26 tháng 1, 2018

Phân tích những biến động chính trị gần nhất tại Việt Nam
...Một hiện tượng quan trọng nữa cuối năm 2017 là TBT Nguyễn Phú Trọng tham gia và chỉ đạo họp nội các chính phủ. Lý do là vì một TBT bảo thủ và chuyên ngành xây dựng đảng như ông Nguyễn Phú Trọng chưa bao giờ hài lòng với tình trạng phân chia quyền lực trong nội bộ hiện thời của đảng giữa các phe nhóm và định chế như: Chủ tịch Nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng Chính phủ và TBT đảng. Ông muốn TBT đảng thâu gồm tất cả mọi quyền lực trong tay như thời Lê Nin, Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông và bây giờ là Tập Cận Bình vậy...


Tổng quát:

Giai đoạn cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21 chứng kiến 3 hiện tượng quan trọng sau đây:

1. Cuộc cách mạng tin học bắt đầu từ thập niên 80, bùng nổ vào thập niên 90 và gia tốc không ngừng nghỉ.

2. Sự suy thoái bất khả vãn hồi của mọi hình thức độc tài, từ cá nhân trị đến quân phiệt, giáo phiệt, đảng phiệt và nhất là mô hình nhà nước Mác Lê.

3. Bước tiến cũng bất khả vãn hồi tương tự của quan điểm dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên trên toàn thế giới.

Trong khi lịch sử thế giới và lịch sử Việt Nam vận chuyển không ngừng nghỉ thì đảng CSVN, năm 2011 bầu ông Nguyễn Phú Trọng vào chức vụ TBT của Ban Chấp Hành Trung Ương đảng.

TBT Nguyễn Phú Trọng là một nhân vật có khuynh hướng bảo thủ và đậu tiến sĩ chuyên ngành xây dựng đảng Đại Học Tổng Hợp Hà Nội, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh.

Với một bối cảnh cá nhân như thế, chúng ta không lấy làm ngạc nhiên khi TBT Nguyễn Phú Trọng không chấp nhận sự vận hành khách quan của lịch sử và dùng mọi phương pháp hầu tái phục hồi bản chất của đảng CSVN như một lực lượng cách mạng chuyên chính vô sản Bolshevik nguyên thủy của thời đại Lê Nin và Stalin. Một mô hình nguyên thủy như thế hầu như đã bị diệt chủng. May ra chỉ có đảng Lao Động Bắc Triều Tiên là còn giữ một số đặc điểm của mô hình này.

Chúng ta có thể duyệt lại một số biến chuyển chính trị sau đây, hầu nhận diện tư duy sâu thẳm của người đứng đầu đảng CSVN và là nhân vật cầm vận mệnh của dân tộc Việt suốt 7 năm qua.

1. Chiến dịch bài trừ tham nhũng qua hành động bắt giữ và truy tố 2 cán bộ cao cấp đảng là Trịnh Xuân Thanh và Đinh La Thăng.

Trong một nền dân chủ pháp trị chân chính như Hoa Kỳ, Âu Châu và Úc thì cảnh sát và công tố viện sẽ điều tra, các nghi phạm được thông báo và có quyền nhờ luật sư bảo vệ và cố vấn ngay từ đầu. Sau khi bị truy tố có quyền xin tại ngoại hầu chuẩn bị nghiêm túc để bảo vệ (defence) mình. Viện Kiểm Sát Nhân Dân (tức Công tố viện) cần phải tống đạt và thông báo mọi chứng cớ cho phe bị cáo. Kể cả những chứng cớ bất lợi cho công tố viện và yếu tố sập bẫy hoặc tạo bất ngờ cho phe bị cáo sẽ bị luật pháp chế tài gắt gao.

Tuy nhiên dưới sự chỉ đạo của TBT Nguyễn Phú Trọng, mọi nguyên tắc pháp trị đều vứt vào sọt rác. Ông Trọng chỉ cần biết Pháp chế xã hội chủ nghĩa, tức là đảng trị và đảng muốn làm gì cũng được, đứng trên luật pháp và hiến pháp CHXHCNVN, mà trong trường hợp Trịnh Xuân Thanh thì ông còn đứng trên luật pháp của Cộng Hòa Liên Bang Đức và công pháp quốc tế nữa.

Trong trường hợp 2 bị cáo này thì ông Trọng hành xử kỳ bí và mưu lược như đang cầm quân đánh trận thời Đông Châu Liệt Quốc hay Tam Quốc Chí vậy.

Đối với Trịnh Xuân Thanh đang lưu vong tại Đức, thì thay vì tuân thủ luật quốc tế và luật của Đức Quốc, trưng ra các bằng cớ tham nhũng của Thanh, xin tòa án của Đức cho dẫn độ về Việt Nam, thì ông tung ra chiến thuật táo bạo của Hàn Tín là “Minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương”. Dịch nôm na là bề mặt thì làm ra vẻ sửa đường sạn đạo, nhưng ngấm ngầm bí mật vượt lối Trần Thương. Ông còn thêu dệt thật kỳ bí bằng cách bề ngoài thì chỉ thị các viên chức cầm quyền Việt Nam tại Đức tập chú ráo riết vào vấn đề thương thuyết và vận động cho Quốc Hội Liên Bang Đức phê chuẩn Hiệp Định Thương Mại Tự Do Việt Nam-EU, đồng thời ra vẻ danh chính ngôn thuận xin dẫn độ Trịnh Xuân Thanh, nhưng bên trong thì âm thầm bí mật tổ chức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.

Đối với Đinh La Thăng thì thay vì Viện Kiểm Sát tiến hành điều tra công khai, trong lúc ông Thăng có quyền có luật sư cố vấn và bảo vệ, sau khi có chứng cớ đầy đủ thì trước hết trình quốc hội đế quốc hội hủy bỏ tư cách đại biểu của ông. Dĩ nhiên ông Thăng phải có cơ hội phản bác những cáo buộc của công an điều tra trước quốc hội. Sau đó nếu quốc hội đồng ý hủy bỏ tư cách dân biểu của ông Thăng rồi mới chính thức truy tố ông. Sau khi bị truy tố ông vẫn có quyền xin tại ngoại để chuẩn bị sự bảo vệ (defence) của mình.

Tuy nhiên TBT Nguyễn Phú Trọng lại sử dụng một chiến thuật kỳ bí khác. Đó là noi gương chiến thuật của Tôn Tử là “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý”. Dịch nôm na là tấn công chỗ kẻ địch không phòng bị, tiến đánh khi kẻ địch không ngờ đến. Ông Trọng một mặt giả bị bệnh nặng phải đi Singapore chữa trị, ra lệnh Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội họp gấp và bí mật tước danh nghĩa dân biểu của Đinh La Thăng, rồi tiến hành bắt giam nhanh chóng trước khi đối thủ và phe nhóm kịp trở tay.

Kết quả là ngày 22/1/18 vừa qua, theo lệnh của ông Trọng, Tòa án kết án ông Đinh La Thăng 13 năm tù và cấm đảm nhiệm các trách nhiệm quản lý tài chánh 5 năm sau khi mãn án, bồi thường 30 tỷ.

Trịnh Xuân Thanh 14 năm tù tội cố ý làm sai và chung thân về tội tham ô. Đồng thời cũng phải bồi thường 30 tỷ.

Ngoài ra còn 20 bị cáo liên hệ lãnh các án khác nhau.

2. TBT Nguyễn Phú Trọng tham gia họp nội các

Một hiện tượng quan trọng nữa cuối năm 2017 là TBT Nguyễn Phú Trọng tham gia và chỉ đạo họp nội các chính phủ.

Lý do là vì một TBT bảo thủ và chuyên ngành xây dựng đảng như ông Nguyễn Phú Trọng chưa bao giờ hài lòng với tình trạng phân chia quyền lực trong nội bộ hiện thời của đảng giữa các phe nhóm và định chế như: Chủ tịch Nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng Chính phủ và TBT đảng. Ông muốn TBT đảng thâu gồm tất cả mọi quyền lực trong tay như thời Lê Nin, Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông và bây giờ là Tập Cận Bình vậy.

Ông muốn tái tạo đảng CSVN để trở về tính nguyên thủy của nó.

Ngày 28 tháng 12 vừa qua, tờ Người Lao Động, một trong nhiều cơ quan ngôn luận của CSVN loan tin như sau:

“Sáng nay 28-12, Chính phủ khai mạc Hội nghị trực tuyến với các địa phương, tập trung vào thảo luận những giải pháp triển khai nhiệm vụ kinh tế-xã hội và dự toán ngân sách nhà nước năm 2018.

Đây cũng là lần đầu tiên Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tới dự và phát biểu chỉ đạo tại một phiên họp Chính phủ.”

Dĩ nhiên khi họp và chỉ đạo nội các chính phủ như thế, ông trắng trợn vi phạm các điều sau đây của hiến pháp 2013 cũng do chính ông soạn thảo:

Ông vi phạm điều 95 phần (1) và phần (2) về cấu trúc, trách nhiệm và hoạt động của chính phủ.

Ông không thể viện dẫn điều 4HP vì điều 4 chưa hề quy định TBT có quyền tham gia và điều hành trực tiếp nội các của chính phủ.

Tuy nhiên chính phủ và Viện Kiểm sát không làm gì được ông trên nguyên tắc vì khi đọc kỹ văn bản hiến pháp lạ lùng này, chúng ta nhận thấy tuy điều 119 phần (1) ghi rằng “Mọi hành vi vi phạm hiến pháp đều bị xử lý” và điều 119 phần (2) cũng ghi thêm “Cơ chế bảo vệ hiến pháp do luật định”, nhưng các dân biểu quốc hội của CSVN đều là những bù nhìn của đảng. Đến nay đã 4 năm từ ngày HP hình thành mà Quốc Hội vẫn chưa ra luật quy định cơ chế bảo vệ hiến pháp, thì lấy đâu ra những biện pháp xử lý các hành vi vi phạm hiến pháp?

3. Quy định mang số 105/QĐ/TW có tên là “Quy định về phân cấp quản lý cán bộ và bổ nhiệm, giới thiệu cán bộ ứng cử.”

Hôm 19/12/2017, TBT của đảng Nguyễn Phú Trọng lại ký ban hành một bản quy định mang số 105/QĐ/TW có tên là “Quy định về phân cấp quản lý cán bộ và bổ nhiệm, giới thiệu cán bộ ứng cử.”

Tuy đây là một quy định nội bộ của đảng CSVN, nhưng trong phần Phụ Lục 1 các chức danh do Bộ Chính Trị và do Ban Bí Thư của đảng CSVN quyết định từ quân hàm cấp tướng của quân đội và công an đến các chức vị cấp cao của chính phủ từ trung ương đến địa phương.

Dĩ nhiên Việt Nam là một chế độ độc đảng và đảng CSVN một cách gián tiếp, qua quốc hội bù nhìn, điều hành quốc gia.

Tuy nhiên trên nguyên tắc, chức vụ Chủ Tịch Nước là một định chế quan trọng và đáng tôn kính như nguyên thủ quốc gia. Điều 88(5) trân trọng ghi rõ, trách nhiệm của Chủ Tịch nước như sau:

“Thống lĩnh lực lượng vũ trang nhân dân, giữ chức chủ tịch hội đồng quốc phòng và an ninh, quyết định phong, thăng, giáng, tước quân hàm cấp tướng, chuẩn đô đốc, phó đô đốc, đô đốc hải quân…”

Quy định này của Nguyễn Phú Trọng trực tiếp thách đố vị trí hiến định của CTN Trần Đại Quang.

4. Bộ Chính trị phân công ông GS TS Nguyễn Xuân Thắng phụ trách Hội đồng Lý luận Trung ương

Cũng trong thời gian vừa qua, báo chí CSVN loan tin về một định chế đặc thù và rất lỗi thời của CSVN là Hội đồng Lý luận Trung ương dưới quyền điều khiển của Ủy Viên Bộ Chính Trị Đinh Thế Huynh, hiện giờ đang chữa bệnh.

“Chiều 14/12, tại Hà Nội, Hội đồng Lý luận Trung ương tổ chức công bố Quyết định của Bộ Chính trị về việc phân công phụ trách Hội đồng Lý luận Trung ương cho ông Nguyễn Xuân Thắng, Bí Thư Trung ương Đảng, Giám đốc Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh, Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương.

Hội đồng Lý luận Trung ương là cơ quan tư vấn cho Ban Chấp hành Trung ương mà trực tiếp và thường xuyên là Bộ Chính trị, Ban Bí thư về các vấn đề lý luận chính trị, chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh phục vụ công tác lãnh đạo của Đảng; định hướng, hoạch định, phát triển đường lối, chính sách của Đảng, chuẩn bị văn kiện cho Đại hội Đảng toàn quốc.”

Khi nghiên cứu kỹ, chúng ta nhận ngay ra rằng, TBT Nguyễn Phú Trọng, trong thời đại thặng dư tin học và sự hiểu biết không biên giới của nhân loại, vẫn quan niệm rằng, toàn dân và toàn đảng vẫn chưa biết suy tư và lý luận. Phải nhờ sự chỉ đạo của Hội Đồng Lý Luận Trung Ương này để biết suy nghĩ và lý luận như thế nào để cho đúng và tránh cái sai.

Có lẽ, đối với ông TBT này, ngay cả những tiền nhân tôn kính của dân tộc như 18 đời Hùng Vương, Đức Hưng Đạo Dại Vương, Đức Quang Trung Hoàng Đế, nếu gặp phải ông thì cũng phải ghi danh học lý luận với Hội Đồng Lý Luận Trung Ương trước khi khai quốc, đập tan giặc Nguyên Mông và đánh đuổi Tôn Sĩ Nghị về Trung Quốc.

Được biết hội đồng này gồm gần 40 thành viên, người nào cũng hàm GS hoặc Phó Giáo Sư và có học vị tiến sĩ.

TBT Nguyễn Phú Trọng nguyên là chủ tịch hội đồng này.

5. Lực Lượng 47:

Theo báo chí lề đảng thì: “Lực lượng 47 là một lực lượng của Quân đội nhân dân Việt Nam, thuộc Tổng cục Chính trị, chuyên trách nhiệm vụ tuyên truyền, giáo dục trên không gian mạng, đấu tranh chống các quan điểm sai trái, thù địch với Đảng Cộng sản Việt Nam, hay những đối tượng cơ hội chính trị trong Quân đội nhân dân Việt Nam”

Lực lượng này gồm 10,000 người dưới quyền điều khiển của thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, phó chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam. Thành lập từ năm 2016 nhưng công khai hóa ngày ngày 25 tháng 12 năm 2017.

Đó là trên lý thuyết. Trong thực tế thì hoàn toàn khác. Thay vì là những con người lý luận tư duy thì những ngôn từ các thành viên của LL47 này sử dụng trên mạng phần lớn, nếu không có tính cách lập đi lập lại những tuyên truyền rỗng tếch, thì cũng dùng những ngôn từ thô bỉ hạ cấp, hoàn toàn phản tuyên truyền cho chế độ.

Quyết định thành lập Lực Lượng 47 này rõ ràng vi phạm điều 25 của Hiến Pháp 2013. Điều 25 ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do luật pháp quy định.”

6. Câu hỏi thay lời kết:

TBT Nguyễn Phú Trọng có thành công trong cố gắng đưa đảng CSVN trở về tình trạng chuyên chính và quyền uy tuyệt đối nguyên thủy hay không?

Câu trả lời là một chữ không to lớn.

Lý do đơn giản là vì những biến động chính trị luôn phát xuất từ sự vận hành của những trào lưu tư tưởng.

Chính vì thế bản chất của đấu tranh chính trị là đấu tranh tư tưởng.

Khi chúng ta duyệt xét lịch sử, chúng ta sẽ nhận ngay rằng, cuộc cách mạng Pháp 1789 lừng danh, mặc dầu rõ ràng đã thất bại và bị Napoleon Bonaparte thanh toán hầu thành lập đế chế (1804) sau đó.

Như thế tại sao cuộc cách mạng này vẫn lừng danh kim cổ với lý tưởng Tự Do, Tình huynh đệ và Công Bằng (Liberty, Brotherhood and Equality)?

Hầu như cuộc cách mạng này lừng danh không kém, nếu không nói là trội hơn cả cuộc cách mạng Hoa Kỳ (1775-1783) nữa.

Đó là vì tuy tại thượng tầng cơ sở, Napoleon thành lập đế chế, nhưng Ông vẫn là truyền nhân của những lý tưởng căn bản của cuộc cách mạng Pháp và ông cũng chủ trì Bộ Luật Civil Code còn gọi là Bộ Luật Napoleon, trong đó những lý tưởng của cuộc cách mạng 1789 được triển khai và áp dụng như: sự phân định giữa giáo quyền và thế quyền, sự tái cấu trúc các đơn vị hành chánh trong quốc gia hầu giảm thiểu quyền lực giai cấp quý tộc, sự bình đẳng trong thăng tiến xã hội, tôn vinh vai trò của giai cấp thợ thuyền và thương gia tại các thành thị etc…

Napoleon tay phải vung gươm chinh phục toàn thể lục địa Âu Châu, nhưng tay trái cầm Bộ Luật Napoleon và đoàn quân viễn chinh của ông đến đâu thì toàn bộ xã hội của quốc gia đó được cải tổ sâu rộng.

Chính vì thế, cuộc cách mạng Pháp 1789, qua những chiến công lừng danh của ông, đã thay đổi gốc rễ xã hội Âu Châu, dọn đường cho cuộc cách mạng kỹ nghệ bộc phát, biến Âu Châu, từ Pháp Quốc, Đức Quốc, Ý, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hòa Lan etc… trở thành những cường quốc kỹ nghệ của tương lai.

Sự vận hành của những tư tưởng cao đẹp của cuộc cách mạng Pháp 1789 lừng danh lịch sử là như thế.

Đây cũng chính là lý do tại sao TBT Nguyễn Phú Trọng và những người CS bảo thủ khác thất bại.

Khi chúng ta nghiên cứu kỹ những bản giá trị cốt lõi của quan điểm dân chủ đương đại là quan điểm dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên thì, tuy có nhiều điểm đặc thù của thế kỷ 21, nhưng vẫn lấy nguồn cảm hứng từ những tư tưởng gia đằng sau cả 2 cuộc cách mạng Hoa Kỳ và Pháp như Montesquieu (Tam Quyền Phân Lập), Jean Jacques Rousseau (Khế Ước Xã Hội), Voltaire (tự do tư tưởng), John Locke (quyền tự do cá thể).

Trong hoàn cảnh thiếu phương tiện truyền đạt tư tưởng thủa xưa, những tư tưởng cao đẹp này đưa đến 5 nền cộng hòa khác nhau tại Pháp từ Đệ Nhất Cộng Hòa 1792 đến Đệ Ngũ Cộng Hòa 1958 cho đến nay.

Tuy nhiên nhờ cuộc cách mạng tin học, quan điểm dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên đã thấm nhuần mọi tầng lớp xã hội, trong và ngoài Việt Nam, làm động lực chuyển hóa trong đảng CSVN lẫn ngoài xã hội.

Các đảng viên CSVN ngày hôm nay không còn là những cán bộ sắt máu ngày xưa. Bây giờ cấp cao là những businessmen của thời đại. Cấp dưới thì chơi bời, rượu chè cờ bạc. Cả 2 giai cấp đều tham nhũng thối nát.

Tập thể đảng CSVN như một định chế tinh luyện đã không còn hiện hữu.

Tình trạng trên bảo dưới không nghe mà TBT Nguyễn Phú Trọng than thở là một căn bệnh trầm kha không thuốc chữa của CSVN.

Những chuyển động mang tích cách mạng xảy ra, thực sự ít khi đột xuất mà thông thường vì một tiến trình tiệm tiến thấm nhuần mọi giai tầng xã hội có bản chất chuyển hóa tư tưởng.

Cuộc cách mạng Pháp 1789, tuy thất bại, và lý tưởng cách mạng nằm trong Bộ Luật Napoleon trong quá khứ, chỉ di chuyển chậm chạp bằng đôi chân của những binh đoàn chinh chiến trên khắp Âu Châu. Nhưng các chế độ phong kiến và quân chủ lúc bấy giờ không gian manh và khát máu bằng các chế độ cộng sản.

Chính vì thế, tuy quan điểm dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên của thế kỷ 21 có thể được chuyển tải bằng vận tốc ánh sáng, qua hệ thống internet toàn cầu, nhưng đối thủ của chúng ta lại là hậu duệ Phong Trào Cộng Sản Bolshevik và một trong những định chế cai trị có khả năng tàn ác vô giới hạn.

Chính vì thế, cuộc chiến đấu cho dân chủ và nhân quyền ngày hôm nay vô cùng khó khăn. Tuy nhiên trong bản chất đó vẫn là một cuộc đấu tranh tư tưởng.

Trách nhiệm của mỗi con người Việt Nam ngày hôm nay phải là:

Mỗi lời nói của chúng ta, mỗi email chúng ta gởi đi, mỗi video trên YouTube, mỗi chương trình phát thanh, mỗi chương trình truyền hình, mỗi website và blog, đều chuyển tải thông điệp dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên đến với người dân Việt.

Thông điệp dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên này soi sáng đến đâu thì bóng ma của độc tài sẽ tan biến đến đó.

LS Đào Tăng Dực

Vụ án Đinh La Thăng và “khí tiết cộng sản”
Ấn tượng bao trùm và xuyên suốt trong vụ án Đinh La Thăng và đàn em hay đồng phạm chính là sự hèn hạ của những bị cáo. Việc này khiến chúng ta nghĩ đến “khí tiết cộng sản”.

Đó là những đảng viên gộc, thuộc “thành phần cơ bản” hay “nhân thân cực kỳ tốt”, vạn nhất, nếu đường đời xuôi lọt, họ có thể nắm những trọng trách mang tầm cỡ quốc gia.

Trước tòa do chính đồng chí của mình họ đã hèn như vậy, khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài, họ sẽ hèn đến bao nhiêu?

“Khí tiết cộng sản” đã mạt hạng đến mức không thể mạt hơn!

Trong bài thơ “Hãy nhớ lấy lời tôi” ký ngày 23-10-1964, Tố Hữu đã vẽ ra cái “khí tiết” ấy trong giây phút cuối cùng của Nguyễn Văn Trỗi:

Chúng trói Anh vào cọc mấy vòng dây.
Mười họng súng. Một băng đen bịt mắt
Anh thét lên: "Chính Mỹ kia là giặc!"

Và tay Anh giật phắt mảnh băng đen
Anh muốn thiêu, bằng mắt, lũ đê hèn
Với cái chết. Anh muốn nhìn giáp mặt
Như ngọn lửa không bao giờ dập tắt! 

Chúng run lên, xông trói chặt Anh hơn
Đôi mắt Anh đã khô cháy căm hờn: 
Phải chiến đấu như một người cộng sản
Trái tim lớn không sợ gì súng đạn! 

Thật nực cười, mấy câu thơ này đã biến đặc công Nguyễn Văn Trỗi thành một người hùng lố bịch!

Đã bị trói vào cọc “mấy vòng dây” rồi mà Nguyễn Văn Trỗi có thể vung tay “giật phắt mảnh băng đen”, nghe ra cũng “thần thoại” như việc Trịnh Xuân Thanh vượt biên từ Đức về nước đầu thú để làm cái đòn bẩy đánh bật thầy của mình là Đinh La Thăng.

Thăng đã lãnh án 13 năm tù còn Thanh thì nhận án chung thân trong phiên xử sáng 22.1.2018 tại Tòa án ND Hà Nội. Án tù rồi sẽ qua mà qua “đợt” tấn công chính trị này, chắc chắn cả hai Thăng sẽ được đặc xá trước thời hạn nhưng cái vẫn còn lại là “khí tiết” mà hai đảng viên cộng sản gộc này -- một từng là ủy viên bộ chính trị, một từng là tỉnh ủy viên – đã thể hiện trước tòa.

Hãy lật lại những trang sử để tìm những ví dụ tương tự.

Hình minh họa
Khí tiết “ăn mày” 

Những lời nói sau cùng của cả hai thầy trò Thăng – Thanh gợi nhắc đến lời xin xỏ của Sở Thành Vương, ông vua thứ 23 của nước Sở từ năm 671 đến 626 BC.

Đó là kẻ mà trên đời này không thứ gì không dám làm: y giết anh để giành ngôi, y bắt cóc hai cháu ruột gọi mình bằng cậu về làm nô lệ tình dục v.v… Tên hôn quân này đã gây ra nghiệp và cuối cùng thì ta bị chính con trai mình cướp ngôi, ra lệnh phải tự treo cổ chết.

Trong tình cảnh ấy Sở Thành Vương bình thản xin con trai cho sống nán thêm vài phút để thưởng thức món chân gấu đang hầm trong bếp. Bị con từ chối, không cho thỏa mãn nguyện vọng ăn ngon cuối đời nên ông vua này giận lắm, sau khi đã chết rồi mà vẫn mở mắt “trừng trừng”.

Có vẻ như hai thầy trò Thăng – Thanh cũng đang trừng trừng khăn lê thân vào tù: họ đã tự hạ mình xuống đến mức không thể hèn thêm, thế mà vẫn không được chiếu cố.

Khi nói lời sau cùng tại tòa, Thăng tha thiết nguyện vọng “muốn được về nhà ăn cái tết cuối cùng với gia đình trước khi chấp hành án”. Trịnh Xuân Thanh thì kể lể gia cảnh: vợ cùng 3 người con nhỏ đang sinh sống tại Đức, vợ không biết tiếng Đức nên rất vất nên có nguyện vọng được sang Đức để gần gũi và chăm sóc vợ con.

Nghĩa là cả hai đã dùng chiêu khêu gợi lòng trắc ẩn và thương hại, điều mà khoa biện luận gọi là ngụy biện ad misericordiam. Vậy mà Tổng bí thư vẫn trơ trơ như đá, như đồng.

Sở Thành Vương xin nán thêm vài phút để ăn chân gấu hầm nhưng không được. Thăng xin ăn Tết trước khi vào tù, Thanh xin được sang Đức chăm sóc vợ con.

Đó là khí tiết của bọn ăn xin, ăn mày!

Xin và thà

Thăng và Thanh cùng tận dụng cơ hội phát biểu tại tòa án để lạy lục cá nhân Nguyễn Phú Trọng, cầu xin Tổng bí thư nương tay.

Trong phiên xử ngày 13.1.2018 Thăng “nghẹn ngào” cho biết đã “cảm nhận được sự nhân văn sâu sắc của tổng bí thư” qua tuyên bố “xử lý cán bộ không phải dập cho người ta không ngóc lên được” trước khi kể lể gia cảnh: “Việc xử lý để tạo cơ hội cho cán bộ sửa chữa. Bản thân gia đình bị cáo, bố mắc bệnh hiểm nghèo, có 2 con gái, 1 cháu phát triển không bình thường, rất cần sự chăm sóc của bố mẹ. Khả năng, khi bố bị cáo mất, bị cáo khó có điều kiện gặp bố, cũng như chăm sóc gia đình và chăm sóc con gái. Nếu bị xử 2 vụ, bị cáo không biết có còn sống không để ra tù. Bị cáo chỉ mong muốn HĐXX xem xét để tạo điều kiện cho bị cáo chấp hành hình phạt. Bản thân bị cáo bị rất nhiều bệnh. Bị cáo chỉ mong muốn làm sao chấp hành án, trước khi chết thì được ra tù để được chết tại nhà mình, trong vòng tay người thân. Bị cáo cũng mong muốn, nếu có chết thì là ma tự do, chứ không phải ma tù.” 

Bốn ngày sau khi Thăng “cảm nhận” Nguyễn Phú Trọng thì đến lượt Thanh ngọt xớt “cháu-bác” để “xin lỗi” ông tổng bí thư trước khi òa khóc:

"Bị cáo muốn xin lỗi các lãnh đạo Đảng, Nhà nước và bị cáo xin lỗi nhân dân trong cả nước. Những ngày ở trong trại, bị cáo có lúc 5 ngày không ngủ được, đang từ 70 kg xuống còn 59 kg. Nhân đây bị cáo muốn tỏ lòng rất ân hận những việc mình đã gây ra, đến giờ bị cáo không còn cơ hội chăm sóc bố mẹ nữa.… Cháu muốn gửi lời xin lỗi đến bác Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, mong bác tha lỗi cho cháu, coi cháu như người con, người cháu trong gia đình".

Thăng từng là ủy viên bộ chính trị, nghĩa là một đảng viên cộng sản với những phẩm chất tối ưu theo tiêu chí cộng sản. Tởm thay cho cái “phẩm chất cộng sản” khi ông cựu ủy viên này đã viện cớ cha mẹ già cần chăm sóc để xin làm “ma tự do” thay vì “ma tù”!

Lời cầu xin “làm ma” hèn hạ của Thăng làm chúng ta nhớ đến phong cách anh hùng “thà làm quỷ” của Trần Bình Trọng.

Trần Bình Trọng là danh tướng nhà Trần, đã bị quân Nguyên bắt sống vào năm 1285 khi chốt giữ Thiên Mạc để bảo vệ cuộc triệt thoái của đại quân, 

Sau mấy trận đánh mở màn thất bại, tổng chỉ huy Trần Hưng Đạo lui bình về Thiên Trường (Nam Định), giao Trần Bình Trọng nhiệm vụ ngăn chặn và cầm chân đối phương, bảo đảm cho đại quân và đầu não cuộc kháng chiến rút lui an toàn, không để lại dấu vết.

Do chênh lệch quá lớn về quân số, Trần Bình Trọng bị thua, bị bắt nhưng đã hoàn tất nhiệm vụ được giao: quân Nguyên hoàn toàn mất dấu, không thể lần ra tung tích của đại quân.

Chính vì vậy quân Nguyên tìm mọi cách để moi móc thông tin, từ dọa nạt đến thuyết phục, dụ dỗ. Khi quân Nguyên mang danh vọng ra mồi chài, hứa hẹn sẽ phong vương đất bắc nhưng, Trần Bình Trọng dứt khoát đáp trả: “ Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc. Ta đã bị bắt thì có một chết mà thôi, can gì mà phải hỏi lôi thôi.

Không khuất phục được Trần Bình Trọng, quân Nguyên đã hành hình ông, lúc đó Trần Bình Trọng mới có 26 tuổi.

Đinh La Thăng sinh năm 1960, và khi “lôi thôi” trình bày trước tòa về ước nguyện “ma tự do”, số tuổi của ông ta cao hơn gấp hai lần số tuổi của Trần Bình Trọng!

Xin làm vương đất Bắc

Nếu Trần Bình Trọng dứt khoát đáp trả: “Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc” thì trong lịch sử có ai lôi thôi năn nỉ, cầu cạnh phương Bắc: “XIN làm vương đất Bắc chứ không cam lòng làm quỷ nước Nam” hay không?

Câu trả lời là có, ngay trong thời hiện đại. Đó chính là Nguyễn Văn Linh, vị tổng bí thư chịu trách nhiệm cao nhất về những trò ngu dại trong Hội nghị Thành Đô năm 1990.

Trong cuốn "Bên thắng cuộc" phần “Quyền bính”, Huy Đức đã diễn tả Nguyễn Văn Linh lăng xăng tìm cách “Cứu chủ nghĩa xã hội” như một con lật đật:

"Tháng 10-1989, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh tới Berlin dự lễ kỷ niệm bốn mươi năm ngày thành lập Nước Cộng hòa Dân chủ Đức. Theo ông Lê Đăng Doanh: Quyết định đi dự 40 năm Quốc Khánh CHDC Đức là quyết định trực tiếp của cá nhân anh Linh. Anh Linh đã bàn với Bộ Chính trị về việc phải triệu tập một Hội nghị các Đảng Cộng Sản và Công nhân quốc tế để cứu phong trào cộng sản, chống chủ nghĩa cơ hội. Anh sang Berlin là để gặp các đồng chí để bàn về việc ấy và gặp Gorbachev. Trong một cuộc họp, anh Linh nhận xét: Gorbachev là kẻ cơ hội nhất hành tinh này”.

Ngày 4/10/1989, ông Linh và đoàn tùy tùng bay sang Đông Đức. Hãng hàng không Interflug của Đông Đức sắp ông Linh ngồi ghế business class, còn lại toàn bộ các thành viên của đoàn phải ngồi ghế hạng economic. Đến Đức, sự đón tiếp còn nhếch nhác hơn:

"Một lễ đón đơn giản được tổ chức tại sân bay Berlin-Schronefeld rồi sau đó đoàn về khách sạn. …. Trong suốt chuyến thăm chính thức ấy, phía CHDC Đức không thu xếp cho ông Linh một buổi gặp chính thức nào với Honecker hay một nhà lãnh đạo khác. Thế nhưng, điều đó đã không làm ông Nguyễn Văn Linh từ bỏ ý đồ đóng vai trò trung tâm cứu nguy chủ nghĩa xã hội.

[..] Trong ngày 6-10-1989, giữa Berlin rét mướt, ông Nguyễn Văn Linh đã tìm gặp các nhà lãnh đạo cộng sản đến dự lễ quốc khánh để thảo luận về một sáng kiến mà ông đưa ra: triệu tập hội nghị các đảng cộng sản và phong trào công nhân quốc tế. Ông Linh nói: “Phe ta đang diễn biến phức tạp. Hơn bao giờ hết, đòi hỏi quốc tế vô sản phải siết chặt hàng ngũ. Đảng Cộng sản Việt Nam thấy nên có một hội nghị để thống nhất tư tưởng và hành động, tăng cường tình đoàn kết”.

Đa số các đảng cộng sản làm ngơ đề nghị của ông Linh, chỉ có Tổng Bí thư Nicole Ceaucescu của Rumania là mặn mà nhất, thậm chí còn xung phong làm nước chủ nhà cho hội nghị.

Nhưng nhân vật chính là Gorbachev thì không ủng hộ, thậm chí khinh thường Nguyễn Văn Linh:

"Cuộc gặp Gorbachev dự kiến diễn ra lúc 10:30 sáng 8-10-1989, nhưng chờ đến mười một giờ cũng không thấy văn phòng ông ta gọi lại. Ông Linh rất sốt ruột. Theo ông Lê Đăng Doanh: Trong khi đó, sáng ngủ dậy, bệnh ông Linh càng nặng thêm. Khi ăn cơm, ông kêu tôi ra ngoài vì không muốn tôi chứng kiến cảnh ông ăn rất chật vật. Hàm bên trái của ông Linh cứng lại. Ông phải nhai ở phía bên phải sau đó dùng hai ngón tay đẩy thức ăn vào họng, chiêu một ngụm nước mới nuốt được.

Cuộc gặp Gorbachev được lùi lại 2:30 rồi 5:30 chiều cùng ngày. Gorbachev, khi ấy vẫn là nhà lãnh đạo của cả phe xã hội chủ nghĩa, được bố trí ở trong một tòa lâu đài. Nhưng, cuộc tiếp tổng bí thư Việt Nam đã không diễn ra trong phòng khách riêng mà ở ngay một phòng rộng mênh mông vừa dùng cho một tiệc chiêu đãi lớn, thức ăn thừa còn bề bộn trên các bàn. Nhân viên dọn một góc, kê bàn để Gorbachev tiếp ông Nguyễn Văn Linh. Gorbachev ra đón ông Linh ở sảnh và khi cửa xe mở, ông cúi đầu nói: “Kẻ cơ hội nhất hành tinh kính chào đồng chí Nguyễn Văn Linh”.

Dù đang bệnh, ông Nguyễn Văn Linh vẫn trình bày rất nhiệt tình, nhưng theo ông Lê Đăng Doanh: Sáng kiến nào của ông Linh cũng được Gorbachev khen là “rất tốt” nhưng chỉ là những lời khen xã giao. Ông Linh nói: “Tôi đã gặp một số đảng cộng sản anh em. Trong tình hình này, Đảng Cộng sản Việt Nam muốn đồng chí đứng ra triệu tập hội nghị các đảng cộng sản và phong trào công nhân quốc tế”. Gorbachev liền giơ hai tay lên tươi cười: “Ý này hay nhỉ. Để xem! Để xem! Rất tiếc là giờ tôi đang nhiều việc quá!”. Ông Linh trân trọng mời Gorbachev đến thăm Việt Nam. Gorbachev lại kêu lên: “Hay quá nhỉ! Cám ơn! Cám ơn! Nhưng, tôi đang có nhiều lời mời quá mà chưa biết thu xếp cái nào trước”.

[..] Tối 8-10-1989, từ lâu đài của Gorbachev trở về, ông Nguyễn Văn Linh không dự chiêu đãi của Honecker mà đi thẳng vào bệnh viện Chính phủ ở Berlin-Buch. Ông được điều trị tại “Station 7” – nơi dành riêng cho Bộ Chính trị của CHDC Đức – mỗi khu cho một bệnh nhân có nhiều phòng cạnh nhau cho tuỳ tùng đi theo cùng ở. Trong “Station 7” được trang bị truyền hình có thể bắt được các kênh phát đi từ Tây Đức. Thời gian đó, hàng trăm nghìn người dân Đông Đức đã đổ xuống đường phố Leipzig và Đông Berlin đòi phế truất Honecker.

Nguyễn Văn Linh tức tốc quay về và sau đó một loạt diễn biến diễn ra khiến khối Cộng sản Đông Âu tan rã. Khoản 6 tuần rưỡi sau khi tán đồng với Nguyễn Văn Linh về một hội nghị quốc tế cứu vãn phe xã hội chủ nghĩa, ngày 25-12-1989, Ceausescu và vợ bị người biểu tình đem ra xử bắn tại chỗ.

Nguyễn Văn Linh thực sự hoảng sợ: Ceausescu đã bị quần chúng cho làm “quỹ Romania” thì ông ta cũng đối mặt với nguy cơ bị hóa kiếp làm một con “quỹ nước Nam”.

Giải pháp cứu vãn phải là bám vào Trung Quốc. Theo Cựu Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ thì luận điểm mà Nguyễn Văn Linh dùng để thuyết phục Bộ Chính Trị nên nhượng bộ là: “Dù bành trướng thế nào, Trung Quốc vẫn là một nước xã hội chủ nghĩa”, dẫn đến thỏa thuận Thành Đô (3-4/9.1990), đẩy đất nước vào giai đoạn Bắc thuộc mới.

Kể từ Nguyễn Văn Linh trở đi, giới lãnh đạo ĐCSVN đã cam lòng làm một thứ “vương hầu” của triều đình phương Bắc để đối phó với sự giận dữ của nhân dân, bảo vệ mình khỏi bị hóa thân thành một thứ “quỷ nước Nam”!

Trong bài thơ “Hãy nhớ lấy lời tôi” nói trên, Tố Hữu hô hào Phải chiến đấu như một người cộng sản”.

Nay thì cái đảng cộng sản này đang “chiến đấu” như thế. Để tránh làm quỷ nước Nam, nó đã và đang “chiến đấu” bằng trăm phương ngàn kế để tiếp tục làm “vương” đất Bắc. Nó, chiến đấu bằng công an, quân đội, bằng truyền thông. Thậm chí nó chiến đấu cả bằng những lọ mắm tôi thối, bằng phân bắc, bằng những dội quân ô hợp mệnh danh “dư luận viên” để khủng bố và bôi nhọ những người Việt dám lập lại lời của Trần Bình Trọng.

Lê Trọng Hiệp
 

25 tháng 1, 2018

Hãy ôm em trong vòng tay của mẹ – Những tuyệt tác ngọt ngào về tình mẫu tử của William-Adolphe Bouguereau

 William-Adolphe Bouguereau (1825-1905) là một họa sĩ nổi tiếng người Pháp theo chủ nghĩa truyền thống. Những bức tranh của ông hướng đến cái đẹp chân thực và chuẩn mực của thời Phục Hưng. Bouguereau thường sử dụng những câu chuyện thần thoại để thực hiện những bức tranh mang hơi hướng cổ điển, tôn vinh nét đẹp hoàn mỹ của Thần và con người. 
Trong suốt sự nghiệp của mình, Bouguereau chính thức hoàn thiện và công bố 822 bức tranh, tuy vậy, nhiều bức trong số này đã bị thất lạc. Hiện tại, những bức tranh của Bouguereau nằm trong nhóm những tác phẩm hội họa đắt nhất thế giới.
Vẻ đẹp ấm áp và ngọt ngào của tình mẫu tử đã được Bouguereau phác họa một cách trân trọng và trìu mến hết mực, khiến người xem giữ những khoảnh khắc lắng đọng ấy mãi mà không thể nào quên.
 Những người mẹ trong tranh của Bouguereau là những thiếu phụ trẻ, đằm thắm, tràn đầy thương yêu và hạnh phúc. Người xem có cảm nhận dường như đây cũng là những ngày tháng đẹp nhất, yên bình nhất của họ. Cũng có lúc là là hình ảnh Đức mẹ Đồng trinh- Thánh Maria, và hài tử Jesus. Thiêng liêng nhưng vẫn là những gì dung dị ấm áp nhất.
Ở họ, vừa có vẻ đẹp xuân sắc, vừa có vẻ đẹp của sự tròn đầy, chín muồi, của tình mẫu tử. Vẻ đẹp của người mẹ hiện lên trong tranh Bouguereau đầy đặn, nhân hậu, ấm áp, khi thì mỉm cười hạnh phúc, thảng hoặc lại trầm ngâm, tư lự nhưng luôn rất dịu dàng, đầy nữ tính.
Sinh thời, Bouguereau trở nên giàu có cũng chính nhờ những bức tranh tuyệt đẹp khắc họa những người phụ nữ bên con của họ. Những bức tranh này vừa hoàn tất đã có người hỏi mua. Nói đến những vị họa sĩ nổi tiếng chuyên vẽ tranh về mẹ, người ta không thể nào bỏ qua William-Adolphe Bouguereau.
Cùng chiêm ngưỡng những bức tranh đẹp nhất William-Adolphe Bouguereau từng khắc họa về những người mẹ:
Con đang lớn trong vòng tay mẹ
Từng phút giây mạnh mẽ vươn mình
Con trong mắt mẹ lung linh
Gối mềm đón nhận ân tình mẹ trao.
 Bức “Lòng nhân hậu” (1859)
 Bức “Người phụ nữ trẻ ngắm hai con chơi đùa” (1861)
 Bức “Những âu yếm đầu đời” (1866)
 Bức “Chùm nho” (1868)
 Bức “Người mẹ ngắm con” (1869)
 Bức “Người mẹ ngắm con” (1871)
 Bức “Đứa trẻ nhà Breton” (1871)
Bức “Kẻ trộm bé nhỏ” (1872)
 Bức “Ru con” (1875)
 Bức “Đức Mẹ, Jesus và Thánh John” (1875)
 Bức “Người mẹ trẻ và đứa con nhỏ” (1877)
 Bức “Lòng nhân hậu” (1878)
 Bức “Trở về sau mùa thu hoạch” (1878)
 Bức “Nghỉ ngơi” (1879)
 Bức “Người phụ nữ Gíp-xi” (1879)
 Bức “Bản nhạc của những thiên thần” (1881)
Bức “Đất mẹ” (1883)
 Bức “Cô bé dỗi hờn” (1888)
 Bức “Bé con hôn mẹ” (1890)
 Bức “Ngây thơ” (1893)
 Bức “Không có gì nặng nhọc” (1895)
Bức “Đức Mẹ của những đóa hồng” (1903)

19 tháng 1, 2018

Kami - Lời xin lỗi của Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng và tư duy mất dậy của quan chức CS


Ngày 17/01/2018, truyền thông nhà nước (bit.ly/2Dqurew) đồng loạt đưa tin "Trịnh Xuân Thanh xin về Đức, Đinh La Thăng xin về quê ăn tết trước khi chịu án tù". Theo đó khi được nói lời sau cùng trước khi tòa tuyên án, ông Trịnh Xuân Thanh òa khóc nức nở, gửi lời xin lỗi đến Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, xin được tha thứ, và mong sẽ được sang Đức thăm vợ con trước khi chịu án tù. Cụ thể ông Thanh nói rằng “Bị cáo rất ân hận, rất hối hận. Cháu muốn gửi lời xin lỗi bác Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, rất mong bác tha thứ cho cháu cũng như người con, người cháu trong gia đình, tạo điều kiện để cháu được gặp bố mẹ, vợ con”. Đồng thời ông Trịnh Xuân Thanh cũng cảm thấy ân hận vì bỏ trốn sang Đức và viết thư phản bác Bộ Chính Trị, và "Bị cáo mong Hội đồng xét xử sau khi kết thúc vụ án cho phép bị cáo được quay trở lại Đức lần cuối cùng để thăm vợ con, sau đó về chịu án tù".

Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh
Trước đó, ông Đinh La Thăng, nguyên Chủ tịch HĐTV PVN cũng đã nói lời cuối cùng trước tòa án nhân dân thành phố Hà Nội. Theo đó ông Thăng mới hay tin cha mình 87 tuổi phải đi cấp cứu, do đó Nguyên Bí thư thành ủy TPHCM tiếp tục mong HĐXX xem xét việc thay đổi biện pháp ngăn chặn để có điều kiện thăm và chăm nom cho bố, và được ăn cái tết cuối cùng với gia đình, bạn bè, người thân.

Những lời nói cuối cùng kể trên của hai quan chức cao cấp trong bộ máy nhà nước ở Việt Nam, là hai ông Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh đã khiến dư luận xã hội thất vọng và bất bình về ý thức chính trị và nhận thức về luật pháp.

Dẫu biết rằng tính chất áp đặt của vụ án xét xử Đinh La Thăng - Trịnh Xuân Thanh và đồng bọn, được thể hiện không chỉ là việc xét xử cấp tốc để phục vụ cho những toan tính khác của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Cụ thế đó là kể từ khi bắt giữ (ngày 8/12/2017) đến lúc có bản Kết luận điều tra rồi đưa ra xét xử (ngày 8/01/2018) chỉ vẻn vẹn tròn một tháng, mà báo chí đã bị chỉ đạo đưa những tin bất lợi cho các bị cáo. Theo LS Nguyễn Văn Quynh người bào chữa cho bị cáo Trịnh Xuân Thanh cho biết, "Thông tin nhiều bài báo tường thuận không đúng, không đầy đủ. Như trường hợp bị cáo Thăng xin lỗi và nhận trách nhiệm là người đứng đầu PVN đã để cấp dưới làm việc sai xót, chứ bị cáo Thăng không hề nhận tội…." (bit.ly/2DOyajN). Nghĩa là các bị cáo trong vụ Đại án tại PVN chịu một áp lực quá lớn. Điều này cũng có thể lý giải rằng, trong hoàn cảnh cùng quẫn, không có lối thoát (mà ai cũng vậy) nên họ có các đồi hỏi rất ngô nghê qua phát biểu trong lời nói cuối cùng.

Tuy nhiên là điều khó có thể thông cảm được cho họ.

Lâu nay, người ta đánh giá rằng ông Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh là những người sòng phẳng, quân tử và quyết đoán. Nhưng tại sao đến lúc đứng trước tòa thì ông Thăng hay ông Thanh không lên tiếng tố cáo bị mình bắt cóc, bị trù dập, hay phiên tòa này chỉ là kết quả của cuộc chiến quyền lực phe phái trong đảng? Mà họ chỉ lo cho cá nhân và gia đình của mình?

Qua những lời xin lỗi của Đinh La Thăng hay Trịnh Xuân Thanh, đã cho người ta thấy rất rõ nhận thức của các quan chức cộng sản về ý thức chính trị cũng như luật pháp. Nói một cách khác, cái nhà nước của dân, do dân vì dân và thứ pháp quyền Xã Hội Chủ nghĩa của đảng CSVN đã bị Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh lột trần.

Những phát biểu của Đinh La Thăng hay Trịnh Xuân Thanh, chắc chắn sẽ khiến cho không chỉ những đảng viên cộng sản còn chút liêm sỉ, mà số đông người dân thất vọng. Người ta sẽ tự hỏi đâu rồi tinh thần bất khuất của người Cộng sản xưa nay vẫn được rao giảng? Điều đó đã cho thấy đảng CSVN hiện nay chỉ là một đảng chỉ còn mang danh cộng sản, trong thời Kinh tế thị trường thì không thể có được những người chiến sĩ cộng sản thực thụ. Hay nói một cách khác trong cái thời Kinh tế Tư bản và Chính trị Cộng sản như hiện nay, thì không thể có chỗ đứng cho những người cộng sản. Chứ đừng nói đến việc trao quyền lãnh đạo tuyệt đối nhà nước cho họ.

Ai cũng biết, chế độ độc đảng lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay chỉ có đảng viên mới được làm lãnh đạo. Nghĩa là chỉ có các ông bà đảng viên mới có được đặc quyền tham nhũng vơ vét. Có lẽ vì thế nên mới xảy ra tình trạng bây giờ ai muốn vào đảng cũng phải chạy, phải mua thay vì phấn đấu. Nó cũng chẳng khác gì chuyện để trở thành cán bộ lãnh đạo ở mọi cấp, thì không chỉ những bằng cấp về học vấn dẫu dù chỉ là chuyên tu, tại chức là loại bằng giả do bỏ tiền đi mua. Mà kể cả các chứng chỉ lý luận chính trị trung, cao cấp cũng không khác gì. Đó là chưa nói đến chuyện ở những lò cung cấp kiến thức đào tạo ấy toàn trang bị cho người học những kiến thức lý luận về Chủ nghĩa Cộng sản đã lỗi thời và phản động.

Mặt khác, các quan chức ở Việt Nam thời nay, thay vì học tập, nghiên cứu những kiến thức về quản lý kinh tế hành kinh tế, cũng như rèn luyện đạo đức để trở thành những lãnh đạo có khả năng thực sự để phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân. Thì ngược lại hầu hết quan chức hiện nay, họ chỉ tìm mối quan hệ để chạy chọt mua quan bán chức để leo cao hơn, leo nhanh hơn. Mà những trường hợp Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh là những ví dụ điển hình. Những kẻ chỉ trong một vụ đã lãnh án cả chục năm tù, thậm chí là chung thân chỉ cách đây ít lâu họ đang ngồi tại những vị trí đầy quyền lực và là những tấm gương cho toàn xã hội.

Đó chính là nguyên nhân vì sao hầu như mỗi ngày đều xuất hiện một quan chức làm dậy sóng cộng đồng với những phát ngôn hết sức ngô nghê, thiểu năng trí tuệ. Điển hình là việc ngày 28/09/2013, Tổng BT đảng CSVN Tiến sĩ Chính trị họcNguyễn Phú Trọng, từng lớn tiếng khẳng định "Hiến pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương lĩnh của Đảng". Nghĩa là ý đảng là trên hết, đảng đã muốn là đảng phải được.

Đó cũng chính là lý do vì sao trong lời nói cuối cùng, những kẻ này không hề có một lời xin lỗi nhân dân, những người thực sự là chủ nhân của đất nước. Có lẽ vì bọn họ chỉ nhận thức rằng tiền của của họ tham nhũng, làm thất thoát là tiền của đảng CSVN, của người đứng đầu đảng là ông Nguyễn Phú Trọng. Vì thế họ nghĩ chỉ cần xin lỗi để ông Trọng rủ lòng thương là xong. Điều đó đã phản ánh một thực tế chua xót của công cuộc chống tham nhũng của ông Tổng Bí thư là, việc bị truy tố trước pháp luật hay không không phụ thuộc vào luật pháp. Mà nó phụ thuộc vào ý chí của người phán xử cao nhất là Tổng Bí thư đảng CSVN muốn hay không muốn.

Lời nói cuối cùng của Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh đã thể hiện rất rõ cái tư duy bè cánh, phe nhóm và sự không thượng tôn luật pháp của hầu hết các quan chức nhà nước. Đây có lẽ là nguyên nhân chính của việc họ đã gây thiệt hại cho quốc gia hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn tỉ đồng quá dễ dàng, một khi họ có ô dù che chắn? Điều này có thể thấy rất rõ trong 10 năm ông Nguyễn Tấn Dũng giữ trọng trách người đứng đầu Chính phủ.

Tuy nhiên việc Trịnh Xuân Thanh xin đi qua Đức để sống với vợ con thì đó không chỉ là một chuyện buồn cười, ảo tưởng như nhận xét của không ít người. Rõ ràng là, căng thẳng ngoại giao giữa Việt Nam và CHLB Đức, thậm chí là cả Liên minh Châu Âu (EU) đang ở mức căng thẳng xung quang vụ việc đặc vụ Việt Nam tổ chức bắt cóc nghi can Trịnh Xuân Thanh tại Berlin về Hà Nội theo mệnh lệnh bằng mọi giá phải bắt được. Tại phiên tòa bị cáo Trịnh Xuân Thanh rất hiểu điều đó nhưng không dám lên tiếng. Vì thế Trịnh Xuân Thanh xin khi kết thúc vụ án được đi qua Đức chăm sóc vợ con cần coi là một sự ẩn ý hoàn toàn có chủ ý của bị cáo này nhằm đánh động dư luận về việc đặc vụ Việt Nam tổ chức bắt cóc mình. Điều này con liên quan đến một câu hỏi khác là "Tại sao vợ con Trịnh Xuân Thanh không về Việt Nam thăm ông ta trong tù?" của một số người. Quan trọng hơn, yêu cầu được đoàn tụ với vợ con tại CHLB Đức cũng phần nào đánh động dư luận trong nước và quốc tế rằng, vì sao Trịnh Xuân Thanh tự nguyện đầu thú mà không được giảm nhẹ hình phạt?

Dẫu rằng tự do biểu đạt quan điểm của mỗi cá nhân là một quyền bất khả xâm phạm. Song thiết nghĩ qua những lời nói cuối cùng của Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh tại phiên tòa kể trên, thì có nên xin tha thứ cho họ như suy nghĩ của một số đông người dân Việt Nam chúng ta hay không?

Ngày 19 tháng 01 năm 2018

© Kami
TTHNO

17 tháng 1, 2018

Cõi nhân sinh
Sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, chẳng ai dám tự tin nói rằng ngày mai mình vẫn còn trên thế gian này hay không. Chỉ mới gặp hôm qua mà hôm nay choàng tỉnh, người ấy đã về cõi thiên cổ rồi. Chỉ trong chớp mắt mà âm dương cách biệt nghìn trùng. Thân xác tuy còn đây mà linh hồn đã về nơi xa lắm, vĩnh viễn chẳng có ngày gặp lại.
Các anh công an đang làm gì nhỉ. 
Tay áo đen có cái bát quái là môn phái gì vậy ?
Họ đang luyện Thần Chưởng ???
Hai việc không thể đợi:

1. Hiếu kính cha mẹ
Trên đời này chuyện gì cũng có thể đợi, duy chỉ có việc hiếu kính cha mẹ là chẳng thể thong dong. Bởi lẽ: “Mẹ già như chuối chín cây, biết ngày nào rụng, biết ngày nào rơi!”; “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi”.

Còn nhớ khi xưa, chúng ta lẫm chẫm tập đi, ê a học nói, tới khi cắp sách đến trường, cha mẹ vẫn ngày ngày chăm bẵm, chẳng phút nào quên nghĩ về chúng ta. Còn nhớ ngày ấy, khi mẹ lệ trào khóe mắt, cha yên lặng nhìn xa xăm, cố kìm nén nỗi lòng tiễn đưa con gái về nhà chồng, rồi lại phấp phỏng lo lắng con gái của mẹ có hạnh phúc hay không? Còn nhớ ngày đó, cha mẹ cười rạng rỡ thi nhau đón lấy đứa con còn đỏ hỏn mà cưng nựng, mà vuốt ve. Còn nhớ bóng dáng cha mẹ tóc điểm bạc, lặng lẽ ngóng trông đàn con quây quần bên mâm cơm ngày Tết.

Có bước nào trên chặng đường con đi mà không chan chứa tình yêu vô bờ và tâm huyết mẹ cha? Chúng ta lớn lên từng ngày thì cha mẹ lại già đi từng ngày. Cứ mải miết với cuộc sống, bất chợt chúng ta phải nhói lòng khi nhận ra: Mỗi mùa xuân qua mái tóc cha mẹ lại thêm nhiều sợi bạc, khóe mắt lại thêm nhiều nếp nhăn, ánh mắt mờ đi và đôi chân chậm lại.

Ân tình dưỡng dục của cha mẹ như núi cao, như biển rộng sông dài. Có lẽ nào chúng ta lại để mặc cho công việc bận rộn và cuộc sống bộn bề kéo chúng ta rời xa cha mẹ? Có thể nào cha mẹ mãi ở đó trông ngóng từng cuộc điện thoại của chúng ta? Vậy nên mới nói, việc hiếu kính, đền đáp ân tình sâu nặng của cha mẹ là việc chẳng thể nào xếp sau.


Nhân gian vô thường, thế sự khó lường, vật đổi sao dời, con người cũng chỉ đang mò mẫm trong cõi nhân sinh.


2. Giữ gìn sức khỏe

Con người cả đời mải miết chạy theo Danh, Lợi, Tình, Tiền mà quên mất vốn quý nhất của mình là Sức Khỏe. Tuổi trẻ thường dùng sức khoẻ đổi lấy tiền bạc, tới khi già lại dùng tiền bạc đổi lấy sức khoẻ. Bởi lẽ sức khỏe là cái gốc của chúng ta, không có sức khỏe thì dẫu tiền bạc như núi, danh vọng vang dội, chúng ta cũng chẳng thể hưởng thụ niềm hạnh phúc ấy.

Có người nói rằng đợi đến khi có công việc tốt rồi sẽ chăm lo sức khỏe của bản thân... Đến khi có được công việc rồi, họ lại có những kế hoạch san sát phía sau như kết hôn, sinh con, nuôi con khôn lớn…

Nhưng bạn biết chăng, gánh nặng trên vai càng lớn thì càng phải coi trọng sức khỏe của bản thân hơn. Đừng hoang phí sinh mệnh của mình khi chúng ta vẫn còn trẻ trung, sung sức... Chỉ cần sức khỏe yếu đi thì trăm thứ bệnh tật sẽ ùa tới. Đến khi ấy, chúng ta thật khó có được những tháng ngày bình yên để tận hưởng hương sắc cuộc đời.

Vậy nên, nhân khi còn trẻ hãy chăm lo sức khỏe của bản thân nhiều hơn. Hãy ăn uống ngủ nghỉ điều độ, tạo cho mình những thói quen lành mạnh. Bắt đầu từ hôm nay hãy dậy sớm, cùng chạy bộ đón ánh bình minh, hay đánh cầu lông hít thở khí trời trong lành. Đặc biệt là hãy giữ cho mình một tâm thái tốt. Khi tâm hồn khoáng đạt, thư thái, thì sức khỏe cũng sẽ mỉm cười với bạn.

Hai thứ không thể sợ:

1. Cái chết
Đã sinh ra làm kiếp con người, thì dẫu là người quyền quý cao sang hay bần cùng túng thiếu, có ai mà không một lần “yên giấc nghìn thu”?

Sinh lão bệnh tử đã là quy luật tự nhiên, chẳng thể thay đổi, thì chúng ta lo sợ nào có ích chi?

Chi bằng chúng ta hãy vui vẻ chấp nhận và thay đổi góc nhìn của mình về cuộc đời. Nếu ai cũng một lần phải rời xa cõi thế gian thì thay vì tiếc nuối, hãy trân quý từng phút giây chúng ta được sống. Đừng hoài phí tháng năm vào những trò chơi vô bổ, vào những thú vui tầm thường.

Hãy biến mỗi ngày thành một ngày có ý nghĩa và tràn ngập niềm vui; hãy lưu lại cho thế hệ sau những điều tốt đẹp. Nếu muốn sống mãi trên cuộc đời, thì hãy sống mãi trong lòng người; muốn sống mãi trong lòng người, thì cần phó xuất nhiều hơn, nghĩ tới người khác nhiều hơn. Chỉ có như vậy thì vào giây phút cuối cùng khi từ biệt cõi trần chúng ta mới không thảng thốt, cũng không tiếc nuối...

2. Nỗi cô đơn

Chúng ta sinh ra đã sợ nỗi cô đơn. Khi còn thơ bé, chúng ta sợ phải ở nhà một mình, lúc nào cũng chỉ muốn sà vào lòng mẹ yêu thương. Lúc ấy chỉ cần thức giấc nhìn quanh không thấy bóng người, chúng ta lại òa khóc, mong một vòng tay đưa ra hay nghe thấy giọng nói của mẹ cha.

Khi cắp sách đến trường chúng ta lại vui cùng bè bạn, sợ cảm giác cô đơn, thui thủi một mình. Lớn lên, nỗi cô đơn đã thúc giục chúng ta tìm một nửa yêu thương của mình, cùng nhau vun vén một mái ấm hạnh phúc. Khi những đứa con tung cánh bay xa, chúng ta lại sợ phải một mình đối diện với nỗi cô đơn của tuổi già, chỉ mong có người bầu bạn, con cháu sum vầy.

Trải nghiệm khác nhau trong cuộc sống của mỗi người tạo nên những suy nghĩ khác nhau và cảnh giới khác nhau. Mỗi người đều là tác phẩm độc nhất vô nhị của tạo hóa. Nên chăng sự khác biệt của mỗi người cũng là điều quá đỗi bình thường? Nếu mọi người không hiểu chúng ta, không tán đồng với ý kiến của chúng ta, thì cứ cười xòa cho xong chuyện. Những gì cần làm thì cứ bình tâm mà làm cho đến nơi đến chốn.

Điều thật kỳ lạ là những người tu luyện trên núi cao, rừng già, xung quanh chẳng một bóng người mà họ lại không hề thấy cô đơn.. Phải chăng họ đã tìm được sợi dây liên hệ vô hình giữa mình và vũ trụ bao la này, nên mới sống an nhiên, tự tại đến vậy? Phải chăng khi con người tìm được chính Đạo, tìm được ý nghĩa chân chính của đời mình thì sẽ không còn cảm giác cô đơn ấy nữa? Chỉ còn lại trong họ tình yêu cuộc sống và trân quý những phút giây họ đặt chân trên thế gian này.

Hai điều không thể lựa chọn:

1. Xuất thân

Con người sinh ra ở đâu, sinh vào thời khắc nào cũng không thể tự mình lựa chọn. Có người sinh ra trong nhung lụa, được người người tung hô tán tụng. Nhưng cũng có người lại sinh ra trong cảnh bần hàn, khốn khó. Dường như hoàn cảnh thuận lợi sẽ giúp con người bay cao, bay xa hơn và có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Nhưng cũng có câu rằng: “Thời thế tạo anh hùng”. Trong cảnh loạn lạc, khi vật đổi sao dời, cảnh đời rối ren lại thường xuất hiện những bậc vĩ nhân tế thế cứu đời.

Kỳ thực không ai chọn được xuất thân cho mình. Nhưng xuất thân tốt hay xấu cũng không quan trọng bằng tự tu dưỡng tâm tính và khí phách của bản thân. Hoàn cảnh càng gian khó lại càng là môi trường tốt để tôi luyện nên những bậc vĩ nhân và anh hùng lưu danh sử sách.

2. Vận may

Sống trên đời ai cũng mong muốn sẽ gặp nhiều may mắn, nhưng lại chẳng có ai lựa chọn được vận may cho mình. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách mình ứng phó như thế nào.

Khi gặp vận rủi, xin hãy nhẫn nại hơn một chút. Mỗi khi cánh cửa lớn khép lại, Thượng Đế sẽ ban cho bạn một cánh cửa sổ được mở ra. Ông Trời không tuyệt đường của ai bao giờ, sự việc cũng thường biến chuyển vào thời khắc cuối cùng. Vậy nên khi gặp vận rủi xin đừng quá thất vọng, gặp vận may cũng đừng quá đắc ý. Phúc họa khôn lường, thật giả, đúng sai thì cặp mắt phàm trần khó có thể nhìn thấu suốt. Chi bằng trầm tĩnh và cẩn trọng thì hơn.

Xưa có câu rằng: “Ở hiền gặp lành”; “Thiện ác hữu báo”. Muốn gặt may mắn ắt phải gieo duyên lành, bởi lẽ “người yêu nên phúc, người ghét nên họa”. Dẫu là họa hay là phúc, chỉ cần trong tâm mỗi người trước sau luôn giữ vững một ý niệm này: Ý nghĩa của đời người là ở sự phó xuất, là ở việc cho đi, chứ không phải nhận lại, cũng không phải là giành giật, bon chen.

Dẫu không có sức mạnh xoay chuyển cả ngọn núi, nhưng chúng ta vẫn có thể di chuyển tới góc độ phù hợp với bản thân mình. Cuộc sống có nhiều điều không thể lựa chọn, nhưng chúng ta lại có thể thay đổi tâm thái của mình, biến buồn thành vui, biến nguy thành an, biến điều nhạt nhẽo thành sự thú vị.

nguồn: internet