13 tháng 5, 2017

Tú Lệ là một thung lũng nằm giữa ba ngọn núi cao là: Khau Phạ, Khau Thán, Khau Song, đây cũng là nơi cư trú của hơn một ngàn hộ dân, chủ yếu là đồng bào dân tộc Thái. “Nếp Tú Lệ, tẻ Mường Lò”, câu ca ấy đã vượt ra khỏi ranh giới vùng đất đất Yên Bái để đến với người dân các vùng miền trong cả nước và gợi lên sự háo hức trong tâm hồn những kẻ lữ hành. Không chỉ có vậy:

Suối nước nóng Tú Lệ (Văn Chấn) - Một trong những điểm tắm tiên nổi tiếng tại Yên Bái

Từ thị xã Nghĩa Lộ, theo Quốc lộ 32 lên Mù Cang Chải, trước khi vượt qua đèo Khau Phạ bạn sẽ thấy xã Tú Lệ hiện ra với mùi lúa nếp chín thơm ngào ngạt.
Tắm tiên Tú Lệ, Văn Chấn, Yên Bái nét văn hóa đậm đà bản sắc vùng Tây Bắc
Không chỉ là nơi sản xuất ra một trong những loại gạo nếp thơm ngon nhất cả nước, Tú Lệ còn là nơi lưu giữ những nét văn hoá vô cùng đặc sắc của đồng bào dân tộc Thái vùng Tây Bắc, và tục tắm tiên chính là một trong những nét văn hoá đặc sắc đó

Ở Tú Lệ, có hai bể tắm nước khoáng nóng ngay cạnh dòng suối mát và bên bờ là ruộng nương chín vàng. Một bể tắm rất nóng và một bể tắm ấm.

Mỗi khi chiều xuống, sau một ngày lao động vất vả thì những chàng trai, cô gái Thái lại kéo nhau xuống dòng suối Tú Lệ, tự nhiên trút bỏ xiêm y và trở thành những nàng tiên giữa đất trời.
Cuối chiều, khi những cô gái chàng trai người dân tộc Thái trở về nhà sau một ngày làm đồng rộn rã là lúc dòng suối nước nóng giữa những cánh đồng đông người nhất. Người Thái tắm dưới suối, thật tự nhiên trong thiên nhiên tươi đẹp.

Tắm ở đầu nguồn là một trong những phong tục độc đáo của phụ nữ Thái và nếu có lần nào đó lên vùng Tây Bắc, nơi có nhiều người Thái sinh sống, ta sẽ dễ dàng gặp những phụ nữ tắm suối - tại Nghĩa Lộ, Tú Lệ cũng vậy. Nơi đây đã được thiên nhiên hào phóng ban tặng nhiều nguồn nước khoáng nóng, nên khi ở dưới xuôi mới chỉ làm quen với dịch vụ tắm nước khoáng nóng với giá không rẻ thì người Thái ở Nghĩa Lộ đã tắm nước khoáng nóng miễn phí từ hàng trăm năm nay.

Những nét thanh tú của người con gái Thái

Ở Tú Lệ có hai bể tắm nước khoáng nóng ngay cạnh dòng suối mát và bên bờ là ruộng nương chín vàng. Một bể tắm rất nóng và một bể tắm âm ấm: tắm nóng nhiều hay ít là tùy ý mỗi người.Mỗi khi chiều xuống, sau một ngày lao động vất vả thì những cô gái Thái lại kéo nhau xuống dòng suối Tú Lệ, tự nhiên trút bỏ xiêm y và trở thành những nàng tiên giữa trời đất. Người thì ngâm mình dưới dòng nước, cô khác ngồi kỳ cọ hay giặt giũ trên hững viên đá cuội khổng lồ nằm tràn trên hai bờ. Nước trong văn vắt, reo vui như tiếng cười của con trẻ.

Có người tắm nước khoáng một cách thời thượng, cũng có người mặc váy thay đồ theo phương pháp truyền thống. Thậm chí có cô cô giũ bỏ xiêm y bên trên triền đá để ngâm trọn vẹn thân ngà ngọc trong dòng nước ấm cũng không vấn đề gì vì đó cũng là chuyện đã có hàng trăm năm qua. Nước khoáng hơi rít tóc, nhưng vẫn có thể gội đầu và rất tốt cho sức khỏe, người ta nói thế và có lẽ đúng vì người dân Tú Lệ hiếm có bệnh vặt như dân thành thị.


Giúp nhau những lúc tắm chung cũng là cách để con người trở nên gần gũi hơn


Xứ người có chuyện tắm hồ giữa băng giá thì xứ ta cũng có chốn tắm khoáng giữa tiết lập đông giữa bao cô gái xinh đẹp, tỉnh táo cả người - cái rét, cái mệt lặng lờ trôi theo dòng nước cả!


Trong các bể nước khoáng hay ngay trên các dòng suối khoáng nóng có những viên đá cuội tròn, các chị các cô đang kỳ lưng cho nhau. Áo váy họ để ngay trên thành bể hay các hòn đá; có cô ngồi “lộ thiên” giặt giũ bên bể.
Vào mùa lạnh cuối năm các suối và giếng khoáng bốc hơi nghi ngút, thoảng mùi H2S và lưu huỳnh với nhiệt độ trung bình khoảng 45 độ C, rất tốt cho sức khỏe. Du khách tới đây cũng có thể cùng tắm, các chàng trai cũng được phép tắm chung, trò chuyện với các chị, các cô gái xinh xắn má đỏ hây hây nhưng tuyệt đối phải giữ khoảng cách và tuyệt đối không được có những hành vi xấu.
Tú Lệ còn nổi tiếng một đặc sản mà không nơi nào sánh được: Nếp thơm Tú Lê là của trời cho mà không ở vùng cao nào có được, vì vậy hàng năm xe ô tô từ khắp mọi miền đất nước lên Yên Bái rồi vào Văn Chấn ngược lên Tú Lệ mua gạo nếp về gói bánh chưng, thổi xôi thờ cúng tổ tiên và đãi khách trong ba ngày Tết.

Đến Tú Lệ bạn không chỉ được tận mắt chứng kiến tục tắm tiên bao đời của vùng Tây Bắc mà bạn còn được ngắm những bản làng, ruộng bậc thang đầy chất lãng du nơi đây:

Gần 20 năm trở về trước, xã Tú Lệ được mệnh danh là vương quốc của cây thuốc phiện. Thuốc phiện được trồng khắp cánh đồng Tú Lệ, nhà nào cũng trồng thuốc phiện. Vào những mùa Anh túc nở, thung lũng Tú Lệ mang một vẻ đẹp huyền bí. Nhưng vẻ đẹp của loài hoa Anh túc càng rực rỡ bao nhiêu thì cuộc sống người dân Tú Lệ càng khốn khó bấy nhiêu. Thuốc phiện không những chẳng đem lại cơm ăn áo mặc, chẳng làm cho bà con người Thái ở Tú Lệ đổi đời mà nó còn kéo theo đói nghèo và cùng cực, bởi số người nghiện thuốc phiện cứ theo đó mà tăng lên.


 Sau này từ chủ trương xóa bỏ cây thuốc phiện, cán bộ từ huyện đến xã mà đứng đầu là các già làng, trưởng bản đã tích cực vận động nhân dân nhổ bỏ cây thuốc phiện. Thế rồi, những cánh đồng thuốc phiện dần dần được chuyển sang trồng lúa, trồng ngô, trồng đậu tương. Từ khi quốc lộ 32 được nâng cấp, xã vùng cao này đã có nhiều đổi thay, trung tâm xã trở thành một thị tứ sôi động, là điểm đến của nhiều khách du lịch trong và ngoài nước. Đó cũng là điều kiện để các mặt hàng nông sản được khách thập phương biết đến, dọc quốc lộ nhiều khách sạn mọc lên, gà đồi, nếp thơm là món ăn ưa thích của nhiều du khách. Bây giờ thì cây Anh túc chỉ còn lại trong ký ức xưa của người già trong xã.

Dân đi bụi, dân phượt ở miền Bắc một thú vui khá kỳ lạ “Đi thăm lúa”. Khắp ở trên mọi nẻo đường của Tây Bắc, Đông Bắc, bất cứ nơi nào có núi, có ruộng bậc thang, có mùa gieo hạt, có tháng lúa xanh, tuần lúa chín, hay ngày cơm mới, là có những bước chân háo hức lên đường…

Cái thú vị đầu tiên đó là vùng đất này không quá xa xôi cách trở, ôtô và xe máy đều có thể đến và đi một cách dễ dàng. Những thung lũng, cánh đồng, biển lúa hầu hết đều nằm hai bên đường của quốc lộ 32 từ Nghĩa Lộ đi Mù Căng Chải. Tú Lệ thích hợp cho một chuyến đi từ 2 - 2,5 ngày cuối tuần, rất dễ thu xếp vào bất kỳ một quãng thời gian nào quanh năm.
Cái thú vị tiếp theo đó là cảnh sắc mỗi mùa một nét gợi cảm riêng biệt, thú vị và không bao giờ gây nhàm chán. Mùa làm đất thì long lanh sắc nước, bờ be đất nâu một màu trù phú. Mùa gieo mạ, lúa xanh như tấm thảm, xanh từng mảnh rời rạc tạo thành những điểm nhấn ấn tượng.
Mùa lúa xanh, xanh ngát đến tận trời. Mùa lúa chín lại vàng ươm rạt rào như sóng biển. Mùa gặt náo nức rộn ràng, mùi cơm mới theo gió bảng lảng trên chái nhà. Nhìn ngày mùa mới tươi tắn cũng thấy cuộc sống căng tràn nhựa sống và mang màu sắc của bình yên.

Đỉnh dốc Hai Bà Cháu là một trong những địa điểm lý tưởng nhất để ngắm nhìn toàn cảnh thị trấn Tú Lệ. Những chái nhà lợp gỗ pơmu nằm san sát, biển lúa dập dờn như cánh sóng, suối Tú Lệ như một dải lụa mềm của một vị thần tiên lỡ tay đánh rơi khi bay ngang qua vùng trời này.

Cái thú vị khác nữa là những món đặc sản không thể bỏ qua cùng phong tục tắm suối khoáng độc đáo của người dân vùng cao mà phần sau bài viết sẽ đề cập tới.
Quãng đường tuyệt đẹp trên quốc lộ 32, xuyên qua những thị tứ xinh xắn của đất Yên Bái. Từ Nghĩa Lộ đến Văn Chấn bắt đầu những con đường đèo dốc quanh co. Văn Chấn rồi Tú Lệ, những thửa ruộng tuyệt đẹp trải dài suốt hai bên con đường. Kia là đỉnh đèo Khau Phạ với mênh mang những lúa và lúa, bản làng êm ả dưới rặng cây, những con đường đất đỏ vạch ngoằn ngoèo trên núi, bát ngát và khoáng đạt vô cùng.



Rồi từ chợ trung tâm, có một lối rẽ chạy thẳng xuống ngầm bắc trên dòng Tú Lệ. Đột nhiên, bạn thấy mình đang đứng sững giữa cánh đồng bao la thẳng cánh chim bay.

Các thửa ruộng ở Tú Lệ phần lớn gieo trồng một vụ. Một bộ phận nhân dân trong thời gian gần đây lại chuyển sang gieo trồng hai vụ, tuy nhiên không quá nhiều. Chính điều đó làm bức tranh Tú Lệ trở nên đa sắc đủ vần điệu.

Cùng trên một mảnh đất lành, nhưng có thửa ruộng đã gặt, thửa đang xanh và thửa mới chỉ được gieo trồng cấy mạ. Điều này sẽ làm bạn cảm thấy ngạc nhiên và cực kỳ thú vị, giống như một ngày có cả bốn mùa, một vụ lúa có đủ công đoạn từ làm đất, gieo trồng, lớn lên, chín hạt đến gặt hái và thơm mùi gạo mới. Tất cả chỉ gói gọn trong một ngày!

Tại Tú Lệ, những thửa ruộng của bản làng người Thái đã thơm hương ngào ngạt. Nếu vào đúng mùa gặt, bạn sẽ thấy những cô gái Thái, Mông, Dao đeo gùi hối hả từ chợ về nhà hay vội vã cày ải, nhặt cỏ, gặt lúa trên thửa ruộng nhà mình và bạn cũng sẽ được ăn những bát cơm gạo mới. Còn nếu đến sớm hơn một chút, hãy thưởng thức thử món cốm thơm được làm từ gạo nếp Tú Lệ trứ danh. Mùa táo mèo cũng thường trùng với mùa lúa chín. Những trái táo chua chua chát chát ngâm rượu ngon tuyệt.

Tú Lệ có thể ví như một cô gái miền sơn cước vô cùng xinh đẹp. Đẹp ngay từ dốc ba tầng nơi bắt đầu địa giới của vùng, cao ngất trời mây bên vách đá chênh vênh, núi rừng hoang dại và đầy vẻ kiêu kỳ bí ẩn. Đẹp từ những mảnh ruộng nằm lẻ loi trên sườn núi đá, những ngôi nhà nhỏ bằng gỗ cheo leo thoáng ẩn thoáng hiện giữa đỉnh trời.

Sự ngọt ngào của dòng suối không chỉ làm nên vị thơm của chè, nấm hương, lúa nếp mà còn làm nên sự ngọt ngào của tình đất, tình người.

Nguồn: VTV, Internet/blogcamxuc.net

Ông Nguyễn Thiện Nhân: 'Sẽ tiếp tục xem xét vụ PVN'


Tân Bí thư Thành ủy TP. Hồ Chí Minh, ông Nguyễn Thiện Nhân, phát biểu trong một cuộc tiếp xúc với cử tri ở tỉnh Trà Vinh, miền Nam Việt Nam, rằng trách nhiệm của các tổ chức, cá nhân trong sai phạm ở Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) sẽ tiếp tục được xem xét, theo truyền thông trong nước.

Ông Nguyễn Thiện Nhân
Ông Nguyễn Thiện Nhân vừa được ban lãnh đạo Đảng CSVN điều về TP. Hồ Chí Minh đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thay thế ông Đinh La Thăng mới bị kỷ luật
  Đối với những sai phạm ở Tập đoàn Dầu khí (PVN), ông Nguyễn Thiện Nhân cũng cho hay những người đứng đầu thời kỳ đó đều bị kỷ luật về mặt Đảng. Cơ quan chức năng tiếp tục xem xét trách nhiệm của các tổ chức và cá nhân gây ra những sai phạm
    Báo Zing.vn

"Trả lời chất vấn liên quan đến 12 dự án trị giá hàng chục nghìn tỷ nhưng sản xuất kém hiệu quả hoặc không thể triển khai, ông Nguyễn Thiện Nhân cho biết các sai phạm này đang được xem xét, điều tra nhằm làm rõ trách nhiệm của người đứng đầu trực tiếp gây ra thất thoát, lãng phí," trang tin điện tử Zing hôm 12/5 cho hay.
"Ông Nguyễn Thiện Nhân khẳng định Trung ương sẽ thực hiện nghiêm túc vấn đề này. Đối với những sai phạm ở Tập đoàn Dầu khí (PVN), ông Nguyễn Thiện Nhân cũng cho hay những người đứng đầu thời kỳ đó đều bị kỷ luật về mặt Đảng. Cơ quan chức năng tiếp tục xem xét trách nhiệm của các tổ chức và cá nhân gây ra những sai phạm;" và báo Zing tường trình thêm:
"Ông Nguyễn Thiện Nhân cho biết vừa qua, báo chí đưa tin 12 dự án lớn của ngành công nghiệp triển khai kém hiệu quả hoặc không triển khai được, gây lãng phí, thất thoát hàng chục nghìn tỷ đồng. Các cơ quan của TƯ đang giải quyết và sẽ xử lý từng trường hợp, trong đó có trách nhiệm của người trong cuộc", ông Nguyễn Thiện Nhân được dẫn lời nói.

'Mong bà con tiếp tục tin tưởng'

Ông Đinh La Thăng
Ông Đinh La Thăng (trái), người vừa bị mất ghế Ủy viên Bộ Chính trị và Bí thư Thành ủy TPHCM hiện được điều về Ban Kinh tế Trung ương Đảng làm Phó Trưởng ban
 Cũng hôm 12/5, đưa tin về phát biểu của tân Bí thư Thành ủy TPHCM với cử tri Trà Vinh về tình trạng lãng phí, tham nhũng, báo Pháp luật TPHCM viết:
"12 dự án lớn của ngành công thương mà thời gian vừa qua dư luận, báo chí đã phản ánh triển khai kém hiệu quả, lãng phí hàng chục ngàn tỉ đồng, hiện thanh tra, công an đang xử lý từng trường hợp, truy trách nhiệm và có hướng xử lý các dự án, nhà máy này."

    Tôi phải nói rằng tôi cũng biết ông Nguyễn Thiện Nhân, ông là một nhà khoa học, nhưng với tư cách một chính khách thì ông chưa để lại một dấu ấn gì, kể từ khi ông ra ngoài này (Hà Nội) làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục, rồi đến làm Phó Thủ tướng, bởi vì ông không phải là con người hành động
    Nhà báo Trần Tiến Đức

"Ở đây vừa có phương án xử lý hậu quả, vừa xử lý trách nhiệm."
"Còn với sai phạm tại Tập đoàn Dầu khí Quốc gia, những lãnh đạo trong thời kỳ để xảy ra sai phạm đã bị xử lý trách nhiệm về mặt Đảng, trách nhiệm tài chính sẽ xem xét tiếp. Mong bà con tiếp tục tin tưởng về hướng xử lý của Đảng và Nhà nước đối với vấn đề này."
Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Thiện Nhân, sinh năm 1953, người vừa thay thế ông Đinh La Thăng trên cương vị lãnh đạo Đảng bộ TP. Hồ Chí Minh, từng được đào tạo ở một số nước phương Tây trong đó có Đức và Hoa Kỳ.
Chính khách năm nay 64 tuổi từng là Phó Thủ tướng Chính phủ, trước đó là Bộ trưởng Giáo dục, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban Nhân dân TP. Hồ Chí Minh bên cạnh nhiều cương vị khác.
Ông hiện là thành viên thuộc đoàn đại biểu Quốc hội Trà Vinh, nơi cũng là quê của ông.
Tuy nhiên, có ký kiến cho rằng từ khi được điều chuyển ra Hà Nội và nắm các cương vị quan trọng, ông không thực sự để lại dấu ấn gì nhiều.

HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images

Hôm 11/5, tại Bàn tròn thứ Năm của BBC Việt ngữ về Hội nghị TƯ5 vừa bế mạc và các câu hỏi, hệ lụy tiếp theo, nhà báo độc lập Trần Tiến Đức, nhà bình luận và quan sát chính trị nội bộ và xã hội dân sự ở Việt Nam bình luận về việc ông Nhân thay thế ông Thăng:
"Những nhân vật trẻ được thay bằng nhân vật già, ở Việt Nam chuyện đó cũng không phải là hiếm. Bởi vì người ta xét theo những tiêu chí lựa chọn cán bộ khác với thông thường."
"Ông Nguyễn Thiện Nhân là một nhà khoa học, nhưng với tư cách một chính khách thì ông chưa để lại một dấu ấn gì, kể từ khi ông ra ngoài này (Hà Nội) làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục, rồi đến làm Phó Thủ tướng, bởi vì ông không phải là con người hành động," ông Trần Tiến Đức nói với BBC.

(BBC)

Một bài viết hay:


“Câu hỏi lớn” của ông Nguyễn Phú Trọng: Xúy Vân giả dại và con quỷ tìm câu đố khó


Khi Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nêu “câu hỏi lớn” trước Hội nghị trung ương, phải chăng ông ta giả dại, y như là nhân vật Xúy Vân trên sân khấu chèo? [1]
“Câu hỏi lớn” này liên quan đến những yếu kém của “Doanh nghiệp nhà nước” (DNNN).
Ông Trọng ưu tư vì sao những “hạn chế, yếu kém” của DNNN đã được chỉ ra từ lâu, thông qua nhiều đại hội với nhiều quyết sách của Đảng và Nhà nước (Đ-NN) mà tình trạng vẫn không khả quan?

Nếu ngạn ngữ có câu “Thất bại là mẹ thành công” thì các DNNN này đã thất bại từ đời cao, tằng, cố, tổ. Chỉ có thất bại, thất bại và thất bại. Nói nhái theo một khẩu hiệu quen thuộc thì DNNN đã “đi từ thất bại này đến thất bại khác và cuối cùng là thất bại hoàn toàn”.
Lời này không có gì quá đáng, không hề phóng đại với ý đồ bôi nhọ. Vinashin, Vinlines và hàng loạt dự án nghìn tỷ đang đắp chiếu của Tập đoàn Dầu khí quốc gia (PVC) là gì nếu không phải là những trường hợp “thất bại hoàn toàn”?
Trên thực tế DNNN nào cũng được cơ cấu với bộ máy Đảng ủy và Ban Giám đốc, nghĩa là một mô hình Đ-NN thu nhỏ. Nếu các DNNN thất bại trên lĩnh vực kinh tế thì Đ–NN đâu hề thành công trên khía cạnh quản trị đất nước?
Như vậy “câu hỏi lớn” của ông Trọng vẫn chưa đủ lớn. Lẽ ra ông ta nên dành sự ưu tư của mình về sự bất lực của Đ-NN nói chung, nền tảng đã đẻ ra thất bại của DNNN.
Xây nhà trên nền cát, nhà lung lay thì biện pháp phải làm là xem lại cái móng chứ không phải gia cố cột kèo.
Rau nào sâu đó. Chính vì Đảng – Nhà nước yếu kém, những sản phẩm rứt ruột của nó cũng phải yếu kém theo, không chỉ là DNNN mà hầu như toàn bộ, từ giáo dục đến y tế hay các cơ quan hành chính.
Chừng nào Đảng và Nhà nước quản trị đất nước đàng hoàng, ngon lành; các DNNN cũng đàng hoàng và ngon lành theo!
Câu trả lời “nhẹ nhàng”, “đơn giản” thế mà sao họ không thể tìm ra?
Có hai giả thuyết ở đây.
Thứ nhất, cũng như Xúy Vân giả dại: sau một thời gian dài giả điên, nhân vật này đã… điên thật, tiến tới trạng thái tưởng mình là điên thật.
Thứ hai, nếu không điên thật thì phải tiếp tục giả điên. Sinh thời nhà thơ Chế Lan Viên đã viết bài thơ “Bánh vẽ”:
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp.
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Ðêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc…
Thế thì đâu còn dịp nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi,
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm…
Ở đây là cái bánh vẽ “tính ưu việt của chế độ XHCN”.
Đ-NN ( Đảng - Nhà nước) đang cầm quyền, đang nắm công an, truyền thông và tòa án trong tay. Nói theo lời của Mao Trạch Đông là “quyền lực từ trong họng súng bay ra” thì Đ-NN đang có súng. Chính “họng súng” trong tay của họ bắt kẻ khác phải tiếp tục gia vờ ăn bánh vẽ.

Họng súng trong vành đai trắng
Để thay đổi không khí xin kể lại một tình tiết bi hài trong cuốn phim No Man’s Land (Vành Đai Trắng). Đó là cuốn phim về cuộc chiến Bosnia – Herzegovina vào thập niên 1990, được trao giải Oscar thể loại “Phim nước ngoài hay nhất” năm 2001!
Tình tiết liên quan xoay quanh hai binh sĩ thuộc hai phía bị thương gặp nhau trong đoạn giao thông hào lọt thỏm giữa hai chiến tuyến: một anh lính Bosnia và một anh lính Serb, giữa họ chỉ có duy nhất một khẩu súng AK.
Đó là vùng đất chết, một vành đai trắng, nơi mà cả Lực lượng Liên Hiệp Quốc không dám bén mảng đến. Trong tình thế tuyệt vọng hai người lính hai phía vẫn kịch liệt đấu khẩu về việc bên nào là thủ phạm gây ra cuộc chiến máu lửa này, Bosnia hay Serbia?
Khi người lính Serbia cầm khẩu súng trên tay thì anh ta là người ấn định lẽ phải, người lính Bosnia phải cúi đầu chấp nhận rằng phía mình mới là tội đồ chiến tranh:
- “Tao có súng trong tay, mày không nhận bọn mày sai là tao bắn!”.
Tuy nhiên khi anh ta mệt, ngủ gà ngủ gật, để người lính Bosnia chộp được khẩu súng thì “chân lý” lại sang trang mới:
- “Bây giờ mày có nhận tội hay không thì bảo, tao bắn ngay bây giờ?”
Thế là anh lính Serb phải líu ríu: “Dạ anh đúng, anh đúng, lỗi là ở người Serb bọn tôi” [2].
Sau nhiều diễn biến khác nhau, người lính Bosnia bắn chết người lính Serb để rồi lại bị một người lính của Lực lượng LHQ hạ sát.
Tình thế còn ảm đạm với một thương binh Bosnia khác, nằm chồng lên quả mìn của quân Serb: sức nặng của anh ta đã đè lên kíp nổ, nếu nhúc nhích quả mìn sẽ phát nổ và quả thực, chẳng ai cứu nổi anh ta.
Phim có nhiều tình tiết hồi hộp khác liên quan đến một phóng viên người Anh và một trung sĩ người Pháp thuộc Lực lượng Liên Hiệp Quốc, tuy nhiên mấy chi tiết này không quan trọng. Vì mấu chốt vấn đề đã thể hiện hết trong mấy chi tiết nêu trên.
Thứ nhất là yếu tố “No man’s land”. Chế độ chính trị hiện tại với quan điểm khác thường về nhân quyền, về thế nào là quyền ngôn luận, thế nào là ý niệm “dân sinh”, v.v… hầu như đã biến đất nước thành một “vành đai trắng” của thế giới trên các lĩnh vực liên quan!
Thứ hai, là quyền lực ấn định lời đáp của kẻ cầm quyền. Có súng, có tòa án, báo chí và công an trong tay, hệ thống chính trị đã từng huỵch toẹt tuyên bố: “Tao đang cầm quyền, mày có nghe không thì bảo!”
Thứ ba là thân phận của người thương binh nằm đè trên quả mìn, chỉ một cái lay mình quả mìn sẽ phát nổ. Đất nước có khác nào một thân thể đầy thương tích với tình trạng môi trưởng bị hủy hoại, đạo đức bị băng hoại, giáo dục không lối thoát, kinh tế lâm vào ngõ cụt, nợ quốc gia đầm đìa, v.v… Trong khi đó thì chế độ chính trị lại cố níu kéo với cái gọi là “ổn định chính trị”, theo đó bất cứ sự thay đổi chính trị nào cũng mang lại sự bất ổn và đất nước sẽ rơi vào khủng hoảng. Khi đe dọa như vậy, hệ thống chính trị đã tự xem mình là một “quả mìn” mà đất nước đã “đè” lên: hãy để yên như vậy, nhúc nhích ly khai với thể chế thì mọi sự sẽ bị nổ tung lên!
Trở lại với “câu hỏi lớn” thì dễ thấy hơn, lời đáp nằm ở đâu?
Rõ ràng, các DNNN bị thất bại vì “sở hữu toàn dân” bị “tập trung” vào bàn tay của một thiểu số tham lam và bất tài. Vậy mà chẳng có một cơ chế nào để kiểm soát tình trạng phi lý khủng khiếp này cả. Trong khi đó, chế độ chính trị thì băng hoại vì cái gọi là “dân chủ tập trung”: quyền làm chủ của dân bị dồn hết vào tay “thiểu số” nọ, mặc cho “thiểu số” hành động mà chẳng có sự kiểm soát nào cả.

“Dân chủ tập trung”
Đây là một trong những nguyên tắc căn bản, được bày trong điều lệ của các đảng cộng sản.
Theo một số học giả thì chính nguyên tắc này đã khiến chủ nghĩa xã hội biến thành chủ nghĩa toàn trị. Còn theo triết gia Áo Karl Popper thì đây là nguyên nhân làm cho xã hội do các đảng cộng sản nắm quyền trở thành một “xã hội đóng” đối lập với xã hội mở, nghĩa là xã hội không cho phép người dân bày tỏ sự bất đồng chính kiến.
Theo điều lệ này thì tổ chức được xây dựng từ dưới lên trên, quyền “dân chủ” được tập trung từ dưới lên theo từng nấc.
Giải thích một cách cụ thể thì quyền lực cao nhất là đại hội đảng và đảng viên bầu chọn đại biểu dự họp đại hội cao hơn. Chi bộ cử đại biểu dự đại hội đảng cấp phường-xã; đại hội cấp xã-phường bầu chọn đại biểu dự đại hội cấp quận-huyện; đại hội quận-huyện bầu chọn đại biểu dự đại hội cấp tỉnh; sau đó đại hội tỉnh bầu chọn đại biểu dự họp đại hội toàn đảng. Trên lý thuyết thì đại hội này sẽ quyết định ai là thành viên của Trung ương đảng, sau đó Trung ương đảng sẽ bầu ra Bộ chính trị: giữa hai đại hội thì “dân chủ” được tập trung vào đây!
Để cho công chúng dễ hiểu, Hồ Chí Minh giải thích ngắn gọn trong bài viết in trong Hồ Chí Minh toàn tập – Tập 5: “Tập thể lãnh đạo là dân chủ. Cá nhân phụ trách là tập trung. Tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách, tức là dân chủ tập trung”. Theo ông Nguyễn Văn Trấn – trong Viết cho mẹ và Quốc hội – thì trong một buổi huấn luyện tại Việt Bắc, Hồ Chí Minh còn nói nôm na, dễ hiểu, đại ý như thế này: “Dân chủ tập trung là tập trung dân chủ lại. Thí dụ các chú có cái gì quý thì đưa bác giữ, bác cho vào rương khoá lại, đồ vật vẫn là của các chú và bác chỉ giữ cho các chú”.
Như vậy thì từ “dân chủ” đã bị lạm dụng. Nếu quả thực như vậy thì đó vẫn chưa là “dân chủ” mà là “đảng viên chủ”. Nhưng trên thực tế “đảng viên chủ” vẫn còn là giấc mơ xa vời. Theo quy định này thì các đại biểu cấp dưới sẽ quyết định cấp lãnh đạo nhưng thực tế lại khác xa điều đó vì chủ yếu được cắt cử và chỉ định từ trên xuống. Vậy nên danh từ “cơ cấu” mới bị biến thành động từ: “cơ cấu” ai vào tỉnh ủy, “cơ cấu” ai vào trung ương, nhất nhất đều có sự bật đèn xanh của cấp trên, có sự dàn xếp, thương lượng giữa các phe phái trong hậu cung. Cũng theo quy định thì mọi vấn đề của đảng sẽ được thảo luận cho đến khi ghi thành nghị quyết, sau đó thì nghị quyết sẽ được thực hiện mà không có sự tranh cãi, chống đối.
Trên thực tế thì các nghị quyết được nhào nặn theo thiểu số chi phối quyền lực trong đảng. Gần nhất là trường hợp Tổng bí thư Trọng. Có ai ngoài ông ta và nhóm khống chế quyền lực bóp mép quyền “đảng viên tập trung” của Đảng bộ TPHCM trong Đại hội vừa rồi?
Lẽ ra, theo nguyên tắc này, Đại hội Đảng bộ TPHCM mới có quyền lực cao nhất để bầu chọn ra vị Bí thư của mình. Tuy nhiên dưới sự đạo diễn của ông Trọng, Bộ Chính trị đã viện tính chất đặc biệt của thành phố HCM để cho ông Đinh La Thăng “nhảy dù” về đây làm Bí thư.
Nhưng tưởng chọn ai, họ lại chọn một nhân vật đầy “khuyết điểm” là Đinh La Thăng, kẻ đã làm thất thoát hàng tỷ Mỹ kim khi điều hành Tập đoàn Dầu khí Quốc gia, làm hàng triệu người dân khốn khổ vì những dự án BOT khi làm “tư lệnh” ngành giao thông. 
Như vậy, cách làm việc của họ cho thấy điều gì?
Thứ nhất, nó dẫm lên điều lệ đảng. Thứ hai, nó hoàn toàn sai về mặt quản trị khi đưa một kẻ đã gây ra những “khuyết điểm trầm trọng” về kinh tế về lãnh đạo thành phố là đầu tàu kinh tế cho cả nước! Thứ ba, xét về bản chất thì ông Thăng chẳng qua chỉ là một “đồng chí đã bị lộ”, và việc “bị lộ” này chẳng qua là do tranh giành phe phái.
Trước Thăng từng có Nguyễn Hà Phan. Không phải không ai biết chuyện ông Phan bị công an của Chính phủ Ngô Đình Diệm bắt (1958) và khai, dẫn đến việc các cơ sở mà ông ta gầy dựng bị giết sạch. Họ biết hết nhưng Phan vẫn lên vù vù, chẳng ai tố. Từ chức Chủ tịch tỉnh ông Phan lên bí thư tỉnh ủy, rồi Trưởng ban Ban Kinh tế Trung ương, Phó Chủ tịch Quốc hội, Thường trực Ban Bí thư.
Mãi đến khi ông Phan – trong vài trò Trưởng ban Tổ chức Đại hội đảng lần thứ 8 – hùa theo Nguyễn Văn Linh để triệt hạ Võ Văn Kiệt thì hàng loạt đơn thư, tố cáo mới đùng đùng xuất hiện. Ngày 17-4-1996, chỉ còn 10 tuần nữa là khai mạc đại hội, Phan bị Trung ương Đảng bỏ phiếu khai trừ đảng, sau đó bị tước hết mọi chức vụ.
Trở lại với Đinh La Thăng, một kẻ chẳng có khả năng quản trị, đã gây ra những “hậu quả nghiêm trong” đến như thế mà vẫn không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, còn được giao cho trọng trách “Phó ban Kinh tế trung ương”. Với “công tác nhân sự” kiểu này thì các DNNN không yếu kém mới là chuyện lạ! Bây giờ, khi đưa Nguyễn Thiện Nhân, một chuyên gia “phát động phong trào nói không với” về thế chỗ của Thăng, hệ thống chính trị cho thấy họ đã hoàn toàn cạn kiệt nhân tài!

Con quỷ đòi hỏi điều không thể làm được
Xin kể thêm một câu chuyện để Tổng bí thư Trọng nghiền ngẫm.
Ngày kia tại làng nọ xuất hiện một con quỷ, nó buộc mỗi ngày một người dân trong làng phải đưa ra một thách đố thật khó: nếu nó không đáp ứng được, nó sẽ tha và biến mất, nhưng nếu nó làm được, nó sẽ ăn thịt người đó.
Từ đó làng luôn có tang, ngày nào cũng có người bị ăn thịt dù họ thách đố khó đến đâu: biến hạt cát thành khối vàng, biến con ruồi đang bay thành con voi, biến cái ao nhỏ thành quả núi v. v… Đâu hơn một tuần như thế cho đến ngày một anh học trò nọ đến phiên “đố quỷ”. Gặp quỷ, anh học trò rứt cái cúc áo ra và nhẹ nhàng: “Đây là cái cúc áo của tôi, xin ngài hãy đính nó vào tiếng huýt gió này”, nói xong anh ta chu miệng huýt gió.
Con quỷ đầu hàng và biến mất theo lời cam kết. Bởi nó không thể khâu cái cúc áo vào một chuỗi âm thanh. Khi ông Trọng yêu cầu “ban hành một nghị quyết mới” để “tiếp tục hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”, ông ta lại tiếp tục cái việc làm không tưởng là đính cái cúc áo “kinh tế thị trường” vào chuỗi âm thanh “định hướng xã hội chủ nghĩa”.
Chúng ta chỉ có thể định hướng khi thực sự biết hướng đi. Trong khi “Chủ nghĩa xã hội” là gì và hiện nó đang nằm ở đâu thì chẳng ai biết cả! 
Ba năm trước, một Ủy viên trung ương đảng là nguyên Bộ trưởng Bộ KH&ĐT Bùi Quang Vinh cũng đã nhấn mạnh về Xã hội chủ nghĩa: “Chúng ta cứ nghiên cứu mô hình đó, mà mãi có tìm ra đâu. Làm gì có cái thứ đó mà đi tìm”.
Cũng ba năm trước, chính ông Trọng cũng thật thà bộc lộ mình là kẻ mò mẫm, chẳng biết gì. Trong phát biểu ở tổ soạn thảo Hiến pháp, ông ta đã thú nhận: “Đến hết thế kỷ này không biết đã có Chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”.
“Làm gì có thứ đó mà đi tìm”; “Biết đã có hay chưa”. Bất lực, không thể tìm được, không thể biết được thì thay vì kêu ca tại sao thất bại mãi. Hãy tự trọng như con quỷ trong câu chuyện này là biến đi, đừng hành hạ dân làng nữa, họ đã khổ và đã nhàm tai quá rồi!

Lê Trọng Hiệp

Chú thích:

[1] Xúy Vân là vợ Kim Nham, một học trò nghèo. Xiêu lòng trước sự tán tỉnh của tên Trần Phương, Xúy Vân giả điên để Kim Nham làm giấy ly hôn, sau khi hết cách chữa chạy. Tuy nhiên khi cô được tự do thì Phương trở mặt Sở Khanh. Lúc này Xúy Vân lỡ làng, không dám về nhà và từ chỗ giả điên, nàng trở nên điên thật và phải đi ăn xin. Phần Kim Nham nhờ quyết chí học hành nên đỗ cao và được bổ làm quan. Ngày nọ Kim Nham nhận ra vợ cũ đang lang thang ăn xin, Kim Nham bỏ một nén bạc vào nắm cơm sai người đem cho. Xúy Vân bẻ nắm cơm, thấy có bạc, hỏi ra mới biết và sau đó vì xấu hổ, đau đớn, đã nhảy xuống sông tự trầm.

[2] Tôi thuật lại theo trí nhớ, không hoàn toàn chính xác 100%/

[3] http://www. thesaigontimes. vn/114301/Cai-cach-the-che-tu-cau-hoi-chua-co-loi-giai. html

[4] http://tuoitre. vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20131023/du-thao-chua-vang-vong-nhu-loi-hieu-trieu/576098. html

(BVN)

12 tháng 5, 2017

Mạc Văn Trang - Bác Trọng và lão Am


Tổng kết HNTƯ 5, TBT Nguyễn Phú Trọng cho biết, sáng tỏ 1 nhận thức mới: “Sau hơn 30 năm đổi mới, nhận thức của chúng ta về vị trí, vai trò của kinh tế tư nhân đã có những bước tiến quan trọng. Từ chỗ kỳ thị, coi nhẹ đã thừa nhận kinh tế tư nhân là một trong những động lực và đến nay là một động lực quan trọng để phát triển kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ở nước ta”…


Trong khi đó LÃO AM (nhân vật chính trong tiểu thuyết Cái Sân gạch, của Đào Vũ), đã nhận biết điều này từ 1958, trước áp lực của phong trào HTX. Lão chỉ tán thành nông dân vào HTX cấp thấp (tức là chỉ cùng góp ruộng đất, công cụ, tổ chứ tập thể sản xuất và chia nhau lợi nhuận theo 2 nhánh: công lao động và cổ phần đóng góp, quyền sở hữu ruộng đất, công cụ, vẫn của tư nhân). Lão Am kiên quyết phản đối HTX cấp cao (Tức là công hữu hóa tất ruộng đất, trâu bò, nông cụ, biến nông dân thành vô sản). Lão bị quy kết là “bảo thủ, tư hữu”, vợ con Lão, gạt lão ra, để đi theo con đường XHCN… Lão Am đau xót nhất là con Trâu mộng, mà lão dầy công mua được và hết lòng yêu quý, chăm chút. Lão bảo công hữu hóa, cha chung không ai khóc; lắm sãi (cán bộ) không ai đóng cửa chùa… Rồi chết cả lũ! Quả nhiên lên HTX cấp cao. Công hữu hóa tất tần tật, 3 năm sau, con trâu nhà Lão Am gầy trơ xương, đang kéo xe bò gạch, thì gục xuống chết. HTX cấp cao, càng ra sức cải tiến, đổi mới quản lý hết theo NQ này đến NQ khác… dẫn đến cả nước ăn bo bo. Nông dân may mắn còn 5% ruộng đất HTX cho mỗi hộ mượn trồng rau mà sống sót, kết hợp với ăn rau má, củ chuối, mò cua bắt ốc…

Sau “Cái đêm hôm ấy đêm gì” và cả nước sắp chết đói, Đảng lại “bừng hiểu” “có nhận thức mới”: phải “Cởi trói cho nông dân”. (Nông dân bảo, mẹ cha thằng nào trói ông, mà bây giờ Đảng phải cởi trói)? Ông Nguyễn Văn Linh tuyên bố xanh rờn: Mọi người hãy tự cứu lấy mình, trước khi Trời cứu”(!) (Ô hô, trước đó Đảng bảo chăm lo cho mỗi người dân từ cái kim sợi chỉ đến tư tưởng, nghĩ suy, tình cảm yêu ghét, cơ mà”!? Cái đận ấy cũng mất 30 năm, Đảng mới có nhận thức mới đấy!

Và lại chia ruộng cho mỗi hộ theo nguyễn tắc Đảng bảo: “Có gần, có xa; có tốt, có xấu”. A há! Cả cánh đồng nát bét, lộn tùng phèo, mỗi nhà manh mún 5 – 6 mảnh ruộng, bát nháo. Lão Am sống lại thì cười vỡ bụng! Ấy thế mà chỉ cần “người nông dân tự canh tác trên mảnh đất của mình”, các cán bộ Đảng ngồi chơi xơi nước, chả phải lãnh đạo, lãnh điếc gì, mà cả nước no nê thừa mứa, còn xuất khẩu gạo. Rồi sau đó dân cũng tự biết đổi mới: “Dồn điền, đổi thửa” để mỗi nhà có vài ba mảnh ruộng cho ra tấm, ra miếng mà canh tác cơ giới hóa…

Xin mời quý vị xem Video : Nguyễn Phú Trọng đồng ý nhường chức Tổng BT và Trần Đại Quang đã bán đứng Đinh La Thăng thế nào?

                 

Lão Am chả biết lý luận gì sất, lão chỉ am hiểu cuộc sống, tin rằng: Quyền tư hữu ruộng đất, trâu bò, nông cụ … mới gắn bó người nông dân với sản xuất; của đau, con xót, người ta mới yêu quý, giữ gìn của nả; mới say mê làm ăn, tính toán sao để tiết kiệm, hiệu quả…Còn công hữu hóa là “cha chung không ai khóc”, “Vén tay áo xô, đốt nhà táng giấy”, thì của nả như gió vào nhà trống, chết nhăn răng cả lũ!

Bác Trọng dầy công nghiên cứu, có lý luận uyên thâm, bác phân tích, khái quát hóa vấn đề, “Từ trực quan sinh động, đến tư duy trừu trượng” trải qua 30 năm, rất là trăn trở, tâm huyết. Rồi “Từ tư duy trừu tượng” (của bác Trọng) được trừu xuất, trở về thực tiễn khách quan, sinh động... Bây giờ toàn hệ thống chính trị, quán triệt, đồng loạt ra quân, “Vận dụng lý luận vào thực tiễn”! Đó là biện chứng của quá trình nhận thức marxit - Leninit. Rất khoa học. Rất biện chứng! Rất cao siêu!

12/5/2017

Mạc Văn Trang

(FB Mạc Văn Trang)

Huy Đức - Cử tri Thanh Hóa không bầu ông Đinh La Thăng?


Cử tri thanh hóa không bầu ông Đinh La Thăng và nay thì ông trở thành "đại biểu" của họ bằng một quyết định điều chuyển. Từ việc chỉ đạo UBTV Quốc hội làm thủ tục kỷ luật ông Vũ Huy Hoàng đến việc chỉ đạo miễn nhiệm ông Võ Kim Cự cho thấy Ban bí thư đảng công khai thể hiện vai trò "đảng cầm quyền".


Nên trắng phớ ra như thế, dân cũng cần được biết thực chất quyền lực đến từ đâu.

Nhưng như thế thì các cuộc bầu cử hóa ra lại tốn kém không cần thiết. Cho dù đảng Cộng sản vẫn đang là đảng cầm quyền ở VN thì cũng nên cầm quyền thông qua nhà nước. Và, nếu đảng nhận thức rằng quyền lực của mình sẽ bớt tha hóa nếu dân có tiếng nói thì nên cấu trúc "cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất" thành hai viện: một viện của dân và một viện của đảng.

Viện của đảng có thể cơ cấu như Viện Nguyên lão (Anh) hoạt động như thượng viện gồm (đương nhiên) các vị đã được đại hội đảng bầu vào Trung ương. Viện của dân gồm những người tranh cử từ dân thực sự. Họ xuất phát từ lá phiếu của dân, sống gần dân, chẳng có ban bí thư nào điều chuyển.

Mời xem Video: Nguyễn Phú Trọng đồng ý nhường chức Tổng BT và Trần Đại Quang đã bán đứng Đinh La Thăng thế nào?


Võ Kim Cự cũng chính đảng đưa vào Quốc Hội; Trịnh Xuân Thanh cũng đảng đưa vào Quốc Hội. Dân đã mất một buổi cày đi bỏ phiếu rồi bây giờ ngơ ngác nhìn đảng đưa họ ra.

Có minh bạch nguồn gốc của quyền lực thì mới minh bạch trách nhiệm. Dân chúng chỉ hợp thức hóa một danh sách đảng cử mà bị buộc phải chịu trách nhiệm như Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng từng tuyên bố thì tội cho dân lắm.

Huy Đức

(FB Trương Huy San)

Bùi Tín - Vụ Đinh La Thăng, một ‘đại án tí hon’

Ông Nguyễn Phú Trọng có thể hài lòng hể hả về xử xong vụ án Đinh La Thăng. Phong trào chống tham nhũng của ông ghi thêm một ‘’chiến công’’ nổi bật. Một Ủy Viên Bộ Chính Trị mất chức. Một Bí Thư Thành Ủy của thành phố lớn nhất nước bị cảnh cáo, thay thế, chứng tỏ chế độ này có nền tư pháp công minh chính trực ‘’đến thế là cùng!‘’
Đinh La Thăng trong một lần "quạt" nhà thầu Trung Quốc.
Nhưng còn có nhiều vấn đề cần bàn cãi và nhiều câu hỏi còn tồn tại.

Ông Thăng vẫn còn là Ủy Viên Ban Chấp Hành TƯ Đảng ư? Được điều về làm ‘’Phó Ban Kinh Tế TW Đảng’’ nữa. Quyền lực vẫn còn lớn. Vậy thế là kỷ luật nghiêm ư?

Tại sao một cán bộ của Đảng phạm pháp nặng nề như thế lại không bị đem ra truy tố và xét xử công khai bởi Viện Kiểm Sát và tại Tòa Án theo đúng Luật. Lẽ ra ông Thăng phải bị khai trừ ra khỏi Đảng và phải ra trước Tòa Án như một công dân, có bản luận tội, có luật sư bào chữa, được trình bày rõ trường hợp của mình, có buổi tranh luận công khai đầy đủ, để đi đến kết luận và tuyên án đàng hoàng của tập thể Hội Đồng Xét Xử. Một vụ trọng án như thế liên quan đến nhiều nhân chứng, phải xử vài tuần lễ, có khi vài tháng mới có thể xét đúng người đúng tội, đúng luật.

Kết luận Tòa Án phải quyết định thu hồi tài sản phạm pháp, như ‘’tiền bạc, nhà cửa, đất đai, chứng khoán, tiền gửi ngân hàng… sung vào công quỹ, để phần nào bù lại số tiền của đất nước, của nhân dân đã bị thất thoát.

Vậy là xét về mặt Hiến Pháp và Luật Pháp, vụ án Đinh La Thăng vi phạm lụat pháp nặng nề chỉ bị xét theo kỷ luật Đảng, coi đảng viên là công dân đặc biệt, đứng ngoài pháp luật. Ngay trong việc xử kỷ luật này cũng tiến hành luộm thuộm, chớp nhoáng, độc đoán, theo ý kiến của Tổng Bí Thư, các Ủy Viên Bộ Chính Trị gật theo, rồi cuộc họp TƯ gật theo, với tỷ lệ gần 100%. Một vụ án không có ai luận tội, kết luận vì không có buổi xét kỷ luật nào. Nó diễn ra trong nháy mắt, chỉ bằng giơ tay biểu quyết.

Một vụ đại án dính đến tài sản hàng trăm tỷ thất thoát mà Bộ Trưởng Tư Pháp, Viện Kiểm Sát, Tòa Án Tối Cao phải đứng ngoài lề, buộc phải câm lặng, thật là một nét son đỏ chót rất khó coi trên mặt ngài Tổng Bí Thư.

Một trò hề 100% chống tham nhũng.

Một trò hề vụng về điển hình về lời khoe thi hành kỷ luật Đảng nghiêm minh và đổi mới ngành Tư Pháp tiến bộ.

Ông Trọng cố làm ra vẻ kiên quyết chống tham nhũng, nhưng để lộ ra nhiều sơ hở vụng về.

Đây chỉ là trò dơ cao đánh khẽ, dơ roi rất cao nhưng đánh rất nhẹ, chỉ như phủi bụi, vì tội phạm nghiêm trọng là thế vẫn đàng hoàng là Ủy Viên Trung Ương Đảng, nay còn là ‘’Phó Ban Kinh Tế TƯ,’’ một cán bộ cấp cao trong một Ban hệ trọng đối với nền kinh tế.

Chiếu theo Luật phòng chống tham nhũng, tham nhũng trên 1 tỷ đồng là có thể nhận án tử hình vì đó là tiền thu nhập vài chục năm một lao động.

Đất nước có 2 nền tư pháp với tốc độ khác hẳn nhau là như thế.

Một cho dân đen, trong đó có các nhà dân chủ yêu nước, thương dân, các chiến sỹ dân chủ kiên cường, như Nguyễn Hữu Vinh, Trần Huỳnh Duy Thức, Bùi Minh Hằng… rên xiết trong tù dài dài, và một tư pháp riêng cho những tên tội phạm đáng tội tử hình vẫn ung dung hưởng thụ không chút lo ngại vì là đảng viên cấp cao có thế lực phe cánh.

Xin mời quý vị xem Video : Tại sao GS. Nguyễn Thiện Nhân đánh bại bà Tòng Thị Phóng do TBT Trọng đề cử để giữ chức BT Sài Gòn?

                  

Vậy mà trên báo Nhân Dân hôm nay vẫn còn trưng khẩu hiệu ‘’Đổi mới Tư Pháp, Áp dụng Tư Pháp,‘’ thật mỉa mai và khôi hài, nói một đằng làm một nẻo.

Những Dương Chí Dũng, Mai Văn Phúc từng bị tuyên án tử hình trong đại án Vinalines có thể kêu ‘’oan’’ vì họ cũng là cán bộ cao cấp của Đảng sao lại không được Đảng ưu đãi như Đinh La Thăng, hạ cánh êm, an toàn.

Để xem sau vụ án Đinh La Thăng mang tính ‘’giơ rất cao đánh rất nhẹ,’’ ông Cả Trọng sẽ lãnh đạo việc xét xử 12 vụ đại án, phần lớn dính đến các ngân hàng quốc doanh hiện đang chờ giải quyết trong thời gian tới ra sao.

Bùi Tín

(VOA)

11 tháng 5, 2017

Hội nghị Trung ương 5 bế mạc trong ‘bế tắc’
Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ 5 đã bế mạc vào chiều ngày 10/5, nhưng nhiều vấn đề lớn vẫn còn “bế tắc.” Nhà báo Hữu Minh cũng có cùng nhận định với ông Chênh: “Tôi không kỳ vọng lắm vào công cuộc chống tham nhũng của Đảng. Ngoài việc ông Thăng mất ghế bí thư thành ủy và ra khỏi Bộ Chính trị ra thì cũng không có một hướng xử lý nào để thu hồi về một phần tài sản tham nhũng về cho ngân sách quốc gia. Việc kỷ luật ông Thăng chưa giải quyết vấn đề này. Thứ hai, hệ thống pháp luật của Việt Nam có vấn đề, không thượng tôn pháp trị, chỉ xử lý sai phạm theo hướng vụ nào ồn ào mới làm, vấn đề đảng nhỏ trong đảng to… Những vấn đề đó đều núp dưới vỏ bọc chống tham nhũng.” 

Từ trái sang, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, tân Bí thư Tp. HCM Nguyễn Thiện Nhân, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, và Chủ tịch Trần Đại Quang.

Báo Tuổi trẻ đưa tin “sau 6 ngày làm việc khẩn trương, nghiêm túc, Hội nghị lần thứ 5 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XII đã hoàn thành toàn bộ nội dung chương trình đề ra.”

Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã “thống nhất cao” thông qua các nghị quyết, bao gồm việc “hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa (XHCN); tiếp tục cơ cấu lại, đổi mới và nâng cao hiệu quả doanh nghiệp Nhà nước; và phát triển kinh tế tư nhân trở thành một động lực quan trọng của nền kinh tế thị trường định hướng XHCN.”

Ông Quang Hữu Minh, một nhà báo độc lập ở Sài gòn, cho rằng trong giới lãnh đạo Hà Nội vẫn còn nhiều vấn đề chưa rõ về lý luận khi đưa ra các nghị quyết này. Và ông Minh nhấn mạng rằng nếu “nếu còn vấn đề về lý luận thì lý luận sẽ không ổn.”

“Nghị quyết mới nhưng cái bình cũ thì không giải quyết được gì cả. Chúng ta hãy nhớ khi nhậm chức thì Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có nói rằng Việt Nam chỉ có kinh tế thị trường, chứ ông ấy không hề nhắc gì đến khái niệm theo định hướng XHCN. Nhưng mà nghị quyết mới vẫn là tiếp tục hoàn thiện cơ chế thị trường theo đi định hướng XHCN. Thì rõ ràng là ngay trong nhận thức của những lãnh đạo cấp cao của Đảng đã có vấn đề về việc chọn mô hình phát triển kinh tế.”

Việc sắp xếp và đổi mới doanh nghiệp nhà nước, theo ông Minh, Việt Nam đã “kêu gào” trong ba năm qua nhưng cũng không thực hiện được vì lý do như sau:

“Vì cơ bản, nếu không còn lấy kinh tế nhà nước làm chủ đạo, không còn hệ thống tập đoàn doanh nghiệp nhà nước thì bản sắc của chủ nghĩa Xã hội mang màu sắc Việt Nam cũng sẽ nhạt nhòa đi, và nhiều người không muốn điều đó. Do đó, tôi không kỳ vọng nhiều vào Hội nghị 5 này.”

Nhà báo Hữu Minh kết luận rằng lãnh đạo Hà Nội vẫn còn“lúng túng” về vấn đề đinh hướng mô hình kinh tế:

Một tập đoàn doanh nghiệp nhà nước của Việt Nam
Một tập đoàn doanh nghiệp nhà nước của Việt Nam
“Tôi nghĩ rằng sau Hội nghị Trung ương 5, mọi thứ vẫn sẽ còn lúng túng về đường lối, về kinh tế, chứ không chỉ riêng vấn đề chính trị.”

Liên quan đến vấn đề nhân sự, nhà báo Hữu Minh nói rằng việc chọn ông Nguyễn Thiện Nhân làm tân bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí Minh hôm 10/5 thay cho ông Đinh La Thăng cho thấy sự miễn cưỡng và có phần bế tắc của Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương Đảng, dù ông Nhân nhận được 100% phiếu tán thành:

“Tôi nghĩ rằng việc chọn ông Nguyễn Thiện Nhân là một sự lựa chọn hơi miễn cưỡng. Cũng có người không muốn có sự xáo động về nhân sự ở kỳ này, nhưng cuối cùng buộc lòng phải như thế. Thành ra việc lựa chọn ông Nguyễn Thiện Nhân cho thấy cũng có phần bế tắc vì rõ ràng là ông Nguyễn Thiện Nhân ít phù hợp hơn ông Đinh La Thăng. Ông Nguyễn Thiện Nhân thì đỡ bảo thủ hơn những người khác một chút. Tôi cũng không kỳ vọng nhiều vào sự đổi mới (của ông Nhân). Nhưng tôi cũng thấy vui vì ít ra (ổng) đỡ bảo thủ hơn.”

Trước đó, vào ngày 7/5, Ban Chấp hành Trung ương Đảng ra quyết định kỷ luật ông Đinh La Thăng bằng hình thức cảnh cáo và đồng ý cho thôi giữ chức Uỷ viên Bộ Chính trị khoá XII với tỉ lệ phiếu biểu quyết trên 90%.

Rõ ràng việc Hội nghị Trung ương 5 thu xếp cho ông Thăng tự rút lui chưa mở ra hướng chống tham nhũng hiệu quả, so với hàng ngàn tỉ đồng mà ông Thăng đã làm thất thoát trước khi làm bí thư thành phố lớn nhất nước.

Cựu nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh ở thành phố Hồ Chí Minh viết trên Facebook rằng: “Cuối cùng thì trận chiến "đả hổ diệt ruồi" phiên bản Việt Nam cũng đã kết thúc tốt đẹp như một vở kịch có hậu.”

Ông Chênh nhận định rằng chủ trương "diệt chuột nhưng không để vỡ bình" của ông Trọng “đã bộc lộ rõ ra qua chuyện dàn xếp cho Đinh La Thăng chức phó ban kinh tế ngay sau khi bị lấy lại hai chức được cho trước đây để y vui vẻ nhận tội, để chuyện chống tham nhũng chỉ dừng ở ruồi mà không dẫn lên đến hổ, để chuột bị diệt mà không ảnh hưởng đến bình.”

Ông Đinh La Thăng khi còn là Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải.
Ông Đinh La Thăng khi còn là Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải.
Nhà báo Hữu Minh cũng có cùng nhận định với ông Chênh:

“Tôi không kỳ vọng lắm vào công cuộc chống tham nhũng của Đảng. Ngoài việc ông Thăng mất ghế bí thư thành ủy và ra khỏi Bộ Chính trị ra thì cũng không có một hướng xử lý nào để thu hồi về một phần tài sản tham nhũng về cho ngân sách quốc gia. Việc kỷ luật ông Thăng chưa giải quyết vấn đề này. Thứ hai, hệ thống pháp luật của Việt Nam có vấn đề, không thượng tôn pháp trị, chỉ xử lý sai phạm theo hướng vụ nào ồn ào mới làm, vấn đề đảng nhỏ trong đảng to…Những vấn đề đó đều núp dưới vỏ bọc chống tham nhũng.” 

Ông Chênh kết luận trên Facebook về Hội nghị Trung ương 5: “Tóm lại vở kịch đả hổ diệt ruồi theo kiểu Tập Cận Bình, phiên bản Nguyễn Phú Trọng đã kết thúc win-win (các bên đều thắng). Chỉ có nhân dân mãi làm khán giả và bị thất bại thảm hại.”

(VOA)