25 tháng 3, 2017

QUAN HỆ VIỆT - TRUNG qua con mắt một học giả Trung Quốc



Đầu tháng 2 năm nay, tôi có chuyến thăm thứ hai đến Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam. Khác với chuyến thăm lần đầu cách đây bốn năm, lần này tôi quyết định dành phần lớn thời gian trong năm ngày ở đây để khám phá các bảo tàng trong thành phố. Ở Việt Nam lúc này là mùa khô, và các bảo tàng sẽ cung cấp một nơi trú ẩn dễ chịu trước cái nóng hầm hập trên đường phố. Vả lại, con trai tôi mới bốn tuổi trong chuyến thăm đầu, và tôi nghĩ lớn thêm bốn năm là đủ cho nó học được chút gì đó từ các bảo tàng về lịch sử và văn hóa của một đất nước mà nó đã đến thăm hai lần.

Quan trọng hơn, là một nhà khoa học chính trị, tôi hy vọng chúng sẽ giúp tôi tìm hiểu xem Việt Nam nhìn nhận như thế nào về mối quan hệ với Trung Quốc. Với vai trò hết sức quan trọng của các bảo tàng – cũng như bản đồ và các cuộc điều tra dân số – trong quá trình hình thành bản sắc quốc gia, như Benedict Anderson đã thảo luận sâu rộng trong cuốn sách được đánh giá cao The Imagined Communities của ông, tôi chắc chắn câu chuyện của chính phủ Việt Nam về mối quan hệ song phương sẽ khác câu chuyện của chính phủ Trung Quốc, nhưng tôi không biết chính xác thì khác như thế nào.



Sáng ngày thứ hai, tôi đến Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh. Tôi đã nghe những người từng đến thăm bảo tàng nói đây là nơi dành riêng cho cuộc chiến giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. Tôi cũng biết rằng Trung Quốc đã cung cấp một lượng lớn viện trợ cho Việt Nam trong cuộc chiến, mặc dù Bắc Kinh chưa bao giờ tiết lộ con số chính xác. Một nguồn tin của Trung Quốc ước tính con số này rơi vào khoảng 20 tỷ USD (tính theo cơ sở giá trong những năm 1970). Hơn nữa, Bắc Kinh cũng gửi 300.000 nhân viên quân sự qua biên giới trong giai đoạn từ năm 1965 đến năm 1968, theo một nguồn tin khác. Bởi vậy mà trước khi đến bảo tàng, tôi đã nghĩ sẽ có ít nhất một hai hiện vật để ghi nhận sự giúp đỡ hào phóng mà Trung Quốc dành cho Việt Nam.


Tầng trệt của bảo tàng là một bộ sưu tập ảnh và áp phích. Các bức ảnh cho thấy các cuộc tập hợp, diễu hành, biểu tình phản đối chiến tranh trên khắp thế giới (và cả ở Mỹ), trong khi các tấm áp phích dùng từ ngữ và hình ảnh để truyền tải sự ủng hộ của quốc tế dành cho Việt Nam và phản đối Hoa Kỳ. Đến cuối bộ sưu tập tôi gặp ba bức ảnh. Bức thứ nhất chụp cảnh Mao Trạch Đông bắt tay với Hồ Chí Minh. Bức thứ hai chụp hai quả khinh khí cầu treo hai dải băng rôn dài – một ghi “Mao chủ tịch muôn năm” và một ghi “Hồ chủ tịch muôn năm” – trên quảng trường Thiên An Môn đông đúc ở Bắc Kinh. Bức thứ ba chụp cảnh Mao đón tiếp một phái đoàn Việt Nam. Hóa ra chỉ có ba bức ảnh này trong bảo tàng cao ba tầng gợi ý sự thừa nhận và biết ơn của Việt Nam đối với sự trợ giúp của Trung Quốc trong Chiến tranh Việt Nam.


Chiều ngày thứ tư, tôi đến thăm Bảo tàng Lịch sử. Sau khi nhanh chóng đi qua hai gian trưng bày đầu tiên, có các hiện vật và trang phục truyền thống, tôi đến lối vào gian trưng bày thứ ba. Ở đầu lối vào là một tấm bảng ghi “Bắc thuộc – Đấu tranh giành độc lập.” Gian trưng bày thứ ba này có khoảng hai chục tấm áp phích và bản đồ phục dựng. Tôi đặc biệt thấy cuốn hút trước một tấm áp phích, ghi (nguyên văn) như sau:
Sau khi An Dương Vương thất bại trong cuộc kháng chiến chống Triệu Đà (179 TCN), Việt Nam bị các triều đại phong kiến Trung Quốc cai trị, bóc lột, và đồng hóa. Trong hơn 1.000 năm, người Việt Nam đã cố gắng hết sức để gìn giữ văn hóa truyền thống, ngôn ngữ dân tộc, tiếp nhận và Việt hóa các yếu tố văn hóa Hán; đồng thời tổ chức hơn 100 cuộc nổi dậy chống lại những kẻ xâm lăng để giành chủ quyền với cuộc nổi dậy đầu tiên là của Hai Bà Trưng (40–43 CN). Năm 938, Ngô Quyền đánh đuổi hoàn toàn quân Trung Quốc xâm lược trên sông Bạch Đằng lịch sử, bắt đầu kỷ nguyên tự do và độc lập cho người Việt Nam.


Sau tấm áp phích là một chuỗi các bản đồ phục dựng, thể hiện không chỉ các tuyến đường của “quân Trung Quốc xâm lược” liên tiếp, mà còn cả vị trí của các cuộc kháng chiến. Một tấm bản đồ mô tả “các cuộc nổi dậy tiêu biểu chống quân xâm lược phương Bắc (thế kỷ 1–10).” Một tấm thể hiện “chiến thắng của quân đội Đại Việt trước quân Tống xâm lược (1076–1077).” Tấm bản đồ thứ ba cho thấy “cuộc khởi nghĩa Lam Sơn (1418–1427).” Đến khi bước ra khỏi lối vào, tôi đã có một cái nhìn rõ ràng về cách mà Trung Quốc từng – và có lẽ là vẫn – được nhìn nhận bởi người láng giềng phương Nam.


Đến tối về lại phòng khách sạn, tôi cố gắng lý giải những gì mình đã thấy trong Bảo tàng Lịch sử. Tình cờ tôi có mang theo một cuốn sách du lịch của Lonely Planet năm 2014 về Việt Nam, nên tôi bắt đầu đọc phần giới thiệu ngắn gọn về lịch sử đất nước. Rồi tôi thấy một mục có tiêu đề “China Bites Back” (Trung Quốc nổi giận), viết như sau:
Trung Quốc một lần nữa nắm quyền kiểm soát ở Việt Nam vào đầu thế kỷ 15, đem văn khố quốc gia và một số trí thức của đất nước về Nam Kinh [kinh đô nhà Minh] – một tổn thất có tác động lâu dài lên nền văn minh Việt Nam. Sưu cao thuế nặng và lao động khổ sai cũng là điển hình của thời kỳ này. Nhà thơ Nguyễn Trãi (1380–1442) viết về giai đoạn này: “Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội. Nhơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi.”


Thành thật mà nói, tôi đã không hề chuẩn bị tinh thần để đón nhận một đoạn thơ như thế. Quả thật, với tôi, nó nghe cũng giống như một đoạn thơ lên án quân Nhật Bản xâm lược Trung Quốc nếu tác giả không được nêu tên. Tôi thực sự choáng váng trước mức độ oán hận trong hai dòng thơ này. Chắc chắn là tôi nhận thức được rất rõ rằng hai đất nước đã trải qua một mối quan hệ nhiều rắc rối kể từ cuối những năm 1970: một cuộc đụng độ biên giới năm 1979, các cuộc đụng độ trên biển vào cuối những năm 1980, và căng thẳng trên các đảo tranh chấp ở Biển Đông kể từ năm 2010. Nhưng tôi không biết sự thù địch của Việt Nam với Trung Quốc lại sâu đậm và mạnh mẽ như thế. Như một “bách niên quốc sỉ” đã trở thành một phần không thể tách rời trong ký ức tập thể của người Trung Quốc, “ngàn năm Bắc thuộc” cũng phát triển thành một thành tố cốt lõi trong bản sắc dân tộc của người Việt Nam, bất kể ký ức của người Trung Quốc thay đổi như thế nào, hay bản sắc Việt Nam là do tự phát triển hay được hình thành một cách nhân tạo.


Bỏ cuốn Lonely Planet xuống, tôi cố gắng lý giải mối quan hệ Việt-Trung. Bỗng nhiên tôi nhớ ra một đoạn trích thường được [một số học giả phương Tây] cho là của Hồ Chí Minh, vị cha già của Việt Nam hiện đại. Ông Hồ được cho là đã nói như sau vào năm 1946, ít lâu sau khi ông đồng ý cho phép quân đội Pháp trở lại Việt Nam:
Các anh thật thiển cận! Các anh không nhận ra Trung Quốc ở lại nghĩa là thế nào sao? Các anh không nhớ lịch sử của mình sao? Lần cuối đến đây, họ đã ở lại một ngàn năm. Pháp là người ngoài. Họ yếu. Chủ nghĩa thực dân sắp chết. Người da trắng đã tận số ở châu Á. Nhưng nếu ở lại bây giờ thì người Trung Quốc sẽ không bao giờ rời đi. Còn tôi, tôi thà ngửi cứt Pháp trong năm năm tới còn hơn ăn cứt Tàu cả cuộc đời.


Sự tha thứ nhanh chóng của Hồ Chí Minh đối với thực dân Pháp góp phần giải thích thái độ rộng lượng dễ thấy của người Việt đối với người Mỹ. Một vật trưng bày trong Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh nói rằng 3 triệu người Việt (trong đó có 2 triệu dân thường) đã bị giết, 2 triệu người bị thương, cộng thêm 300.000 người mất tích trong cuộc chiến chống Mỹ. Bên cạnh tổn thất kinh hoàng về người còn có tổn hại to lớn mà chất độc da cam gây ra cho cả môi trường địa phương và người dân sống ở đó. Rất có thể những hành động ô nhục và tội ác mà người Mỹ gây ra trong khoảng mười năm còn tồi tệ hơn nhiều so với những gì mà Trung Quốc đã gây ra (cho Việt Nam) trong hơn một ngàn năm. Vậy mà người Việt Nam vẫn có vẻ nhanh chóng vượt qua được sự tàn ác của Mỹ.



Quá khứ có thể cho chúng ta biết gì về tương lai của mối quan hệ Việt-Trung? Một bài học có vẻ đúng: Các lực lượng ly tâm của chủ nghĩa dân tộc mạnh hơn rất nhiều so với các lực lượng hướng tâm của chủ nghĩa cộng sản. Cũng như Mao cuối cùng đã cắt đứt với Stalin, cuối cùng Hồ Chí Minh cũng quay lưng lại với Mao. Cào vỏ bọc một người cộng sản, rồi ta sẽ thấy không sâu bên dưới lớp da là một nhà dân tộc chủ nghĩa. Chừng nào những ký ức về “ngàn năm Bắc thuộc” còn tươi mới trong ý thức tập thể của người Việt, hứa hẹn của Bắc Kinh về sự trỗi dậy hòa bình sẽ còn không đáng tin, và những căng thẳng tiếp diễn ở Biển Đông chỉ khiến hứa hẹn đó thêm phần đáng ngờ. Hà Nội sẽ tiếp tục tìm kiếm sự ủng hộ từ những bên thứ ba để chuẩn bị nghênh đón sự trỗi dậy không hòa bình của Trung Quốc.


Với những suy nghĩ này, tôi chuẩn bị cho điểm dừng tiếp theo: Yangon, Myanmar.


XIE TAO (Tạ Thao)
Nguyễn Huy Hoàng dịch


***********
Xie Tao (Tạ Thao), giáo sư ngành khoa học chính trị tại Trường Anh ngữ và Nghiên cứu Quốc tế, Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, là tác giả cuốn U.S.-China Relations: China Policy on Capitol Hill (Routledge, 2009). Bài viết thể hiện quan điểm của riêng tác giả

THƠ VUI VỀ NGUYỄN BÁ THANH



Cựu Bộ trưởng Bộ VH - TT & DL, cựu Chủ tịch Đà Nẵng Hoàng Tuấn Anh 



TRƯỚC HỘI NGHỊ TRUNG ƯƠNG 7

Bất ngờ gặp lại Bá Thanh 
Tuấn Anh* thỏ thẻ: "Hà thành vui không?" 


Bá Thanh bày tỏ nỗi lòng:
"Ở đây phức tộp hơn trong kia nhiều
Nhưng giờ tau đã có chiêu
Dễ dàng trụ lại trong triều thật lâu" 


Tuấn Anh mới phán một câu:
"Chuyện này cũng chẳng dễ đâu mi nờ
Ngay xưa ngồi ghế bí thơ
Sông Hàn Đà Nẵng đôi bờ của mi
Giờ ra giữa chốn kinh kì
Tàng long ngọa hổ, thách mi làm càn" 


Bá Thanh bảo: "Nếu có gan
Trời này, đất ấy trong bàn tay ta
Thăng Long, Hà Nội, Đại La
Một mai cũng sẽ như Đà Nẵng thôi
Phần mi một chú đồi mồi
Còn tau tất cả đất trời thủ đô"...


Tuấn Anh nghe vậy cười ồ:
"Rứa là không hiểu Thủ đô Thanh à
Thăng Long, Hà Nôi, Đại La
Trận đồ bát quái thiên la... khó lường
Nói thật há miệng mắc xương
Cái xương biện chứng – tình thương – nhân vèn (văn)
Rối nội bộ - thêm khó khăn
Đố mi vừa nói vừa làm được đo" 


Thanh rằng: tau chẳng có lo...

(*): Bộ trưởng Bộ VH - TT & DL, cựu Chủ tịch Đà Nẵng Hoàng Tuấn Anh 


SAU HỘI NGHỊ TRUNG ƯƠNG 7

Tuấn Anh gặp lại Bá Thanh:
"Bê Xê Tê trượt mi đành răng đây"

Bá Thanh buồn bã giải bày:
"Không ngờ kết cục thế này, Anh ơi!
Tưởng rằng phía trước sáng ngời
Giờ đây chán thiệt ngồi chơi đuổi gà
Nghe lời Trọng Lú mà ra
Nếu tau biết rứa tà tà ở quê
Bây chừ không có đường về
Lưỡng nan tiến thoái mô tê ai ngờ
Đau như bò đá mi nờ
Theo anh X hay theo cờ Đảng ta
Bây chừ tau gỡ không ra
Ở ngoài mi sáng, có pha mô bày."

Tuấn Anh mặt mũi hây hây:
"Ngày xưa mi có thế này đâu Thanh
Ngày xưa mi giọng đàn anh
Ăn trên ngồi trước, Đà thành sợ mi
Mi coi tau có ra gì
Tau làm chủ tịch, chuyện chi cũng thò
Ngày xưa có miếng thơm tho
Đất đai, dự án tau mò mi xơi
Bây chừ nói chuyện khơi khơi
Đồng hương tình nghĩa đôi lời với mi:
Mi coi Phúc hói hắn đi
Cứ theo anh X chuyện chi cũng thành
Mi đừng dại dột nổi danh
Cáo quan từ chức nó hành mi ngay
Án ba nghìn tỷ còn đây
Nằm im ngậm miệng chờ ngày yên thân
Cớ chi mi dám lấn sân
Hô to hốt hết mấy ngân hàng kìa
Chim lồng cá chậu lia thia
Phận mình phải biết để chia lộc trời."

Tuấn Anh vừa mới dứt lời
Bá Thanh ngẩn mặt lên trời mà ca:
"Chiều chiều ra ngắm Sơn Trà
Cha ơi, Mẹ hỡi! con ra thế này."


Nguồn: Internet

22 tháng 3, 2017

Bai noi chuyen cua Thieu tuong Nguyen Thanh Tuan ve bien Dong

Dư luận viên cao cấp của cộng sản Việt Nam. Một đảng cam tâm làm chư hầu cho Trung cộng. Đảng này không thể chống được Trung cộng, họ để cho con cháu chúng ta đòi lại biển đông. Mời quý vị xem và suy ngẫm.


19 tháng 3, 2017


Đạo đức chìm xuồng
Tất cả những cái “like”, “share” không đem trả lại được tuổi thơ yên bình cho các bé nạn nhân, và chắc chắn cũng không đảm bảo được môi trường trong sạch, an toàn cho trẻ em Việt. Phản ứng, thái độ, hành động quyết liệt của chính mỗi cá thể trong cộng đồng này là một cái tát vào mặt những kẻ đã và đang có ý định đồi bại với trẻ nhỏ, chứ không phải những lời kêu gọi rỗng tuếch được truyền qua mạng ảo. Việt Nam với những tòa nhà được xây cao hơn, những khu sinh sống khang trang hơn, hiện đại hơn nhưng chỉ như lớp vỏ bọc hào nhoáng cho sự xuống cấp của giáo dục, của đạo đức đang lộng hành.

Trong blog của mình, tôi đã đề cập đến vấn đề lạm dụng trẻ em qua rất nhiều bài viết, đặc biệt trong khoảng thời gian có 2 sự kiện diễn ra song song, đó là vụ diễn viên hài Minh “béo” bị bắt giữ tại Mỹ do có hành vi ấu dâm với trẻ vị thành niên và một bé gái bị lạm dụng bởi ông Nguyễn Khắc Thủy (sinh năm 1940) tại Vũng Tàu. Cho đến nay, khi mà vụ án Minh “béo” được giải quyết xong xuôi, phạm nhân đã mãn hạn tù và quay trở lại Việt Nam thì vụ tại Vũng Tàu vẫn lửng lơ, chưa có quyết định xét xử từ phía tòa án chính quyền dù rất nhiều bằng chứng đã được cung cấp, thậm chí có nguy cơ bị đình chỉ.


Chỉ duy nhất một thông tin được biết thêm: đó là kẻ xâm hại cháu bé từng là giám đốc ngân hàng nhà nước chi nhánh Vũng Tàu, kiêm Đảng viên lâu năm. Chi tiết tưởng chừng cỏn con nhưng lại là lời giải đáp cho sự chìm xuồng đáng ngờ của vụ này.

Đầu năm 2017, liên tiếp 2 vụ ấu dâm khác xảy ra, tại Hà Nội và Sài Gòn. Tại Hà Nội, một bé gái 8 tuổi bị xâm hại ngay trong khu vực sinh sống của mình bởi nghi phạm Cao Mạnh Hùng, hàng xóm của gia đình bé. Sau khi bị tố cáo và bị công an địa phương bắt để xét xử nhưng được thả về ngay lập tức, nghi phạm cùng vợ con đã chuyển chỗ ở ngay trong ngày. Gây phẫn nộ nhất là hành vi không cảm thấy hổ thẹn của y, trái lại còn thách thức gia đình nạn nhân khi cậy mình có mối quan hệ rộng rãi. Tại một trường tiểu học ở quận Thủ Đức, Sài Gòn, một em học sinh 6 tuổi bị xâm hại ngay trong khuôn viên nhà trường. Nhưng khi được yêu cầu điều tra thì giáo viên trong trường lại khẳng định cháu nghịch chơi bị té ngã, chảy máu vùng kín. Camera an ninh tại thời điểm đó bỗng dưng bị hư hỏng, không lưu giữ được hình ảnh.

Tôi không hiểu sao đến thời điểm hiện tại, những bộ trưởng bộ giáo dục, bộ văn hóa hay bất cứ một ngài tai to mặt lớn nào có đủ thẩm quyền trên đất nước này vẫn im phăng phắc không một lần lên tiếng. Phải chăng sự thờ ơ, im lặng của các quan chức này là minh chứng rõ ràng cho một xã hội mà những kẻ có tiền là có quyền. Tại sao đến thế kỷ của văn minh, ánh sáng mà trong môi trường giáo dục, những lớp học kiến thức về tình dục, về tâm sinh lý của trẻ em vẫn không được dạy dỗ phổ biến? Các buổi họp phụ huynh vẫn lu bu chuyện đóng các khoản phí phát sinh mà không phải là chia sẻ về cách bảo vệ con em mình? Những buổi chào cờ đầu tuần kéo dài cả tiếng đồng hồ chỉ xoay quanh điểm thành tích, xếp hạng? Tại sao không một ai trong chúng ta dám nói thẳng rằng những tên đồi bại kia là đáng tội nhưng chính chúng ta cũng đóng góp một phần không nhỏ tạo môi trường dễ dàng cho chúng lộng hành?

Những câu chuyện về xâm hại trẻ em dạo gần đây cùng một lúc được biết đến rất nhiều và làn sóng phẫn nộ từ dư luận bùng lên nhưng dường như chỉ như bọt bong bóng xà phòng vụn vỡ khi mà báo chí chỉ đơn giản là kền kền đói tin mà nói viết nhăng cuội chứ không theo đuổi đến cùng. Gia đình bé gái ở Vũng Tàu đã từng ngỡ ngàng vì không ít phóng viên nhắn tin đòi thêm tiền để viết thêm về vụ việc. Tất cả chỉ như món mồi ngon để truyền thông lao vào cắn xé, những kẻ hiếu kỳ nhào nặn bóp méo câu chuyện, các nhà đạo đức học lên tiếng bảo vệ gay gắt… Mạng xã hội là một phương tiện chia sẻ mang tính lan truyền cao nhưng tồn tại ngắn hạn. Có thể ngày hôm nay đang “hot” đấy nhưng ngày mai lại im lìm ngay tức khắc.

Tất cả những cái “like”, “share” không đem trả lại được tuổi thơ yên bình cho các bé nạn nhân, và chắc chắn cũng không đảm bảo được môi trường trong sạch, an toàn cho trẻ em Việt. Việc cần làm là những hành động thiết thực như dán biển hiệu, băng rôn thông báo toàn khu dân cư sinh sống (các thanh niên hội Đoàn, Đảng, hội phụ nữ, tổ dân cư họp hàng tuần để làm gì?), môi trường giáo dục như nhà trường lớp học cần có các buổi nói chuyện phổ biến về vấn đề xâm hại trẻ em cho phụ huynh và các em học sinh… 

Phản ứng, thái độ quyết liệt của chính mỗi cá thể trong cộng đồng này là một cái tát vào mặt những kẻ đã và đang có ý định đồi bại với trẻ nhỏ, chứ không phải những lời kêu gọi rỗng tuếch được truyền qua mạng ảo. Việt Nam với những tòa nhà được xây cao hơn, những khu sinh sống khang trang hơn, hiện đại hơn nhưng chỉ như lớp vỏ bọc hào nhoáng cho sự xuống cấp của giáo dục, của đạo đức đang lộng hành.

Hoàng Giang
Blog VOA

Thủ tướng: "Nhà đầu tư nản lòng vì thể chế của chúng ta”
Thủ tướng chỉ ra nhiều tồn tại của ngành giao thông vận tải, trong đó nổi lên là thể chế, cơ chế, chính sách còn tồn tại nhiều vướng mắc.
Lần đầu tiên tôi thấy ông Thủ tướng nói về "thể chế có vấn đề". Nhưng ông ấy chỉ nói một nửa của vấn đề. Vì vấn đề quan trọng nhất là vì sao thể chế có vấn đề thì ông ấy lại không nói.

Thứ nhất, Hiến pháp trao quyền cho Đảng cộng sản lãnh đạo toàn diện nhà nước và xã hội. Nghĩa là quyền lực chính trị độc quyền. Mọi hoạt động và sự vận hành của các thiết chế, những chính sách phải nằm dưới sự điều khiển, kiểm soát theo đường lối của đảng. Vậy nên trái ý đảng sẽ khó lòng làm ăn. Mà làm ăn với một ông nắm toàn quyền định đoạt sinh mệnh của mình thì ai dám hợp tác?

Thứ hai, Hiến pháp cũng lại ấn định "kinh tế nhà nước là chủ đạo". Vậy mọi việc giao dịch làm ăn phải phụ thuộc và bị chi phối bởi thành phần kinh tế nhà nước.

Thứ ba, Hiến pháp cũng lại quy định, đất đai thuộc sở hữu toàn dân nhưng do nhà nước đại diện chủ sở hữu. Nên mọi vấn đề liên quan đến đất đai đều phụ thuộc vào quyền lực nhà nước. Nên nếu đầu tư cơ sở hạ tầng hay tham gia làm ăn thì phải ngó trước nhìn sau, phải lo lót đủ kiểu mới có đất mà kinh doanh. Cái này ông Thủ tướng đã có lần nói rõ rồi.

Thứ tư, Toà án cũng nằm dưới sự kiểm soát và chi phối của đảng. Thế nên trái ý đảng thì cũng không xong. Ai dám kiện cơ quan hành chính ra toà, mà toà thì cũng lại bị lãnh đạo bởi đảng, cơ quan hành chính cũng chịu chung số phận nằm dưới sự điều hành của đảng. Vậy ai dám kiện nhà nước nếu toà án không độc lập? Mặc dù đảng cộng sản nắm quyền tuyệt đối như vậy, nhưng trớ trêu thay đảng lại không hoạt động bằng luật, mà bằng nghị quyết, cương lĩnh và điều lệ, những thứ không phải luật. Và cũng không có cơ chế để kiện đảng nếu chính sách của họ "có vấn đề".

Thể chế nằm ở Hiến pháp, và tiếp đến là luật pháp cụ thể hoá cách thức tổ chức và vận hành của bộ máy nhà nước. Vì thế, thể chế có vấn đề chính là vấn đề của Hiến pháp, vì nó đã trao quyền và ấn định sự tuyệt đối của đảng cộng sản, khi tổ chức chính trị ấy có vai trò lãnh đạo toàn bộ nhà nước và xã hội một cách độc tôn, toàn diện. Nhưng lại không hề có bất cứ cơ chế nào để kiểm soát đảng bằng luật pháp.

Đấy chính là vấn đề của thể chế. Muốn thay đổi thể chế, phải thay đổi Hiến pháp. Lúc đó Hiến pháp phải quy định một mô hình và cách thức vận hành thể chế khác để giải quyết vấn đề của thể chế hiện tại.

Ls Lê Luân

(FB Lê Luân)
‘Cách chơi’ thế nào mà cứ để Trung Quốc đè đầu cưỡi cổ ?
Trong khi vẫn chưa hứa hẹn gì sẽ đổ viện trợ không hoàn lại số lượng lớn để “cứu chính thể Việt Nam”, cách chơi của Trung Quốc là tập trung khống chế những doanh nghiệp lớn ở những lĩnh vực quan trọng, thông qua đầu tư nước ngoài và tiến tới mua cổ phần chi phối.

Cùng với hiện tượng kinh tế Việt Nam phải nhập siêu trong 2 tháng đầu năm 2017 (cùng kỳ những năm trước thường xuất siêu), làn sóng đổ vốn của các doanh nghiệp Trung Quốc vào thị trường Việt cũng là một hiện tượng có vẻ logic với chuyến đi của Tổng bí thư Trọng đến Bắc Kinh vào tháng Giêng năm 2017.

Những số liệu từ Bộ kế hoạch và Đầu tư cho biết trong 2 tháng đầu năm 2017, Trung Quốc đã vượt qua Hàn Quốc, Nhật Bản để trở thành đối tác lớn thứ 2 về FDI của Việt Nam sau Singapore. Cũng trong thời gian này, các nhà đầu tư đến từ Trung Quốc đã đăng ký thực hiện 123 dự án tại Việt Nam và 174 lượt mua cổ phần, chiếm 21,1% tổng vốn đầu tư vào Việt Nam.

Ngày càng nhiều ý kiến lo ngại nguồn vốn đầu tư Trung Quốc không mang lại nhiều lợi ích cho Việt Nam về môi trường, công nghệ… Nhưng một vị chuyên gia an ủi: Việt Nam không thể từ bỏ cuộc chơi với Trung Quốc mà quan trọng phải biết cách chơi.

Thực ra, cách an ủi theo đường lối “cách chơi” trên đã được giới quan chức Việt Nam, đặc biệt là Bộ Công thương thời Vũ Huy Hoàng, tung ra cứ mỗi khi công luận sôi trào về việc Việt Nam phải nhập siêu đến ba chục tỷ USD hàng năm từ Trung Quốc (chưa kể hai chục tỷ USD nhập lậu), thậm chí cả đến ớt và tăm cũng nhập từ Trung Quốc.

Chẳng lẽ đó lại là “cách chơi” của Việt Nam mà vẫn khiến kinh tế Trung Quốc đè đầu cưỡi cổ dân ta?

Có quan chức công an vẫn cố động viên tinh thần Việt là trong 23 cuộc kháng chiến chống ngoại xâm trong lịch sử Việt nam, ta đã chống quân Trung Quốc đến 21 lần và lần nào cũng thắng.

Nhưng đó chỉ là chuyện kháng chiến. Còn trên phương diện kinh tế, Việt Nam chỉ toàn từ thua đến thua. 90% tổng thầu chính của các công trình xây dựng là Trung Quốc. Từ năm 2008 cho đến tận gần đây, Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) vẫn cắm mặt nhập khẩu điện từ doanh nghiệp Trung Quốc, bất chấp giá bán điện của các doanh nghiệp trong nước chỉ bằng 1/3 giá Trung Quốc. Trong khi đó, Bộ Công thương đã được Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng biến thành một cơ quan “thân Trung” với quá nhiều thành tích làm lợi cho “thiên triều”.

Vậy “cách chơi” là như thế nào? Hay cứ tự an ủi và ma mị nhau, để sau đó đâu vẫn vào đó?

Để “tội đồ” Vũ Huy Hoàng vẫn bằng an cho tới giờ này…

Còn bây giờ là thời của Bộ trưởng công thương Trần Tuấn Anh.

Công bằng mà xét, ông Trần Tuấn Anh và dường như có cả sự chỉ đạo của ông Nguyễn Xuân Phúc, đã có được vài động tác kềm bớt làn sóng can thiệp của kinh tế Trung Quốc vào kinh tế Việt Nam. Song tất cả vẫn chỉ là muối bỏ biển.

Trung Quốc đang trở nên tinh ranh hơn rất nhiều. Trong khi vẫn chưa hứa hẹn gì sẽ đổ viện trợ không hoàn lại số lượng lớn để “cứu chính thể Việt Nam”, cách chơi của Trung Quốc là tập trung khống chế những doanh nghiệp lớn ở những lĩnh vực quan trọng, thông qua đầu tư nước ngoài và tiến tới mua cổ phần chi phối.

Để từ những doanh nghiệp này, Trung Quốc sẽ phát triển những mũi thọc sâu vào cơ thể kinh tế Việt Nam, đặc biệt sẽ khuấy đảo dữ dội nếu tình hình “có biến”

Minh Quân

Theo Lai Tran Mai Blog

17 tháng 3, 2017

Phụ nữ Việt Nam




Ảnh của trang Phọt_Phẹt