14 tháng 9, 2017

Rút dây động rừng

Ai phải chịu trách nhiệm "luôn chuyển chui" Trịnh Xuân Thanh về Hậu Giang và ứng cử ĐBQH?


Theo thông tin báo chí:” Thanh từng là Chủ tịch HĐQT của Tổng công ty Xây lắp dầu khí (PVC) thuộc PVN từ tháng 2/2009 đến tháng 5/2013.

Nụ cười "phớ lớ" khi nhận chức của Trịnh Xuân Thanh
Đến tháng 9/2013, thời điểm con số lỗ của PVC lên tới hàng nghìn tỷ, ông Trịnh Xuân Thanh bất ngờ rời khỏi vị trí chủ tịch PVC và được bổ nhiệm giữ chức Phó chánh văn phòng Bộ Công thương - Trưởng đại diện Văn phòng miền Trung của Bộ Công thương tại Đà Nẵng.

Không lâu sau đó, ông Trịnh Xuân Thanh tiếp tục được Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng bổ nhiệm giữ chức vụ Vụ trưởng - Trưởng ban Đổi mới doanh nghiệp Bộ Công thương. Đến tháng 5/2015, ông Thanh tiếp tục được luân chuyển làm Phó chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang nhiệm kỳ 2011-2016…”


Cũng theo thông tin báo chí, trong năm 2012, Thanh tra Chính phủ đã thanh tra Tập đoàn Dầu khí trong đó có PVC, khi báo chí hỏi về việc điều chuyển Trịnh Xuân Thanh từ PVC về Bộ Công thương, Phó tổng Thanh tra Chính phủ Ngô Văn Khánh đã cho biết: “Thanh tra Chính phủ chỉ có trách nhiệm kiến nghị xử lý cán bộ vi phạm đến với đơn vị quản lý Nhà nước.

Việc xử lý sai phạm không thuộc trách nhiệm của Thanh tra Chính phủ, mà do đơn vị quản lý cán bộ đó xử lý", ông Khánh nói rõ.

Phó Tổng thanh tra Chính phủ cho biết thêm, một số dự án lớn có liêm quan tới PVC đã, đang thanh tra (nhà máy nhiên liệu Xăng sinh học ở Phú Thọ, Xơ sợi Đình Vũ ở Hải Phòng…) bước đầu cho thấy, PVC có sai phạm.

“Một số dự án, PVC được giao thầu với tư cách tổng thầu. Toàn bộ việc thực hiện hợp đồng với tư cách nhà thầu, PVC có vi phạm, khuyết điểm.

Căn cứ vào những vi phạm đó, chúng tôi sẽ kiến nghị xử lý theo đúng quy định của pháp luật”, ông Khánh nói.”


Liên quan đến việc bổ nhiệm ông Thanh và những vi phạm trước khi được bổ nhiệm, Ban Bí thư từng kết luận từ 4/10/2013: “Đồng chí Trịnh Xuân Thanh là người chịu trách nhiệm chính về các khuyết điểm, vi phạm và thua lỗ ở Tổng Công ty cổ phần xây lắp dầu khí Việt Nam, lãnh đạo Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam đánh giá không hoàn thành nhiệm vụ và cho thôi các chức vụ Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng Công ty.

Mặc dù đồng chí không đủ điều kiện, tiêu chuẩn để được đề bạt, bổ nhiệm, quy hoạch các chức vụ cao hơn và không thuộc diện cán bộ luân chuyển theo Thông báo kết luận số 146-TB/TW, ngày 04/10/2013 của Bộ Chính trị khóa XI. Nhưng đồng chí vẫn đề nghị và để các cơ quan chức năng làm quy trình tiếp nhận, bổ nhiệm các chức danh lãnh đạo ở Bộ Công Thương và tỉnh Hậu Giang là thể hiện sự thiếu trung thực, thiếu trách nhiệm và thiếu gương mẫu.

Những khuyết điểm, vi phạm của ông Trịnh Xuân Thanh rất nghiêm trọng, gây bức xúc trong dư luận, làm ảnh hưởng đến uy tín của Đảng, Nhà nước và cá nhân ông này. Trong quá trình kiểm điểm, ông Trịnh Xuân Thanh chưa nghiêm túc, thiếu trung thực; chưa thành khẩn, tự giác nhận các vi phạm, khuyết điểm…”


Như vậy, việc bổ nhiệm một cán bộ như Trịnh Xuân Thanh đã có sai phạm lớn trong giai đoạn đảm nhận chức trách Chủ tịch Hội đồng quản trị PVC, sai phạm này đã được Thanh Tra Chính phủ kết luận và kiến nghị xử lý; Sai phạm của Trịnh Xuân Thanh đã được Ban Bí thư có kết luận bằng văn bản khá nặng nề về năng lực, phẩm chất thế mà BT Vũ Huy Hoàng vẫn cất nhắc, bổ nhiệm Trịnh Xuân Thanh vào một loạt ghế tại Bộ Công thương ?

Như vậy, ông Vũ Huy Hoàng đã phạm tội cố ý làm trái chứ không phải là vô tình làm trái Điều 165 của bộ Luật Hình sự...

Tiếp tay cho việc cố ý làm trái này của BT Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng còn có Thứ trưởng Bộ Nội vụ Trần Anh Tuấn và một Phó Ban ban tổ chức TW ông Trần Lưu Hải…Bởi vì, những chức trách mà Trịnh Xuân Thanh đảm nhận thuộc diện quản lý của Bộ Chính trị, Ban tổ chức TW và Bộ Nội vụ…

Riêng việc điều chuyển Trịnh Xuân Thanh về Hậu Giang, cơ cấu để Thanh ứng cử đại biểu Quốc hội chắc chắn không thuộc phạm vi trách nhiệm của mấy ông thứ trưởng Bộ Nội vụ và Phó ban Tổ chức TW…vì những phần việc này không bao giờ được phân cấp cho cấp phó ?!

Nghị quyết số 11-NQ-TW ngày 25/1/2002 về việc luân chuyển cán bộ lãnh đạo và quản lý đã quy định: “Ban Tổ chức Trung ương chủ trì phối hợp với cấp uỷ và các ban đảng có liên quan giúp Bộ Chính trị, Ban Bí thư xây dựng kế hoạch luân chuyển cán bộ thuộc diện Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý và giúp Bộ Chính trị đôn đốc, kiểm tra việc thực hiện Nghị quyết trong toàn Đảng, định kỳ tổng hợp tình hình báo cáo Bộ Chính trị…”

Như vậy việc “ chuyện luân chuyển chui” này không thể quy trách nhiệm cho một mình ông Trần Lưu Hải phải chịu trách nhiệm và với hình thức kỷ luật cảnh cáo…Ông Trần Lưu Hải chỉ phải một mình gánh chịu trách nhiệm ở những phần việc được phân cấp và nếu làm sai ?

Chắc chắn ông Trần Lưu Hải không được phân cấp chuyện luân chuyển cán bộ thuộc diện quản lý của Bộ Chính trị và Ban Bí thư như Trịnh Xuân Thanh; Đối với việc luân chuyển Trịnh Xuân Thanh về Hậu Giang thì bản thân Trưởng ban tố chức TW cũng chỉ là người giúp việc Bộ Chính trị, ông Hải nếu đã ký việc luân chuyển này là “ký trộm, ký chui” vượt, trái thẩm quyền…

Do đó, Ban Kiểm tra TW đề nghị hình thức ký luật cảnh cáo với ông Trần Lưu Hải là không công minh, trái Điều lệ Đảng, vi phạm pháp luật nhà nước…

Ủy ban kiểm tra TW cần phải bạch hóa việc ông Trần Lưu Hải ký luân chuyển Trịnh Xuân Thanh về Hậu Giang, đảm nhận chức vụ Phó chủ tịch Hậu Giang; Trần Lưu Hải chỉ chịu ở mức cảnh cáo nếu ký thừa lệnh, theo lệnh của người khác. Nếu ông Trần Lưu Hải tự ý ký, không thông qua Trưởng ban Tổ chức TW thì đây là hành vi phải bị khai trừ khỏi Đảng và phải bị xử lý về mặt hình sự vì liên quan tới tội danh: Tội cố ý làm trái-Điều 165 của Bộ Luật hình sự…

Trưởng ban tổ chức TW Tô Huy Rứa là thành viên của Bộ Chính trị và Ban Bí thư chắc chắn đã tham gia việc bàn thảo để ra văn bản kết luận về Trịnh Xuân Thanh, tất phải biết rõ về Trịnh Xuân Thanh, vậy thì tại sao lại lờ cho Phó ban, người giúp việc mình ký quyết định luân chuyển Trịnh Xuân Thanh về Hậu Giang trái với Nghị quyết của Bộ Chính trị?

Tại sao Ban Bí thư, Bộ Chính trị đã nhận được kết luận và kiến nghị của Thanh tra Chính phủ về các sai phạm của PVC và Trịnh Xuân Thanh; đã ra văn bản kết luận rất nặng về cá nhân Trịnh Xuân Thanh mà tại sao lại không chỉ đạo Ban cán sự Đảng Bộ Công thương có hình thức kỷ luật với Trịnh Xuân Thanh ?

Phải chăng do ngay từ 2013, Bộ Chính trị và Ban Bí thư cũng đã hữu khuynh, thiếu kiên quyết, nghiêm minh trong việc xử lý Trịnh Xuân Thanh, nương nhẹ Trịnh Xuân Thanh nên Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng mới làm càn, dấn lên đẩy Trịnh Xuân Thanh đi tiếp vào Hậu Giang?

Bây giờ nếu đưa ông Vũ Huy Hoàng ra xử lý đến nơi đến chốn về mặt hình sự thì Bộ chính trị và Ban Bí thư, Trưởng ban Tổ chức TW không thể không liên đới chịu trách nhiệm ? Cái khó của việc “đánh chuột sợ vỡ bình” chính là ở cái chốt khóa này đây ?

Việc bổ sung Trịnh Xuân Thanh vào ban chấp hành tỉnh ủy Hậu Giang, phải có quyết định của Ban Bí thư? Vậy ông Lê Hồng Anh là Thường trực Ban Bí thư giai đoạn 2013-2015, có biết việc luân chuyển này không và đã phân công ai ký bổ sung Trịnh Xuân Thanh vào cấp ủy của đảng bộ tỉnh Hậu Giang ?

Báo chí đã đưa tin về việc để bổ sung ông Lê Trương Hải Hiếu tham gia Ban chấp hành đảng bộ TPHCM thì Ban Bí thư phải ký quyết định này; Do vậy, Trịnh Xuân Thanh được bổ sung cấp ủy Hậu Giang cũng tương tự như thế, phải do Ban Bí thư ký quyết định? Nếu không có quyết định của Ban Bí thư mà vẫn ngồi chỗm hỗm thì Bí thư tỉnh ủy Hậu Giang đã vi phạm Điều lệ Đảng nghiêm trọng ?
Dư luận không thể không đặt dấu hỏi về kết luận sau đây của Ban bí thư:“Mặc dù đồng chí không đủ điều kiện, tiêu chuẩn để được đề bạt, bổ nhiệm, quy hoạch các chức vụ cao hơn và không thuộc diện cán bộ luân chuyển theo Thông báo kết luận số 146-TB/TW, ngày 04/10/2013 của Bộ Chính trị khóa XI. Nhưng đồng chí vẫn đề nghị và để các cơ quan chức năng làm quy trình tiếp nhận, bổ nhiệm các chức danh lãnh đạo ở Bộ Công Thương và tỉnh Hậu Giang là thể hiện sự thiếu trung thực, thiếu trách nhiệm và thiếu gương mẫu…”

Làm sao Trịnh Xuân Thanh tự mình đề bạt, ra quyết định, luân chuyển mình về Hậu Giang được ? Bây giờ Ban Bí thư lại đổ cho Thanh không trung thực, do lỗi Thanh đề nghị nên mới được bổ nhiệm thì quả là nực cười…
Qua vụ này cho thấy nếu quy trách nhiệm vụ luân chuyển, bổ sung vào tỉnh ủy Hậu Giang và ứng viên đại biểu Quốc hội của Trịnh Xuân Thanh theo “quy trình chui”, bất chấp điều lệ Đảng và luật pháp nhà nước cho một mình Phó ban Tổ chức TW Trần Lưu Hải, Thứ trưởng Bộ Nội vụ Trần Anh Tuấn và Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng phải chịu trách nhiệm là không công minh, là nhẹ trên nặng dưới…

Qua vụ Trịnh Xuân Thanh đổ bể làm tóe loe ra cái chuyện một mặt Bộ Chính trị, Ban Bí thư rất biết và đã kết luận rất nặng nề về các sai phạm của Trịnh Xuân Thanh từ năm 2013; tay phải thảo quyết định ra thông báo:” “Đồng chí Trịnh Xuân Thanh là người chịu trách nhiệm chính về các khuyết điểm, vi phạm và thua lỗ ở Tổng Công ty cổ phần xây lắp dầu khí Việt Nam, lãnh đạo Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam đánh giá không hoàn thành nhiệm vụ và cho thôi các chức vụ Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng Công ty…”

Còn tay trái thì lại ký quyết định bổ sung Trịnh Xuân Thanh vào tỉnh ủy Hậu Giang? Lờ cho Phó ban tổ chức TW ký quyết định luân chuyển Thanh về Hậu Giang để ứng cử đại biểu Quốc hội ?

( Còn nữa…)

Phạm Viết Đào

(Blog Phạm Viết Đào)

Chuyện bịa, nhưng vẫn phải suy nghĩ


Bùa hộ mệnh!


Nhà nó có nghề gia truyền, làm bún chả. Nó mang cái nghề đó vào thành phố này mở quán ăn. 

Quán ăn ngay mặt tiền, mới non một tháng đã nức tiếng, khách ăn ra, vào tấp nập. Nhưng …như người đời nói: “ Mật ở đâu ruồi bâu đến đó!”. Đầu tiên là ông phường, mặt mày bặm trợn đến quán, quát tháo:

- Ai cho mày mở quán bún chả ở đây! Không biết có thông báo của phường, phố này không được mở quán ăn, làm ô nhiễm môi trường.
Hình minh họa

Nó rất thắc mắc, chỉ ngay quán phở nằm đối diện:

- Thế sao quán phở kia lại được mở, mà của tôi, phường không cho?

Ông đại diện phường giải thích:

- Quán phở ấy mở được ba năm nay rồi, lúc ấy phường chưa cấm, còn bây giờ cấm…

Nó lúng túng, thì ông ấy nói nhỏ:

- Thôi, bây giờ tao viết một cái giấy xử lý hành chính, lẽ ra chú mày phải nộp ba triệu, nhưng tao ghi một triệu, còn một triệu chú mày nộp “bên ngoài” gọi là tiền “ trà nước” cho phường. Phường nghèo lắm! 

Chẳng còn cách nào khác nó bấm bụng lấy tiền nộp.

Thế đã xong đâu, lại đến ông quản lý đô thị, bắt nó nộp phí vỉa hè. Cũng lẽ ra, như các ông ấy nói với nó, là ba trăm nghìn đồng một tháng, nhưng chỉ lấy hai trăm, ghi trong giấy một trăm, một trăm bên ngoài, chi “bồi dưỡng” cho anh, chị em trong đội quản lý đô thị, suốt ngày “ đội nắng” giữ cảnh đẹp thành phố!!!

Tiếp đến “ ông” phòng thuế, “ bà” quản lý thị trường…đến hoạch họe , đủ các kiểu mà cuối cùng, nó phải chi một khoản “để ngoài sổ sách” cho các “ bố”, các “bà” ấy mới thoát…nợ!

Mặt mày nó ủ rũ, chán không thể tả, cứ như thế này làm sao mà buôn bán, mà phát huy thương hiệu!
Thì vừa may… nó có quý nhân phù trợ!

Tối ấy có một xe bóng lộn, đẹp ơi là đẹp đỗ trước của quán. Từ trên xe bước xuống là một thanh niên dáng bụi đời, nét mặt ngổ ngáo, mặc áo cộc , lộ hai bắp tay xăm vằn vệt, cổ đeo sợi dây chuyền to như “xích hỏa lò”, quần jin, đi giày cốp, tóc nhuộm xanh, đỏ, nhìn phát ớn! Người thanh niên bước vào quán, bu xung quanh là bốn, năm người nữa, ai cũng tỏ vẻ khúm núm, săng sái. Người thanh niên ấy đứng giữa quán, quan sát rồi chỉ một cái bàn trong góc, lập tức mấy người kia đến kéo ghế, lấy khăn trong túi ra lau bàn, lau mặt ghế…lau giầy khi người thanh niên này ngồi xuống.

Nó nhìn, biết ngay là nhân vật “ghê gớm”, cần phục vụ chu đáo. Nó bảo nhân viên chuẩn bị món ăn cẩn thận, sạch, đẹp…cho người thanh niên này ăn ngon miêng.

Không phụ lòng tốt của nó, người thanh niên cùng đám thuộc hạ ăn ngon lành, khen nức nở.

Sau bữa ăn, người thanh niên gọi nó đến:

- Rất cảm ơn anh đã cho chúng tôi một “ trận” bún chả cá trên cả tuyệt vời, rất đúng với lời đồn và sự lan truyền. Bắt đầu từ tuần sau, đúng ngày này, giờ này, chiếc bàn này là của tôi, anh không cho bất cứ ai, kể cả ông to, bà lớn, ngồi vào!

- Dạ! Thưa anh…nhỡ đâu… họ muốn, ví như …mấy ông phường, phòng thuế, quản lý thị trường – Nó buộc nói thật, vì mấy ông, mấy bà ấy vào quán của nó tự nhiên như vào buồng ngủ, ngồi tự nhiên y như vào toa lét, tiền ăn không thèm trả…

- Không được! Chỗ này là chỗ của tôi – Người thanh niên quát – Chỗ này không phải là chỗ của lũ ấy. Mà sao anh có vẻ sợ bọn ấy thế nhỉ?

Không sợ sao được, nước mắt ngắn, dài, giọng thiểu não, nó kể lại những chuyện bị hành. Người thanh niên nghe chăm chú, cười miệt thị, nói khẳng định:

- Bắt đầu từ ngày mai không thằng nào dám “hành” quán của anh nữa, đặc biệt chúng phải trả lại hết tiền ăn chặn, anh tin đi. Nhưng anh phải giữ chỗ này cho tôi. Không giữ, tôi cho người đốt quán. Rõ chưa! 

Ra khỏi quán, người thanh niên chửi đổng:

- Đ…mẹ mấy thằng mất dạy, ăn bẩn, tao trị.

Nghe người thanh niên chửi, nó toát mồ hôi hột. Bỏ mẹ rồi! Đúng là thằng trùm xã hội đen, nó mới hành động, ăn nói ngổ ngáo như thế, người ta sợ nó đến thế! Thăng ấy cứ đến đây, không trước thì sau, quán bún chả sẽ thành “bãi chiến trường”. 

Sao số nó “ đen “ như thế này!

“ Đen” còn hơn phân người bị bệnh lỵ. Hết bị bọn phường, thuế, quản lý thị trường…hành, giờ đến xã hội đen…

Mạt thật rồi. Con ơi!

Cả đêm không ngủ được, nó tính dời quán. 


Thì sáng ra, chưa kịp đánh răng nó thấy, hết ông đại diện phường, phòng quản lý đô thị, thuế đến bà quản lý thị trường…mang tiền “ ăn chặn” đến trả lại cho nó. Ai cũng cười nhăn nhở, nói cảm động, mong nó bỏ qua:

- Thôi, anh cứ mở quán tự nhiên, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi đến quán ăn là trả liền, không lấy tiền ngoài sổ sách, thực hiện đúng luật nhà nước, không vòi vĩnh…

Nhận lại tiền, nó ngạc nhiên, không hiểu cơ sự. Một người trong bọn giải thích:

- Tối qua con ông Chủ tịch thành phố gọi điện cho chúng tôi, chúng tôi sợ quá! Anh có gặp anh ấy, nhớ nói, chúng tôi trả anh hết tiền rồi nhé!

Trần Kỳ Trung

(FB Trần Kỳ Trung)

Đả hổ diệt ruồi


LUẬT SƯ BÀO CHỮA CHO NGUYỄN XUÂN SƠN , LỘ RA GÓC KHUẤT VỀ ĐINH LA THĂNG - Huy Đức quyết tâm đào mồ chôn Đinh La Thăng.

Góc tối của Đinh La Thăng và OceanBank bắt đầu lộ dần


Huy Đức: Oceanbank không cần 800 tỷ góp vốn - đừng ngạc nhiên khi mai mốt ta biết 800 tỷ này vào túi ai - OceanBank cần dòng tiền lên tới 500 nghìn tỷ của PVN đi qua tài khoản của mình. Và đây, các góc tối bắt đầu lộ dần:

..........

Xử vụ OceanBank: Ông Đinh La Thăng ký văn bản yêu cầu gửi tiền vào OceanBank

Tham gia bào chữa cho bị cáo Nguyễn Xuân Sơn, cựu TGĐ Oceanbank, luật sư Nguyễn Minh Tâm nêu ý kiến cho rằng Viện Kiểm sát đã bỏ qua những chi tiết quan trọng “đẩy” Nguyễn Xuân Sơn vào con đường chết.

Theo cáo buộc của Viện Kiểm sát, Nguyễn Xuân Sơn đã lợi dụng uy tín, vị thế và sự phụ thuộc của OceanBank vào nguồn tiền của PVN để gây áp lực và chi phối lãnh đạo OceanBank phải chi tiền lãi ngoài, nhằm thực hiện mục đích cá nhân.

Luật sư Nguyễn Minh Tâm đã trưng ra văn bản ngày 7/9/2010 do Chủ tịch HĐTV Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (PVN) Đinh La Thăng ký. Đó là văn bản số 6843 yêu cầu các đơn vị thành viên thuộc PVN và các nhà thầu dầu khí phải thực hiện mở tài khoản tại OceanBank, thực hiện các giao dịch qua tài khoản tại OceanBank bao gồm: cấp phát vốn, thanh toán, gửi tiền, và các dịch vụ tài chính khác, trong đó có các quan hệ tài chính giữa các đơn vị với nhau.

“Các đơn vị khẩn trương phối hợp với OeanBank thực hiện và phải báo cáo kết quả về Tập đoàn trước ngày 15/10/2010”, nội dung văn bản chỉ đạo.

Văn bản thể hiện rất rõ tinh thần chỉ đạo của ông Đinh La Thăng. Luật sư Tâm cho rằng không cần xét hình thức chỉ đạo, cần phải xét nội dung chỉ đạo và đây là chỉ đạo của Chủ tịch HĐTV chứ không phải của TGĐ PVN.
Luật sư Nguyễn Minh Tâm
“Điều này có ý nghĩa rất quan trọng để xác định hành vi của Nguyễn Xuân Sơn, từ nội dung đó có thể rút ra kết luận quan hệ giữa PVN và OceanBankd đã được hai Chủ tịch của hai đơn vị thống nhất, thỏa thuận và triển khai cam kết hỗ trợ tối đa trước khi Nguyễn Xuân Sơn được PVN giới thiệu sang OceanBank công tác. Kể cả thời gian sau khi Nguyễn Xuân Sơn thôi chức TGĐ OceanBank để về làm Phó TGĐ PVN”, luật sư Tâm nhấn mạnh.

Về mặt pháp lý, quan hệ giữa hai pháp nhân PVN và OceanBank đã được xác lập bằng văn bản thỏa thuận cam kết tháng 9/2008 do chính ông Đinh La Thăng ký với Hà Văn Thắm với các cam kết rõ ràng về nghĩa vụ của PVN trong việc hỗ trợ OceanBank thực hiện các dịch vụ ngân hàng.

Hơn nữa, sau đó tinh thần và nội dung văn bản thỏa thuận này còn được chính TGĐ PVN và đích thân Chủ tịch PVN quán triệt đến từng đơn vị thuộc Tập đoàn bằng văn bản đã nêu trên.

“Từ đó có thể suy ra, ở PVN không ai có thể làm trái thỏa thuận cam kết đó để thực hiện mục đích cá nhân, kể cả Nguyễn Xuân Sơn. Tài thánh cũng không cho phép Nguyễn Xuân Sơn làm trái quy định tại văn bản này. Nguyễn Xuân Sơn có dám dùng tư cách cá nhân yêu cầu các đơn vị gửi tiền vào PVN hay không? Đương nhiên là không! Vì thế không thể quy buộc Nguyễn Xuân Sơn đã lợi dụng uy tín, vị thế và sự phụ thuộc của OceanBank vào nguồn tiền của PVN để gây áp lực và chi phối lãnh đạo OceanBank phải chi tiền lãi ngoài, nhằm thực hiện mục đích cá nhân.

Suy nghĩ này không được chứng minh, trong khi đó trách nhiệm của VKS là phải chứng minh. Nếu không chứng minh được sẽ không thể kết tội Nguyễn Xuân Sơn tham ô, từ đó không thể đề nghị mức án tử hình đối với Nguyễn Xuân Sơn"-  Luật sư Nguyễn Minh Tâm bào chữa cho bị cáo Nguyễn Xuân Sơn.

Trước đó, đại diện Viện Kiểm sát trong phần luận tội đã đề nghị xử phạt Nguyễn Xuân Sơn từ 16-18 năm tù về tội cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng; chung thân về tội lạm dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản; tử hình về tội tham ô. Tổng hợp buộc bị cáo Sơn chấp hành hình phạt tử hình.

PV

(Infonet)

Khoác áo nào thì cũng vẫn là nó

Phạm Trần
14-9-2017

Giáo sư Tương Lai (tên thật là Nguyễn Phước Tương, sinh năm 1936 tại Thừa Thiên – Huế) là một nhà nghiên cứu xã hội học, văn hóa, sinh sống tại Thành phố Hồ Chí Minh. Từ năm 1988 – 1999, ông là Viện trưởng, Viện Xã hội học Việt Nam. Từ năm 1990 – 2006, ông là thành viên nhóm tư vấn các thủ tướng Cộng sản Việt Nam là Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải.“Tôi là Tương Lai, vào Đảng Lao Động Việt Nam ngày 6.1.1959, đảng do Hồ Chí Minh sáng lập và lãnh đạo, sau này đổi tên thành Đảng Cộng sản Việt Nam, hôm nay 2.9.2017 tuyên bố dứt bỏ mọi liên hệ với Đảng của Nguyễn Phú Trọng đang thao túng, để tiếp tục chiến đấu với tư cách một đảng viên Đảng Lao Động Việt Nam như ngày tuyên thệ đứng vào hàng ngũ Đảng của Hồ Chí Minh.”
Số 1, báo Nhân Dân, cơ quan trung ương của Đảng Lao Động VN, nay là đảng CSVN. Nguồn: ĐHQG Hà Nội.
Với các chức danh vừa kể, ông Tương Lai là một trí thức cao cấp trong ruột của đảng Cộng sản Việt Nam đương thời, hậu thân của đảng Lao Động. Nhưng cái gốc của đảng Lao Động, lại bắt rễ từ đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đầu tiên do ông Hồ Chí Minh (còn mang tên Nguyễn Tất Thành) thành lập ngày 3 tháng 2 năm 1930 tại Hồng Kông, theo chỉ đạo của Đệ Tam Quốc tế Cộng sản. Sau đó ông Hồ lại thay áo thành đảng Cộng sản Đông Dương vào tháng 10/1930, theo lệnh của Đông Phương Bộ, một bộ phận của Đệ Tam Quốc tế Cộng sản.
Theo tài liệu của Bách khoa toàn thư mở (BKTT) thì Đệ tam Quốc tế Cộng sản được thành lập vào tháng 3 năm 1919 ở Moskva dưới sự lãnh đạo của Vladimir Ilyich Lenin.
Như vậy, rõ ràng ông Hồ là cán bộ của Cộng sản Quốc tế và được sử dụng để nhiễm độc Cộng sản vào bán đảo Đông Dương gồm Việt Nam, Lào và Cao Miên, dưới danh nghĩa “chống thực dân, phong kiến và đấu tranh dành độc lập”.
TỪ CỘNG SẢN SANG ĐÔNG DƯƠNG
Quay ngược thời gian, theo tài liệu của Bách khoa Tòan thư mở (BKTT) thì: “Việc thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam do chỉ thị của Đông Phương Bộ (là một bộ phận của Đệ Tam Quốc tế) yêu cầu Nguyễn Ái Quốc triệu tập các đại biểu cộng sản Việt Nam họp từ ngày 6 tháng 1 năm 1930 đến ngày 8 tháng 2 năm 1930 tại Hương Cảng, trên cơ sở thống nhất ba tổ chức cộng sản tại Đông Dương (Đông Dương Cộng sản Đảng và An Nam Cộng sản Đảng; thành viên từ một nhóm thứ ba tên là Đông Dương Cộng sản Liên đoàn không kịp có mặt). Hội nghị hợp nhất này diễn ra tại căn nhà của một công nhân ở bán đảo Cửu Long (Kowloon) từ ngày 6 tháng 1 đến ngày 8 tháng 2 năm 1930, đúng vào dịp Tết năm Canh Ngọ.”
Thành phần tham dự được kể: “Tham dự Hội nghị có 2 đại biểu Đông Dương Cộng sản Đảng (Trịnh Đình Cửu và Nguyễn Đức Cảnh), 2 đại biểu An Nam Cộng sản Đảng (Nguyễn Thiệu và Châu Văn Liêm) và 3 đại biểu ở nước ngoài (có Nguyễn Ái Quốc, Hồ Tùng Mậu, Lê Hồng Sơn, đại biểu của Quốc tế Cộng sản). Hội nghị quyết định thành lập một tổ chức cộng sản duy nhất, lấy tên là Đảng Cộng sản Việt Nam, thông qua một số văn kiện quan trọng như: Chính cương vắn tắt, Sách lược vắn tắt, Chương trình tóm tắt, Điều lệ vắn tắt của Đảng, Lời kêu gọi. Ngày 24 tháng 2 năm 1930, Đông Dương Cộng sản Liên đoàn chính thức gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Báo cáo chính trị của Hồ Chí Minh tại Đại hội II ghi ngày thành lập Đảng là 6 tháng 1 nhưng Nghị quyết tại Đại hội III năm 1960 đổi là ngày 3 tháng 2 năm 1930.
Nhưng chỉ 8 tháng sau, tài liệu cho biết: “Tại Hội nghị Ban chấp hành Trung ương, họp Hội nghị lần thứ nhất tại Hồng Kông từ ngày 14 đến 31 tháng 10 năm 1930, tên của đảng được đổi thành Đảng Cộng sản Đông Dương theo yêu cầu của Quốc tế thứ ba (Quốc tế Cộng sản) và Trần Phú được bầu làm Tổng Bí thư đầu tiên.”
Từ sau Đại hội này, đảng của ông Hồ rút vào hoạt động bí mật dưới danh nghĩa đảng Cộng sản Đông Dương.
Vì vậy, Luận cương Chính trị của đảng đã viết: “Điều kiện cốt yếu cho sự thắng lợi của cuộc cách mạng ở Đông Dương là cần phải có một Đảng Cộng sản có một đường chánh trị đúng, có kỷ luật, tập trung, mật thiết liên lạc với quần chúng, và từng trải tranh đấu mà trưởng thành. Đảng là đội tiền phong của vô sản giai cấp lấy chủ nghĩa Các Mác và Lênin làm gốc mà đại biểu quyền lợi chánh và lâu dài, chung cho cả giai cấp vô sản ở Đông Dương, và lãnh đạo vô sản giai cấp Đông Dương ra tranh đấu để đạt được mục đích cuối cùng của vô sản là chủ nghĩa cộng sản.”
Sự lệ thuộc hoàn toàn vào Cộng sản Nga còn được ghi trong Điều lệ của Đảng Cộng sản Đông Dương, tại Đại hội lần thứ nhất ngày 29 tháng 3 năm 1935.
Điều này viết: “Đảng Cộng sản Đông Dương, đội tiền phong duy nhất của vô sản giai cấp, tranh đấu để thu phục đa số quần chúng vô sản, lãnh đạo nông dân lao động và tất thảy quần chúng lao động khác, chỉ huy họ làm cách mạng phản đế và điền địa (mưu cho Đông Dương được hoàn toàn độc lập, dân cày được ruộng đất, các dân tộc thiểu số được giải phóng), lập chính quyền Xôviết công nông binh, đặng dự bị điều kiện tranh đấu thực hiện vô sản chuyên chính, kiến thiết xã hội chủ nghĩa là thời kỳ đầu của cộng sản chủ nghĩa theo chương trình của Quốc tế Cộng sản.”
Đối với đảng viên, Điều lệ đòi họ: “Phải tự nâng cao trình độ chánh trị của mình, phải học tập chủ nghĩa Mác – Lênin và hết thảy các nghị quyết quan trọng của Đảng và các vấn đề chánh trị và tổ chức, phải giải thích cho quần chúng không có chân Đảng những nghị quyết của Đảng và Quốc tế Cộng sản.”
Nhưng ngoài mặt, ông Hồ lại phát động chiến tranh dưới chiếc áo giả mạo Mặt trận Việt Minh, ra đời ngày 19-5-1941 để gọi là “giải phóng, giành độc lập cho dân tộc và phát triển đất nước.”
Sự giấu mặt Cộng sản của ông Hồ đã được tác giả Võ Nguyên Giáp, Đại tướng Quân đội CSVN tiết lộ trong Chương 4 của cuốn “Đường Tới Điện Biên Phủ”, rằng: “Mặt trận Việt Minh là cách lựa chọn đúng đắn của Nguyễn Ai Quốc để giành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Ngày Tổng khởi nghĩa năm 1945 mới có 5.000 đảng viên, nay đã thành một đội ngũ đông đảo: 760.000 người. Trong kháng chiến, mọi hoạt động của Đảng, cũng như những sinh hoạt của đảng viên, vẫn tiến hành bí mật. Chỉ đôi khi những người cộng sản mới xuất hiện dưới danh nghĩa “hội viên Hội Nghiên cứu chủ nghĩa Mác”.
Chính vì mưu mô lấy chiếc áo “Mặt trận Việt Minh” che mặt Cộng sản mà hàng chục ngàn người Việt Nam yêu nước, trong số có nhiều trí thức và thương gia đã mắc bẫy của Việt Minh để lao đầu vào lửa đạn hy sinh cho một lý tưởng, khi biết sai lầm thì đã qúa muộn.
Vì vậy điều được gọi là ông Hồ ra đi tìm được cứu nước chứa được bao nhiêu phầm trăm là sự thật?
LAO ĐỘNG RA ĐỜI
Nhưng tại sao Đông Dương lại đổi thành Lao Động?
Giải thích điều này, Tướng Giáp viết: “Đầu năm 1950, sau khi đi gặp các đảng bạn Liên Xô và Trung Quốc trở về, Bác bàn với Trung ương đã tới lúc Đảng ra hoạt động công khai. Tình hình cách mạng trong nước cũng như trên thế giới đã thay đổi nhiều. Qua những năm lãnh đạo cách mạng, lãnh đạo kháng chiến, uy tín của Đảng trong nhân dân đã trở thành tuyệt đối. Các nước xã hội chủ nghĩa đã công nhận nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Sự xuất hiện công khai của Đảng sẽ mang lại một nguồn động viên mới trong nhân dân thúc đẩy cuộn kháng chiến sớm đi tới thắng lợi. Nhưng xét cả về bối cảnh quốc tế cũng như tình hình trong nước, để tập hợp quần chúng thật rộng rãi như chủ trương của Đảng nhiều năm qua, và hạn chế sự tuyên truyền xuyên tạc của kẻ thù, Đảng cần có một cái tên mới. Bác đề nghị lấy tên Đảng Lao động Việt Nam. Việc thay đổi tên Đảng không phải là vấn đề riêng của cách mạng Việt Nam mà còn liên quan đến cách mạng Lào và Campuhia.”
Sự ra đời của đảng Lao Động, con đẻ của Cộng sản Đông Dương, ngày 19 tháng 2 năm 1951 tại xã Vinh Quang, huyện Chêm Hóa, tỉnh Tuyên Quang chẳng qua chỉ để xoá đi thất bại đòan kết toàn dân của ông Hồ, sau khi đảng CSVN đã phản bội những cam kết hợp tác chân chính với các đảng phái Quốc gia trong Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến năm 1946.
Đồng thời cũng đã được hai đảng Cộng sản Liên Xô và Trung Quốc đồng ý.
Vì vậy Tuyên ngôn của đảng Lao Động phổ biến ngày ấy xác nhận:
“Chủ nghĩa của Đảng là chủ nghĩa Mác – Lênin.
Nguyên tắc tổ chức của Đảng là dân chủ tập trung.
Kỷ luật của Đảng là kỷ luật nghiêm ngặt và tự giác.
Chính sách của Đảng là chính sách ích quốc lợi dân.
Luật phát triển của Đảng là phê bình và tự phê bình.”
Nhiệm vụ chính của Đảng Lao động Việt Nam hiện nay là:
Đoàn kết, lãnh đạo giai cấp công nhân, nhân dân lao động và toàn thể dân tộc để tiêu diệt thực dân Pháp xâm lược, đánh đổ bọn can thiệp Mỹ, đưa kháng chiến đến thắng lợi hoàn toàn, làm cho nước nhà độc lập và thống nhất thực sự.
Đảng Lao động Việt Nam hết sức ủng hộ Chính phủ Dân chủ Cộng hoà, đoàn kết và cộng tác chặt chẽ với các đảng phái, các đoàn thể trong Mặt trận Liên-Việt, để thực hiện dân chủ nhân dân về mọi mặt: chính trị, kinh tế, xã hội, vǎn hoá.
Trong Chính cương, đảng này còn cam đoan: “Giai đoạn thứ nhất, nhiệm vụ chủ yếu là hoàn thành giải phóng dân tộc; giai đoạn thứ hai, nhiệm vụ chủ yếu là xóa bỏ những di tích phong kiến và nửa phong kiến, thực hiện triệt để người cày có ruộng, phát triển kỹ nghệ, hoàn chỉnh chế độ dân chủ nhân dân; giai đoạn thứ ba, nhiệm vụ chủ yếu là xây dựng cơ sở cho chủ nghĩa xã hội, tiến lên thực hiện chủ nghĩa xã hội.”
CHỦ NGHĨA NGỌAI LAI
Về mặt tư tưởng chính trị, đảng của ông Hồ, dù có thay hình đổi dạng như con Tắc Kè từ ngày thành lập 3/2/1930, thì chủ nghĩa ngọai lai Cộng sản từng bị lên án đã giết chết hơn 100 triệu người trên thế giới, trong số này có cả ở Việt Nam, Trung Hoa và Nga Sô, vẫn được lãnh đạo Cộng sản Việt Nam nhắm mắt đội lên đấu tung hô và tôn thờ.
Bằng chứng như Điều lệ của đảng Lao Động Việt Nam đã xác nhận mối quan hệ mật thiết với Chủ nghĩa Cộng sản ở Liên Xô (Liên bang Xô Viết) và tư tưởng Cộng sản của Mao Trạch Đông bên Tầu: “Đảng Lao động Việt Nam lấy chủ nghĩa Mác – Ǎngghen – Lênin – Xtalin và tư tưởng Mao Trạch Đông kết hợp với thực tiễn cách mạng Việt Nam làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động của Đảng.”
Đàng viên thì phải: “Luôn luôn cố gắng nâng cao trình độ chính trị, trau dồi tư tưởng của mình bằng cách học tập chủ nghĩa Mác – Ǎngghen – Lênin – Xtalin và tư tưởng Mao Trạch Đông.”
Tuy nhiên, đến Đại hội Đảng lần thứ 3 (1960) thì điều lệ đảng xóa bỏ chữ “Engels, Stalin và tư tưởng Mao Trạch Đông”,và từ Đại hội Đảng lần thứ 7 (1991) thêm vào chữ “tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Do đó, đảng này đã viết lại rằng: “Đảng lao động Việt Nam lấy chủ nghĩa Marx – Lenin làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động của Đảng. Đảng Lao động Việt Nam đi đường lối quần chúng trong mọi hoạt động của mình. Đảng Lao động Việt Nam tổ chức theo nguyên tắc tập trung dân chủ và có kỷ luật rất nghiêm minh. Tập trung dân chủ là nguyên tắc tổ chức cǎn bản của Đảng.”
Cương lĩnh của đảng năm 1991 xác định: “Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc. Đảng lấy chủ nghĩa Marx – Engels – Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, lấy tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản.
Cương lĩnh bổ sung, phát triển năm 2011 ghi tiếp: “Đảng lấy chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, lấy tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản.
Tư tưởng Hồ Chí Minh là một hệ thống quan điểm toàn diện và sâu sắc về những vấn đề cơ bản của cách mạng Việt Nam, kết quả của sự vận dụng và phát triển sáng tạo chủ nghĩa Mác – Lênin vào điều kiện cụ thể của nước ta, kế thừa và phát triển các giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tiếp thu tinh hoa văn hoá nhân loại; là tài sản tinh thần vô cùng to lớn và quý giá của Đảng và dân tộc ta, mãi mãi soi đường cho sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta giành thắng lợi.
Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
Như vậy, trong suốt chiều dài lịch sử 87 năm có mặt trên đất nước Việt Nam, từ đảng Cộng sản đầu tiên cho đến Đông Dương,Lao Động rồi lại quay về với Cộng sản từ 1976, những người Cộng sản đã nhúng tay vào máu dân tộc dòng dã 30 năm từ 1945 đến 1975.
Riêng cái tên Lao Động, được rêu rao trá hình tổng cộng 24 năm cầm quyền từ 1951 đến 1975, đã làm tan hoang đất nước và gây ra rất nhiều tội ác đẫm máu trong các vụ án Cải cách Ruộng đất ở miền Bắc từ 1953 đến 1956 với hàng chục ngàn nạn nhân bị xử oan. Con số người bị hành quyết được phỏng định từ 15,000 đến 25,000 người. Nổi tiếng và oan nghiệt nhất là Bà Nguyễn Thị Năm, hay Cát Hanh Long (tên một hiệu buôn do bà làm chủ ở Hải Phòng), một ân nhân của nhiều lãnh đạo hàng đầu của đảng CSVN khi còn kháng chiến như: Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Hoàng Hữu Nhân, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ Quốc Uy, Hoàng Thế Thiện, Lê Thanh Nghị.
Ngoài ra còn phải kể đến tội ác của Lao Động trong vụ án Nhân văn Giai Phẩm 1955-1958; Vụ án “Tổ chức chống Ðảng, chống Nhà nước ta, đi theo chủ nghĩa xét lại hiện đại và làm tình báo cho nước ngoài”, hay còn gọi là vụ án Xét Lại Chống Đảng, bắt đầu từ 1963 cho mãi đến 1973.
Ở trong miền Nam của Chính quyền Việt Nam Cộng hòa, cái đảng Lao Động này đã mang quân xâm lược miền Nam từ 1954 đến 1975; là thủ phạm giết người trong cuộc được gọi là “tổng tiến công và nổi dậy” Tết Mậu Thân năm 1968 nói chung và thảm sát gần 8,000 người ở Huế nói riêng.
Tổn thất dân sự trong cuộc nội chiến do đảng Lao Động chủ động gây ra được ước tính từ 1,000,000 đến 4,000,000 người.
Ngoài ra, cũng cái đảng Lao Động này, sau đó lại mang tên Cộng sản từ năm 1976, sau khi chiến tranh kết thúc, còn nhúng tay vào các vụ làm chết hay mất tích của hàng chục ngàn quân và dân người miền Nam bị bắt vào các trại tù lao động giả danh cải tạo hay trên đường vuợt biển, vượt biên tìm tự do từ sau ngày quân Cộng sản miền Bắc chiếm miền Nam tháng 4/1975.
Như vậy, trong trường hợp Giáo sư Tương Lai, người đã dũng cảm tuyên “dứt bỏ mọi liên hệ với Đảng (Cộng sản) của Nguyễn Phú Trọng đang thao túng, để tiếp tục chiến đấu với tư cách một đảng viên Đảng Lao Động Việt Nam như ngày tuyên thệ đứng vào hàng ngũ Đảng của Hồ Chí Minh” thì có cán cân nào đo được quyêt định của ông?
Hay ta cũng cần phải gọi hồn nguyên lãnh tụ Trung Hoa Đặng Tiểu Bình để yêu cầu ông giải thích tại sao ông đã nói câu: “Mèo đen hay mèo trắng không quan trọng miễn là nó bắt được chuột”?
Chuyện oái oăm của Giáo sư Tương Lai là liệu ông có sợ vỡ bình khi đánh chuột, hay chúng cũng cá mè một lứa vì đảng CSVN của ông Trọng cũng chỉ là hậu thân của đảng Lao Động do chính ông Hồ Chí Minh đổi tên thay cho Đảng Cộng sản Đông Dương ngày 19 tháng 2 năm 1951?

Tiếng gọi hồn từ cõi ma

Báo Việt Nam và blogger, nhà báo Huy Đức, dồn dập đăng bài được cho là có mục tiêu “dọn đường” cho việc bắt ông Đinh La Thăng, cựu chủ tịch Tập Đoàn Dầu Khí Việt Nam (PetroVietnam), cựu ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSVN, cựu bí thư Thành Ủy Sài Gòn.

Ông Đinh La Thăng. (Hình: Báo điện tử Zing)
Báo Tuổi Trẻ hôm 13 Tháng Chín đăng bài “800 tỷ đồng (hơn $35 triệu) của dầu khí ‘bốc hơi’ thế nào?” không nêu đích danh tên ông Thăng như ghi chú “Chủ Tịch Hội Đồng Thành Viên PetroVietnam ký văn bản trình thủ tướng cho phép PetroVietnam góp vốn vào OceanBank hôm 30 Tháng Chín, 2008.”

Trong phiên tòa “đại án” OceanBank, PetroVietnam tham gia với tư cách nguyên đơn dân sự, được xác định mất 800 tỷ đồng trong vụ án này.

Trên trang Facebook cá nhân, nhà báo Huy Đức viết rõ hơn: “Đinh La Thăng cho phép góp 800 tỷ đồng triệu, tương đương 20% vốn điều lệ vào OceanBank. Ông Thăng đã biến ngân hàng này trở thành ‘dịch vụ nội bộ’ của PetroVietnam, các đơn vị thành viên đều phải mở tài khoản tại đây. Bản chất của vụ án này là ‘tham ô’ chứ không phải là ‘cố ý làm trái.’”

“…Chỉ vì xác định không chính xác tội danh, cơ quan điều tra đã mất rất nhiều thời gian với 35 cán bộ chi nhánh ngân hàng thay vì tập trung điều tra các quan tham ở PetroVietnam, đặc biệt là ông Đinh La Thăng. Nếu chỉ xử những người làm công ăn lương ở OceanBank mà không xử các quan chức PetroVietnam ăn chia tiền lãi suất ngoài sổ sách thì vụ án rất dễ bị đi lạc hướng,” ông viết tiếp.

“Nếu không truy cứu trách nhiệm hình sự ông Đinh La Thăng thì trong vụ PetroVietnam, coi như các cơ quan chống tham nhũng chỉ ‘lượm củi khô,’ chỉ bắt đám thừa hành mà để lọt thủ phạm, để lọt kẻ cầm đầu; những đồng phạm như Nguyễn Xuân Sơn, Ninh Văn Quỳnh… ai hiểu nội tình PetroVietnam đều biết, họ không oan, nhưng ở một mức độ nào đó họ đều là nạn nhân của Thăng,” ông viết thêm.

Ông Huy Đức khiến người ta ngạc nhiên khi liên tiếp đăng các post về Đinh La Thăng trên mạng xã hội với những lời lẽ ngày càng gay gắt.

Một bài của ông Huy Đức gần đây viết: “Vô [tù] sớm đỡ đau tim, ông Thăng. ‘Một ngày tù, nghìn thu ở ngoài’ nhưng một ngày thấp thỏm nằm chờ lại cũng bằng nghìn thu ở tù.”

“Coi kỹ hồ sơ, từ vụ 800 tỷ tới vụ Junin II, công nhận ông Thăng quả là rất gian manh. Từ gần chục năm trước mà ông đã toan tính, cài thế, đẩy tội cho đàn em. Nếu C46 làm tới nơi thì đối tượng bị khởi tố phải lên đến hàng trăm…,” ông viết.

“Chính sách một lựa chọn của ông Thăng, ‘tiền hoặc là một tờ A4,’ đã tha hóa nhiều thế hệ cán bộ. Có thể ông biết rõ, sắp sửa có những ‘tờ A4’ xướng tên mình. Đừng loay hoay ở ngoài để rồi nghe một tiếng còi xe cũng giật thót mình. Hãy nộp lại tiền và nhận tội để tìm một giấc ngủ không cần Macallan30, cho dù là trên sàn bê tông lạnh,” theo Facebook nhà báo Huy Đức.

Cũng trong hôm 13 Tháng Chín, hãng Reuters đăng bài nói họ tiếp cận được tài liệu cho thấy chính phủ thời ông Nguyễn Tấn Dũng “xóa tội” cho ông Trịnh Xuân Thanh, người được cho là nhân vật thân tín với ông Đinh La Thăng.

Theo một lá thư đề ngày 18 Tháng Năm, 2015, được cho là của Bộ Trưởng Thương Mại Vũ Huy Hoàng (thời điểm đó) gửi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông Thanh “nhận trách nhiệm” nhưng chính phủ “không thấy có dấu hiệu tiêu cực” liên quan đến ông ta.

“Do vậy, các cơ quan đồng ý không áp dụng biện pháp kỷ luật đối với ông Thanh,” bức thư viết.

Bài báo của Reuters cũng đề cập về những người đang bị điều tra liên quan đến hoạt động của PetroVietnam và nói rằng ông Đinh La Thăng là nhân vật chính trị cao cấp nhất “bị ngã ngựa” khi mất chức bí thư Thành Ủy Sài Gòn và bị loại khỏi Bộ Chính Trị.

“Các cuộc điều tra đang tiếp tục nhắm vào PetroVietnam và Bộ Thương Mại, cũng như Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam.”

“Có trông đợi rằng có thêm nhiều thành viên của chính quyền thời ông Dũng sẽ bị truy tố,” theo Reuters.

PVĐ Blog


Điếm đực Sài thành
Bánh Mì ... Bánh Bao ...
Là tiếng "Lóng" mới tại VN ngày nay ...Hắn là sinh viên tốt nghiệp đại học, thất nghiệp dài dài, bèn ra nghề chạy xe ôm gần cả năm nay để kiếm cơm, sống qua ngày. Nhưng, so với những quái xế chuyên nghiệp tại thành Hồ,...hắn còn kém họ xa lơ xa lắc về mặt kiến thức giang hồ mà họ tích lũy được ngoài đường phố; vì vậy, có những trường hợp cần thỏa mãn nhu cầu của khách, nhất là những khách ở tỉnh khác lên Sài gòn, hắn đành chịu thua. Đôi khi hắn bị họ gọi ngược lại là “quái xế Hai Lúa” thế mới đau chớ! Hãy nghe hắn tâm sự về nghề lái xe ôm.
Lái xe ôm là một nghề kiếm sống thật đơn giản, đổ mồ hôi để đổi bát cơm, manh áo một cách lương thiện. Xe ôm phân chia làm 4 giai cấp: “cá tra” những người lái xe ôm được rước khách ngay tại các xa cảng miền Đông hoặc miền Tây, lực lượng nầy mặc đồng phục, áo thun màu xanh hoặc màu vàng, có ghi ký hiệu đàng hoàng.

Thí dụ tại bến xe Miền Đông: “Tài đêm BXMĐ P...QBT” thu nhập của họ rất cao và chịu sự quản lý chặc chẻ của đội bảo vệ xa cảng. Tập trung trước cổng số 2 là đội xe ôm “cá chốt”, chỉ được phép đón khách ở ngoài cổng xa cảng. Còn lái xe ôm hạng bét là “cá lòng tong”, hành nghề xe ôm tự do, chạy rong ngoài đường phố để bắt khách, nên thu nhập rất thấp. Sau khi trừ tiền xăng nhớt cho chiếc xe Suzuki cà tàng, cũng còn 5, 6 chục ngàn đủ tiền cơm, cà phê, thuốc lá cho một ngày. Tôi thuộc loại xe ôm “cá lòng tong”. Còn đội siêu xe ôm “hoàng gia”, họ ăn mặc rất lịch lãm, comlpe, cà vạt hẳn hoi, chơi toàn xe xịn đời mới như Honda, Dylan, Yamaha, Suzuki Avenis... chuyên phục vụ khách tại phi trường Tân Sơn Nhất.

Chuyện buồn cười mới xảy ra ngoài hôm qua. Vào khoảng 10 giờ sáng, tôi đang xách xe không, chạy cầu âu trên đường Cách Mạng Tháng Tám gần miệt Ngã Tư Bảy Hiền thì gặp một thiếu phụ sồn sồn, béo tròn, vẫy tay gọi, nhờ tôi chở đi tìm mua “bánh mì”. Tưởng thật, tôi mời bà ta lên xe, chạy một lèo ra Chợ cũ Sài Gòn, vì bánh mì ở đây thơm ngon nổi tiếng nhất thành đô. Đến nơi, tôi mời bà ta xuống xe đi thì bà ta cười, nói: “Chị muốn đi tìm “bánh mì”, nhưng không phải bánh mì loại nầy,” vừa nói bàn tay phải của bà ta di động mất trật tự xuống “vùng cấm địa” của tôi, nói. “Chị muốn mua bánh mì loại nầy thôi hà!”


À, thì bây giờ tôi mới hiểu bà nầy thuộc loại bà già ham vui, tiếng lóng “bánh mì” là ám chỉ mại dâm nam; còn “bành bèo” ám chỉ mại dâm nữ. Tiếng lóng nầy xưa rồi, ít ai dùng tới. Tiếng lóng bây giờ, giới giang hồ dùng từ hiện đại hơn nhiều, bọn “mãi dâm nam” thì họ gọi là heo nọc. Heo nọc được chia ra làm ba hạng: “heo độc”, “heo bầy” và cuối cùng là “heo 4 Đ ”. Đây là một tệ nạn xã hội nhức nhối trong thời buổi “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN”. Món ăn chơi gì mà cánh đàn ông hưởng thụ được thì đàn bà cũng đâu có chịu thua kém. Cụm từ “bán trôn nuôi miệng” dành cho giới chị em ta, còn bọn mãi dâm nam bán cái gì nuôi miệng đây? Nghĩ hoài mà không ra, chẳng lẽ dùng từ “bán ... nuôi miệng”? Mà “heo độc” khác với “heo bầy” và “heo 4 Đ” như thế nào? Khách mua dâm, đa số là mấy bà sồn sồn tuổi từ 50 trở lên, phần đông từ miền Tây lên Sài Gòn buôn bán chuyến, xa gia đình đi mua vui. Giới giang hồ đánh giá và phân loại bọn mãi dâm nam như sau:


HEO ĐỘC là heo đực giống thượng thặng, hoạt động độc lập, rất đắt giá, thường là các mệnh phụ phu nhân của “cán bộ gộc”, vợ các đại gia hoặc những tên tư bản đỏ mới dám đụng tới. Họ là những thanh niên khỏe mạnh, vai u, thịt bắp luôn luôn khoát lên mình bộ vó sang trọng, đắc tiền như: quần soóc, áo thun Adidas, giày Nike, đồng hồ Omega hay Rolex và cái điện thoại di động luôn luôn kè bên mình.... Bãi đáp thường trực của họ là mấy quán cà phê nằm trên đường Phạm Ngọc Thạch, quận 3.


Có vào thử nơi nầy mới biết hư thực ra sao! Không phải những “heo độc” là những chàng vai thịt bắp đâu nghen! Nhưng, đấy không phải là tiêu chuẩn cần thiết. Ngược lại, có những chàng đẹp trai, dáng người mảnh khảnh thư sinh như Alain Delon, cái tướng trói gà không chặc, cũng đắc khách như thường. Khi khách làng chơi là phụ nữ có tâm hồn lãng mạng, rất thích hạng người nầy để nhớ lại cái phút ban đầu lưu luyến ấy...Còn những mệnh phụ có máu Võ Tắc Thiên hay Từ Hy Thái Hậu thì khoái mấy anh chàng vai u thịt bắp như võ sĩ đô vật bên Mỹ. Khi khách hàng có nhu cầu cần thiết là liên lạc với nhau bằng điện thoại di động. Giá mỗi lần “xuất chuồng” đi nhảy sô có thể lên đến 4, 5 vé (400, 500 USD), bèo lắm thì cũng được 1 hoặc 2 vé.

HEO BẦY là những mãi dâm nam hoạt động trong đường dây, có tổ chức hẳn hòi. Theo sự đánh giá trong giới làng chơi phụ nữ thì “heo bầy” không thể nào so bì được với “heo độc” về hình thức bên ngoài cũng như mức thu nhập. Giá mỗi lần đi sô chỉ thu nhập được từ 6 xị (600.000 đồng) hoặc 1 chai (1 triệu). Hiện nay, “heo bầy” thường tập trung tại nhiều tại các công viên nằm ở trung tâm thành phố, các quán trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm quận 1. Điều kiện heo nào muốn nhập bầy cũng dễ dàng thôi: phải chịu khoảng chi phí bắt buộc 20% trên “tổng doanh thu” cho “tú ông”, số điện thoại di động, và hai tấm ảnh 10 X 15 cm để làm catologe có đánh mã số đàng hoàng. Có 3 loại mã số: Mã số đỏ là dạng “xông khói” (trẻ khỏe mạnh). Mã số xanh là “loại nướng” (phải sử dụng thuốc kích thích). Mã số vàng là “luộc” (cho mấy bà có thu nhập ít xài đỡ).

HEO 4Đ là “điếm đực đứng đường”. Bãi đáp thường xuyên từ góc đường Lê Thánh Tôn - Nguyễn Bỉnh Khiêm đến trước cửa Thảo Cầm Viên là “chợ tình” của họ. Hãy nghe một đoạn băng ghi âm tiếp thị của bọn ma cô là đủ thất kinh hồn vía: “Xin bảo đảm với quý bà, quý cô là hàng đúng tiêu chuẩn quốc tế không sida, sẵn sàng phục từ A đến Z, không hài lòng không lấy tiền. Tụi nầy là con nhà đàng hoàng đấy, vì ham vui nên ra đây chơi. Dùng thử một lần thì biết đá, biết vàng...” Bọn ma cô rao hàng theo kiểu “treo đầu heo bán thịt chó”, bọn 4 Đ nầy là loại vào tù ra khám như ăn cơm bữa, chớ con nhà đàng hoàng cái nỗi gì chớ!


Hồi tháng trước, tôi đến “chợ tình” trước cửa Thảo Cầm Viên để chứng kiến hoạt cảnh buôn bán thân xác của bọn 4 Đ. Không phải bà nào bà nấy da mặt dầy hơn gót chân đâu nghen. Bọn đàn ông đi tìm hoa tương đối dễ dàng khi chọn bãi đáp. Nhưng cánh mấy bà đều phải tuyệt đối kín đáo vì việc mua dâm của họ là chuyện làm khó có thể chấp nhận, vì thế họ phải theo một quy trình khép kín. Đã vậy mà quý bà còn phải hóa trang bằng cách đeo những mặt nạ, đeo kính đen như điệp viên 007, khẩu trang... cho chắc ăn, rồi đi taxi đến chợ tình tha hồ chọn hàng vừa ý.

Đêm đó, tôi quan sát một chiếc xe taxi màu xanh, chạy chầm chậm trước Thảo Cầm Viên để tìm “bò lạc”, ngồi trong xe là một người đàn bà đội nón rộng vành màu đen, kéo xệ xuống che gần hết khuôn mặt. Liền theo đó, một chiếc Honda màu đỏ phân khối lớn chở một thanh niên ngồi phía sau, ăn mặc bảnh bao, tướng tá không tệ lắm. Bà ta quay cửa xe taxi xuống để quan sát mặc hàng cho chính xác. Tôi liền bám sát phía sau chiếc Honda, nghe bà ta hỏi: “Bảo đảm hàng không có bệnh “sida” chớ?”. Tên lái Honda, tôi đoán không lầm là “tú ông”, nói: “Bảo đảm với chị là hàng sạch!” Bà ta hỏi: “Giá phục vụ over night mấy xị?” Hắn đáp: “Giá gì bèo thế? Cho xin một chai mới đủ sở hụi!” Bà ta nói: “Được, chất hàng lên xe taxi đi! Nếu phục vụ đúng mức, chị “bo” thêm để bồi dưỡng. Còn làng chàng là chị Hai “thiến” đó nghe!” Thường la cà khu vực nầy, còn có mấy tên “gay” tới lui để bày hàng.

Dưới chân cầu Đồng Nai thuộc quận 9 thành Hồ, có một tiệm chụp hình thời trang, mấy bà mệnh phụ phu nhân thường tới lui khu vực nầy để tìm “hàng son”, chọn mặt đặt hàng, có khi phải order mất mấy ngày mới có đấy nhá!


Trong cái thế giới mãi dâm nam ở thành Hồ cũng có quy luật riêng của nó, đôi khi cũng rất tàn nhẫn. Những chàng trai khỏe mạnh bán cái “vốn trời cho” không phải là sức voi hoài đâu, xài hoài cũng cạn kiệt. Đó là những bọn “cave nam” mà khách hàng của họ là những dân đồng tính nước ngoài giàu có như doanh gia, nghệ sĩ... Ngoài cái khoảng tiền đi khách phải chia cho chủ khách sạn 50% (ngoài trừ tiền bo), cave nam còn dành một khoảng tiền không nhỏ để tái tạo lại sức lao động, mới đủ sức trường kỳ kháng chiến. Ngoài dân đồng tính, các bà sồn sồn từ 40 đến 50 tuổi cùng thường tới lui vũ trường để tìm bướm. Một tên cave nam chuyên nghiệp tên Hoàng Lao Ái tâm sự: “Làm cái nghề nầy cũng cay nghiệt lắm, khi mà sức tàn lực kiệt sẽ bị đào thải ra đứng đường không thương tiếc,” hắn than thở. “Mỗi ngày phải “nhảy dù” 5, 7 sô với mấy bà sồn sồn thì chỉ có nước từ hết xí quách đến... liệt như chơi! Gặp nhiều bà chằng xấu như Chung Vô Diệm, cũng phải ráng nín thở qua sông.” Hắn còn cho biết, khu vực quanh Nhà máy Bia Sài Gòn, nhất là đường Nguyễn Kim và Lý Thường Kiệt thuộc quận 5 và 10 là nơi làm ăn của giới nầy và tương lai của hắn cũng sẽ ra đó kiếm sống.


Hiện tượng mãi dâm nam hay trai đứng đường có khuynh hướng phát triển “đại trà” ở cấp quốc gia, báo động về sự suy đồi đạo đức tột cùng của chế độ XHCN hiện nay. Nguyên nhân đưa đến tệ đoan xã hội nầy là do các phu nhân, mệnh phụ sồn sồn, đẻ năm sáu lứa hay đào nhí của cán bộ CS có chức, có quyền hoặc mấy đại gia, tư bản đỏ giàu có. Khi mà tài sản của họ lên đến hàng trăm triệu USD thì giàu đổi bạn, sang đổi vợ là chuyện thường tình, mà trâu già lại thích gặm cỏ non. Quý ngài thay đào nhí, người mẫu thời trang như thay áo, viện cớ đi họp Đảng vắng nhà thường xuyên, đến mức các bà chịu hết nổi phải “vùng lên”, ông ăn chả thì bà phải ăn nem. Đời là thế đấy!


Xin hãy lắng nghe tâm sự của một chàng “heo độc” trước khi chấm dứt phóng sự nầy: “Tôi nhờ cái mã trời cho đẹp trai, nhờ vậy mà tôi trở thành “trai bao” cho một số mệnh phụ phu nhân. Tôi sợ nhất là khi phục vụ cho mấy bà vợ sồn sồn của quí vị lãnh đạo cơ quan nhà nước hoặc các đại gia uy quyền thuộc loại “3G”, mà quí bạn có biết 3G là gì không? Đó là loại “gộc, già, giàu”. Mấy mụ nầy chuyên ăn no rửng mỡ, sung sức quá mạng. Có một lần, tôi được gọi phục vụ cho một bà sồn sồn, vợ của một đại gia khét tiếng ở Sài Gòn. Hôm đó, tôi chẳng may “khóc ngoài quan ải”, làm bà ta nỗi trận lôi đình, hét tướng lên: “Tao trả tiền bo đẹp cho mầy là để cho tao sướng, chớ đâu phải để cho mầy... sướng hả?

Đồ mắc dịch!” Mắng xong, bà ta vói tay lấy chiếc giày cao gót, nện vào đầu tôi mấy quả đến phun máu...” Làm đời trai bao, không phải lúc nào cũng được quý bà cưng chiều đâu nghen bà con. Mình mà out of control “tới bến” trước, thì dễ bị mấy bả nổi điên lên, giở trò bạo lực, nắm tóc, giựt chỏ, lên gối... sau cùng nện cho một trận, quần áo tơi tả, phù mỏ như chơi...

nguồn: internet

13 tháng 9, 2017

TÔN GIÁO


Đây là một mẫu đối thoại ngắn giữa Thần học gia người Brazil Leonardo Boff, và Đức Đạt Lai Lạt Ma…
Đức Đạt Lai Lạt Ma…
Tại một cuộc hội thảo bàn tròn về “Tôn giáo và tự do” có Đức Đạt Lai Lạt Ma và tôi cùng tham dự. Lúc tạm nghỉ, tôi hỏi ngài vừa tinh nghịch vừa tò mò:

“Thưa ngài, tôn giáo nào tốt nhất? ”

Tôi nghĩ ngài sẽ nói: “Phật giáo Tây tạng” hoặc “Các tôn giáo phương Đông, lâu đời hơn Ki-tô giáo nhiều”.
Đức Đạt Lai Lạt Ma trầm ngâm giây lát, mỉm cười và nhìn vào mắt tôi…
Điều này làm tôi ngạc nhiên vì tôi biết đây là một câu hỏi ranh mãnh.
Ngài trả lời:
“Tôn giáo tốt nhất là tôn giáo đưa anh đến gần Đấng tối cao nhất. Là tôn giáo biến anh thành con người tốt hơn”.
Để giấu sự bối rối của tôi trước 1 câu trả lời đầy khôn ngoan như thế, tôi hỏi:
“Cái gì làm tôi tốt hơn? ”

Ngài trả lời:


“Tất cả cái gì làm anh

Biết thương cảm hơn
Biết theo lẽ phải hơn
Biết từ bỏ hơn
Dịu dàng hơn
Nhân hậu hơn
Có trách nhiệm hơn
Có đạo đức hơn”.
“Tôn giáo nào biến anh thành như vậy Là tôn giáo tốt nhất”.

Tôi thinh lặng giây lát, lòng đầy thán phục, ngay cả bây giờ, khi nghĩ đến câu trả lời đầy khôn ngoan và khó phản bác:

“Anh bạn tôi ơi! Tôi không quan tâm đến tôn giáo của anh

Điều thật sự quan trọng đối với tôi là cách cư xử của anh đối với người đồng đẳng, gia đình, công việc, cộng đồng và đối với thế giới.


Hãy nhớ rằng vũ trụ dội lại hành động và tư tưởng của chúng ta. Quy luật của hành động và phản ứng không chỉ dành riêng cho vật lý.


Nó cũng được áp dụng cho tương quan con người.

Nếu tôi ở hiền, thì tôi gặp lành,
Nếu tôi gieo gió, thì tôi gặt bão.

Những gì ông bà nói với chúng ta là sự thật thuần túy.

Chúng ta luôn nhận được những gì chúng ta mong muốn cho người khác.

Hạnh phúc không phải là vấn đề số mệnh. Đó là vấn đề lựa chọn.”


Cuối cùng ngài nói:

“Hãy suy tư cẩn thận vì Tư tưởng sẽ biến thành Lời nói,
Hãy ăn nói cẩn thận vì Lời nói sẽ biến thành Hành động,
Hãy hành xử cẩn thận vì Hành động sẽ biến thành Thói quen,
Hãy chú trọng Thói quen vì chúng hình thành Nhân cách,
Hãy chú trọng Nhân cách vì nó hình thành Số mệnh,
Và Số mệnh của anh sẽ là Cuộc đời của anh.
… và …
"Không có tôn giáo nào cao trọng hơn Sự thật."


ST