22 tháng 10, 2016

Đây là lý do tại sao bạn không nên tranh cãi khi đang tức giận

Chúng ta không bao giờ nên bắt đầu một cuộc tranh cãi khi đang tức giận. Mọi người đều biết đây là điều hiển nhiên. Nhưng đôi khi chúng ta mất kiểm soát cảm xúc trong một cuộc tranh cãi và không thể dừng lại, tháo ngòi nổ cho đến khi quá muộn.

Tại sao bạn không nên tranh cãi khi đang tức giận? (Ảnh; Internet)
Bài viết này sẽ cho bạn 3 lý do rõ ràng tại sao chúng ta không nên tranh luận khi đang giận dữ.
1. Bạn nghĩ rằng tất cả mọi người đều chống lại bạn
Khi cảm thấy tức giận, một người sẽ không chỉ mất kiểm soát cảm xúc, mà niềm tin của họ cũng bị tác động bởi các hoạt động bên trong bộ não. Các nhà tâm lý học nói rằng nếu đang ở trong một tâm trạng xấu, chúng ta sẽ xem bất kỳ lời nói hay cử chỉ của người kia như một sự xúc phạm.
Chúng ta sẽ chỉ hét vào mặt “đối thủ” nhiều hơn mà không cần bất kỳ lý do nào. Và tất cả những điều này sẽ dẫn đến sự kết thúc của mối quan hệ.
2. Bạn vô tình làm “đối thủ” của bạn nổi giận
Khi bạn tức giận, người khác có xu hướng tức giận theo. (Ảnh: Internet)
Trong nhiều nghiên cứu, các nhà khoa học cũng đã chứng minh rằng nếu bạn tức giận, người khác cũng bắt đầu cảm thấy tức giận theo. Thực tế này càng cho thấy nhiều khả năng là bạn sẽ không thể giải quyết một cuộc xung đột đúng cách khi đang tức giận.
3. Bạn sẽ không thể nghe “đối thủ” của bạn nói
Tức giận làm mất khả năng lý trí. Đó là lý do tại sao trong cuộc tranh cãi bạn nghĩ xấu về người khác hơn lúc bạn bình tĩnh. Trong tình huống này, bạn không thể không có thành kiến với người kia và không nhận thấy những phẩm chất tốt đẹp của họ.
Nhưng nếu trong cuộc tranh cãi, bạn nhìn thấy đối thủ của bạn như một người thông minh và có phần dễ mến, bạn sẽ không nghĩ vấn đề quá nghiêm trọng, và bạn có thể giải quyết nó một cách nhanh chóng và hiệu quả hơn.
Theo BrightSide

21 tháng 10, 2016

Nét thanh xuân của những giai nhân Việt nức tiếng một thời

Những giai nhân xưa thường nổi tiếng bởi vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm và thanh khiết. Họ nức tiếng gần xa không bởi vẻ đẹp mỹ miều mà còn vì nét thanh tao, dịu hiền làm mê đắm trái tim biết bao người.

Nam Phương Hoàng hậu tên khai sinh là Nguyễn Hữu Thị Lan. Bà đã từng 3 lần đoạt giải Hoa hậu Đông Dương đồng thời lọt vào danh sách những gương mặt hoàng gia xinh đẹp nhất mọi thời đại trên thế giới. Vua Bảo Đại từng viết trong hồi ký của ông để khen ngợi vẻ đẹp của bà: “Lan có một vẻ đẹp thùy mị của người con gái miền Nam, hiền lành và quyến rũ làm tôi say mê”.

Những năm thập niêm 60 – 70, nhắc đến Thanh Nga, có thể nói là không ai không biết đến tên tuổi của bà với nhan sắc và tài năng thuộc hàng bậc nhất ở Sài Gòn. Nét đẹp sang trọng, quý phái và đậm chất Á Đông của bà luôn khiến những người mộ điệu phải trầm trồ khen ngợi.

Thẩm Thúy Hằng – Người đẹp Bình Dương, nổi danh là người đàn bà đẹp nhất của Sài Gòn những năm 60. Chính vẻ đẹp của bà đã khiến không ít chàng trai mê mệt, ngẩn ngơ thời bấy giờ.

Kiều Chinh là nữ diễn viên nổi tiếng ở miền Nam Việt Nam trước năm 1975 và từng tham gia trong một số phim của Hollywood.

Bạch Thược sinh ra trong một gia đình tiểu tư sản ở Hà Nội. Vẻ đẹp thuần khiết, mang nhiều cá tính đặc trưng của một cô gái Hà Nội đã khiến bao chàng trai ngày đó mê mẩn.

NSND Như Quỳnh không chỉ là một diễn viên tài năng, Như Quỳnh còn có vẻ đẹp đậm chất Á đông. Vẻ đẹp thuần khiết, nền nã này khiến nhiều người tiếp xúc giật mình.

NSƯT Thanh Loan bén duyên với nghệ thuật từ năm 15 tuổi. Sở hữu một vẻ đẹp đặc trưng của thiếu nữ Hà Thành với khuôn mặt trái xoan xinh xắn, vóc dáng đẹp. Thanh Loan được biết đến với rất nhiều bộ phim như “Người về đồng cói”, “Phương án ba bông hồng”, “Nơi tình yêu đã chết”, “Bí mật thành phố cấm”, “Bản đề án bị bỏ quên”…

Ái Vân sinh ra trong một gia đình tiểu tư sản ở Phố Huế, Hà Nội năm 1954, có mẹ là nghệ sĩ Ái Liên trứ danh miền Bắc một thời, bố là doanh nhân Hà Quang Định – chủ hãng Vietfilm. Ái Vân được đánh giá là ca sĩ nhạc nhẹ hàng đầu của Việt Nam nửa sau thế kỷ 20. Chị từng đoạt giải Grand Prix tại Liên hoan âm nhạc quốc tế Dresden (Đức) năm 1981 với ca khúc “Bài ca xây dựng” và bài hát tiếng Đức “Mặt trời chưa bao giờ mọc như thế”.

Diễn viên Diễm Hương sinh năm 1970, được xưng tụng là “Đệ nhất mỹ nhân” của điện ảnh Việt Nam những năm 90 với vẻ đẹp dịu dàng, hiền hậu. Cũng như các mỹ nhân cùng thời khác, Diễm Hương được hâm mộ cuồng nhiệt, từ thành thị đến nông thôn. Thời đó, hình ảnh Diễm Hương xuất hiện khắp nơi, từ pano, băng rôn đến lịch treo tường, vở học sinh…

“Người đẹp Tây Đô” Việt Trinh được xem là tuyệt sắc giai nhân những năm 90. Gương mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn, đượm buồn đã giúp Việt Trinh bén duyên với điện ảnh với những vai diễn ấn tượng mà khán giả vẫn nhắc đến “Nữ hoàng phim bi”.

Diễn viên Thu Hà sinh năm 1969, người gốc Tuyên Quang, sở hữu một vẻ đẹp nữ tính, rất ấn tượng. Năm 2008, trong LHP truyền hình Việt Nam, NSƯT Thu Hà đã vinh dự được nhận danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho bộ phim truyền hình dài tập Đường đời.

Những ai yêu thích nghệ thuật thập niên 90 hẳn không quên được gương mặt khả ái của Thanh Xuân, người đẹp đoạt giải Hoa hậu điện ảnh năm 1991.

“Người đẹp đền Hùng” Giáng My từng một thời khiến công chúng “ngả nghiêng” vì vẻ đẹp sắc nét, đầy quyến rũ.

Nhắc tới những nhan sắc nổi danh của Việt Nam những năm hậu chiến, có lẽ không ai nghi ngờ Diễm My là đại diện tiêu biểu nhất.

Hoa hậu Lý Thu Thảo của những năm 90 có gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn, từng có sức hút ngang ngửa các ngôi sao điện ảnh. Nàng đẹp sắc sảo nhưng ngoài đời lại là cô gái ít nói, tính cách nhẹ nhàng, tình cảm và luôn quan tâm đến mọi người.
TH sưu tầm và biên tập

Clip của MC Phan Anh gửi Thế hệ tương lai lan truyền chống mặt trên cộng...

Người Buôn Gió quả nhiên là người rất lợi hại.

Không đọc bài viết nay,thì thực là phí.
Trung ương chít cổ mọi người
Nhưng kẻ tham nhũng lại cười Trung ương
Bảo rằng siết chặt kỉ cương
Thực ra mở lối cho phường quan tham.

Thứ Năm, ngày 20 tháng 10 năm 2016


Trịnh Xuân Thanh - Và nơi đây bình minh yên tĩnh.



"Áo xiêm ràng buộc lấy nhau
Vào luồn ra cúi, công hầu mà chi" !


Trời mênh mông, đất mênh mông
Chúng mày muốn tóm được ông, còn chầy !



 Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại người đàn ông tuổi ngoài 60, đậm người. Tôi đến chỗ hẹn, người đàn ông thò tay ra cửa xe vẫy. Tôi lên xe, ông ta nói.
- Chúng ta đến nhà một người bạn, ăn cơm và nói chuyện ở đó luôn cho tiện.
Trên xe vang lên bản nhạc, tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đây có phải nhạc Nga.?
Người đàn ông gật đầu, ông ta nói.
- Đây là bản nhạc trong bộ phim Ở Nơi Đây Bình Minh Yên Tĩnh. Cậu có biết phim này không.?
Tôi lắc đầu đáp.
- Em chỉ nhớ mang máng truyện thôi, đánh nhau gì đó trong rừng và ở ngôi làng. Hồi em còn bé, sách Nga dịch sang tiếng Việt nhiều lắm, nhất là loại truyện chiến tranh thế giới lần thư hai, nhiều bạt ngàn luôn. Nhưng em chỉ nhớ nhiều nhất là cuốn Daghextan của tôi. Truyện về những người đàn ông sống trên những ngọn núi cao, họ được ví như những con chim đại bàng.
- Cậu biết tiếng Nga chứ.?
- Không, em quên rồi, hồi cấp 2 em có học ở trường, chả nhớ được gì ngoài mấy câu chào hỏi.
 Chúng tôi vào nhà, rất tiếc tôi không thể kể về ngôi nhà đó cũng như bà chủ nhà.  Bà ta dọn cho chúng tôi bát đũa và vài món ăn, sau đó lặng lẽ sang phòng khác. Người đàn ông ngoài 60 và người lái xe còn lại, họ so đũa và lấy cơm. Họ không uống rượu, vừa ăn cơm, người đàn ông già nói.
- Vừa rồi cậu có xem báo thấy ông Vĩnh nói chuyện Thanh không.?
Tôi gật đầu.
- Thanh thế nào rồi anh.?
Người đàn ông cười.
- Ông Vĩnh chỉ thời gian ngắn nữa về hưu, ông nói vậy cho xong thôi. Ông Vĩnh từng có lần đi chơi với Thanh ở Praha, sợ lạc đường, còn tóm tay Thanh bảo mày đi gần anh, chứ anh lạc không biết tiếng thì chết toi ở đây. Giờ có chỉ chỗ của Thanh ở đâu, bảo ông ấy đến mà bắt ông ấy cũng chẳng đi.
Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Thế thì làm ầm lên làm gì nhỉ.
Người đàn ông nói.
- Vẫn tại Formosa thôi, muốn khoả lấp đi thì làm lại chuyện này để lái dư luận. Vụ đó mà làm đúng thì sợ 320 ngàn tỷ chẳng đủ bù, khuấy vụ 3, 2 ngàn tỷ ra che lấp đi. Vừa xong ông Trọng lại dùng ban kiểm tra trung ương ép ban cán sự đảng Bộ Công Thương để đề nghị kỷ luật ông Vũ Huy Hoàng, nhưng số phiếu không đủ. Lại quay ra tính dùng đảng uỷ khối để ép bỏ phiếu kỷ luật ông Hoàng.
 Tôi bật cười chửi thề.
- Đm đảng nhà các anh đạp lên cả pháp luật, có tội thì để công an người ta bắt xử, sao cứ phải thông qua đợi đảng uỷ này nọ kỷ luật, khiển trách , khai trừ rồi cơ quan tố tụng mới vào cuộc được. Thế phải đợi đảng uỷ ra hình thức kỷ luật rồi công an mới được làm tiếp là đúng quy trình à.? Ví dụ đảng uỷ không xử lý thì công an, viện, toà làm ngơ sao.?
Cả hai người đàn ông đều cười, họ không đáp lại thắc mắc của tôi.
Tôi nói.
- Mà sao chuyện mấy ngàn tỷ là chuyện lớn, ông Trọng không làm ngay mà lại đi làm từ cái xe sang đeo biển xanh, vòng vo sang chuyện bổ nhiệm, họp hành kỷ luật bàn đi bàn lại mấy tháng nhỉ. Sao không từ đầu làm thẳng luôn vụ thua lỗ hay tham nhũng đấy có phải dân người ta nể không.? Cứ loanh quanh.
Người đàn ông nói.
- Ông ấy đã già, sức cũng yếu rồi. Muốn làm một phát ngay, ai nghe ông ấy chứ. Người ta nghe ông làm theo ý ông. Lỡ ông ấy chết đột ngột, người khác lên thay. Cái người thực hiện theo chỉ đạo của ông Trọng, không khéo còn bị vạ ngược. Nên người ta muốn làm chắc chắn, điều tra xem thua lỗ thế nào, có tham nhũng thì tham nhũng ở đâu. Làm sao mà đi bắt bừa cán bộ cỡ như thằng Thanh , kể cả là tổng bí thư bảo. Họ cũng phải giữ thế của họ chứ.
Tôi hỏi.
- Bây giờ các anh định thế nào, em chán trò này lắm rồi. Ngày nào cũng có người hỏi em về Trịnh Xuân Thanh sống thế nào, có sao không. Họ nghe báo chí, tin đồn thì như Thanh đang sống chui lủi, khổ cực, sợ hãi không dám xuất hiện. Còn có tin đồn bị thủ tiêu, bị bắt giam ở đâu rồi để đợi đưa về.
 Người đàn ông không vội trả lời, ông ăn nốt bát cơm. Buông đũa bát nhìn tôi như chờ. Tôi hiểu ý ông ta ăn nhanh cho xong. Khi tôi là người cuối cùng buông bát, người phụ nữ phòng bên xuất hiện dọn dẹp bàn ăn, bà ta đưa lên bàn cho chúng tôi một ấm trà.
 Tôi ra mở cửa ra vườn hút điếu thuốc. Nhìn thoáng lại thấy người lái xe đang giơ điện thoại cho người đàn ông già xem gì đó, họ cười và chỉ màn hình điện thoại bình phẩm vui vẻ với nhau.
 Tôi trở lại, kéo lại ghế ngồi ngay ngắn. Người đàn ông già nói.
- Hiện giờ tình hình Trọng và Huynh quyết định ngả theo Trung Quốc %, áp dụng triệt để việc như ta gọi là ''nhóm lợi ích thân hữu '' giống Tập Cận Bình đang làm. Nếu như thế, sẽ có rất nhiều người cỡ như Thanh hay hơn chút sẽ là đối tượng. Những người này đang rất dao động, vì sau vụ PVN sẽ còn nhiều vụ khác. Nhiều người họ cũng có ý định muốn đi, nhưng họ chưa hiểu cuộc sống bên ngoài thế nào, sợ bị thế này, thế kia. Nhân việc ông Vĩnh tuyên bố việc bắt Thanh khiến nhiều người tưởng thật, nghĩ rằng cảnh sát quốc tế nghe Việt Nam bảo gì là làm nấy. Chúng tôi cần cậu đưa giúp một số hình ảnh chúng tôi vừa nhận được. Để cho mọi người biết Thanh vẫn bình yên, sống đàng hoàng và không có mối lo nào hết.
 Tôi cười khẩy.
- Thế là em giờ đi quảng cáo cho các ông quan chức cộng sản, có chuyện gì cứ té ra ngoài, bên ngoài này rất yên ổn, đời sống bình lặng. Làm thế trêu tức cả dân đen nữa, họ chửi em tơi bời.
Người đàn ông cười.
- Cậu chỉ nói sự thật là ở bên ngoài bình yên, những người đi khỏi Việt Nam ra đều tốt, nhiều người về hưu họ theo con họ ra ngoài ở. Như bà Tiến Y tế cho con đi học, rồi mua nhà cho con, làm thẻ xanh, bà ấy về hưu theo con sang Mỹ sống khoẻ re. Đó là sự thật ở bên ngoài, cậu không thể nặn ra rằng cuộc sống bên ngoài này là khổ cực, là nhục nhã được. Người dân biết họ sẽ hiểu phải chửi ai trước chứ không phải là cậu. Cứ để dân đen họ nhìn thấy điều đó mới hay.
 Tôi ngẩn người ngồi nghĩ, một lúc tôi hỏi có cho tôi nói chuyện với Thanh được không. Người đàn ông gật đầu nhìn sang người lái xe, một lát tôi thấy Thanh trên màn hình. Anh ta giọng rất hưng phấn.
- Chú khoẻ không, rảnh sang đây chơi với anh, đéo gì chú cứ suốt ngày mặt đăm đăm thế. Thách bọn nó đưa ra được bằng chứng anh tham nhũng hay ăn cắp tiền. Đm tám thằng công ty dưới làm ăn thua lỗ đẩy về cho anh nhận. 4 tháng rồi mà điều tra ra cái gì, làm trái quy định nên bị lỗ à. Lão Trọng biết gì về kinh tế mà phán, mẹ nó, chả lẽ quy định tài thế, làm trái thì lỗ, làm đúng thì lời à. Giờ lão ấy giỏi điều hành kinh tế đúng quy định xem thử có lời hay không.?  Chỉ nhăm nhăm úp sọt, cứ cho báo chí tự do hai chiều để thanh minh xem có dám không.?  Dám mở toà công khai cho luật sư tham dự từ đầu, có theo dõi của báo chí quốc tế không, anh chơi ngay. Đm anh mua chứng khoán đợt đầu mua 1 bán 3, mua nhà, mua đất giá 1 bán 2...ở Việt Nam thiếu đéo gì thằng có tiền kiểu đấy như anh. Gì phải đi tham nhũng vào cái khoản tiền lỗ, đời anh đang còn sung sức chứ có phải về hưu, sắp chết đâu mà đi ăn bẩn kiểu ấy dễ lộ. Nhận quà biếu thì ừ cái đấy anh có, thằng nào mà chả thế.
Tôi hỏi anh và vợ con có khoẻ không. Thanh cười nói.
- Khoẻ, hơi lạnh tí thôi. Nhưng ở nhà mấy thằng bọn nó cấm thằng con trai anh 15 tuổi xuất cảnh, lại còn đến nhà gây sự với ông bà già, đe doạ đủ kiểu. Đấy, đường đường TBT đảng chính nghĩa, cao cả, liêm khiết mà phải dùng thủ đoạn đi đe doạ con và bố mẹ người ta. Thế mà bao các ông khác trong đảng cũng làm ngơ chuyện đó được, rồi đến lượt các ông ấy thì các ông ấy kêu ai. Anh kệ cho chúng nó sách nhiễu ông bà già và con anh, càng thế càng lộ mặt lão Trọng đểu cáng. Cả dân làng người ta nhìn thấy rõ xem lão ấy nhân đức, tử tế thế nào.
Tôi hỏi.
- Ai bảo anh không cho mấy thằng đó đi học bên ngoài rồi ở luộn lại như mấy ông khác.?
Thanh.
- Tại bọn nó không thích ở bên ngoài như con nhà người ta.
Người đàn ông già dường như thấy câu chuyện thế là đủ, ông ta liếc mắc nhìn người lái xe. Người lái xe chen vào nói.
- Thôi, tâm sự thế thôi nhé. Còn bàn chuyện khác ở đây.
Anh ta tắt máy luôn. Người đàn ông bảo anh ta chuyển ảnh Thanh sang hòm thư của tôi. Chúng tôi ra xe, trên đường về, tôi hỏi.
- Đưa ảnh này lên để trêu ngươi lão Trọng à anh.?
Người đàn ông lắc đầu.
- Không ai làm trò trẻ con trêu nhau thế, đưa ảnh lên để những người khác họ thấy, họ nhận ra điều gì cho họ, đó mới là cái cần.
Cái cần đó là gì, tôi không hiểu. Nhưng tôi cứ đưa ảnh lên, hay dở gì đó là việc của đời.

 

Nguy cơ sụp đổ của chế độ đã xuất hiện và khó có thể cứu vãn


Bệnh di căn tham nhũng chưa trị xong mà trận cuồng phong “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” đã vùi dập đảng đến thập tử nhất sinh thì liệu đảng cầm quyền Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) có qua khỏi cơn bĩ cực này chăng? Đó là mối ưu tư hàng đầu đang đè nặng lên giới Lãnh đạo nhà nước Việt Nam, đứng đầu bởi Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng.

Tình trạng này đã thể hiện trong Thông báo kết thúc Hội nghị Trung ương 4, khoá XII, từ ngày 09 đến 14/10/2016 vềTăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ.
Lý do đảng phải triệu tập Hội nghị này, vì theo lời ông Trọng:  “Tình trạng suy thoái, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi, có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”

Nên biết cách nay 4 năm (2012), khóa XI cũng họp lần thứ 4 để bàn và ra Nghị quyết về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”.

Nghị quyết của Hội nghị này, phổ biến ngày 16/1/2012, thừa nhận:  “công tác xây dựng Đảng vẫn còn không ít hạn chế, yếu kém, thậm chí có những yếu kém khuyết điểm kéo dài qua nhiều nhiệm kỳ chậm được khắc phục, làm giảm sút lòng tin của nhân dân đối với Đảng; nếu không được sửa chữa sẽ là thách thức đối với vai trò lãnh đạo của Đảng và sự tồn vong của chế độ.” 

BỐN NĂM TRƯỚC NHƯ THẾ NÀO?

Ngoài chuyện quen thuộc đổ tội cho “các thế lực thù địch chống phá” và “mặt trái của kinh tế thị trường” đã làm xiêu lòng những cán bộ đảng viên thiếu bản lĩnh, đảng cũng thú nhận còn có các yếu tố chủ quan như: 

1.- “Cán bộ, đảng viên thiếu tu dưỡng, rèn luyện, giảm sút ý chí chiến đấu, quên đi trách nhiệm, bổn phận trước Đảng, trước nhân dân. Việc tổ chức thực hiện các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước, các nghị quyết, chỉ thị, quy định về xây dựng, chỉnh đốn Đảng ở một số nơi chưa đến nơi đến chốn, kỷ cương, kỷ luật không nghiêm, nói không đi đôi với làm, hoặc làm chiếu lệ.”

2.- “Các nguyên tắc tập trung dân chủ, tự phê bình và phê bình ở nhiều nơi vừa bị buông lỏng trong thực hiện, vừa chưa được quy định cụ thể để làm cơ sở cho công tác kiểm tra, giám sát. Việc nghiên cứu, sửa đổi, ban hành cơ chế, chính sách, pháp luật thích ứng với quá trình vận hành của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa chưa kịp thời; nhiều văn bản quy định thiếu chế tài cụ thể. Đánh giá, sử dụng, bố trí cán bộ còn nể nang, cục bộ; chưa chú trọng phát hiện và có cơ chế thật sự để trọng dụng người có đức, có tài; không kiên quyết thay thế người vi phạm, uy tín giảm sút, năng lực yếu kém.”

3.- “Công tác tuyên truyền, giáo dục chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống nhiều khi còn hình thức, chưa đủ sức động viên và thường xuyên nâng cao ý chí cách mạng của cán bộ, đảng viên; một số nơi có tình trạng những việc làm đúng, gương người tốt không được đề cao, bảo vệ; những sai sót, vi phạm không được phê phán, xử lý nghiêm minh. Công tác kiểm tra, giám sát, giữ gìn kỷ cương, kỷ luật ở nhiều nơi, nhiều cấp chưa thường xuyên, ráo riết; đấu tranh với những vi phạm còn nể nang, không nghiêm túc. Vai trò giám sát của nhân dân thông qua Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể chính trị – xã hội chưa được phát huy, hiệu quả chưa cao.”

Sau đó, đảng ra lệnh cho toàn đảng ưu tiên hàng đầu phải:  “Kiên quyết đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trước hết là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp để nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của Đảng, củng cố niềm tin của đảng viên và của nhân dân đối với Đảng.”

KHỦNG HOẢNG 2016

Nhưng 4 năm trôi qua mà mọi chuyện vẫn như nước chảy qua cầu. Tình trạng suy thoái toàn diện của cán bộ, đảng viên đã xuống cấp và tồi tệ hơn bao giờ hết. Thông báo Hội nghị 4 năm 2016 cho biết:  “Ban Chấp hành Trung ương đã thẳng thắn chỉ ra một cách có hệ thống những biểu hiện của sự suy thoái về tư tưởng chính trị và đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá”. Trong đó, nguy hiểm nhất là sự phai nhạt lý tưởng cách mạng, không kiên định con đường xã hội chủ nghĩa, mơ hồ, dao động, thiếu niềm tin; nói trái, làm trái quan điểm, đường lối của Đảng; thậm chí sa sút ý chí chiến đấu, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh, phụ hoạ theo những nhận thức, quan điểm sai trái, lệch lạc; không còn ý thức hết lòng vì nước, vì dân, không làm tròn bổn phận, chức trách được giao; không thực hiện đúng các nguyên tắc tổ chức sinh hoạt đảng. Sự suy thoái về đạo đức, lối sống thể hiện ở chỗ:  sống ích kỷ, thực dụng, cơ hội, vụ lợi, hám danh, tham nhũng, ham quyền lực; bè phái cục bộ, mất đoàn kết; quan liêu, xa dân, vô cảm trước khó khăn, bức xúc của dân.”
Như thế thì đảng CSVN đã mục nát để tan hoang chưa hay còn xứng đáng hồi sinh?

Nhưng suy thoái, xuống cấp bắt nguồn từ đâu? Ban Chấp hành Trung ương giải thích: ” Sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ có cả nguyên nhân khách quan và chủ quan, trong đó nguyên nhân chủ quan là chủ yếu, bắt nguồn từ việc bản thân cán bộ, đảng viên thiếu tu dưỡng, rèn luyện; lập trường tư tưởng không vững vàng; sa vào chủ nghĩa cá nhân, quên mất trách nhiệm, bổn phận trước Đảng, trước dân. Nguyên tắc tập trung dân chủ bị buông lỏng, nguyên tắc tự phê bình và phê bình thực hiện không nghiêm. Việc nghiên cứu, sửa đổi, ban hành cơ chế, chính sách, luật pháp thích ứng với nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa chưa kịp thời; nhiều văn bản quy định thiếu chế tài cụ thể. Quản lý cán bộ, đảng viên còn lỏng lẻo. Đánh giá, sử dụng, bố trí cán bộ còn nể nang, cục bộ. Công tác giáo dục chính trị tư tưởng cho cán bộ, đảng viên chưa được coi trọng đúng mức, chậm đổi mới, kém hiệu quả. Công tác kiểm tra, giám sát, giữ gìn kỷ cương, kỷ luật ở nhiều nơi chưa thường xuyên, không nghiêm túc. Chưa phát huy đầy đủ, hiệu quả vai trò của nhân dân trong việc giám sát, phản biện, góp ý kiến xây dựng Đảng, xây dựng chính quyền thông qua Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị – xã hội và các hình thức khác.”

Như vậy thì có gì mới đâu, nếu so với Nghị quyết năm 2012? Toàn là những chứng bệnh ai cũng đã “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”!

Vậy giải pháp lần này của đảng là gì?  Ban Chấp hành nói họ đã:  “Thống nhất tập trung vào 4 nhóm:  Về giáo dục chính trị tư tưởng, tự phê bình và phê bình; về cơ chế, chính sách; về kiểm tra, giám sát, kỷ luật đảng; về phát huy vai trò của nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị – xã hội. Chú trọng nêu gương những người tốt, việc tốt; ngăn ngừa, cảnh báo, phê phán những việc làm sai trái. Đấu tranh mạnh mẽ chống chủ nghĩa cá nhân, thói ích kỷ, vụ lợi, “lợi ích nhóm”.”
Cũng chẳng có gì là bộc phát, mới mẻ. Chuyện “tự phê bình và phê bình” rất ồn ào trong nội bộ đảng khóa XI cũng chẳng “chết thằng Tây nào”. Rồi phong trào chống “chủ nghĩa cá nhân” cũng chỉ để đẻ thêm ra “lợi ích nhóm” để nuôi tham nhũng ăn béo ngủ ngon.

THAM NHŨNG –VÒI BẠCH TUỘC

Tại Hội nghị toàn quốc Tổng kết 10 năm thực hiện Luật Phòng chống tham nhũng (PCTN), tổ chức tại Hà Nội ngày 12/7/2016 Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Trương Hòa Bình đã nói hụych toẹt rằng: ” Cùng với những kết quả đạt được, công cuộc đổi mới đất nước đang phải đối mặt với nhiều nguy cơ, trong đó có tệ tham nhũng. Công tác PCTN hiện nay chưa đạt yêu cầu và mục tiêu đề ra là ngăn chặn, từng bước đẩy lùi tham nhũng; tình hình tham nhũng vẫn diễn biến phức tạp trên nhiều lĩnh vực gây hậu quả xấu về nhiều mặt, làm giảm sút lòng tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng và sự quản lý Nhà nước, tiềm ẩn các xung đột lợi ích, phản kháng về xã hội, làm tăng thêm khoảng cách giàu nghèo.”
Ông Phan Văn Sáu, Tổng thanh tra chính phủ báo cáo trong suốt 10 năm đã phát hiện gần 60.000 tỉ đồng tham nhũng và trên 400 ha đất. Nhưng đến nay chỉ thu được là gần 5.000 tỉ đồng và hơn 200 ha đất.

Báo trong nước viết:  “Việc thu hồi tài sản tham nhũng thấp, theo báo cáo là do nhiều nguyên nhân, việc điều tra án tham nhũng rất phức tạp và khó khăn; nhiều trường hợp hành vi tham nhũng xảy ra trong thời gian lâu mới bị phát hiện, đối tượng đã cất giấu, tẩu tán tài sản.”

Vì vậy, ông Sáu cho biết:  “Qua 10 năm, tỷ lệ kê khai tài sản đạt 99, 5%, đã xác minh được gần 5.000 trường hợp trong đó đã phát hiện xử lý, kỷ luật 17 người kê khai tài sản không trung thực.”
Chỉ tìm ra có 17 người khai không thật trong 10 năm thì quả là mắt đảng cũng cần phải thay. Tuy nhiên ông Sáu cũng đã nhìn nhận: ”Trong những năm gần đây, tỷ lệ thu hồi tài sản tham nhũng tuy hàng năm đều tăng nhưng vẫn còn thấp hơn nhiều so với số tài sản bị chiếm đoạt.” 
Tổng Thanh tra Chính phủ đã nói thật lòng, nhưng không bằng những tuyên bố của Trung tướng Trần Văn Độ, nguyên Phó Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao (TANDTC).

Ông Độ nói thẳng:  10 năm qua, tham nhũng ngày càng “phát triển”, hầu như lĩnh vực nào cũng có, quy mô rất lớn khi có những vụ lên tới cả nghìn tỷ, chục nghìn tỷ, còn tính chất cực kỳ nghiêm trọng. Chính vì thế tôi cho rằng phải sớm thành lập Ủy ban Điều tra tham nhũng độc lập và có sức mạnh.” (theo báo Dân Trí, 16/08/2016)
Ông Độ đã đề nghị như thế tại cuộc họp thẩm tra dự thảo Luật Phòng chống tham nhũng (sửa đổi) mà cả ông và nhiều người khác đã phê bình “không có gì mới và sẽ chẳng giải quyết được những việc cần phải làm.”

Tướng Độ nhận xét: 10 năm qua, mặc dù chúng ta có nhiều cơ quan chỉ đạo của Đảng, các cơ quan chống tham nhũng ở Bộ Công an, Bộ Quốc phòng, Thanh tra Chính phủ, VKSND Tối cao, cơ quan thanh tra ở các bộ ngành, địa phương nhưng thực tế đều hoạt động không hiệu quả. Đối tượng tham nhũng đều là những người có chức vụ, quyền hạn, đặc biệt trong những vụ tham nhũng lớn thì “dây mơ rễ má” rất lớn, những tổ chức, cơ quan thông thường không đủ quyền lực, quyền hạn để phát hiện, điều tra và xử lý.”
Ông nói: “Đặc biệt là việc phát hiện tham nhũng thông qua kiểm toán, thanh tra, phải có cơ quan áp dụng điều tra đặc biệt để đưa những vụ án đấy ra ánh sáng. Có như vậy công cuộc đấu tranh chống tham nhũng mới hiệu quả hơn.”

Nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan, khi còn tại chức, đã than phiền có những cán bộ, đảng viên “ăn của dân không từ cái gì”. Rồi nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, cũng đã từng nói trước diễn đàn Quốc hội rằng “tiền ăn, chơi, chạy chạy không phải từ tham nhũng thì từ đâu?”

Ngay đến Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng đã nói: Sốt ruột, bức xúc lắm, không phải bây giờ mà mấy năm trước Đảng đã gọi đây là quốc nạn, giặc nội xâm, quyền lực lớn mà không kiểm soát dễ sinh hư hỏng, tham nhũng… Lãng phí cũng ghê gớm, có khi còn hơn tham nhũng, về thời gian, công sức, tiền bạc…Cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chịu” (báo VietNamNet, 27/09/2013)

TỪ TỔNG TRỌNG ĐẾN ÔNG HUYNH

Rồi bây giờ, 3 năm sau, vào ngày 17/10/2016 ông vẫn thản nhiên than phiền với cử tri quận Ba Đình, Hà Nội: ” “Đây là vấn đề lớn, đặt ra từ lâu, nay lại tiếp tục lưu ý, nói phải đi đôi với làm…Chúng tôi tha thiết muốn làm hiệu quả, vì nói mà không làm là mất uy tín, không của cá nhân ai mà của Đảng, Nhà nước. Nhưng thực tế vô vùng khó khăn. Chống ngoại xâm đã khó, chống nội xâm còn khó hơn vì là ta đánh vào ta. Ai dám nhận kỷ luật, chỉ kiểm điểm nghiêm túc rồi thôi”.
“Thực tế cuộc sống là thế nên chống tham nhũng chưa được như mong muốn. Ta phải kiên quyết, kiên trì, làm đi làm lại như đánh răng rửa mặt hàng ngày, bình tĩnh và thông cảm với cái chung“.
Rồi ông kêu gọi:Mỗi người tự xem mình có suy thoái không, có thích khen, sợ chê không, có tham ô, có ham chức quyền không?” (Báo VietNamNet, 17/10/2016)
Nghe ông Tổng Bí thư nói, có lẽ nhiều kẻ tham nhũng đã cười khà bên bàn nhậu đâu đó ở Hà Nội. Bởi vì người dân Thủ đô đã nghe quen câu ‘Hà Nội không vội được đâu’ nên nói là chuyện của ông còn tham nhũng để ăn nhậu là chuyện của người khác, cứ đường ai nấy đi cho tiện việc sổ sách.

Chủ tịch nước Trần Đại Quang thì cũng đã một lân, được báo chí thuật lại qua cuộc tiếp xúc của ông với cử tri Sài Gòn ngày 10/05/2016.

Ông nói:Đảng và Nhà nước đã xác định tham nhũng là quốc nạn, 1 trong 4 nguy cơ ảnh hưởng đến sự tồn vong của chế độ.”

Rồi ông cũng nhìn nhận: “Khâu khó nhất hiện nay là phát hiện tham nhũng” nên ông “mong cử tri và cơ quan báo chí vào cuộc chống tham nhũng.”


Ông Quang cũng đồng tình rằng:Đi liền xử lý nghiêm minh các vụ án tham nhũng thì phải có cơ chế bảo vệ người tố cáo tham nhũng.”

Ông nói với người Sài Gòn y hệt như khi ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đi thăm dân Sài Gòn khi còn nắm quyền:Chúng ta chống tham nhũng với tinh thần là không có vùng cấm.”

Nghe điệp khúc “không có vùng cấm” chống tham nhũng từ miệng ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang truyền cho người kế vị Trần Đại Quang mà có ai ở Sài Gòn thấy mát lòng mát ruột đâu.

Câu nói này không còn ý nghĩa gì nữa vì tham nhũng đã có mặt ở mọi địa bàn thì còn hở chỗ nào đâu mà cấm với đoán?”

Người đứng hàng thứ ba trong “tứ trụ triều đình” CSVN, Bà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cũng đã cho biết quan điểm của mình, khi được một nhà báo hỏi:  ”Trong phát biểu phiên khai mạc Quốc hội, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng mong muốn các ĐBQH kiên quyết chống tham nhũng, tiêu cực. Trên cương vị Chủ tịch Quốc hội, bà sẽ tạo điều kiện thế nào cho các ĐBQH đấu tranh chống tham nhũng?”

Bà Ngân đáp: ”Khi tuyên thệ chúng tôi không nhắc đến quan liêu, tham nhũng, nhưng nói “Trung thành với Tổ quốc, với nhân dân” chính là chống quan liêu, tham nhũng, rà soát chính sách cho phù hợp để không còn kẽ hở cho tham nhũng. Chúng ta cũng đang thực hiện chương trình cải cách hành chính cả về chính sách, con người và pháp luật. Luật ban hành rồi thì Quốc hội phải đi giám sát xem việc vận dụng luật có đúng hay không.” (theo báo Giao Thông, 23/07/2016)
Nói đến giám sát là chuyện dài vô tận của Quốc hội Việt Nam. Ngay đến Mặt trận Tổ quốc, cơ quan quy tụ hàng trăm Tổ chức chính trị và Xã hội, thay mặt nhân dân để giám sát đảng và nhà nước mà chưa làm được việc gì ra hồn huống chi các Đại biểu Quốc hội.

Nếu đảng không tin thì cứ hỏi Ông Phạm Thế Duyệt, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc trong nhiều năm để biết có ai giám sát được ai không?

Hay cũng vì “lỗi hệ thống” nên không ai bảo được ai? Hầu hết Đại biểu Quốc hội là đảng viên nên trong thực tế đã chứng minh rất hiếm khi thấy gà cùng một mẹ lại đá nhau khi kẻ tham nhũng cũng là đảng viên? Vì vậy chuyện mỉa mai vừa đá bóng vừa thổi còi chưa bao giờ kết thúc trong hệ thống cầm quyền ở Việt Nam.

Người thứ tư trong hệ thống quyền lực, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng đã hứa với Quốc hội khi nhận chức ngày 07/04/2016 rằng, một trong những nhiệm vụ hàng đầu của ông lànâng cao hiệu quả công tác phòng chống tham nhũng, lãng phí”.
Trong Chương trình hành động 6 điểm của Nội các Nguyễn Xuân Phúc có câu: “Quyết liệt phòng chống tham nhũng, lãng phí.”

Ông Phúc cũng hứa sẽ:   “Xây dựng Chính phủ trong sạch vững mạnh, đoàn kết nhất trí, hành động quyết liệt, năng động sáng tạo, hiệu lực hiệu quả; hết lòng hết sức phục vụ Nhân dân.” (Theo Thông tin Chính phủ).

Ông Phúc hứa bấy nhiêu đã nhiều lắm rồi, nhưng ông có làm được hay không lại là chuyện khác vì ông cũng là người của hệ thống và phải làm theo lệnh đảng.

Ngoài ra, ta cũng nên nghe thêm lời hát chống tham nhũng và cách chống quốc nạn này của Thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh.

Ông nói: ” Phải tạo được áp lực xã hội mà những kẻ tham nhũng không chịu nổi, chứ tham nhũng mà chưa bị lên án một cách quyết liệt, áp lực xã hội chưa đủ mạnh thì lúc đó chúng ta chưa thể ngăn chặn và đẩy lùi được.” (VietNamNet, 12/09/2016).


Nhưng “ai lên án ai” và “áp lực xã hội” lấy từ đâu? “Tệ nạn tham nhũng” năm nào đã thành “quốc nạn tham nhũng” bây giờ và kẻ tham nhũng thì như họa châu chấu phá họai mùa màng. Chỗ nào trên đất nước Việt Nam cũng có kẻ tham nhũng thì có cho vàng dân cũng không dám đưa đầu ra cho chúng báng.

Ông Đinh Thế Huynh, người còn giữ chức Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, sinh ngày 15 tháng 5 năm 1953 tại xã Xuân Kiên, huyện Xuân Trường, tỉnh Nam Định.

Với chức vụ đầy quyền lực này, ông còn chỉ huy tổng quát hệ thống lý luận và thông tin-tuyên truyền cho đảng. Ông là người được nói là thân Trung Quốc như ông Trọng và sẽ có cơ may nhảy lên chức Tổng Bí thư đảng, một khi ông Nguyễn Phú Trọng thôi chức.

Thế nhưng khi nói về công tác chống tham nhũng thì ông Huynh, lại quen giọng tuyên giáo khi ra lệnh cho đội ngũ cán bộ Hà Nội: Phải tiếp tục đẩy mạnh công tác tuyên truyền, giáo dục nhằm nâng cao nhận thức, ý thức trách nhiệm của các cấp, các ngành, của cán bộ, đảng viên và nhân dân về PCTN, tạo sự thống nhất, tự giác, quyết tâm cao trong hành động, phải xây dựng được một văn hóa, nếp sống khinh bỉ những kẻ tham nhũng, hành vi tham nhũng.”

Nói nghe thì dễ mà làm có được gì đâu, bởi vì những lời ông Huynh nói đã có nhiều lãnh đạo khác nói rồi. Những lối chỉ tay năm ngón “phải thế này, phải thế kia” của những kẻ trên nói với người dưới cũng đã nhan nhản dưới thời các Tổng Bí thư Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh. Tổng cộng trên 20 năm mà tham nhũng vẫn cứ trơ gan cùng tuế nguyệt thênh thang bước sang thời Tổng Bí thư Trọng từ khoá đảng XI, năm 2011, đến bây giờ lại tiếp tục sống vinh quang ở khóa đảng XII (2016-2021).

Vì vậy mà chính ông Huynh cũng phải nói rằng:Trong tất cả thăm dò dư luận xã hội hiện nay, điều mà nhân dân băn khoăn nhất, lo lắng nhất bao giờ cũng là nạn tham nhũng. Các phiếu thăm dò, đợt thăm dò dư luận xã hội do Ban Tuyên giáo TƯ, Viện nghiên cứu dư luận xã hội Ban Tuyên giáo TƯ tiến hành ở quy mô lớn cho thấy, nạn tham nhũng bao giờ cũng chiếm mối quan tâm lo lắng hàng đầu“. (Theo VietNamNet, 12/09/2016).
Như vậy thì có khổ cho dân không? Ai cũng chỉ biết than vì tham nhũng nhiều quá chịu không thấu. Đã vậy còn phải vểnh tai ra mà nghe những điều “biết rồi, khổ lắm, nói mãi” của các quan chức thì có chán mớ đời không?

Phạm Trần

20 tháng 10, 2016

CHỐNG THAM NHŨNG Ở VIỆT NAM, THỰC CHẤT LÀ : NGƯỜI THAM NHŨNG CHỐNG KẺ THAM NHŨNG , HAY KẺ THAM NHŨNG TỰ ĐÁNH MÌNH.
Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng tại cuộc tiếp xúc cử tri

ĐIỀU TRÊN ĐÂY ĐÃ ĐƯỢC CỤ TỔNG NÊU RÕ : "Chúng tôi tha thiết muốn làm hiệu quả...nhưng thực tế vô vùng khó khăn. Chống ngoại xâm đã khó, chống nội xâm còn khó hơn vì là ta đánh vào ta", VietnamNet trích thuật cuộc tiếp xúc cử tri Ba Đình, Hà Nội của ông Trọng hôm 17/10.
    Nói một cách thẳng thắn rằng : Chống tham nhũng chỉ là một trò hề bịp bợm, mị dân


Hiện tượng ‘Phan Anh’


Một người đàn ông chèo thuyền vận chuyển hàng cứu trợ giúp các nạn nhân lũ lụt ở huyện Hương Khê, Hà Tĩnh. (Ảnh tư liệu)
Báo chí Việt Nam đưa tin MC Phan Anh, một người dẫn chương trình nổi tiếng trong nước, đã quyên góp được hơn 16 tỷ đồng, tính đến ngày 19/10, để giúp cho các nạn nhân lũ lụt ở miền Trung Việt Nam.

Trong khi đó, tin cho hay các tổ chức chính thức như Hội Chữ thập Đỏ hay một số đoàn thể của chính quyền các tỉnh, thành phố đã không quyên góp được số tiền tương tự.

Trên mạng xã hội, nhiều người nói việc MC Phan Anh huy động được một số tiền kỷ lục chỉ trong ít ngày có một phần lý do là anh được công chúng vô cùng yêu mến không chỉ về khả năng nghề nghiệp, mà còn vì anh thường đưa ra những thông điệp ủng hộ tiến bộ xã hội.

Song bên cạnh đó, sự kiện quyên tiền này cũng được nhiều người nhìn nhận là một “hiện tượng” về lòng tin ở Việt Nam.


Những kẻ bút nô, đã đấu tố MC Phan Anh bây giờ ở đâu trong lúc đồng bào miền Trung đang bị chìm trong nước

Nhiều người bày tỏ trên mạng xã hội rằng họ tin tưởng hơn khi đóng góp tiền cho những cá nhân như Phan Anh hay các nhóm xã hội dân sự vì có sự minh bạch. Ngược lại, họ cho rằng họ không biết tiền của họ khi nộp vào các tổ chức gắn với chính quyền sẽ được chi tiêu, phân phối ra sao.

Phân tích về vấn đề này, từ Hà Nội, Tiến sỹ Khuất Thu Hồng, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển Xã hội, nói với VOA:

“Cách hành xử của anh [Phan Anh] từ trước đến nay tạo ra một niềm tin. Và anh luôn công khai, rất là minh bạch về những đóng góp của mọi người và update thường xuyên về những việc mình làm. Thế còn cũng có một số tổ chức đã có truyền thống kêu gọi hỗ trợ thì ở một vài nơi cũng có những vụ lùm xùm khiến cho người dân không tin tưởng. Trong những vụ lùm xùm đó, câu chuyện về tài chính nó không được minh bạch. Hình như là cũng có vấn đề tư lợi ở đó. Cho nên là bây giờ người ta đặt niềm tin vào những người như là Phan Anh. Điều đấy nó cũng phản ánh những thay đổi của xã hội chúng ta trong những năm gần đây”.



Tiến sỹ Hồng, một nhà xã hội học, cũng cho rằng “hiện tượng” Phan Anh là một ví dụ nổi bật về việc các cá nhân hay hội, nhóm xã hội dân sự hoạt động hiệu quả hơn các tổ chức gắn với nhà nước trong các hoạt động thiện nguyện. Bà cho rằng nếu có luật lệ phù hợp, điều này sẽ càng thể hiện rõ hơn. Bà nói:

"Đây là một cơ hội rất là tốt để cho các nhà làm luật cũng như Quốc hội lắng nghe ý kiến của người dân và thực sự ban hành một luật về hội đáp ứng được cái mong mỏi. Các tổ chức xã hội dân sự, các cá nhân, các tổ nhóm, những mạng lưới tự nguyện, tình nguyện lại hoạt động rất hiệu quả. Thực sự họ làm là vì tự nguyện, vì họ thấy đó là những việc đáng phải làm, cần phải làm, đó là những việc đúng. Làm sao luật về hội phải phản ánh nhu cầu đấy của người dân, phải đáp ứng được những nguyện vọng đấy của người dân”.

Mới đây, một dự thảo luật về hội của Việt Nam đã bị nhiều trí thức và các nhà hoạt động vì tiến bộ xã hội phản đối. Họ cho rằng dự thảo luật có tính chất hạn chế công dân lập hội hơn là bảo đảm quyền tự do lập hội được nêu trong Hiến pháp.

An Tôn

(VOA)