11 tháng 8, 2017

Nhà báo Huy Đức muốn ông Trần Đại Quang ‘bàn giao quyền lực’?


Đời sống chính trị – xã hội ở Việt Nam đang xảy đến một hiện tượng kỳ lạ: chỉ là một nhà báo, một blogger bình thường như bao nhà báo và blogger khác, nhưng Huy Đức đang trở thành “cây bút tín hiệu” lẫn “điềm báo” cho những sự kiện, vụ việc liên quan mật thiết đến những nhân vật chính trị cao cấp và một vài nhóm lợi ích thuộc loại “cá mập” nhất. 

Cũng đã thành một thói quen, không ít người quan tâm đến biến động chính trị trong nội bộ đảng và chiến dịch được tuyên truyền là “chống tham nhũng” của Tổng bí thư Trọng ngày càng dựa vào những tin tức, dù được thể hiện rõ ràng hay mơ hồ lấp lửng, của Huy Đức để nhận định và dự đoán về tương quan chính trị cùng những biến động, biến cố có thể xảy ra trong tương lai gần. Đặc biệt là về “ai sắp bị bắt” hay “ai sắp chết”…

Ngày 10/8/2017, “cây bút tín hiệu” này phát ra một thông tin mang tính khẳng định trên facebook của ông: “Đại tướng Trần Đại Quang đi chữa bệnh từ tối 25-7-2017” trong bài viết có tựa đề “NGUYÊN THỦ QUỐC GIA & ĐỊNH CHẾ CHỦ TỊCH NƯỚC”.

Ngày 8/8/2017, báo chí Việt Nam còn đưa tin “Chủ tịch nước Trần Đại Quang đã gửi thư mừng đến Tổng thống nước Cộng hòa Singapore Toni Tan Keng Yam nhân dịp kỷ niệm lần thứ 52 Quốc khánh nước Cộng hòa Singapore (9/8/1965- 9/8/2017)”

Không phải mọi lần Huy Đức đều viết theo thể khẳng định, thậm chí thể khẳng định chỉ được nhà báo này dùng trong những bài có lẽ là “đặc biệt”, về những “ca” đặc biệt.

Thể khẳng định của Huy Đức về “Đại tướng Trần Đại Quang” (chứ không phải Chủ tịch nước Trần Đại Quang) đi chữa bệnh, thậm chí nơi chữa bệnh là Nhật, nếu chính xác, sẽ có tác dụng xóa nhòa những tin đồn đoán nổi dậy trong thời gian gần đây về ông Quang, nhất là về tình trạng an toàn cá nhân không liên quan đến vấn đề sức khỏe của ông.

Liệu có thể tin được tin tức của Huy Đức?

Chỉ biết rằng, trong một status cũng trên facebook gần đây, Huy Đức đề cập đến vấn đề sức khỏe của ông Đinh Thế Huynh – Thường trực Ban bí thư. Tin tức này, dù chỉ đưa ra một cách chung chung cùng yêu cầu đảng cần minh bạch về sức khỏe lãnh đạo, nhưng vài ngày sau đã xuất hiện thông tin chính thức của Bộ Chính trị trên mặt báo nhà nước về việc ông Trần Quốc Vượng – Ủy viên bộ chính trị và hiện thời là Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra trung ương – “tham gia vào Thường trực Ban bí thư”. Có nghĩa là tạm thời thay thế hoặc thay thế luôn ông Đinh Thế Huynh.

Vào ngày 30/7/2017, Huy Đức đã bất thần trở thành nguồn tin không chính thống đầu tiên thông báo về việc nhân vật gây bão Trịnh Xuân Thanh đã trở về Việt Nam.

Cùng ngày 30/7, Bộ trưởng công an Tô Lâm còn nói như phân bua: “Đến giờ tôi vẫn chưa có thông tin gì” khi phóng viên Pháp Luật TP.HCM đặt câu hỏi về những thông tin cho là cơ quan điều tra đã tóm Trịnh Xuân Thanh về Việt Nam rồi.  Nhưng sang ngày 31/7, Trịnh Xuân Thanh bất thần “về chẳng ai hay” khi hiện ra tại phòng trực ban hình sự của Bộ Công an để “đầu thú”.

Và sau đó như mọi người đều biết, đã bùng nổ một cơn khủng hoảng ngoại giao Đức – Việt với cáo buộc “trên cả nghiêm trọng” của người Đức về việc mật vụ Việt Nam đã bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay tại Berlin vào ngày 23/7/2017.

Sau khi Huy Đức viết bài về “Đại tướng Trần Đại Quang đi chữa bệnh”, có người tỏ ra ngạc nhiên: Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc vào ngày 23/7, còn ông Quang lại đi chữa bệnh vào ngày 25/7…

Nhưng nội dung đáng chú ý nhất trong bài viết trên của “cây bút tín hiệu” có lẽ là:

“Theo Điều 93 của Hiến pháp 2013 thì, “Khi Chủ tịch nước không làm việc được trong thời gian dài thì Phó Chủ tịch nước giữ quyền Chủ tịch nước”. Chắc chắn là khi Đại tướng Lê Đức Anh bị đột quỵ vào năm 1996, Ủy ban Thường vụ Quốc hội đã phải bố trí người đảm nhận trách nhiệm của ông; và có thể, khi Đại tướng Trần Đại Quang đi Nhật, ông cũng đã bàn giao công việc cho người thay thế.

Tuy nhiên, dân chúng phải được biết những quy trình ấy; đừng để dân chúng có cảm giác có những vị trí trong bộ máy nhà nước hiện nay chỉ tồn tại trên danh nghĩa. “Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui”. Mặt khác, quyền lực của nguyên thủ quốc gia còn có giá trị biểu tượng. Dân chúng sẽ cảm thấy họ được tôn trọng khi được thông báo người thay thế dù Chủ tịch nước chỉ “không làm việc” trong một thời gian không dài. Tình trạng khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào bởi thiên tai địch họa. Và, nhỡ có điều gì đến với quốc gia, dân chúng sẽ rất hoang mang nếu họ thấy người phát đi các mệnh lệnh không phải là nguyên thủ được Quốc hội bầu lên mà từ một người họ chưa hề được thông báo thủ tục tạm trao quyền theo Hiến pháp”.

Lẽ đương nhiên, mỗi độc giả đều có quyền thụ hưởng, phân tích và suy đoán nội dung trên theo cách của mình.
Nhưng nội dung trên, cũng là đoạn kết trong bài viết của Huy Đức, hẳn phải là ý quan trọng nhất được diễn giải: đã đến lúc ông Trần Đại Quang cần bàn giao quyền lực của mình cho người khác. Sau đó, nếu có thể và nếu muốn, đảng thông báo cho dân biết.

Chính trị luôn ẩn chứa sự tàn nhẫn. Trong một nền chính trị nửa dơi nửa chuột của chủ nghĩa tư bản dã man, tính chất tàn nhẫn còn có thể trở thành tàn bạo. Tự sinh và tự diệt của các “chính khách” cũng từ đó mà ra…

Thiền Lâm

(Vietnam- Cali Today News)

10 tháng 8, 2017

Nhà báo Huy Đức xác nhận ông Trần Đại Quang đã đi Nhật chữa bệnh nặng tố...

CON KHỦNG LONG CUỐI CÙNG CỦA CỘNG SẢN VIỆT NAM ?

VNTB - Ông Nguyễn Phú Trọng: người Cộng sản chân chính cuối cùng?

Anh Văn (VNTB) Là người Cộng sản cuối cùng, ông tìm cách lấy lại uy tín cho Đảng ông, nhưng càng lấy lại, nó lại càng là phương thuốc kéo dài sự suy kiệt của dân tộc này. Chân chính của ông hóa ra chính là sự chân chính của ích kỷ và hẹp hòi, giữa sự vun vén cho Đảng mà quên đi vun vén và mở đường dân tộc.
VNTB - Ông Nguyễn Phú Trọng: người Cộng sản chân chính cuối cùng?
Trịnh Xuân Thanh bị “bắt cóc”, vai trò của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lên cao! Nhiều quan điểm bắt đầu đánh giá lại tính chất “lú” mà họ từng “ban tặng” cho ông Tổng Bí thư, và nhiều trong số đó lại bắt đầu hành động tôn vinh, ngưỡng mộ, gọi ông Trọng là “người Cộng sản chân chính cuối cùng”.

Họ dựa vào đâu?

Từ thời điểm Quan Làm Báo ra đời đến khi Chân dung quyền lực xuất hiện gây nhiễu loạn chính trường Việt Nam. Hầu hết cán bộ cấp cao ở địa phương đến trung ương bị khui ra, hoặc trực tiếp cho đó là những tên “gian thần, Hán thần”, hoặc gián tiếp gieo rắc nghi ngờ đến sau những nghi án gây hại cho người tài, bán tài nguyên quốc gia, chia chác lợi ích.

Ông Nguyễn Phú Trọng không có tên, tuyệt nhiên hoàn toàn trong sạch.

Thậm chí có một câu chuyện về ông Trọng liên quan đến Trịnh Xuân Thanh (chưa kiểm định) là khi Trịnh Xuân Thanh bắt đầu “nổi sóng”, ông Thanh có đến nhà ông Trọng “xin cứu”, nhưng ông Tổng Bí thư đã không tiếp!

Ông Nguyễn Phú Trọng “chân chính” một lần nữa khi ông Dương Đức Quảng (Nguyên Vụ trưởng Vụ Thông tin Báo chí - Văn phòng Chính phủ), một người bạn của TBT Nguyễn Phú Trọng thời kỳ đi học cũng có một bài viết trong đó đề cập đến cách hành xử rất khéo léo và tính người của ông Nguyễn Phú Trọng, đặc biệt là câu chuyện ông Trọng có hai người con, cả hai “đều là viên chức nhà nước và là các công dân bình thường”, và trong lần gả con gái, ông Trọng “chỉ mời bạn bè thân thiết từ phổ thông đến đại học”, chứ không mời người “quyền cao, chức trọng”.

Phó Tổng biên tập Tạp chí Cộng sản, nhà báo Nhị Lê miêu tả ông Nguyễn Phú Trọng như một nhân vật chân thiện mỹ đầy đủ. “Từ khi tôi được biết ông cho tới ngày hôm nay, ông vẫn luôn là người dễ gần, giản dị đến mộc mạc, nghĩa tình, trong sạch, liêm khiết, tận tụy, thủy chung, nhưng cũng hết sức quyết liệt và cực kỳ cẩn trọng.”

Thậm chí, tác giả Nguyễn Hồng Hải trong bài viết đăng trên Anh Ba sàm vào đầu năm 2016 đã bàn về những cải cách liên quan trực tiếp đến thể chế chính trj mà do ông Nguyễn Phú Trọng tiến hành. Nó đảo ngược lại nhận định của đa số thời điểm lúc đó là ông… Nguyễn Tấn Dũng, người được cho “thân phương Tây”.

Gã đầu bạc; người Cộng sản chân chính cuối cùng; sĩ phu Bắc Hà – là những cụm danh từ mà dư luận (đặc biệt là trên mạng) dành riêng cho ông Tổng Bí thư. Họ tin rằng, ông là người trong sáng, liêm khiết, vì Đảng, vì dân.

Người Cộng sản cuối cùng?

Ông Nguyễn Phú Trọng có thể là người Cộng sản cuối cùng trên dãy đất hình chữ S này, ít nhất là trên cương vị Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam.

Ông phát ngôn và có lối hành xử tác phong đặc sệch của người Cộng sản, nơi mà sự trái chiều với ý kiến lãnh đạo trở thành suy thoái đạo đức. Và nơi mà nền kinh tế luôn là “định hướng XHCN”, chính trị luôn là “XHCN”.

Ông Nguyễn Phú Trọng, về mặt học thức và lý luận cũng là người Cộng sản, trong các bài phát biểu tại các Hội nghị lớn nhỏ trong nước hay trả lời phỏng vấn báo giới trong và ngoài nước, ông để xoay quanh vấn đề Đảng Cộng sản Việt Nam làm chủ đạo. Và dường như nhiệm vụ của ông chính là người gác đền cho Đảng. Ông trăn trở về “bộ phận không nhỏ cán bộ”, lo toan về “tự diễn biến, chuyển hóa trong đảng”, trằn trọc về “suy thoái tư tưởng chính trị, đọa đức lối sống”, thổn thức trước “nguy cơ của thế lực xấu, thù địch phản bộ lý tưởng và sự nghiệp cách mạng của Đảng”.

Ông Nguyễn Phú Trọng gắn vận mệnh của mình vào Đảng, và gắn vận mệnh của Đảng vào Dân tộc, coi đó là sự sống-còn. Trong cuốn sách của ông do NXB Chính trị Quốc gia – Sự thật ấn hành năm 2015, người đọc có thể bị đập ngay vào mắt cái sự “cốt lõi Cộng sản” trong con người Tổng Bí thư, khi nguyên tắc “Đảng vững mạnh, đất nước phát triển, dân tộc trường tồn” được định vị một cách vững chắc nhất, và cuốn sách dày cộm đó đã lý giải một cách đầy ma mị rằng, tại sao sự trường tồn của dân tộc phải gắn bó một cách khăng khít nhất, mạch lạc nhất với Đảng.

Sau Tổng Bí thư Nguyễn Văn Cừ, người cho ra đời tác phẩm “Tự chỉ trích” năm 1939, tác phẩm mà đã phê bình những khuyết điểm trong Đảng, đề cao tính thống nhất tư tưởng, cách để Đảng gây ảnh hưởng mạnh nhất, tạo tính lợi ích chung cho toàn Đảng, làm tăng uy tín trong Đảng, thì ông Nguyễn Phú Trọng là người thứ hai nhắc lại “uy tín của Đảng, tư tưởng của Đảng”, và gia cố mạnh mẽ tính tự chỉ trích trong Đảng bằng Nghị quyết Trung ương 4 với phong trào “Phê bình và tự phê bình”.

Ông là người biết chơi chữ theo đúng tính Đảng, với đa nguyên - đa đảng, ông dựa vào “sự cần thiết khách quan” để phản bác, với chống tham nhũng - ông ẩn dụ bằng hình ảnh “con chuột và cái bình”, khi được hỏi về “sự lãnh đạo của Bộ Chính trị và cá nhân có khiến Việt Nam dân chủ và giàu mạnh, ông lại có dịp đề cao tính “tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách”. Khi nói về tính kiếm tra, giám sát của Đảng, ông vỏn vẹn trong câu, dù không hứng thú những “kỷ luật một vài người để cứu muôn người”.

Ông là người Cộng sản cuối cùng, hoặc ở phương diện làm hình ảnh Cộng sản cuối cùng cũng không sai.

Nhưng liệu là chân chính?

Người Cộng sản cuối cùng và sự chân chính vẫn là hai khái niệm khác nhau, và ở mức độ nào đó, chân chính dường như né tránh những người Cộng sản.

Xét về ông Trọng, có thể xét về hai mặt của sự chân chính. Với gia đình, người thân (họ hàng, đồng nghiệp) – ông có thể chân chính như cách mà nhà báo Nhị Lê nhận xét: người dễ gần, giản dị đến mộc mạc, nghĩa tình, trong sạch, liêm khiết, tận tụy, thủy chung. Nhưng điều đó không có nghĩa ông chân chính đối với dân và nước.

Câu chuyện Trịnh Xuân Thanh là một điển hình nhất của tính “chân chính với dân tộc” của ông Nguyễn Phú Trọng. Xét thấy đầu tiên, tham nhũng và lạm dụng quyền lực của ông Thanh chính là khi ông Trịnh Xuân Thanh trở thành Đảng viên, được học qua lớp “chính trị”, được cất nhắc – bầu bán qua sự “đồng thuận chung”.

Những thuật ngữ nêu trên (đảng viên, lớp chính trị, cất nhắc, đồng thuận chung) là đặc tính chỉ có ở những thể chế độc tài/ một đảng, và không có tính đa nguyên. Ở một thể chế chính trị Cộng sản, thuật này được gia cố mạnh hơn và chính nó đã khiến cho đạo đức con người bị suy thoái, hay chính xác hơn là cơ chế làm thoái hóa tính đạo đức con người, “cổ vũ mạnh mẽ” trong tính thú vật và lòng tham bên trong của mỗi cá nhân.

Là người đứng đầu một Đảng, và chính Đảng ấy đã làm tạo điều kiện cho những Trịnh Xuân Thanh xuất hiện, liệu ông Nguyễn Phú Trọng có thực sự chân chính?

Vào ngày 17/04 tại Hà Nội, ông lên tiếng mạnh mẽ về quyết tâm chống tham nhũng, khi nhấn mạnh sẽ “truy tố, xét xử dứt điểm 12 đại án” liên quan đến kinh tế, làm ăn thua lỗ. Các dự án này xuất phát từ thời ông Nguyễn Tấn Dũng, nhưng chính “tư tưởng, đường lối chỉ đạo” của Đảng Cộng sản Việt Nam, nơi nhấn mạnh kinh tế nhà nước làm chủ đạo đã tạo “điều kiện và khuyến khích” cho ông Nguyễn Tấn Dũng lạm quyền và sản sinh ra các dự án, tập đoàn ăn hại nguồn lực quốc gia. Với tư cách là người đứng đầu Đảng, ông liệu thực sự có chân chính!

Là người có quan điểm đanh thép và khéo léo về tham nhũng và chống tham nhũng, ông thẳng thắn thừa nhận tham nhũng như “ngứa ghẻ”, và không còn ăn mảnh, mà là trở thành đường dây. Ông nhấn mạnh, tham nhũng xử nghiêm và không có vùng cấm. Nhưng ông lại giữ một tư duy về trừng trị “một vài người để cứu muôn người”, tức tính cấp thiết của tham nhũng cũng chỉ là giữ gìn một thể trạng Đảng tốt, để cứu vớt uy tín Đảng. Ông nhận ra là quyền lực làm suy thoái con người, là cái nguồn gốc để nảy sinh tệ tham nhũng - ông chia sẻ phải nhốt “quyền lực vào cơ chế”, nhưng chính ông lại là người tuyên bố với cử tri “Hiến Pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương Lĩnh của đảng”, tức toàn bộ chính trị - xã hội này lại vận hành quanh cái Đảng pháp. Như vậy thì “quyền lực” thoái hóa từ Đảng lại nhốt vào cơ chế “Đảng pháp”, tựu chung không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Liệu ông có là người chân chính.

Ông ở đâu, chịu trách nhiệm thế nào khi nguồn lực, tiềm lực quốc gia bị bào mòn bởi những người đảng viên của ông? Ông ở đâu, và đã làm gì khi con đường đi lên của dân tộc này lại bị quấn quanh bởi cụm từ XHCN mà chính ông thừa nhận chưa biết đến đâu? Ông ở đâu và làm gì khi mà cứ tìm cách gia cố cho Đảng, thứ mà nảy sinh “sự thoái hóa, biến chất” ngày càng tinh vi hơn?

Ông có thể là một người cha tốt, chồng tốt, ông tốt, đồng nghiệp tốt – nhưng ông Nguyễn Phú Trọng chưa bao giờ là một công dân tốt, bởi nó gắn với sự một lòng với chính Đảng của ông, cái Đảng mà tự lâu tự nó biến cuộc chiến chống lại tham nhũng và tha hóa của con người trở thành một cuộc chiến... vô vọng!

Cũng giống như vua Tự Đức có thể là một học trò xuất sắc của tư tưởng Nho giáo, nhưng lại là một kẻ tội đồ của sự phát triển của dân tộc. Chính Tự Đức và những người con của ông đã khiến cho một nhà nước thống nhất bị mất chủ quyền và ràng buộc bởi những Hiệp ước nhục nhã nhất với ngoại bang.

Là người Cộng sản cuối cùng, ông tìm cách lấy lại uy tín cho Đảng ông, nhưng càng lấy lại, nó lại càng là phương thuốc kéo dài sự suy kiệt của dân tộc này. Chân chính của ông hóa ra chính là sự chân chính của ích kỷ và hẹp hòi, giữa sự vun vén cho Đảng mà quên đi vun vén và mở đường dân tộc.

Cũng không phải ngẫu nhiên mà ông Đặng Xương Hùng, cựu Lãnh sự Việt Nam tại Thụy Sĩ khẳng định: Ông Phú Trọng là con người đi lên từ đường Đảng, ông ấy không có một tầm quan sát quốc tế, cũng như tầm để dẫn dắt dân tộc trong một bối cảnh quốc tế.

9 tháng 8, 2017

BẮC HÀ: chuông gọi hồn của Osin đã điểm

BẮC HÀ
Truong Huy San - Trong bức ảnh này (Bogaya, Ấn Độ), khi xếp bằng dưới gốc bồ đề nơi được cho là phật tổ từng ngồi, Bắc Hà (phải cùng) là người duy nhất có dáng điệu rúm ró khác thường. Đây là giai đoạn mà ở quốc gia này, Bắc Hà chỉ "dưới Ba Dũng" và hách dịch với phần còn lại, vậy nhưng khi đối diện với thần linh nhìn ông ta vô cùng sợ hãi.
Không chỉ có Bắc Hà, rất nhiều quan chức tối cao cứ sắp bước chân ra khỏi nhà là thỉnh ý các thầy tâm linh, đổ không biết cơ man nào tiền để xây chùa, xây đền... Họ nên đọc lại "Chuyện Thủ Huồng" để thấy rằng, khi sợ trời phật thì cách tốt nhất là ngưng làm điều ác để bắt đầu các việc thiện. Đừng vì tâm quá hoảng loạn mà vội vàng truyền bá cái văn hóa hối lộ trần tục đến cõi thiêng liêng: vẫn thỏa sức vơ vét của dân rồi mong gỡ tội bằng cách cuống cuồng mua trời, bán phật.

Nhân Thế Hoàng

Tôi được vinh dự gặp ông Bắc Hà (áo xanh bên phải) trong dịp ông xuống sân bay Pakse - Lào ít tuần trước đây. Nghe bảo là ông ấy đang có dự án nông nghiệp to đùng ở Lào này.

Ấn tượng của tôi khi đến sân bay là thấy dàn xe đậu ngang trước cửa đón khách, số nhân viên đi đón Bắc Hà cũng lên đến hàng chục, ai cũng quần áo chỉnh chu. Bắc Hà xuống máy bay và đi ra, việc đầu tiên là ông châm điếu thuốc lá, đeo kính mát vào, bắt tay các nhân viên rồi đi thẳng ra chiếc Lexus 570 màu đen đậu sẵn ở đó, theo sau ông là hai chân dài đi cùng. Tôi nhìn Bắc Hà một lúc rồi chuyển sang nhìn hai chân dài kia cho đến khi họ lên hẳn trên xe. Bắc Hà kéo kính xe xuống để hút thuốc lá và chiếc xe lao đi cùng đoàn xe hộ tống, bỏ lại tôi với sự nuối tiếc vì có quá ít thời gian để chiêm ngưỡng hai chân dài đi cùng. Bạn tôi làm ở sân bay TSN bảo, mỗi lần Bắc Hà xuống máy bay ở Việt Nam là có xe riêng ra đón ngay cửa máy bay. Tôi cũng được nghe trong một cuộc họp, Bắc Hà từng bạt tai cả ông phó chủ tịch tỉnh khi tháp tùng đồng chí X đi công vụ.

Sáng nay nghe tiếng chuông gọi hồn của osin Huy Đức nhắc đến tên Bắc Hà, thấy chắc sẽ có điềm báo không tốt rồi đây. Thôi thì chỉ cầu cho ông tai qua nạn khỏi, để lỡ lần tới ông qua Lào tôi còn được dịp ngắm tiếp chân dài.

Tổng cục Cảnh sát: Không có việc đã bắt ông Trần Bắc Hà


Trưa ngày 9-8, trao đổi qua điện thoại với Pháp luật TP.HCM, một lãnh đạo Tổng cục Cảnh sát (Bộ Công an) đã bác thông tin đã bắt ông Trần Bắc Hà, nguyên chủ tịch HĐQT ngân hàng Thương mại Cổ phần Đầu tư và Phát triển Việt Nam (BIDV).

Ông Trần Bắc Hà, nguyên chủ tịch HĐQT BIDV
Khi chúng tôi đặt câu hỏi về thông tin bắt giữ trên, vị này khẳng định "Làm gì có, không có. Đây là tin đồn thôi”.

Trong khi đó, trả lời trên Zing.vn vào sáng ngày 9-8, cựu Chủ tịch HĐQT BIDV, cho biết ông vẫn bình thường. Ông Trần Bắc Hà chia sẻ ngắn gọn và cho biết không muốn nói nhiều chuyện hơn vào lúc này.

Ông Trần Bắc Hà, sinh năm 1956, quê quán Bình Định, cư trú ở 20 Hàng Tre, Hoàn Kiếm, Hà Nội; Trình độ Cử nhân Tài chính - Kế toán.

Ông Hà bắt đầu làm việc ở BIDV từ năm 1981 và đến năm 1991 ông được bổ nhiệm làm Giám đốc BIDV – Chi nhánh Bình Định trong 8 năm.

Đến năm 2003, ông Hà được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc BIDV và đến năm 2007 là Tổng giám đốc BIDV.

Từ năm 2008 đến tháng 9-2016 là Chủ tịch HĐQT BIDV. Như vậy ông Trần Bắc Hà đã có 35 năm công tác tại BIDV và hơn 8 năm giữ chức Chủ tịch HĐQT BIDV. Ông Hà nghỉ hưu theo chế độ từ ngày 1-9-2016.

Mời xem Video: Sức khỏe ông Trần Đại Quang và nghi án hộp phóng xạ "bí ẩn" đặt trong phòng họp Bộ Chính trị? 


Ông Hà được xem là người tạo ra những bước chuyển mình của BIDV trong thời điểm thị trường ngân hàng ăn nên làm ra. Theo đó, tài sản của BIDV đã tăng lên gần 4 lần, từ mốc 248.000 tỉ đồng năm 2008 lên 930.000 tỉ vào tháng 6-2016. Lợi nhuận trước thuế cũng tăng mạnh từ 2.350 tỉ đồng năm 2008 lên 7.948 tỉ đồng năm 2015. Vốn điều lệ của BIDV đã tăng lên 28.112 tỉ đồng và là ngân hàng có quy mô vốn điều lệ lớn thứ ba trong toàn hệ thống.

Trước đó tin đồn ông Hà bị bắt cũng đã từng xuất hiện vào tháng 2-2013. Các cơ quan chức năng cũng đã vào cuộc xử lý các cá nhân tung tin đồn này.

TUYẾN PHAN - NAM GIANG

(Pháp luật TP.HCM)

Ông Trần Bắc Hà đang ở Lào để lánh nạn?


Liên hệ qua số điện thoại di động mà ông Trần Bắc Hà thường dùng, chúng tôi nhận được thông báo “thuê bao quý khách hiện đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng” bằng tiếng Lào và tiếng Anh

Ông Trần Bắc Hà đang ở Lào? - Ảnh 1.
Sau khi xuất hiện tin đồn về ông Trần Bắc Hà, nguyên Chủ tịch HĐQT Ngân hàng Thương mại Cổ phần Đầu tư và Phát triển Việt Nam (BIDV), trưa 9-8, phóng viên Báo Người Lao Động đã gọi vào số điện thoại di động ông Hà hay dùng nhưng nhận được thông báo "thuê bao quý khách hiện đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng" bằng tiếng Lào và tiếng Anh.

Theo người thân của ông Hà, có thể hiện nay ông đang ở bên Lào để quản lý cơ sở kinh doanh của gia đình đang hoạt động trên lĩnh vực nông nghiệp. "Cách đây khoảng 1 tháng, ông Trần Bắc Hà có về quê Bình Định chơi mấy ngày rồi đi. Trước khi đi, ông ấy hứa sẽ về lại quê tổ chức sinh nhật vào ngày 19-8 tới. Còn việc rộ tin đồn ông Hà có liên quan đến sai phạm của ông Trầm Bê tại Sacombank và Phạm Công Danh (nguyên Chủ tịch HĐQT Ngân hàng TMCP Xây dựng Việt Nam - VNCB), tôi nghĩ chắc không có đâu (?)"- một thuộc cấp thân tín của ông Trần Bắc Hà khi còn làm ở BIDV cho hay.

Ông Trần Bắc Hà quê ở huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định; ông tốt nghiệp cử nhân chuyên ngành Tài chính – Kế toán. Năm 1981, ông Hà bắt đầu làm việc tại BIDV, đến năm 1991 được bổ nhiệm làm Giám đốc BIDV – Chi nhánh Bình Định. Năm 2003, ông Hà được bổ nhiệm làm Phó Tổng giám đốc BIDV, đến năm 2007 được bổ nhiệm Tổng giám đốc BIDV. Từ năm 2008 đến tháng 9-2016 là Chủ tịch HĐQT BIDV. Như vậy ông Trần Bắc Hà đã có 35 năm công tác tại BIDV, trong đó có hơn 8 năm giữ chức Chủ tịch HĐQT BIDV.

Theo tìm hiểu của chúng tôi, sau khi chính thức nghỉ hưu theo chế độ (1-9-2016), ông Trần Bắc Hà thường xuyên qua lại nước Lào để mở rộng hoạt động kinh doanh trên lĩnh vực nông nghiệp. Một số doanh nghiệp ở Bình Định đang đầu tư kinh doanh tại Lào cho biết khoảng 1 năm qua, doanh nghiệp của ông Hà đã sang nhượng hàng ngàn ha đất của một số doanh nghiệp tại các tỉnh Nam Lào để trồng cao su, cà phê và nhiều loại cây khác. Hiện nhiều diện tích trồng cây nông nghiệp của doanh nghiệp ông Hà tại Lào đang bước vào thu hoạch, chuẩn bị xuất khẩu ra nước ngoài.

Đức Anh

(Người Lao Động)

Huy Đức - Khi Ba Dũng và Bắc Hà lễ Phật...



Huy Đức (Fb): Trong bức ảnh này (Bogaya, Ấn Độ), khi xếp bằng dưới gốc bồ đề nơi được cho là phật tổ từng ngồi, Bắc Hà (tay đeo đồng hồ  - phải cùng) là người duy nhất có dáng điệu rúm ró khác thường. Đây là giai đoạn mà ở quốc gia này, Bắc Hà chỉ "dưới Ba Dũng" và hách dịch với phần còn lại, vậy nhưng khi đối diện với thần linh nhìn ông ta vô cùng sợ hãi.

Không chỉ có Bắc Hà, rất nhiều quan chức tối cao cứ sắp bước chân ra khỏi nhà là thỉnh ý các thầy tâm linh, đổ không biết cơ man nào tiền để xây chùa, xây đền... Họ nên đọc lại "Chuyện Thủ Huồng" để thấy rằng, khi sợ trời phật thì cách tốt nhất là ngưng làm điều ác để bắt đầu các việc thiện. Đừng vì tâm quá hoảng loạn mà vội vàng truyền bá cái văn hóa hối lộ trần tục đến cõi thiêng liêng: vẫn thỏa sức vơ vét của dân rồi mong gỡ tội bằng cách cuống cuồng mua trời, bán phật.

......

Nhân quả báo ứng: Chuyện ông Thủ Huồng xuống âm gian và sự tích bến Nhà Bè


Thủ Huồng sau khi chứng kiến cảnh ở âm gian, về nhà chăm chỉ bố thí, giúp đỡ dân ngèo. (Tranh minh họa từ Internet)
Người dân Nam bộ, hầu như ai cũng từng nghe qua câu ca dao “Nhà Bè nước chảy chia hai/Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về”. Không chỉ địa danh Nhà Bè, mà cả chùa Chúc Thọ ở Cù Lao Phố (Biên Hòa) đều gắn với những giai thoại về ông Thủ Huồng.

Ở vùng đất Biên Hòa, Đồng Nai, cầu Thủ Huồng (nay không còn), rạch Thủ Huồng, đều là những công trình ghi dấu tên người có công dựng nên.

Ngày xưa, tại vùng Gia Định có một người tên Võ Hữu Hoằng giữ chức thư lại trong nha môn. Tên ông vì kỵ húy tên vua Hoằng Lịch (Càn Long) nhà Đại Thanh nên phải đọc trại đi là Võ Thủ Huồng. Trong 20 năm làm việc nha môn, ông đã thâu tóm được nhiều tiền của. Vợ ông chẳng may qua đời sớm, gia đình lại không con mà tiền bạc vô cùng thừa thãi, Thủ Huồng cáo quan về vui thú điền viên.
Có một cây cầu đá bắc qua một con rạch nhỏ trên sông Đồng Nai (đoạn chảy qua phường Bửu Hòa, TP Biên Hòa) mà dân gian gọi là cầu Thủ Huồng. (Ảnh: thegioidisan.vn)
Tình cảm ông Thủ Huồng dành cho vợ rất sâu sắc, nên khi có người mách ông rằng chợ Mãnh Ma, Quảng Yên, ở phía Bắc là chỗ người sống và người chết có thể gặp nhau, ông quyết đi tìm gặp vợ.

Tiếng đồn quả không sai, ông Võ tìm đến chợ và gặp được người vợ. Hai bên hàn huyên hồi lâu, khi chuyện trò đã nhạt, Thủ Huồng ngỏ ý muốn xuống âm phủ chơi, người vợ liền đồng ý.

Ở cõi âm, ông tận mắt chứng kiến đủ loại cực hình dành cho người nào phạm nhiều tội ác lúc sinh thời. Hãy còn kinh sợ, ông chợt nhìn thấy một cái gông đặc biệt, vừa to vừa dài, làm bằng những thanh gỗ nặng như sắt nhưng vẫn còn để không, Thủ Huồng bèn hỏi người cai ngục: “Gông này để làm gì?”.


Người cai ngục đáp: “Để chờ một kẻ gian ác bậc nhất là Võ Hữu Hoằng, hiện đang sống tại huyện Phước Chính, tỉnh Gia Định, nước Đại Nam. Năm Ất Sửu, hắn sửa hai chữ ‘ngộ sát’ thành ‘cố sát’ làm cho mẹ con Thị Nhãn bị kết án tử, giúp người anh họ chiếm đoạt gia tài. Nhờ việc này Thủ Huồng được mười nén vàng, mười nén bạc, một trăm quan tiền. Cũng trong năm đó hắn làm ông Ngô Lại ở thôn Bình Ca bị 2 năm tội đồ chỉ vì trong nhà có cái áo vải vàng, đoạt không của ông ta 12 mẫu ruộng”.

Thủ Huồng nghe xong thì sợ tái mặt, không ngờ nhất nhất từng việc, từ nhỏ đến lớn của mình trên thế gian thì dưới địa phủ đều rõ mồn một. Thủ Huồng rụng rời chân tay, nhưng vẫn cố hỏi sang chuyện khác: “Thế vợ hắn có bị đeo gông không ông?”. Cai ngục đáp: “Ồ, ai làm người nấy chịu. Vợ hắn nghe đâu là người tốt đã xuống đây rồi”.

Thủ Huồng lại lắp bắp hỏi: “Vậy ông ta phải làm gì để khi chết xuống đây không bị đeo gông?”.

Cai ngục đáp: “Phải đem hết những của cải bất nghĩa ấy bố thí đi. May ra sẽ được giảm tội”.

Thủ Huồng đem toàn bộ câu chuyện nói lại với vợ, vợ ông cũng khuyên, khi trở về dương gian nên làm việc thiện để chuộc lại mọi lỗi lầm ngày trước. Thủ Huồng chia tay vợ và hẹn 3 năm sau gặp lại ở chợ Mãnh Ma.

Khi trở lại cõi dương, Thủ Huồng đem toàn bộ tài sản dùng vào việc bố thí, xây dựng những công trình phúc lợi, đặc biệt là làm nhà để giúp dân nghèo tránh triều cường ở ngã ba sông.

Ba năm sau, Thủ Huồng lại được vợ đưa xuống cõi âm lần nữa, lúc này thấy cái gông trước kia đã nhỏ lại rất nhiều. Khi trở về dương gian, lần này ông quyết tâm bán tất cả những gì còn sót lại, kể cả nhà cửa rồi đi đến Biên Hòa, dựng chùa lớn cúng bái Phật. Theo đó, ông lại xuôi sông Đồng Nai để làm những việc nhân nghĩa cuối cùng.

Ngày nay, ở cù lao Phố, tỉnh Đồng Nai còn có một ngôi chùa, tương truyền do Thủ Huồng lập nên và mang tên chùa Thủ Huồng. Con rạch chạy ngang qua đường Tân Vạn vòng qua quốc lộ 1, do chính Thủ Huồng vét nên gọi rạch Thủ Huồng. Chiếc cầu đá trên đường gần sông Đồng Nai đi Tân Vạn cũng gọi cầu Thủ Huồng, vì chính ông là người cho bắc cầu.

Về việc tạo dựng nên Nhà Bè, sách Gia Định thành thông chí chép:
Thuở ấy, dân cư còn thưa thớt, ghe đò hẹp nhỏ, hành khách thổi cơm, đun trà rất khổ, vì vậy có người phú hộ ở tổng Tân Chánh là Võ Thủ Hoằng kết tre lại làm bè, trên che lợp phòng ốc, sắm đủ bếp núc, gạo, củi, và đồ ăn để dưới bè cho hành khách tùy ý dùng mà không bắt phải trả tiền. Sau đó khách buôn cũng kết bè nổi bán đồ ăn nhiều đến 20, 30 chiếc, nhóm thành chợ trên sông, nên mới gọi xứ ấy là Nhà Bè. Sau này đường thủy, đường bộ lưu thông, dân cư đông đúc, người qua lại đều dùng ghe nhà nên đò dọc phải dẹp bỏ…Vì kỵ húy tên vua Hoằng Lịch (Càn Long) nhà Đại Thanh nên phải đọc trại đi là Võ Thủ Huồng. Cầu Thủ Huồng giữa Tân Vạn và chợ Đồn (Biên Hòa) tương truyền do Võ Thủ Huồng xây dựng đến nay vẫn còn.
Dân gian còn truyền lại rằng, sau có ông vua nhà Thanh tên là Đạo Quang (1782-1850) lúc mới lên ngôi (1820) có cho sứ sang Việt Nam hỏi lai lịch một người ở Gia Định. Số là khi mới sanh, trong lòng bàn tay vua đã có mấy chữ “Nam Việt, Gia Định, Thủ Hoằng”.

Khi sứ tâu lại mọi chuyện, Nhà vua mới gửi cúng chùa Thủ Huồng một bộ tượng Phật Tam Thế bằng gỗ trầm hương, hiện tượng Phật này vẫn còn ở ngôi chùa Chúc Thọ (tên cũ là chùa Thủ Huồng) tại ấp Nhị Hòa, xã Hiệp Hòa, TP Biên Hòa.
Do việc này, mà có người bảo rằng: Nhờ thành thật hối lỗi, Thủ Huồng chẳng những làm tiêu tan cái gông đang chờ ông ở cõi âm, mà còn được đi đầu thai làm vua ở Trung Quốc.

Nhà giáo Nguyễn Tài Năng ở Phong Dinh (nay là Cần Thơ), trước 1975, có thơ rằng:

Luân hồi nhân quả trả vay luôn,
Đáng kể làm gương có Thủ Huồng.
Cho nợ nhiều lời, Diêm chúa giận,
Hốt tiền kém nghĩa, thế nhân buồn.
Bắc cầu, sửa lộ, ơn ngàn ức,
Vét rạch, xây chùa, đức vạn muôn.
Còn có Đạo Quang, Tam-Thế-Phật,
Làm giàu chánh đáng, mới vuông tròn.

Tinh Hoa tổng hợp