15 tháng 10, 2016


Ông Vũ Ngọc Hoàng bốc thuốc cho đảng, để chữa trị bệnh ung thư đã di căn khắp cơ thể.


Ông Vũ Ngọc Hoàng. Ảnh: internet
 TuanVietNam ngày 12 tháng 10/ 2016 đăng bài của ông Vũ Ngọc Hoàng nhan đề: “Nguyên nhân và giải pháp chống suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống: Lắng nghe dân và đảng viên không chức quyền nói về suy thoái”. Bài viết nêu được sự việc chân thực, có lập luận chặt chẽ, vạch ra được thực trạng suy thoái của xã hội bắt nguồn từ sự suy thoái đạo đức của cán bộ, từ đó dân mất lòng tin vào lãnh đạo. Bài được đăng làm 2 kỳ.

 Trong kỳ 1 ông viết: “Khi lòng tin không còn thì sẽ mất tất cả. Lòng tin của nhân dân là nền tảng chính trị quan trọng nhất của một chế độ, một chính quyền… Lý do đầu tiên, quan trọng nhất, mang tính quyết định, làm cho lòng tin giảm mạnh là sự hư hỏng đạo đức của cán bộ”. Ngoài lý do về lòng tin và đạo đức ông còn cho là do yếu kém về lý luận: “Bản thân lý luận và công tác lý luận của chúng ta còn quá nhiều lạc hậu và yếu kém… Vài chục năm nay lý luận luôn bị mang tiếng là bảo thủ, giáo điều….”. Ông còn bổ sung: “Một lý do nữa làm mất lòng tin là năng lực lãnh đạo, quản lý còn rất nhiều bất cập so với yêu cầu, không giải quyết nổi các vấn đề của cuộc sống đặt ra”. Rồi ông viết tiếp: “Vậy thủ phạm chính ở đâu? Đáng lưu ý nhất là sự tha hóa quyền lực. Đó là nguyên nhân chính yếu gây nên mọi hư hỏng”.

Bài viết nói chung là tích cực, đã vạch ra cho mọi người thấy nhiều hiện tượng thối nát đang dẫn ĐCS VN tới sự sụp đổ. Những căn cứ và lập luận của ông là hay và chặt chẽ, thí dụ ông cho rằng: “Chính trị là thống thoái, chính trị quy định văn hóa là một luận điểm rất sai lầm, phản khoa học” và đạo đức của cán bộ có ảnh hưởng quyết định đến đạo dức toàn xã hội. Tiếc rằng ông chỉ mới phân tích kỹ các hiện tượng phổ biến, đã lộ rõ ra ngoài, nhiều người đã biết, mà chưa đụng chạm đến bản chất còn ẩn dấu. Việc này giống như thầy thuốc tầm thường, khi khám bệnh chỉ mới kể ra được các triệu chứng bên ngoài mà chưa nói ra được ung nhọt nằm ở trong gan ruột, chưa biết được mầm bệnh được di truyền từ trong máu, trong gène.

Ông Hoàng không biết hoặc biết mà chưa dám viết ra, nguồn gốc của mọi vấn đề như tha hóa quyền lực, tham nhũng, suy thoái đạo đức, lý luận lạc hậu v.v… mà ông kể ra đều do sự kết hợp chặt chẽ của hai thứ là sự độc hại của Chủ nghĩa Mác Lê (CNML) và quyền lực vô hạn của Đảng. CNML chứa nhiều độc hại có sức tàn phá xã hội một cách ghê gớm như luận thuyết về đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, công hữu hóa tư liệu sản xuất v.v..Những độc hại đó phát tác mạnh mẽ khi gặp môi trường thuận lợi là đảng cộng sản đã nắm chắc chính quyền, thực thi chế độ độc tài đảng trị. Quyền lực vô hạn của Đảng đặt mình cao hơn luật pháp, bao trùm mọi hoạt động xã hội. Thực ra quyền lực đó cũng là một phần của CNML, do CNML sinh ra. Nếu ghép chung quyền lực của ĐCS với sự độc hại của CNML vào làm một và gọi chung là CNML thì có thể qui kết những tệ hại kể trên (tha hóa, tham nhũng, suy thoái…) là do sự kết hợp giữa hai nguồn là CNML và một số yếu kém trong truyền thống văn hóa dân tộc (tính ích kỷ, tham lam, dối trá…).

Thử hỏi, một đảng gọi là tiền phong, bao gồm những thành phần ưu tú, trong mấy chục năm cầm quyền không hề ngừng kêu gọi, ra hết nghị quyết này đến nghị quyết khác về làm trong sạch đảng, tiêu tốn nhiều tiền của và công sức để học tập theo Hồ Chí Minh, lại họp hành liên miên để kiểm điểm, đấu tranh, thế mà tình trạng suy thoái ngày càng tăng. Vì sao vậy. Vì cái mầm mống sinh ra nó, cái môi trường nuôi dưỡng nó vẫn còn tồn tại. Nó giống như một đám cỏ gấu, nếu chỉ cắt lá, dù cho cắt sát tận gốc, mà củ và rễ vẫn còn thì nó lại mọc lên cây khác. Dân ta có câu “Nhổ cỏ tận gốc”. Cái gốc CNML vẫn còn được kiên định, quyền lực tuyệt đối của Đảng vẫn được củng cố thì không có cách gì thanh toán được nạn tham nhũng, nạn suy thoái và các nạn khác. Nói rằng cán bộ thoái hóa và biến chất có lẽ chưa thật đúng mà những vấn đề như tham nhũng quyền lực, tha hóa về đạo đức v.v… là thuộc bản chất của tổ chức cộng sản, chẳng qua trước đây chưa có điều kiện thể hiện ra mà thôi. Hơn nữa cộng sản VN có đặc điểm là thời kỳ đầu chủ yếu là đấu tranh giành độc lập dân tộc, lúc đó lòng yêu nước chiếm ưu thế, những độc hại của CNML chưa có thời cơ, chỉ khi Đảng lãnh đạo xây dựng CNXH thì những độc hại của CNML mới lộ ra và tác oai tác quái.

Ông Hoàng cho rằng: “Bản thân lý luận và công tác lý luận của chúng ta còn quá nhiều lạc hậu và yếu kém… Vài chục năm nay lý luận luôn bị mang tiếng là bảo thủ, giáo điều….”. Xin thưa rằng đó là một lời phê phán rất gượng nhẹ. Phải nói thẳng ra rằng những lý luận theo CNML mà đảng theo đuổi bấy lâu đã trở thành phản động, hoàn toàn không còn phù hợp với xã hội đương đại. Những giáo sư, tiến sĩ, những nhà lý luận của đảng một phần chỉ là những trí thức dổm, đầu óc đã bị xơ cứng. Một phần khác vì muốn giữ sự an toàn của bản thân mà phải viết và nói theo sự chỉ đạo, trở thành bồi bút bất đăc dĩ. Nghe đâu vào những năm cuối thế kỷ 20, trong Đảng đã có một nhóm nghiên cứu đề xuất nên bỏ con đường XHCN và theo con đường Xã hội dân chủ như các nước Bắc Âu, nghiên cứu đó đã bị lên án và dẹp bỏ.

Về năng lực lãnh đạo của cán bộ, ông Hoàng viết: “năng lực lãnh đạo, quản lý còn rất nhiều bất cập so với yêu cầu, không giải quyết nổi các vấn đề của cuộc sống đặt ra”. Tại sao vậy. Tại vì trong cơ chế độc tài đảng trị, phần lớn cán bộ do “đảng cử dân bầu” và chạy chức chạy quyền thì đa số họ chỉ là một số người vừa tham vừa kém thông minh, lấy đâu ra người tài giỏi. Do sự độc tài toàn trị mà những người có tài năng, số bị nhốt vào tù, số ra nước ngoài hoặc làm cho các công ty nước ngoài, số nữa mũ ni che tai, chờ thời đợi thế. Nếu có ai đó vì may mắn lọt được vào cơ quan lãnh đạo thì cũng nhanh chóng bị vô hiệu hóa. Một trong những tội ác của ĐCS là làm tan rã, thui chột đội ngũ tinh hoa của dân tộc. Cứ kể con số thì chúng ta có hàng vạn tiến sĩ, hàng nghìn giáo sư, xếp bậc cao của khu vực và thế giới nhưng thử hỏi trong số đó có được mấy người có tài năng quản lý xã hội, chưa nói đến tài kinh bang tế thế.

Ông Hoàng viết: “Vậy thủ phạm chính ở đâu? Đáng lưu ý nhất là sự tha hóa quyền lực. Đó là nguyên nhân chính yếu gây nên mọi hư hỏng”. Vâng, sự tha hóa quyền lực. Nhưng ở đâu ra sự tha hóa đó nếu không phải từ nền chuyên chính vô sản theo CNML, từ chế độ độc tài đảng trị.

Khám bệnh xong ông Hoàng bốc thuốc để chữa trị nhằm giúp Đảng trở nên trong sạch, vững mạnh. Trong phần đầu của bài viết, ông nêu ra: “Đổi mới mạnh mẽ công tác cán bộ theo hướng phải tranh cử gắn với mở rộng quyền đề cử của các tổ chức chính trị –  xã hội và tổ chức xã hội, cũng như quyền ứng cử của các cá nhân….Đối với cán bộ lãnh đạo, cán bộ qua bầu cử, là vậy. Còn đối với cán bộ chuyên môn thì phải thông qua thi cử công khai và công bằng… Việc xử lý nghiêm minh các vụ tiêu cực là hết sức cần thiết, nhất định không được bỏ qua vụ nào, dù phải động chạm đến bất kỳ ai. Mọi sự bao che hoặc dung túng cho “quan tham” đều là con đường dẫn đến sụp đổ chế độ. … Cho nên phải tập trung nhiều nhất cho việc ngăn chặn đầu vào, giải quyết từ gốc các điều kiện và tác nhân sinh ra tiêu cực, đồng thời xử lý một cách kiên quyết, không dung túng, không khoan nhượng, không thỏa hiệp các vụ tiêu cực đã xảy ra, minh bạch tất cả thông tin cho nhân dân biết để lấy lại lòng tin…. Trong nhiều trường hợp, việc minh bạch thông tin còn công hiệu hơn kỷ luật, vì cái xấu không còn nơi ẩn nấp “.

Tiếp theo, trong kỳ hai ông tổng kết lại trong 5 nhóm giải pháp quan trọng, chủ yếu: “Kiểm soát quyền lực; tự do tư tưởng, tự do ngôn luận và minh bạch thông tin; đổi mới cơ chế quản lý; cải cách bộ máy và đổi mới công tác cán bộ; xử lý nghiêm minh các vụ tiêu cực.”, trong đó kiểm soát quyền lực được cho là then chốt.

Ngoài việc kiểm soát quyền lực, các giải pháp khác không có gì mới một cách đột xuất mà đa số ý cũng gần giống với các điều trong nghị quyết của Đảng, đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến mức nhàm chán. Liệu những giải pháp như vậy có thực hiện được không, ai thực hiện trong khi gốc rễ sinh ra mọi thảm họa vẫn còn đó, trong khi môi trường nuôi dưỡng thảm họa vẫn còn đó. Giải pháp được nêu ra, mới nghe qua thì thấy hay, thực hiện được thì rất tốt, nhưng khốn nổi không thể thực hiện được, không có ai thực hiện, chỉ nói cho vui lỗ tai mà thôi. Vì sao vậy. Vì điều kiện cần và đủ để thực hiện chưa có. Ông Hoàng nhấn mạnh việc kiểm soát quyền lực, thì biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay là thực hiện chế độ tam quyền phân lập. Hỏi Đảng có dám thực hiện không. Ông xui Đảng kiểm soát quyền lực thì khác gì lên rừng xui lũ khỉ đừng trèo cây, xui hổ báo, sư tử đừng ăn thịt các động vật hèn yếu. Ông Hoàng nêu tự do tư tưởng, tự do ngôn luận và minh bạch thông tin, thì từ trước đến nay Đảng vẫn cho hô các khẩu hiệu đó nhưng có thực hiện đâu. Ông Hoàng đã vì lòng tốt mà bốc cho Đảng một thang thuốc nhưng xem ra không chữa được bệnh từ gan ruột vì ông chỉ mới biết được những triệu chứng bên ngoài.

Ngày 13/10, trang Ba Sàm đăng bài của Lê Xuân Hòa: “Thưa ông Vũ Ngọc Hoàng, vấn đề là phải Tam quyền phân lập”. Ông Hòa phân tích mọi nguyên nhân của thoái hóa biến chất bắt nguồn từ điều 4 của Hiến pháp, tạo nên một thế lực “vừa đá bóng, vừa thổi còi, một mình một chợ”. Và để khắc phục thì phải xây dựng một thể chế đa nguyên với Tam quyền phân lập.

Ônh Hoàng cũng nhắc đến: “Cần sớm nghiên cứu kinh nghiệm kiểm soát quyền lực của các mô hình phân quyền ở các nước tiên tiến giữa ba nhánh quyền lực (mà lâu nay ta gọi họ là tam quyền phân lập) nhằm kiểm soát chéo và điều chỉnh lẫn nhau, chống lạm quyền”. Liệu Tổng bí thư và Bộ chính trị có mấy người nghe theo lời khuyên trên đây.

GS.Nguyễn Đình Cống


Theo tôi, để Đảng trở nên trong sạch, vẫn giữ được vai trò thì phải có những thay đổi căn bản về nhận thức và tổ chức, tóm tắt trong một số điếm sau:

1- Chuyển đổi từ một đảng làm cách mạng thành một đảng chính trị, viết lại điều lệ.

2- Từ bỏ con đường XHCN, từ bỏ CNML mà đi theo con đường Xã hội dân chủ, kèm theo là đổi tên đảng.

3- Từ bỏ quan điểm Đảng lãnh đạo toàn diện, bỏ điều 4 Hiến pháp, từ bỏ chế độ đảng trị.

4- Tổ chức lại bộ máy, bỏ hết các tổ chức của đảng bao trùm lên các cơ quan chính quyền địa phương và cơ quan chuyên môn của Chính phủ.

5- Chấp nhận một chế độ đa nguyên chính trị.

Đối với một số cán bộ và đảng viên, khi họ còn tin cậy và trông chờ vào đường lối hiện tại của Đảng, thì những đề nghị vừa nêu cũng chỉ là một thang thuốc không thể nuốt mà thôi. Thuốc này quá đắng. Nhưng nó là phương thuốc cho những người có lương tri, có tâm huyết tham khảo để chữa được bệnh nan y. Nếu như không có những chuyển biến cơ bản thì con đường đang đợi chờ là sự sụp đổ toàn diện, lúc đó chẳng còn phương thuốc nào cứu được.

Nguyễn Đình Cống

Vì sao đảng càng ngày càng suy thoái toàn diện ?

Có một bí thư tỉnh ủy Triệu Tài Vinh nữa ở Cần Thơ !

Cả họ Bí thư thành ủy thành phố Cần Thơ Trần Quốc Trung làm quan

Bí thư thành ủy Thành phố Cần Thơ Trần Quốc Trung có rất nhiều người thân đang nắm giữ những chức vụ lãnh đạo quan trọng ở nhiều cơ quan ban ngành của thành phố Cần Thơ. Việc bổ nhiệm những người thân trong gia đình bí thư Trung có biểu hiện bất bình thường, những trường hợp bổ nhiệm người thân của gia đình ông Trung đều diễn ra vào thời gian ông Trần quốc Trung đang giữ chức Trưởng Ban tổ chức Thành ủy, Phó bí thư và Bí thư Thành ủy Cần Thơ

Ông Trần Quốc Trung - Bí thư thành ủy thành phố Cần Thơ
CẢ HỌ “LÀM QUAN” Ở CẦN THƠ.
Gần đây dư luận quần chúng đang xôn xao về trường hợp Bí thư thành ủy Thành phố Cần Thơ Trần Quốc Trung có rất nhiều người thân đang nắm giữ những chức vụ lãnh đạo quan trọng ở nhiều cơ quan ban ngành của thành phố Cần Thơ. Đặc biệt việc bổ nhiệm những người thân trong gia đình bí thư Trung có biểu hiện bất bình thường. Những trường hợp bổ nhiệm người thân của gia đình ông Trung đều diễn ra vào thời gian ông Trần quốc Trung đang giữ chức Trưởng Ban tổ chức Thành ủy, Phó bí thư và Bí thư Thành ủy Cần Thơ. Bản thân ông Trung là con trai của nguyên chủ tịch thành phố Cần Thơ và là con rể của nguyên bí thư Thành uỷ Cần Thơ.

Cụ thể bà Trần Thị Hằng(1969),vợ ông Trung được bổ nhiệm Phó giám đốc Bảo hiểm xã hội thành phố từ 1.6 2016. Điều bất thường ở đây là bà Hằng được bổ nhiệm làm phó giám đốc thứ tư trong khi đó theo quy định Bảo hiểm xã hội thành phố chỉ có 3 phó giám đốc.

Em gái Trần Xuân Mai(1969) hiện là Giám đốc Sở lao động thương binh xã hội thành phố. Đang công tác ở Ban văn hóa xã hội, Hội đồng nhân dân thành phố, phẩm chất năng lực bình thường, chưa thật sự tiêu biểu, thiếu kinh nghiệm thực tế vậy mà đùng một cái tháng 9 năm 2016 bà Mai được bổ nhiệm làm Giám đốc sở và bà cũng không phải là Thành ủy viên( mà trước đó Giám đốc sở Lao động thương binh và xã hội là Thành ủy viên)

Em trai Trần Việt Trường(1971) hiện là Ủy viên Ban thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy.(Anh trai là Bí thư Thành ủy em là Ủy viên ban thường vụ thành ủy thì các trường hợp cần biểu quyết liệu có còn khách quan?)

Em trai Trần Quốc Vũ(1974) giữ chức Phó Bí thư quận ủy Bình Thủy

Em vợ Trần Hải Long(1984) là Phó bí thư Thành đoàn Cần Thơ. Em con chú ruột Trần Ngọc Bích hiện là Ủy viên Ủy ban kiểm tra thành ủy Cần Thơ. Ngoài ra còn một số chức danh lãnh đạo khác là anh em người thân của bí thư Thành ủy Trần Quốc Trung.

Việc điều động bổ nhiệm cán bộ không đủ điều kiện tiêu chuẩn, phẩm chất năng lực, chưa thật sự tiêu biểu, thiếu kinh nghiệm thực tế là người thân trong gia đình đang gây bức xúc trong dư luận. Trong phiên họp Chính phủ thường kỳ tháng chín vừa qua công tác cán bộ là một trong những vấn đề trọng tâm được Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đặc biệt lưu ý. Thủ tướng nhấn mạnh: ”Cần chấn chỉnh ở tất cả các khâu tuyển chọn, sử dụng,bổ nhiệm. Chúng ta thi tuyển để tìm người tài chứ không phải tìm người nhà, đừng để nhiệm kỳ này tai tiếng về cán bộ.”

Ông Đặng Thuần Phong Phó chủ nhiệm Ủy ban về các vấn đề xã hội của Quốc hội đã nhận định không thể cài cắm con em rồi nói đúng quy trình. Có quy trình đúng mà đưa những con người vào vị trí sai không đáp ứng được yêu cầu nguyện vọng của nhân dân thì không đảm bảo công bằng xã hội.

Thanh Tòng
* Bài của tác giả gửi đến TTHN

14 tháng 10, 2016

Cô Vợ Dâm Đãng Full HD | Phim Tình Cảm Việt Nam Hay Mới

Ở đời, ai cũng thích được người khác nể trọng mình ?

ĐẤT NƯỚC CỦA NHỮNG HƯ DANH

Nguyễn Kim Môn Tôi không hiểu câu chuyện này có đúng không nhưng tôi có nghe thấy người nói: Hitler nói rằng: các ngươi sẽ chết vì những tấm huy chương của ta.
Nghe có vẻ như hư cấu nhưng cũng có một phần có lý. 

 Tại đất nước Bắc Triều Tiên ( Nhiều quá phải đeo cả dưới quần)

Tại đất nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam



Ở Việt Nam, họ tranh giành nhau những tấm huy chương, những danh hiệu. Ông Hồ Xuân Mãn khi đã gần về với thiên cổ thì bị tước danh hiệu anh hùng vì khai man những thành tích của mình. Ông Mãn không chết vì danh hiệu đó nhưng ông Mãn sẽ sống nốt quãng đời còn lại trong sự nhục nhã. Có thể người đời sẽ tha thứ cho ông, họ sẽ không nhắc đến chuyện của ông. Nhưng nếu ông đi đâu đó, ông thấy một ai đó nhắc đến chuyện phong anh hùng cho một ai là ông lại thấy nhục. Chắc chắn ông phải lánh xa chỗ họ đang nói chuyện đó. 

Trước kia, khi còn chiến tranh trong quân đội rất ít tướng. Giờ thời bình rồi. Vậy mà họ phong tướng nhiều như lợn con. Ấy thế mà tướng Phùng Quang Thanh còn nói:

- Không phong tướng, anh em tâm tư.

Tướng không một ngày ra trận, tướng ngồi bàn giấy. Chả biết liệu họ có phong tướng ca hát, tướng gẩy đàn nữa không?

Tướng ca hát thì chưa biết, nhưng tá ca hát , hề , hài thì nhiều, vài ví dụ :
Thượng tá Tự Long - hài
Thiếu tá Thanh Thúy ; Ca sĩ, diễn viên

Đại tá Quốc Trượng : Chèo

Thượng tá Quang Tèo : hài

Thượng tá Nguyễn Ngọc Thư, diễn viên điện ảnh

Đại tá Đỗ Minh Hằng Diễn viên 
 Trung tá Huệ Đàn ( Nguyễn Văn Đàn)
Thượng tá Phạm Cường : Diễn viên




Ngành công an cũng vậy. Tướng đầy đường, tá thì la liệt. Trước đây chỉ ở cấp bộ mới có tướng. Giờ cấp tỉnh cũng sinh tướng. Tá thì giờ ra cả đường để đuổi mấy bà bán rau, mấy anh xe thồ.

Tóm lại lạm phát tăng đến mấy trăm phần trăm so với trước năm 1975.

Trong ngành nghệ thuật thì họ sáng tạo ra đủ loại danh hiệu: nghệ sĩ ưu tú, nghệ sĩ nhân dân. Làm cho các nghệ sĩ cũng choáng váng vì danh hiệu.

Khoa học và giáo dục thì vô số giáo sư tiến sĩ. Nhưng những phát minh khoa học thì chả thấy đâu. Khi đến chơi nhà các vị này thấy danh hiệu treo đầy tường. 


Thậm chí tôi còn nghe có câu chuyện này: Ông bố thì thích treo những huân huy chương trong phòng khách. Còn cậu con trai thì không muốn và bảo bố mang về phòng bố mẹ để treo. Thế là hai bố con cãi nhau. Bố nói: treo đó ai xem. Con nói: bố muốn bạn bố xem thì khi nào bạn bố đến thì bố đưa họ vào xem rồi ra ngoài phòng khách nói chuyện cũng được. Vậy là bố bảo con hỗn, con nói bố lẩm cẩm.

Danh hiệu đảng viên thì đủ cấp. Vì tôi không phải là đảng viên nên thống kê không biết có chính xác không. Nhưng một khi đã có danh hiệu 30, 40, 50, 60...năm tuổi đảng thì chắc cũng phải có 10 năm, 20 năm tuổi đảng chứ. Nếu treo tất cả trong phòng khách thì..... eo ôi, buồn cười thật.

Nhiều cụ già lọ mọ, thân xác gầy còm những khi đi đâu treo huân huy chương đầy trước ngực. Nói dại miệng chứ các cụ đi không khéo có khi ngã gãy xương cũng vì đeo huân huy chương.

Hư danh, hão danh cho đến chết. Trước khi về với thiên cổ người sống cũng phải nêu cho hết những danh hiệu của người quá cố.

Cái văn hoá này bắt nguồn từ đâu không biết??


12 tháng 10, 2016

Nguyên nhân và giải pháp chống suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống:

Lắng nghe dân và đảng viên không chức quyền nói về suy thoái

 TuanVietNam : Lâu nay, việc xây dựng Đảng và Nhà nước chủ yếu thực hiện theo hướng “tự mình”. Tự phê bình và phê bình, tự chỉnh đốn, tự đổi mới, tự kiểm tra, tự thanh tra, tự xử lý… Có cấp trên chỉ đạo cấp dưới, nhưng vẫn là trong hệ thống, cũng có nghĩa là vẫn “tự mình”. Chỉ có “tự mình” cũng còn có nghĩa là quyền lực chưa được Nhân dân kiểm soát. 
LTS-Hội nghị lần thứ 4 Ban chấp hành TƯ Đảng khóa 12 đang nhóm họp. Phát biểu khai mạc hội nghị, đề cập nội dung xây dựng, chỉnh đốn Đảng, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh: Hội nghị lần này cần thảo luận, ra Nghị quyết về "Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" trong nội bộ". Đây là vấn đề hệ trọng, vừa cơ bản, vừa cấp bách.
Nhân dịp này, Tuần Việt Nam trân trọng giới thiệu bài viết của ông Vũ Ngọc Hoàng. Mời đọc giả cùng theo dõi và thảo luận.
TS. Vũ Ngọc Hoàng,nguyên phó ban văn hóa tư tưởng Trung Ương
Không thể phủ nhận những việc đã làm được trong công tác xây dựng Đảng. Nhưng cũng phải nói rằng, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống của cán bộ đảng viên thời gian qua có xu hướng tăng lên, xấu hơn, mặc dù nhiệm kỳ nào Trung ương cũng đều có những chủ trương về xây dựng Đảng.
Từ chỗ có một số đảng viên suy thoái rồi đến một bộ phận, và sau đó là một bộ phận không nhỏ, và trong bộ phận không nhỏ ấy có cán bộ cao cấp. Trong các Nghị quyết của Đảng đã chính thức nhìn nhận tình hình như vậy. Đó là sự nhận định đúng, dù chưa nói hết mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Sau Đại hội XII đến nay, Tổng Bí thư và tập thể Bộ Chính trị (tôi nói tập thể) đã có nhiều cố gắng đáng ghi nhận trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng, “lợi ích nhóm”. Tuy nhiên, tình hình sẽ chuyển biến ra sao thì cần phải có thời gian để có thể nhận được câu trả lời chính xác.
Hãy lắng nghe nhân dân và đảng viên không có chức quyền nói về sự suy thoái trong Đảng thì sẽ rõ. Bao nhiêu vụ việc tiêu cực, tham nhũng như vậy nhưng tổ chức Đảng không phát hiện được qua sinh hoạt Đảng, mà là do nhân dân, báo chí phát hiện và nói lên. Qua các lần kiểm điểm thường xuyên và kiểm điểm chuyên đề hầu hết đều đánh giá là đảng viên đủ tư cách và hoàn thành tốt hoặc xuất sắc nhiệm vụ, còn tổ chức Đảng thì trong sạch vững mạnh. Bản thân tình hình ấy cũng đã nói lên sự suy thoái.
Về tư tưởng chính trị, điều đáng nói nhất là lòng tin của nhân dân và nhiều cán bộ, đảng viên đối với các cơ quan lãnh đạo của Đảng và Nhà nước đã suy giảm. Đó là một thực tế! Dù ta không muốn vậy, hoặc không muốn nói thế, thì nó vẫn cứ là một thực tế khách quan. Không thể né tránh. Phải nhìn thẳng vào sự thật, đối diện với nó, hiểu nó đến cùng, để từ đó tìm cho ra cách giải quyết hiệu quả nhất. Đó là trách nhiệm, là bản lĩnh, là cách tiếp cận khoa học. Với tình hình của ta như hiện tại, thì đối mặt với sự thật, nói rõ sự thật cũng là giải pháp. Và là giải pháp đầu tiên. Từ đó mà tìm các giải pháp tiếp theo. Còn né tránh nó, che giấu nó, thì tổ chức Đảng sẽ suy yếu.
Công tác cán bộ thì chạy chọt quá nhiều. Ảnh minh họa.
Trong chính trị chân chính (chứ không phải mị dân), khi có lòng tin bền vững của nhân dân là có tất cả. Khi lòng tin không còn thì sẽ mất tất cả. Lòng tin của nhân dân là nền tảng chính trị quan trọng nhất của một chế độ, một chính quyền. Làm hỏng nền tảng ấy thì chông chênh, và nếu không sớm khắc phục, để ngày càng trầm trọng hơn thì trước sau gì cũng sụp đổ. Không thể khác! Không có cái gì thay thế được. Bạo lực càng không phải là giải pháp đối với nhân dân. Thậm chí nó còn là thứ độc hại, làm cho nền tảng chính trị ngày càng thêm rạn nứt và dẫn đến đổ vỡ hoàn toàn.
Vì sao mà lòng tin giảm sút? 
Đừng bao giờ suy nghĩ là tại nhân dân không tốt, không chịu tin lãnh đạo. Nghĩ như thế là nghĩ ngược. “Tiên trách kỷ” là kinh nghiệm và lời khuyên từ cha ông. Lý do đầu tiên, quan trọng nhất, mang tính quyết định, làm cho lòng tin giảm mạnh là sự hư hỏng đạo đức của cán bộ.
Nói cách khác, chính sự suy thoái về đạo đức lối sống là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến suy thoái về tư tưởng chính trị. Lòng tin không tự nhiên mà có, cũng không phải bất biến. Khi đạo đức của nhiều cán bộ suy đồi thì người ta không tin vào sự chân chính của tổ chức và từ đó mà dẫn đến không tin vào mục tiêu và con đường của tổ chức ấy.
Nếu để quá nhiều cán bộ đảng viên suy thoái nghiêm trọng về đạo đức thì tổ chức Đảng không còn nguyên bản chất, mà đã thay đổi rồi. Diễn đạt khác, nếu khắc phục được suy thoái về đạo đức của cán bộ thì tự nhiên sẽ cơ bản khắc phục được suy thoái về niềm tin, và cũng có nghĩa là khắc phục cơ bản về suy thoái tư tưởng chính trị. Còn bộ phận không nhỏ cán bộ suy thoái kia thì chính họ đã rời bỏ lý tưởng chân chính rồi, tha hóa về đạo đức rồi, cũng có người sẽ tỉnh ngộ, hối lỗi và phục thiện, nhưng rất ít, chỉ là cá biệt.
Đạo đức là lõi của văn hóa, mà văn hóa là nền tảng của xã hội nói chung, trong đó có chính trị. Văn hóa nhất định phải là nền tảng của chính trị (chân chính), chứ không phải ngược lại. “Chính trị là thống thoái, chính trị quy định văn hóa” là một luận điểm rất sai lầm, phản khoa học. Tất nhiên lòng tin không phải chỉ có đạo đức, nhưng đạo đức là cái nền, là cái đầu tiên. Chính đạo đức mới thể hiện sự chân chính của con người và tổ chức. Còn đương nhiên là không chỉ thế, mà còn trí tuệ và năng lực của cán bộ nữa, mới tạo được niềm tin đầy đủ và bền vững, nhưng trước tiên phải là đạo đức. Đạo đức là cái gốc.
Bản thân lý luận và công tác lý luận của chúng ta còn quá nhiều lạc hậu và yếu kém. Đó cũng là một nguyên nhân làm mất lòng tin. Các nghị quyết của Đảng đã chỉ ra sự lạc hậu và yếu kém này, dù chưa nói hết. Khoa học liên quan đến phương pháp luận đã nhiều chục năm không theo kịp một thế giới biến đổi nhanh chóng theo hướng phi tuyến tính. Lý luận mà nhiều vấn đề không lý, không luận, áp đặt một chiều, không thảo luận, tranh luận đầy đủ, không có phản biện, không tiếp cận đa chiều, đa nguồn mà chủ yếu là đơn tuyến, một nguồn, theo kiểu độc quyền chân lý, làm cho đội ngũ trí thức và tập thể Đảng phải thụ động.
Vài chục năm nay lý luận luôn bị mang tiếng là bảo thủ, giáo điều. Mà nghĩ cũng không phải oan. Hoặc ít ra, họ đã nói đúng trên một phần đáng kể hệ thống lý luận của chúng ta. Không ít vấn đề còn mập mờ, chưa rõ cơ sở khoa học, thậm chí chắp vá, mâu thuẫn nhau, xa thực tế, không có sức thuyết phục. Công tác lý luận với phương pháp tiếp cận chưa khoa học, không bám chắc thực tiễn, cũng tức là đã rời xa nguồn gốc, cơ sở sản sinh ra nó, vì vậy mà ít sức sống; nặng minh họa, ít phản biện và tư duy độc lập, lẫn lộn giữa khoa học và chính trị.
Nhiều trí thức nói là khoa học đã bị chính trị hóa. Không cãi lại họ được đâu. Công tác tư tưởng nói chung còn một chiều, mang tính áp đặt, ai phản biện, nói khác dễ bị quy chụp là “mất quan điểm lập trường”, là “chệch hướng”, thậm chí còn đẩy về phía đối lập.
Với phương pháp tư tưởng như vậy đã tự mình cô lập với thế giới sôi động và chặn đứng con đường tiếp cận chân lý khách quan. Đối với khoa học tự nhiên, có thể một người, một mình ngồi trong phòng thí nghiệm, miệt mài làm việc và tìm ra chân lý. Còn đối với khoa học xã hội thì sự đối thoại, tranh luận bình đẳng chính là con đường tiếp cận chân lý. Không như thế tức là tự mình đã chặn đứng con đường đi đến chân lý khách quan. Có những việc nói một đường trên thực tế lại làm một nẻo, nói duy vật biện chứng nhưng lại nghĩ và làm theo kiểu duy tâm siêu hình.
Một lý do nữa làm mất lòng tin là năng lực lãnh đạo, quản lý còn rất nhiều bất cập so với yêu cầu, không giải quyết nổi các vấn đề của cuộc sống đặt ra, để đất nước bị tụt hậu trên nhiều mặt và thế lực “bành trướng” nước ngoài lấn ép. Khi để đất nước tụt hậu và đạo đức suy đồi thì quá khứ vinh quang ngày hôm trước cũng giảm dần ý nghĩa. Từ đó, cái vốn văn hóa được xây nên bằng máu xương của hàng triệu Đảng viên và Nhân dân trước đây - làm nền tảng cho hôm nay đang bị cạn dần.
Nhiều vụ việc giải quyết thiếu minh bạch, ít ra là thiếu minh bạch về thông tin, làm cho nhân dân nghi ngờ. Nghi ngờ có tham nhũng, hối lộ, “lợi ích nhóm”, dung túng và bao che cho nhau, kể cả nghi ngờ về chính trị nữa (trong quan hệ với láng giềng).
Bao nhiêu vụ việc tiêu cực, tham nhũng như vậy nhưng tổ chức Đảng không phát hiện được qua sinh hoạt Đảng. Ảnh minh họa


Sự thật là có nhiều vụ việc chưa minh bạch. Thất thoát nhiều chục ngàn tỷ trong các vụ việc và tại các tập đoàn kinh tế nhà nước, các ngân hàng đã xảy ra như thế nào, vì sao, nó đi đâu, ai chịu trách nhiệm? Chuyện ép nông dân để lấy đất cho đại gia xây biệt thự, dân “khiếu kiện đông người” thì bị “trấn áp”, có tiêu cực gì trong đó? có “lợi ích nhóm” không? trách nhiệm thuộc ai? công tác cán bộ thì chạy chọt quá nhiều, kể cả chạy luôn vào đại hội (thậm chí lên được chức to), bị đồng tiền và các mối quan hệ không lành mạnh chi phối… Từ đó, người ta đặt câu hỏi không biết chính quyền có còn là của đại đa số nhân dân không?
Rồi chuyện cá chết, biển bị ô nhiễm nặng bởi chất thải công nghiệp đã nửa năm rồi vẫn chưa thấy xử lý trách nhiệm ai? Rồi chuyện hàng trăm xí nghiệp bị đập phá, thủ phạm là ai? xử lý thế nào?....
Không ít việc chúng ta cho là thế lực thù địch chống phá. Chẳng phải họ “tài giỏi” vậy đâu, đừng vô tình nâng cao vai trò của họ. Rồi chuyện “tham nhũng quyền lực”, chạy chức chạy quyền, ai cũng thấy nhưng chẳng cơ quan nào đưa ra giải pháp ngăn chặn, trong khi đó vẫn còn lặp lại câu hỏi chứng cứ đâu, ai chạy và chạy ai?... Đã có bao nhiêu cuộc lợi dụng đầu tư dự án và lợi dụng cổ phần hóa, mua bán doanh nghiệp để chia chác ngân sách và tài sản của nhà nước?
Còn nhiều chuyện nữa, vẫn mập mờ, không thấy rõ trách nhiệm thuộc về ai và lối ra ở đâu. Sở dĩ cán bộ, đảng viên và nhân dân nghi ngờ là có lý do chứ, và họ có quyền chứ, sao lại không? Không thể cấm mọi người nghi ngờ, càng không được quy chụp là “phản động”, cách ấy là cách tự mình đối lập lại với nhân dân – những con người mà lòng tin của họ là nền tảng chính trị của quốc gia.
Còn sự suy thoái về đạo đức (cả lối sống) của cán bộ? Đạo đức xã hội nói chung cũng là môi trường sống đối với cán bộ. Vì vậy, khi đạo đức xã hội suy đồi thì nó cũng tác động tiêu cực trở lại đối với đạo đức cán bộ. Nhưng không vì thế mà đổ lỗi cho xã hội, lẩn tránh trách nhiệm khi cho rằng: đạo đức cán bộ suy thoái là do đạo đức xã hội suy đồi. Nói thế là nói ngược, ngụy biện, biến thứ yếu thành chủ yếu, làm lẫn lộn giữa nguyên nhân và kết quả.
Trong mối quan hệ giữa đạo đức xã hội và đạo đức cán bộ thì đạo đức xã hội là hệ quả của đạo đức cán bộ. Khi đạo đức cán bộ suy thoái thì đó là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến đạo đức xã hội suy đồi. Như trong một “gia đình”, có đứa con hư hỏng thì đó là sự hư hỏng của một đứa con, còn nếu bố mẹ hư hỏng thì cả nhà sẽ hư hỏng theo, mất cả thế hệ nối tiếp. Các triều đại phong kiến Việt Nam, khi nào triều đình tha hóa thì bên ngoài xã hội đạo đức suy đồi, loạn lạc và giặc giã nổi lên. “Thượng bất chính, hạ tất loạn” – câu ấy người xưa đã tổng kết.
Sự suy đồi đạo đức xã hội nói chung ở nước ta đang có nhiều biểu hiện rất đa dạng, phức tạp và nghiêm trọng. Trong đó, đáng lưu ý bậc nhất là: tham nhũng, “lợi ích nhóm”; hối lộ, chạy án, chạy chức, chạy tội; giả dối và gian lận; bất chấp pháp luật; bạo lực và giết người…
Tình hình trên có một phần do sự tác động tiêu cực từ mặt trái của cơ chế thị trường. Tuy nhiên, không thể đổ lỗi cho cơ chế ấy, bởi nó là thế, luôn có hai mặt: mặt tích cực là chủ yếu, sự lựa chọn kinh tế thị trường là đúng đắn, đồng thời có mặt trái, tiêu cực, là mặt thứ yếu. Nói mặt trái mặt phải chẳng qua chỉ là cách nói, còn thực ra mọi thứ đều có  mặt này và mặt kia hợp lại mà thành. Nó không thể khác. Cũng là dễ hiểu, hầu hết các vấn đề của đời sống xã hội đều có hai mặt như vậy, ngay cả thuốc chữa bệnh cũng có tác dụng phụ. 
Nhiệm vụ và năng lực của những người lãnh đạo, quản lý là phải biết phát huy mặt tốt và hạn chế ngăn ngừa tác động của mặt xấu. Đất nước cần lãnh đạo là cần như vậy! Nhiều nước họ còn Kinh tế thị trường đầy đủ hơn ta, thời gian dài hơn ta, nhưng mặt trái của kinh tế thị trường không làm tha hóa như vậy?
Mặt trái của cơ chế thị trường có tác động xấu đối với đạo đức xã hội, nhưng nó không phải là thủ phạm chính. Vậy thủ phạm chính ở đâu? Đáng lưu ý nhất là sự tha hóa quyền lực. Đó là nguyên nhân chính yếu gây nên mọi hư hỏng. Tôi dùng từ tha hóa quyền lực là nói gọn, nói tắt, còn nói rõ hơn thì đó là sự tha hóa của những con người được sử dụng quyền lực, là sự lộng quyền vì lợi ích cá nhân, những người được giao quyền lực không sử dụng đúng mục đích để bảo vệ và phục vụ nhân dân, kiến tạo và quản trị quốc gia phát triển, mà ngược lại coi đó là phương tiện phục vụ mục đích cá nhân, chà đạp công lý, ức hiếp mọi người và gian lận thu vén.
Quyền lực là công cụ rất hữu hiệu để tập hợp lực lượng nhằm xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, nếu như nó được trao đúng cho những người có đủ nhân cách tốt. Mặt khác, nó luôn làm tha hóa những người sử dụng quyền lực, nếu họ không đủ nhân cách và quyền lực không được kiểm soát. Chức quyền càng lớn hoặc sử dụng càng lâu thì nguy cơ tha hóa càng nhiều. Sự tha hóa quyền lực đến một mức độ trầm trọng thì nhà nước thay đổi bản chất, không còn là nhà nước của dân nữa, Đảng cũng sẽ thay đổi bản chất – không còn là Đảng chân chính, và rạn vỡ như một quy luật tự nhiên. Bài học này đã được thực tế chứng minh hồi đầu thập niên 90 của thế kỷ trước tại Đông Âu và Liên Xô cũ.



không thỏa hiệp các vụ tiêu cực đã xảy ra, minh bạch tất cả thông tin cho nhân dân biết để lấy lại lòng tin. Ảnh minh họa
Đổi mới mạnh mẽ công tác cán bộ theo hướng phải tranh cử gắn với mở rộng quyền đề cử của các tổ chức chính trị - xã hội và tổ chức xã hội, cũng như quyền ứng cử của các cá nhân. Không có tranh cử thì cơ chế ấy sẽ dẫn đến tha hóa đội ngũ cán bộ, giống như muôn loài khi tách khỏi “chọn lọc tự nhiên”. 
Trong điều kiện một Đảng thì tất nhiên là khó hơn. Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không làm được. Và nhất thiết phải làm. Trong khi một Đảng lãnh đạo thì Đảng ấy nhất thiết phải giương cao ngọn cờ dân chủ, tổ chức Đảng chủ yếu là lãnh đạo, thuyết phục về tiêu chuẩn cán bộ, hạn chế tối đa việc giới thiệu nhân sự cụ thể, chỉ tổ chức hiệp thương giới thiệu một số ít trường hợp để làm chủ chốt với các phương án khác nhau không có quân “xanh” quân “đỏ”; khắc phục tối đa tình trạng “một mình một sân”, “Đảng cử dân bầu”, đồng thời phát huy cao nhất vai trò tự chủ của các đoàn thể chính trị xã hội và các hội trong việc chọn người ra tham gia tranh cử. Đó cũng là nói về vai trò của xã hội dân sự lành mạnh.
Đối với cán bộ lãnh đạo, cán bộ qua bầu cử, là vậy. Còn đối với cán bộ chuyên môn thì phải thông qua thi cử công khai và công bằng. Giảm mạnh bộ máy và nâng lương cao lên cho cán bộ, không để cán bộ sống chủ yếu bằng các nguồn “thu nhập khác” như hiện nay. [Xin hãy đừng nói với tôi rằng không có ngân sách lấy gì mà nâng lương ? Chẳng qua chỉ là thay đổi cách quản trị quốc gia].
Việc xử lý nghiêm minh các vụ tiêu cực là hết sức cần thiết, nhất định không được bỏ qua vụ nào, dù phải động chạm đến bất kỳ ai. Mọi sự bao che hoặc dung túng cho “quan tham” đều là con đường dẫn đến sụp đổ chế độ. Tập thể các Ban Chấp hành và những đảng viên chân chính không được thụ động, thả tay, thừa nhận bất lực, mà phải kiên cường và chủ động tham gia cuộc chiến chống tham nhũng, “lợi ích nhóm” - ủng hộ mạnh mẽ những việc làm đúng, nhất là trong việc chống “lợi ích nhóm” và chống bảo thủ (thúc đẩy đổi mới) của Tổng Bí thư và tập thể Bộ Chính trị, Ban Bí thư trong cuộc chiến này.
Trong số các nhóm giải pháp, việc xử lý các vụ tiêu cực viết sau không có ý rằng nó ít quan trọng, mà vì nó chủ yếu là giải quyết hậu quả, giải quyết cái đã xảy ra rồi, vẫn rất quan trọng, nếu xử lý nghiêm sẽ có tác dụng răn đe. Nhưng dù sao thì nó vẫn không phải là cách trực tiếp ngăn chặn từ đầu. Nếu chúng ta chỉ tập trung công sức cho việc xử lý cái đã xảy ra, thì đề phòng trong khi giải quyết được vài ba vụ, có thể đã phát sinh thêm năm bảy vụ mới, tổng số tồn đọng vẫn cứ không giảm, mà có thể nhiều hơn. Cho nên phải tập trung nhiều nhất cho việc ngăn chặn đầu vào, giải quyết từ gốc cái điều kiện và tác nhân sinh ra tiêu cực, đồng thời xử lý một cách kiên quyết, không dung túng, không khoan nhượng, không thỏa hiệp các vụ tiêu cực đã xảy ra, minh bạch tất cả thông tin cho nhân dân biết để lấy lại lòng tin.
Trong nhiều trường hợp, việc minh bạch thông tin còn công hiệu hơn kỷ luật, vì cái xấu không còn nơi ẩn nấp. Nếu không minh bạch thông tin, cứ để mập mờ, thì mọi người sẽ nghi ngờ tất cả, người tốt và liêm khiết cũng bằng nhau với người xấu và tham nhũng, không còn ai tốt cả, vậy thì nhân dân biết tin vào đâu.
(Còn nữa)
Hà Nội 10/2016
TS. Vũ Ngọc Hoàng


11 tháng 10, 2016

Chuyện ít biết về Bùi Giáng: ​Nhà thơ quỷ quái

Bùi Giáng nghịch ngợm một cách quỷ quái cả ngoài đời lẫn trong thi ca. Ông cũng là nhà thơ thuộc hạng chưởng môn nhân thượng thừa của trường phái... thơ nói lái.
Bùi Giáng
Bùi Giáng có nhiều năm tháng ở trong nhà chùa, ăn chay. Ngày đôi mươi mới cưới vợ, ông đã chẳng từng nhắc nhở (hay ép buộc) vợ mình cùng ăn chay là gì? Duy chỉ có món rượu thì với ông hình như không phải là đồ chay.
Sinh thời, Bùi Giáng yêu quý và kính trọng hai nhà chân tu là thượng tọa Thích Minh Châu và sư cô Phùng Khánh. Nhà thơ gọi thượng tọa là “phương trượng”, gọi bà Phùng Khánh là “mẫu thân tuyệt vời ni cô”. Với hai vị này, ông rất nhún nhường, tỏ ra một lòng tôn kính. Với ông, hai vị chân tu này là những con người thể hiện Phật tính nhập thế và nhập thể. Ông học tập Phật tính từ hai vị ấy. Phật tính ông cao cường đến nỗi khi bị phụ nữ đuổi đi ông cũng không giận, không sợ hãi. Cái đức vô sân, vô úy thể hiện một cách lộng lẫy vậy thay:
Bây giờ em đuổi anh đi.
Anh: - Ồ vâng ạ, anh đi từ từ.
Nói chuyện với phụ nữ, bị họ giễu cợt, Bùi Giáng cũng không hề giận. Ông còn hứng chí cười theo họ, tán thưởng lời họ hỏi:
- Ông tên là Gioáng phải không;
Quoảng Noam - Đòa Noẽng chánh tông tộc Buồi?
Nói xong, bèn phá ra cười.
Còn tôi hứng chí cũng cười reo theo.
Tuy nhiên ông rất tinh nghịch. Có người tán tỉnh ông, khen tựa tập thơ Ngàn thu rớt hột nghe rất thơ mộng, rất đìu hiu, thậm chí biểu lộ tâm thức cô đơn đến tận cùng, rằng có gì xót xa hơn những câu thơ tình lãng mạn như giọt nước ngàn thu rơi từng hạt xuống cuộc đời? Bùi Giáng thản nhiên ngồi cười ruồi, không thèm nói. Đợi cho người ta khen đã lỗ tai, Bùi Giáng mới nói... thiệt: “Cái chi mà ông khen hung rứa? Ngôn ngữ Quảng Nam không có nghìn mà chỉ có ngàn; không có hạt mà chỉ có hột. Hồi nớ tôi đi giữ dê. Cứt dê nó ỉa ra từng hột, từng hột cứng ngắt, rơi rụng đây đó mà hắn cứ ỉa hoài nên tập thơ có tựa là Ngàn thu rớt hột”!
Thơ nói lái
Người Quảng Nam là những người giàu tính hài hước, trào phúng. Cũng như những loại hình hài hước dân gian phổ biến xưa (và nay), cái hài hước dân gian Quảng Nam thường xoay quanh cái sex trong cách nói lái. Không hiểu việc nói lái ấy dẫn người đọc đi đến những “bờ cõi” nào nhưng phải công nhận ông Bùi Giáng đã đắc thủ được một cách thâm hậu kỹ năng giỡn cợt, hài hước bằng lối nói lái của người Quảng Nam.
Trong bốn tập thơ in trước năm 1964, có hai tập mang cái tựa... khá nhạy cảm là Lá hoa cồn và Ngàn thu rớt hột. Có người thắc mắc hỏi “Lá hoa cồn là gì, thưa anh?”. Ông trả lời với cái giọng điềm nhiên, nghiêm nghị nhất “Lá hoa cồn là...” rồi không nói gì nữa. Hóa ra là ông... nói lái về cái chuyện phụ nữ miền quê ngồi đi tiểu trên cỏ!
Trong câu thơ sau đây, Bùi Giáng hóm hỉnh nói lái khá kỹ về chuyện sex:
Gọi người bỏ lách lau thôn,
Kêu người bứt cỏ lìa cồn cổ kim.
Ngày xưa, nông thôn chưa có cầu tiêu riêng cho từng nhà, chưa hề có khái niệm “đi toilet”. Người có nhu cầu bài tiết thường tìm ra những cánh đồng vắng vẻ hay vạt rừng nào đó. Người Quảng Nam gọi chuyện bài tiết ấy là “đi đồng”. Thơ Bùi Giáng cũng đề cập đến những thói quen sinh hoạt dân dã như vậy. Bài thơ Tưới nước kể chuyện ông... tiểu tiện vào một gốc cây bên đường:
Cây này được tưới hôm qua,
Hôm nay tưới nữa qua loa đỡ buồn.
Bàn chân em bước ngoài đường.
Bụi lem luốc lấm, môi hường cứ xinh.
Tươi vui chẳng biết bực mình,
Lại đây anh tưới càng xinh em càng..
.
Ông lớn lên gần khu vực đền tháp Mỹ Sơn. Hình ảnh các Apsara - biểu tượng của nhan sắc và hai vật tổ Linga, Yoni phồn thực phương Đông vốn đã rất quen thuộc với ông. Trong thơ, ông gọi bộ phận sinh dục nữ Yoni là “cái nhu mì” - cái mềm mại và dễ thương nhất. Thơ ông có nhiều câu ca ngợi “cái nhu mì” ấy.
Đường đi lót đá êm đềm,
Cậy em thủng thẳng dịu mềm em đi.
Mai sau còn một tí gì
Ấy là khu vực nhu mì của em.
... Dịu dàng tiếng nói từ ly,
Của em vô tận nhu mì của em.
Hở hang em rất dịu mềm,
Hồng hoang thâm tạ tuyết rèm phôi pha.
Bùi Giáng định nghĩa cái nhu mì ấy là biểu tượng, thậm chí là bản thể của Tuyệt đối. Ông viết hai câu thơ, một câu hỏi, một câu trả lời mang tính khẳng định cứng như cục sắt:
- Tuy nhiên, Tuyệt đối là gì?
- Từ trong tinh thể nhu mì mọc ra...
Cứ theo Bùi Giáng, lịch sử có giỏi bao nhiêu cũng không thể cắt nghĩa được cái... nhu mì ấy của người phụ nữ. Thơ Bùi Giáng có tham vọng kể lể về cái nhu mì cao cả ấy:
Anh sẽ suốt đầu đuôi anh kể lể,
Rằng sử xanh không tả được cái dịu mềm.
Là mềm dịu của riêng em kỳ bí,
Cái vô ngần nhu thuận đó của em.
Bởi quý trọng cái nhu mì nên Bùi Giáng thường không muốn cho phụ nữ đi bộ nhiều và đi mau vì không có lợi:
Em đi bên ấy chân tròn khép,
Hai ống mỏi mòn bẹp mộng mơ.
Vũ Đức Sao Biển
Thanh Niên