14 tháng 3, 2016

Nét đẹp mộc mạc của phụ nữ tại “quốc gia bí ẩn nhất thế giới”

Dân trí: Với niềm đam mê thích ghi lại những khoảnh khắc đẹp của người phụ nữ, nhiếp ảnh gia người Romania đặt chân tới Triều Tiên để khám phá sự mới lạ. Vẻ đẹp mộc mạc không son phấn của người phụ nữ tại “quốc gia bí ẩn nhất thế giới” hiện lên rất đặc biệt.


Mihaela Noroc không còn là cái tên xa lạ. Nữ nhiếp ảnh gia người Romania từng gây tiếng vang với bộ ảnh đặc biệt mang tên “The atlas of beauty” (Bản đồ nhan sắc). Cô tạm dừng công việc hiện tại và quyết định đi vòng quanh thế giới ghi lại những khoảnh khắc đặc trưng, ấn tượng nhất của người phụ nữ bản địa.
Vẻ mộc mạc của một nữ phục vụ ở khách sạn Sinuiju
Vẻ mộc mạc của một nữ phục vụ ở khách sạn Sinuiju
Dừng chân tại Triều Tiên – quốc gia được mệnh danh “bí ẩn nhất thế giới”, vẻ mộc mạc bình dị của người phụ nữ nơi đây tiếp tục tạo nguồn cảm hứng mới với Mihaela.
Nữ nhiếp ảnh gia nhận xét, phụ nữ Triều Tiên tuy không chạy theo xu hướng thời trang toàn cầu, nhưng họ vẫn để ý tới vẻ bề ngoài. Các cô gái trẻ vẫn có niềm đam mê với những đôi giày cao gót và thường mặc trang phục cổ điển. Vào dịp lễ kỷ niệm hay ngày đặc biệt, họ sẽ mặc những bộ trang phục truyền thống nhiều màu sắc. Có thể thấy, phụ nữ Triều Tiên đại diện cho vẻ đẹp rất khác biệt, bình dị và không màu mè.
Người phụ nữ Triều Tiên thường có thói quen đeo cờ hoặc huy hiệu quốc gia trên ngực
Người phụ nữ Triều Tiên thường có thói quen đeo cờ hoặc huy hiệu quốc gia trên ngực
Một trong những bộ trang phục phổ biến nhất ở Triều Tiên
Một trong những bộ trang phục phổ biến nhất ở Triều Tiên
Cô gái ở thủ đô Bình Nhưỡng
Cô gái ở thủ đô Bình Nhưỡng
Cô thủ thư ở một thư viện công cộng tại thủ đô Bình Nhưỡng
Cô thủ thư ở một thư viện công cộng tại thủ đô Bình Nhưỡng
Một nữ ca sỹ trước giờ biểu diễn ở Sinuiju
Một nữ ca sỹ trước giờ biểu diễn ở Sinuiju
Phụ nữ Triều Tiên không chạy theo các xu hướng thời trang toàn cầu
Phụ nữ Triều Tiên không chạy theo các xu hướng thời trang toàn cầu
Dù giản dị nhưng ở họ vẫn toát lên nét đẹp riêng
Dù giản dị nhưng ở họ vẫn toát lên nét đẹp riêng
Đa số các cô gái có đôi mắt một mí đặc trưng
Đa số các cô gái có đôi mắt một mí đặc trưng
Họ thường mặc trang phục truyền thống trong dịp lễ tết, ngày trọng đại
Họ thường mặc trang phục truyền thống trong dịp lễ tết, ngày trọng đại
Việt Hà
Theo BP

VĂN NGHỆ SĨ LÀM ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI

Trà Giang, diễn viên điện ảnh

Nguyễn Khải, nhà văn

 

  Đỗ Hồng Quân, nhạc sĩ

Những khuôn mặt tiêu biểu cho giới văn nghệ sĩ đã từng làm đại biểu Quốc hội ( Chỉ có điều họ phải được Đảng cho phép vào để làm cảnh! Tiếng nói của họ có được đảng nghe hay không mới là vấn đề)

 Nghệ sĩ tự ứng cử: Quốc hội không có chỗ cho chiêu trò, scandal

Xung quanh việc liên tiếp nhiều nghệ sĩ tham gia ứng cử Đại biểu Quốc hội, rất ý kiến ủng hộ cho rằng đó sẽ là vinh dự và giúp giới nghệ sĩ đóng góp nhiều hơn cho xã hội. Dân Việt đã trò chuyện với các nghệ sĩ về vấn đề này.



Nghệ sĩ tự ứng cử: Quốc hội không có chỗ cho chiêu trò, scandal


 Ca sĩ Mai Khôi và nghệ sĩ hài Vượng Râu là hai nghệ sĩ của showbiz tự ứng cử Đại biểu Quốc hội khóa 14


Tùng Dương: Chính trị được chia đều cho tất cả mọi người!


Quan điểm của Tùng Dương khi nghệ sĩ tự tham gia ứng cử Đại biểu Quốc hội cũng là lẽ đương nhiên và thuận lợi. Bởi trên thế giới vai trò của người nghệ sĩ ở rất nhiều lĩnh vực khác nhau, và với các chính trị gia thì họ cũng cần sự song hành của người nghệ sĩ để cùng nhau phát triển đất nước.


Chúng ta đang sống trong một xã hội công bằng, bình đẳng, mọi ngành nghề đều có quyền nói lên những ước vọng, mong muốn một cuộc sống tốt hơn. Đặc biệt với người nghệ sĩ thì không chỉ đóng góp trong lĩnh vực riêng về nghệ thuật mà họ cần có tầm nhìn xa hơn về văn hóa. Chính vì vậy, Tùng Dương rất ủng hộ việc nghệ sĩ ứng cử Đại biểu Quốc hội.






Tuy nhiên theo Tùng Dương, khi ứng cử, nghệ sĩ đó cần phải biết mình là ai, hình ảnh từ trước đến nay phải không có scandal, không tạo chiêu trò, và những đóng góp của mình trong nghệ thuật như thế nào, sức ảnh hưởng của mình với xã hội, dư luận tới đâu thì việc ứng cử sẽ thuận lợi hơn.


Còn với những người nghệ sĩ có nhiều scandal ví dụ như vi phạm pháp luật, lùm xum về đạo đức, bị phạt hành chính vì ăn mặc hở hang…trong khi lại đóng góp ít cho nghệ thuật mà cũng tự ứng cử thì họ sẽ tự làm hình ảnh của mình trở nên buồn cười và lố bịch. Đương nhiên như thế khán giả sẽ nghĩ nghệ sĩ đó chỉ cố tình mượn chuyện chính trị để đánh bóng tên tuổi của mình.


Chính trị không chỉ bó hẹp trong một tầng lớp, môi trường nào, mà vai trò này chia đều cho tất cả mọi người, vì vậy Tùng Dương hoàn toàn ủng hộ người nghệ sĩ tự ứng cử Đại biểu Quốc hội, miễn là người nghệ sĩ đó có quá khứ tốt, hình ảnh đẹp, có sự tin yêu của công chúng và đặc biệt đã có nhiều đóng góp cho nghệ thuật.


MC Phan Anh: Nếu tâm sáng sẽ không sợ dư luận trái chiều!


Tôi ủng hộ tinh thần tự ứng cử của tất cả mọi người, đặc biệt là những người trẻ, và càng mừng hơn nữa nếu đó là nghệ sĩ. Vì nghệ sĩ cũng là một thành phần thường xuyên tiếp xúc với khán giả, với nhân dân nhất. Họ chắc chắn sẽ có điều kiện để chia sẻ, hiểu và ít khoảng cách với dân hơn cả.





Trong xu thế gần đây, các nghệ sĩ cũng bắt đầu đưa ra quan điểm của mình về các vấn đề mang tính chính trị, xã hội nhiều hơn, điều đó thể hiện sự quan tâm của hơn tới sự phát triển của nước nhà, cũng như là những vấn đề rộng hơn mang tính cộng đồng. Chắc chắn bằng ảnh hưởng của mình, với những nhận thức đúng đắn, tiếng nói của họ sẽ dễ dàng được quần chúng ghi nhận.


Nếu ai tham gia ứng cử cũng với mục đích để đóng góp cho sự phát triển chung của đất nước thì tôi nghĩ không phải lo sợ những phản ứng trái chiều, vì cái tâm sáng sẽ được thời gian và xã hội ghi nhận.


Cho đến thời điểm này, việc tự ứng cử vẫn còn có sự e dè, vẫn chưa phải là hành động phổ biến, một số người vẫn thấy nó hơi khác thường nên tôi rất ủng hộ những người dám nghĩ, dám làm. Việc tự ứng cử theo tôi cũng là một hình thức phát huy dân chủ rõ rệt cần phải nhân rộng. Bản thân tôi, nếu thu xếp được tôi cũng sẵn sàng ra tranh cử.


Chuyện được mất nếu ra tranh cử ư? Tôi nghĩ theo chiều tích cực thì không có gì là mất. Đó là việc được sống với lý tưởng của mình, đó là việc thực hiện trách nhiệm của công dân đóng góp cho đất nước… Vinh dự chứ có gì đâu mà mất. Tất nhiên, việc này sẽ ảnh hưởng đến thời gian cho sự nghiệp, cho gia đình, nhưng một khi đã lựa chọn thì phải biết sắp xếp.


Đạo diễn Lê Tuấn Cường: Biết mình là ai, đang đứng ở vị trí nào


Đứng trong hàng ngũ đại biểu Quốc hội, đại diện cho tiếng nói luật pháp, là người đưa ra những phát biểu trước nhân dân là một vinh dự, vì vậy, ứng viên khi tự mình ứng cử cần phải xem lại bản thân mình ai.





Tôi nghĩ yêu cầu đối với 1 vị đại biểu quốc hội đòi hỏi cao hơn. Họ phải có hiểu biết, nghiên cứu sâu rộng, thực tế về văn hóa Việt Nam nói chung. Tôi không phản ứng quá gay gắt về việc nên hay không ra ứng cử đại biểu Quốc hội đối với nghệ sĩ, ca sĩ vì tất nhiên chuyện ứng cử không ai cấm.


Họ có quyền bình đẳng, tự do đưa ra những ý kiến của mình, quan điểm của mình trong mọi lĩnh vực và trong đó có cả việc đứng trong tham gia Quốc hội. Song quan trọng là nhận thức, hiểu biết của người ra ứng cử tự nhìn nhận lại xem các bạn đó đủ tâm và tầm để đứng lên đại diện cho tiếng nói của ngành mình hay chưa.


NSND Nguyễn Thị Tâm Chính: Quốc hội không giống showbiz


Việc nghệ sĩ ứng cử đại biểu Quốc hội cho thấy thế hệ trẻ đang ngày càng khẳng định được vị trí của mình không chỉ trong lĩnh vực nghệ thuật mà rộng hơn là được đóng góp tiếng nói, ý kiến của mình xây dựng nước nhà.





Đây là một niềm vui chung trong giới văn nghệ sĩ. Không chỉ riêng tôi mà nhiều người dễ dàng nhận thấy nhiều khóa quốc hội có rất ít nghệ sĩ tham gia. Tuy nhiên, với thế hệ các nghệ sĩ sẽ tự ứng cử ngoài sự hiểu biết về ngành nghề nghệ thuật của mình, các bạn cần phải thấu đáo, có hiểu biết về pháp luật, các chủ chương, đường lối, chính sách của Đảng.


Họ cũng cần trau dồi về vốn sống, cách giao tiếp, phát ngôn, phải thể hiện xứng đáng mình trên cương vị là đại biểu của giới văn nghệ sĩ, đại biểu của nhân dân. Không phát ngôn tuy tiện theo cá tính, hành động không đúng với pháp luật khi đã trúng cử vì Quốc hội và showbiz hoàn toàn khác nhau. Quốc hội không có đất cho các chiêu trò, gây scandal để đánh bóng tên tuổi.


Theo Thanh Hà - Mỵ Lương/Dân Viêt


(Thanh Tra)

Đây mới thực là cao nhân chân chính!

(Theo Đại Kỉ Nguyên)

p7028671a651694500
Cao nhân chân chính, chính là có thể thắng nhưng không nhất định phải thắng, có thể đánh bại kẻ khác nhưng không nhất định phải đánh bại. (Ảnh: NTDTV)
Thế nào gọi là cao nhân? Tương truyền, Tả Tông Đường rất thích chơi cờ vây, hơn nữa còn là một cao thủ, gần như không có ai là đối thủ của ông.
Có một lần, Tả Tông Đường cải trang trước khi xuất chinh đánh trận, trên đường bỗng nhìn thấy một ngôi nhà tranh, trên xà nhà có treo tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ”. Tả Tông Đường thấy thế thì trong lòng không phục, liền đi vào trong để cùng chủ nhân ngôi nhà đánh ba ván cờ.
Vị chủ nhà đánh ba ván đều thua, Tả Tông Đường cười nói: “Ông nên tháo tấm biển kia xuống đi!”
Nói xong, Tả Tông Đường tràn đầy tự tin, cao hứng bừng bừng mà rời đi.
Không lâu sau, Tả Tông Đường thắng trận trở về, lại đi ngang qua ngôi nhà ấy, thấy tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ” vẫn chưa được gỡ xuống, Tả Tông Đường tức giận đi vào trong nhà để cùng vị chủ nhân tỷ thí ba ván cờ nữa.
Lần này, Tả Tông Đường thua cả ba ván.
Tả Tông Đường vô cùng kinh ngạc, liền hỏi vị chủ nhân tại sao lại như vậy.
Vị chủ nhân đáp: “Lần trước, ngài tuy mặc thường phục nhưng ta đã sớm biết ngài là Tả Công, ngài mang trên mình nhiệm vụ đánh giặc, ta không thể dập tắt nhuệ khí chiến đấu của ngài. Lần này, ngài đã chiến thắng trở về, ta đương nhiên toàn lực ứng phó, việc đáng làm thì ắt phải làm, không thể nhượng bộ!”
Cao thủ chân chính trên thế gian, chính là có thể thắng nhưng không nhất định phải thắng, có thể đánh bại kẻ khác nhưng không nhất định phải đánh bại, ấy là vì có tấm lòng khiêm nhượng, thiện tâm với người.

Cuộc sống chẳng phải là như vậy sao?
Thông minh không nhất định là có trí tuệ, thế nhưng trí tuệ thì nhất định bao quát thông minh.
Người thông minh tâm nặng chuyện được mất, người trí tuệ có thể dũng cảm xả bỏ.
Tai thính thật sự thì có thể nghe được tiếng lòng, mắt sáng thật sự thì có thể nhìn thấu tâm linh.

Chứng kiến, không có nghĩa là nhìn thấy.
Nhìn thấy, không có nghĩa là nhìn rõ.
Nhìn rõ, không có nghĩa là hiểu được.
Hiểu được, không có nghĩa là hiểu rõ.
Hiểu rõ, không có nghĩa là đã thông suốt.

Chúng ta vẫn thường nghe nói: “Không có văn hóa thì thật đáng sợ!”. Thế nhưng “văn hóa” ấy rốt cuộc là cái gì vậy? Là bằng cấp? Là kinh nghiệm? Hay là sự từng trải?
Đáp án: Tất cả đều không phải!
Ngày hôm nay, coi như chúng ta đã được thấy một lời giải thích thuyết phục, “văn hóa” ấy chính là biểu đạt bởi bốn điều sau đây:
  1. Đào sâu vào tu dưỡng nội tâm.
  2. Tự giác không cần nhắc nhở.
  3. Lấy ước thúc làm tiền đề cho tự do.
  4. Suy nghĩ lương thiện vì người khác.

Vũ Ngọc Hoàng: Đổi mới – Mệnh lệnh của cuộc sống!

Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ là con đường không thể khác! Đó là mệnh lệnh của cuộc sống! Nếu muốn đất nước và dân tộc ta phát triển, Đảng xứng đáng trong vai trò lãnh đạo thì phải thật sự đổi mới.

Phó ban Tuyên giáo Trung ương Vũ Ngọc Hoàng.

Sau Đại hội XII của Đảng, nhiều cán bộ, đảng viên và nhân dân đang mong đợi ở Đảng và Nhà nước ta một cuộc đổi mới mạnh mẽ. Nhiều người còn gọi là cuộc đổi mới lần hai. Đổi mới sự lãnh đạo, quản lý và đổi mới bản thân hệ thống chính trị của đất nước. Đó là yêu cầu và mong muốn rất chính đáng, là công việc quan trọng nhất của nước ta hiện nay.

Tiếp tục đổi mới mạnh mẽ là con đường không thể khác! Đó là mệnh lệnh của cuộc sống! Nếu muốn đất nước và dân tộc ta phát triển, Đảng xứng đáng trong vai trò lãnh đạo thì phải thật sự đổi mới. Nhiệm vụ lịch sử đang đặt ra cho cho Ban lãnh đạo nhiệm kỳ XII là đổi mới.

Công cuộc đổi mới ở nước ta tuy đã được tiến hành 30 năm, thời gian không ít, nhưng bên cạnh những kết quả, thành tích rất đáng ghi nhận vẫn còn nhiều mặt chưa làm được, có việc mới đi nửa đường, còn nửa vời và cũng có mặt chệch choạc; cuộc đổi mới chưa toàn diện, chưa đồng bộ và cũng chưa căn bản. Nước ta còn nhiều mặt tụt hậu, có mặt đáng báo động, đã tụt hậu xa hơn so với nhiều nước trong khu vực, đang rơi vào “bẫy” thu nhập trung bình thấp, nợ công (các loại) đã vượt quá giới hạn an toàn, nợ xấu của ngân hàng được tập trung lại vẫn còn đó, hiệu quả đầu tư kém, tham nhũng, hối lộ và “lợi ích nhóm” nhiều; đạo đức xã hội không ít mặt suy đồi. Nhiều chủ trương, cơ chế trước đây đã đổi mới đến nay không còn tác dụng nữa, trong khi cơ chế mới tiếp theo chưa có, đổi mới bị mất động lực.

Ai cũng biết giá trị hết sức quan trọng của ổn định chính trị (là điều kiện tiên quyết, là môi trường quan trọng nhất), không có nó thì không thể phát triển, mà đổi mới là nhằm mục tiêu phát triển. Ngay cả vấn đề dân chủ, nếu để mất ổn định chính trị thì có khi lại làm thụt lùi công cuộc dân chủ hóa, dân chủ bị buộc phải đi một bước lùi, vì khi ấy sẽ xã hội mất kỷ cương, “luật rừng” sẽ lên ngôi, phá vỡ môi trường dân chủ. Nhưng sự ổn định mà chúng ta cần là sự ổn định thực chất chứ không phải giả tạo, tạm thời, không cơ bản. Cho nên phải đổi mới căn bản thì mới giải quyết căn bản được tình hình.


Công cuộc phát triển đất nước đang bước vào giai đoạn mới, chuyển từ phát triển theo chiều rộng sang phát triển theo chiều sâu; hội nhập quốc tế đang diễn ra mạnh mẽ, thị trường chung, hợp tác và cạnh tranh trên phạm vi toàn cầu, nước ta đang đứng trước những thách thức lớn mà phải hết sức nỗ lực mới có thể vượt qua, đồng thời cũng đang có cơ hội tốt mà nếu không chớp lấy thì thời gian sẽ đi qua, không trở lại. Vấn đề Biển Đông đang nổi lên đe dọa trực tiếp đến chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam. Trong khi đó, hệ thống chính trị thì một bộ phận cán bộ thoái hóa, tham nhũng và “lợi ích nhóm”, sự tha hóa quyền lực diễn biến phức tạp; sự bảo thủ và trì trệ kéo dài; không muốn đổi mới vì có giữ lợi quyền riêng; làm lòng tin của nhân dân giảm sút nhiều.

Tình hình đó đỏi hòi phải tiếp tục đổi mới mạnh mẽ hơn để khắc phục tụt hậu, giữ vững độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, xây dựng hệ thống chính trị trong sạch, củng cố lòng tin trong nhân dân. Đại hội XII của Đảng Cộng sản Việt Nam đã khẳng định tiếp tục công cuộc đổi mới toàn diện và đồng bộ. Theo cách hiểu của tôi, toàn diện là nói về phạm vi. Đổi mới toàn diện là trên tất cả các lĩnh vực, từ kinh tế đến văn hóa – xã hội và chính trị, ngoại giao… chứ không phải chỉ tập trung kinh tế như thời kỳ đầu đổi mới (khi ấy xác định đổi mới thực hiện trước trên lĩnh vực kinh tế). Tất nhiên, trong tổ chức thực hiện, nói toàn diện không có nghĩa là tràn lan, mà tập trung vào một số vấn đề chính yếu để tự nó sẽ tiếp tục lan tỏa ra. Đổi mới đồng bộ là nói về sự đồng thời, nhịp nhàng, tác động hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải đổi mới lĩnh vực này, không đổi mới ở lĩnh vực khác, đổi mới nhiều ở mặt này, ít ở mặt kia, gây nên sự vênh nhau, khập khiễng, trở ngại và kìm hãm lẫn nhau.

Thời kỳ Liên Xô thực hiện cải tổ, lĩnh vực chính trị làm sớm, gần như đi trước, “đột phá” vào hệ thống tổ chức, lại bị sai lầm trong bước đi và cách làm, cộng với sự tha hóa đã tích tụ từ lâu trong hệ thống chính trị, làm mất lòng tin nghiêm trọng của dân chúng, dẫn đến đổ vỡ. Từ thực tế ấy, giai đoạn đầu Việt Nam thận trọng, đổi mới trước về kinh tế, hầu như lĩnh vực chính trị chưa động đậy, còn lĩnh vực giáo dục thì mãi gần đây mới có chủ trương đổi mới. Sự cẩn thận lúc đầu là cần thiết, nhưng kéo dài quá thì phát sinh mâu thuẫn, cản trở và trì kéo lẫn nhau.

Thực tế, cuộc đổi mới trên lĩnh vực kinh tế đã đi được một bước dài, tạo được nhiều kết quả đáng ghi nhận so với trước ngày đổi mới (mặc dù cũng chỉ mới đi được nửa đường), trong khi đó lĩnh vực chính trị và văn hóa - giáo dục đổi mới hầu như không đáng kể hoặc nói cách khác là chưa đổi mới. Nay yêu cầu phải đổi mới đồng bộ thì lĩnh vực chính trị và văn hóa - giáo dục phải đổi mới mạnh mẽ hơn để đuổi kịp và song hành cùng với việc đổi mới kinh tế đã đi được một bước dài và nay đang tiếp tục đổi mới nữa. Từ đó mà tạo ra sự đồng bộ, nhịp nhàng, thúc đẩy và hỗ trợ lẫn nhau.

Trước đây, khi Đảng phát động chiến tranh nhân dân giữ nước, có nơi, có lúc không có đảng viên và tổ chức Đảng, nhưng nhân dân đã tự động lập ra “chi bộ” để lãnh đạo kháng chiến. Khi Đảng có chủ trương về khoán hộ (chỉ thị 100) trong nông nghiệp thì cả nước rùng rùng chuyển động, tổ chức thực hiện đúng và rất nhanh… Thực tế đó cho thấy, khi đường lối đúng và rõ ràng, hợp lòng dân thì tự nó đã có sức mạnh rất lớn trong việc tổ chức thực hiện.

Trong và đồng thời với đổi mới toàn diện và đồng bộ, theo tôi, còn phải đổi mới một cách căn bản, tức là nói về mức độ sâu sắc, “triệt để” của vấn đề đổi mới. Không nửa vời, càng không để quay lại vết xe cũ. Có ý kiến lo ngại rằng, nếu nói đổi mới căn bản là nhiều quá, dễ gây mất ổn định. Tôi không nghĩ vậy, đổi mới căn bản không có nghĩa là làm mất ổn định. Ai cũng biết giá trị hết sức quan trọng của ổn định chính trị (là điều kiện tiên quyết, là môi trường quan trọng nhất), không có nó thì không thể phát triển, mà đổi mới là nhằm mục tiêu phát triển. Ngay cả vấn đề dân chủ, nếu để mất ổn định chính trị thì có khi lại làm thụt lùi công cuộc dân chủ hóa, dân chủ bị buộc phải đi một bước lùi, vì khi ấy sẽ xã hội mất kỷ cương, “luật rừng” sẽ lên ngôi, phá vỡ môi trường dân chủ. Nhưng sự ổn định mà chúng ta cần là sự ổn định thực chất chứ không phải giả tạo, tạm thời, không cơ bản. Cho nên phải đổi mới căn bản thì mới giải quyết căn bản được tình hình. Tất nhiên, cuộc đổi mới căn bản nào cũng phải có lộ trình và bước đi phù hợp, có chuẩn bị các điều kiện. Nhưng khẳng định đổi mới căn bản để thấy rõ quyết tâm, có tầm nhìn xa và tư duy hệ thống, không chắp vá.

Đổi mới căn bản còn xuất phát từ một lý do nữa, lý do cơ bản, đó là xét thấy trong tư duy của chúng ta còn nhiều vấn đề chưa đúng về cách tiếp cận và phương pháp luận (không khoa học, không biện chứng), kể cả cách hiểu không đúng về CNXH và con đường tiến lên của đất nước và dân tộc. Nói đến phương pháp luận là nói về lý luận. Chúng ta hay nói lý luận và đường lối thì đúng cả, không có gì sai, nhưng tổ chức thực hiện thì kém, nhiều việc không làm được. Tất nhiên, trong tổ chức thực hiện có nhiều khuyết điểm và yếu kém, nhưng cũng không đổ lỗi hết cho việc thực hiện, khi mà lĩnh vực nào cũng thấy có “vấn đề”. Trước đây, khi Đảng phát động chiến tranh nhân dân giữ nước, có nơi, có lúc không có đảng viên và tổ chức Đảng, nhưng nhân dân đã tự động lập ra “chi bộ” để lãnh đạo kháng chiến. Khi Đảng có chủ trương về khoán hộ (chỉ thị 100) trong nông nghiệp thì cả nước rùng rùng chuyển động, tổ chức thực hiện đúng và rất nhanh… Thực tế đó cho thấy, khi đường lối đúng và rõ ràng, hợp lòng dân thì tự nó đã có sức mạnh rất lớn trong việc tổ chức thực hiện. Và chúng ta cũng đã nhiều lần nói rằng lý luận còn lạc hậu, mà lý luận là căn cứ để xác định đường lối, chủ trương. Đổi mới tư duy lý luận thuộc về đổi mới căn bản.

Phải thật khách quan và cầu thị nhìn kỹ lại các chủ trương với cách suy nghĩ chưa đúng của chúng ta để bổ sung, điều chỉnh và để tính lối ra. Nếu không đổi mới một cách căn bản thì vẫn lẩn quẩn, không thoát ra được, không vượt qua được chính mình, không có cách nghĩ mới, không có lý luận mới, từ đó, không có kết quả căn bản và vững chắc. Vậy đổi mới trong cách tiếp cận và phương pháp luận (cũng như nội dung) gồm những gì? Đề nghị các nhà khoa học và hoạt động thực tiễn cùng thảo luận vấn đề này. Riêng tôi xin phép sẽ trở lại, lần lượt trình bày cụ thể hơn trong các chuyên đề sắp tới, liên quan đến đổi mới tư duy lý luận.

Vũ Ngọc Hoàng

* Tiến sĩ Vũ Ngọc Hoàng là ủy viên T.Ư Đảng khoá XI, Phó trưởng ban Tuyên giáo TƯ Đảng.

(Thanh Niên)

13 tháng 3, 2016

NHẬU NHẸT NHIỀU, ĐỌC SÁCH ÍT 

Uống nhiều bia rượu, lười đọc sách là một trong những nguyên nhân quan trọng đưa người Việt đến với văn hóa giải trí rẻ tiền. Thẳng thắn nhìn nhận vấn đề những thảm án liên tục xảy ra, con người cư xử với nhau ngày càng tàn bạo có một phần nguyên nhân từ việc uống nhiều bia rượu và thiếu đọc sách. Ths. Trương Khắc Trà băn khoăn rằng, chúng ta sẽ hội nhập thế nào? Tòa soạn trân trọng gửi tới độc giả ý kiến này

Những con số thống kê gây không mấy dễ chịu khi năm qua ngành văn hóa thu được 2000 tỷ đồng từ các hoạt động xuất bản với 24.000 cuốn sách, 375 loại ấn phẩm.
Một lĩnh vực khác xem chừng ít liên quan đến sách vở là 3 tỷ lít bia được tiêu thụ nếu quy ra tiền sẽ là 66.000 tỷ đồng! gấp 33 lần tiền mua sách và có thể xem là hệ quả khi Google vừa công bố 10 từ khóa người Việt truy nhiều nhất trên công cụ tìm kiếm này đều thuộc “địa hạt” của giải trí rẻ tiền.

Người Việt chi ra 3 tỷ đô la để tiêu thụ 3 tỷ lít bia mỗi năm, nếu chia đều trên bình quân dân số mỗi người từ mới lọt lòng đến gần về thiên cổ sẽ “gánh” hơn 33 lít!

Một con số kinh hoàng, không sai nếu xếp bia rượu vào quốc nạn, nhớ ngày xưa Bác Hồ nói thực dân Pháp đầu độc dân tộc ta bằng rượu cồn… thì nay chúng ta đã tự mua cồn đầu độc chính mình.




Hệ quả chúng ta là nước luôn ở tốp dẫn đầu về tai nạn giao thông trong khu vực Đông Nam Á, khi số liệu từ Ủy ban An toàn giao thông quốc gia cho thấy trong 5 năm từ 2010 – 2015 trung bình mỗi năm có gần 9.000 người chết vì tai nạn giao thông, trong đó bia rượu đóng vai trò không nhỏ.

Thậm chí nạn nhân tử vong vì tai nạn giao thông tại Việt Nam còn nhiều hơn lính Mỹ tử trận khi tham chiến tại Trung Đông.

Cứ đâu trên đất nước Việt Nam này cũng dễ dàng bắt gặp cảnh chén chú chén anh, nhậu từ trong nhà ra đến ngoài ngõ, bất kể đầu tuần hay cuối tuần các quán nhậu đều đông kín mít, đa phần là giới trẻ.

Bạn bè lâu ngày gặp nhau tay bắt mặt mừng: nhậu, ma chay, cưới hỏi, giỗ chạp: nhậu, có chuyện vui: nhậu, gặp chuyện buồn: nhậu, hết giờ làm việc đồng nghiệp cùng nhau thư giãn: nhậu, ra ngoài đi công tác rồi “giao lưu”, “kết nghĩa": nhậu, có khách đến nhà: nhậu…bình thường không làm gì cũng…nhậu.

Dân ta có thừa tiền để uống bia nhưng lại dè dặt “tiết kiệm” hơn trong việc đầu tư cho phát triển tri thức khi con số do Cục xuất bản in và phát hành công bố mới đây số tiền thu được từ bán sách trong năm qua chỉ bằng…1/33 so với tiền uống bia! 2000 tỷ đồng không hơn.

Có gần 30 triệu người dân chưa bao giờ biết sách là gì, 44% dân số thỉnh thoảng đọc, coi như không bởi vì đọc sách không thể nào làm bạn với …cưỡi ngựa xem hoa!

Người Việt chỉ đọc 0,8 cuốn sách/năm, thấp hơn nhiều so với các nước trong khu vực.

Nghịch lý thay, một đất nước có 480 trường đại học, hàng trăm viện nghiên cứu, tỷ lệ sinh viên trên dân cao ngất ngưỡng nhưng tại sao tỷ lệ đọc sách lại thấp đến vậy?

Những con số trên đã trả lời vì sao sinh viên Việt Nam thiếu kiến thức, vì sao những tấm bằng cử nhân ngày càng kém giá trị và vì sao bạo lực ngày càng tăng trong khi đạo đức luân thường xuống cấp nghiêm trọng…

Những thảm án liên tục xảy ra, con người cư xử với nhau ngày càng tàn bạo có một phần nguyên nhân từ việc uống nhiều bia rượu và thiếu đọc sách, không thể nào tiếp cận được với tri thức của nhân loại nếu không coi sách là cánh cửa buộc phải bước qua, rồi đây giới trẻ sẽ hội nhập và phát triển như thế nào nếu thiếu nền tảng tri thức cơ bản từ sách.

Uống nhiều bia rượu, lười đọc sách là một trong những nguyên nhân quan trọng đưa người Việt đến với văn hóa giải trí rẻ tiền.

Bởi không một ai có thể đọc được sách sau khi đã chếnh choáng men rượu và càng không thể hấp thụ được văn hóa nghệ thuật đích thực khi tâm hồn và thị hiếu đã bị đầu độc theo nghĩa đen.

Phải là nói văn hóa giải trí rẻ tiền là bởi những gì người Việt kiếm tìm trên mạng trong một năm qua đều thuộc về những ca khúc giải trí mì ăn liền như “vợ người ta”, “không phải dạng vừa đâu”, “khuôn mặt đáng thương” và những bộ phim dài dằng dặc, phim bạo lực…thiếu vắng bóng dáng của nghệ thuật đích thực.

Đành rằng việc tra cứu thông tin thường theo thói quen nhưng thói quen lâu dần sẽ tạo thành tính cách và không ai trong tất cả chúng ta muốn rằng tính cách người Việt là vô tình, lãnh đạm, thờ ơ với những vấn đề quan trọng của đất nước.

Những vấn đề của hôm nay mai sau sẽ trở thành lịch sử, đừng để con cháu chúng ta sau này lật những trang sử của cha ông trong sự ngỡ ngàng ngạc nhiên.

Đất nước đã tụt hậu nhiều mặt so với Lào, Campuchia, Myanmar, đó là sự thật chứ không còn là nguy cơ như những năm trước đây, tương lai đất nước có sánh vai được với các cường quốc năm châu hay không là phụ thuộc vào giới trẻ, đất nước cần sự tỉnh táo và trí tuệ của những người trẻ, hãy giảm rượu bia và phát động phong trào đọc sách ngay hôm nay nếu không muốn mãi tụt hậu.

http://giaoduc.net.vn/
Thư giãn
THỂ THAO


























12 tháng 3, 2016


Khoe khoang cái gì, bạn sẽ mất đi chính thứ đó


Nếu bạn khoe khoang về cái gì thì bạn sẽ thất bại về cái đó, vì thế là người có năng lực, bạn không cần thiết phải nói ra mà hãy để người khác tự đánh giá về mình. Hãy ghi nhớ những lời dạy dưới đây để tích phúc báo, đời người có 3 thứ không thể nói:
(Ảnh: Pixabay)
1. Cái tốt của bản thân mình.
2. Những điều không tốt của người khác.
3. Kế hoạch tương lai của bản thân.
Bạn càng hãnh diện về cái gì, thì lại càng dễ mất đi cái đó!

Có thể bạn sẽ nói: Cái đáng tự hào là sự thành thật, vậy tại sao khoe khoang lại không thể được? Nhưng bạn có biết khi bạn khoe khoang là bạn đang tự hạ thấp giá trị chính mình, tự cho người đối diện thấy mình là ai và chính bạn đang vô tâm làm tổn thương người khác, tự cho rằng mình cao hơn họ, một khi người đó bị bạn làm tổn thương, liệu họ có còn đối xử tốt với bạn nữa không?

Khoe khoang vẻ đẹp bề ngoài, thì phải cẩn thận kẻo sau này bạn lại trở thành một người xấu xí.

Bạn khoe khoang sự giàu có, thì phải cẩn thận sau này sẽ bị phá sản.

Bạn khoe khoang thành tích học tập tốt, thì phải cẩn thận kẻo sau này thi không đỗ.

Tốt nhất là bạn không nên tự hào khoe khoang con cái trong nhà thế nào. Đó cũng là giúp con bạn bớt đi kẻ thù, để khiến cho người đời và quỷ thần không ganh tỵ với chúng, mà ngược lại khiến họ bảo vệ và ủng hộ chúng mới phải.

Khoe khoang cái gì, thì phải cẩn thận kẻo tương lai sẽ đánh mất đi chính cái đó!

Ví dụ: Bạn có viên ngọc quý, bạn đi đâu cũng khoe ra cho người khác xem. Như vậy ma quỷ sẽ rất muốn hủy hoại viên ngọc của bạn. Theo đó, chúng sẽ lợi dụng những người có tâm địa xấu để thực hiện ý đồ của mình.

Con người thường tự hủy hoại đi công đức của mình trong những trường hợp thế nào? Chính là, hãnh diện về công đức của mình, hãnh diện về việc tu hành của mình, khoe khoang bản thân được hưởng số may mắn.
Nho gia có câu: Họa phúc của một người còn phải xem người đó khiêm tốn hay kiêu ngạo.

Con người, không nên tùy tiện nói ra những việc chưa hoàn thành và các kế hoạch của tương lai.

Nhân quả, nói ra rồi sẽ thay đổi. Cũng giống như ân oán trong nhân gian, nói thẳng ra nhân quả thì có thể sẽ khiến nặng thêm hoặc sẽ gặp phải báo ứng. Vẫn chưa làm xong xuôi, mà nói trắng ra là một điều kiêng kỵ.

Trong Mật Tông, chính là khuyên răn con người không nên tùy tiện nói ra kế hoạch, những việc chưa hoàn thành. Đây được coi là việc riêng tư. Trừ khi là đã hoàn thành, khỏi hết bệnh, khi hóa giải hết mới có thể tiết lộ một chút vừa phải, hơn nữa phải giấu tên giấu tuổi.

Trong kinh Lăng nghiêm có viết: “Tính cuồng dừng lại thì chính là dừng ở cõi Phật”. Tính cuồng ở đây là nói tính ngông cuồng tự đại, cả mơ ước viển vông và thái độ coi thường người khác của bạn. Kiểu người luôn vỗ ngực cho mình là thông minh nhất, chỉ biết mình cái gì cũng hơn người.
Vậy cõi Phật là gì? Đó chính là giác ngộ, đó chính là khai ngộ.

Do đó nếu bạn có thể bỏ đi cái tính khoe khoang, kiêu ngạo của bản thân mình, thì đây là điều rất tốt cho bạn.

http://www.daikynguyenvn.com/van-hoa-nghe-thuat/khoe-khoang-cai-gi-thi-se-mat-di-thu-do.html