranh chấp lãnh thổ, dù cho điều gì xảy ra thì Trung Quốc cũng không thể sử dụng phương tiện của họ trên đất Mỹ để gây hại cho an ninh quốc gia của Mỹ, nên có lẽ các chính trị gia Mỹ đã lo quá xa. Nhưng sự lo xa của họ không phải là không có lý do khi nhìn thấy Trung Quốc thâu tóm đất đai khắp nơi trên thế giới.


Nước Mỹ còn lo xa như thế, còn nước ta thì sao ? Việt Nam và Trung Quốc đang tranh chấp lãnh thổ, nói trắng ra là Trung Quốc đang chiếm Hoàng Sa, một phần Trường Sa của Việt Nam và đang tiếp tục đe dọa chủ quyền của Việt Nam trên Biển Đông. Vì vậy, nước ta không những phải lo xa mà còn lo gần, vì nguy cơ mất đất mất biển đang hiện hữu.

Nỗi lo đó không phải thể hiện ở việc “vô cùng quan ngại” hay “cực lực lên án”, mà ở chiến lược phòng thủ và khả năng sẵn sàng chiến đấu. Đa phương hóa vấn đề Biển Đông, tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế để kiềm chế tham vọng của Trung Quốc là một chuyện, nhưng chuyện quan trọng nhất là khả năng tự vệ, không những đối với thế hệ này mà phải bảo đảm khả năng tự vệ dài lâu cho con cháu, đến khi nào thế giới đại đồng thành một ngôi nhà hòa bình mới không còn nỗi lo đó nữa, nhưng chẳng bao giờ có một thế giới như vậy đâu.
Tôi không biết các nhà lãnh đạo đất nước và các nhà lãnh đạo quân sự chiến lược nước ta nghĩ gì khi nhìn thấy đất đai khu vực dọc bờ biển từ Bắc Trung bộ đến Nam Trung bộ, cả những vị trí phòng thủ chiến lược trọng yếu, đã và đang đẩy dân đi để giao cho doanh nghiệp làm dự án kinh tế mà không hề có một động thái gì cho thấy việc triển khai các dự án kia nằm ngoài vành đai phòng thủ chiến lược bờ biển quốc gia. Những địa điểm phòng thủ quan trọng nhất trên bờ biển Đà Nẵng thực sự đã bị các doanh nghiệp Trung Quốc chiếm giữ. Còn các nơi khác thì như thế nào ?
Xin dẫn trường hợp của FLC. Người ta không thể nào hình dung nổi tập đoàn bất động sản mới nổi này lấy tiền đâu mà chỉ trong một thời gian cực ngắn đã thâu tóm một diện tích đất đai khổng lồ dọc bờ biển từ Bắc Trung bộ đến Nam Trung bộ (chưa kể đất đai ở Quảng Ninh, Hải Phòng và các tỉnh khác). Thâu tóm thần tốc, thi công thần tốc, đó là những gì người ta nhìn thấy, kéo theo đó là những “công văn hỏa tốc” của chính quyền địa phương (như trường hợp của Quảng Ngãi) phục vụ cho sự “thần tốc” này. Tôi chưa nói đến những vi phạm pháp luật, chưa nói đến tình trạng dân oan ca thán khắp nơi xung quanh việc thu hồi đất, bài này chỉ giả định mọi thứ họ làm là hợp pháp.

Bạn hãy hình dung : FLC là một công ty đại chúng niêm yết trên thị trường chứng khoán. Dù công ty này chưa nằm trong số các công ty được mở room 100% cho nhà đầu tư nước ngoài, nhưng tại một cuộc hội thảo diễn ra ở Nhật vào năm ngoái, Chủ tịch FLC Trịnh Văn Quyết tuyên bố, ngoài việc bán cổ phần, “FLC có thể chuyển nhượng cả dự án cho nhà đầu tư nước ngoài” (tinnhanhchungkhoan.vn, 7-9-2017). Nếu như các dự án của FLC được chuyển nhượng cho các nhà đầu tư Trung Quốc thì điều gì sẽ xảy ra ? Trung Quốc, thông qua các doanh nghiệp của họ, sẽ khống chế toàn bộ bờ biển Việt Nam. Họ có thể ém quân, đưa vũ khí khí tài, tổ chức các hoạt động thu thập thông tin tình báo và bí mật huấn luyện quân sự tại những cơ sở của họ dọc theo bờ biển của ta, nếu như họ có ý đồ. Và nếu như Trung Quốc ngang nhiên sử dụng vũ lực để uy hiếp chủ quyền của ta trên Biển Đông, đương nhiên chúng ta phải dùng vũ lực để đáp trả nhằm bảo vệ chủ quyền, khi ấy chiến tranh có thể lan rộng, Trung Quốc có thể đem hải quân tấn công vào bờ biển của ta với sự tiếp ứng của lực lượng tại chỗ trên bờ biển của ta mà họ chuẩn bị sẵn. Chúng ta sẽ dựa vào đâu để phòng thủ ?
Khi ấy, nước sẽ mất. Chúng ta sẽ rút lên rừng, mà rừng thì nhiều nơi Trung Quốc cũng chiếm giữ theo một cách tương tự. Chúng ta sẽ sống trong nô lệ và sẽ âm thầm truy ra nguyên nhân sâu xa của tình trạng mất nước chính là Điều 62 của Luật Đất đai cho phép chính quyền địa phương thu hồi đất của dân giao cho doanh nghiệp để doanh nghiệp giao lại cho doanh nghiệp Trung Quốc khi ấy đã thành giặc. Và khi ấy, những người xây dựng và duy trì điều luật này, có thể sẽ tiếp tục làm quan cho Trung Quốc hoặc đã đủ tiền để chạy ra nước ngoài.


Kịch bản trên có thể xảy ra không ? Không gì là không thể.
Cách đây mấy ngày, cả Ban Thường vụ Tỉnh ủy và Thường trực UBND tỉnh Quảng Trị cùng ông Trịnh Văn Quyết đi khảo sát để chuẩn bị giao cho FLC 1000 ha khu vực bãi biển Cửa Việt của tỉnh này. Đây là thông tin mới nhất của quá trình thâu tóm thần tốc. Tại đây FLC dự kiến ngoài khu resort, sân golf, còn xây dựng một sân bay. Có khả năng Tập đoàn này sẽ lấp kín các bờ biển mà doanh nghiệp khác chưa chiếm cứ.
Điều 62 Luật Đất đai với quy định cho phép chính quyền địa phương lấy đất của dân giao cho các doanh nghiệp làm dự án, ngoài những tác hại như tôi đã nói ở các bài trước, còn có thể dẫn đến nguy cơ mất nước. Trước mắt, điều khoản này đang biến một số chính quyền địa phương cấp tỉnh và cấp huyện từ công cụ phục vụ lợi ích của nhân dân thành công cụ của doanh nghiệp. Và không chỉ có mỗi một FLC.
Điều nguy hiểm là, đã là luật rồi thì chính quyền địa phương cứ thế thi hành, không ai cản được. Cho dù Tổng Bí thư hay Thủ tướng có nhìn thấy nguy cơ cũng bó tay, nếu điều luật này không được sửa.
Hoàng Hải Vân
Blog PVD

28 tháng 6, 2018

Phạm Chí Dũng - Vì sao VN tham gia tập trận hải quân lớn nhất thế giới tại Mỹ?


Vì sao lần đầu tiên từ năm 1975 và cũng là lần đầu tiên từ năm 1995 sau khi bình thường hóa quan hệ với Hoa Kỳ, giới chóp bu Việt Nam lại ‘can đảm’ cho lực lượng hải quân nước này tham gia tập trận hải quân lớn nhất thế giới mang tên Vành đai Thái Bình Dương (RIMPAC) tại Hawaii và Nam California - bắt đầu vào cuối tháng Sáu năm 2018?

Cờ công ty Repsol tại Madrid, Tây Ban Nha.
‘Can đảm’ sau 5 năm

Theo não trạng và cũng là thói quen cố hữu của đảng Cộng sản, tin tức chưa có tiền lệ trên hoàn toàn không được thông báo bởi Bộ Quốc phòng hay Bộ Ngoại giao của Việt Nam, mà được phát ra bởi trang mạng Stars & Strips dẫn từ thông báo của Hải quân Mỹ. Vào ngày 30/5/2018, Hải quân Mỹ đã công bố danh sách 26 quốc gia tham dự cuộc tập trận hải quân RIMPAC, diễn ra từ ngày 27/6 đến 2/8/2018, trong đó Việt Nam, Sri Lanka, Brazil và Israel là 4 nước lần đầu tiên tham dự cuộc tập trận RIMPAC.

Nếu kế hoạch này diễn ra mà không có sự đổi ý từ Việt Nam, quyết định tham gia RIMPAC là một bước tiến khá dài của Việt Nam kể từ khi chế độ độc đảng này dám đăng ký để trở thành quan sát viên cho cuộc tập trận mang tên Hổ Mang Vàng do quân đội Mỹ chủ xướng vào đầu năm 2016.

Sự kiện Việt Nam dám tham gia RIMPAC diễn ra chỉ 2 tháng sau một sự kiện có mức độ ‘can đảm’ gần như thế: tháng 3/2018, hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson của Mỹ đã cập cảng Đà Nẵng ở miền Trung Việt Nam - theo một thỏa thuận giữa Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ James Mattis và Bộ trưởng quốc phòng Việt Nam Ngô Xuân Lịch.

Sự trùng hợp giữa hiện tại và quá khứ là cái tên Đà Nẵng. 5 năm trước, có 3 tàu chiến Mỹ đã đến vùng biển Đà Nẵng để tiến hành sứ mệnh “giao lưu hải quân” với quân đội Việt Nam. 2013 cũng là năm mà không khí “chiến tranh lạnh” giữa Mỹ và Việt Nam phần nào được cải thiện bằng một chuyến công du của nhân vật số 2 trong đảng Cộng sản Việt Nam - Chủ tịch nước Trương Tấn Sang - đến Tòa Bạch Ốc để có cuộc hội kiến với Tổng thống Mỹ Barak Obama. Cải hai đều cười tươi và cùng nói về triển vọng của Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) mà Mỹ muốn chấp nhận cho Việt Nam tham gia.

Còn giờ đây, dưới thời Tổng thống Donald Trump, Washington đã chính thức rút khỏi TPP và khiến Việt Nam hụt hẫng bởi nước này chẳng còn hy vọng trở thành “quốc gia hưởng lợi nhiều nhất trong TPP” nếu TPP có mặt người Mỹ. Nhưng thay vào đó, giờ đây Việt Nam và Mỹ lại có cùng một cái nhìn về an ninh Biển Đông, cùng để bảo vệ lợi ích của của mình.

Phải mất đến 5 năm để quan hệ quốc phòng Việt - Mỹ nhích thêm một chút và có một nét gì đó thực chất hơn.

Cô đơn giữa khu rừng “đối tác chiến lược”

Khoảng thời gian nửa cuối năm 2017 và đầu năm 2018 đã chứng kiến một chủ trương có thể tạm gọi là “dựa Mỹ đối Trung” của giới chóp bu Việt Nam - như một biện pháp tình thế trong ngổn ngang và hỗn tạp tâm thế “không ưa Mỹ nhưng vẫn cần Mỹ”, vẫn chưa có gì thay đổi tính từ giữa năm 2014 đến nay và đặc biệt trong gần nửa năm qua.

2014 là năm tung tóe vụ giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc xông thẳng vào vùng lãnh hải Việt Nam như chốn không người và như một cú vỗ mặt nảy đom đóm vào Bộ Chính trị Việt Nam. Trong cuộc khủng hoảng mang tên “Hải Dương 981” kéo dài từ tháng Năm đến tháng Bảy năm 2014, hầu hết các “đối tác chiến lược” của Việt Nam, kể cả nước Nga của Putin, đều thờ ơ hoặc quay lưng khi Việt Nam bị uy hiếp. Thế nhưng sau đó, giới chóp bu Việt Nam có vẻ vẫn chưa tỉnh ngộ về thực chất “bạn vàng” là thế nào và vẫn tiếp tục theo đuổi chính sách “đu dây chính trị” cho tới khi “té lộn đầu” trong hai vụ khủng hoảng Bãi Tư Chính năm 2017 và 2018.

Rất nhiều lần, mặc dù luôn tuyên bố chủ quyền với cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, nhưng phía Việt Nam đã tìm cách im lặng “cho nó lành” trước Trung Quốc. Ngay cả vụ việc giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc xâm phạm Biển Đông vào giữa năm 2014 cũng không làm cho giới lãnh đạo Việt Nam sôi sục nỗi liêm sỉ. Khi đó, đã không có bất kỳ một văn bản nào của Bộ Chính trị hay nghị quyết nào của Quốc Hội Việt Nam lên án hành vi xâm phạm của Trung Quốc.

Từ đó đến nay, giới chóp bu Việt Nam chưa bao giờ cô đơn đến thế trên trường quốc tế, dù Việt Nam đã thủ đến chẵn một tá “đối tác chiến lược” trong túi, kể cả một “đối tác chiến lược” khác là Đức mà Việt Nam đã bị quốc gia này “tạm thời đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược với Việt Nam” ngay sau việc Nhà nước Đức cáo buộc mật vụ Việt Nam bắt cóc một nghi phạm kinh tế là Trịnh Xuân Thanh ngay tại Berlin vào tháng Bảy năm 2017.

Chỉ đến đầu năm 2016, sách lược “đu dây” của Việt Nam mới có chút xoay chuyển trước sức ép ngày càng gia tăng của Trung Quốc trên Biển Đông, đặc biệt Bắc Kinh nhòm ngó ngày càng lộ liễu vào việc khai thác dầu khí của Việt Nam ở mỏ Cá Rồng Đỏ thuộc Bãi Tư Chính và và mỏ Cá Voi Xanh ở ngoài khơi Đà Nẵng, cùng lúc tàu Trung Quốc tăng cường khiêu khích và bắn giết ngư dân Việt trên biển.

Từ đầu năm 2016 đến nay, có ít nhất ba lần thể chế một đảng ở Việt Nam đã “ngó lơ” chuyện chiến hạm Mỹ áp sát quần đảo Hoàng Sa như một động tác thách thức Trung Quốc, trong đó có hai lần Bộ Ngoại giao Việt Nam bất thần tỏ ra “can đảm” khi đưa ra tuyên bố hoặc “tàu Mỹ đi qua vô hại” hoặc “tàu Mỹ tự do giao thông ở Biển Đông.”

Hẳn là từ đầu năm 2016, “tập thể Bộ Chính Trị Việt Nam” đã bắt đầu phải tính toán việc dựa dẫm vào sức mạnh của hải quân Mỹ để bảo vệ vùng biển và lợi ích khai thác dầu khí của mình.

Cơn ác mộng mất ăn dầu khí

Một thực trạng trần trụi là mỏ khí đốt Cá Rồng Đỏ và mỏ Cá Voi Xanh là những tiềm năng cuối cùng có thể cứu vãn ngân sách. Nếu Repsol - một công ty Tây Ban Nha liên doanh với Việt Nam, và hãng Exxonmobil của Mỹ liên doanh với Tập đoàn Dầu khí Việt Nam khai thác thành công hai mỏ dầu khí này thì ngân sách của chế độ Việt Nam sẽ được chia phần không ít.

Nhưng vào tháng Bảy năm 2017 và tháng Tư năm 2018 đã xảy ra hai vụ chấn động mà được dư luận xã hội liệt vào loại “nhục quốc thể”: cả hai lần đó chính quyền Việt Nam đều phải “giương cờ trắng” khi yêu cầu ngừng hoạt động thăm dò khí đốt của Repsol ngay tại Bãi Tư Chính mà luôn được Bộ Ngoại giao Việt Nam chiến đấu võ miệng “thuộc vùng chủ quyền không tranh cãi của Việt Nam”. Dù chưa bao giờ giới tuyên giáo hay Bộ Ngoại giao Việt Nam dám nói toạc về cái nguồn cơn sâu xa của vụ “nhục quốc thể” ấy, nhưng vụ “giương cờ trắng” này lại trùng hợp với tin tức quốc tế cho biết sau khi Bắc Kinh đe dọa sẽ tấn công một số căn cứ quân sự của Việt Nam ở quần đảo Trường Sa nếu Việt Nam cho phép Repsol tiếp tục khoan thăm dò dầu khí.

Chưa hết, sau thất bại ở Bãi Tư Chính, Việt Nam lại có nguy cơ bị Trung Quốc cản trở việc khai thác dầu khí ở mỏ Cá Voi Xanh - dự án dầu khí lớn nhất của Việt Nam, nơi được phát hiện bởi Tập đoàn dầu khí ExxonMobil của Mỹ và có thể sẽ đóng góp gần 20 tỷ đô la vào ngân sách Việt Nam.

Trong khi đó, Tập Cận Bình lại cử Vương Nghị - Bộ trưởng Ngoại Giao Trung Quốc - đến Việt Nam ngay sau vụ Bãi Tư Chính lần hai, với một “tối hậu thư”: Việt Nam phải “cùng hợp tác khai thác” mỏ Cá Rồng Đỏ với Trung Quốc. Nếu không, “bản lĩnh Việt Nam” sẽ hết cửa kiếm tiền ngay trong vùng lãnh thổ của mình.

Không bao lâu sau ‘tối hậu thư’ của Vương Nghị, Trung Quốc đã tiến thêm một bước xa hơn bằng việc vẽ lại ‘đường lưỡi bò’ quét qua đến 67 lô dầu khí của Việt Nam ở Biển Đông, chặn toàn bộ cửa ‘làm ăn’ của kẻ vẫn đang mơ màng về ‘Bốn Tốt’ và ‘Mười sáu chữ vàng’.

Vì sao Việt Nam phải trở thành đồng minh gián tiếp của Mỹ?

Vào thời gian này, ngày càng nhiều tàu cá Việt Nam bị tàu hải giám và tàu cá Trung Quốc tấn công, đâm chìm, còn ngư dân Việt bị hành hung và bị hất xuống biển.

Không chỉ đặt tên lửa, Trung Quốc còn tiến thêm một bước dài khi mang cả máy bay quân sự ra đảo Đá Subi ở quần đảo Trường Sa.

Sau bi kịch quân sự là bi kịch xã hội. Phép thử chiến thuật “áo lưỡi bò” của du khách Trung Quốc phô diễn tại sân bay Cam Ranh - mang tính thách thức của giới chuyên gia tâm lý chiến Bắc Kinh - đã khiến cho toàn bộ bộ máy đảng cầm quyền, chính quyền và chính sách “Ba không” của Việt Nam hầu như tê liệt…

Rất có thể, tình trạng cô đơn cùng cực trên trường quốc tế cùng trạng thái mất ngủ lẫn mất ăn dầu khí đã khiến chính thể độc đảng ở Việt Nam phải tiến tới quyết định ‘bám Mỹ’, với bước đi liều lĩnh hơn hẳn khi tham gia vào cuộc tập trận hải quân lớn nhất ở Hoa Kỳ từ tháng Sáu đến tháng Tám năm 2018. Bằng cách thức này, Việt Nam đã gián tiếp xác nhận bước đi của mình như một đồng minh quân sự của Mỹ, chứ không chỉ là tư cách quan sát viên như hồi 2016.

Vài bước đi gần đây của Bộ Quốc phòng Việt Nam trong mối quan hệ có tính giao hảo với quân đội Ấn Độ, Nhật Bản và Úc càng cho thấy Việt Nam đang dần ngả về khối quân sự đồng minh Đông Bắc Á - với ý đồ mượn tay khối này để đối trọng hay chống trả lại kế hoạch thôn tính toàn bộ biển Đông của Trung Quốc.

Phạm Chí Dũng

27 tháng 6, 2018

Đến khi nào Việt Nam thôi “bắt tay” với doanh nghiệp Trung Quốc?


Bộ Công Thương mới đây có văn bản gửi Thủ tướng, báo cáo phương án hợp tác đầu tư một số dự án nhà máy nhiệt điện. Theo đó, Bộ này kiến nghị Thủ tướng giao liên danh thực hiện dự án Nhà máy nhiệt điện Quỳnh Lập 1 (Nghệ An) thay cho Tập đoàn Công nghiệp than – khoáng sản Việt Nam (TKV). Lý do là vì TKV không đáp ứng được nhu cầu vốn triển khai dự án đúng tiến độ và gặp khó khăn trong huy động vốn từ 2 nhà đầu tư là Kospo và Samtan (Hàn Quốc).

Dự án nhà máy thép 6000 tỷ liên danh với Trung Quốc đang nằm đắp chiếu
Tuy nhiên, đánh giá năng lực của liên danh Tập đoàn Geleximco – Công ty TNHH Hong Kong United (HUI) cho thấy, phương án tài chính mà Geleximco và liên danh đưa ra lại phần lớn dựa vào vốn vay từ Trung Quốc, với tỷ lệ vốn đối ứng 20% vốn chủ sở hữu và 80% vốn vay. Dự kiến lãi suất vay từ nguồn tín dụng thương mại là 10,86% một năm và quốc tế là 11,77% một năm.

Do đó, dự án này một lần nữa đặt ra nhiều nghi vấn đối với các nhà chuyên môn xung quanh tính khả thi và hiệu quả, sau hàng loạt những tồn tại đã và đang diễn ra tại các dự án do nhà thầu Trung Quốc triển khai. Giáo sư Đặng Hùng Võ, nguyên Thứ trưởng Tài nguyên và Môi trường nói về điều này:

“Sự thực mà nói thì tôi cũng thường xuyên đặt câu hỏi để rồi tự trả lời xem là tại sao? Tất nhiên nó có một cái lý mà nhiều người cho rằng nó mang tính hình thức, đó là các doanh nghiệp Trung Quốc thường chào với cái giá rất rẻ, thế nhưng mà còn có lý do mà tôi vẫn cho rằng logic thực tế hay nằm ở chỗ đó chính là câu chuyện tham nhũng trong quá trình đấu giá đấu thầu."

Trước ý kiến cho rằng, việc doanh nghiệp Trung Quốc có chính sách “lại quả” từ 30% đến thậm chí 50% giá trị dự án chính là nguyên nhân khiến doanh nghiệp Trung Quốc thường trúng thầu tại các siêu dự án tại Việt Nam, GS Võ bày tỏ quan điểm:

Có thể lúc đầu thì chưa thân lắm, nhưng rồi qua công việc, qua những cái “hoa hồng” đấy rồi dẫn cái thân rồi dần dần thành nếp. Đấy là một cái mà tôi cho rằng nhược điểm rất lớn trong hệ thông quản lý ở Việt Nam mà cần phải khắc phục bắt đầu từ việc bài trừ chủ nghĩa thân hữu - GS Đặng Hùng Võ

“Ở Việt Nam hiện nay có một cái tôi cho là điều dở đó là mối quan hệ thân hữu , quen thân rồi thì cứ như thế nó giải quyết công việc nó nhanh, nó tiện thì đó gọi là chủ nghĩa thân hữu trong quản lý ở Việt Nam hiện nay còn chiếm xu thế khá mạnh. Tất nhiên là cái đó nó lại gắn với tham nhũng, có thể lúc đầu thì chưa thân lắm, nhưng rồi qua công việc, qua những cái “hoa hồng” đấy rồi dẫn cái thân rồi dần dần thành nếp. Đấy là một cái mà tôi cho rằng nhược điểm rất lớn trong hệ thông quản lý ở Việt Nam mà cần phải khắc phục bắt đầu từ việc bài trừ chủ nghĩa thân hữu”

Đồng quan điểm với GS Đặng Hùng Võ, chuyên gia kinh tế Ngô Trí Long, nguyên Viện trưởng Viện Quản lý giá (Bộ Tài chính) giải thích thêm:

“Mình quá coi trọng chỉ tiêu về giá. Nó bỏ với giá thấp xong cuối cùng nó lại dùng chiêu trò để nâng giá lên thì cuối cùng cũng lại bằng vô nghĩa. Bên cạnh đó thì nó lại có điều kiện là cấp cho mình vốn vay tín dụng thì đó là ưu điểm. Một cái nữa cũng phải hết sức thông cảm là cách làm ăn của Việt Nam với anh Trung Quốc là quan hệ lâu rồi thì cái đó nó cũng tác động. Tuy nhiên, phải nói thẳng ra là những dự án mà nhà thầu Trung Quốc thi công triển khai thì đều kém hiệu quả và gây lãng phí thất thoát”

Chuyên gia kinh tế Ngô Trí Long cũng cho rằng rất nhiều các dự án mà Trung Quốc đã trúng thầu và đang thi công đều gây lãng phí bởi trên thực tế công nghệ của Trung Quốc yêu cầu chi phí đầu tư và duy tu bảo hành cao tuy nhiên lại không mang lại hiệu quả kinh tế như mong đợi. Trong khi đó, GS Đặng Hùng Võ lại lên án những hậu quả đối với môi trường từ các công nghệ của nhà thầu Trung Quốc. Ông nói:

“Tất cả những cái mà Việt Nam đã nhìn thấy rồi như công nghệ xi măng lò đứng, mía đường hay như nhiều thứ công nghệ khác, Việt Nam cũng đã nhập của Trung Quốc, thậm chí là biết rồi nhưng mà vẫn có một loạt các nhà máy xi măng lò đứng vẫn đang làm việc và vẫn đang gây ô nhiễm môi trường, trong khi ở Trung Quốc người ta đã bỏ xi măng lò đứng từ lâu rồi”

Gần đây phải nói rằng bệnh chậm tiến độ, đội vốn kéo dài hay là thất thoát lãng phí trong đầu tư công nó là một bệnh trầm kha, một bệnh cố hữu của Việt Nam. Nói chung là các dự án đầu tư công ở Việt Nam hiện nay có đến 40-50% các dự án phải điều chỉnh do chậm tiến độ, do chi phí đội lên…chi phí rất là lớn - TS. Ngô Trí Long

Thực tế này được minh chứng bằng các dự án như Dự án Tổ hợp Bô xít Tây Nguyên đội vốn hơn 30 nghìn tỷ và chậm tiến độ hơn 6 năm, Dự án nhà máy gang thép Lào Cai và dự án mỏ sắt Quý Xa trị giá 6.000 tỷ nằm đắp chiếu, Dự án nhà máy đạm Ninh Bình – 1 trong 12 dự án đội vốn thua lỗ nghìn tỷ của Bộ Công thương hay gần đây nhất là dự án đường sắt trên cao Cát Linh – Hà Đông đội vốn hơn 7000 tỷ đồng và chậm tiến độ 3 năm tính đến thời điểm hiện tại. Bên cạnh đó là hàng trăm dự án xây dựng và giao thông lớn nhỏ trải dài từ Bắc vào Nam cũng đang gặp phải những vấn đề về chi phí đầu tư và tiến độ gây thất thoát lãng phí, làm tăng thêm gánh nặng về lãi suất và gây nên những hiệu quả tiêu cực đối đời sống kinh tế, xã hội của người dân.

Theo TS Ngô Trí Long, mối quan hệ thân hữu giữa các vị lãnh đạo cấp cao của Việt Nam và Trung Quốc trong suốt nhiều thập kỷ qua cùng những khoản “lại quả” giá trị cao, thậm chí bằng tiềng mặt của nhà thầu Trung Quốc là nguyên nhân dẫn tới những bài học đầy “đau thương” hiện nay:

“ Gần đây phải nói rằng bệnh chậm tiến độ, đội vốn kéo dài hay là thất thoát lãng phí trong đầu tư công nó là một bệnh trầm kha, một bệnh cố hữu của Việt Nam. Nói chung là các dự án đầu tư công ở Việt Nam hiện nay có đến 40-50% các dự án phải điều chỉnh do chậm tiến độ, do chi phí đội lên…chi phí rất là lớn”

TS Ngô Trí Long cũng cho rằng mặc dù đã có Luật đầu tư công ban hành từ năm 2014 nhưng do năng lực hạn chế của đội ngũ cán bộ quản lý nên tình trạng trên vẫn không hề được cải thiện. Trong khi đó, GS Đặng Hùng Võ đưa ra khuyến cáo trong việc lựa chọn nhà thầu có thể đảm bảo những yêu cầu kỹ thuật trước hết rồi mới tính đến các phương án giá bỏ thầu khả thi để tránh tình trạng nhà thầu không vượt qua được rào cản kỹ thuật, đình trệ thi công và liên tục đề xuất tăng vốn gây thất thoát ngân sách nghiêm trọng như hiện nay.

(rfa)