25 tháng 9, 2016

Đọc rồi suy ngẫm


Vài hình ảnh về sân vận động Ninh Bình


Dân Trí :Được đầu tư xây dựng hoành tráng phục vụ Sea Games 22, nơi đây cũng từng là “chảo lửa” bậc nhất Việt Nam tại giải V-League. Tuy nhiên, sau khi đội bóng đá giải thế, hai năm qua sân vận động Ninh Bình bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm.

Nằm ngay giữa trung tâm thành phố Ninh Bình, sân vận động Ninh Bình (hay Sân vận động Tràng An) được đầu tư xây dựng hàng trăm tỷ đồng để phục vụ cho Sea Games 22 năm 2003. Sân có sức chứa 22.000 chỗ ngồi với khán đài A có mái che, nhiều hàng ghế hiện đại.
Ngoài sân bóng đá, tại đây còn có đường pitch phục vụ điền kinh, sân nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ, nhà điều hành… một công trình thể thao vô cùng hoành tráng, từng là niềm tự hào của người dân đất cố đô.

Sau khi CLB Bóng đá giải thể, Sân vận động Ninh Bình bỏ hoang đến nay.


Nhiều năm không sử dụng, cỏ trên sân mọc um tùm...

...Trở nên nham nhở do cỏ được thu gom đốt không đúng nơi.
Dù đã được nhổ bớt nhưng vẫn còn những cây dại cao ngang người.


Những hàng ghế sau thời gian không được sử dụng bụi bẩn bám đầy, trở nên hư nát.

Phế thải vật liệu xây dựng, vỏ bia vứt lỏng chỏng trong sân

Rào ngăn cách trên khán đài bị hoen rỉ, hư hỏng.

Thái Bá





Theo dòng thời sự

ĐỌC RỒI SUY NGẪM - biểu diễn võ thuật

TTO – Trong lúc đang tác nghiệp vụ tài xế taxi nhảy cầu Nhật Tân tử vong, nhà báo Trần Quang Thế (báoTuổi trẻ) bị một nhóm người, trong đó có cán bộ của Đội cảnh sát hình sự Công an huyện Đông Anh, lao vào hành hung.
Nhà báo Quang Thế (áo trắng) bị hành hung khi đang tác nghiệp trên cầu Nhật Tân – Ảnh: M.C.
Chiều 23-9, Thượng tá Phạm Nam Thắng, Đội trưởng Đội CSHS Công an huyện Đông Anh (Hà Nội), đã trực tiếp đến làm việc với Văn phòng đại diện báo Tuổi trẻ tại Hà Nội. Tại đây, Thượng tá Thắng thừa nhận cán bộ chiến sĩ của đơn vị đã có “thái độ không đúng” và cho biết “đây là những cán bộ trẻ, có thể do bị áp lực vì lúc đang làm ở hiện trường rất đông người hiếu kỳ tụ tập xem nên hành xử không đúng”.
Ông Thắng cho rằng đây là sự việc rất đáng tiếc và ông thay mặt đơn vị xin lỗi báo Tuổi trẻ và xin lỗi cá nhân nhà báo Trần Quang Thế.
Ông Thắng cho biết thêm lãnh đạo Công an huyện đã yêu cầu những người liên quan làm tường trình và sẽ có hình thức kiểm điểm xử lý đối với những người tham gia hành hung nhà báo Quang Thế.
Trước đó, vào sáng cùng ngày, khi tiếp nhận thông tin phản ánh của bạn đọc và sự chỉ đạo của cơ quan, nhà báo Quang Thế đến khu vực cầu Nhật Tân tìm hiểu vụ việc một tài xế taxi tử vong bên dưới chân cầu.
Khi đến nơi, anh Thế không thấy có biển thông báo cấm chụp ảnh, ghi hình, lực lượng chức năng cũng không căng dây bảo vệ hiện trường. Rất nhiều người dân hiếu kỳ đứng trên cầu tìm hiểu, dùng điện thoại quay phim, chụp ảnh vụ việc.
Nhà báo Quang Thế (áo trắng) bị hành hung khi đang tác nghiệp trên cầu Nhật Tân – Ảnh: M.C.
Nhà báo Quang Thế cho biết khi anh đưa máy ảnh ra chụp ảnh thì có một chiến sĩ công an mặc cảnh phục ra nói không được chụp. Anh Thế đã trình giấy tờ liên quan chứng minh mình đang đi tác nghiệp. Sau đó anh Thế đi ra cách xa hiện trường khoảng 30m và chụp ảnh thì bị một nhóm người, trong đó có cán bộ chiến sĩ Đội CSHS Công an Đông Anh mặc thường phục lao vào cản trở và hành hung.
Anh Quang Thế cho biết mình bị đánh chảy máu mồm, bị đấm vào đầu gây choáng váng. Rất nhiều người dân, đồng nghiệp các báo có mặt ở hiện trường đã chụp ảnh, ghi hình việc Quang Thế bị hành hung.
Sau khi vụ việc xảy ra anh Thế đã đến Công an xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh (địa bàn xảy ra vụ việc) để làm đơn trình báo toàn bộ việc mình bị hành hung khi đang tác nghiệp.

"Tưởng là dân nên mới đánh" !!!!
LS.Lê Văn Luân :
Công an đánh vỡ mồm nhà báo của báo Tuổi trẻ, may mà có người chụp lại được hình không lại chối bay chối biến, kiểu có video clip quay lại cảnh anh CSGT tung chưởng giữa đường đối với hai tên đi ngược chiều mà rồi bảo “tôi có đá đâu”.
Ở Kiến Thụỵ, Hải Phòng vừa mới đây thì hai CSGT mặc thường phục còn bẻ tay, bóp cổ và chửi vào mặt một người lớn tuổi đáng tuổi bố mình là mày với tao, dù ông không vi phạm gì.
Hay chuyện công an đánh 2 nhà báo ở dự án Ecopark rồi bảo “tưởng là dân nên mới đánh”.
Người ta cũng còn chưa quên và hết phẫn nộ vụ 5 công an dùng nhục hình làm chết người ở trụ sở. Rồi chuyện CSGT thuê côn đồ đánh chết người vi phạm.
Loạn là từ những kẻ mặc cảnh phục, nhưng chỉ dùng nắm đấm, dùi cui và thực thi vô pháp thế này chứ từ đâu nữa. Vì dân không có quyền, mà chỉ những kẻ có quyền mới có thể làm loạn được xã hội.


NHÀ BÁO THÌ KHÁC CHÓ GÌ DÂN
25/09/2016 at 09:25 · Filed under Uncategorized
Đinh Tấn Lực
“…Hôm qua các nhà báo ở Hà Nội bị ăn đòn của các ‘chiến sĩ’ cảnh sát hình sự. Ngay lập tức các đồng nghiệp của nạn nhân đã lên tiếng bảo vệ. Cũng ngay sau đó lãnh đạo của các tay côn đồ này đã đến xin lỗi, nài nỉ phóng viên đừng đưa lên báo. Sau đó là lời hứa của ông trưởng ty cảnh sát thủ đô, sẽ ‘xử lý nghiêm’.
Bênh vực đồng nghiệp dĩ nhiên cần thiết. Vừa bảo đảm an toàn về sau cho chính mỗi người làm báo, và lớn hơn là để bảo vệ quyền tự do thông tin. Nhưng, khi những nhà báo bị ăn đòn trào máu miệng thì họ có nhớ đến những vụ dân oan, người biểu tình bị đánh đập dã man? Họ có nhớ đến nhiệm vụ đưa tin của mình? Họ có nhớ mình đã ngoan ngoãn tự tránh xa những đám đông biểu tình, ngoan ngoãn vâng lời ‘cơ quan’ để thậm chí một dòng trên facebook cá nhân cũng không dám viết?
Vẫn có những nhà báo bức xúc với thời cuộc, chọn facebook để viết những điều họ không thể đưa lên trang báo nơi đang trả lương cho mình. Nhưng các nhà báo đi ‘khuyên nhủ’ người khác phải luồn lách cho ‘khôn ngoan’ thì nhiều hơn hẳn…
… Sẽ không có gì khác nếu họ không tự đấu tranh với bạo quyền, với chính mình” (Bao Trung Nguyen)
#cahanhhungnhabao #baotrungnguyen



24 tháng 9, 2016

Chuyện chữ nghĩa : Đĩ và Điếm
Chu Mộng Long – Nhân nói chuyện về phát ngôn của anh Nguyễn Xuân Bang: Giáo dục Việt Nam đang là một con điếm, anh Nguyễn Phượng chê trách về cách so sánh không chuẩn, mang định kiến về cái nghề bán trôn nuôi miệng vĩ đại của phụ nữ.
Hiển nhiên, nếu so sánh ấy xúc phạm đến thân phận của nhiều người thì phải xin lỗi. Liệu cách làm tiền của giáo dục: mở ngành, mở trường, mở chỉ tiêu và thu tiền loạn xạ bất chấp chất lượng, nhu cầu xã hội và công ăn việc làm của người học có giống cách làm tiền của gái bán thân nuôi miệng không?
Bây giờ, nếu tra cứu kĩ về ngôn từ, tất cả chúng ta đang có một sự nhầm lẫn rất lâu và rất lớn, vì đã đồng nhất 2 từ khác nhau: ĐĨ và ĐIẾM.
1) ĐĨ là từ thuần Nôm. Nghĩa gốc là cái tam giác của mẹ chúng ta. Sau theo phép hoán dụ, thường được gọi cho người con gái. Đứa bé gái trong gia đình nông dân được gọi là Cái Đĩ, và người mẹ nó được gọi là Mẹ Đĩ. (Giống như con trai thì được gọi là Thằng Cu, và ông bố nó được gọi là Bố Cu)
Ở miền Trung, nhà lá mái có cái ô tam giác ở đầu 2 chái được gọi là KHU ĐĨ.
                                                              Nhà lá mái với cái khu đĩ
Đĩ trung tính, không hề mang nghĩa xấu, cũng không mang nghĩa mỉa mai, khinh miệt. Chẳng nhẽ dân gian phản cội nguồn đến mức khinh bỉ cái sinh ra mình và đang ở trên đầu mình? Thậm chí, trong dân gian, có khi Đĩ còn được dùng với nghĩa Đẹp: người con gái biết làm đẹp gọi là Gái đĩ, đôi mắt đa tình gọi là đôi mắt đĩ. Trường hợp này ĐĨ đồng nghĩa với ĐẸP. Người quê Quảng Trị nói: O ni mần đĩ chi tề là khen cái cô này đẹp dữ hè!
Do từ Đĩ nghĩa gốc là cái tam giác nên những cô gái dùng cái tam giác của mình nuôi thân gọi là LÀM ĐĨ, tức nghề mãi dâm. Nghề này có từ thời thượng cổ, có thể xếp vào nghề cổ truyền, có làng nghề hẳn hoi. Theo Engels, nghề này xuất hiện từ thời kì phụ quyền, khi đàn ông xem đàn bà chỉ là đối tượng tình dục.
Nếu đối chiếu với từ Hán, thì Gái ĐĨ tương đương với KĨ NỮ. Kĩ nữ là người con gái tài sắc sống nhờ chuyện trăng hoa. KĨ VIỆN xuất hiện khi nghề đĩ và làng nghề đĩ được đô thị hóa và được đào tạo bài bản “vành ngoài bảy chữ vành trong tám nghề” (Nguyễn Du), giống như HỌC VIỆN bây giờ vậy, he he. Nước Tề cường thịnh và làm bá chủ thời Đông Chu là nhờ kế sách của Quản Trọng biến nghề này thành ngành kinh tế mũi nhọn. Xét đến cùng, Đĩ hay Kĩ nữ không phải là ĐIẾM. Vì nó là Cái Đẹp, Cái của Quý, Cái Yêu: Chúa giấu vua yêu một cái này! (Hồ Xuân Hương).
2) ĐIẾM là từ gốc Hán rành rành. ĐIẾM (玷) nghĩa gốc là ngọc có tì, vết. Phàm cái gì khuyết điểm đều gọi là Điếm. Sau Điếm thường dùng mang nghĩa là lừa đảo. ĐIẾM NHỤC ( 玷): làm điều ô bẩn thanh danh.
Do định kiến giáo điều phong kiến, từ ngữ hoàn toàn bị lệch lạc trong quá trình sử dụng, nên mới có chuyện đồng nhất Đĩ và Điếm.
Vậy ra anh Nguyễn Xuân Bang dùng từ Điếm rất chuẩn: cách làm tiền của giáo dục hiện nay làm ô bẩn thanh danh nghề giáo, không hề xúc phạm ai ạ!
Từ nay, khi đã hiểu rõ ngôn từ, mong mọi người dùng cho chuẩn, giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt ạ. Ha ha…

Bàn luận về thơ Tố Hữu ngày nay vẫn có hai luồng ý kiến trái chiều và cũng có quan điểm trung dung. Những người nặng lòng “nhớ rừng” thì ngẩn ngơ luyến tiếc thơ Tố Hữu một thời vang bóng. Đến bây giờ những cụ những bác “hổ nhớ rừng” thi thoảng bất giác bật ra đôi câu “lẩy thơ” Tố Hữu, như một quán tính.
Nhà thơ Tố Hữu
Những người chán ngán thơ Tố Hữu thì ngẫu hứng “nhại thơ” ông ta. Hoặc mượn thơ Tố Hữu làm chuyện tiếu lâm.

Uống rượu đố nhau:
Đố: Tố Hữu làm công tác gì ở chiến khu Việt Bắc ?
Đáp: làm nghề tài xế cho Bác, đây chính Tố Hữu khai:

“Bác bảo đi, là đi
Bác bảo thắng, là thắng” (Phanh)
(Sáng tháng Năm, 5/1951, tập Việt Bắc)

Tôi nghĩ hai câu trên không phải thơ, chỉ là câu nói thường, ngắt nhịp 2 hàng kiểu đối ngẫu.

Một giáo viên toán yêu thơ phản bác đoạn thơ sau của Tố Hữu:

“Mà nói vậy trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho Thơ và phần để Em yêu”
(Bài ca Xuân 61).

Phần Thơ của Tố Hữu đều đã dành cho Đảng tất cả rồi (tuyên truyền chủ trương đường lối đảng). Vậy là, trái tim TH chia 3 thì dành hơn 2 phần cho Đảng, còn 1 phần bé nhất lép nhất cho em. Thế là phân chia ăn gian nhá ! Nhìn chung, tứ thơ này thực là vớ vẩn, yêu Đảng, yêu thơ, yêu em thực tế tồn tại độc lập, song song, mắc mớ gì mà phải chia 3. Chia ba nghĩa là chẳng trung thành với ai cả. Vậy mà khoe “trái tim anh rất chân thật” ! Xạo đến thế là cùng !

Sau Hiệp định Paris, Tố Hữu viết:

“Việt Nam ơi, máu và hoa ấy
Có đủ mai sau, thắm những ngày?”
(bài Việt Nam Máu và Hoa, 28/1/1973, tập thơ Máu và Hoa, 1977)

Gần đây các lãnh tụ đăng đàn hội nghị có mốt đứng ngập lút trong hoa.

Dân gian nhại thơ đề 4 bức ảnh sau đây tràn trên mạng xã hội:

“Máu ở chiến trường, Hoa ở đây”:

GS toán học Văn Như Cương hiệu trưởng một trường THPT tư thục Hà Nội kể chuyện tiếu lâm về thơ Tố Hữu: “Chân lí là cái gì”.

Năm 1966 một đoàn trí thức sắp đi Maxcơva làm nghiên cứu sinh. Trước khi đi chúng tôi được nghe đ/c Tố Hữu giảng bài huấn thị. Khuyên nhủ chúng tôi về sinh hoạt ở nước bạn, đ/c nói đến vấn đề “váy ngắn”,“chân dài”. Đ/c bảo: “các bạn cứ việc nhìn chân đầm, nhưng đừng quên chân lí”, hội trường xôn xao tán thưởng câu chơi chữ rất hay. Anh bạn ngồi bên tôi bỗng nói: “Nhìn chân đầm thì làm sao quên chân lí được, đơn giản là vì chân lí chỉ nằm trên chân đầm có một đoạn ngắn thôi mà”. Hắn nói khá to mọi người ngồi xung quanh cười ầm lên tán thưởng. Tôi nói khẽ với hắn: “Cái định nghĩa của cậu về chân lí quá hay, nhưng chính Tố Hữu đã nói như thế rồi. Đ/c nói trong bài thơ ‘Hãy nhớ lấy lời tôi’ ca ngợi Nguyễn Văn Trỗi, đây nhé: Có những phút làm nên lịch sử / Có cái chết hóa thành bất tử /Có những lời hơn mọi bài ca / Có con người như chân lí sinh ra… Đấy, con người từ “chân lí” sinh ra thì chân lí là cái gì nếu không phải là cái cậu vừa nói ?”.

Lẩy thơ và nhại thơ là hai thái độ trái ngược nhau. Lẩy thơ là kính trọng, nhại thơ là khinh bỉ.

Những người trung dung muốn khách quan nhìn nhận Tố Hữu, cố vượt qua cảm tính yêu ghét, băn khoăn rằng dù sao Tố Hữu cũng là một tài năng thơ thực sự kia mà. Có lẽ nào công chúng văn học cả một thời đều ngu dốt hàm hồ ?!

Giới nghiên cứu cũng chần chừ khi đánh giá “công- tội” Tố Hữu, đắn đo tỷ lệ chừng bao nhiêu thì vừa phải. Công bảy tội ba hay công ba tội bảy, hay là tỷ lệ khác nữa ?

Tôi cũng ngạc nhiên, cả một thời những nhà nghiên cứu văn học uyên bác thơ văn đông tây kim cổ mà không nhận ra rằng thơ Tố Hữu chỉ là văn ghép vần tuyên truyền cổ động, thiếu hẳn chất thơ. Ngay từ 1955, thi sĩ Hoàng Cầm và một số thi sĩ trong và ngoài quân đội đã phê phán thẳng thừng rằng thơ Tố Hữu không phải là thơ. Sau đó Tố Hữu điên tiết tìm cớ trả thù những người phê bình, lồng ghép họ vào vụ Nhân văn- Giai phẩm. Đòn đau nhớ đời, còn ai dám phê thơ Tố nữa. Hồi ấy lứa chúng tôi còn nhỏ, sau này nghiên cứu văn học chưa tới bến bờ. Giá hồi ấy sành sỏi như các bậc thầy thì chúng tôi cũng chẳng dám nói, có viết ra cũng chẳng ai đăng. Bây giờ chúng tôi đem 5 tiêu chí thơ trữ tình của nhân loại áp vào thơ Tố Hữu thì thấy quả thực thơ ông ta chỉ còn vài ba phần trăm gọi là thơ.

Cân nhắc tỷ lệ ba/bảy hay bảy/ba là nói nôm na dễ hiểu thôi, nghệ thuật chỉ định tính, làm sao mà định lượng được. Quan trọng nhất với thi ca là cái dư vị, cái hậu vân vương cuối cùng. Ngọt thanh hay lợm giọng mới là kết quả cơ bản nhất.

VÌ SAO THƠ TỐ HỮU MỘT THỜI LÔI CUỐN BẠN ĐỌC ?

Tập thơ “Từ ấy” đưa chàng trai Nguyễn Kim Thành Tố Hữu vào đời. Các giáo trình văn học đều xếp tập thơ TỪ ẤY vào giai đoạn 1930-1945, bất chấp rằng giai đoạn này hầu như không ai biết thơ Tố Hữu. Công trình THI NHÂN VIỆT NAM của nhà văn Hoài Thanh không hề điểm qua một dòng thơ Từ ấy, chẳng phải vì ghét mà vì chưa từng nghe ai đọc hay nói tới thơ Tố Hữu. Đến khi Sự biến Tháng Tám xảy ra, cái tên Tố Hữu mới gắn liền với bài thơ “Huế tháng Tám” và thơ Từ Ấy được tán phát trong vùng kháng chiến. Sau 1954 thơ Tố Hữu mới ào ạt xuất bản và bá chiếm toàn bộ hệ thống thông tin đại chúng và trường học.

Phương pháp dựa hơi lịch sử và truyền thống

Sau 1954, Bộ máy tuyên truyền, đài báo độc quyền nhà nước khởi động mở chiến dịch tuyên truyền nhen nhóm tinh thần “đấu tranh thống nhất đất nước”, trường kỳ và công phu phủ sóng trên toàn miền Bắc.
Truyền thống 4000 lịch sử Việt Nam được miêu tả thiên về chống ngoại xâm đã giúp cảm hứng cho Tố Hữu viết thơ kiểu “tát nước theo mưa”.


Văn chương dân gian được chú trọng, ngoài quán tính còn là thấm nhuần tinh thần khoa học Tây phương. Đừng tưởng luận điểm “giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc” là quan điểm “độc đáo” của Đảng như các bác thợ lý luận tuyên truyền nghệ thuật thường rao giảng, thậm chí Đảng còn ra nghị quyết “giữ gìn bản sắc” (!) Thực ra sáng tác kết hợp hiện đại và truyền thống là tư duy nghệ thuật phương Tây. Từ thời phong kiến các cụ đã dựa vào thất ngôn cổ thi kết hợp lục bát dân tộc làm ra thể song thất lục bát tuyệt vời. Lớp thi sĩ tân học đầu tiên đã Việt hóa thơ thất ngôn cổ thi thành THƠ MỚI tám chữ (đôi khi xen bảy chữ). THƠ MỚi uyển chuyển dễ nghe dễ thuộc hơn hẳn so với cổ thi. Người làm thơ cũng thoải mái diễn đạt tâm tư cảm xúc hơn xưa.

Tố Hữu biết tận dụng ca dao dân ca nói về những bà mẹ nông dân, viết ra những “Bà bủ, Bầm ơi, Phá đường, Bà má Hậu giang, Mẹ Suốt, chị Trần Thị Lý…” rặt một giọng ca tụng công lao cho kháng chiến. Ông ta chưa bao giờ thấu hiểu tâm tình và thân phận của bà mẹ và phụ nữ, ông ta chỉ ca tụng mặt ích lợi mà các bà các chị đóng góp mà thôi.

Nghệ thuật là một dòng chảy liên tục, bất kỳ tác phẩm bình thường nào cũng sinh ra từ một suối nguồn. Nghệ thuật không thể đến từ một hành tinh xa lạ. Thơ Tố Hữu cũng không ngoại lệ. Chính trào lưu văn học lãng mạn và hiện thực phê phán 1930-45 đã lỡ sinh ra đứa con “nghịch tử” tên là TỪ ẤY. Nhưng đứa con ấy cố ý nhận xằng cha mẹ đẻ. Nó hát “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ/ Mặt trời chân lý chói qua tim”. “Mặt trời” ấy là chủ nghĩa Mác Lê nin. Ý Tố Hữu nói là chủ nghĩa Mác- Lê sinh ra thơ ông, ông chẳng hề mang ơn nền thơ dân tộc mang nặng đẻ đau.

Thực ra thơ Tố Hữu sinh ra từ đây. Trào lưu văn chương lãng mạn và hiện thực bừng nở giai đoạn 1930-45 với hàng trăm cây bút tài hoa tạo nên một CHỦ NGHĨA NHÂN VĂN VIỆT NAM MỚI dưới ảnh hưởng chủ nghĩa nhân văn phương Tây. Đó là giai đoạn văn học trăm hoa đua nở và ngát hương. Ảnh hưởng của chủ nghĩa nhân văn mới (humanisme) đã bồi dưỡng và đẩy mạnh chủ nghĩa nhân văn truyền thống dân tộc Việt vượt lên một bước dài lịch sử.

Hàng ngũ thi nhân Việt Nam mới có cả trăm nhà được tập hợp trong công trình “Thi Nhân Việt Nam” của nhà văn Hoài Thanh nhưng vắng mặt Tố Hữu vì ông ta chưa xuất đầu lộ diện trên văn đàn công khai.

“Lòng nhân ái Tố Hữu” ví như cốc sữa pha vào xô nước lã. Trong cuộc thảo luận về tập thơ “Việt Bắc” của Tố Hữu năm 1955, một thi sĩ nhận xét thẳng tưng (Hoàng Cầm nhận xét: "Bài ‘Ta đi tới’ giống như một vại nước to, đầy tràn, pha loãng một màu sữa. Loãng quá). Đó là nguyên nhân trực tiếp kích hoạt cơn- điên- quyền- lực mang tên Tố Hữu. Và ông ta ra tay tàn sát phong trào dân chủ Nhân văn Giai phẩm với khẩu hiệu bảo vệ Đảng…

Phương pháp hớt tay trên

Những thân phận con người bé nhỏ, nghèo hèn được văn nghệ sĩ đương thời phát hiện, mô tả bằng nghệ thuật đã làm cơ sở cho Tố Hữu túm lấy mà hớt tay trên. Những cô gái lầu xanh như Tuyết được miêu tả với lòng xót xa thông cảm thực sự trong “Đời mưa gió” (tiểu thuyết Khái Hưng & Nhất Linh), “Nguyệt cầm”,“Lời kỹ nữ” (Xuân Diệu). Những phóng sự “thằng ở con sen” của Vũ Trọng Phụng, Tôi kéo xe (Tam Lang), phóng sự “Việc làng” của Ngô Tất Tố, truyện ngắn Nguyễn Công Hoa, những văn sĩ trí thức nông dân đang “Sống mòn” và cố nông lưu manh hóa Chí Phèo của Nam Cao v.v… Bên cạnh tinh thần nhân văn chủ nghĩa phương Tây, sáng tác 1930-45 cũng noi theo cả truyền thống cổ thi “Những điều trông thấy” (Sở kiến hành, Đỗ Phủ, Nguyễn Du).

Các văn nghệ sĩ 1930-45 phát hiện và miêu tả con người “bé nhỏ” theo xu hướng nghiên cứu thân phận xã hội trong văn học phương Tây thế kỷ 19. Họ cố gắng phơi bày, chia sẻ, chưa vội tùy tiện nêu ra một giải pháp.

Tố Hữu ranh ma chơi bài hớt tay trên. Anh ta tả cô gái điếm sông Hương không có tên, không có thân phận (phiếm chỉ). Tố Hữu đã dựa cái tên nhân vật là “cô Tuyết” (hàm ý trong sạch) của tiểu thuyết “Đời mưa gió” (Nhất Linh, Khái Hưng) và hô to lời hứa sẽ giải phóng tất cả, “Ngày mai em sẽ từ trong tới ngoài/ Thơm như hương nhụy hoa lài/ sạch như nước suối ban mai giữa rừng”.

Thân phận những em bé, cô bé đi ở cho nhà giàu xuất hiện trong các sáng tác của những nhà văn đích thực Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan, Nam Cao…Tố Hữu chụp lấy một em bé đặt cho cái tên là “Phước” trong bài thơ “Đi đi em” (Rứa là hết ngày mai em đi mãi/ còn mong chi ngày trở lại Phước ơi…Nuôi đi em cho đến lớn đến già/ mầm hận ấy trong lồng xương ống máu/ để thêm nóng mai kia hồn chiến đấu/ mà hôm nay anh đã nhóm trong lòng”.

Ngôn ngữ dân gian ngày nay bật ra khi thất vọng:“Thôi rồi Lượm ơi”.
Bài thơ “Lượm” của Tố Hữu kể chuyện em bé tên Lượm (hư cấu) đi liên lạc đưa thư bị lính Pháp bắn chết. (Bỗng tôi nhớ trên mạng gần đây lan truyền lời một số nhân chứng ở quê hương Đất Đỏ, Bà Rịa kể rằng em bé Võ Thị Sáu khoảng 15 tuổi có vấn đề tâm thần và rất nghịch ngợm, ưa đi lang thang, bị ai đó xui ném lựu đạn giữa chợ giết Cai tổng Tòng một viên chức địa phương. Báo chí nói “trận đánh” đã giết được Cai tổng Tòng tay sai của Pháp. Kỳ thực, ông cai tổng Tòng chỉ bị thương vẫn sống tới những năm 80 mới qua đời, chỉ chết oan một số phụ nữ đi chợ). Chưa nói những người du kích cộng sản nhẫn tâm lợi dụng em bé ngây thơ xui em vào chỗ chết. Thật khó tin rằng những em bé ngày xưa đã có “lý tưởng cách mạng” và tự nguyện hi sinh cho lý tưởng. Tiểu thuyết “Những người khốn khổ” của thi hào Victor Hugo có nhân vật thiếu niên độc đáo là bé Gavroche hi sinh vì cách mạng Pháp trên chiến lũy Paris. Nhà văn kể rằng bé Gavroch bụi đời hay bị cảnh sát kéo tai hoặc bắt bỏ vào đồn vài bữa. Điều đó giải thích dễ hiểu vì sao bé Gvroche tham gia khởi nghĩa, vì em nhìn thấy khởi nghĩa chống lại cảnh sát. Tố Hữu tinh khôn chộp ngay hình ảnh em bé Pháp và tân trang thành em bé Việt Nam mang tên “Lượm”. Tuy vậy nhà thơ “đạo văn” khá vụng về. Bạn đọc có thể so sánh hai nhân vật sẽ thấy rõ điều đó.

“Sáng tạo” nghệ thuật kiểu như Tố Hữu thì dễ quá !
Ăn theo và ăn tất, đó là phương pháp sáng tác ma lanh láu cá của Tố Hữu khi bước vào làng thơ giai đoạn 1930-45.
Người Việt nhân ái, truyền thống nghìn xưa. Đọc thơ Tố Hữu hồi ấy người ta động lòng trắc ẩn, bùi tai với những vần thơ gieo điêu luyện và nhịp nhàng bằng trắc mang tính duy cảm.

Thủ pháp lời hứa Mác- Lê

Lời hứa tào lao là miếng võ tuyệt chiêu của lý tưởng Marx Lê (vùng lên, liên hiệp lại thì giai cấp VS sẽ giành được tất cả, nếu có mất thì chỉ mất xiềng xích). Lời hứa chứa đầy bạo lực nguy hiểm ai ngờ sau đó đã và sẽ còn tàn phá tất cả. Nguy hiểm thay cho nền văn minh nhân loại nhiều thế kỷ tích luỹ có thể sụp đổ vì một “lời hứa duy ý chí” của Marx. Lịch sử nhân loại đến cuối thế kỷ 2o đã chứng minh lời hứa Các Mác và Lê Nin là Lời Hứa Cuội.


SỰ LỤI TÀN VÔ PHƯƠNG NÍU GIỮ

Thơ Tố Hữu sau 1975 ngắc ngoải thêm 10 năm nữa mới rã rời. Vì sao ?

Trong lòng đa số nhân dân Việt Nam, niềm tin thiên đường XHCN lụi tàn rơi lả tả từng ngày.

Mặt trái CNXH lộ ra. Lãnh đạo lúng túng như là vỡ trận. Hai cuộc chiến tranh biên giới lộ rõ đường lối đối ngoại của Đảng yếu kém và sai lầm tự bao giờ, chót đâm lao phải theo lao ! Đường lối xây dựng đất nước sai lầm kinh khủng, vu vơ, quờ quạng. Đói khát thiếu thốn và bất công tham nhũng bắt đầu lên ngôi.

Sư phản bội trắng trợn của Trung cộng 1979 là một cú sốc chính trị mạnh. Chiến tranh biên giới phía Bắc và Tây Nam và tình trạng suy sụp kinh tế xã hội buộc Đảng vội họp đại hội VI. Liên Xô đang đổi màu tốc độ nhanh và thay máu ê kip lãnh đạo. Giọt nước tràn ly là “bức tường Berlin ô nhục” và Liên Xô tan rã.

Trong bối cảnh bi thảm đó, thơ Tố Hữu hóa ra trơ trẽn. Sự giả dối của những tuyên ngôn xã hội chủ nghĩa bị phơi ra giữa trời, mặt trong lật trái ra mặt ngoài.

Dù sao thơ Tố Hữu một thời cũng biểu hiện niềm lạc quan và niềm tin, cảm hứng lớn bao trùm, mặc dù nó mơ hồ, trừu tượng như ảo vọng. Thơ Tố Hữu trải dài qua các tập Việt Bắc, Gió lộng, Ra trận, Máu và Hoa là những liều thuốc doping cho tinh thần công chúng trong chiến tranh 1954-1975.


THỬ NHÌN HỌC VẤN NHÀ THƠ VÀ GIÀN LÃNH ĐẠO ĐẦU ĐÀN

Ngày nay nhìn vào bằng cấp (chỉ số học vấn) của lớp trí thức hiện thời, rất khó biết thực hư ra sao.

Tuy nhiên, ngược dòng lịch sử non 100 năm trước thì không ai nghi ngờ bằng cấp học vị của các trí thức thời ấy.

Một ngày nào đó, ta thử nhìn vào trình độ học vấn của Tố Hữu đồng thời nhìn luôn cả đội ngũ lãnh đạo thời ấy, ta chẳng khỏi giật mình, ngơ ngác ra.

Bằng cấp học vấn có thể cho thấy nhiều điều bất ngờ. Nhìn lại tình trạng trí thức đầu thế kỷ 20 đến những năm Ba mươi và thấy ngỡ ngàng.

Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh là lớp trí thức ưu tú bản lề phong kiến chuyển sang hiện đại. Hai cụ là hai đại diện ưu tú nhất (cùng với các vị Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp, Lương Văn Can, Nguyễn Thượng Hiền…). Tuy nhiên về sau cụ Phan Chu Trinh vượt hẳn lên với học thuyết cách mạng đúng đắn nhất.

Một điều bất ngờ nhận ra quá muộn: Lớp trí thức hạng Nhất thong thả thận trọng nghiên cứu xã hội VIệt Nam, chưa vội vạch ra con đường “kách mệnh”. Họ chỉ chú tâm vào xây dựng một nền chính trị mới và nền văn hoá mới với mục tiêu DÂN CHỦ, lộ trình tranh đấu lâu dài chắc chắn cho nền ĐỘC LẬP của nước VIỆT NAM. Trong khi đó, Lớp trí thức hạng Nhì lại hăng hái sôi sục “kách mệnh” vô sản. Nghịch lý thời đại chăng ? Hóa ra, đến thế kỷ 21 mới thấy, lớp trí thức hạng Nhất vẫn xứng là hạng Nhất, đỉnh cao tiêu biểu là ngọn cờ Phan Châu Trinh. Vậy là nền tri thức của nhân loại không có nghịch lý nếu ta nhìn xuyên suốt một trăm năm qua. TRI THỨC vẫn là CHÂN LÝ.

Lúc ấy, Việt Nam đã có đến hàng trăm trí thức Tây học như luật gia, kỹ sư, bác sĩ, tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân (một số đã tham gia chính quyền Nam triều, còn lại là trí thức hoạt động tự do). Lớp này xin gọi là lớp trí thức hạng Nhất.

Những người cách mạng vô sản đầu đàn thực ra mới chỉ sở hữu trình độ học vấn hạng Nhì. Lớp trí thức hạng Nhì này chính là đội ngũ lãnh tụ “cách mạng”, gồm ít nhất hai lớp nhỏ.

Lớp thứ 2.1 có các vị Nguyễn Ái Quốc, Trần Phú, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai, Ngô Gia Tự, Nguyễn Đức Cảnh, Hà Huy Tập…chưa có ai vượt trên học vấn phổ thông. Riêng Trần Phú, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai được cho là học trường chính trị mang tên “Đại học Phương Đông” do quốc tế Cộng sản, tức Liên Xô lập ra. Liệu có thể gọi đó là “đại học” được không, “đại học” theo chuẩn mực mô hình nào ? (Ngày nay không ai nhắc đến trường ấy trong hệ thống đại học nước Nga nữa). Thông tin cho rằng ông Nguyễn Ái Quốc được bổ nhiệm là “giảng viên hoặc trợ giảng đại học phương Đông” cũng khiến người ta phải băn khoăn khó hiểu hay ngỡ ngàng.

Lớp thứ 2.2 gồm lãnh đạo cao cấp lớp hai, có các ông Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh… và Tố Hữu.

Cả hai lớp lãnh tụ CM đầu đàn đều chưa vượt quá phổ thông trung học (thời ấy tốt nghiệp thường gọi tú tài). Bất ngờ quá ! Bây giờ mới thắc mắc thì quá trễ. (Tuy nhiên còn một điều đặc biệt: nhiều lãnh tụ vô sản có năng khiếu thơ và văn chương. Nghĩ lại giật mình, chính trị chết là ở chỗ thi ca này đây).

KẾT: HAI HỘI THẢO TỐ HỮU (1992 và 2015)

Từ xưa đến nay chỉ có hai hội thảo Tố Hữu được nhắc tới, cách nhau khá xa.

Hội thảo đầu tiên tại khoa Văn ĐHSP Hà Nội năm 1992 thu hút hầu hết cơ quan văn học lớn trong nước. Giới nghiên cứu cho rằng đây là phiên xử án sơ thẩm kiêm phúc thẩm. Do không có “kháng án” nên từ bấy đến nay “hồ sơ vụ án” khép lại.

Hội thảo gần đây nhất (2015) do lão giáo sư Hoàng Chương (ngành tuồng cổ mà cũng có “giáo sư” ư) đứng ra tổ chức muốn coi nó là “phiên phúc thẩm”. Tham dự là những người cao tuổi, bảo thủ, tự thương mình mà đi dự. Đi tham dự để vuốt ve cái tự ái bị tổn thương của chính mình chứ chẳng phải tiếc thương gì Tố Hữu. Một cái tổ chức dân sự u ơ thùng rỗng kêu to đứng ra bày trò “Hội thảo Tố Hữu với văn hóa dân tộc”. Bản tin báo Đại đoàn kết: Kỷ niệm 95 ngày sinh nhà thơ Tố Hữu, ngày 16/10/2015, Trung tâm Bảo tồn và Phát triển văn hóa dân tộc Việt Nam phối hợp với “Hội thơ Đường luật Việt Nam” đã tổ chức Hội thảo“Tố Hữu với văn hóa dân tộc”.

Buồn cười nhất là GS tuồng ngồi chủ tọa nhắc nhở những người nói chuyện riêng mất trật tự, rằng “Xin quí vị hãy tôn trọng cổ nhân thì quí vị sẽ được phù hộ”. Than ôi, chủ tọa hội thảo thiếu lý lẽ và cảm hứng đến mức phải đem “Ma Tố Hữu” ra dọa người còn sống.

Bài tường thuật Hội thảo già nua lại do anh chàng nhà báo nhà thơ Hồng Thanh Quang duyệt đăng bài cúng giỗ trên tờ “Đại đoàn kết”.

Ngoài ra làng báo chí Văn học nghệ thuật không thấy ai nhắc tới “hội thảo” đó nữa.

Phùng Hoài Ngọc

* Bài viết theo quan điểm riêng của tác giả.
( VNTB)
Theo dòng thời sự

NÓNG: Cô Quỳnh Anh "bồ nhí" bí thư tỉnh Thanh Hóa đã bỏ trốn?

Theo một nguồn tin đáng tin cậy từ Sở XD Thanh Hóa, cô Trần Quỳnh Anh tên đầy đủ là Trần Vũ Quỳnh Anh hay còn được trìu mến gọi là “nàng Quỳnh Anh” - Trưởng phòng nhà và Bất động sản từ nhiều ngày nay không đến cơ quan làm việc, có thể cô ấy được chỉ thị trốn đi Hà Nội, Sài Gòn hoặc ra nước ngoài một thời gian để tránh báo chí săn đón và dư luận đàm tiếu.
 Bí thư tỉnh ủy Thanh Hóa và con trai cùng "bồ nhí" Trần Quỳnh Anh?
Thưa độc giả, những ngày vừa qua dư luận rất bán tín bán nghi về khối tài sản đồ sộ của bồ nhí bí thư tỉnh ủy Thanh Hóa, Trịnh Văn Chiến tại Thanh Hóa (biệt thư khu đô thị Bình Minh, biệt thự FLC Sầm Sơn, quần thể sân tenis cho thuê hồ Đồng Chiệc, biệt thự quận Thanh Xuân, nhiều xe ô tô sang trọng…). Có nhiều ý kiến bàn tán, đóng góp trên mạng xã hội, trên báo chí chính thống là liệu những thông tin trên liệu có xác thực hay không? Hay là có ai đó, thế lực nào đó chống phá bí thư Thanh Hóa để trục lợi… Để rồi ông bí thư lên tiếng là thông tin “bố láo, bịa đặt và không quan tâm”; Tỉnh ủy Thanh Hóa thì gửi các văn bản cho các cơ quan chức năng đề nghị bịt miệng báo chí và nhờ công an can thiệp bảo vệ bí thư; con trai ông Chiến thì phủ nhận tin đồn đó là “không bao giờ bổ tôi có …chuyện đó” mà không hề mảy may kiểm tra, điều tra xem thực hư có đúng như tin đồn hay không.

Tại sao ông Chiến, con ông Chiến và Tỉnh ủy, Sở xây dựng lên tiếng bác bỏ và còn thẳng thừng từ chối vào cuộc kiểm tra tài sản mà báo chí đã liệt kê rõ như ban ngày cô Trần Vũ Quỳnh Anh (Trần Quỳnh Anh) hiện đang sở hữu? Và điều càng khiến cho dư luận nghi ngờ hơn là tại sao cô Quỳnh Anh lại không lên tiếng. Cô ta nếu bị hàm oan thì phải lộ diện để thanh minh, bảo vệ hạnh phúc của mình vì –nếu cô còn chồng con, họ hàng, bạn bè nữa chứ, hơn nữa cô còn đường đường là Trưởng phòng nhà và Bất động sản của Sở xây dựng, đã tốt nghiệp khóa học Cao cấp lí luận chính trị và còn được quy hoạch, cất nhắc lên vị trí Phó giám đốc Sở XD nay mai?

Và có điều lạ hơn nữa, khi hàng loạt cơ quan báo chí đặt lịch làm việc với cô Quỳnh Anh và Sở XD Thanh Hóa đã làm rõ trắng - đen, đúng - sai để nhằm bảo vệ uy tin cho Bí thư Trịnh Văn Chiến thì lãnh đạo Sở này đều vòng vo chối từ, để rồi sau đó ra văn bản “thanh minh” bằng đôi ba dòng giải thích vu vơ, na ná như Tỉnh ủy trả lời - những thông tin trên là “bịa đặt, vu khống” và từ chối luôn vấn đề quan trọng nhất là kiểm tra tài sản cô trưởng phòng Quỳnh Anh, hành động đó càng khiến cho dư luận nghi ngờ là thật.
Chân dung Hot girl Trần Quỳnh Anh – vợ bé của Bí thư tỉnh Thanh Hóa Trịnh Văn Chiến  với cuộc sống xa hoa.
Cô Quỳnh Anh trốn đi đâu?

Theo một nguồn tin đáng tin cậy từ Sở XD Thanh Hóa, cô Trần Quỳnh Anh tên đầy đủ là Trần Vũ Quỳnh Anh hay còn được trìu mến gọi là “nàng Quỳnh Anh” - Trưởng phòng nhà và Bất động sản từ nhiều ngày nay không đến cơ quan làm việc, có thể cô ấy bị đánh động từ trước khi báo chí đăng tải nên được chỉ thị trốn đi Hà Nội, Sài Gòn hoặc ra nước ngoài một thời gian để tránh báo chí săn đón và dư luận đàm tiếu. Có người cho biết là cách đây khoảng hơn 20 ngày thấy cô Quỳnh Anh lái chiếc xe Cadilac màu đen, BKS 30A. 01986 (xe thường ngày cô hay đi) đến cơ quan báo cáo xin nghỉ phép và cho đến nay vẫn chưa thấy trở lại Sở XD làm việc.

Và tin từ công an Thanh Hóa cung cấp thêm, cô Quỳnh Anh không chỉ có một khối tài sản “kếch xù” tại Thanh Hóa (đã được nêu địa chỉ cụ thể) mà ngay tại Hà Nội cô cũng sở hữu hai khu nhà đắt tiền. Trong đó có 01 căn biệt thự ở quận Thanh Xuân và 01 căn biệt thự 4 tầng, diện tích gần 200 m2 tại khu đô thị Đại Thanh, Thanh Oai, Thanh Trì (cách bán đảo Linh Đàm 2km) có mặt tiền rộng hơn 10m, tọa lạc vị trí Khu liền kề 3, số nhà 9. Riêng đất tại khu đô thị Đại Thanh hiện có giá giao động từ 57-60 triệu/m2.

Căn biệt thự 4 tầng, diện tích gần 200 m2 tại khu đô thị Đại Thanh, Thanh Oai, Thanh Trì (cách bán đảo Linh Đàm 2km)
Cũng theo nguồn tin mật từ công an Thanh Hóa, ông Trịnh Văn Chiến hiện không chỉ có tiền mà còn rất nhiều tiền. Hiện tại Ngân hàng TMCP Phương Đông, chi nhánh tại Thanh Hóa, lô 6-7, đường Phan Chu Trinh, Tp Thanh Hóa còn có một tài khoản do người nhà đứng tên trị giá 300 tỷ.

Để kiểm chứng đây có phải là những thông tin bịa bặt hay vu khống, chúng tôi rất mong được các cơ quan Trung ương, đặc biệt là cần sự vào cuộc quyết liệt và chỉ đạo từ phía đ/c Tổng bí Thư Nguyễn Phú Trọng, Ban nội chính Trung ương, Bộ Công an, Thanh tra Chính phủ làm rõ khối tài sản “khủng” của cô Trưởng phòng 30 tuổi Trần Vũ Quỳnh Anh. Đồng thời cho kiểm tra, thử AND công khai giữa ông Chiến và cháu bé trai con của cô Quỳnh Anh có phải cùng một huyết thống. Nếu đúng là sự thật thì xử lí nghiêm trước pháp luật, trả lại sự trong sạch cho Đảng, lấy lại lòng tin của nhân dân? Còn nếu thông tin là bịa đặt thì ông Chiến cũng được minh oan, uy tín của ông còn tăng lên bội phần.

P/s: Rất mong cơ quan truyền thông cần vào cuộc tìm hiểu chiếc xe cadilac BKS 30A. 01986 và căn biệt thự 4 tầng Khu liền kề 3, số nhà 9, khu đô thị Đại Thanh, Tả Thanh Oai, huyện Thanh Trì, TP Hà Nội xem có phải chủ sử hữu của Trần Vũ Quỳnh Anh không nhé. Rất cần sự chia sẻ của các bạn). Trân trọng!

Mời bạn đọc đón xem tiếp phần 4 của loạt bài nài
Trịnh Văn Duy