8 tháng 1, 2018

Trực tiếp: Xét xử Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và đồng phạm
Hoàng Đan | 08/01/2018 06:52

Bị can Trịnh Xuân Thanh được dẫn vào Tòa
Sáng 8/1, TAND TP Hà Nội chính thức mở phiên toà hình sự sơ thẩm xét xử ông Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và đồng phạm. 8h05: Các phóng viên cơ quan báo chí được mời vào bên trong tòa để làm thủ tục. Trước đó các bị can Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh cùng đồng phạm đã được dẫn giải từ tầng 2 khu vực chờ xét xử sang khu vực phòng xét xử.

7h45: Một số cán bộ ngoại giao của nước ngoài đeo thẻ khách dự phiên tòa cũng có mặt ở cổng chờ vào làm thủ tục.

7h20: Các luật sư đã được mời vào trong khu vực tòa để làm thủ tục. Bên ngoài cổng rất nhiều phóng viên các cơ quan báo chí đang chờ vào làm thủ tục.



Bên ngoài rất nhiều phóng viên các cơ quan báo chí đang chờ vào làm thủ tục.



Ông Trịnh Xuân Giới, bố bị can Trịnh Xuân Thanh. Ảnh: Như Hoàn



Ông Phùng Đình Thực. Ảnh: Như Hoàn

6:30: Đoàn xe đưa các bị cáo đã tới TAND Hà Nội ở Hai Bà Trưng.


Đoàn xe chở các phạm nhân tới tòa

6h10: Khi trời còn tờ mờ sáng, đoàn xe chở các bị cáo rời khỏi trại giam T16 Bộ Công an.



8 xe ô tô chở bị cáo tới tòa án (Ảnh: Gia Chính)

Tại phiên tòa, bị cáo Đinh La Thăng, nguyên Chủ tịch Hội đồng thành viên Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam (PVN) bị truy tố về tội "Cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả", theo khoản 3, Điều 165 BLHS năm 1999, sửa đổi bổ sung năm 2009.

Bị cáo Trịnh Xuân Thanh, nguyên Chủ tịch HĐQT Tổng công ty cổ phần Xây lắp dầu khí Việt Nam (PVC) bị truy tố cùng lúc về 2 tội danh là "Cố ý làm trái quy định Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng" và tội "Tham ô tài sản", theo Điều 278-BLHS.

Liên quan đến vụ án xảy ra tại Tập đoàn Dầu khí Việt Nam và Tổng công ty cổ phần Xây lắp dầu khí Việt Nam này còn có 20 bị cáo khác bị truy tố, xét xử về tội danh quy định tại Điều 165-BLHS. 

Riêng bị cáo Vũ Đức Thuận, nguyên Tổng Giám đốc PVC cũng bị truy tố cùng lúc về 2 tội danh như Trịnh Xuân Thanh.

Hội đồng xét xử gồm 5 người là 2 Thẩm phán và 3 Hội thẩm nhân dân. Chủ tọa là Thẩm phán Nguyễn Ngọc Huân.


Ông Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh.

Phiên xử có 3 kiểm sát viên thực hành quyền công tố và kiểm sát xét xử tại phiên tòa.

Về phía những người tham gia tố tụng, có khoảng 40 luật sư tham gia phiên tòa. Trong đó, bị cáo Đinh La Thăng mời 3 luật sư bào chữa. Bị cáo Trịnh Xuân Thanh từ chỗ có 9 luật sư dự định bào chữa, hiện còn 5 người.

Tham dự phiên tòa có 2 nguyên đơn dân sự là PVN và PVC. Tòa cũng triệu tập 6 giám định viên và 60 người tham gia tố tụng là những người làm chứng, có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan.

Điểm mới ở phiên tòa xét xử bị cáo Đinh La Thăng cùng 21 đồng phạm là hội trường xử án áp dụng mô hình mới, cụ thể, phòng xử sẽ không còn vành móng ngựa. Khi trả lời thẩm vấn, các bị cáo sẽ đứng vào vị trí bàn khai báo.


12 bị can bị đề nghị truy tố tội “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lí kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” gồm:

1. Đinh La Thăng - nguyên Chủ tịch Hội đồng Quản trị (sau này là Hội đồng Thành viên) Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam (PVN), nguyên đại biểu Quốc hội khóa XIV; Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Trưởng Ban Kinh tế Trung ương;
2. Nguyễn Mạnh Tiến - Phó Tổng giám đốc;
3. Phạm Tiến Đạt - nguyên Kế toán trưởng PVC;
4. Trần Văn Nguyên - Kế toán trưởng ban Quản lý dự án (QLDA) Điện lực dầu khí Thái Bình 2 thuộc PVN.
5. Lê Đình Mậu - nguyên Phó trưởng Ban QLDA Điện lực dầu khí Thái Bình 2 thuộc PVN;
6. Nguyễn Ngọc Quý - nguyên Phó Chủ tịch HĐQT PVC;
7. Vũ Hồng Chương - nguyên Trưởng ban QLDA Điện lực dầu khí Thái Bình 2;
8. Ninh Văn Quỳnh - nguyên Kế toán trưởng PVN;
9. Nguyễn Xuân Sơn - nguyên Phó Tổng giám đốc PVN;
10. Nguyễn Quốc Khánh - nguyên Phó Tổng giám đốc PVN;
11. Phùng Đình Thực - nguyên Tổng giám đốc PVN;
12. Trương Quốc Dũng - nguyên Phó Tổng giám đốc PVN

8 bị can bị đề nghị truy tố tội tham ô tài sản gồm:

1. Lương Văn Hòa -nguyên Giám đốc Ban điều hành dự án Vũng Áng - Quảng Trạch;
2. Nguyễn Lý Hải, nguyên trưởng Phòng Kỹ thuật, Ban điều hành dự án Vũng Áng - Quảng Trạch; L
3. Lê Xuân Khánh, Trưởng Phòng Kinh tế - kế hoạch;
4. Nguyễn Thành Quỳnh, Giám đốc kỹ thuật công nghệ Tổng công ty CP Miền Trung - Công ty CP Đà Nẵng;
5. Lê Thị Anh Hoa - Giám đốc Công ty TNHH MTV Quỳnh Hoa;
6. Bùi Mạnh Hiển - Giám đốc PVC;
7. Nguyễn Anh Minh - nguyên Phó tổng giám đốc PVC;
8. Nguyễn Đức Hưng - nguyên trưởng phòng Tài chính, kế toán Ban điều hành dự án Vũng Áng - Quảng Trạch.
Riêng hai bị can Trịnh Xuân Thanh - nguyên Chủ tịch HĐQT PVC và Vũ Đức Thuận - nguyên Tổng giám đốc PVC bị truy tố về cả hai tội danh trên.

http://baodansinh.vn/truc-tiep-phien-toa-xet-xu-bi-cao-dinh-la-thang-va-dong-pham-d68962.html
http://soha.vn/cap-nhat-xet-xu-so-tham-dinh-la-thang-trinh-xuan-thanh-va-dong-pham-20180107230242595.htm
Người Buôn Gió - Singapor đi đêm với Việt Nam trong vụ trục xuất Vũ Nhôm như thế nào?
Singapor đã có một cuộc đi đêm với Việt Nam khi cưỡng ép Phan Văn Anh Vũ trở về Việt Nam. Ngay lúc bắt giữ Phan Văn Anh Vũ, phía Sing đã nhận được tín hiệu từ Việt Nam yêu cầu giữ để thương thảo. Chính vì thế Sing giam giữ Vũ mà không cho tiếp cận luật sư và thân nhân. Sing tận dụng tối đa những gì khắt khe nhất trong luật lệ của mình để áp đặt cho Phan Văn Anh Vũ.

Hình minh họa
Trong những ngày Vũ bị Sing giữ, mặc dù không được tiếp cận thông tin với luật sư. Nhưng phía Sing lại cho người của an ninh Việt Nam vào tiếp cận Phan Văn Anh Vũ để thuyết phục Vũ về lại Việt Nam.

Tướng quân đội Nguyễn Chí Vịnh và một số tướng lãnh công an trực tiếp bay sang Sing để thực hiện vụ đổi chác này. Việc xuất hiện của tướng Vịnh tại Sing và phó thủ tướng Vũ Đức Đam đi cùng Nguyễn Xuân Phúc làm việc với tập đoàn Sing ở Huế là một dấu hỏi rất lớn. Đây là hai nhân vật mờ nhạt bấy lâu, sự xuất hiện của hai nhân vật này trong vụ Vũ Nhôm cho thấy diễn biến rất phức tạp trong chính trường Việt Nam. Đó là sự hợp tác, đấu đá giữa các phe phái rất khó lường.

Dường như Nguyễn Xuân Phúc đã có được thoả thuận với các phe phái khác trong nội bộ, chẳng hạn như phe Vũ Đức Đam, Nguyễn Chí Vịnh để phe này hợp tác với mình triệt hạ Vũ Nhôm và những người đỡ cho Vũ Nhôm.

Giữa Sing và Việt Nam phải mất vài ngày để tạo màn kịch cho cả hai bên đều có cớ tránh dư luận quốc tế. Sing tận dụng hết những khắt khe có thể để hạn chế mọi cơ hội của Phan Văn Anh Vũ, sau đó họ thực thi lệnh trục xuất bất thình lình Phan Văn Anh Vũ ra máy bay Việt Nam. Không ai nhìn thấy được sự cưỡng chế ra máy bay Việt Nam, phía Sing sẽ nói họ trục xuất và Phan Văn Anh Vũ tự đi về Việt Nam. Các luật sư của Vũ vẫn còn đang lo thủ tục cho môt phiên toà xét xử Phan Văn Anh Vũ. Nếu có một phiên toà, chắc chắn Phan Văn Anh Vũ không phải quay lại về Việt Nam.

Phía Việt Nam chỉ chờ Vũ về đọc lệnh bắt, họ nói kẻ chạy trốn đã phải tự nguyện quay về chịu tội.

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, người đứng chỉ đạo đưa Phan Văn Anh Vũ đã thực hiện được một loạt những thoả thuận phức tạp giữa đối nội và đối ngoại để đưa được Phan Văn Anh Vũ về. Biết rằng việc đưa về thoả thuận đi đêm bằng cách bán tài nguyên, mở điều kiện kinh doanh cho Sing như vậy là gây tổn hại đất nước, một cái giá rất đắt về kinh tế, một món lời rất lớn cho Sing...nhưng đó là đất nước và nhân dân thiệt hại chứ không phải Nguyễn Xuân Phúc. Phúc đã rất giỏi khi để thuyết phục các phe phái khác làm ngơ cho mình mang tài nguyên, lợi ích đất nước ra đánh đổi với Sing lấy Phan Văn Anh Vũ về.

Nhưng đến đây lại có một vấn đề lớn nữa, đó là Nguyễn Xuân Phúc thuyết phục được sự hợp tác kia trên tư thế nào.? Nếu ông ta thuyết phục trên tư cách chủ động nắm thế thượng phong, ông ta, Nguyễn Xuân Phúc đang tiến dần đến thống nhất thâu tóm quyền lực tại Việt Nam.

Nếu Phúc thuyết phục được sự hợp tác của nội bộ giữa các phe phái kia bằng cách xin xỏ, khẩn cầu. Hẳn nhiên ông ta đã phải giơ yếu điểm của mình ra làm con tin cho phe phái khác. Để giữ được uy tín ngắn hạn là đưa được Phan Văn Anh Vũ về. Câu chuyện Phúc đổi chác quyền lợi đất nước với Sing là một chuyện. Nhưng câu chuyện Phúc đổi chác gì với nội bộ để được sự đồng ý làm việc đó lại là một câu chuyện khác.

Hình như Phúc đã phải đánh đổi rất nhiều thứ với các đồng chí của mình để thực hiện được thoả thận với Sing. Nếu như có việc này thật, tất sẽ dẫn đến một sự thay đổi lớn trong tương quan các lực lượng chính trị ở Việt Nam trong thời gian tới đây.

Có nghĩa là nếu Phúc chủ động được vụ thoả thuận với Sing đưa Vũ về, Phúc đã đi đến gần việc nắm quyền kiểm soát nội bộ, bước tiếp theo Phúc phải thực hiện là tận dụng ảnh hưởng đang có lúc này để làm nốt cái việc cần làm, là hạ bệ Nguyễn Phú Trọng, qua đó kiểm soát quyền lực hoàn toàn trong nội bộ đảng CSVN.

Còn nếu Phúc đã phải thoả thuận với phe nào đó để cầu mong sự giúp đỡ, sau khi đưa Vũ về. Những thoả thuận đó sẽ phải thực hiện. Những thoả thuận đó chắc hẳn là những thoả thuận sẽ gây xáo trộn chính trường Việt Nam.

Đối với vụ Phan Văn Anh Vũ, mọi việc đã đi quá sức kiểm soát của Nguyễn Phú Trọng. Tổng bí thư CSVN Nguyễn Phú Trọng đã tính toán việc thanh trừng nội bộ phải nắm chắc trong tay, chọn lựa từng đối tượng để tấn công sao cho vừa giữ được ổn định, vừa tạo được thanh thế cho mình. Trọng như một người đi săn độc quyền trong khu rừng, việc mang về một con thú săn được trong tiếng reo hò của dân chúng sẽ mang đến uy tín và quyền lực cho Trọng. Giờ đây đã xuất hiện thêm nhiều kẻ khác lợi dụng việc chấn chỉnh đảng của Trọng để làm thợ săn, chúng cũng xông vào rừng và săn những con thú mà chúng muốn. Nhìn bên ngoài tưởng như chúng hành động vậy để cổ vũ cho việc làm của Trọng. Nhưng nhìn khía cạnh khác đó là sự lợi dụng trả thù riêng, từ sự lợi dụng này sẽ thúc đẩy đến ham muốn cạnh tranh với Trọng trong việc chỉnh đốn bộ máy quan chức.

Điều ấy sẽ dẫn đến sự rối loạn, khi uỷ viên bộ chính nào cũng có thể bắt chước Trọng lấy chiêu bài chỉnh đốn, chống tiêu cực để trả thù riêng , thanh trừng phe phái khác, xây dựng lực lượng cho mình.

Thành công của Nguyễn Xuân Phúc đi đêm với Sing để đưa về Phan Văn Anh Vũ, nhìn tưởng rằng nó thể hiện cho sức mạnh thống nhất quyền lực ở Việt Nam. Nhưng thực ra nó đang tiềm ẩn sự bùng bổ, chắc sẽ diễn ra sớm giữa những kẻ hợp tác thực hiện giúp Phúc thực hiện thoả thuận mờ ám này.

Hôm qua nước Đức tiếp nhận được hai thông tin về Trịnh Xuân Thanh, thông tin thứ nhất Phan Văn Anh Vũ người mà như ông luật sư nói, có ý định mang cho Đức thông tin về vụ TXT đã bị Sing giả về Việt Nam. Thông tin thứ hai ở trong tù, Trịnh Xuân Thanh đã bị cán bộ điều tra A92 của Bộ Công An tra tấn thể xác bằng những thủ đoạn tinh vi.

Vụ việc Trịnh Xuân Thanh và Phan Văn Anh Vũ chắc hẳn sẽ gây cho thế giới một cái nhìn thiếu thiện cảm về Việt Nam. Nhưng dường như bây giờ thì thể chế cộng sản Việt Nam đang bung bét đến mức không có ai dám đưa ra đường lối quan hệ ngoại giao nào với phương Tây, hoạt động của BNG Việt Nam gần như tê liệt trong suốt hơn một năm qua, và mặc dù được vào bộ chính trị, nhưng ông bộ trưởng ngoại giao lại bàn về dân số, sinh đẻ ở hội nghị trung ương.

Bên trong rối loạn thanh trừng nhau, bên ngoài quan hệ phương Tây tê liệt. Việt Nam đang đi đến những điều mà người Trung Cộng đang muốn. Dù rằng ở bên trong, những nhà lý luận và dư luận viên của đảng CSVN cố che giấu điều này bằng những lý giải là làm trong sạch nội bộ, tăng cường sức mạnh nội lực...nhưng những điều chúng diễn giải như thế, chỉ để cho một số bộ phận dân chúng cuồng tín chế độ và một số bộ phận cố tin rằng là thế để tự ru mình ngủ cho ngon đêm nào được đêm ấy.

Đến lúc này chấm dứt việc thanh trừng phe phái nội bộ để giữ sự ổn định là điều khó có thể làm được nữa, vì như chính ông Tổng bí thư nói, lò đã nóng củi tươi cũng cháy. Giờ là lúc các phe phái phải đẩy mạnh thanh trừng nhau mới là cách nhanh chóng yên ổn đất nước khi còn lại một phe mạnh nhất. Càng thanh trừng mạnh mẽ bao nhiêu, thì kết quả yên ổn càng đến nhanh bấy nhiêu.

Vì thế năm 2018 sẽ mang lại rất nhiều kịch tính đấu đá khốc liệt trong chính trường Việt Nam.

Người Buôn Gió

(Blog Người Buôn Gió)

6 tháng 1, 2018

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

Nguyễn Phú Trọng chà đạp lên hiến pháp.

Quy định 105 do tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thay mặt Bộ Chính Trị đảng CSVN ban hành, không những trái với những quy định trước đó về nhân sự do trung ương nhất trí, mà nó còn trái với cả hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam.

 Điều kỳ lạ là từ quốc hội, ban chấp hành trung ương đảng CSVN và cả người dân, các cơ quan truyền thông không một ai bày tỏ sự phản dối việc làm vi hiến này của Nguyễn Phú Trọng.

http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/chinh-tri/bo-chinh-tri-quyet-dinh-viec-thang-quan-ham-dai-tuong-421074.html

Theo như quyết định mới mà Nguyễn Phú Trọng ban hành, thì mọi quyền hành đều thuộc về đảng. Việc phong hàm đại tướng, thượng tướng,  đô đốc sẽ do Bộ Chính Trị quyết định. Không chỉ về việc phong hàm này mà nhiều chức danh khác cũng do BCT quyết định, từ các chức danh của quốc hội, mặt trận, chủ tịch thành phố lớn là HCM và HN....đều thuộc BCT quyết định.

Các cấp trung tướng, thiếu tướng và chủ tịch các thành phố khác do Ban Bí Thư quyết định.

Hiến pháp Việt Nam trước năm 2013 quy định.

 - hàm thiếu tướng, trung tướng do Thủ tướng phong. Hàm thượng tướng, đại tướng do Chủ tịch nước phong.

Hiến pháp Việt Nam 2013  quy định trong điều 86 đến 93 rằng.

- Chủ tịch nước thống lĩnh lực lượng vũ trang nhân dân, giữ chức Chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh, quyết định phong, thăng, giáng, tước quân hàm cấp tướng, chuẩn đô đốc (thiếu tướng - PV), phó đô đốc (trung tướng - PV), đô đốc hải quân (thượng tướng- PV). Chủ tịch nước bổ nhiệm, miễn nhiệm, cách chức tổng tham mưu trưởng, chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam

Hiến pháp 2013 được cộng sản Việt Nam ca ngợi là tiến bộ khi lấy ý kiến rộng rãi người dân trước đó.

Bây giờ thì không cần hiến pháp, chỉ bằng một quy định  do tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ban hành đã  thay thế luôn những điều quan trọng trong hiến pháp. Quyền lực của quốc hội và nhà nước đã về tay một đảng dễ dàng, mọi quyết định các chức vụ thuộc nhà nước đều do Bộ Chính Trị quyết định.

 Đây là bước lùi xa dân chủ lớn nhất trong lịch sử cộng sản Việt Nam.

Việc tập trung quyền lực về Bộ Chính Trị, Ban Bí Thư thực ra là tập trung quyền lực vào tay tổng bí thư. Ở Bộ Chính Trị thì tổng bí thư là người đứng đầu, ở Ban Bí Thư thì tổng bí thư đứng thứ hai, nhưng Ban Bí Thư là ban giúp việc cho Bộ Chính Trị, nghiễm nhiên như thế tổng bí thư cũng là người đứng đầu Ban Bí Thư chỉ khác về hình thức.

 Từ giờ đến đại hội đảng khoá 13 còn một thời gian khá dài, hơn một nửa thời gian. Quy định này tạo cho tổng bí thư, ban bí thư một lợi thế lớn là có điều kiện tuyển chọn tay chân trung thành cho mình qua việc bổ nhiệm.

 Để buộc các uỷ viên trung ương, đại biểu quốc hội và các quan chức trong bộ máy chế độ phải chấp nhận quy định trái khoáy này, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã dùng đến uỷ ban kiểm tra trung ương, tổng cục tình báo quân đội, tổng cục an ninh đe doạ những ai phản đối sẽ bị trừng trị bằng mọi cách, kể cả chụp mũ, quy tội .  Trong tháng 12 có bốn vị tướng công an bị khám xét nhà, nhưng thông tin không tiết lộ cho báo chí và một số uỷ viên trung ương bị cách chức hoặc bắt phải xin về hưu trước tuổi.

 Thượng tướng công an về hưu Nguyễn Văn Hưởng có một bài viết được trên báo chí có tiêu đề

Sự Trỗi Dậy Của Chủ Nghĩa Dân Tuý.

Nguyễn Văn Hưởng là viên tướng công an quyền lực nghiêng ngả một thời, Hưởng cũng chính là người đã bị Nguyễn Phú Trọng hất khỏi bộ máy quyền lực. Trong bài viết của mình , tướng Hưởng viết về chủ nghĩa dân tuý trên thế giới phát triển. Trong bài viết có đoạn.

-Thứ nhất, các nhà lãnh đạo dân tuý được bầu nhờ hứa hẹn và theo đuổi những chính sách “được lòng” dân chúng trong ngắn hạn nhưng không hợp lý, không thực tế trong dài hạn, thậm chí không thể làm được hoặc gây nhiều hậu quả nếu áp dụng. Thứ hai, các nhà lãnh đạo dân tuý lấy cơ sở ủng hộ là một nhóm chủng tộc, sắc tộc nào đó chiếm ưu thế, trong khi có xu hướng phân biệt chủng tộc với các nhóm bản sắc dân tộc khác. Thứ ba, các nhà lãnh đạo dân tuý thường đề cao quyền lực cá nhân, coi thường các thiết chế chính trị truyền thống như Đảng phái, Quốc hội, Tòa án, Báo chí. 

http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam/media/tuong-huong-du-bao-2018-tiem-an-nhieu-bat-on-va-xung-dot-420909.html

 Người đọc sẽ nghĩ rằng tướng Hưởng đang viết về thế giới, nhưng nếu nhìn ở góc độ khác so sánh với những diễn biến Việt Nam xảy ra gần đây. Bài viết của tướng Hưởng nếu nói rằng nhằm đến hiện trạng của Việt Nam cũng không sai. Đặc biệt là nhằm vào những hành động của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

 Nguyễn Phú Trọng có những điểm tương đồng những điểm mà tướng Hưởng nêu ra, như hứa hẹn việc chống tham nhũng để lấy lòng dân ngắn hạn, nhưng không thực tế trong dài hạn vì vẫn theo đuổi mô hình đảng trị, một mô hình đẻ ra tham nhũng. Thứ hai Nguyễn Phú Trọng cũng tận dụng nhóm vùng miền tập trung phần lớn ở Nghệ An, Thanh Hoá, Hà Tĩnh và các tỉnh miền núi phía Bắc vốn mang nặng bảo thủ CNXH , nhóm này đang chiếm ưu thế trong trung ương để đối chọi với nhóm tư bản thân hữu và nhóm miền Nam. Thứ ba Trọng cũng đề cao quyền lực cá nhân , coi thường các thiết chế chính trị truỳen thống , thậm chí không những coi thường mà Trọng còn qúa coi thương khi chà đạp lên mọi thứ bằng những quy định mà Trọng đặt ra như quy định 105 đang nói ở đây, cũng như nhiều quy định và thiết chế khác chẳng hạn như hiến pháp.

  Nguyễn Phú Trọng dồn hết sức để tăng cường quyền lực cho mình trong 3 năm tới, thời gian của nhiệm kỳ Trọng làm tổng bí thư. Ở tuổi 74 Trọng sẽ trở thành một ông vua quyền lực tuyệt đối trong đảng và trên đất nước. Nhưng không hẳn vì 3 năm quyền lực âý mà Trọng chà đạp lên cả hiến pháp , có lẽ Nguyễn Phú Trọng còn tính những nước dự phòng sâu xa hơn. Chẳng hạn như tiến đến nhiệm kỳ tổng bí thư thứ ba , một xu hướng mà các nước độc tài có dấu ấn cộng sản còn tồn tại ngày nay đang thực hiện. Như Cuba, Bắc Hàn, Nga, Trung Cộng , I Ran và một số nước độc tài khác.

 Nếu như không đạt được mục tiêu ấy, Trọng cũng dựng lại một chế độ mà đảng CS toàn trị độc tài, quyền lực tập trung vào người kế cận mà Trọng lựa chọn. Trong những năm cuối đời, nếu không được làm vua thì Trọng sẽ làm Thái Thượng Hoàng thực thụ đầy quyền uy.

Cuộc đua tranh để làm vị vua kế vị Trọng đã bắt đầu trước đây một năm, nhưng sau quy định 105 này, cuộc đua tranh sẽ xảy ra còn quyết liệt hơn giữa những ứng cử viên kế vị. Hai ứng cử viên khả năng nhất hiện giờ là Nguyễn Xuân Phúc và Trần Quốc Vượng. Mỗi ứng cử viên đều có thế mạnh riêng, như Nguyễn Xuân Phúc có nhiều sân sau giàu có hậu thuẫn, Trần Quốc Vượng không nhiều sân sau bằng Phúc, nhưng lại có những chuyên môn tương đồng với Trọng, cái mà Phúc không có. Còn nhiều những điểm mạnh, yếu giữa hai ứng cử viên này nếu cân đong đo đếm khá tương đồng nhau. Chính vì sự tương quan này của các ứng cử viên, quyền lực của Trọng càng mạnh bởi y sẽ là người quyết định ai là ứng cử viên khi hai ứng cử viên bằng phiếu nhau.

 Những âm mưu quyền lực của lãnh đạo cộng sản khoá 12 sẽ còn diễn ra nhiều gay cấn, nhưng điều quan trọng nhất những người dân chớ mải mê dõi theo mà quên mất một điều. Cộng sản Việt Nam đang chà đạp lên hiến pháp, quốc hội bằng những quy định của đảng trưởng đảng CSVN.
NBG

4 tháng 1, 2018

Phạm Hưng Quốc - Dự báo diễn biến tình hình chính trị của VN trong thời gian tới
Môt số dấu hiệu này đã nói lên rõ ràng rằng cuộc chiến chống tham nhũng đã vượt qua phạm vi biên giới của Việt Nam mà sẽ là cuộc chiến giành ảnh hưởng giữa phương Tây và Trung Quốc đối với Việt Nam. Liệu Nguyễn Phú Trọng còn giữ được đường lối “đa phương hóa ,đa dạng hóa với các nước” được hay không?

Hình minh họa
Để có được cách nhìn tổng thể nhất, tác giả xin nhắc lại một luận điểm của người sáng lập ra Chủ nghĩa cộng sản: Karl Marx viết trong cuốn Tư bản như sau: Chủ nghĩa tư bản tìm mọi cách tạo giá trị lợi nhuận thặng dư, chúng không trừ thủ đoạn gì để đạt được giá trị thặng dư cao nhất. Khi giá trị thặng dư lên tới 70, 80, 100% thì chúng sẽ có những tâm lý điên loạn đến mức chúng có thể tự treo cổ!! Rất tiếc rằng những người tự nhận là đệ tử trung thành của chủ nghĩa Marx còn lại trong đội ngũ lãnh đạo của môt số quốc gia xã hội chủ nghĩa ít ỏi còn sót lại đã tạo ra một thế hệ lãnh đạo mới, lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử nhân loại, đó là tầng lớp tư bản đỏ. Tầng lớp những người lãnh đạo này mặc dù luôn khoác áo cộng sản hay xã hội chủ nghĩa nhưng thực chất họ lại có ham muốn làm giàu cho bản thân một cách cuồng nhiệt nhất. Họ bất chấp những chuẩn mực về đạo đức, sẵn sàng thực hiện những thủ đoạn từ trắng trợn đến tinh vi để kiếm tiền. Phương tiện kiếm tiền của họ là “quyền lực”, sự ranh ma tinh quái và cả sự tàn bạo... Lợi nhuận họ thu về luôn tỉ lệ thuận với những “phẩm chất” này. Hiện tượng tham nhũng trở nên phổ biến và dần trở thành xu thế, có tính chất nguyên lý tất yếu của việc hình thành bộ máy cai trị do họ lập ra mặc dù họ luôn khẳng định “quyết tâm xây dựng một nhà nước của dân, do dân và vì dân”.

Thực tế đã chứng minh rằng đội ngũ lãnh đạo tại các nước xã hội chủ nghĩa này đã trở thành những kẻ giàu có nhất trong xã hội. Bọn họ giàu có hơn hẳn bất cứ một đội ngũ lãnh đạo nào của các nước tư bản phát triển. Nhóm người này có tâm lý làm giàu như các nhà tư bản chó sói thời hoang dại. Họ núp dưới bóng của chủ nghĩa vô sản nhưng lại hành động như những kẻ điên rồ tham lam tàn bạo nhất. Họ đã tự đặt mình lên trên pháp luật, lũng đoạn pháp luật. Đội ngũ lãnh đạo tại các nước này theo thời gian đã được phân hóa thành nhiều nhóm lợi ích... Các nhóm lợi ích tranh giành xâu xé thậm chí triệt tiêu nhau để vơ vét tiền bạc của cải của đất nước mà chính họ là những người đang giữ cương vị lãnh đạo. Các nhóm lợi ích tại các quốc gia này trong đó có Việt Nam đang có xu hướng phát triển không có giới hạn. Các nhóm lợi ích dùng quyền lực chính trị, tư pháp, hành pháp và cả lập pháp để tranh giành biển thủ, tước đoạt những gì có thể, cho phe nhóm của mình, họ sẵn sàng dùng hàng tỷ đô la ngân sách nhà nước để phục vụ cho các dự án bình phong mà những nhóm lợi ích của họ dựng lên với chiêu bài phát triển kinh tế, phục vụ dân sinh, phục vụ an ninh quốc phòng để thực hiện các hành vi tham ô, tham nhũng. Trên thực tế sự tha hóa này phát triển rất nhanh từ thế hệ lãnh đạo này sang thế hệ lãnh đạo kế tiếp. Thế hệ sau tham lam tàn bạo, táo tợn và tinh vi hơn thế hệ trước. Đây là một thực tế mà tất cả mọi người đều nhận ra. Mọi người trong đó có cả những kẻ tham nhũng đều nhận thức được rằng sự suy thoái này chắc chắn sẽ dẫn tới sự đổ vỡ diệt vong nhanh chóng cho đất nước của họ nhưng lại không ai có đủ dũng khí và khả năng để tìm cách ngăn chặn dòng thác tham nhũng đang cuốn phăng đi tất cả thậm trí cả lương tâm, lương tri… Dòng thác này được hình thành một cách tự phát như một xu thế và là hệ quả tất yếu trong quá trình chuyển đổi từ việc quản lý kinh tế quan liêu bao cấp theo mô hình xã hội chủ nghĩa sang nền kinh tế thị trường.

Bài viết này không có ý định đi sâu vào việc phân tích các nguyên nhân cội rễ cũng như các biến cố lịch sử đã hình thành nên “dòng nước lũ tham nhũng” có tính đặc thù này mà chỉ định nêu ra một vài nhận định cơ bản để làm cơ sở nền tảng giúp bạn đọc hiểu thêm những phân tích về diễn biến trên chính trường tại Việt Nam hiện nay và trong thời gian tới.

Sự hình thành các nhóm lợi ích đã làm thay đổi đời sống chính trị tại Việt Nam ngay từ khi bắt đầu thực hiện quá trình “đổi mới”. Các nhóm lợi ích luôn tìm cách tranh giành “ hơn thua” với nhau trên chính trường. Quá trinh “đổi mới” tại Việt Nam tất yếu đã đưa tới sự gắn kết chặt chẽ giữa quyền lực chính trị với quyền lực kinh tế. Tuy rằng mặt tích cực do sự nghiêp đổi mới mang lại đối với Việt Nam là rõ ràng thậm chí đôi khi là kỳ diệu không thể phủ nhận được, cụ thể: sức sản xuất được cởi trói một phần, sức sáng tạo trong xã hội được phát huy, nền kinh tế không ngừng phát triển cả về chiều rộng lẫn chiều sâu, cơ sở hạ tầng, mức sống của người dân trong xã hội không ngừng được nâng cao, bộ mặt đất nước được thay đổi toàn diện, vị thế của đất nước được nâng cao trên trường quốc tế v.v… Song những thành tựu do công cuộc đổi mới mang lại ngày càng bị hạn chế và dần bị triệt tiêu bởi mặt trái của nó là tệ nạn tham những.

Trước hết trong lĩnh vực chính trị sự tranh giành giữa những nhóm lợi ích đã tạo ra một đặc thù trong việc hình thành bộ máy lãnh đạo đất nước mà trước đây chưa từng xẩy ra là vị trí số 1, vị trí của Tổng Bí thư Đảng Cộng sản thay vì phải là những cá nhân xuất sắc nhất, mạnh mẽ nhất nhưng trên thực tế lại ngược lại. Tại Việt Nam gần hai thập kỷ trở lại đây vị trí Tổng Bí Thư lại giành cho những người có hình ảnh: nhu mỳ, ba phải, dĩ hòa vi quý, ít góc cạnh... Rõ ràng đây là những giải pháp tình thế để tạo sự hòa hoãn mà các nhóm lợi ích đã đi đến thỏa hiệp. Hai nhiệm kỳ làm tổng bí thư của Nông Đức Mạnh là cơ hội vàng cho các nhóm lợi ích tại Việt Nam kiếm chác và ăn chia. Sang đến thời của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng khi các mặt trái của sự lũng đoạn của các nhóm lợi ích tham nhũng đã bi phơi bầy không thể che giấu nổi, nhưng trong nhiệm kỳ đầu làm Tổng Bí Thư với phương pháp tư duy và hành động mang nặng tính lý thuyết giáo điều, cộng với sự hạn chế về sức mạnh quyền lực cả trên lĩnh vực tài chính lẫn bạo lực cũng như không có phe cánh, nên Nguyễn Phú Trọng ngoài việc chỉ đưa ra hết nghị quyết này đến nghị quyết khác, trên thực tế hầu như không làm được gì cụ thể đáng kể nào. Trên chính trường Nguyễn Phú Trọng trở thành một anh “hề cung đình” bất đắc dĩ. Thực tế “tập thể” ban lãnh đạo Đảng của ông ta luôn làm vô hiệu hóa các nghị quyết của đảng và làm ngược với mong muốn của ông ta về các vấn đề mà đặc biệt là vấn đề nhân sự cốt lõi của đảng. Thực tế này sẽ dẫn tới sự cáo chung rất nhanh chóng theo cách thức xấu nhất đối với chế độ cộng sản: Sự việc lên tới đỉnh điểm là tại hội nghị TƯ 6 khóa 11, ông trùm của những ông trùm tham nhũng và lợi ích nhóm Nguyễn Tấn Dũng đã bi phơi bầy quá nhiều sai phạm trên rất nhiều phương diện, việc trừng phạt con người này đã trở thành đòi hỏi của công lý và người dân Việt Nam. Nhưng đến giờ chót Nguyễn Phú Trọng cùng với “tập thể” Đảng Cộng sản không làm nổi cái điều tưởng như đương nhiên này, Nguyễn Tấn Dũng vẫn tại vị và ngạo nghễ thách thức quyền lực của Nguyễn Phú Trọng và đặc biệt thách thức những nỗ lực chống tham nhũng của Đảng. Thực tế này lần đầu tiên tại Việt Nam Tổng Bí Thư đã trở thành một anh hề cung đình.

Có lẽ sự kiện này đã làm cho Nguyễn Phú Trọng phải tự lột xác, vì chỉ có như vậy thì mới có cơ may cứu Đảng Cộng sản và chế độ do Đảng Cộng sản lập ra khỏi sụp đổ một cách nhục nhã. Đến nay trên thực tế đã ghi nhận một số thành công bước đầu trong quá trình tự lột xác này của Nguyễn Phú Trọng. Bề ngoài ông ta không tỏ ra có bất kỳ một thay đổi đáng kể nào, vẫn phát ngôn giáo điều, lạc lõng, thái độ lời nói vẫn nhỏ nhẹ nhu mỳ đến buồn ngủ, nhưng bên trong ông ta cùng một số đội ngũ thân tín của mình chuẩn bị cho việc loại bỏ con “sâu chúa” bằng “mọi giá” trong đại hội Đảng Cộng sản lần thứ 12. Cái chữ MỌI GIÁ ở đây được thể hiện là ông ta đã chấp nhận mọi sự nhân nhượng kể cả việc để cho các đệ tử thân tín nhất của sâu chúa Nguyễn Tấn Dũng, những trùm tham nhũng được ở lại và lên chức cao hơn, mặt khác lại để cho môt số người tâm phúc của ông ta phải về vườn. Tất cả chỉ nhằm tới mục đích loại được “con sâu chúa” Nguyễn Tấn Dũng. Người ta nhìn thấy ông ta đã trả một cái giá rất đắt để đạt được muc tiêu này. Một trong những cái giá phải trả là chấp nhận cho những đệ tử ruột nhất, trung thành nhất của sâu chúa và Bộ Chính trị và hơn thế nữa còn được đưa vào những vị trí sống còn của bộ máy cầm quyền. Một thành công nhất cho đến nay trong quá trình “lột xác” của Nguyễn Phú Trọng là ông ta hành động rất “quyền biến” và khôn ngoan, biết mình biết ta, trái ngược phong cách giáo điều cứng nhắc, quan liêu như ông ta vẫn thể hiện. Mặt khác ông ta luôn giữ được bí mật tuyệt đối phương án hành động của mình, biết đánh hỏa mù, biết dàn trận giả để làm lạc hướng đối thủ. Để làm được những việc này chắc chắn Nguyễn Phú Trọng cũng đã thành công bước đầu trong việc xây dựng cho mình một “team hành động đủ mạnh” Nhưng cần nhận định rằng sẽ là quá sớm nói đến một sự thành công chắc chắn, bền vững để ít nhất là đẩy lùi được sự đổ vỡ, hỗn loạn của chế độ hiện hành trong tương lai gần. Nguyễn Phú Trọng và đồng chí của ông ta phải hóa giải được các nguy cơ to lớn sau:

1. Mọi sự thanh trừng, tiễu phạt chỉ thành công khi Nguyễn Phú Trọng đảm bảo được sự ổn định và phát triển kinh tế vĩ mô, an ninh chính trị và trật tự xã hội được giữ gìn. Đây là một thực tế rất mong manh tại Việt Nam hiện nay: đa số các nhân vật có kinh nghiệm trong chính phủ hiện nay đều đã từng là những đệ tử thân thiết của Nguyễn Tấn Dũng. Chính họ là những kẻ gây ra các ung nhọt trong nền kinh tế nhưng đồng thời cũng là những nhà ảo thuật bậc thầy về sự che đậy, biến báo cho những ung nhọt này. Đinh La Thăng là một trong những nhân vật sáng giá hàng đầu như vậy. Chỉ cần chính những nhân vật này không tiếp tục che đậy nữa thì cũng đủ để đất nước rơi vào khủng hoảng về tâm lý, sau đó là vỡ bung những ung nhọt trong nền kinh tế ở những nơi yếu nhất và nhạy cảm nhất, rồi lan sang các lĩnh vực khác về kinh tế, tài chính và xã hội. Tất nhiên khi còn chức quyền hoặc ít ra được hạ cánh an toàn thì những kẻ tham nhũng còn “ vun đắp” cho chế độ, nhưng khi bị lao lý và truy thu của cải, tài sản thì tình hình sẽ khác, rất khác. Liệu Nguyễn Phú Trọng đã chuẩn bị các biện pháp để đối phó hay chưa?

2. Mục tiêu lớn nhất của chống tham nhũng là lấy lại uy tín cho Đảng Cộng sản, khôi phục lại lòng tin cho nhân dân là Đảng thực sự tôn trọng sự công bằng và công lý. Nhưng tại Việt Nam tham nhũng đã quá trầm trọng, diễn ra ở mọi nơi mọi cấp mọi lĩnh vực, vậy nếu chống tham nhũng không đúng cách thì sẽ phơi bầy sự mọt rỗng của chế độ qua nhiều thời kỳ lãnh đạo. Mặt khác chính việc chống tham nhũng sẽ gây ra sự bất công giữa các phe nhóm, giữa các cá nhân. Liệu những kẻ bị đưa vào tù có chấp nhận, những kẻ giống mình nhưng chưa bị lộ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thậm trí còn đang giao giảng về đạo đức ?

3. Các cơ quan sức mạnh của nhà nước Việt Nam hiện nay lại chính là nhưng cơ quan có tham nhũng nhiều nhất, trầm trọng nhất trong đó đặc biệt là cơ quan Công An, vây khi “đánh” vào các nhân vật chủ chốt của các cơ quan này thì liệu có đảm bảo được An ninh, Quốc phòng cho đất nước hay không?

4. Liệu Nguyễn Phú Trọng và các đồng chí của ông ta có chứng minh được sự trong sạch của lực lượng chống tham nhũng hiện nay trước tin đồn cho rằng họ nhận được sự giúp đỡ, chỉ bảo của Trung Quốc, cả về kinh tế, tài chính, an ninh, quốc phòng, hay không ? Cần hiểu rằng đây cũng là một tử huyệt về chính trị khi mà lòng dân Việt Nam đang có một sự mặc cảm rất lớn về chính sách bành trướng và bá quyền Trung Quốc. Rõ ràng rằng yếu tố Trung Quốc có ảnh hưởng rất quan trọng đến sự thắng hay thua của chiến dịch chống tham nhũng tại Việt Nam, nếu không nói là sự ảnh hưởng này có tính quyết định trong tình thế hiện nay tại Việt Nam. Nhưng lịch sử cận đại đã dạy cho Việt Nam những bài học quá đắt giá của việc lệ thuộc vào Trung Quốc. Chỉ cần Trung Quốc của Tập Cận Bình “VÔ TÌNH” đối với cuộc chiến chống tham nhũng tại Việt Nam hiện nay mà tổ chức một vài sự kiện giống như dàn khoan 981 hay Formosa hay tấn công ngư dân Việt Nam trên Biển Đông... thì cũng đủ để đẩy Nguyễn Phú Trọng và đồng chí vào chân tường. Nhưng nếu Tập Cận Bình mà ủng hộ Nguyễn Phú Trọng không đủ độ KÍN ĐÁO,TẾ NHỊ thì Trung Quốc sẽ biến lực lượng chống tham nhũng do Nguyễn Phú Trọng cầm đầu trở thành tay sai của Trung Quốc. Người dân Việt Nam lại không bao giờ chấp nhận lãnh đạo của đất nước là tay sai của TRUNG QUỐC.

5. Thái độ của Mỹ và phương Tây cũng ảnh hưởng nhiều tới cuộc chiến này. Tuy không mạnh mẽ, trực tiếp bằng sự ảnh hưởng của Trung Quốc nhưng xã hội Việt Nam và tâm lý của người dân Việt Nam đang hướng tới một xã hội dân chủ công bằng và văn minh. Khi nói đến khái niệm này thì tuyệt đại đa số người Việt Nam đều nghĩ tới Mỹ và phương Tây.

Trở lại một chút về thái độ của chính phủ Đức trong vụ Trịnh Xuân Thanh. tác giả bài viết này không cho rằng phản ứng mạnh mẽ của chính phủ Đức đối với chính phủ Việt Nam chỉ xuất phát từ những nguyên nhân bề nổi như báo chí đã nói. Ngược lại tác giả cũng không cho rằng lực lượng chống tham nhũng của nhà cầm quyền Việt Nam lại có hiểu biết và hành động thô thiển, vụng về nhưng những gì đã diễn ra công khai đã được công luận tường thuật. Ngay từ khi Trịnh Xuân Thanh được đưa về Việt Nam các cơ quan an ninh và chuyên gia trong và ngoài nước đã có những tư vấn kịp thời với lực lượng chống tham nhũng tại Việt Nam nhằm tránh đi những tổn hại đáng tiếc về ngoại giao và bang giao kinh tế nhưng dường như chẳng ai trong lực lượng chống tham nhũng tại Việt Nam quan tâm đến những lời tư vấn này và đã không làm những việc cực kỳ đơn giản để không làm trầm trọng hóa vấn đề này. Nhưng khi sự việc đã tiến triển theo chiều hướng xấu vượt mức bình thường thì phía Nguyễn Phú Trọng lại quy trách nhiêm cho Phạm Bình Minh? Môt số dấu hiệu này đã nói lên rõ ràng rằng cuộc chiến chống tham nhũng đã vượt qua phạm vi biên giới của Việt Nam mà sẽ là cuộc chiến giành ảnh hưởng giữa phương Tây và Trung Quốc đối với Việt Nam. Liệu Nguyễn Phú Trọng còn giữ được đường lối “đa phương hóa ,đa dạng hóa với các nước” được hay không, hay lại theo chân Malaysia, Thái Lan, Philippin thậm chí là Campuchia trong chính sách đối ngoại với Trung Quốc? Chắc chắn câu trả lời cho câu hỏi này không chỉ là ở phía Việt Nam mà còn ở Trung Quốc và các nước phương Tây và Mỹ.

Tóm lại Nguyễn Phú Trọng và các đồng chí của ông đã chọn một con đường khác hẳn với con đường mà người tiền nhiệm của ông là Nông Đức Mạnh đã lựa chọn. Cứ giả thiết, như nhiều lời đồn đoán dù thiện ý hay ác ý, cho rằng cuộc chiến chống tham nhũng này chỉ là một cuộc tranh giành quyền lực giữa các phe phái thì một thực tế không thể phủ nhân là:

1. Việt Nam không thể không chống tham nhũng và càng không thể chống tham nhũng bằng cách đưa những kẻ tham nhũng lên làm lãnh đạo đất nước .

2. Cuộc chiến chống tham nhũng tại Việt Nam sẽ không phải chỉ là câu chuyện nội bộ của Việt Nam.

Phạm Hưng Quốc

(Viet-studies)

3 tháng 1, 2018

Nguyễn Xuân Phúc đã tiêu diệt những ai để leo lên chức Thủ tướng?














Bảo Chiêm - Như bài trước đã đề cập, những cán bộ ở Văn phòng chính phủ đều hiểu rằng nhờ Nguyễn Tấn Dũng mà Nguyễn Xuân Phúc mới chui được vào Văn phòng Chính phủ rồi Bộ Chính trị. Nhưng sau đại hội 12, Nguyễn Xuân Phúc leo lên chức Thủ tướng còn nhờ một loạt các nhân vật có máu mặt khác. Sau khi quay lại thọc dao vào lưng ông thầy Nguyễn Tấn Dũng của mình, Nguyễn Xuân Phúc đã bí mật ôm chân Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, kiểu gì mà không được phần to cho đặng. 

​Để đạt được vị thế như hiện nay, Nguyễn Xuân Phúc đã thực hiện biết bao thủ đoạn. Chiến tích đầu tiên của Nguyễn Xuân Phúc ở Văn Phòng Chính phủ (VPCP) diễn ra trước cả khi về đảm trách Chủ nhiệm tại đây. Còn nhớ, gần đến đại hội X (năm 2006), Nguyễn Văn Lâm (Tùng Lâm), là Phó thường trực VPCP, phụ trách mảng nội chính, trước đó là Vụ trưởng Vụ I (chuyên theo dõi công tác chống tham nhũng, buôn lậu và gian lận thương mại) của VPCP, người đã được Trung ương cơ cấu cầm chắc sẽ thay Đoàn Mạnh Giao, lên làm Chủ nhiệm VPCP. 

Bấy giờ, Nguyễn Xuân Phúc mới được cất nhắc từ Quảng Nam ra, vào vai Phó Ban thanh tra Chính phủ. Biết ở đây khó làm ăn được gì, nên Nguyễn Xuân Phúc bày mưu, tính kế quyết tiêu diệt Tùng Lâm để có đường về VPCP. Biết Tùng Lâm là tay thông minh, sắc sảo, có tài, nhưng tính lại hoắng, thích nhậu nhẹt, Nguyễn Xuân Phúc bí mật cử tay chân bám sát Tùng Lâm. Lần ấy, Lâm đi Sài Gòn ra, đến sân bay Nội Bài mà vẫn còn chưa tỉnh rượu nên quên mất cái cặp da chứa phong bì tiền. Khi an ninh sân bay báo tin, chộp lấy thời cơ, Nguyễn Xuân Phúc liền cho chân tay đến tiếp cận, túm lấy chi tiết ấy, làm to chuyện rồi bơm tiền xui các bồi bút báo chí gốc Quảng Nam ở Tuổi Trẻ, Thanh Niên bay vào viết bài thổi phồng lên như một đại án tham nhũng trọng điểm. Buộc Ủy ban Kiểm tra Trung ương phải đem vụ này ra xử lý, vì Lâm là cán bộ thuộc diện quản lý của Ban bí thư. 

Đồng thời, lợi dụng vụ scandal ở PMU18 khi ấy, Nguyễn Xuân Phúc cũng bơm tiền cho các bồi bút tung hàng loạt bài báo ra để soi tất tần tật mối quan hệ gia đình của Nguyễn Văn Lâm với Bùi Tiến Dũng. Kết cục là Lâm bị kỷ luật, tước mọi chức quan trọng gồm: ủy viên BCĐ Nhà nước về biển Đông và hải đảo; ủy viên BCĐ phòng chống tội phạm; ủy viên BCĐ Phòng không nhân dân; ủy viên Hội đồng Giáo dục Quốc phòng TW; Phó trưởng BCĐ Tây Nguyên; ủy viên BCĐ thực hiện NQ số 27 của Bộ Chính trị về Công nghiệp Quốc phòng; ủy viên BCĐ Tây Nam bộ; Ủy viên BCĐ của Chính phủ về phân giới, cắm mốc biên giới Việt Nam - Trung Quốc; biên giới Việt Nam - Campuchia.

Nguyễn Xuân Phúc mò đến nhà riêng của Đoàn Mạnh Giao lấy lòng, đánh vào tình cảm Đoàn Mạnh Giao, kể cả khi ông Giao đi vắng. Sau khi ra đòn hiểm hạ Lâm xong, Nguyễn Xuân Phúc leo lên làm Phó VPCP, thay Tùng Lâm tiếp quản hàng loạt chức vụ quan trọng trên, đương nhiên Trung ương buộc phải cơ cấu Nguyễn Xuân Phúc thay Tùng Lâm vào trung ủy và Chủ nhiệm VPCP thế chân ông Đoàn Mạnh Giao đến tuổi về hưu.

Trong 10 năm, từ chân Phó VPCP, tương đương cỡ Phó Chủ tịch Hà Nội hoặc TP. HCM, Nguyễn Xuân Phúc leo lên chức Thủ tướng, trở thành nhân vật quyền lực số 3 của đất nước.

Trước mỗi đối tượng, Nguyễn Xuân Phúc đều nghiên cứu để ra tuồng diễn phù hợp, hiệu quả. Đoàn Mạnh Giao xuất thân là Kỹ sư quân sự, Cơ khí chế tạo máy, nên tính tình thẳng thắn và tình cảm, nên Nguyễn Xuân Phúc đóng vai diễn nhân vật ăn xin, ăn mày, đánh vào sự mủi lòng của Đoàn Mạnh Giao và gia đình ông ta. Còn với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phúc vào vai tên đầy tớ rất mẫn cán, trung thành, cúc cung hầu hạ. 

Để đạt mục tiêu, Nguyễn Xuân Phúc không từ một thủ đoạn nào dù cách ấy hèn hạ hay đê tiện nhất. Nhưng điều đáng nói và nguy hiểm ở chỗ, khi ông Nguyễn Văn Chi (người từng đỡ đầu Nguyễn Xuân Phúc thời ở Quảng Nam) còn làm Ủy viên Bộ chính trị, Chủ nhiệm Ủy Ban kiểm tra TW, Nguyễn Xuân Phúc rất hay mò đến nhà cầu cạnh. Tuy là đồng hương, nhưng biết rõ nhân cách tầm thường, hiểm ác của Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Văn Chi rất khó chịu, coi thường Nguyễn Xuân Phúc ra mặt. Mỗi lần Nguyễn Xuân Phúc mò đến, dù mang quà rất đậm, nhưng Nguyễn Văn Chi vẫn tránh mặt sợ liên lụy, để vợ ra tiếp. Bà Chi cũng chỉ tiếp ơ hờ, chiếu lệ. Vì thế mà sau khi ông Nguyễn Văn Chi về hưu, thất thế, Nguyễn Xuân Phúc mới núp sau lưng Nguyễn Phú Trọng và xúi tay chân ở Đà Nẵng, quyết triệt hạ Nguyễn Xuân Anh, con trai ông Nguyễn Văn Chi để rửa mối hận năm nao đồng thời thao túng miếng bánh thơm Đà Nẵng. 

Đối với cấp trên, Nguyễn Xuân Phúc sẵn sàng trở cờ nếu thấy không còn lợi dụng được, nhưng với cấp dưới, kể cả những chiến hữu, người thân cận nhất, Nguyễn Xuân Phúc cũng sẵn sàng loại bỏ. Ngay đến cả Thân Đức Nam, Phó Văn phòng Quốc hội, chiến hữu ruột, bỏ không biết bao nhiêu tiền, của để giúp Nguyễn Xuân Phúc tiến thân, nhưng khi leo lên được chức Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc cũng làm ngơ.

Nhưng có lẽ có một người duy nhất mà Nguyễn Xuân Phúc “thủy chung son sắt”, đó là với ông tiến sĩ “rởm” Đậu Xuân Cảnh, Viện trưởng Viện Y học Cổ truyền, Bộ Y tế (sinh 1960 quê quán Nghi Xuân, Hà Tĩnh). Đậu Xuân Cảnh từng một thời là lang băm kiếm ăn ở đất Quảng Nam, nhờ tài luồn lách, năm 2006, Đậu Xuân Cảnh leo lên chức Giám đốc Bệnh viện Y học dân tộc tỉnh Quảng Nam.

Nguyễn Xuân Phúc và Đậu Xuân Cảnh

Cách đây 10 năm, Đậu Xuân Cảnh chuyển ra làm một lang băm, nhân viên của Viện Y học Cổ truyền. Ngày đó, Nguyễn Xuân Phúc ăn nhậu, chơi bời sa đọa, nên bị bệnh khắp người, tay sùi ngứa, đầu nghẹo, không dám mặc áo ngắn tay hoặc sắn tay, đau lưng, chân thần kinh tọa nên tìm đến Đậu Xuân Cảnh vì quen biết từ thời ở Quảng Nam.

Đậu Xuân Cảnh suốt ngày đến căn hộ mà Thân Đức Nam mua cho Nguyễn Xuân Phúc ở 21 Láng Hạ, để bôi thuốc nam và nắn bóp, chữa thần kinh cho Nguyễn Xuân Phúc. Tuy dốt nghề, nhưng Đậu Xuân Cảnh dẻo mồm nịnh hót, cúc cung hầu hạ, nhất là dịp nào bà Trần Thị Nguyệt Thu (vợ ông Phúc) về Quảng Nam hay đi vô Sài Gòn, Đậu Xuân Cảnh lại kêu mấy nữ “bệnh nhân” đến để giao lưu, học hỏi và cùng … “chữa bệnh”! 

Chính vì cảm động trước “y đức” ấy của Đậu Xuân Cảnh, khi lên làm Chủ nhiệm VPCP, Nguyễn Xuân Phúc đã đưa ngay Đậu Xuân Cảnh về làm chuyên viên Ban y tế của cơ quan này để tiện “chữa bệnh”. Khi leo lên Phó Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc đã bổ nhiệm và bắt VPCP phải điều chuyển Đậu Xuân Cảnh sang làm Vụ phó phụ trách cả một bộ chuyên chăm sóc, bảo vệ sức khỏe cho cả nước, lại còn “thi” được cả bằng Tiến sĩ nữa. Thảo nào ngành Y tế cứ nát bét bao năm qua.

Chưa dừng lại, sau khi lên Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc cho Đậu Xuân Cảnh quay ngược về làm Giám đốc Viện y học cổ truyền và nâng cơ sở này lên thành Học viện lớn nhất cả nước về đào tạo và chữa trị y học dân tộc. Từ đó, Đậu Xuân Cảnh tự do thành lập vô tội vạ nhiều bộ phận không có trong quy định của Bộ Y tế nhằm bán chức vụ bất chính. Đặc biệt, dưới bàn tay của Đậu Xuân Cảnh, Học viện Y dược học Cổ truyền Việt Nam còn là “cái ô”, bao che cho Công ty dược Tâm An tuồn các thực phẩm chức năng được quảng cáo là các “thần dược” ra thị trường để lừa đảo bệnh nhân nhằm trục lợi bất chính. Khi bị các phóng viên đặt câu hỏi thì Đậu Xuân Cảnh phán một câu phủi tay cứ như ở trên trời rơi xuống: “Hôm nay các bạn nói thì chúng tôi mới biết chứ trước nay chưa nghe đến cái công ty này bao giờ”!.

Nguyễn Xuân Phúc và Đậu Xuân Cảnh có thể nói là cặp đôi hoàn hảo, tương phùng, tương ý. Có lẽ sự “có tình ý” của Nguyễn Xuân Phúc với Đậu Xuân Cảnh không chỉ ở chỗ cả hai đều giống nhau về nhân cách hạng ba với máu giang hồ đểu giả, hễ nghĩ rằng ai cản bước mình là diệt, mà còn thêm nhiều nguyên nhân khác. Một trong đó là quyết định số 1748 ngày 8/11/2017 của Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc cho xây mới cơ sở 2 của Học viện trên bằng nguồn vốn ODA không hoàn lại của Trung Quốc. Nhờ đó mà Đậu Xuân Cảnh được 2 Trường Đại học danh tiếng của Trung Quốc (Đại học Trung Y Dược Thành Đô và Đại học Trung Y Dược Thiên Tân) phong tặng danh hiệu “Giáo sư”. Ngược lại Đậu Xuân Cảnh lại nắm hồ sơ bệnh án của Nguyễn Xuân Phúc, đây chính là thứ vũ khí chết người của Đậu Xuân Cảnh có thể khiến Nguyễn Xuân Phúc phải làm bất cứ thứ gì cho ông ta!

Lang băm Đậu Xuân Cảnh (trái) tay trong tay với các "đối tác" Trung Quốc

Ngoài việc Đậu Xuân Cảnh sẽ “bốc thuốc” cho vợ, con trai, con rể Nguyễn Xuân Phúc nhiều hạng mục của Dự án này, còn có bài học vỡ lòng mà chúng ta không ai được quên, đó là người ta chẳng ai cho ai không một thứ gì. Sức khỏe của dân tộc Việt Nam này sẽ phải trả giá như thế cho sự kết nối quyền - tiền của Nguyễn Xuân Phúc với Trung Quốc qua cây cầu Tiến sĩ lang băm Đậu Xuân Cảnh? Thiết nghĩ chỉ có các cơ quan bảo vệ an ninh của đất nước mới trả lời chính xác được.

03.01.2018