9 tháng 11, 2016

USA: Anti-Trump protesters burn US flag in Portland protests

Hàng loạt cuộc biểu tình diễn ra khắp nước Mỹ ngay sau khi Trump đắc cử

Hàng loạt cuộc biểu tình đã diễn ra trên khắp nước Mỹ sau khi Donald Trump giành chiến thắng trở thành Tổng thống thứ 45 của nước này.



Một người đi qua đám rác bị người biểu tình đốt cháy ở Oakland, California. (Ảnh: Reuters)
Các cuộc biểu tình diễn ở nhiều thành phố trong đó có Oakland, Los Angeles, Portland và New York. Cũng có các báo cáo ghi nhận biểu tình ở ở Davis, bang California và đại học Columbia ở New York.
Những người biểu tình đốt cháy ảnh chân dung của ông Trump, đập vỡ cửa của các cửa hàng, đặt rác thải và lốp xe cháy ở trung tâm thành phố Oakland, vịnh San Francisco.
Ông ta (Donald Trump) không đại diện cho nước Mỹ mà tôi khao khát“, một người dân Oakland tên Samantha Pollak nói.
Cảnh sát đã bắt giữ một số người bất tuân và phá hoại trong cuộc biểu tình ở trung tâm Oakland.
California Highway Patrol cho hay, một người phụ nữ bị một chiếc xe đam phải trong cuộc biểu tình và bị thương nặng.
Hàng trăm sinh viên tuần hành phản đối tổng thống mới đắc cử của Mỹ.
Cách đó vài dặm, tại đại học California, Los Angeles, hàng trăm sinh viên tuần hành phản đối tổng thống mới đắc cử của Mỹ. Họ hô vang khẩu hiệu: “Ông ta không phải nước Mỹ, chúng tôi mới là nước Mỹ“.
Cảnh sát cho biết, ít nhất 500 người đã tụ tập trên đường phố, một số la hét những từ tục tĩu phản đối Trump trong khi số khác hô vang “(Trump) Không phải thủ tướng của tôi!
                  
Tại Oregon, hàng chục người đã xuống đường chặn giao thông ở trung tâm Portland và khiến các tàu hỏa trên 2 tuyến đường sắt bị chậm trễ. Đám đông người biểu tình phản đối Trump đã đốt cờ Mỹ và hô vang: “Đó không phải là tổng thống của chúng tôi“.
Trong khi đó tại Seattle, một nhóm khoảng 100 người biểu tình đã tụ tập tại khu Capital Hill, làm giao thông tắc nghẽn và đặt thùng rác bị đốt cháy trên đường.
Còn tại New York, người biểu tình đụng độ với những người ủng hộ ông Trump bên ngoài khách sạn Hilton, nơi ông trùm bất động sản tổ chức tiệc chiến thắng của mình. Tại Washington, DC, những người phản đối Trump tập trung biểu tình bên ngoài Nhà Trắng.
Donald Trump giành được 290 phiếu đại cử tri, trở thành Tổng thống thứ 45 của nước Mỹ. Trong khi bà Hillary Clinton chỉ giành được 218 phiếu đại cử tri, sau khi để thua ở một loạt bang quan trọng.
Kế hoạch chuyển giao quyền lực của tỷ phú bất động sản New York được chuyển tới Tháp Trump lúc 17h ngày 8/11, một nguồn tin của đảng Cộng hòa hé lộ với CNN. Bản kế hoạch sẽ bắt đầu quá trình ông Trump hoạch định nhân sự và chính sách chính quyền của mình.
Theo một điều luật được quốc hội Mỹ phê duyệt trong năm nay, tổng thống đương nhiệm có trách nhiệm thành lập “các hội đồng chuyển giao” vào tháng 6 của năm bầu cử để tạo điều kiện cho việc chuyển giao quyền lực cuối cùng. Việc chuyển giao bắt đầu từ khi ông Trump đắc cử tổng thống và kết thúc khi ông nhậm chức vào ngày 20/1/2017
Tổng hợp
Theo TINH HOA.NET
Thông tin về chuyến thăm của  Bộ trưởng Bộ Ngoại giao CHLB Đức, ông Steinmeier tới Việt Nam từ ngày 30/10 đến 10/11/2016

Tại Hà Nội ông Steinmeier đã có những cuộc gặp nói chuyện với Ngoại trưởng Phạm Bình Minh và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc.Sau đó ông Steinmeier đã có cuộc nói chuyện với sinh viên trường đại học luật Hà Nội, và một số hoạt động khác.
    Một sự kiện mang tính ngoại giao, nhưng không thấy báo chí đăng tải, có lẽ nhà nước không muốn cho dân chúng biết, vì bị chạm nọc. Chúng ta hãy xem các thông tin ở CHLB Đức nói gì về sự việc này. Mời quý vị vào các đường dẫn sau đây : ( Có thể dịch theo yêu cầu )
 - http://www.heute.de/ (http://www.heute.de/aussenminister-steinmeier-fordert-bei-besuch-in-hanoi-politische-reformen-in-vietnam-45806196.html )- Steinmeier yêu cầu đổi mới chính trị ở Việt Nam 

http://www.dw.com/de/steinmeier-ruft-vietnam-zu-weiterer-%C3%B6ffnung-auf/a-36206472-Ngoại trưởng Đức đã kêu gọi lãnh đạo cộng sản ở Hà Nội đừng sao nhãng cải cách chính trị

   -   http://www.deutschlandfunk.de/hanoi-aussenminister-steinmeier-ruft-vietnam-zu-politischen.447.de.html?drn:news_id=672670-Ngoại trưởng Steinmeier nhắc nhở những quyền tự do dânsự ở Việt Nam
 -  http://www.handelsblatt.com/politik/deutschland/dienstreise-nach-vietnam-steinmeier-ruft-zu-weiteren-reformen-auf/14761602.html-Steinmeier kêu gọi đổi mới sâu rộng hơn


DIỄN VĂN CỦA NGOẠI TRƯỞNG ĐỨC STEINMEIER
trong lễ khai giảng chương trình học mới về ‘‘Pháp luật Đức và Châu Âu‘‘ tại Đại học Luật Hà Nội
Kính thưa ngài Lê Tiến Châu, Thứ trưởng Bộ Tư pháp kiêm Hiệu trưởng Đại học Luật Hà Nội
Kính thưa Giáo Sư Tiến Sĩ Simon
Kính thưa quý vị giảng viên, các đồng nghiệp dân biểu

Kính thưa các quý vị trong đoàn đại biểu tháp tùng
Và đặc biệt: Các bạn sinh viên thân mến

Trước hết tôi lấy làm tiếc khi phải thú nhận tiếng Việt của tôi rất kém. Vì thế tôi sẽ nói bằng tiếng Đức và hy vọng qua thông dịch quý vị sẽ hiểu tôi rõ ràng.

Trước chuyến đi này dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đã đọc nhiều tài liệu về Việt Nam do nhân viên của tôi đã khổ công sưu tập: về lịch sử đất nước các bạn, về tình hình chính trị hiện tại, về phát triển kinh tế. Nhưng sự chuẩn bị quan trọng nhất lại là cái khác: Trên Youtube và Facebook tôi đã xem những đoạn video - không phải về vịnh Hạ Long hay chùa Bà Đá, mà là về giao thông ở Hà Nội!

Tôi đến Hà Nội từ hôm qua và bây giờ tôi biết giao thông ở Việt Nam trên thực tế như thế nào. Tôi chỉ có thể nói là tôi rất mừng vì không phải tự lái xe lấy… Những người nào trong các bạn đã từng đến Đức một lần, có lẽ hẳn biết ở Đức giao thông trật tự hơn. Như người bộ hành thông thường sẽ đứng đợi trước đèn đỏ, dù trên đường không có xe chạy.

Nhưng đó không phải là lý do để các bạn đến đây. Tôi đoán rằng, trong số các bạn ngồi đây những bạn nào sắp sửa sẽ học luật Đức chắc chọn môn này không phải vì luật đi đường, mà vì những điều lớn lao hơn. Những điều đó hôm nay chúng ta sẽ nói đến.

Hãy cho tôi bắt đầu bằng một câu hỏi trong giảng đường này: Ai trong các bạn học Luật? Cám ơn. Và ai trong các bạn học năm đầu của học trình "Pháp luật Đức và Châu Âu" mà chúng ta khai giảng hôm nay? Đó là một chọn lựa tốt. Và tôi hy vọng rằng, khi buổi nói chuyện của tôi kết thúc, tôi có thể thuyết phục được thêm các bạn khác chọn học trình mới này.

Bây giờ tôi xin tiết lộ với các bạn: Tôi cũng đã học Luật, dĩ nhiên là luật Đức.

Các bạn chắc đã tự hỏi, cũng như tôi hồi đó đã từng tự hỏi: Tại sao lại học Luật?


Mỗi người trong các bạn đều có những lý do riêng của mình. Tất nhiên là trong đó có những dự kiến nghề nghiệp, chẳng hạn thu nhập tốt trong lĩnh vực kinh tế, hoặc có thể là một con đường công danh trong chính trị hoặc hành chính. Hoặc tôi với tư cách Ngoại trưởng có thể bổ sung thêm một chọn lựa: Có thể một số trong các bạn sẽ trở thành nhà ngoại giao. Lãnh vực này cũng cần luật gia giỏi. Nữ Đại sứ của các bạn ở Đức nhiệm kỳ trước, bà Nguyễn Thị Hoàng Anh, cũng là luật gia và hiện nay vừa trở thành Thẩm phán Toà án Tối cao. Các bạn thấy đấy, có biết bao cơ hội hấp dẫn mở ra cho quý vị.

Nhiều năm trước đây bản thân tôi cũng có những lý do rất thực tiễn để quyết định học Luật. Tôi muốn có một nghề „kiếm cơm“ (nghề „bánh mỳ và bơ“ như người Đức nói). Nhưng trong quá trình học tôi đã đánh giá cao những khía cạnh khác của ngành Luật. Nếu quý vị cho phép, tôi xin được chia sẻ đôi điều.

Khi viết những chương cuối của luận án tiến sĩ tôi đã phải chôn chân nhiều tháng trời trong căn hộ áp mái của mình, thì một sự kiện không thể nào ngờ đã xảy ra cho đất nước tôi: Bức tường Berlin sụp đổ. Nước Đức phân đôi được thống nhất.

Tại sao tôi lại kể chuyện này ngay nơi đây ở Việt Nam? Vì những gì, mà sau khi bức tường sụp đổ, đụng chạm va đập với nhau, thì không xa lạ gì đối với các bạn ở Việt Nam. Đó không chỉ là hai nước Đức mà còn là các khối của chiến tranh lạnh va đập vào nhau. Cộng Hòa Liên Bang Đức, nơi tôi sinh ra, là một nước Tây Âu theo kinh tế thị trường tự do, và DDR (Cộng Hoà Dân Chủ Đức) là một nước Xã Hội Chủ Nghĩa, lại thuộc về khối Đông Âu theo Liên Xô. Tại bức tường Berlin hai hệ tư tưởng đối đầu với nhau, một theo lý tưởng Tự Do, một theo Xã Hội Chủ Nghĩa với lý tưởng Bình Đẳng và tinh thần tập thể đứng ở vị trí trung tâm.

Sau khi bức tường sụp đổ, dĩ nhiên ở Đức đã có nhiều cuộc bàn thảo sâu rộng về việc hai nửa nước Đức sẽ cùng nhau phát triển như thế nào. Và tôi, lúc đó đang là sinh viên làm luận án tiến sĩ luật, đã suy nghĩ rất nhiều về Hiến Pháp của một nước Đức tái thống nhất. Tôi chợt nhận thức rằng, thật ra trong tư tưởng về Luật, trong tư tưởng về Nhà nước Pháp quyền, đã có sự gắn kết của Tự Do với Binh Đẳng. Ở đâu đó trong thời chiến tranh lạnh giá trị của Tự Do đã được dùng để chống lại giá trị của Bình Đẳng -như thể được điều này sẽ mất điều kia. Mà thật ra trong Luật pháp và trong Nhà nước Pháp quyền, điều này bắt buộc phải gắn kết với điều kia. Bởi vì Luật pháp đảm bảo và bảo vệ các quyền Tự Do của mỗi cá nhân - tự do phát triển cá nhân, tự do kinh doanh, tự do ngôn luận và vân vân. Nhưng đồng thời một nguyên tắc cơ bản của Nhà nước Pháp quyền là mọi cá nhân đều Bình Đẳng trước pháp luật. Tự do của người này không thể xâm phạm đến tự do của người khác, và quyền tự do dành cho người này như thế nào, thì cũng phải dành cho những người khác như thế đó. Theo tôi, đó là sức mạnh của nhà nước pháp quyền! Và đó cũng là lý do tại sao Hiến Pháp với những quyền Tự Do được bảo đảm và Bình Đẳng trước pháp luật đã trở thành nền tảng của nước Đức tái thống nhất.

***

Điều đó có liên quan gì tới các bạn ở Việt nam, nơi đây và hôm nay? Đất nước các bạn đã biết quá rõ về sự đối đầu của ý thức hệ. Khi trải qua cuộc chiến tranh lạnh, Việt Nam đã không yên lành (nguyên văn: „không lạnh“), mà là nóng và đẫm máu trong những cuộc xung đột. Và hiện nay thì sự cân bằng khó khăn giữa Tự Do và Bình Đẳng cũng giữ một vai trò - Đất nước quý vị đang trải qua một quá trình đổi mới, cốt kết hợp hài hòa truyền thống xã hội chủ nghĩa với chính sách mở cửa tự do. Và vì Nhà nước Pháp quyền bao gồm cả Tự Do lẫn Bình Đẳng, nên cách đây vài năm chúng ta đã nói: Nước Đức và Việt Nam nên bàn về đề tài này! Nước Đức và Việt Nam nên trao đổi kinh nghiệm về luật pháp và nhà nước pháp quyền! Ngoài ra đó cũng phát xuất từ sáng kiến của đảng cộng sản Việt Nam. Từ đó "Đối thoại nhà nước pháp quyền Đức-Việt" đã được hình thành. Và trong cuộc đối thoại này ý tưởng về một học trình „Luật Đức và Âu Châu“ đã được phát sinh, mà hôm nay chúng ta chính thức khai giảng.
Các bạn sinh viên thân mến

Nhà nước Pháp quyền, Tự do và Bình đẳng – Trong bài phát biểu này tôi muốn đưa cho các bạn một vài thí dụ, tại sao tôi tin tưởng rằng sự gắn kết cả ba điều này với nhau là một thành tựu to lớn!

Trước tiên thật là cụ thể: Luật pháp bảo đảm cho mỗi người trong các bạn sự tự do phát triển bản thân mình. Và dĩ nhiên nó bắt đầu bằng học vấn! Tôi thán phục tính hiếu học của người Việt Nam mà ở nước Đức người ta cũng biết tới trong dân cư gốc Việt.

Các bạn, những sinh viên thân mến, nắm lấy cơ hội học vấn với quyết tâm thật đặc biệt! Qua việc học Luật và học tiếng Đức các bạn tự tạo cho mình những triển vọng nghề nghiệp tuyệt vời.

Và như vậy là chúng ta đang đề cập đến đề tài tự do kinh tế. Có lẽ một vài người trong các bạn sẽ đi du học một thời gian dài ở  nước Đức và làm việc ở đó. Hoặc là các bạn thích tự mình tạo dựng ra và thành lập một doanh nghiệp. Tất cả đều có liên quan đến những quyền cơ bản quan trọng: quyền tự do chọn lựa nghề nghiệp, quyền tự do đi lại, quyền tự do lập nghiệp.

***

Khi tôi nói đến tự do kinh tế, thăng tiến và thành công, thì tất cả những điều này phải dựa trên các điều kiện cần thiết, và đó phải là những điều kiện có tính hệ thống. Nếu ngay sau đây các bạn nói chuyện với một trong số những đại diện doanh nghiệp Đức đang ngồi ở đây, thì các bạn thử hỏi: một doanh nghiệp muốn đầu tư vào một nước nào đó thì thật sự lệ thuộc vào điều gì. Điều mà chắc chắn các bạn sẽ được nghe: lệ thuộc vào hệ thống luật pháp!

Ai đầu tư, thì đều cần có an toàn pháp lý và có thể tin cậy vào nền hành chính. Bây giờ chúng ta đang trong đề tài nhà nước pháp quyền! Thủ tướng Phúc đã đặt những ưu tiên hàng đầu cho công cuộc hiện đại hóa hành chính nhà nước – và tôi tin chắc rằng Thủ tướng sẽ phải cần đến các bạn trong công việc này! Trong học trình này các bạn sẽ được học những công cụ cụ thể mà nhất thiết phải có để hiện đại hóa hệ thống hành chính. Đó là những đề tài như minh bạch, chống tham nhũng và tăng cường sự hữu hiệu.

Những cải tiến này đối với Việt Nam cực kỳ quan trọng như thế nào, có thể thấy rõ qua thảo luận của Tổng Bí thư với cử tri Hà Nội cách đây vài ngày và ở đó ông nghe thấy người dân bức xúc như thế nào. Ông  Tổng Bí thư đã công khai nói rõ, những đề tài này là quan trọng đối với Việt Nam, và với những đề tài này các bạn có thể nghiên cứu thật cụ thể trong chương trình học ở đại học. Các bạn thấy không: Luật không phải là cái gì khô khan và trừu tượng, chí ít ra không phải luôn luôn là vậy …!

Tuy nhiên, hữu hiệu và diễn tiến trôi chảy không phải là tất cả. Nếu chúng ta muốn có một công cuộc hiện đại hóa thành công, thì chúng ta phải phóng tầm mắt xa hơn nữa. Chúng tôi ở nước Đức đã học được rằng, một nhà nước hiện đại cũng cần phải có một xã hội dân sự mạnh mẽ mà trong đó không thể thiếu những quyền tự do dân sự!

Tôi muốn đưa cho các bạn một thí dụ từ cuộc đời của chính tôi: Bảo vệ môi sinh và thiên nhiên sẽ không thể nào chiếm được một vị trí có giá trị cao ở nước Đức như ngày nay, nếu hồi thập niên 80 không có những phong trào quần chúng luôn luôn chú ý đến những chuyện tồi tệ, và phong trào hoạt động bền bỉ kiên trì cho tới khi quan điểm của đa số và chính sách dần dần được thay đổi.

Tôi kể ra việc này không phải tình cờ mà chính tôi đã nghe những tranh luận sôi nổi ở Việt Nam sau sự kiện nhà máy gang thép Formosa gây ra thảm họa cá chết. Thảm họa đã xảy ra không ai có thể đảo ngược lại được nữa, nhưng tôi tin chắc rằng việc người dân và các nhà chính trị bàn luận với nhau là điều quan trọng để làm sáng tỏ nguyên nhân thảm họa và rút ra bài học cho tương lai. Tôi biết đây là điều mới lạ đối với nền hành chính Việt Nam, khi phải đối mặt với những phê phán trực diện từ đảng, từ quốc hội và từ những người dân là nạn nhân trực tiếp, nhưng tôi tin rằng như thế sẽ có ích lợi! Đến tận nơi lắng nghe những chuyện tiêu cực sẽ giúp cho nhà cầm quyền đạt nhiều hiệu quả hơn, và ngoài ra tăng thêm tính chính đáng trong mắt người dân! 

Và vì lẽ đó một Nhà nước Pháp quyền thành công không thể không có những quyền tự do dân sự, và không có quyền tự do ngôn luận! Và điều đó thật sự không chỉ có nghĩa là phê phán những sự phát triển sai trái, mà cũng có nghĩa rằng, người dân có thể phát huy những sáng kiến và thử nghiệm nó. Tôi thật khó mà hình dung là có bao nhiêu ý tưởng sáng tạo ngay trong hội trường này. Đặc tính của Nhà nước Pháp quyền là những sáng kiến của các bạn không những không bị xem thường, mà còn có cơ hội được đem ra thử nghiệm!

Chính vì những lý do này mà ngay từ đầu đề tài xã hội dân sự đã có trong chương trình Đối thoại Nhà nước Pháp quyền của chúng ta: thí dụ như Viện Friedrich-Erbert, Viện trao đổi hàn lâm Đức và bà Stahl, Trưởng đại diện của viện này ở Hà Nội, cũng như những trường Đại học ở Berlin, Franfurt, Gießen vaw Passau đã góp phần vào học trình này.

Tôi chân thành cảm ơn tất cả các bạn, và cũng cảm ơn Điều hợp viên Giáo sư Simon. Cũng thế, tôi cảm ơn chính phủ Việt Nam về việc hỗ trợ cho sáng kiến này, và tôi hy vọng rằng hỗ trợ này sẽ được tiếp tục dài lâu.

Tôi nghĩ rằng nhà nước Việt Nam đã nhận ra, việc tăng cường những yếu tố xã hội dân sự trong cộng đồng có tầm quan trọng như thế nào. Nó được thể hiện rõ ràng trong một nghiên cứu với tựa đề „Báo cáo Việt Nam 2035“ mà đã gây chú ý trong Đại hội đảng vừa rồi và tôi cũng khuyên các bạn dùng làm tài liệu nghiên cứu cho học trình này. Bộ Kế hoạch đã công bố nghiên cứu này, đó là một dấu hiệu tốt và hiện đại.

Các bạn sinh viên thân mến

Thưa quý vị

Luật pháp cũng quan trọng như vậy khi chúng ta phóng tầm nhìn ra xa hơn: trên bình diện quốc tế, trong quan hệ giữa các quốc gia!

Khi tôi bắt đầu với phương diện kinh tế, thì có nghĩa là chúng ta đang bàn về đề tài thương mại! Các hiệp định thương mại giữa các quốc gia và vùng lãnh thổ cũng đang là đề tài nóng bỏng ở quê hương tôi tại châu Âu. Rốt cuộc thì ở đây cũng là những giá trị như Tự do và Bình đẳng:

Một mặt, đó là quyền tự do kinh tế vượt ra ngoài phạm vị biên giới quốc gia; liên quan đến tự do trao đổi hàng hóa và dịch vụ giữa các quốc gia và vùng lãnh thổ với nhau. Quyền tự do này cũng không phải là điều đương nhiên và không là một điều nhỏ - nó có tầm quan trọng sống còn đối với các nền kinh tế của các nước! Đặc biệt nhất là đối với nước Đức, hầu như không có một nước nào khác mà sự thịnh vượng và chỗ làm phụ thuộc rất nhiều vào xuất khẩu như nước Đức.

Tuy nhiên trong các hiệp định thương mại những vấn đề về Bình Đẳng ngày càng tăng - đó là các quyền xã hội và các chuẩn mực. Khi các quốc gia giao thương với nhau thì hai bên phải tuân thủ những những quy định giống nhau, như bảo vệ người lao động, bảo vệ môi trường, tôn trọng sở hữu trí tuệ. Tôi thấy đòi hỏi phải đưa những yêu cầu này vào các hiệp định thương mại hiện đại là hoàn toàn chính đáng, nhằm tạo sân chơi công bằng cho toàn cầu hóa. Đúng là cần phải thảo luận công khai về điều này. Cạnh tranh toàn cầu không được phép làm cho người lao động bị gánh chịu những bất lợi hoặc gây thiệt hại cho môi trường. Những hiệp định như thế phải bảo đảm được điều đó. Và tất nhiên đúng sự thật là không phải tất cả những hiệp định thương mại đều làm theo một cách thức giống nhau.

Hiệp định thương mại tự do, mà EU đàm phán với Việt Nam, coi trọng những yêu cầu này. Cả hai đều có ở trong đó: Dỡ bỏ những rào cản thương mại, và đồng thời tăng cường các quyền của người lao động, bảo vệ môi trường và quyền sở hữu trí tuệ. Đó là một hiệp định với những đòi hỏi khắt khe nhất mà EU đã ký kết với một nước đang phát triển. Tôi nghĩ rằng, đó là tín hiệu cho thấy chúng ta có thể thiết kế toàn cầu hóa với những luật chơi do chúng ta đặt ra, cũng như giữa châu Âu và châu Á.

Nhưng qua hiệp định này sức ép lên Việt Nam cũng nảy sinh. Những chuẩn mực cao, mà hiệp định đòi hỏi, đặt ra nhu cầu cần thiết phải cải cách. Và một ngày nào đó các bạn ngồi đây cũng sẽ tham gia, vì học trình „Luật Đức và châu Âu“ có những trọng tâm về luật môi trường, luật lao động, luật sở hữu trí tuệ. Các bạn có thể cùng tham gia tạo dựng con đường đưa đất nước các bạn hội nhập vào kinh tế toàn cầu!

Các bạn sinh viên  thân mến, cuối cùng với tư cách là Bộ trưởng Ngoại giao, tôi không thể nói về luật pháp và công pháp quốc tế, mà không nhắc tới điều quý giá nhất mà chúng ta theo đuổi trong chính sách đối ngoại: đó là hoà bình.

Tôi biết và các bạn cũng biết: Hiện tại trên thế giới có nhiều mối bất hòa. Ở quê hương tôi, tại những nước lân bang giáp ranh với châu Âu nổi lên những cuộc xung đột đẫm máu. Cũng như ở đây, khu vực của các bạn xuất hiện nhiều căng thẳng ngày càng tăng. Các cường quốc và những thế lực tranh dành sự thống trị và đọ sức với nhau.

Ngay trong tình huống này, tôi thiết nghĩ, chúng ta cũng cần phải quay trở lại với những nguyên tắc cơ bản của pháp luật: Vì nguyên tắc kép về Tự do và Bình đẳng cũng làm cơ sở cho công pháp quốc tế. Tất cả các nước đều là tự do, có chủ quyền và quyền tự quyết vận mệnh của mình. Tất cả các quốc gia, dù to và mạnh hoặc nhỏ và yếu, đều hưởng được sự bảo vệ chủ quyền như nhau. Đó là thành tựu văn minh của công pháp quốc tế: Sự thống lĩnh của quyền lực và bạo lực được thay thế bằng sự thống lĩnh của luật pháp. Nước nào, mà vi phạm công pháp quốc tế và xâm phạm chủ quyền các nước khác, là làm nguy hại đến những thành quả của trật tự hòa bình mà thế giới phải trải qua bao cuộc chiến tranh mới có được tại Liên hiệp quốc.

Và công pháp quốc tế không chỉ thiết lập một trật tự cho hòa bình, mà trong trường hợp xung đột nó còn giúp ích một cách thật cụ thể trong việc giải quyết bình yên các mối căng thẳng và những tranh chấp quyền lợi. Và tôi lại muốn đưa ra cho các bạn một thí dụ và không hoàn toàn ngẫu nhiên nó liên quan đến luật biển. Ai trong các bạn đã nghe nói về Thỏa ước Ems-Dollart? Không ai? Không có gì đáng ngạc nhiên. Trái lại, tôi sẽ lấy làm ngạc nhiên nếu có bạn nào biết ... Đó là một tranh chấp trong 400 năm giữa Đức và Hà Lan vì tranh cãi về đường biên giới trên biển Nordsee. Có thể quý vị ngạc nhiên, nhưng mà đúng như vậy, Đức và Hà Lan đến thời gian gần đây vẫn còn tồn tại những vấn đề về biên giới mà chưa được giải quyết. Do đó chúng tôi đã ngồi với các chuyên gia về luật, những người như các bạn, và đã tìm ra giải pháp. Giải pháp đó không phải là lấy thước kẻ một đường biên giới trên bản đồ, mà là thay vì thế chúng tôi đã thỏa thuận pháp lý với nhau về việc sử dụng chung hải phận.
Bây giờ tôi biết trong khu vực các bạn cũng có những căng thẳng liên quan đến biển trong vùng này, mà nó quan trọng hơn nhiều so với vùng biển ở Nordsee. Nhưng câu hỏi vẫn là liệu những căng thẳng được giải quyết như thế nào về pháp lý và chính trị. Có lẽ người này hay người kia trong số các bạn còn đang tìm đề tài cho một tiểu luận hoặc luận án thạc sĩ, thì có thể lấy thí dụ vừa nêu từ đất nước tôi để xem xét kỹ.

Đối với chúng tôi và cả với Việt Nam, một nước ngày càng đóng vai trò quan trọng trong ASEAN cũng như tại Liên hiệp quốc, trong mọi trường hợp rõ ràng rằng, hòa bình chỉ được bảo đảm nếu công pháp quốc tế và chính trị kết hợp với nhau. Công pháp quốc tế nhắm đến việc „lái“ quyền lực đi đúng trong „quỹ đạo“ định trước, và những cường quốc trong chính trị phải chấp nhận „quỹ đạo“ này. Phán quyết mới nhất dựa trên cơ sở của Công ước quốc tế về luật biển của Liên hiệp quốc là một bước pháp lý quan trọng. Bây giờ là tùy thuộc vào việc, những yếu tố hướng dẫn nêu trong phán quyết từng bước một dần dần sẽ trở thành thực tiễn pháp lý quốc tế.

Trên bình diện quốc gia cũng như quốc tế, điều quan trọng là việc chung sống cần phải có những luật lệ. Về việc áp dụng những luật lệ này như thế nào thì phải do những tòa án độc lập quyết định. Chỉ như vậy mới bảo đảm được rằng, sức mạnh của pháp luật chứ không phải luật của kẻ mạnh là có giá trị.

Các bạn sinh viên thân mến

Bắt đầu bài phát biểu tôi đã kể rằng, giao thông ở Việt Nam khá là ấn tượng đối với tôi ... Nhưng dĩ nhiên đó không phải là điều duy nhất đập vào mắt, khi tôi đi trên đường phố Hà Nội. Còn một điều đã gây chú ý cho tôi và điều đó quan trọng hơn nhiều: Có biết bao người trẻ tuổi trên đường phố! 2/3 người dân Việt Nam là dưới 30 tuổi - điều mà người ta ở nước Đức không thể quả quyết được, ở đó các bạn thường thường nhìn thấy trên đường toàn màu tóc giống như tôi ...

Ở đây tại Hà Nội tôi cảm nhận được đất nước này thuộc về thế hệ trẻ! Các bạn sinh viên thân mến, đó là cơ may tuyệt vời cho các bạn! Tương lai thuộc về các bạn, các bạn sẽ xây dựng đất nước mình và có thể chứng minh rằng, tự do và bình đẳng có thể được kết hợp hài hòa với nhau trong một xã hội, mà ở đó mỗi cá nhân được tự do phát triển đồng thời với cộng đồng lớn mạnh. Đó là nhiệm vụ nặng nề và tôi chúc các bạn nhiều thành công … nhưng dĩ nhiên trước tiên là việc học hành. Cho việc học đại học tôi chúc các bạn tất cả những điều tốt lành và hy vọng các bạn tìm thấy những điều lý thú trong luật Đức. Và nếu đúng thế, thì các bạn hãy giữ sự hứng thú không chỉ trong khi nghiên cứu học hỏi những điều khoản, mà cả sau đó trong tương lai các bạn sẽ cộng tác cụ thể làm việc chung với chúng tôi ở nước Đức. Chúng tôi rất vui mừng về điều đó.

Xin cảm ơn.

Dịch giả: Nhóm THQBK
Tác giả bài viết: Đặng Hà


" Ta tự đánh ta", không phải chỉ đau "ta" mà có thể "ta" chết. "Ta" không muốn chết, nên "ta" chỉ đánh "ta" giả vờ thôi !


Học cách đu dây của  Đại Thánh

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lúng túng khi kỷ luật ông Vũ Huy Hoàng


 Lần đầu tiên trong lịch sử của Đảng Cộng sản Việt Nam một Bộ trưởng sau khi về hưu đã bị kỷ luật vì các sai phạm khi còn tại chức. Điều này cho thấy không còn chuyện hạ cánh an toàn khi về hưu như trước đây nữa.

Tuy nhiên qua vụ kỷ luật nguyên Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng, Bộ Chính Trị đã khá bối rối vì chưa tìm ra giải pháp tối ưu bởi quá nhiều nguyên tắc Đảng và pháp luật chồng chéo lên nhau khiến biện pháp kỷ luật giống như đánh vào chiếc áo chứ không phải nhân thân của người bị kỷ luật.

Đài Á Châu Tự Do tìm hiểu thêm qua ý kiến các đảng viên cao cấp và cái nhìn của họ trước sự việc này.
Từ việc ông Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn

Vấn đề trách nhiệm của nguyên Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng được đặt ra sau khi Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn do bị cáo giác đã làm thất thoát ngân sách hơn 3.000 tỷ trong khi còn làm việc dưới trướng của ông ta.

Ông Vũ Huy Hoàng buộc phải chịu trách nhiệm chính về những sai phạm, khuyết điểm của tổ chức đảng mà ông là người đứng đầu. Cá nhân ông Hoàng còn bị cho là thiếu gương mẫu, vụ lợi khi bổ nhiệm con trai của ông ta làm kiểm soát viên Tổng Công ty Thuốc lá Việt Nam, rồi đề cử tham gia Hội đồng quản trị, phó tổng giám đốc Tổng Công ty Bia Rượu Nước giải khát Sài Gòn.

Tuy nhiên quan trọng nhất là thất thoát ngân sách lên tới hàng chục ngàn tỷ khi bao che cho Trịnh Xuân Thanh, Chủ tịch Tổng công ty Cổ phần Xây lắp dầu khí (PVC) sau đó cơ cấu làm Phó Chủ tịch tỉnh Hậu Giang cũng như đối với Vũ Đình Duy, cựu giám đốc của PVTex, thành viên Hội đồng Tập đoàn Hóa chất Việt Nam cũng do Bộ trưởng Huy Hoàng nâng đỡ, bao che và có dấu hiệu thông đồng để cho Vũ Đình Duy thao túng mặc dù thua lỗ từ dự án này sang công trình khác.

Tuy nhiên, Vũ Đình Duy vẫn theo gót của Trịnh Xuân Thanh trốn ra nước ngoài một cách suôn sẻ an toàn để lại cho người dân một câu hỏi rất lớn về vai trò của cơ quan điều tra và Bộ Công an.
Tôi thấy ông Nguyễn Phú Trọng ông ấy xử lý cái vụ này nó lúng túng như thế nào ấy.Gần đây nhất ông khiến người ta chê cười khi bảo rằng đánh tham nhũng là tự ta đánh vào ta. - TS Nguyễn Thanh Giang
Sáng ngày 4/11, Thứ trưởng Bộ Công an Lê Quý Vương cho hay sau vụ việc Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn ra nước ngoài cần phải hết sức chú ý tới công tác quản lý cán bộ. Tuy nhiên cũng chính ông Vương cho rằng do chưa có bản án của tòa nên ông Vũ Đình Duy có thể tự do đi lại.

Nhưng tự do đi lại không đồng nghĩa với tự do xuất cảnh khi đã có dấu hiệu phạm tội mặc dù chưa chính thức bị khởi tố.

Câu hỏi đặt ra về sự thiếu năng động của cơ quan điều tra khi biết chắc Trịnh Xuân Thanh và Vũ Đình Duy là hai đối tượng có chung một vấn đề trong thời gian ông Vũ Huy Hoàng làm Bộ trưởng.

Đại biểu Quốc hội liên tiếp hết người này tới người khác đều cho rằng sự bỏ trốn của Vũ Đình Duy là chạy tội và vì vậy ông Vũ Huy Hoàng khó bị kết án vì hai nhân vật Trịnh Xuân Thanh và Vũ Đình Duy đã cao chạy xa bay.

Đại Biểu Quốc hội Dương Trung Quốc lo lắng khi cho rằng nếu nguyên Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng là người duy nhất bị kỷ luật rồi sau đó vẫn trở lại tình trạng “hạ cánh an toàn” như cũ thì rất nguy hiểm. Tuyên bố của ông được dư luận cho rằng ông muốn ám chỉ tới vấn đề thanh toán phe cánh chứ không phải triệt hạ thành phần tham nhũng trong đảng.
Đến cách chức người không còn chức!

Bộ Chính trị Ban Bí thư tỏ ra bối rối khi cách chức một người không còn giữ chức, dư luận cho rằng đây là hành động “đánh chiếc áo để răn người mặc áo”.
TS Nguyễn Thanh Giang, một cựu đảng viên, một nhà bất đồng chính kiến cho biết nhận định của ông về vai trò chính của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trong việc này:

“Tôi thấy ông Nguyễn Phú Trọng ông ấy xử lý cái vụ này nó lúng túng như thế nào ấy. Ví dụ như vụ Trịnh Xuân Thanh thì sai trái quá rõ ràng lắm chịu trách nhiệm chính trong việc thua lỗ 3300 tỷ. Rồi bây giờ Vũ Huy Hoàng cũng như vậy nếu có thể quy kết liên đới trách nhiệm đối với Trịnh Xuân Thanh. Vũ Huy Hoàng đã làm thiệt thòi cho nhà nước, đã làm ảnh hưởng đến uy tín của đảng và lòng tin của nhân dân.

Khi mà giao cho ông Nguyễn Phú Trọng cái nhiệm vụ làm trưởng ban chống tham nhũng thì ông ta lại thanh minh cho tham nhũng ông ấy bảo Đường Tăng cũng phải hối lộ. Rồi ông bảo nếu mà đánh tham nhũng thì không khéo sẽ vỡ đảng, đánh chuột khéo vỡ bình. Cái câu gần đây nhất hết sức dở khiến người ta chê cười khi ông bảo rằng đánh tham nhũng là tự ta đánh vào ta. Đấy là những lời nói, chứ còn việc làm thì tôi thấy hoàn toàn vô tích sự, không làm được việc gì cả”.
Bây giờ cách chức người đã về hưu. Cái trò người ta làm hiện nay tào lao cho vui vậy thôi chứ không ăn thua gì đâu. - Ô. Nguyễn Khắc Mai
Cũng có ý kiến cho rằng ông Vũ Huy Hoàng bị kỷ luật qua cách chức là hình phạt cụ thể khiến ông mất tất cả, từ quá trình hoạt động cho tới những ưu đãi vật chất sau này.

Nhưng không ít người nghi ngờ cho rằng việc kỷ luật này chỉ là hình thức vì cơ sở vật chất thì ông Hoàng đã quá thừa thãi còn tinh thần phục vụ thì chưa chắc ông ta cần tới sau khi đã về hưu.

Cũng có nhận định phải cách chức ông Hoàng trước rồi mới áp dụng luật hình sự trong các sai phạm của ông. Nhận định này không nhận được đồng tình vì việc khởi tố ông Hoàng sẽ liên quan đến rất nhiều nhân vật khác.

Ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên Cứu, Ban Dân vận Trung ương cho biết cái nhìn của ông về những động thái này:

“Bây giờ cách chức người đã về hưu, cách chức thời gian nó đang làm. Vấn đề là hiện nay nếu có luật pháp thì đưa ra đàng hoàng tội nó đến đâu xử đến đấy. Nó xà xẻo bao nhiêu tiền của, tước đoạt lấy lại nộp cho công quỹ. Cái trò người ta làm hiện nay tào lao cho vui vậy thôi chứ không ăn thua gì đâu. Những anh có chức có quyền đều nhà cao cửa rộng. Hãy hỏi nhà tiền đâu ra với đồng lương như thế. Tước đoạt lại tất cả bọn lưu manh ăn cướp của dân của nước không từ ai hết cả. Từ Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng đến Nguyễn Sinh Hùng, Nguyễn Phú Trọng rồi Đại Quang, Xuân Phúc... phải xem xét lại cho rành mạch chứ còn hiện nay là phe nọ đánh phe kia vậy thôi”

Mặc cho dư luận thế nào, ông Vũ Huy Hoàng xem ra vẫn tin vào vào vị trí mà ông từng có trong Bộ Chính trị. Không bị khai trừ đảng là lý do ông Hoàng vẫn có thể yên tâm rằng ông không thể bị khởi tố hình sự bất kể ông Tổng bí thư có nỗ lực thế nào nhằm triệt hạ ông.

(RFA)

8 tháng 11, 2016

Theo dõi chuyển động của chính trường Việt nam

Cuộc chiến giữa đảng và chính phủ

Tổng bí thư đảng công sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng (trái) và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc tại Đại hội Đảng lần thứ 12 ở Hà Nội hôm 28/1/2016.

Trong liên tục hai năm qua các viên chức cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam thực hiện nhiều hoạt động đối ngoại, vốn là vai trò của ngành ngoại giao hay người đứng đầu chính phủ.
Các viên chức này là những người thuần túy hoạt động đảng chứ không giữ chức vụ gì trong chính phủ.
Điều gì đang xảy ra đằng sau những hoạt động này?
Sau đây là ý kiến một số nhà quan sát trong và ngoài nước về sự thay đổi này.

Thay đổi mô hình

Ông Đặng Xương Hùng, một cán bộ ngoại giao Việt Nam, từng là đảng viên cộng sản, nay bỏ đảng và tị nạn tại Thụy Sĩ nhận định về sự xuất hiện liên tục của các cán bộ đảng cộng sản cao cấp trong hoạt động đối ngoại:
“Đảng cộng sản Việt Nam họ muốn chứng tỏ cho mọi người rằng là các chính phủ trên thế giới, kể cả Mỹ, đều công nhận sự khác biệt về thể chế, tức là công nhận một chế độ do đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo.”
Giáo sư Vũ Tường, giảng dạy tại khoa chính trị, Đại học Oregon ở Mỹ phân tích thêm về sự lãnh đạo của đảng cộng sản trong những hoạt động của nhà nước Việt Nam trong thời gian gần đây:
Từ 2010, 2012 khi ông Trọng lên đã có cái xu hướng tăng cường sự quản lý của đảng trong những hoạt động của nhà nước. Từ lãnh vực ngoại giao đến kinh tế, đến nội chính... Theo tôi đọc các tài liệu của đảng thì sự tăng cường quan hệ đối ngoại của đảng này mục đích của nó là để các nước tôn trọng thể chế chính trị của Việt Nam là do đảng lãnh đạo.
Trong quá trình chuyển qua kính tế thị trường, thì vai trò của đảng lu mờ rất nhiều so với chính phủ. So sánh ông Nguyễn Phú Trọng với ông Nguyễn Tấn Dũng thì sẽ thấy là nước ngoài người ta đều biết Nguyễn Tấn Dũng mà không biết Nguyễn Phú Trọng là ai cả, hay Nông Đức Mạnh trước đó.”
Giáo sư Tường cũng nói thêm là hoạt động đối ngoại của đảng là cũng nhằm để giải quyết những bất đồng với các nước có thể chế tương tự với Việt Nam như Trung quốc. Theo quan sát của ông thì ông Nguyễn Phú Trọng đã thực hiện đến 17 chuyến viếng thăm ra nước ngoài.
Một nhà quan sát chính trị Việt Nam từ Pháp là ông Nguyễn Gia Kiểng, người thành lập tổ chức Tập hợp dân chủ đa nguyên, tranh đấu cho chính trị đa đảng tại Việt Nam, bình luận rằng mô hình phân biệt đảng và nhà nước ở Việt Nam đang bị thay đổi:
“Chính sách phân biệt đảng và nhà nước đã đưa tới tình trạng ông Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng và bất chấp Bộ chính trị. Cho nên khuynh hướng hiện nay đã được công khai hóa là nhất thể hóa chính trị, chính sách cầm quyền tại Việt Nam. Điều đó có nghĩa là họ trở lại với mô hình mà đảng cộng sản đã bỏ đi hồi năm 1986, khi mở cửa là phân biệt đảng và nhà nước.”
Nhưng riêng trong lĩnh vực ngoại giao, ông Đặng Xương Hùng cho rằng thực ra không có thay đổi gì. Khi được hỏi rằng liệu tới đây vai trò của các viên chức bộ ngoại giao có bị lép đi so với các viên chức đảng phụ trách đối ngoại hay không, ông Đặng Xương Hùng không cho là như thế:
Ngoại trưởng Hoa Kỳ John Kerry (phải) và ông Đinh Thế Huynh, thường trực Ban bí thư Đảng cộng sản Việt Nam tại Washington DC ngày 25/10/2016. State photo
“Theo quan sát của tôi thì tôi thấy những chuyến đi như của ông Trọng, ông Huynh, cũng là sự sắp xếp của ngoại giao Việt Nam với phía Mỹ, chứ không phải là của Ban đối ngoại, trong cái quan hệ, trong cái tình huống mà ngoại giao Việt Nam lợi dụng được việc người Mỹ chiều chuộng Việt Nam hơn trong bối cảnh người Mỹ thấy nguy cơ lấn át của Trung quốc ở châu Á Thái Bình Dương.
Sự quản lý đối ngoại của Việt Nam lâu nay vẫn như thế thôi, tức là mọi hoạt động đối ngoại đều thông qua ban bí thư và bộ chính trị hết. Các đề án quan trọng và các bước đi về đối ngoại cần thiết đều phải có các đề án được thông qua ở ban bí thư và bộ chính trị hết, chứ không hẳn ở một vai trò như ông Bộ trưởng Bộ ngoại giao.”

Trở lại việc thay đổi mô hình tách biệt hoạt động nhà nước và đảng cộng sản, ông Nguyễn Gia Kiểng cho rằng còn có một lý do nữa là sự lúng túng trong phương hướng điều hành, lãnh đạo đất nước của đảng cộng sản:
“Họ thấy rằng chủ nghĩa Mác lê Nin bị chối bỏ, rồi cái định hướng xã hội chủ nghĩa không còn hợp thời nữa, họ lại cố thủ trên cái mô hình đó, nên họ thấy rằng phải trở lại mô hình cũ. Hiện nay họ phải làm những việc mà họ không muốn làm. Những ai mà đọc nghị quyết của hội nghị trung ương bốn, và bài diễn văn bế mạc của ông Tổng bí thư thì đều thấy rằng họ phải làm những việc không muốn làm, ví dụ như họ nói nguyên nhân gây ra những khó khăn của kinh tế hiện nay là đầu tư công quá nhiều. Nhưng mà cuối cái bản phúc trình đó họ lại nói rằng muốn kinh tế giữ mức tăng trưởng thì phải tăng thêm đầu tư công.”

Đảng, nhà nước, và tranh chấp nội bộ

Sự xuất hiện của các viên chức cao cấp của đảng trên trường ngoại giao quốc tế cũng được ông Đặng Xương Hùng cho là có một lý do thứ hai là thể hiện sức mạnh của các nhân vật ấy trong cuộc đấu tranh nội bộ của đảng:
“Cái đó nó thể hiện sự đấu đá nội bộ giữa các lãnh đạo Việt Nam trong việc quản lý chính quyền cũng như là cai trị đất nước. Vừa rồi các nhân vật như Phạm Quang Nghị, Đinh Thế Huynh, Nguyễn Phú Trọng, tham gia vào các hoạt động ngoại giao có tính chất nổi bật để thể hiện mình.”
Có những viên chức, sau khi thực hiện một chuyến đi quan trọng tại nước ngoài như ông Phạm Quang Nghị lại bị thất bại khi trở về Việt Nam.
Từ khi Việt Nam mở cửa về kinh tế vào năm 1986, nhiều nhà quan sát trong và ngoài nước cho rằng vai trò của chính phủ Việt Nam ngày càng lên cao. Trước những diễn biến mới khi đảng cộng sản đang muốn tăng cường sự quả lý của họ lên mọi hoạt động của nhà nước, Giáo sư Vũ Tường nhận định:
“Đương nhiên đó là chuyện ông Trọng và các ban đảng của ông ấy muốn, nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác. Tôi nghĩ là ông ta đã vung tay quá trán, ông ta không có quyền lực cá nhân để tạo ra thay đổi, dù có thể tạo ra hay đổi trong nhất thời. Nhưng không đủ lực cá nhân để tạo ra thay đổi.”
Ngay sau khi đại hội đảng cộng sản lần thứ 12 kết thúc hồi đầu năm nay, người ta thấy ông Nguyễn Tấn Dũng không còn giữ một cương vị nào nữa trong đảng cộng sản cũng như trong chính phủ. Ngay sau đó xảy ra một loạt vụ án kinh tế liên quan đến những người điều hành của Tổng công ty dầu khí Việt Nam, nằm dưới quyền của ông Nguyễn Tấn Dũng trước đây. Đó là vụ ông Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn ra nước ngoài, ông Vũ Huy Hoàng nguyên Bộ trưởng Bộ công thương bị cách chức.

Trong khi đó thì ông Đinh La Thăng, đương kim ủy viên Bộ chính trị, cơ quan quyền lực nhất nước, cũng bị chỉ trích, dù không chính thức, là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về những chuyện tham nhũng ở tập đoàn dầu khí. Giáo sư Vũ Tường, dù cho biết là ông không có nhiều thông tin, nhưng cho rằng ông Thăng là một người thuộc nhóm của chính phủ ông Dũng, mà nhóm viên chức đảng muốn loại trừ.
Về quan hệ giữa đảng và chính phủ, gần đây trên tạp chí chuyên về lý luận của đảng cộng sản Việt Nam là Tạp chí cộng sản có đề cập một cách không chính thức chuyện nhất thể hóa bộ máy đảng và nhà nước. Theo Giáo sư Vũ Tường thì chuyện đó khó có thể xảy ra vì hiện không có một gương mặt nào đủ mạnh của nhóm cán bộ đảng có thể làm được điều đó. Giáo sư Tường nói thêm là chuyện như vậy có thể xảy ra do một nhân vật nào đó có nhiều quyền lực trong ngành công an hay quân đội, hay phải có nhiều tiềm lực kinh tế như ông Đinh La Thăng.
Khi chúng tôi thực hiện bài viết này, chúng tôi đã phỏng vấn ông Đặng Xương Hùng vào ngày 3 tháng 10, Ông Đặng Xương Hùng cho biết nhận định của ông về cuộc tranh chấp giữa nhóm đảng và chính phủ:
“Rồi sau này cũng sẽ có những nhân vật trốn đi nữa. Nó cho thấy rằng sự áp đặt khống chế hoàn toàn của ông Nguyễn Phú Trọng không hẳn là có hiệu quả. Vụ Trịnh Xuân Thanh, rồi Vũ Huy Hoàng cho ta thấy phản ứng của phe chính phủ không hẳn lép vế hoàn toàn, phe của ông Trọng không hẳn là áp đảo.”
Ngày 5 tháng 10, báo chí Việt Nam loan tin rằng ông Vũ Đình Duy, một cán bộ quản lý cao cấp của tập đoàn dầu khí Việt Nam là người chịu trách nhiệm trong vụ bê bối tài chính ở một nhà máy do tập đoàn này quản lý. Bài báo trên báo thanh niên viết rằng cơ quan chủ quản của ông Duy là Bộ công thương cho biết ông không có mặt ở Việt Nam, nhưng không biết ông đi đâu.

Kính Hòa
RFA
Ảnh ấn tượng

Một ông quan của chế độ đi ứng cứu lũ lụt ở miền Trung Việt Nam ( Ảnh Việtnamnet)