|
29 tháng 3, 2018
22 tháng 3, 2018
NĂM 2018 - Năm máu lửa CỦA CHÍNHTRƯỜNG VIỆT NAM
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng dự Hội nghị Công an toàn quốc lần thứ 73.
Không còn là dự cảm hay dự đoán vào cuối năm 2017, mà sự nghiệt ngã đã hóa thân vào năm 2018 một cách lộ hình rõ mồn một: Năm máu lửa.
Chưa đầy một tháng sau Tết Nguyên Đán 2018, đã nổi lên bốn sự kiện và vụ việc lớn trong “chính trị nội bộ”: đầu tiên là Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương Trần Quốc Vượng được Tổng Bí thư Trọng đặc cách bổ nhiệm làm Thường trực Ban Bí thư và do đó đã vươn lên thành nhân vật “dưới một người, trên vạn người,” quyền lực chỉ sau tổng bí thư; 3 ngày sau đó là chính Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng, thay mặt Tổng Bí Thư Trọng, chỉ đạo xử lý vụ “Mobifone mua AVG”; và cũng chỉ 3 ngày sau là vụ bắt tướng công an Nguyễn Thanh Hóa, chính thức mở màn chiến dịch “cải tổ Bộ Công an.” Cuối cùng nhưng còn lâu mới kết thúc, đó là phiên xử “tập hai Đinh La Thăng” – vụ 800 tỷ của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam đã không cánh mà bay ở Ngân hàng Đại Dương.
Chưa kể một chuyên án khác đang âm thầm biến thành đại án mà rất có thể biến diễn thành một trận bắt bớ nhiều quan chức ở Đà Nẵng và cả cấp trung ương trong không bao lâu nữa: vụ Vũ “Nhôm”.
Ông Trọng đã hành động đúng theo “chủ nghĩa nhân văn chống tham nhũng”, hay vắn tắt là “nhân văn trước tết” của ông khi đề cập vụ “xử nặng nề” Đinh La Thăng sau tết. Và khi một cái tết nguyên đán lễ lạt cúng khấn và bỉ bôi quan chức đã trôi qua, sẽ chẳng còn “nhân văn” gì nữa.
“Người đốt lò vĩ đại” – một tụng danh mà Đài Tiếng nói Việt Nam cất tiếng ca ngợi tổng bí thư của giới đảng – đang khuấy đảo mọi thứ sau tết. Cái lò vụt nóng rực, phả hơi nóng hừng hực lên nhiều gương mặt đờ đẫn như mất hồn đang không biết khi nào sẽ bị tống vào lò.
Chỉ “cải tổ” hay còn “thay máu”?
Hai vụ liên tiếp bắt sĩ quan cao cấp của Bộ Công An – Thượng tá tình báo công an Phan Văn Anh Vũ (tức đại gia Vũ “Nhôm”) và Thiếu Tướng Nguyễn Thanh Hóa – vào những tháng đầu năm 2018 cho thấy đòn “chống tham nhũng” của Tổng Bí thư Trọng đang giáng thẳng vào cơ quan bộ vẫn được xem là “bất khả xâm phạm” này.
Bộ Công an – một tổ chức quyền lực hoặc siêu quyền lực – nhưng đang có tướng công an bị bắt và được Tổng Bí thư Trọng chủ trương công khai cho báo chí và dư luận theo cách “vạch áo cho người xem lưng”, rất có thể sẽ bị ông Trọng tiến hành “thay máu” trong thời gian tới.
Dù vẫn còn giữ vai trò “thanh kiếm và lá chắn bảo vệ đảng”, nhưng Bộ Công an đã lộ ra những dấu hiệu bị giảm sút nghiêm trọng đặc quyền “bất khả xâm phạm”, nếu so sánh thực trạng của cơ quan này với Bộ Quốc phòng và Tổng cục 2.
Từ cuối năm 2017, đã lan tỏa tin tức về khả năng ông Nguyễn Phú Trọng đang tính đến khả năng “cải tổ” Bộ Công an Việt Nam. Theo đó, một đề án về sắp xếp lại bộ này đã được chuẩn bị, nhiều tổng cục vốn tồn tại như một cấp trung gian sẽ bị hủy bỏ vai trò của chúng, kéo theo ghế và bổng lộc của nhiều quan chức công an sẽ không còn nữa.
Trong khi đó, Bộ Quốc phòng của tướng Ngô Xuân Lịch có vẻ ít được “nhắc nhở” hơn. Khác với ngành công an, Bộ Quốc phòng tỏ ra thành tâm hơn đôi chút trong việc sắp xếp lại quân đội, đặc biệt là khối kinh tế quốc phòng mà trước đó đã bị rất nhiều tai tiếng.
Sau tết nguyên đán năm 2018, thông tin về đề án “cải tổ Bộ Công an” càng hiện ra rõ hơn cùng lộ trình cụ thể là đề án này có thể được hoàn tất trước Hội nghị trương 7 (có thể diễn ra vào tháng Năm năm 2018), để hội nghị này sẽ “chốt” kế hoạch sắp xếp lại Bộ Công an và kế hoạch nhân sự đi kèm, kể cả những nhân sự cao cấp nhất của Bộ Công an.
Trong khi đó, cứ sau mỗi tháng lại hiện thêm những dấu hiệu cho thấy Nguyễn Phú Trọng đã nắm quyền lực một cách thực chất trong việc chỉ đạo Bộ Công an, khác hẳn vai trò mờ nhạt của ông Trọng vào năm 2016 khi ông ta phải “tự tham gia” Thường vụ đảng ủy công an trung ương vào tháng Mười năm đó.
Cũng xuất hiện ngày càng dày hơn những đồn đoán và tin tức chưa kiểm chứng về một vài lãnh đạo cao cấp của Bộ Công an sẽ phải “ra đi” trước hay trong Hội nghị trung ương 7. Cơ sở của tin tức này trở nên có chân đứng hơn khi đồng thời xảy ra ba vụ Phan Văn Anh Vũ, Nguyễn Thanh Hóa và AVG mà ít nhất sẽ liên quan đến trách nhiệm quản lý cán bộ và ký tá của lãnh đạo Bộ Công an.
Việc Thiếu tướng Nguyễn Thanh Hóa bị bắt ngay sau chỉ đạo của Tổng bí thư Trọng và cùng trong ngày 11/3/2018 đã cho thấy đây là lần thứ hai liên tiếp, ông Trọng thành công với phương châm “việc cần làm ngay”, tức Bộ Công an phải triển khai chỉ đạo của ông Trọng ngay lập tức.
Lần thành công đầu tiên về “việc cần làm ngay” của Tổng bí thư Trọng là sự kiện bắt cựu ủy viên bộ chính trị Đinh La Thăng vào ngày 8/12/2017: sáng họp đảng để chỉ đạo bắt, chiều họp quốc hội bãi miễn tư cách đại biểu, và đến chiều muộn thì chính thức thông báo “đã bắt Đinh La Thăng” cho báo chí (nhưng có thể ông Thăng đã bị bắt từ những ngày trước).
Vụ bắt Đinh La Thăng không chỉ là một bằng chứng cho thấy tiền lệ “ủy viên bộ chính trị không thể bị tống giam” đã bị xóa bỏ, mà còn là lần đầu tiên chứng tỏ hiệu ứng quyền lực thực sự của Nguyễn Phú Trọng đối với Bộ Công an – điều mà những đời tổng bí thư gần đây như Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh đã không với tới được.
Đòn đánh mang tính quyết liệt hiếm có của tổng bí thư đảng cầm quyền vào Bộ Công an vào đầu năm 2018 mang một nét gì đó của dĩ vãng 5 năm trước ở Trung Quốc. Vào những năm 2013 và 2014, sau khi đã xử gọn Bạc Hy Lai là Bí thư tỉnh Trùng Khánh và là ủy viên bộ chính trị, Tập Cận Bình đã tiến tới hành động “thay máu” Bộ Công an Trung Quốc, với nhân vật tiếp theo Bạc Hy Lai cũng là một ủy viên bộ chính trị – Bộ trưởng công an Chu Vĩnh Khang. Chu Vĩnh Khang đã bị bắt, để sau đó Tập Cận Bình chính thức trở thành “bộ trưởng thứ nhất Bộ Công an”.
Nếu một số cựu thần của đảng phát ra cái nhìn “cấp ủy viên bộ chính trị như Đinh La Thăng mà còn bị bắt và xử tù thì cấp tướng có là cái gì”, thì khi cơ quan “thanh kiếm và lá chắn” như Bộ Công an mà còn bị ông Trọng “làm thịt”, thân phận các bộ ngành và tỉnh thành khác chỉ là “con sâu cái kiến”.
Cũng có thể hiểu là nếu cấp ủy viên trung ương chỉ thuộc loại ‘ruồi”, thì cấp ủy viên thường vụ tỉnh thành chỉ nên được xem là “muỗi”.
Liệu có diễn ra một cơn địa chấn “đốt lò” trên diện rộng tên khắp Việt Nam – hiện tượng tương đồng với chiến dịch “đả hổ diệt ruồi” của Tập Cận Bình và Vương Kỳ Sơn ở Trung Quốc mà đã mang lại kết quả đến 1,3 triệu quan chức bị xử lý kỷ luật hoặc bị “bóc lịch”?
Cơn địa chấn sắp đến
Động thái Tổng Bí thư Trọng bổ nhiệm ông Trần Quốc Vượng làm Thường trực Ban bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương là đầy ẩn ý thâm sâu.
Với cả hai chức vụ song hành trên, ông Trần Quốc Vượng sẽ không còn cần đến động tác Ủy ban Kiểm tra trung ương làm tờ trình gửi Thường trực Ban bí thư mỗi khi muốn đề xuất kỷ luật quan chức nào như trước đây, mà trong một số trường hợp và có thể nhận được sự cho phép của Tổng bí thư Trọng, ông Vượng – trong vai trò Thường trực Ban bí thư và trên tinh thần “mỗi người làm việc bằng hai”, sẽ “quyết luôn”.
Trước đây, thông thường Ủy ban Kiểm tra trung ương phải kiểm tra đối tượng quan chức – đảng viên vi phạm, sau đó hoàn thành kết luận kiểm tra rồi làm tờ trình gửi Thường trực Ban bí thư xin ý kiến chỉ đạo, không chỉ với đối tượng thuộc loại “có máu mặt” tức vào hàng ủy viên trung ương hay bộ trưởng, chủ nhiệm ủy ban ngang cấp bộ không phải ủy viên trung ương, mà kể cả đối với các ủy viên thường vụ tỉnh ủy; thành ủy và tỉnh ủy viên lẫn thành ủy viên.
Gần đây đã xuất hiện thông tin chính thức về việc trong năm 2018, Ủy ban Kiểm tra trung ương của ông Vượng sẽ tiến hành những cuộc kiểm tra đến tận cấp quận, huyện, thay vì chỉ kiểm tra đến cấp tỉnh, thành như trước đây. Theo đó, khối lượng công việc của cơ quan Ủy ban Kiểm tra trung ương sẽ tăng vọt so với trước, kéo theo một danh sách rất dài các quan chức – đảng viên dự kiến sẽ bị kỷ luật và bị cho “nhập kho”.
Có lẽ đó là một trong những nguồn cơn chính yếu mà đã khiến Tổng bí thư Trọng quyết định phân quyền cho Thường trực Ban bí thư Trần Quốc Vượng. Thậm chí, có thể hình dung một cơ chế cởi nới và thông thoáng đến mức là Ban bí thư sẽ được “quyết” xử lý kỷ luật không chỉ đối với các quan chức cấp tỉnh, thành mà còn có thể ra thông báo kỷ luật luôn cấp ủy viên trung ương đảng mà không cần xin ý kiến tổng bí thư, hoặc chỉ cần thông báo cho tổng bí thư về vụ việc kỷ luật đó.
Trong thực tế, với cả hai chức vụ song hành vừa Thường trực Ban bí thư vừa Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương, Trần Quốc Vượng đã vươn lên trở thành nhân vật không chỉ “số 2 trong đảng” mà còn là nhân vật có thực quyền thứ hai trong bộ máy “đảng và nhà nước ta”, chỉ sau Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Cũng có thể nhìn rõ ý đồ của Nguyễn Phú Trọng muốn đẩy Trần Quốc Vượng trở thành “Vương Kỳ Sơn Việt Nam” để phục vụ đắc lực hơn cho công cuộc được xem là “chống tham nhũng” của ông Trọng.
Vương Kỳ Sơn là ủy viên thường vụ bộ chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc khóa 18, kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật trung ương. Từ khi Tập Cận Bình trở thành tổng bí thư vào năm 2012 và chủ tịch nước vào năm 2013, Vương Kỳ Sơn đã chính thức trở thành cánh tay mặt của Tập trên mặt trận “đả hổ diệt ruồi”, trở thành nỗi sợ hãi đến mất ngủ của rất nhiều quan chức tham nhũng. Trong thực tế, Vương Kỳ Sơn được đánh giá là nhân vật quyền lực thứ hai trong đảng, chỉ sau Tập Cận Bình. Nhưng Vương Kỳ Sơn còn qua mặt Tập bằng vào kỷ lục số lần bị ám sát hụt.
Nếu không có gì khác hơn hoặc biến động, về thực chất sẽ là cơ chế “Vượng diệt ruồi muỗi, Trọng diệt hổ” ở Việt Nam.
Chiến dịch “chống tham nhũng” của Nguyễn Phú Trọng cũng vì thế đầy hứa hẹn sôi sục và quay quắt, cùng “cái lò” của ông hứa hẹn tỏa ra hơi nóng khủng khiếp trong năm 2018 này.
Sau Đinh La Thăng, rất có thể sẽ là những cái tên quan trọng khác của giới quan chức – những “khúc củi” vừa khô vừa tươi – bị tống vào “lò”.
Tin xấu đối với các đối thủ chính trị và đối tượng tham nhũng của ông Trọng là vào năm 2018, có lẽ bản “danh sách tử thần” của ông Trọng đang và sẽ ngày càng dài ra, bắt buộc Ủy ban Kiểm tra trung ương – cơ quan duy nhất được ông Trọng khen ngợi công khai “làm việc gì ra việc nấy” – phải hoạt động hết công suất, và Trần Quốc Vượng – dù muốn hay không – cũng phải trở thành “Vương Kỳ Sơn Việt Nam”.
Còn tin rất xấu là vào đầu năm 2018, Nguyễn Phú Trọng dường như muốn phát đi thông điệp “chống tham nhũng công bằng”, thay cho “chống tham nhũng một bên” trước đây. Nếu trong nửa đầu năm 2018, Bộ trưởng Thông tin và truyền thông Trương Minh Tuấn – nhân vật từng được ông Trọng sủng ái và chỉ định kiêm phó trưởng ban tuyên giáo trung ương vào năm 2016 – bị tống vào “lò” trong vụ “Mobifone mua AVG” và do vậy có thể “theo chân” Đinh La Thăng ra tòa, quan điểm “chống tham nhũng cả phe ta” của ông Trọng sẽ bắt đầu được chứng thực và trở nên nỗi kinh hoàng cho tất cả các phe.
Phạm Chí Dũng
8 tháng 3, 2018
Vì đâu ở châu Âu xuất hiện nền nghệ thuật vĩ đại mang tên Phục Hưng?

Ngày nay khi đến Châu Âu, chúng ta không thể không nhắc tới Ý, Tây Ban Nha, Pháp với những công trình kiến trúc đặc sắc, kho tàng tác phẩm điêu khắc, hội hoạ mỹ diệu với quy mô vượt xa khỏi trí tưởng tượng của con người. Vì đâu mà ở châu Âu xuất hiện nền nghệ thuật thần thánh như vậy? Liệu có phải nhờ sự sáng tạo thuần túy của con người? Đặc biệt là Ý, nơi được xem là vẫn đang lưu trữ 90% di sản văn hoá của nhân loại trong khoảng 3000 năm trở lại đây?
Từ đêm trường Trung Cổ tới Phục Hưng huy hoàng…
Madonna xứ Meadow của họa sĩ Raphael mô tả Đức Trinh Nữ Maria nhìn xuống con, Chúa Giêsu và anh em họ của ông. (Ảnh: latuaitalia.ru)
Chúng ta lâu nay thường giữ một suy nghĩ rất đơn giản rằng thời xưa thì lạc hậu hơn thời nay, không văn minh, không có tiến bộ, không có nhiều điều đáng nói. Nhưng chắc chắn không phải như vậy. Những người châu Âu ở đầu thiên niên kỷ thứ nhất càng không bao giờ nghĩ như thế.
Chúng ta bắt đầu câu chuyện bằng thời kỳ Trung Cổ được coi là một đoạn thời gian dài tăm tối của Châu Âu với dịch bệnh, chiến tranh và tranh đấu, xô xát mâu thuẫn giữ người với người xảy ra liên miên.
Trong hoàn cảnh đó, Chúa Jesus giáng thế được biết như vị Chúa từ trời phái xuống trái đất để cứu rỗi nhân loại. Năm chúa ra đời được người Tây phương tính là năm bắt đầu mở màn cho một công nguyên mới trong lịch sử nhân loại, cho đến nay đã 2017 năm.
Công giáo từ đó cũng ra đời, trải qua bao vùi dập, cuối cùng qua 500 năm đã hoàn toàn xác lập một chính giáo ở Châu Âu, đồng thời tạo nên một tư tưởng xuyên suốt, bao trùm văn học, nghệ thuật. Các nhà lịch sử nghệ thuật đặt tên cho nghệ thuật thời kỳ này là Nghệ thuật Công giáo.
Manh nha từ thế kỷ 11, chính thức khởi phát từ thế kỷ 14, bắt đầu tại Florence, Italy và đạt đến đỉnh cao ở thế kỷ 16, phong trào Phục Hưng (Renaissance) ở Châu Âu chính là phong trào khôi phục những tinh hoa của tín ngưỡng, của những thời kỳ trước, chủ yếu là thời kỳ văn minh cổ đại của La Mã và Hy Lạp.
Đây cũng là một phong trào văn hoá, nghệ thuật có quãng thời gian phát triển lâu dài nhất bắt đầu tại nước Ý sai đó lan rộng ra các nước châu Âu, kể cả Nga.
Nền tảng của phong trào Phục Hưng: Thần đã giúp con người ghi dấu ấn rực rỡ để lưu lại vĩnh viễn cho nhân loại
Chúng ta lâu nay thường giữ một suy nghĩ rất đơn giản rằng thời xưa thì lạc hậu hơn thời nay, không văn minh, không có tiến bộ, không có nhiều điều đáng nói. Nhưng chắc chắn không phải như vậy. Những người châu Âu ở đầu thiên niên kỷ thứ nhất càng không bao giờ nghĩ như thế.
Chúng ta bắt đầu câu chuyện bằng thời kỳ Trung Cổ được coi là một đoạn thời gian dài tăm tối của Châu Âu với dịch bệnh, chiến tranh và tranh đấu, xô xát mâu thuẫn giữ người với người xảy ra liên miên.
Trong hoàn cảnh đó, Chúa Jesus giáng thế được biết như vị Chúa từ trời phái xuống trái đất để cứu rỗi nhân loại. Năm chúa ra đời được người Tây phương tính là năm bắt đầu mở màn cho một công nguyên mới trong lịch sử nhân loại, cho đến nay đã 2017 năm.
Công giáo từ đó cũng ra đời, trải qua bao vùi dập, cuối cùng qua 500 năm đã hoàn toàn xác lập một chính giáo ở Châu Âu, đồng thời tạo nên một tư tưởng xuyên suốt, bao trùm văn học, nghệ thuật. Các nhà lịch sử nghệ thuật đặt tên cho nghệ thuật thời kỳ này là Nghệ thuật Công giáo.
Manh nha từ thế kỷ 11, chính thức khởi phát từ thế kỷ 14, bắt đầu tại Florence, Italy và đạt đến đỉnh cao ở thế kỷ 16, phong trào Phục Hưng (Renaissance) ở Châu Âu chính là phong trào khôi phục những tinh hoa của tín ngưỡng, của những thời kỳ trước, chủ yếu là thời kỳ văn minh cổ đại của La Mã và Hy Lạp.
Đây cũng là một phong trào văn hoá, nghệ thuật có quãng thời gian phát triển lâu dài nhất bắt đầu tại nước Ý sai đó lan rộng ra các nước châu Âu, kể cả Nga.
Nền tảng của phong trào Phục Hưng: Thần đã giúp con người ghi dấu ấn rực rỡ để lưu lại vĩnh viễn cho nhân loại

Điều gì đã thúc đẩy và là nền tảng của phong trào to lớn này? Theo các chuyên gia thì yếu tố đầu tiên phải kể đến đó là yếu tố nhân văn với cái gốc gắn liền với đức tin cao cả vào Thần.
Trải qua nghìn năm đêm trường Trung cổ, đến thế kỷ 13, Châu Âu đã đi vào ổn định cả về mọi mặt, kinh tế, xã hội, đặc biệt là Thiên Chúa giáo hay Công giáo đã trở thành một tôn giáo chính thống của cả Châu Âu.
Chính tinh thần cao cả, đề cao chia sẻ, bác ái, yêu thương trong đạo Thiên Chúa đã tạo dựng nên một nền tảng nhân văn sâu sắc trong các giai tầng, trong xã hội. Tư tưởng nhân văn ấy là mạch nước ngầm ngày càng lan toả rộng lớn và sâu sắc trong đời sống mọi mặt, trong đó nảy phát ra một ý tưởng rằng tất cả mọi người cần được giáo dục, và rằng sự hiểu biết về âm nhạc, hội hoạ, khoa học sẽ là những điều cần thiết giúp cho con người trở nên ai ai cũng được toàn diện và hạnh phúc vui vẻ đối với tất cả.
Và người ta đã thấy rằng, trong rất nhiều tự sự của các họa sĩ, kiến trúc sư thời đó, họ đều được Thần cho nhìn thấy hình ảnh của Thần để họ thể hiện lại qua các tác phẩm nghệ thuật.
Đồng thời, những dấu tích người ta phát hiện ghi nhận được từ thời kỳ cổ đại của Hy Lạp và La Mã trên chính mảnh đất này (Italy) là những vết tích của kiến trúc kỳ vĩ, đền đài và tượng cổ rất tráng lệ và hoàn mỹ khiến người ta hiểu rằng đã từng có một nền văn minh và nghệ thuật đạt đến trình độ tinh xảo, tuyệt mỹ và sang trọng. Không phải tìm kiếm ở đâu xa, chỉ cần phục dựng lại từ những di sản đã mất.
Các vĩ nhân tiêu biểu thời kỳ Phục Hưng

Dựa trên một xuất phát điểm như vậy, thời kỳ Phục hưng để lại rất nhiều những thiên tài như Leonardo Davinci, Michael Angello, Raffael, William Shakespear, Thomas More, Dante, Galileo Galilei, Christopher Colombus, …
Trong số đó có nhiều người góp tên trong danh sách 10 thiên tài vĩ đại nhất mọi thời đại do cha đẻ của bản đồ tư duy hiện đại Tony Buzan và các cộng sự đầu ngành bình chọn.
Tư tưởng Phục Hưng tạo nên sự biến đổi ngoạn mục

Một cuộc “đại biến” trong tư tưởng nhân văn và nền tảng niềm tin vào chính thần đã dẫn đến sự phát triển toàn diện khiến cho đây là thời kỳ rực rỡ nhất của văn minh thế giới.
Nếu như chủ đề Thiên Chúa là chủ đề duy nhất trong nghệ thuật suốt 5-7 thế kỷ trước đó với những hình thức còn gò bó, hạn chế thì ở thời kỳ Phục Hưng, chủ đề tôn giáo trong nghệ thuật được diễn đạt phong phú hơn về mọi mặt.
Điều này làm cho hình tượng Thiên Chúa trở nên gần gũi và sống động hơn. Tuy nhiên nếu như trước đây, tất cả các bức tranh đều mang cùng một cách nhìn, một lối bố cục thì nay, Thiên Chúa được nhìn với nhiều góc độ khác nhau, tác phẩm đã có sự thể hiện ra những mối kết nối cá nhân giữa đối tượng mô tả và người sáng tạo.
Chủ đề sáng tạo trong nghệ thuật Phục Hưng cũng mở rộng hơn. Ngoài chủ đề Kitô giáo, các đối tượng như là bước ra từ thần thoại Hy Lạp và La Mã cổ đại cũng trở thành một chủ đề được khai thác phổ biến.
Đồng thời do tinh thần nhân văn xuất phát từ tôn giáo, các nghệ sĩ cũng bắt đầu chọn những chủ đề trong cuộc sống con người mà họ quan tâm như cảnh lễ nghi trong đời sống sinh hoạt của con người, chân dung quý tộc, và vào thời gian cuối của phong trào thì bắt đầu có tranh phong cảnh, tranh tĩnh vật, tranh mô tả sinh hoạt đời thường. Các tích chuyện về Thiên Chúa cũng được mô tả gần với tranh sinh hoạt gần gũi và sống động đối với con người.
Về phương diện chất liệu và hình thức biểu đạt, nghệ thuật Phục Hưng được cho là thời kỳ có nhiều thử nghiệm và phát kiến đặc biệt đối với hội hoạ. Sơn dầu được tìm ra và sử dụng bắt đầu từ đây, là một nguyên liệu hoàn hảo nhất của hội hoạ xét về mọi mặt. Những kỹ thuật tạo hình cũng được tạo dựng cơ sở lý thuyết tại đây, đó là những lý thuyết về phối cảnh, về tỉ lệ vàng, phép phóng chiếu, giải phẫu học, v.v.
Người ta tin rằng, chính là Thần đã khai sáng cho con người những cơ sở vững chắc đó, vì con người thể hiện hình ảnh của Thần thì sẽ phải đẹp và chuẩn mực.
Thời kỳ Phục Hưng: hướng tới chuẩn mực hoàn mỹ và năng lực sáng tác siêu xuất khỏi năng lực con người

Quan điểm con người thời kỳ này chính là hướng tới sự toàn diện, có thể nói những con người ở thời kỳ này cố gắng phát triển toàn diện trên mọi lĩnh vực. Michelangelo chính là hình mẫu tiêu biểu của một thiên tài toàn năng.
Giá trị “chân” “thiện” luôn được con người bấy giờ hướng tới, từ văn học, chính trị, nghệ thuật, khoa học, thiên văn… tất cả luôn hướng tới một giá trị cốt lõi của vẻ đẹp đó là tính nhân văn, sự cao cả trong tinh thần, đức tin và đồng thời cả niềm say mê khám phá những điều còn huyền bí.
Tư tưởng nhân văn tiến bộ cùng với trạng thái cân bằng bình ổn, trật tự của cả xã hội Châu Âu, và đặc biệt nhất là niềm tin sâu sắc vào Thần, đã khiến cho phong trào Phục Hưng mãi được nhắc đến với những thành tựu to lớn sáng tạo bởi những vĩ nhân toàn tài, và họ sáng tác tác phẩm trong trạng thái siêu xuất khỏi giới hạn năng lực của con người.
Nói cách khác, chính là năng lực đặc biệt mà Thần trao cho họ vậy để họ để lại một thời kỳ rực rỡ cho nhân loại.
Những bức tranh trên vòm trần nhà nguyện Sistine của Michelangelo chính là một ví dụ: Người họa sĩ đã ở trong trạng thái nằm ngửa mặt lên trần trong suốt 4 năm để hoàn thành bức kiệt tác vĩ đại đến từng chi tiết. Năng lực thông thường của con người dường như không làm được điều này…

Con người ngay khi mới sinh ra là đã có Thần ở bên bảo hộ. (Ảnh: Blogspot.com)
Nền tảng của đức tin Kitô giáo tạo nên nền tảng tư tưởng nhân văn sâu sắc của xã hội hội Châu Âu thời kỳ Phục Hưng cũng là yếu tố căn bản cho sự xuất hiên những nhà bảo trợ nghệ thuật rất vô tư và chân chính ở thời kỳ này, mà ở bất kỳ thời kỳ nào cũng mơ ước.
Dưới sự bảo trợ của những gia đình quyền quý coi trọng đức tin và thấm nhuần tư tưởng nhân văn, các nhà văn, hoạ sĩ, nhà thơ, nhà tư tưởng lúc bấy giờ có một môi trường phát triển lành mạnh và tự do.
Họ không phải lo về tài chính hay kinh phí thực hiện, những gia đình lớn sẽ tài trợ và bảo trợ họ. Một mối quan hệ hài hòa, đôi bên đều có lợi và cùng trong và cùng hướng đến những ý nghĩa nhân văn cao cả này dường như đã tạo điều kiện tuyệt vời nhất cho con người phát triển tiềm năng của mình.
Tạm kết: Khi tin Thần, năng lực chân chính của con người được mở ra vô tận.
Phán xét cuối cùng – bức họa trên tường nhà nguyện Sistine của Michelangelo. (Ảnh: Southperthcatholic.org)
Có thể nói thời kỳ Phục Hưng là thời kỳ đẹp đẽ nhất trong văn minh nhân loại mấy nghìn năm trở lại đây, sự bình ổn về tư tưởng có lẽ có được nhờ niềm tin vào Thiên Chúa một cách đồng nhất, toàn diện và sâu sắc đã dẫn đến một diện mạo xã hội bình ổn, kinh tế phát triển với sự giao thương và thông thương cởi mở, ổn định.
Đời sống con người hài hoà, trật tự, đặc biệt thấm đẫm tư tưởng nhân văn và niềm tin chính thần đã là môi trường toàn diện sản sinh ra những con người toàn diện. Những bộ óc vĩ đại này góp phần không nhỏ trong tiến trình phát triển nhân loại. Những thành tựu văn hoá mà phong trào Phục Hưng để lại là một kho tàng nghệ thuật rực rỡ nhất, tinh xảo nhất, thần thánh nhất.
Có nhiều quan điểm cho rằng, tất cả những tinh hoa trong văn hoá của nhân loại đều là những điều được ban truyền xuống bởi thiên thượng. Nhìn lại có thể thấy nghệ thuật Phục Hưng chính là một minh chứng cụ thể cho điều đó.
Nếu sự sống và trái đất đã được sinh ra bởi một đấng toàn năng, vẹn toàn, vậy thì tất cả những gì tinh hoa mỹ diệu của nó cũng nằm trong quy luật khởi phát đó.Như vậy, mỗi khi con người càng đồng điệu với đấng tạo hoá của mình, càng ở gần bên Ông bao nhiêu, dường như năng lực chân chính của con người càng như được mở ra vô tận.
Vinh Hoa – Hà Phương Linh
Có thể nói thời kỳ Phục Hưng là thời kỳ đẹp đẽ nhất trong văn minh nhân loại mấy nghìn năm trở lại đây, sự bình ổn về tư tưởng có lẽ có được nhờ niềm tin vào Thiên Chúa một cách đồng nhất, toàn diện và sâu sắc đã dẫn đến một diện mạo xã hội bình ổn, kinh tế phát triển với sự giao thương và thông thương cởi mở, ổn định.
Đời sống con người hài hoà, trật tự, đặc biệt thấm đẫm tư tưởng nhân văn và niềm tin chính thần đã là môi trường toàn diện sản sinh ra những con người toàn diện. Những bộ óc vĩ đại này góp phần không nhỏ trong tiến trình phát triển nhân loại. Những thành tựu văn hoá mà phong trào Phục Hưng để lại là một kho tàng nghệ thuật rực rỡ nhất, tinh xảo nhất, thần thánh nhất.
Có nhiều quan điểm cho rằng, tất cả những tinh hoa trong văn hoá của nhân loại đều là những điều được ban truyền xuống bởi thiên thượng. Nhìn lại có thể thấy nghệ thuật Phục Hưng chính là một minh chứng cụ thể cho điều đó.
Nếu sự sống và trái đất đã được sinh ra bởi một đấng toàn năng, vẹn toàn, vậy thì tất cả những gì tinh hoa mỹ diệu của nó cũng nằm trong quy luật khởi phát đó.Như vậy, mỗi khi con người càng đồng điệu với đấng tạo hoá của mình, càng ở gần bên Ông bao nhiêu, dường như năng lực chân chính của con người càng như được mở ra vô tận.
Vinh Hoa – Hà Phương Linh
7 tháng 3, 2018
VNTB- Vượng diệt ruồi, Trọng diệt hổ?
Phạm Chí Dũng
Cali Today
Vietnam – Cali Today news – Với cả hai chức vụ song hành vừa Thường trực Ban bí thư vừa Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương, ông Trần Quốc Vượng sẽ không còn cần đến động tác Ủy ban Kiểm tra trung ương làm tờ trình gửi Thường trực Ban bí thư mỗi khi muốn đề xuất kỷ luật quan chức nào như trước đây, mà trong một số trường hợp và có thể nhận được sự cho phép của Tổng bí thư Trọng, ông Vượng – trong vai trò Thường trực Ban bí thư và trên tinh thần “mỗi người làm việc bằng hai”, sẽ “quyết luôn”.
Đó cũng là một phương thức thức đơn giản hóa thủ tục hành chính của đảng cầm quyền.
Trước đây, thông thường Ủy ban Kiểm tra trung ương phải kiểm tra đối tượng quan chức – đảng viên vi phạm, sau đó hoàn thành kết luận kiểm tra rồi làm tờ trình gửi Thường trực Ban bí thư xin ý kiến chỉ đạo, không chỉ với đối tượng thuộc loại “có máu mặt” tức vào hàng ủy viên trung ương hay bộ trưởng, chủ nhiệm ủy ban ngang cấp bộ không phải ủy viên trung ương, mà kể cả đối với các ủy viên thường vụ tỉnh ủy; thành ủy và tỉnh ủy viên lẫn thành ủy viên.
Nhưng gần đây và ngay trước ngày 5/3/2018 là thời điểm Bộ Chính trị công bố quyết định bổ nhiệm ông Trần Quốc Vượng làm Thường trực Ban Bí thư, đã xuất hiện thông tin chính thức về việc trong năm 2018, Ủy ban Kiểm tra trung ương của ông Vượng sẽ tiến hành những cuộc kiểm tra đến tận cấp quận, huyện, thay vì chỉ kiểm tra đến cấp tỉnh, thành như trước đây. Theo đó, khối lượng công việc của cơ quan Ủy ban Kiểm tra trung ương sẽ tăng vọt so với trước, kéo theo một danh sách rất dài các quan chức – đảng viên dự kiến sẽ bị kỷ luật và bị cho “nhập kho”.
Hẳn là ông Nguyễn Phú Trọng đã dự liệu khả năng và sức khỏe của ông ta không cho phép “ôm” hết, nếu cứ mỗi cái tên trong bản danh sách dự kiến kỷ luật trên lại kèm theo hai tờ trình – một của Ủy ban Kiểm tra trung ương và một của Thường trực Ban bí thư – xin ý kiến tổng bí thư, cùng một hồ sơ dày cộm mà chỉ riêng việc đọc lướt qua cũng hoa cả mắt. Nếu quy trình xử lý cán bộ vẫn giữ như cũ, ông Trọng sẽ ngập đầu trong đống giấy tờ xử lý cán bộ mà không còn thời gian đâu để lo toan những việc khác hay làm thơ về “sử xanh lưu truyền” cho khách sạn Mường Thanh của đại gia Lê Thanh Thản.
Có lẽ đó là một trong những nguồn cơn chính yếu mà đã khiến Tổng bí thư Trọng quyết định phân quyền cho Thường trực Ban bí thư Trần Quốc Vượng. Thậm chí, có thể hình dung một cơ chế cởi nới và thông thoáng đến mức là Ban bí thư sẽ được “quyết” xử lý kỷ luật không chỉ đối với các quan chức cấp tỉnh, thành mà còn có thể ra thông báo kỷ luật luôn cấp ủy viên trung ương đảng mà không cần xin ý kiến tổng bí thư, hoặc chỉ cần thông báo cho tổng bí thư về vụ việc kỷ luật đó.
Trong thực tế, với cả hai chức vụ song hành vừa Thường trực Ban bí thư vừa Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương, Trần Quốc Vượng đã vươn lên trở thành nhân vật không chỉ “số 2 trong đảng” mà còn là nhân vật có thực quyền thứ hai trong bộ máy “đảng và nhà nước ta”, chỉ sau Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Cũng có thể nhìn rõ ý đồ của Nguyễn Phú Trọng muốn đẩy Trần Quốc Vượng trở thành “Vương Kỳ Sơn Việt Nam” để phục vụ đắc lực hơn cho công cuộc được xem là “chống tham nhũng’ của ông Trọng.
Ông Vương Kì Sơn (Wangqishan)
Vương Kỳ Sơn là ủy viên thường vụ bộ chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc khóa 18, kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật trung ương. Từ khi Tập Cận Bình trở thành tổng bí thư vào năm 2012 và chủ tịch nước vào năm 2013, Vương Kỳ Sơn đã chính thức trở thành cánh tay mặt của Tập trên mặt trận “đả hổ diệt ruồi”, trở thành nỗi sợ hãi đến mất ngủ của rất nhiều quan chức tham nhũng. Trong thực tế, Vương Kỳ Sơn được đánh giá là nhân vật quyền lực thứ hai trong đảng, chỉ sau Tập Cận Bình. Nhưng Vương Kỳ Sơn còn qua mặt Tập bằng vào kỷ lục số lần bị ám sát hụt.
Vào tháng Tám năm 2017, khi Trần Quốc Vượng được bổ nhiệm làm “thành viên Thường trực Ban bí thư”, ông Vượng và Ủy ban Kiểm tra trung ương đã được Tổng bí thư Trọng khen “làm việc gì ra việc nấy”.
Vào buổi sáng ngày 8/12/2017, có một cuộc họp được xem là rất quan trọng tại trụ sở Văn phòng trung ương đảng, do Tổng bí thư Trọng chủ trì về “cho ý kiến về kết quả kiểm tra của 5 Đoàn kiểm tra của Bộ Chính trị, Ban Bí thư về thực hiện Kết luận số 24-KL/TW của Bộ Chính trị khóa XI về đẩy mạnh công tác quy hoạch, luân chuyển cán bộ lãnh đạo, quản lý đến năm 2020 và những năm tiếp theo”. Cuộc họp này có mặt hầu hết ủy viên bộ chính trị, trừ… Trần Quốc Vượng.
Ông Trần Quốc Vượng
Nhiều nhà quan sát đã cho rằng ông Trần Quốc Vượng, bằng vào sự vắng mặt của trong buổi sáng 8/12, đã có một vai trò như “bộ trưởng công an” trong vụ bắt Đinh La Thăng.
Vào ngày 5/3/2018, trùng với thời điểm ông Trọng đi nước cờ đầu tiên trong năm âm lịch 29018 về quyết định bổ nhiệm Trần Quốc Vượng làm Thường trực Ban bí thư, đã xuất hiện vài tin tức đáng chú ý về “lò” của ông Trọng. Theo đó, “người đốt lò vĩ đại” – một tụng danh mà Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) vừa dành tặng cho Nguyễn Phú Trọng – sẽ chỉ đạo công bố kết luận thanh tra vụ Mobifone mua AVG vào tháng Ba này – một vụ việc thậm chí còn có thể lớn hơn cả vụ Đinh La Thăng – Trịnh Xuân Thanh. Có khoảng 10 đối tượng sẽ bị khởi tố và bắt giam…
Bà Nguyễn Thanh Phượng – con gái ruột của cựu thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng – bị cho là “chủ mưu” trong vụ Mobifone mua AVG…
Tin xấu đối với các đối thủ chính trị và đối tượng tham nhũng của ông Trọng là vào năm 2018, có lẽ bản “danh sách tử thần” của ông Trọng đang và sẽ ngày càng dài ra, bắt buộc cơ quan “làm việc gì ra việc nấy” phải hoạt động hết công suất và Trần Quốc Vượng – dù muốn hay không – cũng phải trở thành “Vương Kỳ Sơn Việt Nam”.
24 tháng 2, 2018
VNTB- Kẻ nào sẽ phải chịu ‘vận đen phá chùa’?
Bà con nghèo nhận quà từ thiện tại Chùa Liên Trì những ngày chùa còn nguyên vị.
Thế mà đã lạnh trôi hai cái tết kể từ khi chính quyền TP.HCM hùng hổ ra quân xóa sổ chùa Liên Trì của Giáo hội Phật giáo Việt NamThống Nhất…
Buổi sáng tháng Chín
“Trong nhiều tội lỗi trên thế gian này, tội phá chùa là lớn lắm, những người đi phá chùa ắt phải nhận quả báo” - vị Hòa thượng trầm ngâm suy tư hồi lâu trước khi trả lời câu hỏi của tôi.
Vị sư tu tập ấy vốn nổi tiếng về năng lực và nhãn quan nhìn vật lẫn nhìn người. Phật tử từ nhiều nơi kéo về ngôi chùa trông thẳng ra biển này để mong được Hòa thượng xem vận số của họ. Nhưng không phải ai cũng được Hòa thượng tiếp. Với nhà sư này, điều ông cần nhất là sự thành tâm của con người, dù người đó không theo Phật giáo. Ông tuyệt đối không dùng từ “xem bói”, mà chỉ nhìn người mà luận. Nhiều người được Hòa thượng luận về quá khứ của mình đã chỉ còn biết cúi đầu xác nhận.
Tôi không “xem” gì cho mình, mà chỉ thuật lại cho Hòa thượng nghe câu chuyện chính quyền TP.HCM đã ủi sập chùa Liên Trì ở quận 2 chỉ trong một buổi sáng.
Buổi sáng ấy, tháng Chín năm 2016. Một đạo quân đông tới 400 người gồm công an có sắc phục và thường phục, dân phòng cùng các hội đoàn nhà nước, được trang bị súng ống và xe đặc chủng, đã vây kín chùa Liên Trì từ tờ mờ sáng, sau đó xông vào cưỡng chế các sư sãi yếu ớt trong chùa. Cứ hai ba kẻ khiêng một thày rồi tống vào xe hơi, chở cùng tượng phật và đồ của chùa về thẳng “chùa Liên Trì mới” do chính quyền dựng lên tại một hóc bò tó ở khu vực Thạnh Mỹ Lợi cùng địa bàn quận 2. Đó là nơi mà chính quyền đã tính toán rất kỹ: vì khoảng cách đến đó quá xa nên phật tử sẽ ít lai vãng, còn các tổ chức xã hội dân sự độc lập - đã quen xem chùa Liên Trì cũ như một địa chỉ sinh hoạt thường xuyên - sẽ không còn chốn dung thân.
Ít ngày sau, Hòa thượng Thích Không Tánh - trụ trì chùa Liên Trì - rời bệnh viện nơi ông phải điều trị bệnh huyết áp cao do vụ phá chùa, để về nhìn lại ngôi chùa của mình. Ở đó, ông chỉ còn thấy một mảnh đất đã bị san phẳng mà không còn bất kỳ dấu tích gì của ngôi chùa thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất đã tồn tại hơn sáu chục năm giữa lòng Sài Gòn. Thày Không Tánh chỉ còn biết ôm mặt khóc tức tưởi. Nỗi phẫn uất của thày - một tù nhân ương tâm đã trầm mình đến hai chục năm trong nhà tù cộng sản - đã trở nên vô bờ bến…
Vụ phá chùa Liên Trì xảy ra dưới thời Đinh La Thăng.
Quả báo tội phá chùa
Năm 2016, Đinh La Thăng xông xênh “tiến về Sài Gòn” với khẩu hiệu “Vì dân và hành động”.
Nhưng trong lúc chỉ “hành động” một cách vặt vãnh, đưa đẩy chuyện làm đường hẻm và hứa hẹn bao tiêu sữa cho nông dân, tìm cách lấy lòng giới cán bộ lão thành, có công cách mạng, trí thức và cả những người dân thường, Đinh La Thăng lại tuyệt đối không nhân nhượng với giới hoạt động nhân quyền ở Sài Gòn trong suốt thời gian ông ta nhậm chức bí thư thành ủy.
Thậm chí thời Đinh La Thăng còn qua mặt và vượt hẳn cả bí thư thành ủy cũ là Lê Thanh Hải cùng đương kim bí thư thành ủy Hà Nội Hoàng Trung Hải về “thành tích” ném mắm tôm, đánh đấm và bắt bớ nhân quyền vào các lễ tưởng niệm 74 quân nhân Việt Nam Cộng Hòa hy sinh để bảo vệ Trường Sa năm 1974, ngày 17/2/2016 tưởng niệm 6 vạn quân nhân và người dân Việt Nam đã hy sinh trong Chiến tranh vệ quốc 1979 chống Trung Quốc xâm lược, đàn áp dã man đến đổ máu số đông người biểu tình vì môi trường vào ngày 8/5/2016…
Cũng trong năm 2016, Đinh La Thăng đã lập “thành tích vô thần” chưa từng có khi quan chức này đã hạ lệnh cho công an ủi sập chùa Liên Trì.
Về sau này, nhiều người nghiệm rằng vận đen của Đinh La Thăng không hẳn khởi sự từ những vụ việc ở Tập đoàn Dầu khí Việt Nam nơi ông ta là chủ tịch hội đồng thành viên trước năm 2011, mà thật ra đã bắt nguồn sâu xa từ vụ phá chùa chiền ấy.
Gần cuối năm 2017, tôi bàng hoàng nhớ lại lời Hòa thượng của ngôi chùa sát biển “Đã là quả báo thì không có cách nào tránh được. Ông Thăng ra lệnh phá chùa thì ông ấy sẽ phải chịu quả báo khắc nghiệt lắm. Lâu thì vài năm, sớm thì một năm nữa, ông Thăng sẽ bị ai đó phá lại và ông ấy sẽ phải chịu cảnh mất tự do”.
Lời tiên tri của Hòa thượng nói ra vào cuối năm 2016. Thú thật là khi đó, tôi đã không thể tin được lời Hòa thượng.
“Bị mất tự do” - hiểu theo nghĩa thông thường nhất - nghĩa là bị sa vào vòng lao lý, để nhẹ nhất cũng bị quản thúc tại gia. Làm thế nào mà Đinh La Thăng lại bị mất tự do theo cách ấy? Chính thể độc đảng ở Việt Nam cho tới khi đó lại chưa từng có tiền lệ về bắt giam ủy viên bộ chính trị. Càng khó hình dung hơn việc Đinh La Thăng bị tống giam rồi bị đưa ra tòa xét xử…
Nhưng đến tháng 4/2017, lời tiên tri của Hòa thượng bắt đầu ứng nghiệm. Đinh La Thăng bất ngờ “ngã ngựa” bởi một bản báo cáo từ chính các đồng chí không đồng lòng của ông - Ủy ban Kiểm tra trung ương - về những sai phạm “rất nghiêm trọng” vào thời ông Thăng là Chủ tịch Hội đồng thành viên của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam.
Nhưng đến lúc đó, tôi vẫn chỉ nghĩ là Đinh La Thăng sẽ mất ghế ủy viên bộ chính trị, mất cả ghế ủy viên trung ương, và nói chung có thể “bị cách mọi chức vụ trong đảng và chính quyền”, nhưng quá khó để hình dung ra chuyện Thăng sẽ bị bắt.
Bảy tháng rưỡi sau việc Đinh La Thăng bị loại khỏi Bộ Chính trị, lời tiên tri của Hòa thượng đã thêm một lần ứng nghiệm: đầu tháng 12/2017, Đinh La Thăng chính thức bị khởi tố và bị tống giam. Và chỉ một tháng rưỡi sau đó, ông ta đã phải nhận bản án lên đến 13 năm tù giam chỉ với một tội danh đầu tiên. Chưa kể một vụ khác - “800 tỷ” - mà Thăng sẽ bị đưa ra xét xử sau tết nguyên đán 2018.
Đinh La Thăng đã chính thức “bị mất tự do”
Còn những kẻ nào phải chịu quả báo?
Vào những ngày tết nguyên đán 2018, tôi ghé chùa Giác Hoa ở Sài Gòn để thăm thày Không Tánh. Từ khi không còn chốn dung thân, thày Không Tánh đành phải tá túc nơi đây.
Và tôi những muốn quay lại ngôi chùa lồng lộng gió biển để hỏi Hòa thượng về luật nhân quả.
Giờ đây, tôi đã có thể hình dung rằng vụ phá chùa Liên Trì không chỉ “đen” cho Đinh La Thăng, mà cả một số quan chức cấp dưới của Thăng ở Sài Gòn, cùng những bàn tay đen đúa bí mật của giới quan chức cao cấp và nhóm lợi ích đã đẩy đuổi dã man người dân khỏi khu đất vàng Thủ Thiêm và “ăn đất” tàn mạt đến thế nào, cũng sẽ dần bị “báo ứng”.
Những quan chức nào khác đã a tòng với Đinh La Thăng phá chùa Liên Trì?
Xếp đầu danh sách khiếu nại tố cáo của người dân Thủ Thiêm ở quận 2 luôn là Tất Thành Cang - cựu chủ tịch quận 2, được xem là “đệ tử ruột” của cựu bí thư thành ủy TP.HCM Lê Thanh Hải và là phó bí thư thường trực thành ủy TP.HCM từ thời Đinh La Thăng cho đến giờ.
Và một lô một lốc quan chức chính quyền và Công an TP.HCM, Công an quận 2 mà đã “dây máu ăn phần” trong vụ thẳng tay phá chùa Liên Trì?
Cái “vận đen phá chùa” ấy, không sớm thì muộn, cũng sẽ báo ứng với từng thủ phạm một.
Chỉ còn một cách để được tha thứ và hóa giải cái vận đen đó: chính những thủ phạm ấy phải phục hồi nguyên trạng chùa Liên Trì như một sự hối lỗi trước tâm linh và lịch sử.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)