8 tháng 1, 2017

MỘT BÀI VIẾT QUAN TRỌNG CỦA NGƯỜI BUÔN GIÓ : SỰ TRANH GIÀNH QUYỀN LỰC TRONG CUNG ĐÌNH VIỆT NAM, GÂY THẢM HỌA CHO ĐẤT NƯỚC, LÒNG DÂN LI TÁN

Người Buôn Gió - Dư Luận Viên bây giờ về đâu?

Luận ở đây là từ đầu tiên của cụm từ Dư Luận Viên. Trong bài viết này chỉ nhắc đến nhóm dư luận viên cờ đỏ thường xuất hiện ở Hồ Gươm, Hà Nội.

 Cho đến giờ sự xuất hiện của nhóm này từ lúc đầu tiên và cho đến nay đã gần như tan rã là một câu hỏi khá hay mà chưa mấy người để ý. Chúng xuất hiện từ đâu, từ bao giờ và chúng ngừng hoạt động từ lúc nào?

 Nhóm DLV xuất hiện vào khoảng cuối năm 2013, chúng nhanh chóng tụ tập lại thành một nhóm, công khai hoạt động, in áo, logo và phá hoại các cuộc biểu tình. Khởi đầu là một nhân vật có tên là Trần Nhật Quang.  Đầu năm 2014 Trần Nhật Quang tức Quang Lùn công khai xuất hiện phá rối những cuộc tưởng niệm người lính hy sinh ở biên giới phía Bắc do nhân dân Hà Nội tổ chức. Dưới dự bảo kê của công an Hà Nội, Quang Lùn tung hoành đầy tự tin, thông điệp có sự bảo kê đằng sau đã khiến cho nhiều đoàn viên cuồng đảng nhanh chóng tập hợp quanh Quang Lùn và thành đội Dư Luận Viên Cờ Đỏ.

Bọn chúng như một lũ hồng vệ binh khát máu, khiến người ta hình dung Việt Nam đang quay về với thời kỳ cách mạng văn hoá của Trung Quốc trước đây.

                                          Ảnh Trần Nhật Quang lần đầu xuất hiện.

                                                  Sau đó nhanh chóng thành lập một nhóm.

Thú thực khó hình dung rằng câu chuyện của một tên Dư Luận Viên như Quang Lùn, đằng sau nó lại là những thủ đoạn chính trị phức tạp đến vậy. Lúc đầu dư luận cho rằng bí thư thành uỷ Hà Nội Phạm Quang Nghị và đàn em Hồ Quang Lợi trưởng ban tuyên giáo Hà Nội, cùng công an Hà Nội đứng đằng sau lũ nửa người nửa ngợm này.

 Nhưng đến khi giám đốc công an Hà Nội Nguyễn Đức Chung phát biểu vào ngày 17 tháng 5 năm 2015 trước báo giới rằng công an TP Hà Nội và Ban Tuyên giáo Hà Nội không quản lý những người được gọi là DLV này, ông Chung cũng nhấn mạnh.

Được giao nhiệm vụ bảo đảm an ninh trật tự, chúng tôi luôn tôn trọng hành vi, hoạt động của người dân có lòng yêu nước với tất cả các sự kiện, đặc biệt liên quan đến chủ quyền lãnh thổ và tưởng nhớ những anh hùng liệt sĩ, những người đã tham gia bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của đất nước”, 

Ông Phan Đăng, phó thường trực ban tuyên giáo Hà Nội khẳng định , Hà Nội có dư luận viên nhưng chỉ trên mặt tuyên truyền , không có lực lượng nào '' xuống đường '' như nhóm DLV cờ đỏ này cả.

 Thiên hạ ngỡ ngàng, phải chăng quan chức Hà Nội đang giở trò bỏ của chạy lấy người.?

Lời hứa điều tra nhóm người DLV này của tướng Nguyễn Đức Chung không thành hiện thực, thậm chí dư luận viên Quang Lùn còn gửi thư thách thức tướng Chung điều tra hắn. Nguyễn Đức Chung là một tay rắn mặt, dám nói, dám làm. Con đường quan lộ của Chung phía trước, thế nhưng Chung đành lặng lẽ làm ngơ, để lời hứa của mình thành trò chế nhạo của người dân.

Động thái ấy khiến người ta ngờ ngợ, có lẽ đằng sau Trần Nhật Quang có ai đó còn lớn hơn cả Phạm Quang Nghị, Nguyễn Đức Chung.

 Câu chuyện càng trở nên bí hiểm và rồi rơi vào quên lãng.

 Trần Nhật Quang quê ở Đức Thọ, Hà Tĩnh.  Đầu năm 2013 trong một chuyến thăm Hà Tĩnh của chủ tịch nước Trương Tấn Sang tháp tùng có Võ Kim Cự khi đó là chủ tịch uỷ ban nhân tỉnh ( người bây giờ nổi tiếng với vụ Formosa ) , có Thuận Hữu tổng biên tập báo Nhân Dân và Nguyễn Thanh Bình bí thư tỉnh uỷ, bây giờ là phó thường trực ban tổ chức trung ương. Xem link Nguyễn Thanh Bình ở đây

https://www.facebook.com/notes/thanh-hieu-bui/sứ-quân-hà-tĩnh/1396458230379394

Lúc này tại Hà Nội, Tp Hồ Chí Minh đang có phong trào biểu tình chống Trung Quốc, với những phát biểu của Nguyễn Tấn Dũng về đòi ra luật biểut tình và những phát ngôn về biển Đông rất mạnh mẽ, khiến uy tín của Dũng trong dân chúng rất cao.

 Trương Tấn Sang quê tổ ở Hà Tĩnh, đời trước di cư vào Long An. Chuyền về thăm quê hương tổ này, thực ra là một dịp nhằm củng cố thế lực vây cánh ở đất Hà Tĩnh để đưa vào trung ương với mục đích hậu thuẫn đánh bại Nguyễn Tấn Dũng. Tại đây Tư Sang đã vờ than thở chuyện Ba Dũng uy thế đang lên vì nhờ mạnh miệng chống Tàu, mà Ba Dũng có quyền thì dân Hà Tĩnh khó mà ngoi đầu lên được.

Ảnh Trương Tấn Sang cùng đệ tử đồng hương đi trao quà lão thành cách mang và thăm Formosa.



Các đồng hương mới nhận nhanh chóng nguyện làm đệ sếp Tư Sang, một trong số đó đã tìm được Trần Nhật Quang và giao nhiệm vụ quấy rối, phá đám biểu tình ở Hồ Gươm.

 Đến đây thì chúng ta dễ hình dung tại sao Trương Huy San tức Osin, Huy Đức một ngừoi Hà Tĩnh vốn là tay chân của Trương Tấn Sang lại liên tục công kích Nguyễn Tấn Dũng là thân Tầu, là diễn kịch chống Trung Quốc trong lúc phong trào biểu tình đang lên.

 Để cho nhóm cản phá biểu tình có thêm sức mạnh, trong chuyến đến Hoa Kỳ tháng 6 năm 2013 Trương Tấn Sang đã sai Nguyễn Thanh Sơn chủ nhiệm uỷ ban nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài tìm một số Việt Kiều, mục đích để nhóm này ra Trường Sa cho Sang lấy điểm yêu nước, mặt khác nhóm VK này cấu kết với nhóm DLV của Quang Lùn cho nhóm Quang Lùn thêm thanh thế.

Nhà báo Bùi Tín đã bình luận về chuyến đi này của Trương Tấn Sang và Nguyễn Thanh Sơn ở link sau.

Nhà Báo Bùi Tín: Trương Tấn Sang và Nguyễn Thanh Sơn, 2 Tên Vô Liêm Sỉ

http://freevietnamnow.blogspot.de/2013/07/nha-bao-bui-tin-truong-tan-sang-va.html


                                 Ảnh đính kèm Nguyễn Thanh Sơn và Nguyễn Phương Hùng.

Những cái tên như Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, Phùng Tuệ Châu về nước như chảy hội,  được lăng xê trên báo chí, truyền hình sau chuyến đi của Tư Sang. Bọn Việt Kiều này nhanh chóng kết hợp với nhóm Quang Lùn cùng nhau gây dựng thanh thế.



                                 Trần Nhật Quang và Nguyễn Phương Hùng.



Cơ quan đối ngoại của Nguyễn Thanh Sơn có mối liên hệ mật thiết với bọn DLV cờ đỏ Hà Nội, bởi chúng được đích thân ngài chủ tịch nước Trương Tấn Sang đỡ đầu. Vì vậy bọn DLV này làm chuyện có một không hai là kiện đài RFA, chúng mang đơn đến vụ quốc tế nhờ chuyển đơn kiện và được đón tiếp. Chuyện kiện tụng này thật nhố nhăng chẳng đi đến đâu, nhưng vì cả nể người đỡ đầu của chúng là Tư Sang và muốn tô vẽ tầm quan trọng của bọn này, vụ quốc tế đã mời chúng vào văn phòng để nhận đơn.


Đến đây thì chúng ta đã hình dung khi liên kết các sự việc với nhau, vì sao nhóm DLV cho Trần Nhật Quang xuất hiện phá biểu tình, vì sao chúng quan hệ với nhóm VK Nguyễn Phương Hùng mật thiết và vì sao công an Hà Nội phải làm ngơ cho chúng hoạt động, ngay cả đến khi chúng thách thức giám đốc Nguyễn Đức Chung.

 Nếu không có nguồn tin bên trong cung cấp, thực sự nằm mơ không thể nghĩ rằng Trương Tấn Sang là tác giả của nhóm DLV trong và ngoài nước này.

 Tôi không hề có lời nào bao biện rằng ông Nguyễn Tấn Dũng chống Tàu thực sự. Chỉ muốn nói rằng ông Dũng đã có những phát ngôn chống Tàu mạnh ( thực bụng hay giả vờ là tuỳ quan điểm mỗi người), cứ cho là giả vờ đi nữa thì ông Dũng lúc đó đang được lòng dân chúng rất cao.

 Trương Tấn Sang đã dùng âm mưu nham hiểm phá hoại được biểu tình và làm mất đi uy tín của Nguyễn Tấn Dũng, rất thành công nhờ đám đệ tử của mình.

 Chưa hết, trong cuộc biểu tình bạo loạn đập phá các khu công nghiệp ở Hà Tĩnh, Binh Dương năm 2014. Chính Trương Tấn Sang đứng đằng sau xúi dục hai tỉnh này cho biêu tình diễn ra để đánh đòn cuối cùng triệt hạ Nguyễn Tấn Dũng, quy tội phát ngôn của Nguyễn Tấn Dũng đã kích động nhân dân dẫn ra cuộc biểu tình bạo động đó. Sau này Dũng sai người sang Đài Loan để gặp ông chủ Formosa với lời dặn nói thế nào thì nói, đừng nhận lỗi hay xin lỗi. Nhưng Trương Tấn Sang đã chặn ngay trước khi đi và nhấn mạnh phải xin lỗi thành khẩn ( nguồn tin từ người của Trịnh Xuân Thanh )

 Nguyễn Tấn Dũng về hưu, Trương Tấn Sang cũng về hưu theo kiểu trạng chết chúa cũng băng hà. Nhưng Trương Tấn Sang đã hoàn thành tâm nguyện là hạ Dũng và đưa được 16 người Hà Tĩnh vào uỷ viên trung ương đảng khoá 12 với sự đồng ý của Nguyễn Phú Trọng.

 Nguyễn Phú Trọng đã trả công xứng đáng cho Trương Tấn Sang và đám đệ tử của y vì đã sát cánh cùng Trọng hạ được Ba Dũng, tiếp tục công cuộc sau này là triệt hạ những kẻ trước kia đã trót theo Ba Dũng. Cuộc thanh trừng kiểu tàn dư băng đảng đối nghịch mang đầy màu sắc phong kiến ấy, bây giờ vẫn đang diễn ra. Nhưng cũng có nhiều thế lực khác đang vươn lên và tầm khủng khiếp của nó sẽ đáng ngại hơn nhiều, các thế lực này tranh thủ cuộc tương tàn của Trọng, Dũng để thu hút vây cánh về mình. Trong đó con người thơn thớt nói cười Nguyễn Xuân Phúc là một điển hình.

 Tuy nhiên chuyện những thế lực vươn lên hay những thế lực cũ đang bị tiêu diệt là một câu chuyện khác. Ở đây chỉ quay lại vấn đề về sự sinh ra và hoạt động rồi chết đi của đám dư luận viên cờ đỏ Hà Nội. Chúng đã bị bỏ rơi và tan tác sau khi Trương Tấn Sang giã từ chính trường, ông ta không còn cần đến chúng nữa.

 Xin cám ơn cán bộ uỷ ban người Việt tại nước ngoài đã cung cấp thông tin. ( Lời cám ơn này được sự đồng ý tiết lộ về cơ quan làm việc của người cấp tin )

 Người Buôn Gió

 (Blog Người Buôn Gió)

7 tháng 1, 2017

SẦU RIÊNG


Cả đời làm cuộc hành trình
Cuối cùng về lại với mình đơn côi
Lá rơi mấy độ thu rơi
Sương chiều đã nặng trên đôi vai gày
Đường về quá khứ heo may,
Gió mưa lầy lội.Đời này sắp qua.
Ngoài kia nhân ảnh nhạt nhòa,
Biết ai quân tử, ai là hồng nhan.
Ngàn xưa nức nở cung đàn
Ngàn sau vẫn cứ lỡ làng đường tơ
Biết ai, ai biết bây giờ ?
Thơ Bảo Sinh :
"Dự án treo đất để không,
Sân gôn cỏ mọc như lông trên L..."

MỘT MÌNH

Bia “ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua”
Một mình  ngồi uống càng chua
Càng cay đắng lại càng ngơ ngẩn sầu
Đồng cao cho chí đồng sâu
Đất treo dự án cỏ lau ngút ngàn .

2001

5 tháng 1, 2017



Thứ Tư, ngày 04 tháng 1 năm 2017


Hải chiến trên Biển Đông : Châu chấu đá voi

Arnaud Vaulerin, đặc phái viên Libération tại Việt Nam, Libération ngày 03/01/2017


Tàu đánh cá Việt Nam trên đảo Lý Sơn. Ảnh Ben Bohane

(Phóng sự của đặc phái viên Arnaud Vaulerin tại Việt Nam, đăng trên báo Libération ngày 03/01/2017) Tại quần đảo Hoàng Sa mà Bắc Kinh yêu sách chủ quyền, các ngư dân Việt Nam đang ở tuyến đầu, trước các hành vi của Trung Quốc : đánh đắm tàu, giật lưới cá, đánh người thậm chí cả giết người. Hà Nội phải nhỏ giọng vì sợ bị trả thù.

Trên gương mặt sạm đen vì nắng và muối biển, nổi bật lên đôi mắt linh hoạt đầy lo lắng, chăm chú nhìn vào những ngọn sóng nhấp nhô trước mũi tàu. Vi ngồi xổm trên boong chiếc tàu gỗ sơn hai màu xanh trắng. Khoảng ba mươi tuổi, vẻ dứt khoát và bức bối, ngư dân Việt Nam này lẽ ra phải đi biển, nhưng không có mẻ lưới nào sáng nay. Hôm 1/11, bọn Trung Quốc đã cướp hết lưới cũng như lượng cá đánh bắt được, xăng dầu mang theo và đồ dùng cá nhân của toàn bộ 18 thủy thủ trên tàu.


Anh kể lại bằng giọng nói yếu ớt (1)« Bọn chúng đã lấy hết mọi thứ, cắt đi các dây cáp điện và ăng-ten, giựt lá cờ Việt Nam và quẳng xuống biển, chỉ để lại cho chúng tôi những gì vừa đủ để trở về ». Rồi tuy không được yêu cầu, Vi vẫn quỳ lên boong tàu phía trước, hai tay chắp sau gáy, đầu cúi xuống, mô tả nỗi nhục nhã của những cú đánh, những lời sỉ nhục và đe dọa tiếp theo đó.
Tuần duyên Trung Quốc. Ảnh internet
Lúc ấy là bảy giờ sáng, khi một chiếc tàu lớn màu trắng mang cờ Trung Quốc xuất hiện phía sau tàu 96679 - chiếc tàu nhỏ bằng gỗ dài hai mươi mét mà Vi là bạn chài. Chiếc tàu đang đánh cá ở cách đảo Phú Lâm (Woody Island, mà Trung Quốc gọi là Vĩnh Hưng) sáu hải lý. Bị Bắc Kinh sáp nhập năm 1956, hòn đảo nhiều cây cối này là đảo có diện tích lớn nhất của quần đảo Hoàng Sa - mà Trung Quốc đã dùng vũ lực xâm chiếm năm 1974, bất chấp yêu sách có cơ sở của Việt Nam và Đài Loan.

Thuyền trưởng Bùi Ngọc Thanh nhớ lại : « Những chiếc ca-nô nhỏ chạy rất nhanh đuổi theo chúng tôi. Bảy, tám người leo lên tàu, vũ trang gậy gộc và dùi cui điện. Họ tập trung các thủy thủ trên boong tàu, rồi đánh đập anh em rất tàn nhẫn cho đến tận trưa. Hôm sau, bọn chúng quay lại và tấn công một chiếc tàu cá Việt Nam khác, các ngư dân này cũng chịu chung số phận với chúng tôi ». Để không phải trở về tay không, ông Bùi Ngọc Thanh đã mượn một chiếc lưới. Rồi ông quay về Lý Sơn, hòn đảo lớn duy nhất còn do Việt Nam kiểm soát ở ngoài khơi Quảng Ngãi.

Ảnh vệ tinh do CSIS công bố ngày 13/12/2016 cho thấy Trung Quốc bố trí vũ khí trên Đá Xu Bi.
Hạm đội và côn đồ

Suốt ba mươi năm hành nghề đánh cá, không phải là lần đầu ông chủ tàu vạm vỡ có khuôn mặt chữ điền bị Trung Quốc bức hiếp. Các ngư dân đã tập làm quen với những gì gần như thành thông lệ. Anh Vi nói : « Thật khó đưa ra một con số cụ thể, nhưng tôi cảm thấy từ ba, bốn năm qua ngày càng có nhiều vụ tấn công hơn. Khác biệt lớn nhất hiện nay là họ có mặt khắp nơi, sử dụng vũ lực, và có thể nói với ông là không phải tất cả đều ra biển để đánh cá ».

Những năm gần đây, vào lúc Bắc Kinh bắt đầu đào đắp và bê-tông hóa vô tội vạ các rạn san hô, đảo đá ngầm ở quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, Trung Quốc đã tung ra các hạm đội và bọn côn đồ trên Biển Đông, nơi họ muốn kiểm soát, cùng với nguồn lợi hải sản và dầu khí.

Trên bến cảng Lý Sơn, chúng tôi gặp ông Nguyễn Quốc Chinh, chủ tịch hiệp hội ngư dân của huyện đảo. Trước ly cà phê đen sánh, ông nhẩm lại : « Từ năm 2014 đến nay, có ít nhất 18 tàu cá đã bị Trung Quốc đánh đắm tại Hoàng Sa. Tất cả những tàu mà ông trông thấy tại bến cảng này đều đã từng là nạn nhân : bị húc, bị cướp hay bị tấn công ít nhất một lần, dù nặng hay nhẹ ». Người đàn ông nhỏ nhắn, trầm tĩnh đóng vai nhà hòa giải trong số 3.100 ngư dân ở Lý Sơn : « Không có tâm lý hận thù người Hoa ở đây ».

Hòn đảo này là một loại hậu cứ hướng về Hoàng Sa. Nguyễn Quốc Chinh đã tập hợp tài liệu về « những chiến thuật và các vụ tấn công ». Ông nói : « Khi chúng tôi đến vùng biển Hoàng Sa, trước hết là các phi cơ trinh sát bay vần vũ trên đầu. Hai tiếng đồng hồ sau, các tàu lớn ập đến. Những ngư dân giả hiệu ấy tấn công chúng tôi bằng các mũi tàu bọc thép, các chiến hạm trang bị hùng hậu, và lực lượng dân quân bán quân sự. Bọn họ xông vào cắt đi những tấm lưới, kẹp chúng tôi vào giữa và phá hủy mọi thứ một khi tràn được lên tàu. Cuối cùng, ngư dân trên tàu bị ba, bốn thủy thủ trang bị súng máy chĩa súng vào người, không cho ghi hình ».

Những kẻ tấn công buộc ngư dân Việt phải ký vào những tờ giấy nhận tội đã « vi phạm lãnh hải Trung Quốc » – theo họ, rồi bị lấy dấu tay.
Ngư dân Lý Sơn. Ảnh André Menras
Chính quyền nhịn nhục

Đôi khi sự việc diễn biến xấu đi. Hôm 28/11, một ngư dân Việt bị một tràng rafale từ súng kalachnikov bắn chết ngay trên biển. Bộ Ngoại giao ở Hà Nội nhìn nhận « có khoảng sáu ngư dân bị giết chết và hàng mấy chục người khác bị thương kể từ năm 2014 », và từ khi Bắc Kinh bắt đầu đào đắp đại quy mô trên Biển Đông. Tại thủ đô Hà Nội, chính quyền tỏ ra dè dặt, lo ngại nếu mở chiếc vung cho bất mãn nổ ra sẽ không thể đóng lại được.

Nhà sử học Trần Đức Anh Sơn, giám đốc Viện phát triển kinh tế xã hội ở Đà Nẵng khẳng định : « Chính quyền tuy vậy có đầy đủ bằng chứng để chứng minh chủ quyền của Việt Nam tại Hoàng Sa, và thậm chí đã chuẩn bị kiện Trung Quốc ra tòa. Nhưng Hà Nội vẫn còn duy trì quan hệ mạnh mẽ về ý thức hệ, và rất sợ phản ứng dữ dội của Bắc Kinh, sợ bị trả đũa về kinh tế. Việt Nam quá bị lệ thuộc vào Trung Quốc ».

Sự thận trọng, nếu không nói là bỏ lửng, thích ứng với hoàn cảnh đôi khi giống như một trận hải chiến bí mật và lặng lẽ, gây phẫn nộ đến đỉnh điểm về phía ngư dân. Chỉ đọc trên báo thôi, mà ông André Menras, một nhà tranh đấu Pháp cũng mang quốc tịch Việt Nam, đã đưa ra con số « có ít nhất 2.000 nạn nhân đủ loại kể từ năm 2002. Số liệu này chỉ phản ánh một phần nhỏ các vụ tấn công của Trung Quốc ». Người đàn ông tuổi lục tuần nói tiếp : « Rất nhiều ngư dân đã kiệt quệ, một số người còn bị đòi tiền chuộc. Một ngày nào đó, sẽ có một người trong số họ phải quẳng lựu đạn vào người Trung Quốc cho xem ».

Ảnh André Menras
Huỳnh Văn Khanh không mong muốn một sự trả thù như thế. Nhưng sau những lời giải thích ôn hòa ban đầu, anh vung tay lên, để cho cơn giận bùng nổ : « Tôi thù, tôi hận ! Chúng tôi bị tấn công, bị mất hết tài sản, tôi có cảm giác bị bỏ rơi ». Người thuyền trưởng 35 tuổi tiếp chúng tôi sáng nay tại nhà riêng ở làng Bình Châu tỉnh Quảng Ngãi, miền Trung Việt Nam. Anh sợ bị nhận diện và gặp rắc rối với người Trung Quốc, nhưng sự phẫn nộ và nhu cầu làm chứng nhân đã mạnh hơn nỗi sợ bị trả thù.

Hôm 9/7, anh đang đánh bắt ở Hoàng Sa cạnh một tàu cá khác, khi các tàu lớn của Trung Quốc lao vào, gây nên một cuộc hải chiến mini và cuộc truy đuổi người Việt trong khoảng mười hai tiếng đồng hồ. Trong cuộc hỗn chiến, chiếc tàu cá bạn đụng phải đá ngầm và bị đắm. Huỳnh Văn Khanh kể lại :« Phía Trung Quốc cấm chúng tôi cứu các ngư dân tàu bạn. Chúng tôi phải đợi đến khi trời tối, những kẻ tấn công đã bỏ đi để cứu vớt các thủy thủ đang trôi dạt trên biển ».

Thuyền trưởng chiếc tàu bị chìm xác nhận điều này. Nghịch lý thay, Võ Văn Lưu lại tỏ ra bình tĩnh hơn người bạn. Mỏi mệt và tin nơi số mệnh, anh kể rằng trong ba mươi năm hành nghề anh đã bị đánh đập, nhiều lần bị mất số cá đánh bắt được cũng như ngư cụ, bốn lần tàu bị đâm suýt chìm. « Nhưng ông biết đấy, chúng tôi sống bằng nghề đánh cá. Chúng tôi ngày càng phải đi xa hơn để đánh được cá, chứ không có chọn lựa nào khác. Hơn nữa, chính quyền khuyến khích chúng tôi hành nghề tại Hoàng Sa nhằm bảo vệ chủ quyền quốc gia ».

Những chuyến ra khơi đầy hiểm nguy. Ảnh André Menras
Cảm giác bị bỏ rơi

Thật ra chính quyền cũng cố gắng bồi thường cho các nạn nhân, nhưng chẳng thấm vào đâu. Võ Văn Lưu cho biết đã nhận được số tiền tương đương 11.300 euro và những món trợ giúp khác, nhưng quá ít để có thể mua lại được một chiếc tàu, mua ngư cụ và tiến hành chiến dịch đánh bắt kéo dài cả tháng. Chỉ một chuyến đi biển như thế đã phải cần có 9.000 euro để trả lương, mua dầu nhớt và lương thực cho thủy thủ đoàn 12 người. Hầu hết cảm tưởng bị bỏ rơi là từ đó mà ra.

Người ngư dân phẫn nộ Huỳnh Văn Khanh nói tiếp : « Chúng tôi không có phương tiện. Khi trông thấy số lượng tàu và các trang bị của Trung Quốc, tôi nhận rõ rằng ngư dân Việt chẳng thể làm gì được ».

Tại trụ sở lực lượng cảnh sát biển vùng hai ở Kỳ Hà tỉnh Quảng Ngãi, đại tá Trần Văn Dũng khẳng định « làm tối đa để các ngư dân có được các điều kiện an ninh tốt nhất ». Ông đưa đi thăm các thiết bị cầu cảng nằm rải rác giữa những rặng thông và cồn cát, cách rạn san hô gần nhất của Hoàng Sa ba tiếng đồng hồ. Vị đại tá không giấu diếm « những thử thách gây ra từ các tàu lạ vi phạm luật pháp quốc tế, đi vào vùng biển của Việt Nam ». Ông không bao giờ nói « tàu Trung Quốc », mà luôn gọi « tàu lạ ». Ông coi « ngư dân là những chiến sĩ trên biển, có nhiệm vụ khẳng định chủ quyền đất nước, và chuyển tải các thông tin ». Trong tiếng Việt người ta gọi là « bám biển ».

Nhưng chỉ cần liếc sơ tấm bản đồ, xem qua những lực lượng hiện diện là có thể hiểu được tình hình. Cảnh sát biển phải giám sát toàn bộ quần đảo Hoàng Sa và phía bắc Trường Sa, một vùng biển rộng mênh mông như thế mà chỉ có 20 chiếc tàu đảm trách. Ngô Công Quý, thuyền trưởng chiếc tàu cứu hộ mới tinh mang số hiệu 4037 nhận định : « Để làm tốt nhiệm vụ, chúng tôi phải có ít nhất 60 tàu. Ngư dân có lý khi trách móc chúng tôi thiếu phương tiện. Khi trên biển có vấn đề, chúng tôi cho hai tàu chạy đến và phải đối mặt với 35 chiếc khác ».

Với hạm đội của mình, Bắc Kinh sẽ chiếm thế hoàn toàn thượng phong trong một trận hải chiến khốc liệt với Việt Nam.

(1)     Gặp trong một chuyến đi thực tế do bộ Ngoại giao Việt Nam tổ chức cho báo chí.
(Tựa gốc : Hải chiến trên Biển Đông)

Thụy My dịch




4 tháng 1, 2017

Một số tranh của các họa sỹ thuộc trường phái trừu tượng trên thế giới ( Xem mà bại não)





















Các trường phái hội họa trên thế giới

Khi tìm hiểu về mỹ thuật, nhiều người có chung những câu hỏi: “Trường phái hội họa là gì ?” , “có tất cả bao nhiêu trường phái hội họa ?” , ” trường phái nào lớn nhất ?” và khi tìm hiểu thêm nữa thì ai cũng lại muốn biết thêm ” họa sỹ tiêu biểu nào đứng đầu một trường phái ?” , ” tác phẩm tiêu biểu ?”…
Trường phái hội họa là gì ?
Hội họa đã xuất hiện từ rất lâu, từ khi chữ viết của con người còn chưa xuất hiện, từ lịch sử mỹ thuật ta có thể đưa ra kết luận: hội họa là một ngôn ngữ để truyền đạt ý tưởng bằng các tác phẩm sử dụng kỹ thuật (nghệ) và phương pháp (thuật) của họa sỹ. Trong hội họa, thuật ngữ “trường phái” dùng để chỉ một phong cách, trong đó phân loại một nhóm các họa sỹ có chung những kỹ thuật và phương pháp thể hiện.
Có tất cả bao nhiêu trường phái hội họa?
Các trường phái hội họa ở trên thế giới là vô cùng nhiều, các trường phái xuất hiện ở bất cứ quốc gia nào, và ở bất cứ khoảng thời gian nào. Vẫn đề chỉ là tính đại chúng – được nhiều người biết đến hay không mà thôi.
Các trường phái hội họa Châu Âu
Nhắc đến các trường phái hội họa, chúng ta hay nghĩ ngay đến những thuật ngữ : “Trừu tượng” “Lập thể” “Ấn tượng” … Đó là các trường phái lớn (bắt nguồn từ Châu Âu) có tầm ảnh hưởng quốc tế, và dần trở thành quy chuẩn cho mỹ thuật thế giới.
* Ấn tượng
* Baroc
* Cấu trúc
* Chấm họa
* Dã thú
* Graffiti
* Hard-edge
* Hậu ấn tượng
* Hậu hiện đại
* Hiện đại
* Hiện thực
* Hiện thực lãng mạn
* Hiện thực xã hội
* Lãng mạn
* Lập thể
* Mannerism
* Ngây thơ
* Pop-Art
* Siêu thực
* Tân cổ điển
* Thị giác (Op-Art)
* Trừu tượng

Như đã nêu, các trường phái trên là những trường phái nổi bật nhất, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất. Chứ không phải là toàn bộ các trường phái mỹ thuật trên thế giới. Các trường phái hội họa phương Tây đều có tính lịch sử, một trường phái ra đời do phản ứng lại những hạn chế của trường phái trước đó và đến lượt nó lại tạo cơ hội cho một trường phái mới phát triển.
# 1 Trường phái Tân cổ điển – NeoClassicism (cuốiTK XVIII – đầu TK XIX)
# 2 Trường phái lãng mạn - Romanticism (TK XIX)
# 3 Trường phái hiện thực – reality (1849 – 1874)
# 4 Trường phái ấn tượng – Impressionism (1874- 1886)
# 5 Trường phái hậu ấn tượng Post Impressionism (1886- 1910)
# 6 Trường phái Dã thú – Fauvism (1905-1909)
# 7 Trường phái biểu hiện - Expressionism (1906-1919)
# 8 Trường phái lập thể – Cubism (1909-1926)
# 9 Trường phái tương lai – Futurism (1909-1918)
# 10 Trường phái Dada (Dadaism) (1916-1922)
# 11Trường phái siêu thực – Surrealism (1924-1938)
# 12 Trường phái trừu tượng – Abstract (những năm 1940)
# 13 Trường phái Kinetic Art (1950′s-1960′s)
# 14 Trường phái Pop Art (1961-1968)
# 15 Trường phái Op Art (1964-1967)
# 16 Trường phái Minimalism (1966-1970)
# 17 Trường phái nghệ thuật nhận thức- Conceptual Art (1960′s and 70′s)

Theo Mythuatvietnam. nfo
 "TRƯỜNG PHÁI ẤN TƯỢNG" TRONG HỘI HỌA 
Ấn tượng (tiếng PhápImpressionnismetiếng AnhImpressionism) là một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris (Pháp) vào cuối thế kỷ 19.
Trường phái ấn tượng đánh dấu một bước tiến quan trọng của hội họa. Cái tên "ấn tượng" do các nhà phê bình gọi theo một bức tranh nổi tiếng của Claude MonetImpression, soleil levant (Ấn tượng mặt trời mọc).Đặc điểm của trường phái :Những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng được vẽ bằng những nét cọ có thể nhìn thấy được, sự pha trộn không hạn chế giữa các màu với nhau và nhấn mạnh đến sự thay đổi và chất lượng của độ sáng trong tranh.
2 ý tưởng đáng chú ý trong trường phái này là: Bức tranh được vẽ rất nhanh với mục đích là ghi lại một cách chính xác tổng quan của khung cảnh.Tiếp theo sau là thể hiện một cái nhìn mới,nhanh và không định kiến; khác với trường phái hiện thực,tự nhiên.(Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)

Bức tranh ấn tượng mặt trời mọc của Claude monet

Một số bức tranh nổi tiếng của các họa sỹ thuộc trường phái ấn tượng

Alfred Sisley (1839-1899)



1 . Alfred Sisley (1839-1899)













2 . Tranh của họa sĩ thuộc trường phái ấn tượng Mary Cassatt (1844 -1926)








Sưu tầm và tổng hợp