Ảnh của AFP
7 tháng 11, 2016
6 tháng 11, 2016
Chuyện cũ: NỤ HÔN LUẬT SƯ
NỤ HÔN LUẬT SƯ
Tiến sĩ Luật khoa Đào Quang Huy, học trò Giáo sư - Tiến sĩ - Luật sư Nguyễn Mạnh Tường ở trường Bưởi kể lại một về một phiên tòa diễn ra ở làng Xuân Thọ, huyện Đông Quan, tỉnh Thái Bình, vào thời kỳ 1947-1949.
Vụ án như sau:Một thanh niên nông dân đi làm đồng về, thấy anh Đại đội trưởng đóng tại nhà, đang ôm ấp vợ mình. Sẵn cái cuốc trên tay, anh ta phang một cái, Đại đội trưởng chết ngay.
Phiên tòa mở ra với ý định xử thật nghiêm tội giết người và làm mờ nhạt các tình tiết khác để giữ uy tín cho bộ đội. Chủ tọa là Luật sư Lê Văn Chất. Luật sư Nguyễn Mạnh Tường được chỉ định bào chữa. Ông chỉ có ít phút gặp thân chủ của mình.
Tiến sĩ Luật khoa Đào Quang Huy, học trò Giáo sư - Tiến sĩ - Luật sư Nguyễn Mạnh Tường ở trường Bưởi kể lại một về một phiên tòa diễn ra ở làng Xuân Thọ, huyện Đông Quan, tỉnh Thái Bình, vào thời kỳ 1947-1949.
Vụ án như sau:Một thanh niên nông dân đi làm đồng về, thấy anh Đại đội trưởng đóng tại nhà, đang ôm ấp vợ mình. Sẵn cái cuốc trên tay, anh ta phang một cái, Đại đội trưởng chết ngay.
Phiên tòa mở ra với ý định xử thật nghiêm tội giết người và làm mờ nhạt các tình tiết khác để giữ uy tín cho bộ đội. Chủ tọa là Luật sư Lê Văn Chất. Luật sư Nguyễn Mạnh Tường được chỉ định bào chữa. Ông chỉ có ít phút gặp thân chủ của mình.
Diễn biến phiên tòa đúng như chủ định: Anh nông dân chịu án tử hình và được phép nói lời cuối cùng. Anh nhìn Chánh tòa, nhìn Luật sư, ngập ngừng nói: “Xin phép được ôm hôn bà Chánh tòa ( vợ ông Chánh án) một lần trước khi chết”. Bị bất ngờ, Chánh tòa không kịp trấn tĩnh, đập bàn quát mắng anh nông dân rằng tội lỗi đến thế mà còn dám hỗn láo, nói liều.
Ls Nguyễn Mạnh Tường nói: “Thưa ông Chánh tòa, ông là người có học thức, suy nghĩ chín chắn, mà trước một câu nói không đâu của người sắp chết, còn nổi giận ghê gớm như thế. Phương chi, anh nông dân nghèo ít học kia, trông thấy người đàn ông khác trong buồng vợ mình thì sự giận dữ đến mức hành động thiếu suy nghĩ là điều có thể hiểu được”.
Kết quả cuối cùng, anh nông dân được giảm án, thực chất là tha bổng vì hồi ấy Thái Bình đâu có trại giam. Luật sư Lê Văn Chất, có người vợ trẻ, đẹp và ông này rất ghen. Biết thóp này Ls Tường chỉ dùng một mẹo nhỏ nhưng bị cáo đã được cứu mạng.
Dân gian gọi vụ án đó là vụ “nụ hôn Nguyễn Mạnh Tường”.l.
Sưu tầm
Theo Tễu
Đọc và suy ngẫm
Vụ hỏa hoạn tại quán Karaoke vào khoảng 2 giờ chiều ngày 01.11.2016 trên đường Trần Thái Tông, quận Cầu giấy , Hà Nội làm thiệt mạng 13 người. Theo danh sách được công bố trên mạng internet cũng như báo chí chính thống, 12 trong số 13 người bị thiệt mạng là cán bộ từ cấp phó phòng của cấp sở trở lên, sau khi thi mãn khóa lớp học bồi dưỡng chính trị cao cấp tại học viện chính trị quốc gia, rủ nhau đi liên hoan bằng môt màn hát hò Kara thì... ôkê!
-“Đây là sự cố rất đáng tiếc và nghiêm trọng, cơ quan công an đang tiến hành điều tra nếu cần sẽ khởi tố vụ án”.
Thường trực TP sẽ có cuộc họp đột xuất về vụ này. “Tôi muốn khẳng định đã xảy ra cháy chết người thì trách nhiệm quản lý bao giờ cũng có. Như tôi là trách nhiệm của lãnh đạo TP”
Trở lại vấn đề. Theo những hình ảnh phổ biến trên mạng thì mặt tiền của 4 căn nhà cao 8 tầng bị thiêu rụi hoàn toàn. Không cần phải là một thám tử, nhân viên điều tra, một người bình thường có thể tự hỏi: -Lý do nào một đám cháy lớn như vậy với 13 người bị thiêu sống, trong đó 12 là cán bộ đảng CSVN đang liên hoan ca hát Karaoke lại chỉ nằm ở tầng 5 của một tòa nhà trên đường Trần Thái Tông quận Cầu Giấy? Phải chăng đây là một vụ thanh toán nhau vì ăn chia không đều, hay vì trả thù, rửa hận giữa các đồng chí với nhau hoặc để bịt miệng một vài người trong số các nạn nhân? Nhân vật duy nhất thoát khỏi đám cháy là ai trong số các cán bộ đi liên hoan?
Theo Việt Nam Thời Báo online của nhà nước : “Cũng liên quan đến việc có khởi tố vụ cháy quán karaoke hay không, Thượng tướng Lê Quý Vương (Thứ trưởng Công an) cho hay, phải xác định rõ nguyên nhân, các dấu hiệu tội phạm, bởi nguyên tắc tố tụng là phải có dấu hiệu tội phạm thì mới khởi tố vụ án.
“Điều tra ban đầu để xác định nguyên nhân, do cố ý hay vô ý. Cái này khả năng là vô ý gây ra đám cháy”, tướng Vương nói.
Ủa? Sao lạ vậy? Khả năng là vô ý, nếu đã vô ý thì làm sao có dấu hiệu tội phạm? Tại sao ông tướng công an lại đặt vấn đề khởi tố vụ cháy quán Karaoke? Thế những vụ hỏa hoạn khác xẩy ra ở Hà Nội có khởi tố không? Trong vụ hỏa hoạn này sẽ khởi tố ai? Chủ quán, người cho cán bộ vào liên hoan giờ hành chánh trong khi quán chưa có giấy phép hoạt động? Hay khởi tố nhân viên hàn xì đang làm việc, dựng biển quảng cáo ở bên ngoài mặt tiền?
Hát Karaoke đượng nhiên phải có người phục vụ, điều chỉnh âm thanh, ánh sáng, thay đổi các đĩa nhạc, phục vụ nước uống, rượu bia, món nhậu các cái......Thế những người phục vụ này ở đâu khi hỏa hoạn xẩy ra? Trong danh sách nạn nhân chỉ có một người tên Trần Quốc Khánh sinh năm 1993 là không có chức vụ, nghề nghiệp. Có phải đây là nhân viên kỹ thuật cho dàn nhạc Karaoke? Nguồn thượng dẫn.
Hỏa hoạn xẩy ra trong giờ hành chánh, những tầng khác của tòa nhà bị cháy chắc chắn phải có người đang làm việc, sinh hoạt, vậy tại sao chỉ có 13 nạn nhân trong tầng thứ 5 bị thiệt mạng?
Các thợ hàn đang gắn biển quảng cáo làm việc ở tầng 2 bên ngoài tòa nhà, phòng các nạn nhân hát karaoke nằm ở tầng 5 bên trong. Nếu vì lý do những người thợ làm việc bất cẩn, các máy hàn bằng gió đá hay điện bắt lửa vào các nguyên liệu dễ cháy gây ra hỏa hoạn thì tại sao chỉ những người ở lầu 5 bị thiệt mạng không chạy thoát xuống được bên dưới? Hơn nữa, họ đang làm việc hàn, gắn biển quảng cáo trên giàn chống bằng khung sắt, thép bên ngoài, nếu vì bất cẩn để tia lửa văng ra, bằng cách nào tia lửa có thể văng tới nơi tồn trữ các nguyên liệu dễ cháy bên trong để gây hỏa hoạn khi mặt tiền của các phòng hát đều có những tấm thép gắn chặt vào tường?
Cũng theo lời ông thượng tá PCCC Lâm thì có 2 người trong nhóm thoát được ra ngoài. Hai người này là ai? Không thấy tờ báo nào tiết lộ tên tuổi, chức vụ. Điều này giống như vụ thảm sát ở trụ sở UBND tỉnh Yên Bái vào ngày 18.08.2016, không ai biết nhân chứng nghe tiếng súng và đầu tiên phát giác ra 3 nạn nhân Đỗ Cường Minh, Phạm Duy Cường, Ngô Ngọc Tuấn là người nào.
Đọc tất cả các tờ báo liên quan đến vụ hỏa hoạn, cũng không thấy có tờ nào nói đến tên tuổi chủ quán, nhân viên đang làm việc bên ngoài mặt tiền tòa nhà hay các nhân chứng khác trong vụ hỏa hoạn, những người thoát chết chạy kịp ra ngoài. Chỉ có tên, tuổi, chức vụ của những người bị thiệt mạng.
Theo BBC ngày 02.11.2016, chủ tịch ủy ban nhân dân quận Cầu Giấy, ông Dương Cao Thanh cho biết, quán karaoke này chưa được phép hoạt động. Như vậy thì ai là người giới thiệu, dẫn nạn nhân đến quán? Chắc chắn phải là một cán bộ quen biết với chủ quán, đã điều đình từ trước, đúng ngày giờ sẽ đưa người tới. Người giới thiệu này có nằm trong số nạn nhân hay không? Nếu không, cứ lần đầu mối từ chủ quán mà ra. Lẽ tất nhiên phóng viên, ký giả các tờ báo sẽ không có cơ hội điều tra vì còn chờ công an “vào cuộc” trước. May mắn có được nguồn tin nào đó từ những nạn nhân chạy thoát thì bố bảo cũng chẳng dám cho đăng, nếu không muốn bị rút thẻ nhà báo và có thể bị bắt “nóng”.
© Thạch Đạt Lang
(VANEWS)
Những bí ẩn trong vụ hỏa hoạn tại quán Karaoke ngày 01.11.2016
Vụ hỏa hoạn tại quán Karaoke vào khoảng 2 giờ chiều ngày 01.11.2016 trên đường Trần Thái Tông, quận Cầu giấy , Hà Nội .
- Nguồn: Danh tính 13 người thiệt mạng tại quán Karaoke - VNTB
-“Đây là sự cố rất đáng tiếc và nghiêm trọng, cơ quan công an đang tiến hành điều tra nếu cần sẽ khởi tố vụ án”.
Thường trực TP sẽ có cuộc họp đột xuất về vụ này. “Tôi muốn khẳng định đã xảy ra cháy chết người thì trách nhiệm quản lý bao giờ cũng có. Như tôi là trách nhiệm của lãnh đạo TP”
Trở lại vấn đề. Theo những hình ảnh phổ biến trên mạng thì mặt tiền của 4 căn nhà cao 8 tầng bị thiêu rụi hoàn toàn. Không cần phải là một thám tử, nhân viên điều tra, một người bình thường có thể tự hỏi: -Lý do nào một đám cháy lớn như vậy với 13 người bị thiêu sống, trong đó 12 là cán bộ đảng CSVN đang liên hoan ca hát Karaoke lại chỉ nằm ở tầng 5 của một tòa nhà trên đường Trần Thái Tông quận Cầu Giấy? Phải chăng đây là một vụ thanh toán nhau vì ăn chia không đều, hay vì trả thù, rửa hận giữa các đồng chí với nhau hoặc để bịt miệng một vài người trong số các nạn nhân? Nhân vật duy nhất thoát khỏi đám cháy là ai trong số các cán bộ đi liên hoan?
Theo Việt Nam Thời Báo online của nhà nước : “Cũng liên quan đến việc có khởi tố vụ cháy quán karaoke hay không, Thượng tướng Lê Quý Vương (Thứ trưởng Công an) cho hay, phải xác định rõ nguyên nhân, các dấu hiệu tội phạm, bởi nguyên tắc tố tụng là phải có dấu hiệu tội phạm thì mới khởi tố vụ án.
“Điều tra ban đầu để xác định nguyên nhân, do cố ý hay vô ý. Cái này khả năng là vô ý gây ra đám cháy”, tướng Vương nói.
Ủa? Sao lạ vậy? Khả năng là vô ý, nếu đã vô ý thì làm sao có dấu hiệu tội phạm? Tại sao ông tướng công an lại đặt vấn đề khởi tố vụ cháy quán Karaoke? Thế những vụ hỏa hoạn khác xẩy ra ở Hà Nội có khởi tố không? Trong vụ hỏa hoạn này sẽ khởi tố ai? Chủ quán, người cho cán bộ vào liên hoan giờ hành chánh trong khi quán chưa có giấy phép hoạt động? Hay khởi tố nhân viên hàn xì đang làm việc, dựng biển quảng cáo ở bên ngoài mặt tiền?
Hát Karaoke đượng nhiên phải có người phục vụ, điều chỉnh âm thanh, ánh sáng, thay đổi các đĩa nhạc, phục vụ nước uống, rượu bia, món nhậu các cái......Thế những người phục vụ này ở đâu khi hỏa hoạn xẩy ra? Trong danh sách nạn nhân chỉ có một người tên Trần Quốc Khánh sinh năm 1993 là không có chức vụ, nghề nghiệp. Có phải đây là nhân viên kỹ thuật cho dàn nhạc Karaoke? Nguồn thượng dẫn.
Hỏa hoạn xẩy ra trong giờ hành chánh, những tầng khác của tòa nhà bị cháy chắc chắn phải có người đang làm việc, sinh hoạt, vậy tại sao chỉ có 13 nạn nhân trong tầng thứ 5 bị thiệt mạng?
Các thợ hàn đang gắn biển quảng cáo làm việc ở tầng 2 bên ngoài tòa nhà, phòng các nạn nhân hát karaoke nằm ở tầng 5 bên trong. Nếu vì lý do những người thợ làm việc bất cẩn, các máy hàn bằng gió đá hay điện bắt lửa vào các nguyên liệu dễ cháy gây ra hỏa hoạn thì tại sao chỉ những người ở lầu 5 bị thiệt mạng không chạy thoát xuống được bên dưới? Hơn nữa, họ đang làm việc hàn, gắn biển quảng cáo trên giàn chống bằng khung sắt, thép bên ngoài, nếu vì bất cẩn để tia lửa văng ra, bằng cách nào tia lửa có thể văng tới nơi tồn trữ các nguyên liệu dễ cháy bên trong để gây hỏa hoạn khi mặt tiền của các phòng hát đều có những tấm thép gắn chặt vào tường?
- Nguồn: 4 quán karaoke liền nhau ở Hà Nội bốc cháy: Có nạn nhân mắc kẹt - Thanh Niên
Cũng theo lời ông thượng tá PCCC Lâm thì có 2 người trong nhóm thoát được ra ngoài. Hai người này là ai? Không thấy tờ báo nào tiết lộ tên tuổi, chức vụ. Điều này giống như vụ thảm sát ở trụ sở UBND tỉnh Yên Bái vào ngày 18.08.2016, không ai biết nhân chứng nghe tiếng súng và đầu tiên phát giác ra 3 nạn nhân Đỗ Cường Minh, Phạm Duy Cường, Ngô Ngọc Tuấn là người nào.
Đọc tất cả các tờ báo liên quan đến vụ hỏa hoạn, cũng không thấy có tờ nào nói đến tên tuổi chủ quán, nhân viên đang làm việc bên ngoài mặt tiền tòa nhà hay các nhân chứng khác trong vụ hỏa hoạn, những người thoát chết chạy kịp ra ngoài. Chỉ có tên, tuổi, chức vụ của những người bị thiệt mạng.
- Nguồn: Chỉ huy chữa cháy quán karaoke: '13 nạn nhân bị ngạt khói trước khi lửa lan tới' - VNExpress
Theo BBC ngày 02.11.2016, chủ tịch ủy ban nhân dân quận Cầu Giấy, ông Dương Cao Thanh cho biết, quán karaoke này chưa được phép hoạt động. Như vậy thì ai là người giới thiệu, dẫn nạn nhân đến quán? Chắc chắn phải là một cán bộ quen biết với chủ quán, đã điều đình từ trước, đúng ngày giờ sẽ đưa người tới. Người giới thiệu này có nằm trong số nạn nhân hay không? Nếu không, cứ lần đầu mối từ chủ quán mà ra. Lẽ tất nhiên phóng viên, ký giả các tờ báo sẽ không có cơ hội điều tra vì còn chờ công an “vào cuộc” trước. May mắn có được nguồn tin nào đó từ những nạn nhân chạy thoát thì bố bảo cũng chẳng dám cho đăng, nếu không muốn bị rút thẻ nhà báo và có thể bị bắt “nóng”.
- Nguồn: Hậu vụ cháy quán karaoke ở Hà Nội - BBC
© Thạch Đạt Lang
(VANEWS)
Một Giáo sư tiến sỹ Xây dựng đảng, đại diện cho những "người miền Bắc có lí luận"mà không hiểu được quy luật tất yếu này, thì thực sự ông là người quá dốt nát. Nếu ông biết rõ quy luật này, mà ông hô hào chống lại nó , thì thực sự không còn ai phản động bằng ông
TỰ DIỄN BIẾN LÀ QUY LUẬT TẤT YẾU, ĐÁNG MỪNG
GS. Trần Đình Sử
Trần Đình Sử
TỰ DIỄN BIẾN, TỰ CHUYỂN HOÁ
TỰ DIỄN BIẾN, TỰ CHUYỂN HOÁ
LÀ QUY LUẬT TỰ NHIÊN CỦA ĐỜI SỐNG XÃ HỘI
Quan sát đời sống nước ta từ năm 86 đến nay đều là tự diễn biến, tự chuyển hoá: từ khoán 10, bù giá vào lương, tự cứu, cởi trói, hội nhập quốc tế, giao lưu đa phương...đều là tự diễn biến, tự chuyển hoá cả. Và tự diễn biến tạo nên cơ hội đổi mới cho đất nước.
Mấy chục năm qua mọi người đều tự diễn biến và tự chuyển hoá, xã hội cũng thế, đảng cũng thế. Không thể dừng chuyển hoá và diễn biến được. Diễn biến có thể tốt, như dân chủ, tự do, có thể xấu như tham nhũng, chuyên quyền. Phát huy cái tốt, cái mới, ngăn cản cái xấu. Cuộc diễn biến sẽ có thể đem lại một đất nước mới, đảng mới, có nhiều thời cơ mới. Tôi mong xã hội diễn biến theo hướng dân chủ, tiến bộ, chống độc quyền, chống tham nhũng.
Thiết nghĩ, không nên chống diễn biến chung chung, chống mọi diễn biến..
KINH TẾ THỊ TRƯỜNG ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA LÀ MỆNH ĐỀ CHỨA ĐỰNG MÂU THUẪN TẦY ĐÌNH
KINH TẾ THỊ TRƯỜNG ĐỊNH HƯỚNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA LÀ MỆNH ĐỀ CHỨA ĐỰNG MÂU THUẪN TẦY ĐÌNH
Kinh tế thị trường là đặc trưng của chủ nghĩa tư bản. Còn định hướng xã hội chủ nghĩa là chỉ huy kinh tế bằng kế hoạch hoá chủ quan và không tưởng. Đem nguyên tắc kế hoạch hoá mà chỉ huy kinh tế thị trường chẳng những trói buộc KTTT, khiến nó không hoạt động bình thường, mà còn bị nó chi phối làm thất thoát tiền của.
Nguyên tắc kế hoạch hoá chỉ là cái cớ để lập ra các dự án nhằm tham nhũng lớn, biến các doanh nghiệp nhà nước thành con bò để cho nhóm lợi ích vắt sữa. Nhưng mặt khác lại không biết quản lí đất nước theo thị trường. Trên thực tế nhà nước không quản lí được gì hết: từ đất đai đến tài nguyên, từ rừng đến biển, từ bất động sản đến các sản phẩm như muối, đường, thép...
Sự bất tương thông giữa nguyên tắc xã hội chủ nghĩa và kinh tế tư bản chủ nghĩa là cội nguồn gây ra tất cả mọi yếu kém của đất nước, khiến nó ngày càng lạc hậu, tụt hậu so với tất cả các nước vốn kém thua ta, khiến cho nước ta không thể phát triển. Cần suy nghĩ thực tế để đưa đất nước tiến lên.
TheoTễu
TheoTễu
5 tháng 11, 2016
Phong cảnh Mai Châu - Mộc Châu - Động Thiên Thai - Đền Bồng Lai
BÀN VỀ MỘT SỐ THẤT BẠI VỀ ĐỐI NGOẠI CỦA VIỆT NAM
Nguyễn Đình Cống
5-11-2016
GS. Nguyễn Đình Cống
Đối ngoại và đối nội không phải chỉ là hoạt động của Quốc gia mà là của mọi tổ chức, mọi gia đình, mọi con người. Có 2 loại người với xu hướng khác nhau, hướng nội và hướng ngoại. Thông thường người hướng nội quan tâm nhiều đến đối nội, người hướng ngoại thích thú với đối ngoại hơn. Nhưng hướng về một phía nhiều quá sẽ thành cực đoan, không tốt. Vấn đề là giữ được quan hệ, giữ được cân bằng giữa hai lĩnh vực này.
Ngẫm nghĩ cho kỹ thấy rằng đối nội là gốc gác, cách gì cũng phải có. Vì vậy đối ngoại phải xuất phát từ đối nội và phục vụ cho đối nội. Trong hai việc, nếu bắt buộc phải ưu tiên cho một việc thì người khôn ngoan sẽ chọn đối nội, phải làm tốt đối nội mới có cơ sở vững chắc để đối ngoại. Ngược lại những người mắc “bệnh sĩ” sẽ chọn đối ngoại. Họ quá xem trọng hình thức và lời khen chê của mọi người, cố làm ra vẻ ta đây sang trọng, giỏi giang. Ca dao VN có bài nhận xét về loại người này: “Ra đường võng giá nghênh ngang/ Về nhà hỏi vợ cám rang đâu mày…”.
Bệnh sĩ của một con người đã tai hại, bệnh sĩ của một dân tộc, một đất nước càng tệ hại hơn. Nhưng nói bệnh sĩ của dân tộc có lẽ không đúng mà là của những người lãnh đạo, quản lý rồi lây lan ra trong xã hội. Khi đối nội chưa được tốt mà muốn khuếch trương đối ngoại để được nhiều tiếng khen thì buộc lòng phải tìm cách che giấu những thói hư tật xấu, che giấu những tệ nạn gặp phải. Như thế là phạm vào tội dối trá.
Các nước đều rất quan tâm đến ngoại giao. Tuy vậy cũng có một số nước ít quan tâm, họ chú trọng nhiều hơn đến đối nội. Bhutan là một trong những nước như vậy. Ở đó nhân dân được hưởng nền tự do, hạnh phúc vào loại bậc nhất của Châu Á và Thế giới, nhưng trong nhiều năm trước đây (và ngay cả bây giờ) Bhutan có rất ít quan hệ ngoại giao với các nước, đặc biệt không quan hệ với Trung Quốc, mặc dầu 2 nước có biên giới chung khá dài.
Trong hơn 70 năm qua, đối ngoại của Chính phủ Việt Nam có nhiều thành tích tốt đẹp và cũng phạm phải nhiều sai lầm, thất bại. Thành tích đã được nói và viết nhiều, tôi không phủ nhận, chỉ xin không viết lại. Vì là ý kiến phản biện nên chỉ viết về một số việc được cho là thất bại hoặc sai lầm. Không biết trong các tài liệu mật Chính phủ có tổng kết về chúng hay không, còn công khai không thấy nói đến, hoặc chỉ nói chung chung. Tôi chỉ muốn kể ra và phân tích một vài điều để ai cần thì rút ra bài học và kinh nghiệm.Tôi không làm trong ngành ngoại giao, những điều tôi kể ra chỉ được thu thập từ thông tin đại chúng.
Thất bại buổi đầu. Trong thời gian dài trên 5 năm, sau 1945, không có nước nào hưởng ứng lời kêu gọi trong Tuyên ngôn độc lập của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Chúng tôi tin rằng các nước Đồng minh đã công nhận những nguyên tắc dân tộc bình đẳng ở các Hội nghị Têhêrăng và Cựu Kim Sơn, quyết không thể không công nhận quyền độc lập của dân Việt Nam”. Tiếp theo là sự im lặng của Tổng thống Mỹ khi nhận những bức thư cầu xin, mặc dầu Chủ tịch Hồ đã tìm mọi cách ca ngợi Mỹ, trông chờ vào Mỹ. Tại sao vậy ?. Chính nghĩa, thiện chí, thông minh của chúng ta để ở đâu mà bên ngoài nhìn vào người ta không thấy, không công nhận. Phải chăng là tại sự chống phá của các thế lực thù địch và phản động. Tôi nghĩ rằng sự chống phá cũng có nhưng cơ bản nhất là tại Đảng Cộng sản phạm sai lầm trong việc tuyên bố tự giải tán rồi rút vào hoạt động bí mật. Đó là một mưu đồ lừa dối thiên hạ. Đó là sản phẩm của những đầu óc kém trí tuệ, chỉ quen dùng mưu mẹo trong những việc như đánh du kích và cướp của, cướp quyền. Người ta thừa biết anh dối trá, lừa gạt thì làm sao người ta công nhận anh được, làm sao người ta giúp anh được.
Hiệp ước với Pháp. Sai lầm tiếp theo là không tạm nhường Nam Bộ cho Pháp vào năm 1946.Việc này được cho là ý chí kiên quyết bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, được nhiều người ca ngợi. Theo Hiệp ước Nhà Nguyễn ký với Pháp thì Nam kỳ là nhượng địa chứ không phải thuộc địa hoặc bảo hộ. Tháng 7/ 1945 Chính phủ Trần Trọng Kim thu hồi, tháng 9/ 1945 Pháp đòi lại, ta không chịu trả mới xẩy ra Nam bộ kháng chiến. Nếu khôn ngoan ra, tạm nhường vài năm rồi cũng sẽ thu hồi được. Vụ cố giữ cho được đất Nam kỳ là thuộc loại “Tham bát bỏ mâm “vì phải kháng chiến 9 năm và mất 20 năm chia cắt với không biết bao nhiêu xương máu và thù hận để thống nhất. Cuối cùng thống nhất được lãnh thổ trong sự chia rẽ dân tộc, cái giá phải trả quá đắt.
Hiệp định Genève. Hiệp định chia cắt đất nước ở vĩ tuyến 17. Nghe kể rằng Phạm Văn Đồng phải lau nước mắt khi ký. Chúng ta tính rằng nếu phải tạm thời chia cắt thì ranh giới ở vĩ tuyến 14. Nếu đấu tranh quá căng mà phải lùi thì cũng không thể đến vĩ tuyến 16. Nhưng rồi bị sức ép của Chu Ân Lai mà Phạm Văn Đồng ngậm đắng nuốt cay chấp nhận vĩ tuyến 17. Đây là do kết hợp giữa 2 yếu tố: sự đểu cáng của Chu và sự hèn yếu của Phạm. Nếu so với những sứ thần của VN trong lịch sử như Giang Văn Minh, Mạc Đĩnh Chi, Đỗ Khắc Chung, Lê Quý Đôn, Phùng Khắc Khoan… thì Phạm Văn Đồng kém xa. Ông Đồng kém vì thiếu dũng khí trước Chu Ân Lai và Môlôtôp, và cũng tại vì Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản VN mắc nợ người ta quá nhiều, chịu lệ thuộc quá nhiều. Phải làm theo lệnh nước ngoài thì có khác gì chính phủ bù nhìn.
Đuổi đại sứ Mỹ. Sai lầm ngoại giao một cách ngờ nghệch mà tưởng là anh dũng và thông minh là việc đuổi đại sứ Mỹ ở Sài gòn ngày 30/4/1975 bỏ chạy bằng máy bay trực thăng. Khi quân giải phóng tiến vào Sài gòn ngày 30 tháng 4, Đại sứ Bân cơ cho nhân viên ra đi trước, còn mình ở lại đến phút cuối cùng. Ông ta chờ một lời mời ở lại. Lời mời đó đã không có để rồi VN phải mất 20 năm, chịu không biết bao nhiêu sự cấm vận, cực khổ mới nối lại được. Đó là sai lầm của những người thừa kiêu ngạo mà thiếu trí tuệ.
Hội nghị Thành Đô. Sai lầm nguy hiểm là Hội nghị Thành Đô 1990. Ba nhân vật chủ chốt hồi đó là Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười thay mặt Đảng Cộng sản và Nhà nước VN đã cúi đầu nhận thần phục Trung cộng. Theo Nguyễn Cơ Thạch (Bộ trưởng Bộ Ngoại giao hồi đó) thì với hội nghị này VN sắp bước vào thời kỳ Bắc thuộc mới đầy nguy hiểm. Đó là hành động ngoại giao đầu hàng.
Thuật đu dây. Hiện nay nhiều người cho rằng VN đang thực hiện thuật đu dây giữa Mỹ và Trung Quốc. Người này cho là đúng, là hay, ngươì khác lại phê là sai, là dở. Xem qua lịch sử vài ngàn năm của các nước thấy rằng, đã có những nước giữ được ổn định và phát triển nhờ thuật này, nhưng cũng nhiều nước vì đu dây mà lâm vào cảnh lên bờ xuống ruộng, đẩy nhân dân vào cảnh lầm than. Nước Trịnh thời Xuân Thu (Đông Chu Liệt Quốc) là một thí dụ. Để sử dụng có hiệu quả thuật đu dây cần phải có một số điều kiện. Thế mà theo tôi VN đang thiếu các điều kiện đó.
Tạm kể một vài sai lầm và thất bại điển hình, còn có thể kể ra nhiều nữa, nhưng tạm dừng để bàn thêm chuyện khác.
Điều quan trọng trong ngoại giao (cũng như trong các quan hệ khác) là phải biết mình, biết người, phải tôn trọng phương châm đối ngoại trên cơ sở của đối nội và phục vụ cho đối nội, đối với các nước bạn bè phải trung thực, chân thành, hạn chế đến xóa bỏ bệnh sĩ.
Về biết mình. Trong nhiều năm chúng ta tự đánh giá quá cao, như là lãnh đạo vô cùng sáng suốt, nhân dân vô cùng anh hùng, rồi tự huyễn hoặc, tự vẽ phấn tô son. Biết đâu rằng thực chất trong nhiều năm, VN chỉ là anh lính xung kích của phong trào cộng sản, mà cụ thể là nằm dưới sự điều khiển của Trung Quốc.
Tự hào là một nước nhỏ mà đánh thắng 2 đế quốc lớn. Thực ra có phải như thế đâu. Trong chiến tranh ta chỉ là anh lính xung kích, đánh Mỹ thay cho Liên Xô và Trung Quốc. Ta bắn rơi được vài ngàn máy bay Mỹ, giết được vài vạn lính Mỹ thì ngược lại Mỹ cũng gây ra cho ta những thiệt hại nặng nề hơn về của và người. Ta nói Mỹ vào xâm lược VN, ta đã đánh thắng và đuổi đi. Mỹ nói họ vào để ngăn chặn tên lính xung kích của cộng sản Trung Quốc lan xuống vùng Đông Nam Á. Nhận thấy rằng bằng một vài cách khác ngăn chặn được rồi, đạt mục đích rồi thì họ rút ra, họ không có mục đích xâm lược, họ muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Trong khi ta đem lực lượng không những của toàn quốc mà còn có một phần của Trung Quốc và Liên Xô để đánh nhau với một đội quân vài vạn người, chỉ gồm một phần nhỏ của quân đội Mỹ mà cho rằng đánh thắng đế quốc Mỹ thì quả thật đã huyênh hoang một tấc đến trời.
Cho rằng đã đánh thắng được Pháp và Mỹ thì rồi việc gì ta cũng làm được là một lập luận vô cùng sai trái, thế mà người ta cứ tuyên truyền mãi. Đến thời kỳ xây dựng trong hòa bình mới lộ rõ mọi sự yếu kém và sai lầm. Nhưng đã lỡ mồm khoác lác về tài năng, về sáng suốt. Đâm lao phải theo lao, phải tiếp tục tuyên truyền ta khôn, ta giỏi.
Về biết người. Trong chiến tranh với Mỹ nhân dân thế giới thương hại nhân dân VN, ủng hộ, cứu trợ cho nhân dân chứ họ chẳng yêu quý gì thể chế cộng sản mà nhà nước theo đuổi. Và họ thương hại chứ không nể trọng. Nếu có cảm phục thì chỉ cảm phục trong thời gian ngắn về đức tính chịu hy sinh gian khổ trong chiến tranh, còn trong việc đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền thì họ coi thường, coi khinh. Với nạn thuyền nhân thì họ càng kinh ngạc và phẫn nộ. Ngày nay một số không ít người Việt ra nước ngoài bị nhiều người sở tại cảnh giác, xem là bọn ăn cắp và gây rối.
Với các quốc gia, chúng ta có quan hệ ngoại giao với rất nhiều nước, ký nhiều hiệp định hợp tác toàn diện và chiến lược, nhận được một số viện trợ ODA, nhưng thử hỏi có nước nào thân thiết với ta như kiểu quan hệ giữa Mỹ với Nhật hoặc với Nam Hàn. Mang tiếng có nhiều bạn nhưng khi mà bị mắc kẹt vào ý thức hệ cộng sản thì không thể nào có bạn thân thiết trong những nước theo chế độ dân chủ. Họ đi lại, quan hệ với ta chỉ là theo hình thức ngoại giao.
Quan trọng là ta đã biết Mỹ và Trung Quốc đến đâu. Với Mỹ, từ trước 1945 Hồ Chí Minh rất muốn thân thiện. Vì kiên trì cộng sản và dối trá mà không nhận được giúp đỡ, chúng ta bị Mao Trạch Đông lừa gạt mà nhận định sai về họ, xem là kẻ thù không đội trời chung. Bây giờ tuy đã có thay đổi nhiều nhưng vẫn chưa đạt được như mong muốn. Với Trung Quốc, quan hệ trong lịch sử là khá phức tạp giữa phụ thuộc, bạn, thù. Ngày nay đa số nhân dân xem Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp với tham vọng bá quyền, muốn thôn tính Việt Nam; nhưng lãnh đạo nhà nước lại chịu khuất phục, chịu lệ thuộc và đàn áp những người dân chống Trung Quốc. Đây là một mâu thuẫn quá nặng nề, làm hủy hoại sự thống nhất ý chí dân tộc.
Về đối nội. Quan trọng và cơ bản nhất của đối nội là giải quyết mối quan hệ giữa chính quyền và nhân dân, nó gồm cả 2 mặt: hợp tác và đấu tranh xử lý mâu thuẫn. Về vấn đề này ở Việt nam có nhiều quan điểm khác lạ với rất nhiều nước dân chủ. Với một hệ thống 3 tầng (đảng, chính quyền, mặt trận) chồng chéo, dẫm đạp lên nhau, sự quản lý nhà nước của VN thuộc loại tồi tệ, kém hiệu quả, lãng phí vào loại bậc nhất thế giới. Chính quyền tồn tại nhờ vào 2 thế lực chính, công an và tuyên truyền, nhưng lại bất lực trước nhiều tai họa của xã hội, của môi trường. Mấu chốt nhất là lãnh đạo vẫn kiên trì con đường Mác Lê XHCN, họ cho rằng đó là nguyện vọng của toàn dân, trong lúc dân chẳng được hỏi ý kiến.
Phân tích qua như vậy để thấy đối ngoại của VN không hoàn toàn tuân theo nguyên tắc xuất phát từ đối nội và quay về phục vụ cho đối nội.
Về bệnh sĩ. Đây là loại bệnh không gây chết người, lại làm cho người ta sung sướng, tự hào trong chốc lát, nhưng mang lại tai họa trong bản chất và lâu dài. Có lẽ người Việt mắc bệnh sĩ thuộc hạng nặng nhất thế giới. Bệnh này có nguồn gốc từ trong những yếu kém của nền văn hóa dân tộc, gặp được môi trường thuận lới là đường lối tuyên truyền của cộng sản mà nó phát triển nhanh chóng, rộng khắp.
Trong nước bệnh sĩ biến tướng ra bệnh thành tích dỏm, là việc chạy khen thưởng, huân chương, danh hiệu anh hùng, danh hiệu gia đình và đơn vị văn hóa, nông thôn mới, bằng cấp dỏm các loại v.v…
Ra nước ngoài, hễ thế giới có cuộc thi gì thì Việt Nam cố chọn vài người, tập trung huấn luyện, bồi dưỡng thật lực, không kể tốn kém, đi thi mà kiếm lấy huân chương, để khoe khoang là chủ yếu, chẳng cần đại diện cho một cơ sở nào, còn tình trạng lạc hậu của các nghành nghề thì mặc kệ trời đất. Thì đấy, năng suất lao động thuộc loại thấp nhất mà thợ đi thi tay nghề đạt huy chương vàng, giỏi nhất khu vực; giáo dục xuống cấp trầm trọng mà học sinh thi thế giới môn nào cũng được vài huy chương vàng bạc.
Hễ thế giới có Công ước gì mới thì VN là một trong những nước ký đầu tiên. Ký xong, tuyên truyền xong rồi để đó, không cần thực hiện. Có được các di sản vật thể và đặc biệt là phi vật thể nào thì cố mà chạy để UNESCO công nhận. Một số điệu hò, điệu hát thi nhau chạy, theo kiểu “con gà tức nhau tiếng gáy”. Cái điệu hát A ở vùng kia được rồi thì điệu hò B của vùng ta tốn bao nhiêu cũng cố mà chạy cho được chứ. Phải chi tiêu khá tốn kém để chạy được rồi, tổ chức ăn mừng rồi, xong thì để đó, chẳng dùng làm gì, chẳng mấy ai nhớ tới, chỉ là để thỏa bệnh sĩ trong thời gian ngắn.
Ở Liên hiệp quốc, có cơ quan gì thì ta cố chạy, cố vận động các nước ủng hộ để vào cho được. Vào được Hội đồng nhân quyền trong khi nhân quyền trong nước bị nhiều nơi lên án. Vào được Hội đồng bảo an trong lúc đất đai và biển đảo mất dần vào tay bọn bành trướng Trung cộng. Vào được Ủy ban luật pháp trong khi những bản án oan sai và bị tẩy chay ngày càng nhiều. Như vậy phải chăng vào các co quan của Liên hiệp quốc là chỉ để thỏa mãn bệnh sĩ.
Rồi rất nhiều đoàn cấp cao tấp nập đi lại thăm nhau. Trong việc thăm này cái lợi cho những người tham gia, sự tốn kém của công quỹ là rõ ràng, còn Quốc gia, nhân dân được gì không, hiệu quả như thế nào thì chưa thấy ai khảo sát và tổng kết.
Vài lời chốt lại. Cứ nghe báo cáo và tuyên truyền một chiều thì mọi người tưởng nhầm là thành tích và tài năng đối ngoại của chúng ta trong hơn 70 năm qua thuộc loại nhất nhì thế giới và rực rỡ nhất trong lịch sử dân tộc. Viết ra vài điều phản biện, lật lại để xem mặt trái của tấm huân chương, may ra có thể cung cấp được vài thông tin và ý kiến cho những người tử tế, còn có lương tri để tránh bớt nhầm lẫn, chỉ biết nghe tuyên truyền một chiều.
Quan sát diễn biến sự việc
Thêm một nhân sự xin "đi chữa bệnh" giống Trịnh Xuân Thanh
Ông Trần Hữu Linh, Chánh Văn phòng Bộ Công Thương xác nhận, ông Vũ Đình Duy, thành viên Hội đồng thành viên Tập đoàn Hoá chất (Vinachem) đã vắng mặt tại cơ quan nhiều ngày qua mà không có sự cho phép của lãnh đạo Tập đoàn.
Thứ sáu, 04-11-2016
Ông Vũ Đình Duy (bên trái, cầm quyết định) tại lễ công bố quyết định bổ nhiệm làm Phó Giám đốc Sở Công Thương Hải Phòng tháng 12.2014.
Theo nguồn tin này, ông Duy có giấy xin phép nghỉ phép, trong đó có nói “có thể phải đi chữa bệnh nước ngoài”.
Sau nhiều lần liên lạc yêu cầu ông Duy có mặt tại cơ quan, Vinachem đã có báo cáo với Bộ Công Thương về vấn đề này. Hiện Bộ Công Thương đã giao cho một lãnh đạo liên lạc với Vinachem để làm rõ thông tin.
"Chúng tôi mới nhận được báo cáo của Tập đoàn Vinachem hôm qua và mới biết sự việc này. Hiện chưa biết ông Duy đang ở nước nào", ông Linh cho biết.
Trong thông cáo báo chí vừa được phát đi tối nay (4/11/2016 )của Bộ Công Thương, Bộ này cho biết: "Ngày 2.11, tập đoàn Hóa Chất Việt Nam (Vinachem) có công văn gửi Bộ Công Thương thông báo việc nguyên Tổng giám đốc PVTex Vũ Đình Duy có đơn xin nghỉ để đi chữa bệnh".
"Liên quan đến việc này, Bộ Công Thương có quan điểm như sau: -Bộ không chấp nhận đơn xin nghỉ đi chữa bệnh của ông Vũ Đình Duy. -Bộ đã chỉ đạo Vinachem triệu tập ông Vũ Đình Duy có mặt tại cơ quan để thực hiện đúng quy định của pháp luật. -Vinachem có trách nhiệm xem xét chấp hành pháp luật của cán bộ tập đoàn và xử lý theo thẩm quyền và thủ tục đúng quy định của Nhà nước", Bộ Công Thương cho biết.
Ông Vũ Đình Duy sinh năm 1975, có học vị Thạc sỹ Công nghệ hóa học. Ông Vũ ĐÌnh Duy được điều động và bổ nhiệm về Vinachem hồi giữa tháng 4 năm nay, chỉ một ngày trước khi Bộ Công Thương có Bộ trưởng mới thay ông Vũ Huy Hoàng.
Trước đó, ông giữ vị trí Phó Giám đốc Sở Công Thương Hải Phòng trước khi được bổ nhiệm vị trí Phó Cục trưởng Cục kỹ thuật an toàn và Môi trường công nghiệp thuộc Bộ Công Thương.
Trước khi về Sở Công Thương Hải Phòng và Bộ Công Thương, ông Duy từng giữ chức Tổng giám đốc Công ty CP Hoá dầu và Xơ sợi Dầu khí (PVtex) từ ngày 15.7.2009 đến tháng 2.2014.
Theo những thông tin phản ánh trước đó, vài tháng sau khi bị giáng chức từ Tổng giám đốc, xuống làm Phó Tổng giám đốc PVTex, ngày 12.12.2014 Chủ tịch UBND TP Hải Phòng có Quyết định tiếp nhận và bổ nhiệm ông Vũ Đình Duy giữ chức Phó Giám đốc Sở Công Thương TP Hải Phòng với thời hạn bổ nhiệm 5 năm. Sáu ngày sau khi có quyết định, sáng 18.12.2014, Sở Công Thương Hải Phòng tổ chức lễ công bố quyết định này đối với ông Duy.
Liên quan tới PVtex, đầu tháng 10 vừa qua, Thanh tra Chính phủ đã có kết luận thanh tra về việc đầu tư xây dựng Dự án Nhà máy sản xuất xơ sợi polyeste Đình Vũ do PVTex làm chủ đầu tư. Dự án được thực hiện tại Khu công nghiệp Đình Vũ, quận Hải An, thành phố Hải Phòng.
Tại kết luận này, Thanh tra Chính phủ đã kiến nghị Thủ tướng Chính phủ chỉ đạo các bộ ngành hữu quan xử lý về kinh tế 54 tỷ đồng và hơn 22.000 USD do nghiệm thu thanh toán sai, trùng lắp, đồng thời yêu cầu PVTex xử lý dứt điểm các tranh chấp do thay đổi nguồn gốc xuất xứ thiết bị, vật tư. Xử lý trách nhiệm hành chính đối với các tổ chức, cá nhân tại Bộ Công Thương, PVN và Vinatex vì đã thiếu trách nhiệm trong vai trò quản lý Nhà nước, trong việc góp vốn, nhận góp vốn, chuyển nhượng không đúng quy định pháp luật.
Đáng chú ý, Thanh tra Chính phủ cho biết, quá trình thanh tra dự án đã phát hiện có dấu hiệu cố ý làm trái và thiếu trách nhiệm trong việc phê duyệt dự án, lựa chọn nhà thầu, ký kết hợp đồng với nhà thầu gây thất thoát, lãng phí vốn đầu tư. Do đó, Thanh tra Chính phủ kiến nghị Bộ Công an tiếp nhận hồ sơ để điều tra, xử lý theo quy định pháp luật.
PVTex chính thức hoạt động từ năm 2008 với số vốn điều lệ ban đầu 160 tỷ đồng. Qua 3 lần tăng vốn điều lệ và thoái vốn của một số cổ đông, đến thời điểm 31/12/2014, vốn điều lệ của PVTex là 1.996 tỷ đồng. Tính đến cuối năm 2014, toàn bộ 100% vốn góp tại PVTex là của PVN và các đơn vị thành viên, gồm: Tổng công ty CP tài chính dầu khí, Tổng công ty phân bón và hóa chất dầu khí.
Năm 2008, Hội đồng quản trị PVTex phê duyệt dự án xơ sợi Đình Vũ với tổng mức đầu tư gần 325 triệu USD, tương đương 5.437 tỷ đồng tính theo tỷ giá tại thời điểm đó; 30% số vốn đầu tư này là của chủ sở hữu, còn lại đi vay. Dự án có công suất 500 tấn xơ sợi/ngày và theo tính toán của chủ đầu tư, dự án được nghiệm thu sơ bộ vào tháng 8/2013 và đã bàn giao đi vào sản xuất kinh doanh, dự kiến sẽ hoàn vốn toàn bộ sau thời gian 8 năm 8 tháng.
Tuy nhiên, kết quả sản xuất của dự án xơ sợi Đình Vũ từ khi chạy thử cho đến chính thức đều liên tục lỗ. Sau 2 năm đi vào hoạt động sản xuất kinh doanh, kết quả thua lỗ hơn 1.472 tỷ đồng. Cụ thể, năm 2012 lỗ hơn 21 tỷ đồng; năm 2013 lỗ 366 tỷ đồng và năm 2014 lỗ 1.085 tỷ đồng. Do lỗ nặng nên nhà máy chạy phập phù và nhiều lần phải đắp chiếu, đến cuối năm 2015 thì dừng hẳn.
Theo Phương Dung (Dân Trí)(Dân Việt
http://vcci.com.vn/them-mot-nhan-su-xin-di-chua-benh-giong-trinh-xuan-thanh
Vài hình ảnh về PVTEX
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)