19 tháng 12, 2017

Đinh La Thăng “nhập kho” và cuộc chiến tranh giành quyền lực của Đảng CSVN


1- Thời “thịnh trị” của nhà Sản, nước Nam mình, nghèo mạt rệp. Bù lại, được cái thanh bình. Ngoài đường, bói cũng không ra một tay giang hồ thứ thiệt, với kính dâm che kín mặt và khẩu colt đeo xệ đít. Muốn bắn – muốn giết nhau, nào có được công khai như bọn găng tơ Hoa kỳ. Thích khử nhau đến đâu, cũng chỉ dám ới đối phương ra chỗ kín và lặng lẽ mà làm. Cán bộ cấp cao, thì lôi nhau vào trụ sở của Đảng CS. Ở đó, họ giở “vũ khí nóng” ra, để thanh toán lẫn nhau. Kín cổng – cao tường, chuyện của họ, họa chăng, chỉ có ma với quỷ mới biết. Dân đen, giỏi lắm thì cũng chỉ được “nghe hơi nồi chõ”. Phận hèn như họ, muốn quyên sinh, cũng chẳng đào đâu ra những chỗ riêng tư và kín đáo như thế. Lâm cảnh chán đời và muốn chết, họ chỉ còn biết dắt tay nhau vào đồn Công an. Nơi ấy, hàng trăm đồng bào của họ, vô duyên – vô cớ, vẫn bị công an lùa vào. Sa chân đến đó, ai cũng được đón tiếp ân cần bằng dùi cui và nắm đấm. Chỉ một lần “rửa bát không sạch”, cũng có thể “lên đường theo Tổ tiên”.

Hình minh họa
Đại bộ phận còn lại: Đảng cho ăn, mới được ăn – Đảng cho nói, mới được mở miệng. Ngoan ngoãn, như một bầy cừu và luôn đi theo cái lề, mà chủ chiên và đàn chó săn đã vạch sẵn. Chỉ khác bầy cừu, ở một chỗ duy nhất: Họ biết rất rõ, cuối lề ấy, là cái lò sát sinh của bọn đồ tể.

Thế rồi, giữa cái lúc “bốn phương phẳng lặng, hai Kinh vững vàng” như thế, một cơn sóng thần bỗng lừng lững xuất hiện và quét sạch sành sanh cái huyền thoại “nghèo mà thanh bình” của lũ quỷ đỏ: “thần tượng Đinh La Thăng đang sống, bỗng chuyển sang…”. À quên, củi tươi La Thăng, bỗng bị Phú Trọng – “bạn chiến đấu vô cùng thân thiết” của mình cầm ngay lấy cẳng và đút tọt vào lò.

Đang đói thối mồm, “nền báo chí Cách mạng” đồng loạt nhâu vào. Như đàn kền kền, đánh hơi thấy mùi xác chết. Những đề tài xưa nay vẫn ăn khách, tỷ như: “xe cán chó hay chó cán xe?” hoặc “Hoa hậu rừng rú, có cái môi đã rộng, lại dày và thâm như một miếng thịt trâu ôi”… cũng bị cho vào xó bếp. Mốt thời thượng bây giờ, là La Thăng. Ảnh và tiểu sử của chàng, đồng loạt, được bêu lên đầu trang nhất. May mà, nhớ tới “tình xưa – nghĩa cũ”, Phú Trọng chưa “viền khung đen” cho nó.

Vẫn biết, “nghề phóng viên, là phải như con chó ấy”. Nhưng vẫn thấy, so sánh đám phóng viên quốc doanh với chó – loài vật xưa nay vẫn nổi tiếng vì “chí tình”, là hoàn toàn không cơ sở. Bằng chứng, khi chàng đang lên hương và ban phát bổng dày – lộc hậu, ai cũng tranh nhau vạch đít chàng ra, mà thổi. Nghe họ nói và đọc những gì mà họ viết, cả thiên hạ, bị lên đồng. Ai cũng nghĩ, họ Đinh kia là ông Thánh, mà Trời sai xuống để cứu rỗi cho nước Nam mình. Thậm chí, không ít người ngây thơ, còn mơ mộng rằng; Trong một tương lai gần, Đinh La Thăng sẽ lên làm Tổng Bí thư hoặc chí ít, cũng làm đến chức Thủ tướng (!).

Để cảnh tỉnh dư luận, mình có viết bài “Hạ nhiệt cơn sốt Đinh La Thăng” và công bố nó trên trang Ba sàm. Tưởng Dân già nói càn và quen thói “chọc gậy bánh xe”, đám Tuyên giáo điên ruột. Họ chỉ đạo cho Mõ làng phản pháo, với bài viết của một ả thị mẹt nào đó, có bút danh Mẹ Đốp: “Trang Ba Sàm đăng bài xúc phạm tới Bí thư Thành uỷ TP.Hồ Chí Minh, ông Đinh La Thăng”. Hiện, bài này chưa bị gỡ. Nó vẫn chềnh ềnh trên trang Mõ làng, cùng nhiều lời bình của lũ Dư luận viên cuồng tín và ngu dốt. Lời bình nào, cũng thể hiện bản chất ngây ngô và thói bợ đỡ ghê tởm của lũ nô tài. Dĩ nhiên, không thể thiếu cái mùi đặc trưng của loài cóc chết.

Đến bây giờ, “dậu đổ – bìm leo”, chúng quay ngoắt 180o. Chẳng đứa nào bênh chàng lấy 1 lời, cho phải phép. Trái lại, tất cả đều bẻ cong ngòi bút của mình, đồng loạt ca ngợi công cuộc “chống tham nhũng” của Cả Trọng và lên án những sai phạm, “thình lình” từ trên trời rơi xuống của Đinh La Thăng.

“Lá mặt – lá trái”, là cái thói xấu của người đời. Riêng loài chó, không bao giờ có. Do đó, chẳng nên hạ cấp loài chó, để so sánh chúng với Lú và đám Tuyên giáo của ông ta.

2- Trở lại câu chuyện của La Thăng. Trước hết, phải nói thẳng một câu, việc “nhập kho” của chàng, không oan uổng chút nào. Nguyên nhân, thì ối. Chủ quan, cũng nhiều – còn khách quan, vô thiên lủng.
Nguyễn Phú Trọng vs Đinh La Thăng. Ảnh: internet

a- Về chủ quan, Thăng phải “nhập kho”, để trả giá cho những thâm thủng – những thất thoát và những sai phạm vô cùng khủng khiếp, mà ông ta và bè lũ, đã gây ra cho Nhân dân và Đất nước. Nhất là, trong điều kiện: nước Việt mình, đang tiệm cận với đáy của mọi loại xếp hạng.

Mặt khác, Thăng phải “nhập kho”, để trả giá cho cái lòng tham không đáy của mình. Trong khi, trình độ và năng lực, tất cả, đều ở dưới mức phọt phẹt. Ngoại trừ, biết cách làm những tiểu xảo vớ vẩn, ở đúng nơi – đúng lúc. Buồn thay, “điểm cộng” duy nhất này của chàng, lại không được Tôn tử đánh giá cao. Trái lại, ông xếp nó vào 1 trong 5 nhược điểm nguy hiểm nhất của tướng lĩnh nói riêng và người lãnh đạo nói chung: 忿速,可侮也 – phẫn tốc, khả vũ dã (thiên Cửu biến). Tạm dịch: cái loại phổi bò – xốc nổi và nóng giận thất thường, rất dễ bị người ta xoa đầu – chọc giận và xỏ mũi mà dẫn vào bẫy.

“Cha lú”, ít ra cũng phải có “chú khôn”, để kéo lại. Đằng này, tuyệt đối không. “Người làm sao, của chiêm bao làm vậy”. Vây xung quanh ông ta, rặt một loài ăn bám. Chúng chỉ giỏi xu nịnh, thạo kiếm chác và không hề biết cách làm việc. Gió chiều nào, chúng che chiều ấy. Với cái ban tham mưu như thế, càng cố gắng để thỏa khát vọng “lên voi” bao nhiêu, thì quá trình “xuống chó” của ông ta, sẽ càng ngắn đi bấy nhiêu.

Suy cho cùng, trong cái thể chế khốn nạn hiện nay: Thăng đâu phải là hiện tượng cá biệt. Tất cả cán bộ CS, đều như thế. Cả Trọng, là 1 ví dụ điển hình: Xuất thân, chỉ là một viên thư lại quèn. Với chuyên môn, là nghề cạo giấy. “Mả bố táng Hàm Rồng”, cho nên, được “cơ cấu”, để ngồi vào cái ngôi Thiên tử. So với Thăng, Trọng sao bằng. Chí ít, Thăng còn lăn lộn với thực tiễn qua nhiều vị trí công tác. Với Trọng, thì không. Chung cuộc, Thăng phải trả giá cho những tham vọng ngông cuồng của mình, bằng sự mất tự do. Còn Cả Trọng, chạy đâu cho thoát lưới trời. Tận đáy lòng, chỉ mong: ông ta sẽ may mắn hơn Nicolae Ceaușescu của Romania – may mắn hơn Saddam Hussein của Iraq và may mắn hơn rất nhiều, so với Muammar Gaddafi của Libya.

Chuyện ngụ ngôn, kể rằng: Con ễnh ương kia, nhỏ xíu. Nhìn con bò, thấy ghen. Nó nuốt khí vào và cố gồng mình lên cho to bằng chúng – bằng bạn. Kết quả, nổ banh xác.

b- Về khách quan, Thăng đắc tội với rất nhiều người.

– Trước hết, là với lũ Tàu phù. Đến nước mình, bọn này nghênh ngang và coi dân Việt không ra cái thể thống gì. Thích gì, chúng làm nấy – thích đâu, chúng ỉa đấy. “Mục hạ, vô nhân”. Quá quắt, không thể tưởng tượng được. Dự án đường sắt đô thị Cát linh – Hà đông, là một ví dụ. Trước mắt bàn dân thiên hạ, chúng ăn dầm – ở dề và làm theo cái kiểu ỉa ra quần và đái ra khố. Chúng làm công trình ấy, với kĩ thuật của thời đệ nhị Thế chiến. Bởi thế, nó thô kệch và xấu xí không để đâu cho hết. Chúng làm công trình ấy, với những loại vật tư, mà thoạt nhìn, ai cũng tưởng là mớ đồng nát. Nào, chỉ có vậy. Hết đội vốn, rồi lại lùi tiến độ. Chuyện đó, đâu phải chỉ có mỗi một lần. Giờ, đã “quá tam” đến “bận thứ 3”. Nhưng chắc gì, đã là bận cuối. Lẽ ra, phải thấy, đó là “nỗi sỉ nhục của ngành xây dựng và kiến trúc của nước nhà. Đồng thời, là sự sỉ nhục của Quốc thể”. Do đó, phải tống cổ hết con mẹ nhà chúng nó về nước. Đằng này, cả Phú Trọng lẫn tập đoàn tay sai của y, đều là lũ “mặt nạc – đóm dày”. Chúng không biết cả ngượng lẫn nhục. Tất cả bọn chúng, đều so vai – rụt cổ và không dám ho hoe trước cụ tổ Tàu phù. Chỉ có La Thăng – một trong những lãnh đạo CS hiếm hoi, không đồng quan điểm đó. Ông dám chỉ thẳng vào mặt nhà thầu Trung cộng và mạt sát chúng thậm tệ. Làm cái việc đó, thỏa được lòng dân, nhưng mất lòng Tàu. Đồng nghĩa với việc, ông đã kí vào cái bản án tử hình, dành cho sinh mệnh Chính trị của mình.

Trình độ còn non, nên ông chưa đọc hết cái bộ Luật rừng của Phú Trọng. Điều 4 của cái Luật ấy, chỉ vẻn vẹn có đúng 4 từ: “Kháng Tàu, tắc tử”. La Thăng, chẳng phải người đầu tiên và chắc chắn, chưa phải người cuối cùng vi phạm cái điều 4 này. Trước ông, từ Nguyễn Tấn Dũng, Đỗ Bá Tỵ cho đến Trương Giang Long, đều thân bại – danh liệt, vì muốn bước qua nó.

Đào mả bố nhà Lú lên, cũng được. Chứ đắc tội với bố Tàu, Trọng quyết không tha.

– Để ngoi được lên cái ngôi cao cửu trùng, hiển nhiên, Thăng đã phải đạp xuống bùn vô số anh em – đồng đội. Đến thời hoàng kim rồi, mà ông vẫn làm mình – làm mẩy, để đòi cho bằng được cái chức Tư lệnh. Từ đó, được “tiền trảm – hậu tấu”. Có quyền rơm trong tay, ông hung hăng rút cây kiếm gỗ, trảm tướng vung tí mẹt và chẳng theo phép tắc nào. Bao kẻ tài giỏi, vì thế, mà phải luân chuyển – vì thế, mà phải chết oan. Dĩ nhiên, chỉ có đồ ngu mới nghĩ rằng: những cascadeur đang chen nhau chầu chực dưới chân thềm kia, cứ “tự nhiên như ruồi”, để mà ngồi được vào cái ghế còn khuyết ấy.

Với đồng đội, ông còn “cạn tàu – ráo máng” như thế, nói chi, đến đồng bào. Vừa “chân ướt – chân ráo” vào đến Sài gòn, ông đã ra oai. Bằng cách, lệnh cho công an đàn áp thô bạo phong trào yêu nước. Thời kì đó, đánh đập – ném đá và liệng mắm tôm vào nhà của những người hoạt động nhân quyền, là cái câu chuyện thường ngày của Thăng và đám đồng đảng. Bất chấp, thể diện.

Khốn nạn hơn nữa, khi đồng bào tổ chức tưởng niệm các liệt sĩ Hoàng Sa & Trường Sa – những người con, đã có công giữ gìn bờ cõi và cương thổ của Tổ quốc, Thăng cũng không tha. Lực lượng Công an, theo lệnh của Thăng, đã công khai tấn công họ. Chúng thô bạo xé biểu ngữ – cướp vòng hoa – đánh đập và bắt giữ những người biểu tình ngay trên phố, trước sự chứng kiến của giới truyền thông trong nước và Quốc tế.

Đỉnh điểm, là cuộc biểu tình phản đối Formosa năm 2016. Lúc đó, Thăng ra lệnh và đã bắt tới hơn 500 người dân. Không nhà tù nào, nhất thời, có thể chứa được ngần ấy con người. Thăng học Pi nô chê, lùa hết họ vào sân vận động Hoa Lư. Độc giả nên lưu ý, đó là lúc đầu hè và chẳng biết, cái sân vận động ấy có mái che, hay không. Độc ác hơn, Thăng không muốn và cũng không có ý định tiếp tế lương thực – thực phẩm và nước uống cho họ.

Oán hờn, chồng chất – nghiệp chướng, đan dày. Sao quả tạ không chiếu vào ông ta, đó mới là điều lạ.

Thế mới biết, mọi cái thứ Luật ở trên đời, đều có thể lách. Riêng Luật “nhân – quả”, thì không. “Ở hiền, rồi sẽ gặp lành/ Làm ác gặp ác, rành rành không sai”.

– Ông đắc tội với Phú Trọng. Hậu quả, bị cái tay “tiểu nhân đắc chí” này “đì”.

Ai cũng biết, quan hệ giữa Phú Trọng và Tấn Dũng: Nhẹ, thì nói là bất hòa. Chứ thực chất, là mối thâm thù. Độc giả, chắc chưa thể quên thảm bại của Phú Trọng, ở Hội nghị TW6 khóa XI. Tại đó, cho dù hội đủ cả nhân chứng và vật chứng, ông ta cũng không thể đụng đến được 1 sợi lông chân của Ba X. Nào, chỉ có thế. Kết thúc Hội nghị, còn tiếp tục bị Ba X hạ nhục. Bằng cách, bắt ông lên truyền hình và ở đó, phải biểu diễn màn khóc nghẹn cho quốc dân – đồng bào xem.

“Chuyện dân gian, không phải chính sử”, kể rằng: Sau cái Hội nghị đó, về đến nhà, ông vật ngửa bà ra, rồi ngất lên – ngất xuống trên bụng bà. Tỉnh dậy lúc nào, là rên rỉ lúc ấy: “Trời đã sinh ra Trọng, sao còn sinh ra Dũng” và “Mối thù này, phải trả. Cho dù, tan xương – nát thịt, cũng nguyện xin làm”. Chắc vì quá yêu mến ông, nên nhân gian, người ta mới bịa ra cái câu chuyện như thế, để vinh danh ông. Chứ thực tế, làm quái gì ra có.

Sau đận ấy, Phú Trọng xuống tóc và đi tu trong ngôi chùa của thày Tập. Cúc cung khuyển mã, cho nên, được sư phụ chân truyền cho toàn những thủ đoạn đê hèn của bọn lưu manh – côn đồ. Ngu lâu – dốt bền. Nhưng, được cái chăm chỉ. Vì thế, tiến bộ từng ngày. Đến Đại hội Đảng lần thứ XII, bản lĩnh, đã được cải thiện đáng kể. Kèm thêm vào đó, có thày chống lưng. Kết quả, ông ta lật ngược thế cờ và giành được thắng lợi trong đường tơ – kẽ tóc. Chiến thắng này, tuy lớn. Nhưng, hết sức mong manh. Bởi, tuy đã về vườn, nhưng thế lực và tham vọng của Ba X, chẳng vì thế mà yếu đi. Ngoài miệng, ông ta vẫn ông ổng nói rằng, sẽ yên phận, để làm người tử tế. Chứ thực chất, ai cũng biết, đời nào có chuyện: “ma chê cỗ”. Dũng còn sống ngày nào, cái ngai vàng của Trọng, còn bị đe dọa ngày đó. Thế nên, triệt Dũng, sẽ ổn cố được quyền lực và trả được mối thù riêng. Công – tư, vẹn toàn; nhất cử – lưỡng lợi.

Triệt Dũng, bằng cái biện pháp “pằng pằng”, đâu có khó. Khó nhất, là phải làm cho ông ta chết trong nhục nhã. Muốn thế, phải hiểu rõ từng điểm mạnh – điểm yếu của ông ta. Muốn hiểu rõ ông ta, không gì bằng, nắm tâm phúc của ông ấy. Muốn tâm phúc của Ba X phản chủ, thày Tập dạy: phải bạo tay chi, cả tiền – lẫn quyền.

Trong cái bối cảnh đó, Thăng, được chọn. Biết Thăng chẳng giỏi giang gì, nhưng Trọng vẫn kéo Thăng vào Bộ Chính trị. Không những thế, còn dành hẳn cái mỏ vàng ở Sài gòn, cho y. Một sự mua chuộc, có thể nói, là “vô tiền – khoáng hậu”. Tuy thế, Thăng vẫn chẳng nao lòng và rõ ràng, không chịu phản bội lại đàn anh của mình. Thất bại trong việc dùng củ cà rốt, Trọng đành muối mặt chìa cây gậy ra, để khuất phục. Hệ quả tất yếu, Thăng bị nhập kho, cùng với những cáo buộc hết sức vớ vẩn. Những cáo buộc, mà chỉ những loại ấu trĩ như Nguyễn Phú Trọng, mới có thể nghĩ ra. Còn công luận, chẳng khó khăn gì, ai cũng có thể bôi ngay vôi vào mồm của ông ta:

Thứ nhất, những “sai phạm tày trời của Thăng ở Tập đoàn dầu khí Quốc gia”, nó đã xảy ra từ rất lâu và nó cũng đã công khai từ rất lâu trên mấy trăm tờ báo Cách mạng của chính Trọng. Suốt quá trình đó, Thăng không hề bị xử lí. Trái lại, còn lên đều đều, như tỷ lệ lạm phát ở Việt nam? Phú Trọng, liệu có cách gì, để giải thích êm xuôi, về cái điều hết sức vô lí này?

Chẳng có nhẽ, lại nói rằng, mình không biết. Đồng nghĩa với việc: tự nhận mình, là cái thằng vừa đui – vừa điếc. Còn, nếu biết thằng kia là tội phạm, mà vẫn lờ đi – không những thế, còn đưa nó lên tới đỉnh cao của quyền lực. Đồng nghĩa với việc: tự nhận mình, vừa là đồng phạm – vừa là cái thằng đần.

Thực tế, Trọng đâu có đui – đâu có điếc và đâu có đần. Từ đó, nó lòi ra ngay cái mưu đồ đen tối và bẩn thỉu của y.

Thứ 2, “bắt Thăng, để thể hiện quyết tâm chống tham nhũng của Phú Trọng” ư? Nực cười. Gốc gác của tham nhũng là chế độ độc tài toàn trị – là đặc quyền, đặc lợi – là cái thói “cha chung không ai khóc” và thói làm ăn, mà khuyết điểm, luôn được chia đều “theo đúng quy trình” cho: Nếu không phải là tập thể, thì cũng chỉ là cái thằng “cơ chế” bỏ mẹ nào đó. Không chặt được cái gốc ấy, bằng “tam quyền phân lập” – bằng “tự do ngôn luận” – bằng “tự do báo chí” – bằng “minh bạch hóa thông tin”, có mà, chống tham nhũng vào mắt. Tất cả những cái thứ “thể hiện” đó của Trọng, chỉ nhằm vào một mục đích duy nhất: bịp bợm quần chúng, để thâu tóm quyền lực.

Nếu, thực sự, muốn quần chúng tin vào “quyết tâm chống tham nhũng” của mình, Trọng hãy làm theo gợi ý này của sách Lục thao: 杀贵大赏贵小 Sát quý đại, thưởng quý tiểu. (thiên Tướng uy). Đại ý: trừng phạt kẻ có tội, quý ở chỗ, đánh vào bọn tội phạm to đầu nhất và gây thiệt hại lớn nhất – tưởng thưởng cho người có công, quý nhất ở chỗ, tìm đến những người có công, nhưng ở địa vị thấp hèn.

Xét theo lẽ đó, 2 tên cộm cán nhất cần mang ra xử điểm đầu tiên, đó là: Nông Đức Mạnh, ở cấp Trung ương và Võ Kim Cự, ở cấp địa phương. Tội của Dũng và Thăng (nếu có), thì cũng phải đứng sau Mạnh, một bậc. Đơn giản, bởi trong hệ thống Chính trị hiện hành, Tổng Bí thư là người có quyền to nhất và được quyền “tối hậu quyết định”. Theo cái logic ấy, tất cả mọi việc mà Dũng và Thăng làm, đều phải báo cáo và tuân theo sự lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” của Mạnh (trước kia) và Trọng (bây giờ). Vô nhẽ, chỉ đạo người ta làm bậy, bây giờ, cho rằng mình vô can và lẳng lặng chuồn? Còn Võ Kim Cự, đã có công rước Formosa vào Việt nam. Công ty này, đã hủy hoại môi trường sống của cả Đất nước chúng ta và gây ra những tổn thất vô cùng khủng khiếp. Những tổn thất đó, không dễ gì có thể khắc phục trong ngày một – ngày hai. Cho dù, có phải bỏ ra cả núi tiền.

Này, Phú Trọng. Chú có muốn và có dám xử 2 nhân vật này, để giải tỏa những bức xúc của quần chúng, hay không? Chú mà dám làm cái công việc trọng đại đó, xin thề trước trời xanh: “Lão đây tuy già, nhưng hàng ngày, sẽ đến tận nhà, để cõng chú đi làm”. Ngồi ô tô làm đếch gì, cho đau đít.

3- “Mọi con đường, đều dẫn đến La mã”. Còn ở Việt nam, mọi toan tính của Trọng, đều dẫn tới thâu tóm quyền lực. Từ đó, được độc quyền vơ vét quyền và lợi. Đồng thời, được độc quyền làm tay sai cho ngoại bang. Điều đó, vô nghi.

Độc giả chắc chưa quên một sự kiện kỳ quái, xảy ra cách đây chưa lâu: Đám tang mẹ đẻ của Tấn Dũng. Kỳ quái ở chỗ, trong cái đám tang ấy, không thấy bất cứ một quan chức đương nhiệm nào nhân danh Đảng, Nhà nước, Chính phủ và Quốc hội về dự và chia buồn cùng tang quyến. Suốt cái đám tang ấy, cả nhà đó, phải cô đơn mà tự nương tựa vào nhau. Trong khi, qui định của Nhà nước đang còn có giá trị hiệu lực: Khi “tứ thân phụ mẫu” của cán bộ CNVC mất, cơ quan chủ quản phải trách nhiệm mang vòng hoa và nén hương đến phúng viếng. Không chỉ có thế, trong quá khứ, dù gì đi chăng nữa, Tấn Dũng cũng từng là một vị Thủ tướng và đã từng vang bóng một thời. “Nghĩa tử, là nghĩa tận”. Không một lý do nào, có thể biện minh cho lối hành xử “cạn tàu – ráo máng” này của Phú Trọng và đám đồng đảng. Ngoại trừ lý do, không muốn cho Ba X, nhân dịp này, được công khai “tụ tập đông người không xin phép”, để bàn biện pháp lật đổ quyền lực của Trọng.

Những hiện tượng hết sức bất bình thường ấy, cho thấy: Tấn Dũng, đã bị Phú Trọng “khóa mục tiêu” và bàn tay của Trọng, đã đặt lên cò súng. Thành trì Tấn Dũng có bị công phá hay không, tất cả, phụ thuộc vào quả tên lửa Đinh La Thăng. Nó mà được phóng đi, thì còn nói làm gì. Nhược bằng, nó không chịu rời bệ phóng, thì cái thằng ngồi dưới nó để nhấn nút, sẽ chết trước. Đã trót trèo lên lưng cọp, Phú Trọng còn gì để mất, mà không đánh ván bài: “được ăn cả – ngã về không”.

Với vai trò có vị trí then chốt như thế: Không trước thì sau – không sớm thì muộn, Đinh La Thăng rồi cũng sẽ bị Trọng đập cho tan tành. Thuê luật sư, vô nghĩa.

Về phần Tấn Dũng, muốn làm người tử tế, cũng không xong. Gào lên: “ai cho tôi làm người lương thiện”, phỏng có ích gì. Liệu, ông ta có chịu nhịn thêm một lần nữa, để bị hạ nhục – để bị chết, như một kẻ tội phạm? Vạn nhất, có muốn để xảy ra cái cơ sự đó, cũng phải nhắc ông:

– “Phá tổ, hiếm khi còn vẹn trứng/ Cỏ kia đã nhổ, rễ thường đào”. Kẻ tiểu nhân, không từ thủ đoạn.

– Giờ, là khoảng lặng bất thường, trước trận cuồng phong. Trong lúc vẫn còn rỗi rãi, hãy tranh thủ mà đọc lại câu chuyện tranh giành quyền lực giữa Tào Sảng và Tư Mã Ý. Điều tối quan trọng của việc học Lịch sử, đó là, “không bước chân vào sai lầm của những người đi trước” và “không vấp 2 lần, ở cùng 1 chỗ”.

– Trong cái cuộc đấu tranh này, Trọng chỉ mạnh, vì được thày Tập chống lưng. Chứ về thực chất, Trọng đang nắm dao đằng lưỡi. Tạm thời, ông ta đang ỉa phẹt lên Điều lệ Đảng, để cùng lúc, nắm cả 2 chức vụ: Bí thư Quân ủy TW và Bí thư Đảng ủy Công an TW. Nhưng, những thứ đó, chưa phải là phép thần, khiến Trọng có thể dễ dàng xoay chuyển được tình hình. Bằng chứng hết sức rõ nét, đó là cuộc đào tẩu ngoạn mục của Trịnh Xuân Thanh, ngay trước mũi Trọng. Dĩ nhiên, với sự tiếp tay của ai đó, có trọng trách rất lớn trong Bộ Công an lúc bấy giờ. Bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh về quy án, bất chấp mọi hậu quả, cả về Chính trị – Ngoại giao – Kinh tế…, chỉ cốt để Trọng phăng ra cái đường dây này. Từ đó, quét sach mọi thế lực chống đối trong các Lực lượng Vũ trang nói riêng và trong toàn Đảng của ông ta nói chung. Mở đường, cho kỉ nguyên độc tài của Phú Trọng. Kỉ nguyên, Phú Trọng được độc quyền làm tay sai và có toàn quyền trong việc: “dâng Đất Mẹ, cho Tàu”.

“Đồng bệnh tương liên”, những người kia, chắc cũng không nguyện ngồi chờ Trọng đến và tra tay vào còng. Hành động của họ, sao có thể chệch ra ngoài cái quy luật, mà sách Lục Thao đã từng tổng kết: 君子情同而亲合,亲合而事生之,情也.Quân tử, tình đồng nhi thân hợp. Thân hợp nhi sự sinh chi, tình dã (thiên Văn sư). Tạm dịch: Lý tưởng của những người Quân tử, thường tương đồng. Lý tưởng đã tương đồng, họ sẽ biết cách tìm đến và liên kết với nhau. Liên kết rồi, ối sự sinh. Đó, là Chân lí.

– Lòng dân, bất an. Dưới cái sự cai trị sắt máu của Trọng và đám đồng đảng, đến cái quyền tối thiểu của con người, họ cũng còn không có. Cuộc sống của họ, cùng cực cả về vật chất lẫn tinh thần. Những bức xúc của họ, giống như hơi nước trong một cái nồi súp de. Lẽ ra, phải được xả một cách kịp thời. Đằng này, Trọng cho xiết chặt tất cả các van an toàn. Khiến áp suất trong nồi, vùn vụt tăng khỏi ngưỡng an toàn. Không dừng lại, y còn điên cuồng đổ thêm than và thốc quạt máy cho lò nóng lên rừng rực. Cái gì sẽ đến, trong thời gian tới? Câu trả lời, xin nhường cho độc giả.

Trong cuộc đấu tranh sinh – tử giữa các phe phái của Đảng CS, ai mở được cái van an toàn này, người đó sẽ được lòng dân. Dân nghiêng về ai, người đó sẽ chiến thắng. Riêng về cái chuyện này, Trọng đang bị núng thế.

– Vấn đề cuối cùng: Thế lực chống lưng cho Trọng mạnh đến đâu và chúng sẽ hành động như thế nào, nếu y bị dồn vào bước đường cùng? Cùng bất đắc dĩ, liệu chúng có đổ quân vào, chỉ để cứu Trọng?

Binh pháp Tôn tử, thiên Hỏa công, viết rằng: 火发于内,则早应之于外;火发而其兵静者,待而勿攻,极其火力,可从而从之,不可从则止. Hỏa phát vu nội, tắc tảo ứng vu ngoại. Hỏa phát nhi kì binh tĩnh giả, đãi nhi vật công. Cực kì hỏa lực, khả tòng nhi tòng chi. Bất khả tòng nhi, chỉ. Áp dụng vào trường hợp này, Trung cộng sẽ làm như sau:

Ngay sau khi ngọn lửa của cái gọi là cuộc Cách mạng chống lại tên tay sai trung thành nhất của mình bùng phát: Trên đất liền, Trung cộng sẽ huy động bộ binh áp sát biên giới – Trên biển, chúng sẽ huy động máy bay và tàu thuyền áp sát lãnh hải và biển đảo của chúng ta. Tuy vậy, nếu các Lực lượng Vũ trang Nhân dân của chúng ta không rối loạn và kiên quyết không đàn áp Nhân dân, tuyệt đối, chúng sẽ không nổ súng. Chúng sẽ phải kiên trì, đợi cho đến lúc gần ngã ngũ. Nếu Trọng thắng thế, chúng sẽ đổ quân vào và giúp Trọng dọn sạch lực lượng chống đối. Đồng thời, nhân đó gặt hái “lợi ích cốt lõi”, mà chắc chắn, Trọng sẽ dâng lên. Nhược bằng, Trọng thất thế (99%, điều đó sẽ xảy ra), chúng sẽ âm thầm thu quân. Đồng thời, gửi điện mừng tới ông chủ mới của Đất nước chúng ta và tìm dịp khác – cách khác, để thực thi dã tâm ngàn đời của chúng.

Việt nam, không phải là nơi và bây giờ, chưa phải là lúc, mà chúng có thể tự tung – tự tác, để lặp lại những gì, mà Nga xô đã làm ở Hung ga ri và Tiệp khắc khi xưa.

4- Vô luận, bên nào thắng – phía nào thua, sau trận chiến sinh – tử này, những ung nhọt trong lòng chế độ CS, sẽ vỡ mủ. Đất nước ta, sẽ có cơ may, để bước vào một kỉ nguyên mới. Kỷ nguyên, “thoát Cộng và thoát Tàu”. Dân ta, sẽ có cơ may, để sớm được hít thở trong bầu không khí của Tự do.

Vì tất cả những lý do ấy, dân đen chúng tớ sẽ nhiệt tình cổ vũ cho cuộc đấu “ăn thịt đồng loại” của những người CS. “Chết một con, nhòn một mũi”. Huống hồ, các cậu chết cả chùm và chết cả bầy. Bên tả ơi, cố lên – bên hữu ơi, đeo găng vào và sợ đếch gì chúng nó. Cộng sản ở Châu Âu đã chết Đông – chết Tây hết cả rồi. Lẽ nào, CS Việt nam, thua chúng.

5- Này, Phú Trọng và đám Tuyên giáo! Từ xưa đến nay, liên tục được nghe lão hát “dân ca và nhạc cổ truyền” như thế, các cậu thấy có bị váng đầu, hay không? Có thấy nhục không? Nếu còn biết đau – nếu còn biết nhục, hãy ẳng lên một tiếng, cho thiên hạ biết rằng: “Các cậu, không phải là những bóng ma. Các cậu, đang tồn tại và các cậu, không có bị câm”. Đó, là những việc, mà các cậu cần làm luôn và ngay. Chứ đợi bọn đầu lâu – xương chéo nhập cuộc, các cậu sẽ không còn có cái cơ hội đó nữa đâu. Tặng các cậu, câu này:

Người câm, nếm phải hoàng liên đắng.

Có miệng khôn nghề, ngỏ cùng ai.

Hẹn sớm được tái ngộ với các cậu, trên bất cứ một cái diễn đàn nào, mà các cậu mở ra.

Nguyễn Tiến Dân

Tel: 0168 – 50 – 56 – 430

Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS đê hèn, nên bị chúng lừa đảo và cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành dân du mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.

15 tháng 12, 2017

OSIN - HUY ĐỨC LẠI ĐƯA RA TÍN HIỆU GÌ ĐÂY ?
Huy Đức - Lê Đức Anh’s Kids
Đăng bởi Tiểu Nhi on Friday, December 15, 2017 | 15.12.17
Lê Mạnh Hà con trai Tướng Lê Đức Anh chỉ ký một công văn truyền đạt quyết định của Nguyễn Tấn Dũng: “đồng ý chủ trương”; chữ ký sẽ chỉ như công việc thường nhật của một công chức văn phòng nhưng nó lại khai thông một mưu mô mà đã từng có những người từ chối. Tổng giám đốc Mobifone vừa xin nghỉ chữa bệnh đã đi làm trở lại.

Nguyễn Bắc Son đưa Cao Duy Hải về làm TGĐ MobiFone ngày 20-4-2015 khi Son bắt đầu triển khai một “thương vụ”mà chỉ không lâu nữa ta sẽ biết… Hải cùng với Phạm Thị Phương Anh – được đưa về làm phó TGĐ MobiFone đúng một tháng trước đó – là cặp đôi được Son tin dùng để thực thi “thương vụ” này.
Nguyễn Bắc Son vốn chỉ là một thư ký điếu đóm của Tướng Lê Đức Anh đoạn cuối khi ông này làm Chủ tịch Nước. Năm 1997, khi Tướng Lê Đức Anh bị buộc lui về làm Cố vấn BCH TW, Son theo làm trợ lý nên được hưởng “hàm thứ trưởng”. Năm 2001 khi định chế cố vấn không còn, Son được đưa đi làm PBT Thái Nguyên, nấc thang quan trọng để trở thành Bộ trưởng. Cũng chỉ không lâu nữa, ta sẽ tìm thấy câu trả lời tại sao Tướng Lê Đức Anh và Bắc Son lại nỗ lực hậu thuẫn cho Nguyễn Tấn Dũng ở Đại hội XII như thế.
Trong vụ này còn có một mắt xích đặc biệt: Lê Mạnh Hà, con trai Tướng Lê Đức Anh. Lê Mạnh Hà chỉ ký một công văn truyền đạt quyết định của Nguyễn Tấn Dũng: “đồng ý chủ trương”; chữ ký sẽ chỉ như công việc thường nhật của một công chức văn phòng nhưng nó lại khai thông một mưu mô mà đã từng có những người từ chối. Trước đó Lê Mạnh Hà đã từng được một số cán bộ tốt trong Bộ TT & TT cảnh báo và nhờ canh cửa đừng để lọt “thương vụ” này.
Lâu nay, tôi vẫn nghĩ Tướng Lê Đức Anh chỉ là người nghiện quyền lực – dù ông và con cũng được chia không ít “chiến lợi phẩm”(đất đai, nhà cửa). Việc hậu thuẫn cho những kẻ như Bắc Son, Tấn Dũng… có thể cũng chỉ nhằm duy trì ảnh hưởng vào lúc sắp tàn hơi, bất chấp bọn chúng đã làm gì với đất nước. Trong một nền kinh tế còn duy trì những vùng tranh tối tranh sáng giữa khu vực kinh tế nhà nước và tư nhân, quan lại tham như thế thì làm sao đẩy lùi tham nhũng. Đừng đổ hết lỗi cho các doanh nghiệp, phải “chém” những kẻ chủ mưu “cướp ngày” trước.
PS: Trước Đại hội, Lê Mạnh Hà được Nguyễn Tấn Dũng đưa ra VPCP, vị trí giúp ông ta giữ ghế cho đến 2017; nếu còn ở Thành Phố thì ông Hà không còn đủ tuổi tái cử vào 2015.
Trương Huy San
(FB Huy Đức)

13 tháng 12, 2017

 XEM BÀI PHÂN TÍCH CỦA BÙI QUANG VƠM

Vở Đinh La Thăng, màn hai sẽ diễn ra như thế nào?



Việc ông Thăng bị bắt và sẽ bị xử là chuyện không có gì bất ngờ, chuyện "tất yếu", chuyện tiếp theo những chuyện đã kể, màn thứ hai của vở diễn Dầu khí Việt Nam và có thể còn tiếp dài nữa, nếu giữa chừng không xảy ra cái biến cố cũng rất quan trọng và rất "tất yếu" khác.

HÌnh minh họa
Việc xảy ra chậm hơn dự liệu chỉ chứng tỏ tính phức tạp của vụ việc.

Nếu có gì khác thì đó là cách tổ chức thực hiện, vì thực hiện như thế nào phản ánh tâm và thế của tác giả của nó.

"Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý"

17h19, ngày 8/12/2017, báo VnExpress.net, tờ báo đầu tiên đưa tin Quốc hội họp bất thường bãi miễn tư cách đại biểu của ông Đinh La Thăng, Bộ chính trị đình chỉ sinh hoạt đảng và sinh hoạt cấp uỷ trung ương. Ngay sau đó, Bộ Công An phát lệnh khởi tố bắt tạm giam.

18h45, xe 7 chỗ biển xanh của cảnh sát xuất hiện, đi thẳng vào sảnh chung cư khu đô thị Sông Đà, nơi ở của gia đình ông Đinh La Thăng. 30 phút sau, cổng vào khu vực sân chung cư đóng hoàn toàn, đèn tắt, chỉ còn công an là những bóng người xuất hiện tại khu vực. Lệnh bắt tạm giam và khám xét tại gia đã được thực hiện chỉ sau quyết định của Quốc hội và lệnh của bộ Công an không quá một giờ. Khám và bắt kết thúc vào lúc 20h30, trong cùng ngày 8/12.

Tất cả mọi con bài cùng lật một lúc. Thấy con bài cũng là lúc hai tay đã lọt trong tròng khóa số 8. Nhanh không kịp thở.

Nhanh và bất ngờ vì: Mọi việc đã được lên kế hoạch từ trước.

- Ngày 8/12 là một ngày cuối tuần, khi mọi quan tâm được dành cho gia đình.

- Ông Trọng biến mất từ sau cuộc gặp mặt cử tri ngày 29/11. Râm ran tin đồn ông bị trụy tim, đột quỵ, phải đi Singapore chữa bệnh (không biết ai, hay chính ông phóng ra cái tin nhảm đó). Đó là khoảng lặng trước cơn bão, hay là bước thu mình trước khi vồ mồi của mãnh thú. Ông xuất hiện trở lại ngày 8/12, chính là ngày phát nổ và kết thúc mọi chuyện, chỉ trong nửa buổi chiều.

- Ngày 07/12, tức là trước giờ G một ngày, ông Trần Quốc Vượng ký ban hành Quy định khai trừ ra khỏi đảng mọi hành vi tiêu cực và liên hệ với tiêu cực. Có tất cả trong cái quy định không mới mà rất mới này. Nó là lưỡi gươm Damocles, nó cách ly, nó cô lập đối tượng, nó tập hợp, và kêu gọi đầu hàng v.v...

- 10h sáng ngày 8/12, Bộ chính trị triệu tập nghe báo cáo của 5 đoàn kiểm tra của Bộ Chính trị về công tác cán bộ do tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chủ trì. Không một ủy viên Bộ Chính trị nào được phép vắng mặt. Nhưng vắng mặt một người: Trần Quốc Vượng. Không tìm thấy ông trên những bức ảnh chụp hội nghị.

- Đầu giờ chiều ngày 8/12, Thường vụ Quốc Hội họp phiên bất thường ra quyết định bãi miễn tư cách đại biểu, tước quyền bất khả xâm phạm thân thể và quyền miễn trừ khởi tố bắt giam của ông Đinh La Thăng.

- Cùng lúc đó, tại văn phòng Ban bí thư trung ương đảng, ông Phạm Minh Chính, trưởng Ban Tổ chức Trung ương ký quyết định đình chỉ sinh hoạt đảng và sinh hoạt cấp uỷ của ông Đinh La Thăng. Việc này có nghĩa là đình chỉ tư cách đảng viên của ông Thăng trước khi thủ tục khai trừ được thực hiện tại chi bộ.

- Cũng trong cùng buổi chiều ngày 8/12, ông Quang (bị phải) triệu tập phiên thứ hai Hội đồng Quốc phòng và An ninh quốc gia. Cuộc họp này buộc phải có mặt tất cả năm vị quyền lực tối cao quan hệ tới an ninh quốc gia và ổn định của chế độ: ông Quang, Chủ tịch nước, Tổng tư lệnh quân đội; ông Nguyễn Xuân Phúc, Thủ tướng; bà Nguyễn Thị Kim ngân, chủ tịch Quốc hội; ông Ngô Xuân Lịch Bộ trưởng Quốc phòng, ông Tô Lâm, Bộ trưởng Công an, ông Phạm Bình Minh Bộ trưởng Ngoại giao. Cùng có mặt với 5 vị đứng đầu này là toàn bộ trưởng ngành, trưởng các đầu mối của hệ thống An ninh quốc gia. Phủ chủ tịch đã trở thành một trại tạm giam, ít nhất trong phạm vi nửa ngày 8/12. Vô hiệu hoá mọi khả năng tạo ra nguy cơ.

- Cuối cùng là lệnh bắt giam và khám xét tại nhà của nguyên ủy viên bộ chính trị, cựu Chủ tịch Hội đồng thành viên của Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam, nguyên Bộ trưởng giao thông vận tải, nguyên bí thư thành ủy Sài Gòn Đinh La Thăng. Việc chuẩn bị hàng năm, lên kế hoạch hàng tháng, nhưng thực hiện và hoàn thành trong chưa đầy một tiếng. Đó là tóm tắt nghệ thuật chiến tranh nhân dân, nghệ thuật quân sự của Việt Nam.

Việc dụng mưu, và nhất là mưu hiểm cho thấy tâm trạng thiếu tự tin và tình thế không chắc chắn của các đạo diễn.

Trịnh Xuân Thanh, viên đá khóa vòm

Giữa năm 2016, từ một sơ suất do chủ quan của lãnh đạo bộ Công an, Trịnh Xuân Thanh đã tẩu thoát ra nước ngoài. Ngày 15/9/2016, toàn bộ hệ thống bộ xậu của Thanh trong Tổng công ty xây lắp dầu khí PVC, bị bắt hết: Vũ Đức Thuận, Tổng giám đốc, nhân vật thứ hai, Nguyễn Mạnh Tiến, Phó tổng Giám đốc 1; Trương Quốc Dũng, Phó tổng Giám đốc 2; Phạm Tiến Đạt, Kế toán trưởng. Tuy nhiên, đây chỉ là cấp thừa hành. Vũ Đức Thuận và đồng bọn, mặc dù biết và nắm bắt được hết mọi chi tiết diễn biến các vụ việc, và đã khai hết, nhưng không chịu trách nhiệm. Người chủ trương, người trực tiếp giao nhiệm vụ cho họ là Trịnh Xuân Thanh. Và tất nhiên, họ biết, ngay cả Trịnh Xuân Thanh cũng chỉ là cấp thực hiện, nhưng là người nhận trực tiếp.

Chuyện phải hiểu thế này: giá dầu thế giới trượt từ 50 đôla lên xấp xỉ 145 đôla một thùng những năm từ 2006-2011, mỗi năm Việt Nam xuất bán khoảng 20 triệu tấn, tiền lãi ngoài hạch toán lên tới 7-9 tỷ đôla. Số tiền này nằm tại Tài khoản của Tập đoàn Dầu khí. Nếu báo lãi ngoài hạch toán, tức là lãi không do tác động của sản xuất hay quản lý, Tập đoàn dầu khí buộc phải nộp hết về cho ngân sách. Nhà nước có thể giàu có hơn, nhưng cá nhân chẳng ai được gì. Bằng kỹ thuật sổ sách kế toán, có thể làm biến mất các con số lãi một cách không khó khăn, vì không xuất hiện chi phí. Người phát hiện ra số tiền này là ông Vũ Huy Hoàng, nguyên Bộ trưởng bộ Công thương, cơ quan chủ quản của Tập đoàn dầu khí. Thích hợp nhất cho công việc này là người phải từng là kế toán trưởng một công ty lớn và vừa phải là một tổng giám đốc tinh thông luồng lạch quy trình của sản xuất và vòng khép kín của đồng tiền. Không ai có thể thích hợp hơn Đinh La Thăng, từng 5 năm, 1989-1994, kế toán trưởng Tổng công ty Sông Đà, Tổng công ty lớn nhất quốc gia, rồi sau đó, từ 1999 tới 2003, lần lượt kinh qua từ Phó tổng giám đốc, Tổng Giám đốc cho tới 2002 thì vừa là Bí thư đảng ủy, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công ty Sông Đà, vừa làm phó chủ tịch Hội Kế toán ngành Xây dựng, vừa làm ủy viên trung ương Hội Kế toán Quốc gia. Phát hiện ra Đinh La Thăng là nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Trời sinh ra cặp ba hoàn hảo, vì có lẽ cả "trời cũng tối mắt" vì đống tiền kếch xù là của công, ủa Nhà nước, của toàn dân, của chủ nghĩa xã hội, nghĩa là chẳng của ai cả.

Chuyện này, chúng ta đã nói nhiều lần. Chu trình ăn cắp tiền được tổ chức thực hiện như sau: Tập đoàn Dầu khí trình thủ tướng chính phủ duyệt cho phép đầu tư hàng loạt dự án ngoài ngành. Tập Đoàn lập hàng loạt Ban Quản lý dự án tương ứng. Tập Đoàn thành lập Tổng công ty xây lắp Dầu khí làm đầu mối duy nhất nhận và giao các công ty trực thuộc và thầu phụ các dự án xây dựng. Tập đoàn giải ngân cho các Ban Quản lý. Các Ban Quản lý giản ngân cho Tổng Công ty Xây Lắp. Tổng công ty xây lắp tạm ứng vốn và thanh quyết toán với các công ty con và các thầu phụ. Tiền đi ra từ tài khoản sang tài khoản, nhưng đến cấp công ty con và thầu phụ, thì thành quỹ lương và các khoản được chi bằng tiền mặt. Bằng mọi thủ đoạn, lập công ty ma, lập chứng từ khống, lập quyết toán khống, lập báo cáo trượt giá v.v… tiền quay về cho PVC là tiền mặt hoặc được phép thanh toán bằng tiền mặt. Mà tiền mặt thì đi đâu, về đâu, không để lại dấu vết.

Như vậy, tất cả các đầu mối phát ra của đồng tiền là các Ban quản lý Dự án. Đầu mối nhận tiền khai triển dự án duy nhất là Tổng Công ty Xây lắp PVC của Trịnh Xuân Thanh. Tiền từ PVC giải tỏa xuống cho các công ty thi công và các thầu phụ, sẽ được quyết toán sau đó với chỉ một mình PVC. PVC là nơi nhận tiền phát xuống từ trên và nhận tiền quay trở lại từ bên dưới. Trịnh Xuân Thanh vì thế nắm được mọi thứ tiền xuất phát từ các quyết định của Đinh La Thăng, và là người chia tiền từ các khoản nộp lại từ bên dưới. Trịnh Xuân Thanh biết tất cả, nắm và chứng kiến tất cả.

Nhưng rõ ràng, tất cả những khoản tiền đó phải được di chuyển theo một mệnh lệnh thống nhất. Mệnh lệnh đó xuất phát từ đâu? Nếu xuất phát từ ông Thăng, có khả năng, ngay ông Ninh Văn Quỳnh, hay ông Lê Đình Mậu, nguyên kế toán trưởng Tập đoàn Dầu khí có thể không biết, vì khi có quyết định và chữ ký của Chủ tài khoản, chữ ký của Kế toán trưởng chỉ có ý nghĩa làm chứng, nhưng ông Trịnh Xuân Thanh biết, vì ông buộc phải biết tiền nhận về thì dùng vào đâu và tiền thu được thì chuyển về đâu, cho ai.

Như vậy, muốn hoàn chỉnh hồ sơ kết án ông Đinh La Thăng, việc đối chứng của ông Trịnh Xuân Thanh là việc không thể thay thế. Thực hiện chỉ đạo của Tổng Bí thư, việc bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh đương nhiên là nhiệm vụ bất khả kháng. Việc đưa một uỷ viên Bộ chính trị ra toà, và nhất là những cái có thể đến sau phiên toà này có thể làm rung chuyển cả chế độ, xứng đáng được trả giá.

Gọi Trịnh Xuân Thanh là viên đá khoá vòm là đúng, vì Trịnh là trung tâm của vụ án. Ông Dũng, ông Vũ Huy Hoàng và ông Thăng đã dày ông và không ít mạo hiểm để tìm cách "chôn sống" hắn, từ việc phong anh hùng lao động, tới việc đẩy hắn vào rừng Hậu Giang, xa lánh trần thế, nhưng phía bên kia lại bằng mọi giá kiếm và lôi hắn ra bằng được. Phần còn lại là phán xử của định mệnh.

Lôi được Trịnh từ Đức về "tự thú", giống việc gỡ được viên khoá, vòm Tấn Dũng tự sụp. Khó nói được gì về mưu lược của ông Dũng, vì thực chất, cái Gia đình mà ông là Bố già không phải được tổ chức từ một kế hoạch, mà nó hình thành tự phát, gắn kết tự nhiên nhưng lỏng lẻo giữa những kẻ cùng có chung một đức tính tham lam và đốn mạt, nên bây giờ khi bị chọc thủng ở một điểm, nó tự phơi ra toàn bộ sự mông muội của nó.

Chuyện còn đi về đâu?

Ngày 25/11, tại Hà Nội, Thường trực Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng đã họp. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Trưởng ban Chỉ đạo đã chỉ thị: tập trung xét xử vụ Trịnh Xuân Thanh và đồng bọn trong năm 2017, tháng 1 và đầu tháng 2/2018.

Nhưng Trịnh Xuân Thanh dù chưa xử thì thiên hạ cũng đã biết kết quả thế nào. Tội làm thua lỗ và thất thoát 3.300 tỷ đồng, Chuyện tham ô hàng chục tỷ vụ lừa bất động sản của Tổng công ty bất động sản Điện Lực dầu khí, nhất là tội công khai tố cáo và tuyên bố chống lại Tổng bí thư... cứ chỉ theo luật thì Trịnh khó thoát được án tử hình. Nhưng mục đích chính của vụ án Trịnh Xuân Thanh là gì? Ai đã chỉ đaọ Trịnh Xuân Thanh? Trịnh Xuân Thanh thực hiện các chủ trương của ai? Chủ trương biển thủ số tiền 7-9 tỷ đôla trong két Tập Đoàn Dầu Khí VN-PVN là của cá nhân hay có sự thông đồng của nhóm lợi ích? Nhóm này gồm những ai? Thậm chí có thể phải trả lời: Đây là âm mưu biển thủ tiền công hay âm mưu phá hoại, làm sụp đổ chế độ?

Trực tiếp là Đinh La Thăng, vụ án Trịnh phải làm rõ, Trịnh đã có những chỉ thị nào của chính ông Đinh La Thăng? Xử Trịnh Xuân Thanh chỉ để có thể xử Đinh La Thăng.

Vụ án tiếp theo, vì vậy, là vụ xử Đinh La Thăng. Đến lượt vụ án Đinh La Thăng phải được làm rõ câu hỏi: Ai là người đưa ra chủ trương biển thủ số tiền lãi do trượt giá dầu? Nhóm lợi ích đã hình thành như thế nào, và gồm những ai? Mặc dù không xử thì ai cũng biết, đó là bộ ba thiên định: Dũng Hoàng Thăng.

Một trong những sai phạm dẫn đến kỷ luật cách chức uỷ viên bộ chính trị của ông Đinh La Thăng mà báo cáo của Ban kiểm tra Trung ương nêu ra là: "tư vấn để Thủ tướng quyết định chỉ định thầu trái "pháp luật". Ai cũng hiểu cách hành văn này chỉ đơn thuần là cách diễn từ. Thực chất của nó là "thông đồng với Thủ tướng chỉ định thầu trái pháp luật". Đây là mũi tên chỉ đường hướng đi tới của vụ án. Thủ tướng chính phủ không thể quyết định trái pháp luật chỉ do tư vấn không đúng. Ông Dũng cũng từng quyết định cho Formosa, công ty Tàu núp bóng Đài Loan, đầu tư vào nơi hẹp nhất của đất nước, do "tư vấn" của Vũ Kim Cự. Không biết tên đốn mạt nào tư vấn cho ông để Tàu đầu tư vào Bô xít Tây Nguyên?

Tuy vậy, hồi tháng 3, ông Thanh có một thư tố cáo làm dân mạng xôn xao: "Chỉ tính trong 10 năm ông Nguyễn-Tấn-Dũng làm thủ tướng, mỗi năm Việt-Nam xuất bán 20 triệu tấn dầu thô! Với lượng dầu thô ăn cắp khoảng 30% tức là khoảng 6 triệu tấn/năm! Mỗi tấn tính rẻ 600 đô, như vậy là băng đảng ông Nguyễn-Tấn-Dũng và Đinh-La-Thăng đã ăn gọn là 10 x 6 x 600 =36 tỷ đô-la" (ông Trịnh quên Bộ chủ quản của ông Thăng là ông Vũ Huy Hoàng. Ông Thăng có chủ quyền độc lập, nhưng mọi khoản di chuyển trên hạn ngạch, phải báo cáo và được đồng ý của Bộ chủ quản).

Trong trại giam và trước Toà, ông Trịnh sẽ phải khai và làm rõ những cáo buộc này. 36 tỷ đôla, "đó là chưa kể hàng trăm khoản tham nhũng khác từ ngành Dầu khí như mua sắm thiết bị, vật tư, chi phí khai thác, mua sắm tàu bè…" Những khoản tham nhũng này đi đâu, nước nào, ẩn nấp dưới những cái tên thật giả nào... Nghe nói, Luật Magnitsky đã sờ đến và đang khảo cứu những nguồn tiền của ông Dũng và cô con gái Nguyễn Thanh Phượng. Tất cả các khoản tài sản có nguồn gốc tham nhũng sẽ lần lượt được phanh phui và phong tỏa.

Việc bắt giam ông Thăng chứng tỏ ông Trịnh Xuân Thanh đã khai hết và đã khớp cung với những khai báo của các đối tượng khác, đã bị bắt trước đó. Tuy vậy, ông sẽ còn phải khai nhiều nữa, vì chính ông từng viết: "Tất cả những điều này, tôi sẽ lần lượt nêu ra hết".

Như vậy có thể nói ngay được rằng, năm 2018, chỉ quanh vụ việc tại Tập đoàn Dầu khí, sẽ có thêm ít nhất 3 vụ xử tiếp: vụ Đinh La Thăng, vụ Vũ Huy Hoàng và vụ Nguyễn Tấn Dũng.

Và nếu Trịnh Xuân Thanh sắp tới người ta xử tử hình, thì mấy ông kia, sẽ hai ba lần tử hình. Nhưng, sẽ lại tái diễn nghịch lý kiểu cộng sản, độc quyền công lý: chức càng bé càng dễ chết.

Ngày 1/12, thân mẫu ông Dũng mất. Người ta nói đó là điềm báo. Mẹ ông Dũng có phúc dày mới sinh ra được một thủ tướng, nhưng cũng vì phúc lớn mà bà được giải thoát trước khi chứng kiến sự việc khiến đau lòng mọi người làm mẹ. Cũng có thể giác quan đã cho bà biết những gì đang đến vượt quá sức chịu đựng của bà.

Cuộc chiến chống tham nhũng thật giả đến đâu?

Việc dụng mưu để thực hiện việc vây bắt Đinh La Thăng khiến dư luận nghi ngờ tính chính danh và sự đồng tâm của nội bộ Bộ chính trị.

Trong khi tất cả các uỷ viên bộ chính trị (phải) có mặt, việc vắng mặt của trưởng Ban kiểm tra Trung ương không thể ông Trọng không biết. Ai là người phải báo cáo với hội nghị lý do vắng mặt của ông Vượng? và lý do đó là gì? Nếu ông Vượng được giao thực thi một nhiệm vụ đột xuất, đặc biệt và hết sức quan trọng, tại sao Bộ chính trị không được biết? Ông Vượng làm theo lệnh của ai, tại sao, với tư cách gì? Ngược lại, nếu ông Vượng được nói vắng mặt vì một lý do khác, thì là nói dối. Ai chỉ đạo nói dối Bộ chính trị? Đây sẽ là một sai phạm nghiêm trọng, không thể tha thứ. Dù người đó là ai, bất cứ ai, thì người đó cũng dứt khoát bị loại khỏi tư cách uỷ viên Bộ chính trị.

Tại sao Hội đồng Quốc Phòng và An ninh lại họp phiên thứ hai vào đúng buổi chiều cùng ngày, cùng một lúc với cuộc họp bất thường của uỷ ban Thường vụ Quốc Hội?. Cả hai cuộc họp đều cần sự có mặt của bà Ngân chủ tịch Quốc hội, trong bối cảnh không hề có sự cố đột xuất, khẩn trương nào. Ông Quang triệu tập Hội nghị do không được biết có cuộc họp của Thường vụ Quốc hội cùng lúc? Hay ông Quang bị thúc ép triệu tập họp và có trách nhiệm thi hành chỉ thị? Ông Quang, và thậm chí cả ông Phúc, liệu các ông có được biết một sự kiện vô cùng nghiêm trọng đang diễn ra không? Có người thấy ông Phúc ngủ gục xuống bàn cuối cuộc họp Hội đồng An ninh Quốc phòng.

Có gì bất thường khi lệnh khám nhà và bắt tạm giam ông Đinh La Thăng được thực hiện trong khi ông Tô Lâm cả buổi sáng lẫn buổi chiều đều có mặt trong các cuộc họp? Người ta đặt câu hỏi về chuyện trước đây, có nghi vấn chuyện vượt biên của ông Trịnh Xuân Thanh có trợ giúp của bên công an, cùng với chuyện khi Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc đưa về Hà Nội và ra đầu thú thì ông Tô Lâm trả lời báo chí không hề biết. Đây là cách nói ông không chịu trách nhiệm về vụ bắt cóc, và cũng có nghĩa rằng ông không đồng tình với việc bắt cóc này. Chủ trương bắt cóc Trịnh Xuân Thanh nếu không do ông Trọng chỉ đạo, chắc chắn cũng được ông đồng ý. Ông Lâm, nếu không ủng hộ, là không cùng quan điểm với Tổng bí thư. Có tin nói, cả ông Phạm Bình Minh cũng phản đối chuyện bắt cóc, nên bộ Ngoại giao từ đầu chỉ giữ thái độ im lặng. Các cuộc vận động về sau chỉ giao cho ông Vương Đình Huệ, phó thủ tướng phụ trách kinh tế.

Nếu kế hoạch bắt giam ông Đinh La Thăng được tính tới chuyện cách ly cả ông Phúc, ông Quang, ông Tô Lâm, cả ông Phạm Bình Minh, thì sự việc đã trở thành nghiêm trọng. Đương nhiên, không thể cho rằng ông Trọng chống lại mấy ông này, cũng như không thể xem là mấy ông này vào phe với nhau chống lại ông Trọng cùng những người ủng hộ ông Trọng, như ông Vượng và ông Phạm Minh Chính. Nhưng việc làm này cũng như hiện tượng này chứng tỏ một tình trạng có thật là sự chia rẽ đã trở nên trầm trọng trong nội bộ bộ chính trị.

Để loại ông Quang và ông Phúc, hai vật cản có trọng lượng nhất trên con đường dẫn tới vị trí cao nhất của chế độ, người ta đã tạo ra tất cả các loại vũ khí: tham vọng quyền lực, xa rời chủ nghĩa Mác và Chủ nghĩa xã hội, Khai man lý lịch, báo cáo thành tích thiếu trung thực, 27 biểu hiện của suy thoái và diễn biến, quy định mới về khai trừ đảng viên, quy định kiểm tra tài sản của 1000 cán bộ cao cấp, nhất thể hóa, tinh giản hóa cơ cấu bộ máy...

Ông Quang thực sự đã là một xác chết. Ngoài những liên quan tới tham nhũng mà chắc chắn người ta đã có qua các lời khai của các nghi phạm, có nguy cơ dẫn ông tới vành móng ngựa, quy định do ông Vượng vừa ký ban hành lại có thể đưa ông Quang vào vị trí của đối tượng phải xét khai trừ đảng.

Ông Phúc cũng khó thoát khỏi danh sách những kẻ được hưởng phần ăn chia từ các phi vụ tham nhũng kéo dài hàng chục năm, suốt thời kỳ tham nhũng toàn quốc dưới tay ông Dũng. Tài sản chìm nổi của ông cũng đã bị lộ hết, chỉ còn tuỳ thái độ của ông để khui hay không khui ra mà thôi. Gần đây, ông Phúc còn bị gán cho cái mũ xa rời mục tiêu xã hội chủ nghĩa, kiên quyết cải cách hành chính theo mẫu tư bản và triệt thoái doanh nghiệp nhà nước, vô hiệu hoá chủ trương vai trò chủ đạo của kinh tế quốc doanh của Tổng bí thư.

Cho nên, ông Trọng và những kẻ cơ hội quanh ông không hề chống tham nhũng. Các ông chỉ mượn chiếc gậy chống tham nhũng để đoạt lại quyền thống soái sân khấu chính trị, giành lại những vị trí mà nhiều người trong các ông thèm thuồng và ganh tị. Bởi vì cùng lúc hò hét bắt bớ những tên trộm cắp tài sản của dân, các ông vừa chống lại hiệu lực độc lập của Pháp luật. Các ông chống lại tam quyền phân lập, chống lại tự do cạnh tranh chính trị, cạnh tranh quyền cầm quyền. Nguyên nhân của tham nhũng là đặc quyền và tài sản công cộng. Các ông nhân danh chống tham nhũng để bắt người, nhưng các ông khư khư giữ độc quyền phân phát chức vị và chia chác quyền lực. Các ông biến đất đai và tài nguyên quốc gia thành những tài sản vô chủ dưới danh nghĩa "tài sản xã hội chủ nghĩa". Các ông dùng tài sản công làm mồi nhử và nuôi dưỡng tham nhũng.

Trước diễn đàn Quốc hội, ông Dương Trung Quốc, một nghị sĩ 5 nhiệm kỳ liên tục, đã phát biểu: "Chỉ có quan chức mới có thể tham nhũng vì họ mới có quyền lực, còn người dân thì chỉ có thể ăn cướp". "Ở Việt Nam để có quyền lực thì ít nhất phải là đảng viên, nhưng không phải tất cả đảng viên đều có quyền có chức. Thế thì ít nhất chúng ta có thể khoanh được vùng khu trú của căn bệnh này. Tức là chỉ là một số nhỏ có quyền chức trong số 4,5 triệu đảng viên thôi. Như vậy, có thể nói, bệnh tham nhũng là bệnh đảng, bệnh của đảng."

Tham nhũng là bệnh đảng, không phải bệnh xã hội hay của đạo đức. Đã là đảng viên thì tất mắc bệnh tham nhũng. Đã là người thuộc hệ thống đảng thì tất yếu tha hoá. Ông Dũng, khi về nghỉ chính sách, mới nói "ráng làm người tử tế", có nghĩa là còn ở trong hệ thống, thì còn không thể tử tế. Đây là sự thú nhận hệ thống chỉ toàn những người không tử tế, còn lại trong đảng chỉ toàn những kẻ không tử tế, những người khác đang lần lượt bỏ đi. Chính ông Tổng bí thư cũng thừa nhận là tình trạng "chán đảng, khô đoàn, nhạt chính trị" cần được ngăn chặn.

Màn ba, màn bốn của vở diễn Đinh La Thăng, bởi vậy có thể vẫn được diễn, nhưng đạo diễn của nó có thể không phải những người cũ, "nếu giữa chừng xảy ra một biến cố cũng rất tất yếu". Sân khấu đang lộ dần ra những khuôn mặt mới. Một dàn đạo diễn mới. Vương Đình Huệ, Phạm Bình Minh, Vũ Đức Đam, Võ Văn Thưởng ở một bên và phía đối diện là một xã hội dân sự đã đến tuổi trưởng thành. Và người ta sắp đến sẽ lại nói nhiều tới đối thoại xã hội.

12/12/2017
Bùi Quang Vơm
TTHNO

Đôi điều về vụ bắt giữ Đinh La Thăng.

Đồng loạt báo chí đưa tin về vụ bắt giữ Đinh La Thăng, trong luồng thông tin dồn dập ấy người đọc cuốn theo chiều suy nghĩ một tên quan tham đã bị bắt, không phải chỉ dân chúng mà cả một số người đấu tranh dân chủ cũng hồ hởi như vậy.

Hàng chục nhà báo trước kia tung hô Đinh La Thăng bây giờ cũng quay ngoắt lại để hùa theo những kẻ bắt Đinh La Thăng, chỉ lẻ loi một hai người còn muốn bênh Thăng, nhưng đám đông hừng hực quá mạnh nên họ đành nói vài lời rồi thôi. Cả đám nghệ sĩ sân khấu cũng vậy, bình thường đất nước có chuyện gì tệ hại, chúng giả bộ không biết, ai hỏi đến chúng trả lời tôi là nghệ sĩ, không quan tâm đến chính trị. Nhưng nếu có dịp bày tỏ để nịnh bợ đảng, chúng rất nhanh chóng lên tiếng. Cái đám đông nghệ sĩ nhiều đứa trước kia nhận là bạn thân của anh Thăng, trong đó nhiều thằng đàn ông luôn ăn to , nói lớn giờ im thin thít, cũng giống như đám nhà báo từng nịnh anh Thăng, trong đám nghệ sĩ lẻ loi ca sĩ Phương Thanh tỏ lời chia sẻ với anh Thăng trên Facebook.

Bây giờ hỏi đám đông đang hừng hực cổ vũ việc bắt Đinh La Thăng rằng, anh Thăng phạm tội gì.?

Tất cả sẽ trả lời rằng, tội tham nhũng, tội phá hoại đất nước vì làm mất bao nhiêu tiền của nhân dân.

Nếu hỏi tiếp họ tiền nào là của nhân dân. Họ sẽ trả lời tiền từ tài nguyên đất nước là tiền của nhân dân, tiền ấy đáng lẽ dùng cho bệnh viện, y tế , trường học, quốc phòng....nay bị mất đi.

Thế nhưng, nếu tiền đất nước là của nhân dân, thì nhân dân có ngăn được việc bỏ tiền đó ra xây tượng đài hàng ngàn tỷ không, có ngăn được những công trình như bảo tàng ngàn tỷ, khu văn hoá ngàn tỷ...hàng trăm công trình lãng phí như thế, nhân dân chả có quyền gì ngăn cản, đảng quyết rồi là mọi thứ đã song. Lý do của đảng xây tượng đài chỉ là cho dân nghèo ngắm vui mắt.

Nếu hỏi họ Đinh La Thăng tham nhũng, ăn cắp tiền thế nào, ăn cắp bao nhiêu. Tin chắc khó có ai trả lời đúng câu hỏi này, mặc dù luật là phải chính xác, luật không thể nào là cảm hứng như nghe nói, đoán thế, áng chừng vậy...nhưng người ta vẫn hò reo dù không biết chính xác được 51%.

Hãy để ý chi tiết này, trong khi những quan nhỏ đến quan to bị phơi bày khối tài sản khổng lồ từ Nguyễn Xuân Phúc và vợ, con, anh em... đến các quan chức Phạm Sỹ Quý, Trịnh Văn Chiến bí thư Thanh Hoá,  Huỳnh Đức Thơ chủ tịch Đà Nẵng, Thân Đức Nam phó chủ nhiệm văn phòng quốc hội, Trần Văn Truyền tổng thanh tra chính phủ và vô số biệt thự các nơi như Hải Dương, Bắc Ninh...đã bao giờ ai thấy hay nghe thấy về biệt thự , tài sản của Đinh La Thăng chưa.?

Nhiều người sẽ trả lời rằng, nó tức Đinh La Thăng, chuyển tiền ra nước ngoài hết rồi.

Như thế chỉ là nói theo cảm hứng. Cho đến nay khác hẳn với các quan chức khác bị kết tội tham nhũng bị xử và không hề bj xử. Mặc dù bộ máy an ninh, cảnh sát , mật vự và tai mắt giăng khắp nơi, nhưng Nguyễn Phú Trọng và Trần Quốc Vượng dù nôn nóng muốn moi ra một chút tài sản nào đó của Đinh La Thăng để vẽ vời cho dư luận căm phẫn, nhưng đều chưa tìm được. Thăng vào Sài Gòn ở nhà công vụ, nhà ở Hà Nội cũng chung cư. Loại chung cư không phải cao cấp. Những gì để gây căm phẫn cho dư luận chỉ là những câu châm chích về thói uống rượu ngoại như Macallan , Ballantienes 21 năm. Nói thực ra ở tầm cỡ như Đinh La Thăng, việc khách khứa đến thăm mang chai rượu giá vài trăm usd đến biêú thì Thăng tha hồ có rượu uống thường xuyên. Đem chuyện vài chai rượu ra để     làm chứng cứ về sự xa hoa của tầm cỡ một tên tham nhũng gộc như Đinh La Thăng có phải là quá nhỏ bé không.? Lẽ ra phải chứng minh hắn có xe cộ, nhà cửa, du thuyền, đồng hồ, kim cương hay tổ chức sinh nhật, cưới xin ở những khách sạn ngốn tiền tỷ như bao quan chức khác mới xứng.

Và nếu như Đinh La Thăng có chuyển tiền ra nước ngoài, cơ quan an ninh chả khó gì mà tóm được chứng cứ, nhất là lúc Đinh La Thăng đã mạt vận đến lúc này, cần chứng cứ để thuyết phục việc bắt bớ không việc gì mà họ không lôi ra. Chuyển thế nào, ai chuyển hộ, ai đứng tên ..cứ nhìn các vụ khác đều thấy cần lôi ra là công an có đủ.

Quay lại với hai tội danh ở hai vụ việc mà báo chí đưa ra và kết luận đó là căn cứ khởi tố Đinh La Thăng.

Thật nực cười, nó không phải là vài tỷ usd đầu tư ở Venezuela hay hàng trăm ngàn tỷ nào như thiên hạ đồn.

Đó là vụ ký góp vốn vào  Oceanbank của Hà Văn Thắm vay 800 tỷ.  Vụ
này sai thế nào, sai ở chỗ đáng lẽ chỉ được góp 700 tỷ theo quy định, nhưng tổng công ty dầu khí Việt Nam đã góp thành 800 tỷ.

Ông Hoàng Văn Dũng đại diện cho PVN trả lời trước toà rằng từ khi góp vốn, PVN năm nào cũng được chia lợi tức đều đều và cho đến khi xảy ra vụ ngân hàng Oceanbank bất ngờ bị tịch thu theo giá 0 đồng theo lệnh của Nguyễn Xuân Phúc,PVN đã thu lợi tức từ khoản đầu tư này là 244 tỷ đồng.

Quy kết tội của Đinh La Thăng trong vụ này là đã đầu tư thêm 100 tỷ vào OceanBank quá quy định.

Đầu tư lãi ăn đều đều, bỏ chút thêm đầu tư nữa có gì là sai. Hơn nữa việc đánh giá 800 tỷ và 700 tỷ vươt quá quy định đầu tư thế nào còn phải phụ thuộc vào các đánh giá khác như dự định tăng vốn điều lệ của ngân hàng Oceanbank. Năm 2005 - 2009 ngân hàng này đã được PVN đầu tư 400 tỷ dưới sự đồng ý của thủ tướng chính phủ lúc đó, những năm sau Oceanbank tăng vốn điều lệ thì số tiền góp vốn của PVN tăng theo. Việc ngân hàng nhà nước thu mua  ngân hàng cưỡng ép theo lệnh phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc với giá 0 đồng, để rồi thời gian sau lại ra lệnh từ nay không thu mua ngân hàng theo giá 0 đồng nữa. Liệu có phải đây chỉ là âm mưu nhằm triệt hạ Hà Văn Thắm dẫn đến đầy PVN vào thế mất trắng 800 tỷ để quy tội không.?

Tội thứ hai là tội PVN đã chuyển cho PVC tiền ứng trước khi hợp đồng chưa ký kết đẫn đến thiệt hại 51 tỷ đồng tiền lãi. Vụ này diễn giải nôm na thế này, PVN là công ty mẹ, thuê công ty con là PVC làm dự án nhiệt điện Thái Bình 2. Đáng lẽ phải chuyển tiền vào ngày ký hợp đồng, nhưng PVN lại chuyển trước đó. Tính ra làm thế thiệt mất tiền lãi gửi ngân hàng là 51 tỷ.

Tổng hai cái sai này của Đinh La Thăng là chỉ được đầu tư vào Ocenbank 700 tỷ nhưng lại đầu tư thành 800 tỷ, tức chênh 100 tỷ. Chuyển tiền sớm cho PVC trước ngày ký hợp đồng, khiến thiệt hại 51 tỷ đồng.

 Đây là những cái sai của Đinh La Thăng mà báo chí Việt Nam đã đưa mấy ngày nay khi Đinh La Thăng bị bắt. Cũng như vụ Trịnh Xuân Thanh lúc đầu đồn 3200 tỷ bị thất thoát dẫn đến dư luận nghĩ Trịnh Xuân Thanh tham nhũng cả số tiền này nhưng khi đưa ra toà truy tố chỉ là nghi vấn tham nhũng 18 tỷ tiền ở dự án Thanh Hà. Vụ Đinh La Thăng lớn tiếng đồn hàng tỷ usd, nhưng cuối cùng những là những con số vài chục tỷ trên.

Vậy hàng ngàn tỷ Việt Nam Đồng và hàng tỷ usd như tin đồn bấy lâu được tạo ra gây bức xúc dư luận về các đối tượng này, số tiền ấy đi đâu, ai tham nhũng chúng vẫn còn trong màn bí mật. Đấy mới là câu hỏi mà dư luận cần phải đặt ra, cần phải đọc kỹ những thông tin mà báo chí, cơ quan công an đưa để thấy vấn đề lớn nhất tại sao không thấy nói đến. 
Người Buôn Gió

12 tháng 12, 2017

CHUYỆN THÂN MẪU ÔNG NGUYỄN TẤN DŨNG QUA ĐỜI !
Khuya 30/11/2017, Hoàng Lan và bạn bè nhận được tin từ chị Phượng, "bà nội đã đi thật xa.".!
Chị Phượng với những giọt nước mắt lăn dài trên má . Triết mạnh mẽ hơn :
" Tôi lặng lẽ đi về nơi ấy/
Chân trời nam một chiếc lá vàng rơi /"
Vẫn biết rằng Sinh Lão Bệnh Tử, nhưng mất mát này với Chị và đại gia đình là rất lớn.
Ông Ba Dũng vĩnh biệt người mẹ một đời tảo tần,độ lượng, nhân ái và giàu đức hy sinh.
Các anh chị em của Phượng từ nay vắng bóng người phụ nữ mình rất đỗi tự hào, người bà phúc hậu, từ tâm, hết mực yêu thương các cháu .
Bà tên thật là Nguyễn Thị Hường ( tức Mười Hường), chồng bà ( thân phụ của nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng) là ông Nguyễn Tấn Thử (tức Mười Minh), Thường vụ Tỉnh uỷ, chính trị viên Tỉnh đội Kiên Giang, đã hi sinh tại căn cứ U Minh Thượng trong một trận B52 ném bom vào ngày 16/4/1969. Sở chỉ huy các lực lượng vũ trang tỉnh Rạch Giá đã phải hứng chịu bom đạn, ông Phan Thái Quí (tức Chín Quí), Tỉnh đội trưởng Tỉnh đội Kiên Giang, cùng nhiều cán bộ chiến sĩ cũng hi sinh trong trận bom này.
Bà thuỷ chung, thờ chồng, nuôi con, tham gia CM. Bà được tặng nhiều Huân huy chương cao quý.
Tuổi cao, sức yếu, bà vẫn tham gia công tác từ thiện, thăm các trung tâm chăm sóc người già, công đức chùa chiền..
Bà Mười cưỡi hạc về miền mây trắng,ở tuổi thượng thọ 92.
Sẽ không có gì phải nói, nếu như không có những chuyện im lặng đến "khó hiểu" từ truyền thông lề phải.
Bà là vợ một liệt sĩ, mẹ của nguyên Thủ tướng ( người đương nhiên được tổ chức Quốc tang khi qua đời).
Bà là bà nội của Bí thư tỉnh uỷ, và của Trưởng một ban của TW Đoàn. Lẽ thường, bà là người phụ nữ đáng được nhắc tên để tôn vinh.
Vậy mà, trên các cơ quan truyền thông báo chí của Đảng, tuyệt nhiên không thấy một dòng chia buồn hay phân ưu.
Tình đồng chí đẹp đến thế sao ?
Hay họ đang để dành báo Đảng để chia buồn sang Cu Ba, Triều Tiên, Trung Quốc..?
Theo khẩu hiệu "uống nước nhớ nguồn", "tri ân người có công với nước"..mà hàng ngày tuyên giáo của Đảng "ra rả" rao giảng..có phù hợp chưa?
Truyền thống đạo lý của dân tộc đã bị "đạo đức, văn minh" của người Cộng sản bỏ quên chăng?
Thông tin từ Bộ Thông tin và Truyền thông cho biết, tính tới tháng 6/2017, cả nước có 982 cơ quan báo, tạp chí được cấp phép hoạt động.
Cụ thể, số lượng báo in là 193 (Trung ương: 86, địa phương: 107); 639 tạp chí (Trung ương: 525, địa phương: 114); báo điện tử là 150. Thống kê cũng cho thấy, có 17.297 nhà báo được cấp Thẻ nhà báo.
Ông Ba Dũng Ủy viên Trung ương Đảng khóa VI, VII, VIII, IX, X, XI.
Ủy viên Bộ Chính trị khóa VIII, IX, X, XI. Từ tháng 6-1996 đến tháng 8-1997 là Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị khóa VIII.
Đại biểu Quốc hội khóa X, XI, XII, XIII. Từng lãnh đạo nhiều ban ngành, từ Công an, Ban Kinh tế, Ngân hàng...trước khi lên PTT, rùi Thủ Tướng.
Thế nhưng, không thấy báo, tạp chí ngành..đưa tin chứ đừng nói gì các cơ quan ngôn luận "khổng lồ".
Họ ngại, họ sợ sệt, hay họ hèn nhát ?
Họ vô ơn, bạc nghĩa hay họ không muốn "dây" với..lò đã nóng lên rồi ?
Trong "Thói Đời", hơn 400 năm trước, Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm cho ta thấy sự thật về bộ mặt của người đời, nơi đó, đầy rẫy những kẻ hám danh vụ lợi, tầm thường, vì miếng cơm áo quên điều nhân nghiã, dù trong tận đáy lòng, con người cũng biết trọng điều chân thật, ghét sự dối trá, gian manh; mà chỉ những tâm hồn sống từng trải nếm qua mọi cảnh đời mới thấu hiểu được.
"Thế gian biến đổi vũng nên đồi,
Mặn lạt chua cay lẫn ngọt bùi.
Còn bạc còn tiền còn đệ tử,
Hết cơm hết gạo hết ông tôi.
Xưa nay vẫn trọng người chân thực,
Ai nấy nào ưa kẻ đãi bôi.
Ở thế mới hay người thế bạc,
Giàu thì tìm đến, khó tìm lui."
Chính trường VN là "bản sao y" của TQ.
Cứ đất nước nghèo, nợ chồng chất..là đổ hết lên đầu Thủ tướng.
Cứ mất dân chủ, nhân quyền, tù đày bắt bớ..là do Thủ tướng (?)
Tham nhũng tràn lan, kinh tế bê bết, ngoại giao sự cố..trách nhiệm Thủ tướng (?)
Mất đất, mất nhà, oan khiên, tai vạ...là réo Thủ tướng(?)
Có ai chịu khó tìm hiểu xem quyền lực của đất nước này đan chia ra sao ?
Bí thư tỉnh thành, Bộ trưởng..thì Bộ Chính trị quản lý.
Chủ tịch UBND tỉnh thành, Thứ trưởng ( hoặc tương đương) thì Ban Bí thư quản lý.
Thủ tướng có cách chức được các ông các bà đâu? Nếu có, phải chờ Đảng "chém" trước.
Những quyết sách quan trọng về kinh tế, chính trị..đều do BCT ra nghị quyết, cho ý kiến.
Thậm chí, xây dựng một tượng đài, cũng phải Ban Bí thư duyệt mẫu tượng, độ lớn, chiều cao, kinh phí. ( mà các cha có chuyên môn gì đâu ! ).
Đất nước này "đi đâu, về đâu" là do trách nhiệm của cả Bộ chính trị , Ban Bí thư,BCH TW , chứ không phải cá nhân ông Dũng hay ông Phúc .
Sơ lược như vậy, để thấy vì sao tui quý và ngưỡng mộ các ông Thủ tướng. ( Còn ngàn năm công tội của mấy ổng, để lịch sử phán xét)
Quay trở lại chuyện nhà ông Ba. Một làn nữa xin chia buồn cùng đại gia đình. Tặng ông mấy câu thơ sưu tầm :
" Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
• • • • •
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương...
• • •
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười ./
Hoàng Lan 







11 tháng 12, 2017

Vụ bắt giam ông Đinh La Thăng ‘có động cơ chính trị’?


Vụ khởi tố và bắt giam người từng được đánh giá là “ngôi sao đang lên” trên chính trường Việt Nam vẫn tiếp tục gây ra nhiều tranh luận.

Ông Đinh La Thăng gặp Ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry thời còn làm Bí thư Thành ủy TP HCM hồi giữa năm 2016.
Reuters, hãng tin Anh hiện có văn phòng ở Việt Nam, hôm 9/12 đưa tin, những người chỉ trích chính phủ Việt Nam “bày tỏ nghi ngờ rằng cuộc chiến chống tham nhũng có động cơ chính trị” và “nhắm vào những người thân cận với cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng”, người hãng này cho rằng đã “thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực năm 2016” với Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Sau khi bị tước tư cách đại biểu quốc hội, mất đi quyền miễn trừ, ông Đinh La Thăng bị khởi tố và bắt giam hôm 8/12 về “hành vi cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” thời còn làm tại Tập đoàn Dầu khí Quốc gia.

Theo quan sát, vụ bắt giữ ông Thăng là một trong các chủ đề được chia sẻ và bàn luận nhiều nhất trên mạng xã hội ở Việt Nam ba ngày qua.

Reuters cho rằng cuộc chiến chống tham nhũng ở Việt Nam đã nổi lên trên truyền thông khắp thế giới hồi tháng Tám sau khi Đức cáo buộc Hà Nội “bắt cóc” ông Trịnh Xuân Thanh ở Berlin.

Cũng cùng quan điểm, AFP dẫn nhận định của các nhà phân tích cho rằng “các chiến dịch nhắm vào các chính trị gia và các doanh nhân lớn thường là do đấu đá nội bộ, chứ không phải vì cam kết thực sự để chống tham nhũng hoặc cải cách”.

Mời xem video: Tại sao bắt xong Đinh La Thăng 100% sẽ đến lượt Nguyễn Tấn Dũng vô khám?


Hãng tin của Pháp hiện cũng có văn phòng đại diện ở Hà Nội đưa tin rằng Việt Nam hiện đứng thứ 113 trong danh sách 176 nước nơi nạn tham nhũng lan tràn của Tổ chức Minh bạc Quốc tế.

Hôm 5/10, Asia Times đăng bài viết của nhà báo David Hutt từ Phnom Penh, Campuchia, nhận định rằng “xoa dịu sự phẫn nộ của người dân, tăng cường sự kiểm soát trong Đảng, đấu tranh phe phái, cải thiện hình ảnh của lĩnh vực nhà nước và củng cố niềm tin của các nhà đầu tư nước ngoài có thể là một số nguyên nhân khiến cho Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiến hành chiến dịch chống tham nhũng quyết liệt”.

(VOA)
TTHNO

6 tháng 12, 2017

Phúc Trọng thư hùng (2.)

Phân tích và nhận định của Người Buôn Gió
Đối phó với việc Nguyễn Xuân Phúc dùng thanh tra chính phủ lật lại những sai trái ở Ciputra thời mình làm bí thư thành uỷ Hà Nội, đương kim tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có một nước cờ đầy khôn ngoan thể hiện bản chất lọc lõi chính trường.

Ngày 25 tháng 11 Nguyễn Phú Trọng triệu họp Ban phòng chống tham nhũng của Đảng do Trọng làm trưởng ban, đich thân Nguyễn Phú Trọng điều khiển phiên họp và đưa ra những việc cần làm của ban này trong thời giạn tới.

Ban phòng chống tham nhũng là ban quyền lực lớn nhất của đảng để xử lý những vấn đề tham nhũng, phải có sự thông qua của ban này thì toà án, công an, viện kiểm sát tiến hành những bước tiếp theo. Trong khối lượng công việc mà Trọng chỉ đạo ban này sắp tới đây làm không có đề cập đến sai phạm đất đai Hà Nội thời Nguyễn Phú Trọng làm tổng bí thư.

Điều này có nghĩa Trọng đã vô hiệu hoá được chiêu thanh tra của Phúc về mình. Nếu Phúc quyết lật lại vụ việc sai phạm ở Ciputra cũng không được những thành viên có thế lực trong Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng hỗ trợ, bởi ban này đang phải làm những việc khác mà Trọng giao.

Thành viên của Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng trung ương đảng không có tên thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Trưởng ban là Nguyễn Phú Trọng, phó thường trực là Phan Đình Trạc người mà Trọng mới cất nhắc vào Ban Bí Thư, các phó ban khác như Trần Quốc Vượng, Phạm Minh Chính đều đang là tay chân thân tín của Trọng, các thành viên còn lại đều không thuộc chính phủ quản lý ngoại trừ đơn độc ông tổng thanh tra chính phủ Lê Minh Khải do Nguyễn Xuân Phúc mới đề nghị thay Phan Văn Sáu.

Một điểm rất đáng chú ý là các thành viên trong ban trên đang nỗ lực đẩy tiến độ xây dưng sân bay Long Thành. Uỷ viên Bộ chính trị Trần Quốc Vượng và Phạm Minh Chính đã thúc ép được quốc hội phê duyệt dự án sân bay này một cách nhanh chóng nhất.

http://nld.com.vn/thoi-su/lam-san-bay-long-thanh-ong-pham-minh-chinh-tha-thiet-de-nghi-tiet-kiem-chi-20171027110222514.htm

Dự án này là nguồn tiền béo bở mang về cho phe Nguyễn Phú Trọng, bởi những đối tác xây sân bay Long Thành sẽ là những nhà thầu Trung Quốc với đại gia Vũ Văn Tiền. Đại gia Vũ Văn Tiền còn gọi là Tiền Còi  người đang xôn xao dự luận với những dự án hàng chục tỷ usd và việc kiến nghị thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc để hợp tác với nhà thầu Trung Quốc xây sân bay Long Thành.

http://vietnamnet.vn/vn/kinh-doanh/dau-tu/dai-gia-vu-van-tien-de-xuat-bat-tay-voi-doanh-nghiep-trung-quoc-xay-san-bay-long-thanh-394967.html

Trước đây khi đi xúc tiến đầu tư hồi quý 1 năm 2017 ở các tỉnh, đến Thái Bình thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã hứa hẹn với Tiền Còi nếu Phúc làm tổng bí thư ở hội nghị trung ương 6, Phúc sẽ cho Tiền Còi những dự án tốt nhất, đổi lại Tiền Còi vận động Phạm Minh Chính, Trần Quốc Vượng ủng hộ Phúc làm tổng bí thư. Nhưng cuối cùng việc bất thành, âm mưu soán đạt chức tổng bí thư bại lộ. Tiền Còi đã tấu những lời hứa hẹn của Phúc đến Chính, Vượng.  Và vì thế đã dẫn đến quyết định của phe tổng bí thư dằn mặt Nguyễn Xuân Phúc bằng quyết định thành lập đoàn kiểm tra của Ban Bí Thư vào chính phủ.

 Đứng trước thủ đoạn Nguyễn Phú Trọng dùng quyền lực tổng bí thư chỉ đạo Ban phòng chống tham nhũng, Ban bí thư, ban kiểm tra trung ương để vô hiệu hoá kết luận của thanh tra chính phủ về sai phạm ở Ciputra cách đây 15 năm, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã ra quyết định ngăn chặn nạn đầu cơ đất ở sân bay Long Thành, chỉ đạo quyết liệt không để xảy ra những tiêu cực ở dự án này. Đây là một chiến lược cực kỳ xuất sắc của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, đánh thẳng vào kho lương địch, đe doạ cắt nguồn tiền bạc của bọn Trần Quốc Vượng và Phạm Minh Chính. Thủ tướng đã gửi thông điệp đến cho hai kẻ tay sai của Nguyễn Phú Trọng rằng, nếu như chúng hùa theo Trọng nữa, thì những miếng mồi béo bở ở sân bay Long Thành chúng đừng hòng mơ đến.

https://news.zing.vn/ngan-chan-tuyet-doi-dau-co-dat-xung-quanh-san-bay-long-thanh-post798203.html

Song song với việc đe doạ các tay chân của Trọng ở sân bay Long Thành, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ban hành nghị quyết 122 của chính phủ về việc đơn giản hoá 52 thủ tục hành chính cho quân đội về chinh sách hành chính, khám chữa bệnh, khen thưởng. Đây cũng là một nước cờ cao tay của Nguyễn Xuân Phúc, một mặt đe doạ cắt miếng ăn của đám đệ tử Nguyễn Phú Trọng, mặt khác ban hành nghị quyết để mua chuộc các sĩ quan quân đội để lấy sự ủng hộ của họ về phía mình.

 Nguyễn Phú Trọng còn đang gặp phải một vấn đề đau đầu vì ảnh hưởng ngoại giao Việt Đức, ông ta  ở tuổi đã cao và uy tín bắt đầù có nhiều dấu hiệu cho thấy giảm sút trong nội bộ đảng. Chắc hẳn nếu ở hội nghị trung ương năm 2018 tới đây ông ta không giới thiệu được tay chân của mình như Phạm Minh Chính, Trần Quốc Vượng làm tổng bí thư kế nhiệm. Lúc đó hẳn đám Chính, Vượng chỉ còn cách quay sang bắt tay với Phúc để còn có miếng ăn, miếng để.

 Trong năm 2018 tới đây trận thư hùng giữa Phúc và Trọng sẽ càng trở nên quyết liệt hơn, đó là lúc  đoàn kiểm tra do ban bí thư thành lập, dẫn đầu bởi chánh văn phòng trung ương đảng Nguyễn Văn Nên đưa ra kết quả thanh tra có làm Phúc nguy ngập hay không. Nếu Phúc qua được đòn thanh tra nà của Ban Bí Thư do Trọng xúi dục, chắc chắn lúc đó ngày tàn của Nguyễn Phú Trọng sẽ đến rất nhanh.

 Sự thay đổi nhân sự ở Đà Nẵng, miền Trung đã khiến cho thủ tướng có thêm nhiều ảnh hưởng ở khu vực này. Tại Đà Nẵng trong phiên họp Apec vừa qua, Phúc đã thể hiện vai trò thủ lĩnh miền Trung khi dẫn Huỳnh Đức Thơ tiếp kiến Tập Cận Bình. Khu vực miền Nam trước nay chưa hề bao giờ ưa thích Nguyễn Phú Trọng, giữa việc phải chọn ủng hộ một tổng bí thư miền Trung như Nguyễn Xuân Phúc và những kẻ khác như Nguyễn Phú Trọng chắc chắn họ sẽ nghiêng về phía Phúc nhiều hơn.

 Trước mắt thời gian này Nguyễn Phú Trọng còn có những lợi thế, nhưng chỉ vài tháng nữa thôi, tình hình sẽ khác hẳn, theo thời gian sức mạnh của Nguyễn Xuân Phúc sẽ càng ngày mạnh hơn.

Hãy nhớ lúc mới lên chức thủ tướng, Phúc sang thăm Trung Quốc được Tập Cận Bình đón tiếp với nghi lễ trọng vọng nhất, như một sự tín nhiệm đánh giá cao về tương lai Nguyễn Xuân Phúc.