Tối 30/5, một tiếng nổ lớn đã phát ra từ khu vận hành lò cao số 1 tại Công ty TNHH gang thép Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh, sau đó xuất hiện khói bốc lên cao.
Sự cố xảy ra vào khoảng 21h ngày 30/5 tại Công ty TNHH gang thép Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh (FHS), khiến khói bốc cao ở bên trong khu công nghiệp Vũng Áng.
Một số người dân sống cạnh FHS kể sau khi nghe tiếng nổ lớn, họ chạy ra thì thấy phía trong khu công nghiệp có cột khói lớn bốc lên. Mặc dù chưa biết chuyện gì xảy ra, họ rất lo lắng về độ an toàn trong khu vực.
Khói bốc lên từ bên trong nhà máy thép Formosa Hà Tĩnh. (Ảnh: Zing)
Vụ nổ xảy ra trong quá trình vận hành lò cao số 1, có thể từ thiết bị hun khói của lò vôi và không gây ảnh hướng lớn đến dây chuyền vận hành lò cao.
Vào thời điểm xảy ra vụ nổ, FHS chỉ vừa kết thúc 24 giờ chạy thử nghiệm lo cao số 1. Trước đó tại cuộc họp báo thường kỳ ngày 29/5, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Môi trường Hoàng Dương Tùng cho biết, lò cao số 1 của FHS bắt đầu vận hành thử nghiệm.
Ông Tùng nói, kết quả thử nghiệm sẽ có sau 24 giờ trong lúc giới chức và giới chuyên môn theo dõi chặt chẽ kết quả quan trắc trực tuyến và lấy mẫu trực tiếp.
Theo tuyên bố của Bộ Tài nguyên Môi trường tại cuộc họp báo, các phương án ứng phó trong trường hợp phát sinh sự cố cũng đã được tính đến.
TinhHoa tổng hợp
26 tháng 5, 2017
Một bài phân tích rất hay
Bùi Văn Phú - Ý kiến đặt câu hỏi: Đối thoại để làm gì?
Đăng bởi Ha Tran on Friday, May 26, 2017 | 26.5.17
Từ nhiều năm qua người Việt đã mơ ước một ngày họ có thể nói lên quan điểm của mình mà không lo sợ bị bắt giam, trấn áp hay sách nhiễu.
Ông Trần Huỳnh Duy Thức đã từng từ chối đi Mỹ định cư và "kiên quyết đấu tranh cho nhân quyền tại Việt Nam"
Trong quá khứ, trước các kỳ Đại hội Đảng hay để chuẩn bị sửa Hiến pháp, Hà Nội đã mời gọi dân, và cả người Việt hải ngoại, tham gia góp ý vào tiến trình kiến tạo đất nước. Dù có nhiều đề nghị hay kiến nghị, nhưng những tiếng nói không đồng lòng với đảng, không cùng quan điểm với nhà nước đã không được quan tâm.
Trái lại, nhiều người bất đồng chính kiến ở Việt Nam ngày nay vẫn còn ở trong tù, hay khi vừa nói lên quan điểm thì bị ngăn chặn, bị côn đồ hành hung.
Nhiều tiếng nói bất đồng đang chịu án tù như Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Trần Kim Anh, Lê Thanh Tùng và cả trăm người khác.
Nhiều người đã phải chọn con đường lưu vong như Đoàn Viết Hoạt, Đoàn Thanh Liêm, Trần Khải Thanh Thủy, Điều Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ.
Bên ngoài xã hội, nhiều người bị quản chế, bị ngăn cản tiếp xúc với đại diện các tổ chức nhân quyền, các dân cử từ những quốc gia tự do dân chủ hay thường xuyên bị sách nhiễu, không cho tham gia hội họp như Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Quang A, Lê Công Định, Lê Thị Công Nhân, Lê Quốc Quân, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Đoan Trang, Phạm Thanh Nghiên.
Khi bị thế giới đặt vấn đề, quan chức Hà Nội luôn đưa ra quan điểm là những người đó không phải ở tù vì bất đồng quan điểm mà vì họ vi phạm Điều 79: hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, Điều 88: tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa, hay Điều 258: lợi dụng tự do dân chủ để xâm phạm quyền lợi nhà nước; trong khi thực tế họ chỉ phát biểu quan điểm bất đồng với nhà nước.
Vài năm trước, khi có tu chính Hiến pháp, người dân cũng được mời gọi đóng góp ý kiến để Hiến pháp phản ánh được thực tế hơn.
Nhưng những đề nghị của hàng trăm trí thức, các lãnh đạo tôn giáo liên quan đến sở hữu đất đai, nền tảng kinh tế, tự do nhân quyền, bỏ Điều 4, bỏ hệ tư tưởng Mác-Lê, bỏ độc quyền cai trị để đưa đến đa nguyên chính trị, thì chỉ nhận được sự im lặng.
Nhà nước không quan tâm đến những góp ý như thế, truyền thông trong nước dưới sự kiểm soát của Ban Tuyên giáo cũng chẳng lên tiếng hay đưa ra tranh luận về những kiến nghị này.
Những năm gần đây, nhiều vấn đề gây bức xúc trong dân, từ việc Trung Quốc đưa giàn khoan dầu vào hải phận Việt Nam, tranh chấp đất đai giữa dân và nhà nước, dân oan khiếu kiện, cho đến việc ngư dân thường xuyên bị tàu lạ tấn công ngoài khơi hay sự kiện nhà máy thép Formosa thải chất độc gây thiệt hại cho ngư dân và làm ô nhiễm biển.
Đã có nhiều kiến nghị với sự hưởng ứng của hàng nghìn người, thuộc mọi thành phần trong xã hội được gửi đến lãnh đạo. Nhưng mọi yêu cầu đã không được nhà nước hồi đáp.
Bỗng dưng tuần trước đảng lại gợi ý muốn đối thoại với những người có ý kiến khác biệt.
Ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, trong một hội nghị của đảng hôm 18 tháng Năm có nói: “Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý.”
Ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, trong một hội nghị của đảng hôm 18/5 nói không sợ đối thoại.
Tin đưa như thế. Nhưng những ngày qua không thấy truyền thông nhà nước có bình luận, phân tích về phát biểu của người đứng đầu ngành tuyên giáo, là cơ quan có trách nhiệm giáo dục cán bộ và quần chúng về đường hướng lãnh đạo của đảng.
Nội bộ đảng có thực sự muốn mở ra những đối thoại và đối thoại với ai, về những vấn đề gì của đất nước thì chưa rõ. Ông Thưởng chỉ mới gợi ý và cho biết còn đang chờ Ban Bí thư Đảng đưa ra đề xuất thực hiện.
Lời phát biểu của ông Thưởng chỉ làm gợn sóng dư luận hải ngoại, làm cho một số người Việt ở nước ngoài lạc quan. Nhưng đa số vẫn e dè.
Luật sư Lê Công Định là một trong những người đã từng bị quản thúc.
Trong quá khứ, ngay cả giữa những người cộng sản với nhau mà khi đứng ở phía đối lập vẫn phải vào tù hay lưu vong. Vụ án xét lại cách đây nửa thế kỷ đến nay vẫn có nhiều nạn nhân hay thân nhân của họ muốn được minh oan.
Năm 1967, khi nội bộ đảng có những ý kiến trái chiều về vận hành chiến tranh và đã chia làm hai phe, phe chủ trương hòa hoãn theo Liên Xô và phe quyết tâm tiến hành chiến tranh theo Trung Quốc. Kết quả phía Lê Duẩn, Lê Đức Thọ thắng thế khiến nhiều người phải vào tù như Hoàng Minh Chính, Vũ Đình Huỳnh, Lê Trọng Nghĩa; mất chức: Ung Văn Khiêm, Lê Liêm; thất sủng: Võ Nguyên Giáp; hay phải sống lưu vong: Nguyễn Minh Cần, Lê Vinh Quốc, Đỗ Văn Doãn.
Năm 1979, Ủy viên Bộ Chính trị Hoàng Văn Hoan vì bất đồng quan điểm cũng đã phải lưu vong sang Trung Quốc.
Trương Như Tảng, cựu Bộ trưởng Tư pháp của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam, vì không đồng ý với chính sách Bắc hóa miền Nam của Hà Nội cũng đã vượt biển tị nạn.
Thực tâm đối thoại?
Lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ thực tâm muốn đối thoại với những người có ý kiến khác biệt. Khai trừ trong nội bộ. Hay cho đi nước ngoài như những cựu tù cải tạo.
Đối với người Việt hải ngoại, Hà Nội thường dẫn chứng vài trường hợp để đề cao ý hướng đối thoại, chủ trương hòa hợp hòa giải của nhà nước.
Về chính trị, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phạm Thế Duyệt đã tiếp cựu lãnh đạo Việt Nam Cộng hòa là Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết trong chuyến thăm Mỹ, ghé California có mời Tướng Kỳ đến dự tiếp tân. Tôn giáo có Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã về đối thoại với nhà nước, được tổ chức vài khoá tu học, được xây tu viện ở Lâm Đồng. Văn hoá có nhạc sĩ Phạm Duy cũng đã đối thoại với nhà nước để được hồi tịch, được cấp chứng minh nhân dân, được sở hữu nhà ở.
Nhưng kết quả của những hành động đối thoại đó là gì. Tướng Nguyễn Cao Kỳ chết không được chôn ở quê nhà. Tu viện Bát Nhã của thày Nhất Hạnh bị phá, tu sinh bị đuổi đi. Những sáng tác của nhạc sĩ Phạm Duy đến nay hầu hết vẫn còn bị cấm phổ biến trong nước.
Giám mục Nguyễn Thái Hợp chủ trương đối thoại với nhà nước, nhưng những lời kêu gọi của ông và của một số linh mục trong Giáo phận Vinh đòi công lý cho người dân trong khu vực bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm do Formosa cũng chẳng được nhà nước quan tâm. Trái lại những linh mục cùng dân đứng lên biểu tình đã bị vu khống, bôi nhọ.
Giáo sư Ngô Bảo Châu, nhà toán học danh tiếng của Việt Nam được nhà nước dành cho nhiều ưu đãi, nhưng năm ngoái ông cũng đã bị tấn công tinh thần trên mạng bởi những người cuồng lãnh tụ.
Theo BBC Tiếng Việt, khi giáo sư viết một câu bình luận trên FB của mình: “Có quý mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta” là ám chỉ việc tôn sùng lãnh tụ Hồ Chí Minh thì trong vòng ít giờ đã có 2 vạn “like”, hàng nghìn “share” cùng nhiều phê bình, chỉ trích.
Không hiểu do những áp lực từ đâu khiến ông đã phải xóa bình luận này chỉ sau hai giờ đưa lên Facebook. Giáo sư Châu đang sống ở Mỹ, chứ nếu ở quê nhà chắc cũng không tránh khỏi những nhóm tự phát kéo đến sỉ nhục và hỏi tội hay bị côn đồ hành hung.
Giáo sư Ngô Bảo Câu với câu nói: “Có quý mến ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”
Như thế đối thoại với lãnh đạo cộng sản lúc này để làm gì, khi vẫn còn nhiều người bị tù vì có quan điểm trái nghịch với nhà nước, khi Việt Nam chưa có tự do báo chí, tự do hội họp – là những quyền căn bản để tiếng nói đối lập với nhà nước được công khai đến với dư luận quần chúng.
Xin mời quý vị xem Video : [Nóng] Nguyên Tổng BT Nông Đức Mạnh yêu cầu đưa thi hài CT Hồ Chí Minh về quê theo đúng Di chúc?
Điều kiện cần có để đối thoại?
Khi nào nhà nước đưa ra một lộ trình dân chủ hóa đất nước, với những bảo đảm cho quyền tự do biểu đạt, tự do báo chí, hội họp và lập hội, khi đó những người đối lập mới nên tham gia đối thoại.
Vì nếu tham gia đối thoại mà những quan điểm đối lập nếu không đến được với đại chúng thì đối thoại sẽ chẳng đi đến đâu.
Như thế nó chỉ là cơ hội cho nhà nước lợi dụng để tuyên truyền.
Hơn thập niên trước cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt từng nói chuyện yêu nước không phải của riêng ai và không phải chỉ có một con đường yêu nước. Nhiều người đã thể hiện tinh thần yêu nước qua phát biểu, qua xuống đường và đã phải đối diện với án tù.
Như thế gợi ý của ông Võ Văn Thưởng về đối thoại với những ý kiến khác biệt có sẽ đem lại kết quả hay không?
Bùi Văn Phú
Gửi cho BBC Tiếng Việt từ California, Hoa Kỳ
Bài viết phản ánh quan điểm riêng của tác giả là một nhà báo tự do hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco, California.
QUÁ KHỦNG KHIẾP, CHƯA BAO GIỜ DÂN BỨC XÚC NHƯ NÀY !
CHẾ ĐỘ KHÔNG SỤP ĐỔ MỚI LÀ CHUYỆN LẠ .
Đừng mắc mưu “đối thoại” của CSVN
Trong những ngày vừa qua, một vài trang mạng đã “giật tít” rằng đảng CSVN sẽ đối thoại, liên quan đến câu phát biểu của ông Võ Văn Thưởng, Trưởng ban truyên giáo trung ương đảng CSVN trong Hội nghị học tập về phong cách của ông Hồ Chí Minh, nhân sinh nhật thứ 127 của ông Hồ.
Theo báo Pháp Luật ở Sài Gòn, ông Võ Văn Thưởng cho biết là Ban Tuyên giáo trung ương đang chờ Ban Bí thư thông qua một văn bản hướng dẫn về việc tổ chức trao đổi và đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước.
Các trang mạng ở Hải Ngoại đã dựa theo một số nội dung nói trên của báo Pháp Luật để diễn giải rằng đảng CSVN đang có xu hướng muốn đối thoại!
Tuy nhiên, trên các trang mạng của đảng và nhà nước như trang Nhân dân, Tạp chí cộng sản, Cổng thông tin chính phủ và kể cả Thông tấn xã Việt Nam đều không nhắc gì đến nội dung phát biểu nói trên của ông Thưởng.
Nói cách khác, các trang mạng của đảng và nhà nước đều cắt bỏ đoạn ông Thưởng đề cập đến vấn đề đối thoại như báo Pháp Luật loan tải, mà chỉ nói chung chung về những chỉ thị của ông Thưởng yêu cầu các đảng ủy phải học tập phong cách Hồ Chí Minh để sống gần dân hơn, tránh những hiện tượng tiêu cực xảy ra gần đây.
Việc các trang thông tin của đảng và nhà nước không loan tải vấn đề đối thoại mà ông Thưởng phát biểu có thể đến từ hai lý do.
Một là Ban bí thư chưa chính thức chấp nhận đề nghị của Ban tuyên giáo trung ương nên chưa là quan điểm chung của đảng.
Hai là nội dung phát biểu về đối thoại của ông Thưởng đã không phù hợp với Hội nghị trực tuyến học tập về chỉ thị 05 của Bộ chính trị liên quan đến học tập phong cách của ông Hồ, nên đã bị cắt bỏ.
Dù lý do nào đi chăng nữa, qua sự kiện loan tải khác nhau về nội dung phát biểu của ông Thưởng đăng lại trên báo đảng và báo bên ngoài cho thấy có sự nhận thức khác nhau về cái gọi là “đối thoại” dưới chế độ độc tài cộng sản.
Ông Thưởng đã nói rất rõ về chủ trương đối thoại của Ban tuyên giáo là giữa những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đảng và nhà nước CSVN, chứ không phải là cuộc đối thoại giữa một tổ chức, một tập thể có quan điểm khác với CSVN.
Trong khi đó một số người vì vô tình hay cố ý, diễn giải phát biểu của ông Võ Văn Thưởng là một chủ trương nhằm mở ra một kênh đối thoại giữa đảng CSVN với lực lượng đối lập chống lại chính sách của đảng và nhà nước CSVN.
Thật sự nội dung đối thoại theo chủ trương của ông Võ Văn Thưởng đã và đang được đảng và nhà nước CSVN tiến hành kể từ khi họ tung ra Nghị Quyết 36 cách nay 20 năm, nhằm chiêu dụ một số kiều bào hải ngoại. Nay Ban tuyên giáo muốn mở rộng hơn sự đối thoại để tìm cách tranh thủ với một số cá nhân vốn có những bất đồng về các chính sách hiện nay của CSVN trong bối cảnh đảng CSVN gặp quá nhiều khó khăn về tham nhũng, thảm họa Formosa ...
Những loại đối thoại này, CSVN không nhắm vào những đối tượng đang sống và đang đấu tranh ngay tại Việt Nam, mà chỉ nhắm vào những đối tượng ít hiểu biết tình hình thực tế ở trong nước, đang sinh sống tại hải ngoại là chủ yếu.
Đảng CSVN luôn luôn coi những cá nhân, tập thể khác ý kiến, đường lối của đảng là phản động. Khi bị coi là phản động thì chì có hai con đường: Một là đi vào tù dưới những tội vi phạm Điều 88, 79, 256. Hai là hợp tác và phục tùng đảng vô điều kiện.
Với chế độ độc tài độc đảng như vậy làm sao có sự tồn tại của cái gọi là: “Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận.”
Đây là phát biểu mị dân của ông Thưởng và đảng CSVN, vì nó không bao giờ được chấp nhận trong chế độ độc tài dựa trên bạo lực, đàn áp và khủng bố.
Chế độ CSVN nói riêng và các chế độ độc tài nói chung chỉ chấp nhận “đối thoại” khi họ bị các lực lượng đối lập và quần chúng đẩy vào thế nguy hiểm, như chúng ta đã từng thấy diễn ra ở Ba Lan, Tiệp Khắc vào cuối thập niên 80 và tại Miến Điến vào những năm 2010 và 2014. Khi đó, đối thoại là nhằm giúp đảng độc tài hạ cánh an toàn, tránh sự tan rã toàn diện trước sức bật vũ bão của toàn dân.
Tóm lại, trong tiến trình đấu tranh trực diện, đối thoại không phải là một giải pháp để mang lại sự thay đổi dân chủ cho đất nước, khi thành phần lãnh đạo tiếp tục cố thủ trong lô cốt độc đảng. Đối thoại nếu có chỉ là một thủ thuật mị dân mà những chế độ độc tài mong qua đó tháo bớt ngòi nổ bất mãn của quần chúng và lực lượng đối lập để tìm cách mua thời gian tồn tại.
Đối thoại như là một giải pháp cho những bế tắc hiện nay của đất nước phải là một chính sách nghiêm túc đến từ ý thức từ bỏ độc tài, độc đảng, và phải được thể hiện qua những hành động cụ thể ngay lập tức như: thả tất cả các tù nhân lương tâm tại Việt Nam; tôn trọng quyền tự do phát biểu và tổ chức những buổi gặp gỡ, đối thoại với người dân; tôn trọng quyền biểu tình để bày tỏ ý kiến một cách ôn hòa, tôn trọng tự do truyền thông v.v... Chỉ với những hành động cụ thể này, người ta mới thấy là đảng CSVN thực sự mong muốn có những thay đổi tốt đẹp cho đất nước, và tiếp tay hợp tác để đẩy mạnh tiến trình đối thoại và dân chủ hóa đất nước.
Miệng nói đối thoại mà tiếp tục bịt miệng quần chúng, bỏ tù các nhà dân chủ ôn hòa, trấn áp nạn nhân Formosa... chỉ khiến cho người dân thấy rõ hơn các thủ đoạn của một chế độ đang trong giai đoạn đường cùng.
Trung Điền
(Blog Thông Tin Từ Đức Quốc)
TTHNO
Anh Trọng lại rung cây dọa khỉ
Sau thất bại vụ kỷ luật ông Dũng năm 2012, nhờ sự hợp tác của ông Trương Tấn Sang, ông Trọng đã giành lại Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng trung ương từ tay ông Nguyễn Tấn Dũng.
Để diệt bầy sâu bu chung quanh ông Dũng, ông Trọng đã kéo ông Nguyễn Bá Thanh từ Đà Nẵng ra Hà Nội phụ trách chức Trưởng ban nội chính, phụ tá ông Trọng trong việc phòng chống tham nhũng. Không may, ông Nguyễn Bá Thanh ra đi quá sớm, ông Trọng mất chỗ dựa khiến cho công tác chống tham nhũng bị… đắp chiếu.
Nhưng sau khi hạ được ông Dũng tại Đại hội XII vào cuối tháng 1 năm 2016, ông Trọng bắt đầu trở lại cuộc chiến chống tham nhũng, nhưng thay vì “đả hổ” như họ Tập bên Trung Quốc đã làm, phe ông Trọng lại chọn “con ruồi” Trịnh Xuân Thanh đập trước. Đợt vung gươm đầu tiên tưởng mang lại thắng lợi vẻ vang nhưng ông Trọng lại thất vọng ê chề, vì trong phút chốc Phó chủ tịch Hậu Giang đã trở thành con sáo sang sông. Ê chề và ê mặt bởi lẽ ông Trọng đang có tham vọng từ “diệt ruồi” nhỏ làm đà, chuyển sang bắt những con cọp to để tỏ ra tổng bí thư là người trong sạch, tay chưa bao giờ nhúng chàm.
Thế rồi mới đây, lần đầu tiên bế mạc một hội nghị trung ương giữa kỳ, chẳng những ông Trọng không phải mếu máo như trong Trung ương 6 năm 2012 vì “không kỷ luật được một đồng chí trong Bộ chính trị”, mà lần này còn có thể xoa tay trong niềm hân hoan của người thắng cuộc. Trung ương 5 khóa XII đã êm thấm kỷ luật được ủy viên Bộ chính trị Đinh La Thăng; thành công này được mô tả như là sự phối hợp chặt chẽ giữa Nguyễn Phú Trọng và Trần Quốc Vượng, Trưởng ban Kiểm tra Trung ương Đảng.
Thế nhưng đòn của ông Trọng chưa dừng lại ở đó. Lột được chức bí thư thành ủy của ông Thăng xong, ngày 13 tháng 5, trong dịp đến tiếp xúc với một số cử tri cò mồi quận Ba Đình ở Hà Nội, ông Trọng huyênh hoang tuyên bố với vẻ tự tin và đắc thắng đó chỉ mới là kỷ luật trong đảng thôi. Trong tương lai còn phải đưa ra truy tố theo luật pháp, tức là đưa ra xét xử về mặt hình sự. Như thế dù đang ngồi ở một trong 8 cái ghế khiêm nhượng là Phó ban kinh tế, Đinh La Thăng có vẻ cũng chưa yên thân. Bằng uy quyền của kẻ đầu đảng kiêm đầu trò, ông Trọng đang đặt ông Đinh La Thăng ngồi trên chiếc ghế ba chân với nhiều nỗi lo âu về số phận mình.
Rõ ràng ông Thăng hiện như con cá nằm trên thớt nên ông Trọng có thể chặt bất cứ lúc nào với quyền lực trong tay, không cần phải hứa hẹn răn đe. Nhưng nếu nhìn trong một khía cạnh khác, Tổng bí thư Trọng đang ngồi đầu cầu thổi ống tiêu, hay nói khác đi là đang rung cây nhát khỉ.
Lý do là ông Trọng chỉ rao lên một cách mập mờ “Sắp tới sẽ làm tiếp, nhưng làm tiếp như thế nào chưa nói trước được.” Trong bối cảnh đảng đang sa lầy trầm trọng, trên thực tế chưa chắc Tổng bí thư nào dám làm tiếp như tuyên bố. Nếu đẩy mạnh cuộc đấu đá đi tới một mất một còn, có thể thấy trước là đảng sẽ loạn trong một cuộc tranh hùng có đổ máu. Yên Bái đã từng là chiến trường súng đạn giữa các cán bộ đầu sỏ tỉnh làm rúng động trung ương, chắc ông Trọng chưa quên.
Sự kiện Đinh La Thăng “giương cờ trắng” ngay sau khi có kết luận và đề nghị của Ủy ban Kiểm tra trung ương khiến người ta tự hỏi, có phải anh Trọng đã dùng cơ chế đảng để ép Thăng nhận tội. Nhưng một mặt đã dàn xếp trước là Thăng hãy chịu nhục một năm thôi, sau đó sẽ có cơ hội phục chức lại. Chẳng khác gì Ủy viên Bộ chính trị Trương Tấn Sang trước đây đã bị kỷ luật với hình thức “khiển trách” trong hội nghị Trung ương 7 năm 2003 vì dính líu đến vụ Năm Cam. Tuy vậy, trong Đại hội 10 năm 2006, Sang lại được bầu vào Bộ chính trị. Do con đường đi ngoắt ngoéo và mờ ám trong đảng, người ta cũng có thể nghi ngờ rằng hiện nay Bộ chính trị đã khuyết 1 ghế vì Thăng bị loại, tại sao không bầu lại mà để trống, phải chăng chờ anh Thăng được xá tội vào lại năm sau?
Sau vụ bắt ruồi Trịnh Xuân Thanh hụt, ông Trọng cũng đủ trí khôn để nhận ra rằng thế lực tay chân phe mình còn yếu, cả về nhân sự lẫn tiền bạc. Nếu ông Trịnh Xuân Thanh không có sự tán trợ của phe cánh mạnh trong bóng tối, làm sao ông Thanh có thể chui lọt mẻ lưới đang giăng sẵn?
Nay kỷ luật ông Thăng như thế là đã gỡ gạc được thể diện lắm rồi, dù vết chàm của sự kiện hàng loạt cán bộ dính líu PVN cao bay xa chạy chưa thể xóa mờ. Do đó, rồi đây ông Trọng sẽ án binh bất động không làm gì tiếp, hay nếu có cũng chỉ hướng vào công tác bổ nhiệm nhân sự tai tiếng ở vài bộ và một số tỉnh ủy. Cần phải giữ uy thế, khuyếch trương thắng lợi hơn là đẩy Nguyễn Tấn Dũng vào chân tường biết đâu sẽ có loạn to trong nội bộ đảng.
Chỉ cần nhìn vào cách ông Trọng xử Vũ Huy Hoàng cũng đủ thấy, mức kỷ luật cuối cùng đối với nguyên Bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng là cách chức nguyên bộ trưởng và rồi không có gì khác. Vũ Huy Hoàng vẫn sống, vẫn ra vào Bộ Công thương, vẫn đi lại khơi khơi thậm chí còn xin cấp thẻ an ninh ra vào khu cách ly của phi trường. Điều này cho thấy là ông Trọng tuy vực lại chút quyền lực của Tổng bí thư trong cảnh chợ chiều của đảng; nhưng không dám phiêu lưu trong việc xóa sổ phe Nguyễn Tấn Dũng ở miền Nam.
Tóm lại, trong lúc đắc thắng sau vụ kỷ luật ông Đinh La Thăng, ông Trọng tuyên bố một vài điều lớn lối sẽ truy tố hình sự một số cán bộ; nhưng trong thực tế, đó chỉ là động tác giả “rung cây nhát khỉ” mà thôi. Vì ông Trọng đã từng thừa nhận, đánh tham nhũng chính là “ta đánh vào ta”, trong khi phe cánh mình chưa bao giờ là những người trong sạch.
Phạm Nhật Bình
20 tháng 5, 2017
Đã tìm ra đích xác bài hát cụ Hồ nghe trước khi nhắm mắt.
CÂU HÒ XỨ KHỰA? Bài "Lời Bác Dặn Trước Lúc Đi Xa" của nhạc sĩ Trần Hoàn, qua giọng ca Thu Hiền, được mở đầu bằng một câu hát rất chi là đằm thắm: "Chuyện kể rằng trước lúc Người ra đi Bác muốn nghe một câu hò xứ Huế" Sự thật phải như vậy không? Trên trang web chính thống lề phải của "Khu di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch" ghi: "Bà Vương Tinh Minh, y tá trưởng của Bệnh viện Bắc Kinh kể lại: Vào buổi chiều một ngày cuối tháng 8, Hồ Chủ tịch đang trong trạng thái hôn mê. Các đồng chí trực bên cạnh Người rất lo lắng... bỗng nhiên Người tỉnh lại, mọi người vui mừng... Hồ Chủ tịch nhìn một lượt mọi người đứng quanh liền nói: Người muốn nghe một bài hát Trung Quốc". (1) Hóa ra là Bác muốn nghe một câu hò xứ Khựa chứ không phải là một câu hò Huế hay hò xứ Nghệ. Và để thỏa lòng Bác, cô y tá Vương Tinh Minh đến từ Bắc Kinh đã hát cho Bác nghe bài "Đại Hải Hàng Hành Kháo Đà Thủ 大海航行靠舵手" (Ra Khơi Nhờ Tay Lái Vững). (2). Trong bài hát "Lời Bác Dặn Trước Lúc Đi Xa" của nhạc sĩ Trần Hoàn còn có đoạn: "Bác muốn nghe một câu hò xứ Nghệ bởi làng Sen day dứt trong tim Bác muốn nghe một đôi khúc dân ca trước lúc đi xa qua bên kia bầu trời" Xứ Nghệ nào, làng Sen nào trong tim Bác? Cũng trên trang web chính thống lề phải của "Khu di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Phủ Chủ tịch" chép:
"Tháng 8-1969 khi các bác sỹ và nhân viên y tế từ Bắc Kinh đến Hà Nội gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh thì bệnh của Người đã rất nặng. Người vẫn lần lượt bắt tay từng người và nói: “Từ trước tới nay tôi luôn đi chữa bệnh ở Trung Quốc và phải nằm một thời gian khá dài tôi rất mong các đồng chí sang. Nếu cần và có thể thì rôi rất muốn sang Trung Quốc!”. Người hỏi thăm các đồng chí Mao Trạch Đông, Chu Đức, Chu Ân Lai, Người còn hát se sẽ một bài dân ca Trung Quốc". (3)
Thế thì đã rõ, trước khi chết Bác còn "hát se sẽ một bài dân ca Trung Quốc". Trong tim Bác chẳng có cái xứ Nghệ, làng Sen nào hết như Trần Hoàn đã bịa đặt!
THƯƠNG NHỚ CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
22 Tháng Tư 2010
Tình hữu nghị Việt Trung đời đời xanh tươi
Hồ Chí Minh
Những dòng trên đây là 11 chữ vàng bút tích của Chủ tịch Hồ Chí Minh khảm trên một tấm thuỷ tinh hữu cơ nền đỏ. Sản phẩm lưu niệm tinh xảo đó được chính Người phác thảo, đã chứa đựng tình cảm sâu sắc của Người đối với Đảng, Chính phủ và nhân dân Trung Quốc. Hơn 10 năm trước, sau một đợt chữa bệnh ở Trung Quốc và trước khi lên đường trở về nước Chủ tịch Hồ Chí Minh đã trao tặng phẩm đó cho các bác sỹ, y tá và các cán bộ, nhân viên Trung Quốc.
Một đồng chí trẻ đã cùng tháp tùng Chủ tịch Hồ Chí Minh nói với chúng tôi rằng: “Mỗi lần nhìn lại tặng phẩm quý báu hơn 10 năm trước đó, nghĩ tới quan hệ Trung Việt 10 năm qua, chúng tôi càng tưởng nhớ sâu sắc đến Hồ Chủ tịch”. Các thầy thuốc và nhân dân y tế Trung Quốc 10 năm trước đã có dịp từ Bắc Kinh về Quảng Châu để chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe Hồ Chủ tịch cũng đã thổ lộ với chúng tôi những tình cảm đằm thắm đó.
Trong những năm tháng nhân dân Việt Nam đấu tranh giành độc lập, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nhiều lần hoạt động cách mạng trên đất Trung Quốc. Từ sau ngày thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Hồ Chủ tịch đã nhiều lần sang khám, nghỉ ngơi và chữa bệnh. Người đã cùng Mao Chủ tịch bơi lội ở Bắc Đới Hà, đến nhà riêng thăm Chu Ân Lai, cùng Phó Chủ tịch Đồng Tất Vũ ngắm họa thơ phú ở Hoàng Sơn, nói chuyện thân mật với quần chúng nhân dân lúc gặp nhau trong công viên.
Nhân dân Trung Quốc rất quan tâm đến sức khỏe của Hồ Chủ tich. Từ tháng 4-1967 Hồ Chủ tịch đã đến Quảng Đông và Bắc Kinh để chữa bệnh. Tháng 4-1968, khi sức khỏe đã khá hơn, Người trở về nước. Trong tháng 2 và tháng 8-1969, do bệnh tình nặng hơn, theo nguyện vọng của Người và yêu cầu của Trung ương Đảng Lao động Việt Nam. Đảng và Chính phủ Trung Quốc đã lần lượt cử 4 đoàn bác sỹ và nhân viên y tế sang Việt Nam để chữa bệnh cho Người. Một số bác sỹ nhận được tin đã lên đường ngay đêm hôm đó bằng máy bay để đến Hà Nội kịp thời. Chủ tịch Mao Trạch Đông, Thủ tướng Chu Ân Lai và các đồng chí lãnh đạo khác đều rất quan tâm đến sức khỏe của Hồ Chủ tịch. Các bác sỹ Hoàng Uyển và Đào Thọ Kỳ năm đó sang chữa bệnh cho Hồ Chủ tịch nhớ lại; Thủ tướng Chu Ân Lai luôn hỏi chúng tôi những công việc có liên quan đến việc chữa bệnh cho Hồ Chủ tịch. Ông Chu đích thân chọn các chuyên gia y tế để giao công việc và nhiều lần căn dặn các bác sỹ phải tích cực tìm cách điều trị tốt, phối hợp chặt chẽ với các bác sỹ Việt Nam hết lòng chạy chữa cho Người. Ông Chu còn đọc kỹ các báo cáo về bệnh tình của Hồ Chủ tịch, kịp thời phái chuyên cơ chở thuốc men và máy móc y tế cần thiết. Tháng 6-1969, Thủ tướng Chu Ân Lai được tin sức khỏe Hồ Chủ tịch đã khá hơn và Người muốn ăn vịt quay Bắc Kinh. Lập tức Thủ tướng yêu cầu cơ quan có trách nhiệm chuẩn bị và giao cho một số bác sỹ sau khi về Bắc Kinh nghỉ sẽ trở lại Hà Nội phải mang sang hai con vịt quay ướp đá. Chủ tịch Hồ Chí Minh nghe nói Chu Ân Lai gửi vịt quay Bắc Kinh sang, Người rất vui và yêu cầu cấp dưỡng của Người rán nóng lại để các thầy thuốc Trung Quốc cũng được thưởng thức.
Tháng 8-1969, bệnh tình của Hồ Chủ tịch đột nhiên nặng thêm. Các bác sỹ Trung Quốc và Việt Nam ngày đêm túc trực bên Người. Hà Nội đang mùa nóng nực, mồ hôi ướt đẫm, nhưng các bác sỹ đã quân đi sự mệt nhọc, thậm chí quên ăn quên ngủ, dốc lòng dốc sức cứu chữa cho Người. Các bác sỹ Trung Quốc gầy sút, mắt đỏ những tia máu và có người đã bị ngất. Hai bác sỹ ở Bệnh viện Phụ ngoại Bắc Kinh là Hồ Thúc Đông và Khổng Phồn Anh cho chúng tôi biết rằng lúc bấy giờ mọi người chỉ có một tâm nguyện là khôi phục lại sức khỏe cho Hồ Chủ tịch, không nghĩ gì đến những gian khổ vất vả mệt mỏi của bản thân mình. Để chuyền thuốc vào tĩnh mạch có hiệu quả, các bác sỹ Trung Quốc đã thử nghiệm trước vào chính cơ thể của mình. Vào một ngày cuối tháng 8, Hồ Chủ tịch đã bị hôn mê. Các thầy thuốc Trung Quốc đã ra sức cấp cứu hai ngày hai đêm, cuối cùng Người đã tỉnh lại. Ai nấy đều vui mừng như trút bỏ được một hòn đá trong lòng mình. Các đồng chí Việt Nam cảm động nói: “Thiệt là kỳ diệu”.
Các thầy thuốc Trung Quốc cũng không bao giờ quên sự quan tâm ân cần của Hồ Chủ tịch. Nhớ những ngày Người chữa bệnh ở Trung Quốc thường đi bách bộ chuyện trò và kể chuyện cách mạng cùng các bác sỹ Trung Quốc. Trông thấy một số bác sỹ, nhân viên phục vụ đã lâu không về nhà, người thúc giục phải về thăm nhà. Bác sỹ Trương Hiếu là người theo dõi sức khỏe Bác Hồ từ năm 1960 còn nhớ rất rõ có một lần tháp tùng Hồ Chủ tịch từ Bắc Kinh về đến Quảng Châu, Người đã bảo ông về thăm gia đình, Người tặng ông ít hoa quả và nói: “Đồng chí thay mặt tôi mang ít hoa quả này về cho các cháu và nói rằng đây là của Bác Hồ gửi tặng đấy!”.
Tháng 8-1969 khi các bác sỹ và nhân viên y tế từ Bắc Kinh đến Hà Nội gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh thì bệnh của Người đã rất nặng. Người vẫn lần lượt bắt tay từng người và nói: “Từ trước tới nay tôi luôn đi chữa bệnh ở Trung Quốc và phải nằm một thời gian khá dài tôi rất mong các đồng chí sang. Nếu cần và có thể thì rôi rất muốn sang Trung Quốc!”. Người hỏi thăm các đồng chí Mao Trạch Đông, Chu Đức, Chu Ân Lai, Người còn hát se sẽ một bài dân ca Trung Quốc. Bác sỹ Lý Bang Kỳ công tác tại Bệnh viện Thủ đô Bắc Kinh vừa mới mổ dạ dày, vết mổ chưa khỏi hẳn, ăn uống chưa được trở lại bình thường nhưng ông vẫn cùng các bác sỹ khác đến Hà Nội để chữa bệnh cho Hồ Chủ tịch. Hồ Chủ tịch đã nắm tay bác sỹ Lý, ân cần thăm hỏi: “Sao đồng chí này gầy thế này! Phải giữ gìn sức khỏe đấy!” mọi người cảm động ứa nước mắt trước sự quan tâm của Hồ Chủ tịch mặc dầu Người đang ốm nặng.
Cứ mỗi lần hơi tỉnh táo, Hồ Chủ tịch lại nói chuyện với những người xung quanh. Bà Vương Tinh Minh, y tá trưởng của Bệnh viện Bắc Kinh kể lại: Vào buổi chiều một ngày cuối tháng 8, Hồ Chủ tịch đang trong trạng thái hôn mê. Các đồng chí trực bên cạnh Người rất lo lắng... bỗng nhiên Người tỉnh lại, mọi người vui mừng... Hồ Chủ tịch nhìn một lượt mọi người đứng quanh liền nói Người muốn nghe một bài hát Trung Quốc. Bà Vương Tinh Minh nghĩ rằng mặc dầu mình hát không hay nhưng để đáp lại mong ước của Người và vì tình hữu nghị Trung - Việt, mình nên hát. Nghe xong bài hát, Người mỉm cười. Đó là nụ cười cuối cùng của Người, nụ cười chan chứa tình hữu nghị Việt – Trung.
Mấy ngày sau, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã vĩnh biệt chúng ta. Các bác sỹ hai nước đã khóc thảm thiết trước thi hài của Người. Chính phủ Việt Nam Dân chủ cộng hòa đã tặng thưởng huân chương và huy chương hữu nghị với thành tích “đã phát huy tinh thần quốc tế vô sản, nhiệt tình và hết lòng hết sức cứu chữa và chăm sóc Hồ Chủ tịch khi Người ốm nặng”.
Với tình cảm đau thương, các bác sỹ và nhân viên y tế Trung Quốc đã lưu luyến vĩnh biệt Chủ tịch Hồ Chí Minh. Một đồng chí Việt Nam nắm chặt tay các bác sỹ Trung Quốc nói: “Xin các đồng chí Trung Quốc yên tâm, tuy Hồ Chủ tịch đã vĩnh biệt chúng ta, nhưng tình hữu nghị Việt – Trung sẽ sống mãi!”. Các đồng chí Trung Quốc cũng nói: “Chúng tôi tin rằng nguyện vọng tha thiết của nhân dân hai nước Trung - Việt đời đời sống hữu nghị với nhau sẽ còn mãi như sông Trường Giang và Hồng Hà, không gì chia cắt nổi, không một thế lực nào có thể ngăn cản nổi!”.
Sự kiện sôi nổi nhất trong cuộc Hội nghị Trung Ương 5 khóa XII vừa qua là xử vụ án lớn Đinh La Thăng, bị cáo buộc làm thất thoát hàng nghìn tỷ đồng khi còn làm người đứng đầu quản lý ngành dầu khí.
Đinh La Thăng (trái) và "Chúa Sơn Lâm."
Kết quả là ông Thăng bị đưa ra khỏi Bộ Chính Trị. Chấm hết. Không có bản khởi tố. Không có bản luận tội. Không có bản trình bày của bị cáo. Không có một nhân chứng, vật chứng, hồ sơ, tài liệu liên quan. Không có luật sư, không có tranh biện. Không có kết luận, kể rõ những tội, chiếu theo đạo luật nào. Không có bản tuyên án. Vì vậy, sau khi kết án xong, nhiều vấn đề xuất hiện, to lớn hơn, quan trọng hơn chính vụ án. Đó là: 200 vị trong Ban Chấp Hành TƯ có ai chất vấn gì về vụ án hay không? Có ai thắc mắc là việc xử cao hay thấp hay đúng người, đúng tội? có ai thắc mắc sao bị cáo vẫn còn ở trong Ban Chấp Hành TƯ, lại còn là Phó Ban Kinh Tế TƯ Đảng? lại còn là Đại Biểu Quốc Hội? Sao cả gần 200 vị dều như những chiếc robot vô hồn làm theo lệnh bấm nút của Tổng Bí Thư, ngoan ngoãn, nhanh nhẩu giơ tay, không một ai mở mồm có một ý kiến riêng. Đây là vụ án về tội vô trách nhiệm, làm thất thoát tài sản lớn, dính đến tham nhũng, vậy bị can đã tham nhũng bao nhiêu, phải hoàn bồi ra sao? tài sản bị trưng thu trả lại công quỹ bao nhiêu? Không ai được biết. Một vụ án dang dở! Vụ án thế là đã kết thúc hẳn hay chưa? Cũng là chuyện tù mù. Có nhà bình luận phán đoán sẽ còn 4 bước dành cho bị cáo. Một bước là đưa ra khỏi Ban Chấp Hành TƯ, đồng thời đưa ra khỏi Ban Kinh Tế TƯ. Một bước nữa là đưa ra khỏi Quốc Hội, để trở thành một công dân, rồi bị truy tố theo luật Nhà Nước. Rồi một bước đưa ra Tòa Án, ví như Bạc Nhất Ba bên Tàu, có thể bị tử hình rồi hoãn thi hành, coi như bị tù chung thân, và tài sản bị xung công. Được như thế còn là hay, là tốt. Nhưng không ai biết sẽ ra sao! Một nền tư pháp u ám, mờ ảo. Ông Tổng Bí Thư vừa cho biểu diễn một vụ xử án độc đáo, nhanh chóng, êm đềm, thực thi một nền tư pháp Đảng trị không giống ai, giơ cao đánh khẽ; tự khoe là nghiêm minh, nhưng đầy những câu hỏi chưa được giải đáp. Một mình ông, ông làm quan tòa, ông kể tội, ông kết luận, ông tuyên án và buộc 200 vị giơ tay tán thành, thế là xong. Chính ông Tổng Bí Thư từng kêu gọi đổi mới nền tư pháp công bằng minh bạch, thì nay ông xử một vụ án lớn sau lưng ngành Tư Pháp, phớt lờ Viện Kiểm Sát, phớt lờ Tòa Tối Cao, phớt lờ Hiến Pháp, luật pháp. Ông là Chúa Sơn Lâm! Chợt nhớ đến câu nói của bà luật gia Ngô Bá Thành khi còn là Đại Biểu Quốc Hội: «Ta có cả một rừng luật, nhưng lại xử theo luật Rừng!» Tức là trong ngôi rừng Việt Nam, vị Chúa Sơn Lâm là kẻ cầm cân nảy mực, muốn trị ai là trị, có toàn quyền sinh sát, muốn thịt ai là thịt, muốn cho sống được sống, muốn bắt chết phải chết. Hiến Pháp ư? Luật hình sự ư? Luật phòng chống tham nhũng ư? Một nền tư pháp công minh, bình đẳng cho mọi người ư? Ông Chúa Sơn Lâm Nguyễn Phú Trọng cóc cần. Vì ông có riêng một nền dân chủ phát triển đặc biệt, «cao đến thế là cùng!» Xin nhắc nhở vị Chúa Sơn Lâm rằng ông vừa kêu gọi ngành tư pháp khẩn trương xử 12 vụ án lớn nhất. Các vụ xử án tới sẽ gay go khó khăn vì các bị cáo sẽ ghen tỵ với ông Đinh La Thăng, họ chỉ mong Ngài Chúa Sơn Lâm cho họ hưởng kiểu xử án rất tài tử như Ngài đã làm mẫu ‘’dơ cao, đánh khẽ, cho hạ cánh êm ru, an toàn, còn được giữ nguyên bổng lộc dồi dào cho các đời con cháu.»