11 tháng 1, 2018

Đề nghị ông Đinh La Thăng 14-15 năm tù, ông Trịnh Xuân Thanh tù chung thân

Tuổi trẻ

TTO - Đại diện Viện KSND TP Hà Nội 

đề nghị ông Đinh La Thăng 14-15 năm tù

 về tội cố ý làm trái, ông Trịnh Xuân Thanh

 án tù chung thân về hai tội tham ô và 

cố ý làm trái.


Đề nghị ông Đinh La Thăng 14-15 năm tù, ông Trịnh Xuân Thanh tù chung thân - Ảnh 1.
Bị cáo Đinh La Thăng tại phiên tòa ngày 11-1 - Ảnh: TTXVN
Sau 4 ngày xét xử, 14h30 chiều nay 11-1, đại diện Viện KSND TP Hà Nội giữ quyền công tố tại phiên tòa đã luận tội, đề nghị mức án đối bị cáo Đinh La Thăng - nguyên chủ tịch HĐQT Tập đoàn dầu khí Việt Nam PVN, Trịnh Xuân Thanh - nguyên tổng giám đốc Tổng công ty Xây lắp dầu khí (PVC) cùng 20 đồng phạm. 
Theo đó, bị cáo Đinh La Thăng bị đề nghị từ 14-15 năm tù về tội Cố ý làm trái.
Bị cáo Trịnh Xuân Thanh: từ 13-14 năm tù về tội cố ý làm trái, tù chung thân về tội tham ô tài sản, tổng hợp hình phạt chung với bị cáo Thanh là tù chung thân.
Đề nghị ông Đinh La Thăng 14-15 năm tù, ông Trịnh Xuân Thanh tù chung thân - Ảnh 2.
Đại diện Viện kiểm sát tại phiên tòa
Có cơ sở buộc tội, dù bị cáo Đinh La Thăng không thừa nhận
Theo Viện kiểm sát, khi PVC đang gặp khó khăn về tài chính lớn và chưa có kinh nghiệm thi công các dự án lớn nhưng bị cáo Đinh La Thăng vẫn giao cho PVC làm tổng thầu dự án Nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2. Bị cáo Thăng chỉ đạo cấp dưới ký kết hợp đồng và hợp đồng chuyển đổi chủ thể.
Thông qua việc tạm ứng hợp đồng, PVC đã rút tiền để sử dụng sai mục đích gây thiệt hại cho PVN 119 tỉ đồng, ngoài ra các bị cáo thuộc PVC còn lập khống hợp đồng thi công để rút ra 13 tỉ đồng để tiêu xài cá nhân.
Bị cáo Đinh La Thăng không thừa nhận những sai phạm bị cáo buộc mà chỉ nhận trách nhiệm người đứng đầu, và sau này mới biết hợp đồng 33 là sai.
Tuy nhiên, căn cứ vào tài liệu thu thập được, biên bản họp và lời khai của bị cáo, có thể khẳng định hành vi phạm tội của bị cáo Đinh La Thăng.
Bị cáo Thăng phải chịu trách nhiệm về những sai phạm của mình. Việc sai này dẫn đến nhiều người tha hóa biến chất, đặc biệt là Trịnh Xuân Thanh.
Bởi vậy, việc đưa vụ án ra xét xử là thực hiện đấu tranh phòng chống tham nhũng là không có vùng cấm, không chừa bất kể ai, tài sản tham nhũng phải được thu hồi.
Bị cáo Đinh La Thăng đã lợi dụng là người có trách nhiệm cao nhất của tập đoàn, Thăng chỉ đạo các đơn vị thành viên ký hợp đồng sai đối với dự án xây dựng Nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2.
Bị cáo Thăng chỉ nhận trách nhiệm người đứng đầu mà không nhận trách nhiệm sai phạm của mình nên cần phải xử lý nghiêm. Tuy nhiên, Thăng có nhiều thành tích nên có thể xem xét.
Đối với nhóm tội Cố ý làm trái: Các bị cáo hầu hết nắm những chức vụ chủ chốt, giữ tài nguyên quý giá của quốc gia, quá trình xây dựng dự án, mà vì nhiều động cơ khác nhau, vì lợi ích nhóm đã làm trái gây thiệt hại lớn cho nhà nước.
Bị cáo Trịnh Xuân Thanh bị xét xử ở 2 hành vi, Thanh không thừa nhận chỉ đạo và chiếm đoạt tiền của PVC nhưng những tài liệu thu thập được cho thấy việc truy tố và xét xử Thanh tội Cố ý làm trái là đúng người đúng tội.
Đối với tội tham ô tài sản, PVC đã cấu kết với doanh nghiệp bên ngoài rút tiền tiêu xài. Hậu quả vụ án đặc biệt nghiêm trọng khiến thời gian thi công dự án kéo dài gấp đôi thời gian, gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng cho sự phát triển kinh tế.
Mức án Viện kiểm sát đề nghị với 20 bị cáo còn lại
Đề nghị ông Đinh La Thăng 14-15 năm tù, ông Trịnh Xuân Thanh tù chung thân - Ảnh 3.
Ông Đinh La Thăng: xin nhận trách nhiệm người đứng đầu
Theo cáo trạng, ông Đinh La Thăng được xác định là người có vai trò quan trọng và quyết định trong việc xảy ra sai phạm tại Tập đoàn dầu khí Việt Nam. 
Trong quá trình thực hiện dự án nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, ông Đinh La Thăng có vai trò chính trong việc đề ra chủ trương và chỉ định PVC thực hiện gói thầu EPC, chỉ đạo PVPower ký hợp đồng EPC số 33 với PVC trái quy định, sau đó chỉ đạo cấp dưới tại PVN và ban quản lý dự án căn cứ hợp đồng này cấp tạm ứng 6,6 triệu USD và hơn 1.312 tỉ đồng cho PVC.
Từ đó việc tạm ứng tiền trên, Trịnh Xuân Thanh và đồng phạm sử dụng gần 1.116 tỉ đồng sai mục đích, không đưa vào dự án nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, gây thiệt hại cho Nhà nước số tiền gần 120 tỉ đồng.
Hành vi nêu trên của ông Đinh La Thăng phạm vào tội "Cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng".
Quá trình xét xử, ông Đinh La Thăng nhận trách nhiệm về mình khi để xảy ra thiệt hại tại PVN, thừa nhận trong quá trình triển khai các dự án bị cáo có "nôn nóng, quyết liệt ép tiến độ" trong khi năng lực của các công ty con chưa đủ yêu cầu nên đã để xảy ra sai sót. 
Tuy nhiên, ông Thăng cho rằng: "bản thân bị cáo cũng chịu áp lực của người đứng đầu PVN trong việc triển khai các dự án lớn liên quan đến vấn đề an ninh năng lượng của quốc gia nên còn có những sai sót. Bị cáo xin HĐXX đánh giá lại toàn bộ vụ án để xem xét trách nhiệm cho bị cáo và các bị cáo cấp dưới".
Ông Thăng cũng đề nghị xem xét và tính lại mức độ thiệt hại vụ án để xem xét trách nhiệm cho các bị cáo.
Trịnh Xuân Thanh không nhận tội tham ô
Đề nghị ông Đinh La Thăng 14-15 năm tù, ông Trịnh Xuân Thanh tù chung thân - Ảnh 4.
Bị cáo Trịnh Xuân Thanh tại phiên tòa - Ảnh: TTXVN
Trong quá trình thực hiện dự án nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, giữ vai trò là chủ tịch Hội đồng quản trị PVC, cáo trạng xác định Trịnh Xuân Thanh đã có hành vi chỉ đạo Vũ Đức Thuận ký hợp đồng EPC số 33 để PVC được tạm ứng 6,6 triệu USD và hơn 1.312 tỉ đồng. 
Sau đó ông Thanh sử dụng gần 1.116 tỉ đồng trong số tiền tạm ứng này vào mục đích khác, không đưa vào dự án nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, gây thiệt hại cho nhà nước số tiền gần 119 tỉ đồng.
Đối với tội danh "Cố ý làm trái", Trịnh Xuân Thanh khẳng định khi đó PVC đang gặp khó khăn về tài chính khi nhận về thêm 5 công ty con, dưới áp lực phải trả nợ nần của các công ty này, bị cáo đã sử dụng tiền được ứng sai mục đích.
Đối với tội danh "Tham ô tài sản", hồ sơ và chứng cứ thu thập được của cơ quan tố tụng cho rằng Trịnh Xuân Thanh đã đề ra chủ trương cùng Vũ Đức Thuận chỉ đạo Nguyễn Anh Minh và Lương Văn Hòa lập khống hồ sơ, rút hơn 13 tỉ đồng từ ban điều hành dự án Vũng Áng - Quảng Trạch để chia nhau sử dụng cá nhân.
Trong đó, Trịnh Xuân Thanh được ăn chia 4 tỉ đồng và chịu trách nhiệm cùng các bị cáo Vũ Đức Thuận, Nguyễn Anh Minh và Bùi Mạnh Hiển trong việc sử dụng chung khoản tiền 1,5 tỉ đồng. 
Quá trình xét hỏi tại tòa, ông Thanh cho rằng mình không tham ô 4 tỉ đồng và không có bằng chứng cho thấy ông Thanh nhận 4 tỉ đồng. Vào ngày xảy sự việc nhận 4 tỉ đồng, ông Thanh vào TP.HCM công tác và việc đưa tiền nhân chứng nói, theo ông Thanh, là không chính xác.
Do đó, tại phiên tòa Trịnh Xuân Thanh đề nghị HĐXX xem xét cho bị cáo. Đến nay gia đình bị cáo Thanh đã khắc phục hậu quả với số tiền 2,4 tỉ đồng.
Lời khai của các bị cáo còn mâu thuẫn
Các bị cáo bị xét xử về tội "Cố ý làm trái" khác đều thừa nhận trách nhiệm của mình để xảy ra sai phạm. Tuy vậy, lời khai giữa các nhóm bị cáo có mâu thuẫn. 
Cụ thể, bị cáo Võ Hồng Chương khai rằng nhóm bị cáo nguyên là lãnh đạo PVN đều biết về hợp đồng 33 có sai phạm nhưng vẫn ép các bên phải ký hợp đồng dẫn đến sai sót. Bị cáo Đinh La Thăng vẫn khẳng định không biết về hợp đồng 33.
Đồng thời, đại diện nguyên đơn dân sự PVN đến nay cũng vẫn chưa xác định được thiệt hại và cũng chưa đưa ra yêu cầu bồi thường thiệt hại. Nguyên đơn dân sự PVC cho rằng có bị thiệt hại đối với hành vi tham ô tài sản của các bị cáo và số tiền thiệt hại là 13 tỉ đồng.
Tuy nhiên, PVC đề nghị HĐXX xem xét khi lượng hình vì các bị cáo đã nộp tiền khắc phục hậu quả.

Quy định 105: Đảng ‘không làm thay’ mà ‘làm luôn’!


“Tiến hóa” chưa từng có

Sau bản Quy định số 105 mang tính tập quyền 
cao độ chưa từng có cho “Ban chấp hành trung
 ương”, nhưng trên nữa là cho Bộ Chính trị đảng và trên hết là cho người ký văn ban này là 
Tổng bí thư Trọng, đó đây trong chốn quan
 trường chỉ quen gục đầu đã bắt đầu hiện ra nhiều
 hơn hẳn những cái nhăn mặt, nhún vai, 
cười khẩy và ta thán thầm thì.

Nắm được Bộ Công An, liệu Nguyễn Phú Trọng có trở thành Tập Cận Bình của Việt Nam?
“Lợi ích chính đáng của công dân” - giới quan
 chức khối hành pháp và cả lập pháp vẫn cúc
 cung phục vụ đảng - đang có nguy cơ bị đảng 
xâm phạm nặng nề…

Gần đây, nguy cơ đó không còn tiềm ẩn mà 
đã lộ hẳn ra.

Sau khi chủ trương “nhất thể hóa” được phóng
 ra tại Hội nghị trung ương 6 vào tháng 10/2017
 với “nhất thể hóa chức danh đảng và nhà 
nước”, một số quan chức đã nhìn thấy trước
 tương lai
 “3 thành 1”, nghĩa là nếu trước đây quyền lực 
được chia thành ba khu vực cho bí thư tỉnh/thành,
 chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh /thành và chủ tịch
 hội đồng nhân dân tỉnh/thành, thì với “3 thành 1”,
quyền lực và cả lợi ích sẽ chỉ thuộc về duy nhất
 một người. Và tất nhiên người đó phải là của 
đảng,được đảng “tín nhiệm và giao trọng trách”.
 Nói cách khác, vận hội đảng cầm quyền chuyển từ độc tài tập thể sang độc tài cá nhân.

Còn với Quy định 105 do Tổng bí thư Trọng
 ký ban hành vào tháng 12/2017, giới quan 
chức bị lột mất quyền lực và lợi ích đương
 nhiên càng có thêm lý do để bức xúc và bức
 bối, cho dù thói quen ngủ ngày quá lâu năm sẽ khiến bất cứ một phản ứng nào cũng chỉ mang
 tính tạm bợ qua ngày đoạn tháng, để nếu
 không bị khối đảng quá đụng chạm đến lợi ích 
riêng tư thì cuối cùng tất cả lại cung cúc “theo 
đảng, tin đảng”.

Quy định 105 đã “tiến hóa” chưa từng có
 so với những quy định trước đây của đảng về 
phân cấp thẩm tra, xét duyệt và bổ nhiệm lãnh 
đạo cao cấp.

Đảng “không làm thay” mà đảng “làm luôn”!

“Phụ lục 1, chức danh cán bộ do bộ chính trị,
 ban bí thư quyết định hoặc phân cấp; chức 
danh cán bộ cần có sự thẩm định nhân sự
 của các ban đảng trung ương (kèm theo Quy
định số 105-QĐ/TW, ngày 19-12-2017 của Bộ 
Chính trị)”, lại “đá” với Luật Tổ chức Quốc hội 
2014, bởi rất nhiều chức danh trong Quy định
 105 thuộc thẩm quyền bầu và phê chuẩn của
 Quốc hội theo Luật Tổ chức Quốc hội chứ
 không phải của Bộ Chính trị.

Quy định 105 có thể được xem là một bằng
 chứng rất lộ diện cho quan điểm vào năm 2014
của ông
 Nguyễn Phú Trọng: “cương lĩnh đảng quan
 trọng hơn hiến pháp”.

Một lần nữa trong nhiều lần, Quốc hội được
 đặt cho biệt danh là “nghị gật” và bị nhiều 
dư luận xem là “vô dụng”, lại càng trở nên
 vô tích sự. Nếu trước đây vẫn còn rơi rớt
 một ít chức danh mà Quốc hội
 được đảng “nhả” cho để thực thi bầu bán 
cho có vẻ “dân chủ xã hội chủ nghĩa”, thì tới
 đây Quốc hội rất có thể chỉ phải làm động tác 
“gật, gật nữa, gật mãi” dành cho tất cả các
 nhân sự cao cấp mà Bộ Chính
 trị, hay nói chính xác hơn là tổng bí thư, 
đã phê chuẩn.

Với Quy định 105, đã rất rõ rằng tuyến quan
 chức nhà nước, chính phủ và quốc hội từ nay chỉ có quyền đề nghị, còn việc có chấp thuận hay 
không là quyền của tuyến lãnh đạo đảng.

Một số luật gia đánh giá rằng Quy định 105
 đã phủ nhận hầu như toàn bộ tính chính danh 
của các cơ chế bầu cử, các quy chế dân chủ 
cơ sở,
 các cơ chế đảm bảo “công khai, minh bạch” do chính
Đảng Cộng sản Việt Nam xác lập. Ngay cả
 quyền hạn của 3 chức danh Chủ tịch Quốc hội, 
Chủ tịch Nước và Thủ tướng cũng bị cắt giảm rất mạnh.

Vào tháng 12/2017, Tổng bí thư Trọng đã lần
 đầu tiên “dự và chỉ đạo” một cuộc họp kéo dài 
hai ngày của 
chính phủ. Những chi tiết đáng mổ xẻ là trong
 phiên họp này, ông Trọng đã ngồi chính giữa 
dãychủ tọa
 đoàn và bàn về chi tiết những vấn đề điều
 hành kinh tế - xã hội và chống tham nhũng
 chứ không 
còn là nghị quyết chung chung.

Nếu hệ thống lại và so sánh những phát ngôn
 công khai trên mặt báo chí của 
Nguyễn Phú Trọng 
từ đầu năm 2016, bắt đầu bằng “tôi bất ngờ…”
 sau khi ông Trọng đột biến giành chiến thắng 
vang dội 
trước đối thủ chính trị Nguyễn Tấn Dũng, 
cho đến “từ thuở bé đến giờ mới được dự họp 
chính phủ”
 - một lối nói vui không cần giấu giếm khi ông
 Trọng “được mời dự”, mới thấy thái độ tự tin của
 Tổng bí thư Trọng đã dâng cao đến thế nào.

Về lý thuyết, mô hình “nhất thể hóa” chức
 danh và cả nội dung giữa đảng và chính 
quyền có thể dẫn đến cơ chế “gom” hai vị trí
 tổng bí thư và thủ tướng chính phủ làm một, 
theo đúng tinh thần“bí thư kiêm chủ tịch ủy ban
 nhân dân” ở cấp tỉnh thành đã được “thí điểm”.

Một dấu hỏi lớn nổi lên là với việc “dự và 
chỉ đạo họp chính phủ” mà có thể là dấu 
hiệu đầu tiên
 của “nhất thể hóa đảng và chính phủ”, và
 nếu vai trò của tổng bí thư có thể sẽ “kiêm 
thủ tướng” theo một cách nào đó trong tương
 lai không xa - tương lai của ông 
Nguyễn Xuân Phúc sẽ ra sao? 
Hay ông Phúc sẽ “về” đâu?

Quy định 105 cũng đánh dấu một bước ngoặt
 về “tái cơ cấu quyền lực”: nếu từ tháng 11/2017 
trở về trước, đảng cầm quyền hoạt động theo cơ chế tập quyền nhưng quyền lực được phân bổ
 theo hướng tản quyền tương đối cho các 
chức danh trong “tứ trụ” và các ủy viên bộ 
chính trị, thì từ nay trở đi quyền lực của 
chủ tịch nước và thủ tướng được “chuyển bớt”
 cho tổng bí thư và thường trực Ban bí thư.

Trước đây, đảng chỉ “lãnh đạo toàn diện” với 
nguyên tắc “không làm thay”. Nhưng nay với
 Quy định 105, rất nhiều khả năng đảng sẽ
 “làm luôn” những đầu việc quan trọng nhất của 
chủ tịch nước, thủ tướng và cả chủ tịch quốc hội.

Có thể trong thời gian tới, hàng loạt nhân sự
 của đảng sẽ được cho kiêm chức bên chính 
quyền địa phương và cả chính quyền trung
 ương, lấy đó làm cơ sở để “người của đảng”
 kiêm việc điều hành chính quyền, và từ đó 
sẽ xuất hiện một cơ chế “chính ủy trong
 chính quyền”.

Nếu đà nhất thể hóa thuận lợi, lẽ đương nhiên
 bên đảng và do đó tổng bí thư sẽ “nắm” hết. 
Mô hình “đảng quản lý” thay cho “đảng lãnh đạo” sẽ ứng với hai chức danh chính là tổng bí thư 
và thủ tướng mà không quá cần thiết vai trò chủ
 tịch nước.

Quy định 105 ra đời trong “bối cảnh cách 
mạng” nào?

Quy định số 105 ra đời vào tháng 12/2017,
 ngay sau sự kiện bắt Đinh La Thăng mà đã phá vỡ tiền lệ “ủy viên bộ chính trị không thể bị bắt giam và truy tố”.

4 tháng trước đó, vào tháng Tám năm 2017,
 một hiện tượng chính trị đặc biệt đáng chú ý 
và mổ xẻ là chỉ ít ngày sau hiện tượng 
“Trịnh Xuân Thanh tự nguyện về nước đầu thú”
 mà đã gây tranh cãi và nghi ngờ rất lớn, 
sau lời ví von xuất thần của Nguyễn Phú Trọng 
“Lò đã nóng lên rồi thì củi tươi đưa vào cũng
phải cháy”, vị tổng bí thư này đã ký ban hành
 Quy định số 89 - QĐ/TW về khung tiêu chuẩn
 chức danh, định hướng khung tiêu chí đánh giá
 cán bộ lãnh đạo quản lý các cấp; và đặc biệt
 là Quy định số 90 -QĐ/TW về tiêu chuẩn
 chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ thuộc diện
 Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị,
 Ban Bí thư quản lý.

Người ký và rất có thể chính là tác giả của
 “phát minh Quy định 90” là ông Nguyễn Phú 
Trọng. 
Với nhân vật này, nếu dư luận chung còn 
ví ông với hình ảnh “giáo làng” trước đại hội 12
 của đảng cầm quyền vào đầu năm 2016, thì
 sau đại hội này cùng chiến thắng gần như tuyệt
 đối dành cho ông Trọng, dư luận xã hội đã từ 
ngạc nhiên đến có phần kinh ngạc, thậm chí 
một số chính trị gia còn dành cho ông Trọng
một sự thán phục lần đầu tiên về “thủ pháp chính
 trị” của ông đã “nâng lên một tầm cao mới”.

Nếu “tiêu chí đặc biệt” về “không để người thân 
trục lợi” và “vấn đề lịch sử chính trị hiện nay” 
được ban hành ngay trước đại hội 12 được coi 
là chỉ nhắm vào trường hợp Nguyễn Tấn Dũng, 
Quy định 90 được công bố khi Hội nghị trung 
ương 6 của đảng cầm quyền có thể dành cho 
một cấp số nhân lớn hơn nhiều đối với giới
 quan chức cao cấp thuộc chính phủ, bộ ngành và các địa phương.

Từ cảnh “nước mắt rơi vào lịch sử” đầy não
 nuột trước Nguyễn Tấn Dũng tại Hội nghị 
trung ương 6 vào cuối năm 2012 đến lệnh bắt 
chấn động đối với Đinh La Thăng vào cuối
 năm 2017, quyền lực thực tế của Nguyễn
 Phú Trọng đã sải một bước đủ dài để khiến
 ông không có đối thủ chính trị, ít ra cho tới khi 
kết thúc năm 2017 và có thể trong suốt năm 2018.

Vụ bắt Đinh La Thăng không chỉ phá vỡ tiền lệ
 “ủy viên bộ chính trị không thể bị tống giam” 
trước đây, không chỉ mở màn cho chiến dịch
 “chống tham nhũng giai đoạn 2” của Tổng bí
 thư Trọng, không chỉ khiến một số văn nghệ sĩ
 một lần nữa ca tụng ông Trọng ngút trời như
 “Bậc nhân kiệt thế thiên hành đạo”, “Minh 
quân”, không chỉ đánh dấu lần đầu tiên trong 
cuộc đời hơn 6 năm làm tổng bí thư của 
mình Nguyễn Phú Trọng bắt đầu “nắm” 
được Bộ Công an, mà sau Quy định 105
 Nguyễn Phú Trọng thậm chí còn có thể tự 
so sánh vị thế của mình với Tập Cận Bình 
độc trị hành pháp và “đảng chỉ huy súng” ở 
Trung Quốc.

Phạm Chí Dũng

(Blog VOA)

10 tháng 1, 2018

Chuyện Mạnh Thường Quân: Nhân nghĩa
Ai cũng quen gọi ‘Mạnh Thường Quân’ nhưng ít người biết ông đích thực là ai
Người ta đã quen dùng từ Mạnh Thường Quân để chỉ những nhà tài trợ hảo tâm, từ thiện. Tuy nhiên nguồn gốc của nó thì không phải ai cũng hiểu rõ. Đằng sau cái tên ấy là rất nhiều câu chuyện ý nghĩa.


Hãy cùng vặn ngược kim đồng hồ về ngược lại 2500 năm trước, khi Trung cộng đang ở thời kỳ “Chiến Quốc”. Đó là lúc thiên hạ rối ren, loạn lạc, mỗi chư hầu nổi dậy cát cứ một nơi. Mạnh nhất có 7 nước: Tần, Sở, Tề, Hàn, Yên, Triệu, Nguỵ, gọi là “Thất hùng”, liên tục xảy ra tranh chấp quân sự.



Dù chiến loạn liên miên nhưng đây lại là một trong những thời kỳ phát triển rất rực rỡ của văn minh, học thuật, kỹ thuật. Đồng thời Chiến Quốc cũng là thời đại sản sinh ra rất nhiều bậc anh hùng, văn võ thao lược. Người ta thường nhắc đến “Tứ đại công tử” thời Chiến Quốc bao gồm: Mạnh Thường Quân nước Tề, Bình Nguyên Quân nước Triệu, Tín Lăng Quân nước Nguỵ và Xuân Thân Quân nước Sở. Trong số đó, Mạnh Thường Quân chính là người hoạt động sớm nhất.

Chiêu hiền đãi sĩ


Mạnh Thường Quân thường nuôi trong nhà hơn 3000 thực khách.

Mạnh Thường Quân tên thật là Điền Văn, con trai của Tướng quốc Điền Anh, người nước Tề thời Chiến Quốc. Sau khi thân phụ qua đời, ông cũng được phong làm Tướng quốc, ăn lộc ở đất Tiết. Vốn là người nghĩa hiệp, thích kết giao, Mạnh Thường Quân có lúc nuôi tới 3000 người trong nhà. Phàm là những người tìm đến Mạnh Thường Quân xin tá túc đều được ông cung phụng đầy đủ, ít nhất cũng có cơm ăn, áo mặc. Những người này được gọi với một cái tên là “thực khách”.

Danh tiếng của Mạnh Thường Quân nhờ thế vang khắp thiên hạ. Môn khách kéo đến với ông mỗi lúc một nhiều. Do đó, ở nước Tề, ông trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất, thậm chí còn vượt quá cả vua Tề. Các nước khác thấy Tề có Mạnh Thường Quân nuôi đến hàng nghìn nhân tài trong nhà nên cũng không dám manh động cử binh tiến đánh.

Món quà của Phùng Hoan

Trong số 3000 thực khách của Mạnh Thường Quân có một người tên là Phùng Hoan. Người này bình thường không có tài gì nổi bật nhưng vốn tính trung hậu, đáng tin.

Nguyên trong nhà Mạnh Thường Quân nuôi đến hàng ngàn thực khách, chi tiêu, ăn uống cũng là một vấn đề. Mạnh Thường Quân đành phải cho dân ở ấp Tiết (đất phong của mình) vay nợ lãi để lấy thêm thu nhập. Một hôm, quản gia dâng sổ sách lên báo với Mạnh Thường Quân rằng số tiền trong nhà chỉ còn đủ chi dùng trong 1 tháng.

Mạnh Thường Quân gọi Phùng Hoan đến, giao cho đi lấy nợ lãi ở ấp Tiết. Trước khi đi Phùng Hoan hỏi: “Lần này thu nợ về xong, chủ nhân có cần mua thêm gì về không?”. 

Mạnh Thường Quân trả lời vu vơ: “Ngươi thấy trong nhà còn thiếu thứ gì thì cứ mang về đây vậy!”.



Phùng Hoan đến nơi, thấy rằng những người mắc nợ đều là dân nghèo bèn ra lệnh đốt sạch sổ sách ghi nợ. Ông cho gọi dân ấp Tiết đến và bố cáo rằng: “Mạnh Thường Quân cho vay nợ không phải vì lợi lộc mà muốn để mọi người mưu sinh, lập nghiệp. Mạnh Thường Quân có mấy ngàn khách ăn trong nhà, chi dùng không đủ nên bất đắc dĩ mới phải đòi nợ lãi để nuôi khách. Nay người có tiền đã lập văn tự hứa trả còn người nghèo khổ không thể trả thì miễn cho. Mạnh Thường Quân làm ơn cho dân ấp Tiết như thế quả là hậu!”. Dân chúng nghe xong đều sụp xuống lạy tạ, tôn Mạnh Thường Quân như cha mẹ.


Dân chúng đất Tiết lũ lượt ra đón Mạnh Thường Quân.

Phùng Hoan trở về yết kiến Mạnh Thường Quân. Nghe chuyện ông tự tiện đốt văn tự ghi nợ, Mạnh Thường Quân giận lắm, nói: “Nay mấy nghìn thực khách ăn không đủ cung ứng. Ông lại đem hết giấy tờ ghi nợ đốt bỏ đi. Vậy ý là làm sao?”.

Phùng Hoan bình thản nói: “Trước khi đi, chủ nhân có dặn nhà thiếu thứ gì thì mua về. Nay tôi thấy trong nhà tiền bạc, mỹ nữ đều có đủ cả, chỉ thiếu nhân nghĩa mà thôi. Chuyến này tôi đi là dùng số tiền nợ kia mua về nhân nghĩa cho chủ nhân vậy!”.

Mạnh Thường Quân nín lặng, đành bỏ qua nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy không thoải mái lắm. Về sau, có người gièm pha Mạnh Thường Quân với vua Tề. Vua Tề bèn cách chức ông, thu ấn tướng quốc, chỉ cho về ấp Tiết ăn lộc. Lúc này, môn khách của Mạnh Thường Quân cũng tản mát đi cả. Duy chỉ có Phùng Hoan vẫn ở lại bên cạnh, cầm cương đánh xe cho Mạnh Thường Quân.



Khi vừa trở về ấp Tiết, dân chúng không quản ngại, lặn lội ra ngoài trăm dặm đón Mạnh Thường Quân, lại còn dâng cơm rượu, chúc tụng, nhắc đến chuyện nhân nghĩa xưa kia. Mạnh Thường Quân khi ấy mới hiểu được điều mà Phùng Hoan làm ngày trước, quay lại nói: “Ta thực quá hồ đồ, khi xưa còn trách móc ông. Giờ mới hiểu được nhân nghĩa mà ông mua cho ta nghĩa là thế nào”.

Nhân nghĩa là gốc của đạo làm người

Nhân nghĩa luôn là cái gốc của đạo xử thế, đạo làm người. Đó cũng là giá trị mà Nho gia gìn giữ suốt hàng nghìn năm qua. Mạnh Thường Quân nghĩa hiệp, sẵn sàng cưu mang hàng nghìn khách lạ trong nhà, không phân biệt sang hèn. Rất nhiều môn khách có thân phận tưởng thấp kém, tầm thường. Nhưng đôi khi chính họ đã trở thành “cứu tinh” cho Mạnh Thường Quân như câu chuyện đã kể ở trên.

Nhân nghĩa đôi khi không thể tính đếm được bằng con số, không thể đo lường được bằng bạc tiền. Phùng Hoan đã dạy Mạnh Thường Quân một bài học thấm thía về đạo nghĩa làm người. Phùng Hoan đã đổi một số tiền nợ có hạn để thu về một giá trị vô hạn: nhân tâm. Mạnh Thường Quân có thể mất đi công danh, chức tước và bổng lộc. Nhưng cái được của ông là lòng người. Đó là giá trị mà suốt hàng nghìn năm qua, biết bao anh hùng luôn mong muốn có được. Bởi lẽ, đắc được nhân tâm thì sẽ có cả thiên hạ.



Ở một ý nghĩa khác, câu chuyện của Mạnh Thường Quân cũng cho thấy bài học sâu sắc về lẽ hành xử ở đời. Trong cuộc sống, không phải lúc nào bạn cũng được thuận buồm, xuôi gió. Dù là ở trong hoàn cảnh nào, giàu sang hay nghèo khổ, phú quý hay tủi nhục, hãy luôn giữ vững thiện niệm và lòng nhân nghĩa, tranh thủ tích đức, hành thiện. Đến khi sa cơ lỡ vận, bạn có thể mất tất cả nhưng phúc đức và nhân nghĩa lưu lại sẽ trở thành tài sản đáng quý nhất nâng đỡ chúng ta đi tiếp chặng đường dài.
TTD Blog
Ông Trần Bắc Hà bị ung thư gan, xin vắng mặt tại tòa
Vietnam Finance10/01/2018 09:44 GMT+712 liên quanGốc

Ông Trần Bắc Hà (nguyên chủ tịch HĐQT, Trưởng Phân ban Rủi ro Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam – BIDV) đã nộp hồ sơ bệnh án đang điều trị bệnh ung thư gan lên Tòa án nhân dân TP. HCM chiều 9/1 để xin vắng mặt tại phiên tòa xét xử vụ án 'Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng' xảy ra tại VNCB, Sacombank, TPBank, BIDV giai đoạn II.


Ông Trần Bắc Hà, nguyên chủ tịch HĐQT BIDV

Ngoài ông Hà, các phó tổng giám đốc BIDV gồm ông Trần Lục Lang, Đoàn Ánh Sáng; Giám đốc Sacombank chi nhánh quận 8 Trần Thị Hải Triều và một số lãnh đạo Ngân hàng TPBank cũng có đơn xin xét xử vắng mặt vì lý do công tác, chữa bệnh.

Trước đó, ngày 8/1, Hội đồng xét xử đã ký giấy triệu tập yêu cầu ông Hà và những người liên quan trên phải đến dự phiên xử theo đề nghị của Viện Kiểm sát nhân dân TP. HCM vì xét thấy lời khai của những người này là quan trọng, ảnh hưởng đến việc điều tra công khai tại tòa.

Theo kết luận của cơ quan điều tra, ông Hà đã đồng ý chủ trương cho 12 công ty vay vốn theo giới thiệu của VNCB, chứ không cho Phạm Công Danh vay và cũng... “không biết các công ty này do Danh thành lập”. Tuy nhiên, BIDV đã thu đủ gốc, lãi các khoản vay từ chính khách hàng vay vốn nên ngân hàng này không bị thiệt thiệt hại.

Tương tự, ông Đoàn Ánh Sáng và Trần Lục Lang dù đã ký tờ trình phê duyệt cho 12 công ty của Phạm Công Danh vay vốn nhưng không đủ căn cứ xác định những người này có liên quan đến Phạm Công Danh nên cũng không bị xử lý hình sự.

Liên quan đến gia đình ông Trần Bắc Hà, các diễn biến gần đây cho thấy vợ con ông này đã lần lượt rút lui khỏi một số doanh nghiệp.

Cụ thể, tại Công ty Cổ phần Du lịch Hoàng Anh Đất Xanh Quy Nhơn (trụ sở tại 01 Hàn Mặc Tử, phường Ghềnh Ráng, thành phố Quy Nhơn, Bình Định) - chủ sở hữu Khu nghỉ dưỡng 4 sao Hoàng Gia Quy Nhơn, bà Ngô Kim Lan (vợ ông Trần Bắc Hà) đã không còn đảm nhiệm cương vị Tổng giám đốc kiêm người đại diện pháp luật, từ ngày 27/12/2017.

Trước đó, bà Trần Lan Phương (con gái ông Hà) cũng từng nắm giữ cổ phần doanh nghiêp này và từng giữ chức Tổng giám đốc trước khi chuyển cho bà Lan.

Hồi đầu tháng 11/2017, con trai ông Trần Bắc Hà - Trần Duy Tùng cũng từ chức sếp lớn Cảng Quy Nhơn sau một thời gian nắm giữ chức vụ lãnh đạo của doanh nghiệp này.

Cụ thể, theo báo cáo của Công ty Cổ phần Cảng Quy Nhơn (QNP), ông Trần Duy Tùng không còn tư cách thành viên Hội đồng quản trị (HĐQT) kể từ ngày 1/10 sau khi có đơn xin từ chức hôm 22/9.

Ngoài Công ty Cổ phần Du lịch Hoàng Anh Đất Xanh Quy Nhơn, gia đình ông Trần Bắc Hà được cho là đang sở hữu nhiều doanh nghiệp tại Bình Định. Bà Trần Lan Phương đang là người đại diện pháp luật, giám đốc Công ty TNHH Xuất nhập khẩu Thiên Hưng. Còn ông Trần Duy Tùng là người đại diện Tập đoàn An Phú (An Phu Group).

Cả 2 doanh nghiệp này đều có trụ sở tại Số 01 Hàn Mạc Tử, phường Ghềnh Ráng, Thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, trùng với địa chỉ của Du lịch Hoàng Anh Đất Xanh Quy Nhơn. Đây đều là những doanh nghiệp đang thực hiện nhiều dự án có số vốn đầu tư lớn ở tỉnh Bình Định.

Lê Nguyễn
https://baomoi.com/ong-tran-bac-ha-bi-ung-thu-gan-vo-con-dong-loat-tu-chuc-lanh-dao-doanh-nghiep/c/24573966.epi

9 tháng 1, 2018

Khi nào Vũ Huy Hoàng sẽ bị bắt?
08/01/2018 Phạm Chí Dũng - Đến giờ này, cựu bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng không còn đơn thuần nằm trong “tầm ngắm” hay chỉ có ý nghĩa “danh sách dự phòng” của chiến dịch “chống tham nhũng” của Tổng bí thư Trọng, mà vấn đề hầu như chắc chắn là ông Hoàng sẽ bị Bộ Công an khởi tố và tống giam vào thời điểm nào, sau vụ phát hiện “dấu hiệu vi phạm tại Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam”.


Ông Vũ Huy Hoàng, nguyên Bộ trưởng Bộ Công thương.

Nhìn lại thời “phá chưa từng có”
Vào quý 2 năm 2017 và song trùng với vụ Đinh La Thăng bất ngờ bị loại khỏi Bộ Chính trị, trường hợp Vũ Huy Hoàng đã được đảng cầm quyền lôi ra và cho báo chí nhà nước “đấu tố”. Những sai phạm lớn nhất của Vũ Huy Hoàng được mổ xẻ theo thứ tự là:



- Ký luân chuyển Trịnh Xuân Thanh về tỉnh Hậu Giang làm phó chủ tịch như một cách thức để Thanh thoát nạn vụ gây lỗ hơn 3.200 tỷ đồng tại Tổng công ty Xây lắp dầu khí (PVC).

- “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” trong việc để ít nhất 7 dự án ngàn tỷ thuộc ngành công thương bị thua lỗ và phải trùm mền.

- Bổ nhiệm con trai là Vũ Quang Hải tham gia HĐQT Tổng công ty bia, rượu, nước giải khát Sài Gòn (Sabeco) để bầu làm thành viên HĐQT, Phó tổng giám đốc Sabeco khi mới 28 tuổi.

Những dẫn chứng điển hình về nạn lãng phí chỉ có ở Việt Nam là nhà máy xơ sợi 7.000 tỷ đồng ở Hải Phòng “đắp chiếu” và dự án nhà máy lên đến 8.104 tỷ đồng đang phơi mưa nắng của công ty cổ phần gang thép Thái Nguyên (TISCO).

Con số 15.000 tỷ đồng bốc hơi lên trời của các dự án lãng phí có thể xây được vài chục trường trung học khang trang hoặc hàng trăm trạm xá, cùng vô số nhà tình thương.

Vào tháng 5/2017, dư luận chợt ồn ào vì vụ cựu bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng “xin vào khu cách ly sân bay quốc tế Nội Bài” nhưng không được.

Tuy nhiên chiến dịch “đấu tố” Vũ Huy Hoàng chỉ kéo dài khoảng một tháng và chỉ đạt được kết quả Ủy ban Kiểm tra trung ương và Ban bí thư kỷ luật bằng hình thức cách chức Bí thư Ban cán sự đảng Bộ Công thương của Vũ Huy Hoàng trong thời gian 2011 - 2016.

Cùng với lịch sử trì trệ của đảng cầm quyền, Vũ Huy Hoàng là một bộ trưởng đã tồn tại đủ lâu dưới thời một thủ tướng bị bị quá đủ chỉ trích “phá chưa từng có trong lịch sử Việt Nam”.

Không chỉ tiếp tay phát nát kinh tế, tội lỗi của ông Hoàng còn vượt xa những gì mà báo chí nhà nước “đấu tố” khi gián tiếp gây ra thảm cảnh về xã hội.

Vào cuối năm 2013, một vụ việc khủng khiếp mà đã hoàn toàn chìm xuồng là cú xả lũ đồng loạt của 15 nhà máy thủy điện của EVN ở miền Trung đã “giết sống” đến năm chục mạng người nghèo nơi rốn lũ.

Tất cả đều biết cấp trên trực tiếp của các nhà máy thủy điện là EVN, còn thủ trưởng trực tiếp của EVN là Bộ Công thương. Tuy nhiên, sau vụ “giết sống” trên, nhiều phóng viên báo chí quốc doanh đành nuốt nhục vì bị cơ quan tuyên giáo “chặn họng.” Công lý đã trở nên trơ trẽn nhất khi đã không có bất kỳ một quan chức vô cảm và vô trách nhiệm nào phải đối mặt với vành móng ngựa, mặc dù chính vào lúc người dân chết chìm trong nước lũ xả trắng mênh mông, Bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng còn bận “công du” ở nước ngoài mà không phải chịu bất kỳ trách nhiệm hay đặc biệt trách nhiệm hình sự nào.

Vì sao là Vũ Huy Hoàng?

Vào giữa năm 2017, Vũ Huy Hoàng còn phải nhận một án khác - “kỷ luật như thế đã đủ đau chưa!” của Tổng bí thư Trọng.

Khi ngay cả một (cựu) ủy viên bộ chính trị là Đinh La Thăng mà còn bị bắt, cấp cựu ủy viên trung ương đảng như Vũ Huy Hoàng thật chẳng còn giá trị gì có thể mang ra đổi chác.

Vào thời gian trên, người ta chỉ nhìn thấy một ông Trọng có vẻ bất lực trước hàng đàn quan chức tham nhũng và chỉ còn biết xử lý bằng hình thức kỷ luật đảng mà chẳng thể làm gì khác. Khi đó, chưa xảy đến câu chuyện “Trịnh Xuân Thanh tự nguyện về Việt Nam đầu thú” như lối tuyên giáo của ngành công an mà đã khiến ông Trọng trở nên xuất thần với phát ngôn “Lò đã nóng lên rồi thì củi tươi đưa vào cũng phải cháy”. Khi đó, Tổng bí thư Trọng vẫn như ẩn chìm trong một nỗi trầm mặc không thốt nên lời.

Nhưng đó là chuyện của dĩ vãng gần. Còn sau ngày 8 tháng Mười Hai năm 2017, tình thế đã chuyển sang một thời kỳ mới, rất mới.

Vận mệnh Vũ Huy Hoàng giờ đây đang nguy cấp. Khi ngay cả một (cựu) ủy viên bộ chính trị là Đinh La Thăng mà còn bị bắt và do đó đã phá vỡ tiền lệ “ủy viên bộ chính trị không thể bị tống giam”, cấp cựu ủy viên trung ương đảng như Vũ Huy Hoàng thật chẳng còn giá trị gì có thể mang ra đổi chác.

Tín hiệu và cũng đồng thời mang tính thông điệp rõ nhất và gần nhất là ngay vào đầu năm 2018 - song trùng với thời gian cánh đảng phát lệnh truy nã đối với Thượng tá tình báo công an Phan Văn Anh Vũ, Thanh tra Chính phủ “bất ngờ” công bố kết luận thanh tra về gần 15.000 tỉ đồng sai phạm và thất thoát tại Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam, chuyển kết luận này cho Bộ Công an để điều tra các vụ việc có dấu hiệu vi phạm tại Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam và một số doanh nghiệp trực thuộc vào thời kỳ từ năm 2010 đến ngày 30-6-2015, kiến nghị xử lý trách nhiệm Bộ Công Thương và UBND 4 tỉnh liên quan là Thanh Hóa, Lào Cai, Quảng Ninh, Hà Tĩnh.

Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam trực thuộc Bộ Công thương, và thời kỳ từ năm 2010 đến 2015 lại thuộc trách nhiệm quản lý của Bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng.

Gần 15 ngàn tỷ đồng sai phạm và thất thoát là một con số khủng khiếp, đủ đưa lên giá treo cổ đến vài ba lần đối với bất cứ quan chức nào.

Cần nhắc lại, Trịnh Xuân Thanh phải ra tòa vì tội tham ô 14 tỷ đồng, còn Đinh La Thăng phải ra tòa do đã chỉ đạo các đơn vị thành viên của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam gửi tiền cho Ngân hàng Đại Dương của Hà Văn Thắm, và số tiền bị thất thoát không thể quay trở lại “chỉ có” 800 tỷ đồng.

Vào tháng 12/2017, sau vụ cựu ủy viên bộ chính trị Đinh La Thăng bất ngờ bị Tổng bí thư Trọng chỉ đạo khởi tố và tống giam, có vẻ cái tên tiếp theo được dư luận đề cập nhiều nhất là Nguyễn Văn Bình - cựu thống đốc Ngân hàng nhà nước.


Ông Trịnh Xuân Thanh và ông Đinh La Thăng (Ảnh chụp từ VTV)
Tuy nhiên, một luồng dư luận khác, dường như sâu sát và bám sát các tin tức từ nội bộ đảng, lại nghiêng về khả năng cái tên tiếp ngay sau Đinh La Thăng sẽ là Vũ Huy Hoàng - cựu bộ trưởng công thương.

Trong suốt một thời gian dài dưới thời chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, Vũ Huy Hoàng phụ trách Bộ Công thương - cơ quan chủ quản của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN).

Cũng vào thời gian trên, Đinh La Thăng phụ trách PVN, còn Trịnh Xuân Thanh là tổng giám đốc một công ty thành viên của PVN là PVC.

Tuy chưa công bố chính thức, nhưng tình trạng hàng loạt quan chức dầu khí bị bắt trong năm 2017 đã cho thấy PVN chính là một đại án mà Tổng bí thư Trọng muốn nhắm đến.

Cho tới nay đã như hình thành một trục trong đại án trên: Trịnh Xuân Thanh - Vũ Huy Hoàng - Đinh La Thăng. Điểm cuối của trục này có thể là Nguyễn Tấn Dũng.

Trước hay sau tết nguyên đán 2018?

Vào tháng 5/2017, dư luận chợt ồn ào vì vụ cựu bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng “xin vào khu cách ly sân bay quốc tế Nội Bài” nhưng không được. Khi đó, rất nhiều dư luận cho rằng ông Hoàng có kế hoạch tiếp bước Trịnh Xuân Thanh “ra đi tìm đường cứu nước”.

Chắc hẳn sau vụ ồn ào trên, ông Vũ Huy Hoàng đã bị áp dụng “biện pháp ngăn chặn”, mà trong thực tế ở Việt Nam, ai cũng biết đó là “giam lỏng”.

Phiên tòa xử vụ Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh đã được tổ chức nhanh kỷ lục. Riêng với Đinh La Thăng, toàn bộ quá trình hoàn tất kết luận điều tra của Bộ Công an chỉ có 11 ngày, còn cáo trạng của Việt Kiểm sát tối cao còn kỷ lục hơn cả thế - 6 ngày.

Với trường hợp Vũ Huy Hoàng, cũng có thể sẽ đồng điệu về tố tụng hình sự như vậy.

Nếu trong những ngày tới, có thể là trong quý 1 năm 2018 hoặc ngay trước tết nguyên đán 2018, Bộ Công an thông tin là “đã tiếp nhận kết luận thanh tra của Thanh tra Chính phủ về gần 15.000 tỉ đồng sai phạm và thất thoát tại Tập đoàn Than - Khoáng sản Việt Nam và đang khẩn trương tổ chức điều tra”, gần như cầm chắc lệnh khởi tố và cơ chế tiến hành bắt giam đối với cựu ủy viên trung ương đảng Vũ Huy Hoàng sẽ hiện ra không bao lâu sau đó.


Phạm Chí Dũng
Phạm Chí Dũng là nhà báo độc lập, tiến sĩ kinh tế sống và làm việc tại Sài Gòn, Việt Nam. Trước năm 2013, đã có thời gian 30 năm làm việc trong quân đội, chính quyền và khối đảng. Do viết bài chống tham nhũng, từng bị công an bắt vào năm 2012. Năm 2013, tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 2014, cùng các cộng sự thành lập Hội nhà báo độc lập Việt Nam và giữ cương vị chủ tịch của tổ chức này. Cũng trong năm 2014, được Tổ chức phóng viên không biên giới vinh danh 'Anh hùng thông tin'.
https://www.voatiengviet.com/a/vu-huy-hoang-bo-cong-thuong/4198132.html