13 tháng 12, 2015

ĐỌC RỒI SUY NGẪM

Du học “về hay ở”: Những sai lầm nghiêm trọng 

Cái sai bắt đầu từ việc gắn cho những người du học là “nhân tài”, rồi từ đó mới nảy sinh vấn đề trọng dụng nhân tài, biệt đãi “không có môi trường cống hiến”. Du học rồi về hay ở là đề tài cực cũ nhưng luôn gây tranh cãi. Tôi suy nghĩ thế này:

Du học sinh Việt Nam ở nước ngoài
Học để làm gì? Có 1001 người thì sẽ có 1001 lý do đi học, trong đó có những lý do chung như để có kiến thức, để có nền tảng để sống, để có vị trí trong xã hội, để kiếm tiền. Trước đây có thể đúng, vì thông tin không có nên phải học để biết đọc biết viết, để có kỹ năng…. Giờ không cần phải thế, biết đọc biết viết chỉ cần 1 năm, thậm chí vài tháng. Sau đó bạn muốn trồng cây: dùng internet; muốn biết lịch sử, địa lý, pháp luật, kinh tế: dùng internet, muốn giải bài toán ABCD…. cũng dùng internet. Tóm lại bạn quan tâm cái gì, có ngay kiến thức đó, không nhất thiết phải đến trường. Đến lúc nào đó bằng cấp cũng không thật quan trọng nữa, nếu bạn thỏa mãn nhu cầu công việc.

Với tôi đi học để gặp bạn bè, để xây dựng và thực hành kỹ năng xã hội còn quan trọng hơn học kiến thức. Học cao đến đâu, học kỹ thế nào tùy vào khả năng và đam mê cá nhân; nhưng quan trọng phải ĐỦ hiểu biết để cư xử đúng mực trong xã hội, tránh rước họa vào thân; ĐỦ hiểu biết pháp luật và nguyên tắc cộng đồng để không dính vào lao lý; ĐỦ để bảo vệ sức khỏe và sinh mạng bản thân và gia đình, và ĐỦ đáp ứng công việc và nguyện vọng cá nhân.

Kiến thức là vô cùng, một tiến sĩ có thể giỏi tư duy sách vở, nguyên lý định lý, thuyết này thuyết khác; nhưng tiến sĩ có thể không biết nhiều chuyện đời thường, chuyện con người, ngóc ngách xã hội bằng một người lái taxi. Ở phương diện này, hiểu biết của tiến sĩ và người lái taxi là bình đẳng, không kiến thức hay thông tin nào đáng giá hơn cái nào. Việc học, do đó vô cùng mênh mông và đa dạng; học ở đâu cũng là học, và kiến thức nào cũng giúp con người hiểu biết và trưởng thành hơn.

Cá nhân tôi cực kỳ dị ứng với những câu chuyện cha mẹ bán nhà cửa ruộng nương cho con đi học, hay kiểu “cha sống trong cống nuôi con học đại học”… mà khả năng ôm bằng về thất nghiệp có thể xảy ra.

Trong một xã hội ưa bằng cấp, người cha được ca ngợi hy sinh, người con là may mắn nghị lực. Tôi lại cho rằng đó là sự ích kỷ. Bạn không thể bằng mọi giá, thậm chí đày đọa cha mẹ, bán tài sản dưỡng già của họ vì tấm bằng của bạn. Đó chẳng phải may mắn hay nỗ lực gì cả, đó là sự ích kỷ.

Tôi thích mô hình nước ngoài: đủ 16 tuổi, thanh niên tự tìm việc làm, tự trang trải chi phí cá nhân, vừa trang bị kỹ năng xã hội, song song với việc học ở trường. Đó là cách ‘đi hai chân’ đến trưởng thành và thành công; vừa không làm khổ người khác, vừa không rơi vào tình huống ngơ ngác ôm tấm bằng mà chẳng hiểu biết hay có kỹ năng gì về cuộc sống thường nhật.

Quay lại chuyện du học xong về hay, đương nhiên đây là lựa chọn cá nhân. Nhưng cần phải dứt khoát phải thay đổi tư duy “nhân tài” với “hiền tài”, “nguyên khí”… không nên tư duy kiểu cứ học nhiều là nhân tài. Một tiến sĩ học ở nước ngoài về với một nghệ nhân làm bánh giỏi, chưa đi nước ngoài bao giờ đều đáng giá như nhau. Mỗi người có giá trị riêng.

Cái sai bắt đầu từ việc gắn cho những người du học là “nhân tài”, rồi từ đó mới nảy sinh vấn đề trọng dụng nhân tài, rồi biệt đãi, rồi về hay ở.

Nhiều người nói không về vì về thì “không có môi trường cống hiến”, nghe đã không ổn, không thực tế. Chính xác là họ cần môi trường để khẳng định giá trị bản thân, có vị thế trong xã hội, từ đó dẫn đến danh tiếng và lợi ích. Nếu diễn giải như thế, thì về hay ở, du học hay học trường đời đều hữu ích. Ai cũng sẽ có đất dụng võ theo sở trường và gặt hái giá trị tương đương.

Nếu giỏi thực sự thì ở đâu cũng có đất sống và vui sống được. Làm giảng viên đại học không được, thì bạn tạo dự án, thuyết phục nhà đầu tư, dạy học, tư vấn, làm dịch vụ… Đâu cứ phải cố sống cố chết để len vào một hệ thống nào, một cơ quan nào… rồi kêu ca bị bạc đãi.

Việc học, trên hết là để biết cách sống hạnh phúc và tạo cơ hội cho mình trong bất cứ hoàn cảnh và môi trường nào. Xã hội không cần "nhân tài", mà cần người hiểu biết.

Hoàng Đan

http://nguoidothi.vn/vn/news/giao-duc-du-hoc/cong-du-hoc/8293/du-hoc-ve-hay-o-nhung-sai-lam-nghiem-trong.ndt

 

10 tháng 12, 2015

THƯ GIÃN

"Vị thần" trong chai

                                                                                            Ảnh minh họa
Hai vợ chồng đang chơi gôn tại một sân gôn cực kỳ đắt tiền, bao quanh bởi những ngôi nhà cực kỳ sang trọng. Khi chơi đến lỗ thứ ba, chồng dặn dò vợ (một phụ nữ rất xinh đẹp):
- Em yêu, hãy thận trọng, vì nếu trái banh lỡ va vào một cửa kính, thì chúng ta phải đền một số tiền lớn đấy.
Người vợ làm một cú đánh mạnh và tất nhiên trái banh bay thẳng vào cửa kính lớn nhất của một ngôi nhà sang trọng nhất. Người chồng tức giận, rầy vợ, sau đó hai người đến gõ cửa ngôi nhà. Một giọng nói trả lời:
– Mời vào!
Người chồng mở cửa ra và nhìn thấy một cái chai bể ở góc nhà, các mảnh chai văng đầy phòng khách.Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế bành hỏi:
– Chính các người đã làm bể cửa kính?
Vợ chồng răm rắp trả lời:
– Vâng, nhưng chúng tôi rất lấy làm tiếc.
– Thật ra các người đã giải thoát cho tôi. Tôi là một vị thần bị giam trong cái chai này trong suốt 1.000 năm. Vậy để trả ơn các người, tôi xin tặng ba điều ước. Nhưng vì có hai người, nên tôi sẽ tặng mỗi người một điều ước, còn điều ước thứ ba sẽ dành cho tôi.
                                                                                           Ảnh minh họa
Người đàn ông hỏi người chồng:
– Ông ước điều gì?
Người chồng trả lời:
– Tôi muốn mỗi tháng nhận được 1 triệu USD.
– Được thôi, kể từ ngày mai ông sẽ nhận được số tiền này vào mỗi đầu tháng.
Vị thần quay qua người vợ và hỏi:
– Còn điều ước của bà là gì?
– Tôi muốn có một ngôi nhà ở mỗi nước trên thế giới.
– Được thôi. Kể từ ngày mai bà sẽ nhận được giấy chủ quyền của các ngôi nhà này.
Người chồng hỏi vị thần:
– Vậy còn điều ước của ông là gì?
– Ta bị nhốt trong cái chai này trong hơn 1.000 năm và suốt thời gian này ta không được gần với phụ nữ. Do đó, điều ước của ta là được gần với vợ ông nhé!
Hai vợ chồng nhìn nhau một hồi và cuối cùng người chồng nói:
– Được thôi, với 1 triệu USD mỗi tháng và tất các các ngôi nhà trên thế giới, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đồng ý điều này, em nghĩ sao?
Người vợ trả lời:
– Em đành phải đồng ý thôi!
Vị thần đưa người vợ vào phòng ngủ…
Hai tiếng đồng hồ sau, vị thần hỏi người vợ:
– Này, chồng em bao nhiêu tuổi vậy?
– Dạ, 50 tuổi, nhưng sao ông lại hỏi tuổi anh ấy?
– Thật không thể tưởng tượng! Đã từng này tuổi rồi mà ông ta vẫn còn tin là có thần thánh ư!
(thegioibantin)
CHỢ CHIỀU

Đại biểu bỏ họp, 
hội trường HĐND TP.HCM vắng tanh
Có rất nhiều đại biểu HĐND TP.HCM vắng mặt trong buổi chiều ngày họp thứ hai 9/12 (Vắng hơn chùa Bà Đanh).
Theo quan sát của PV VTC News, tại phiên họp chiều 9/12, kỳ họp lần thứ 20, HĐND TP.HCM khóa VIII nhiệm kỳ 2011 – 2016 rất nhiều đại biểu đã vắng mặt. Nhiều hàng ghế trong hội trường trống không như một lớp học vắng người.
Một đại biểu có mặt tại cuộc họp cho biết, việc vắng mặt của nhiều đại biểu ảnh hưởng không nhỏ đến việc biểu quyết thông qua các chương trình dự thảo, nghị quyết của kỳ họp lần này. 
"Vấn đề này ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của người dân TP.HCM" - vị đại biểu này nói.
Hình ảnh phóng viên ghi nhận tại phiên họp chiều 9/12/2015:
Theo quan sát, ít nhất 1/3 số đại biểu vắng mặt tại hội trường
Những micro "vắng chủ". Ảnh: Phan Cường
Hiếm hoi những cán bộ công chức cần mẫn
trao đổi tìm hiểu kỹ vấn đề cuộc họp. Ảnh: Phan Cường
Trong 1 dãy ghế gần như vắng hết đại biểu. Ảnh: Phan Cường
Khung cảnh khiến nhiều cử tri băn khoăn
về những đại biểu đại diện cho nhân dân TP.HCM. Ảnh: Phan Cường
Đại biểu của Công an TP.HCM cũng vắng mặt. Ảnh: Phan Cường
Việc vắng mặt của nhiều đại biểu ảnh hưởng không nhỏ
đến cuộc họp, hiệu quả của việc biểu quyết các dự thảo, nghị quyết.

                                                                                     Ảnh: Phan Cường
Đại biểu là người đại diện cho ý chí nguyện vọng của nhân dân TP.HCM
nhưng lại vắng mặt trong cuộc họp quan trọng. Ảnh: Phan Cường
 (VTC News)

7 tháng 12, 2015

HỘI NHẬP
Tai mắt không được nghe, nhìn
Khác nào sống giữa đêm đen mịt mùng
Muốn cho phát triển cộng đồng,
phải khai thác hết các dòng thông tin.
Bịt tai, bịt cả mắt nhìn,
Con người khỏe mạnh trở nên quặt què.
Hội nhập thì phải được nghe
Giong ca muôn điệu, bạn bè năm châu.
Từ trong thế giới muôn màu,
Ta muốn nhận được những câu ngược chiều.

6 tháng 12, 2015

Trò chuyện với các các cụ lãnh đạo cao cấp về hưu
 
(Ảnh để minh họa)
Đeo huân chương không chđể khoe
Mà đeo mục đích là để lòe :
Mọi người nhìn đấy mà suy nghĩ,
Ta nói cái gì cũng phải nghe .He ! he he !!!   


 CỤ  THI HÀO TỐ HỮU VIẾT : "Rứa là hết chiều ni em đi mãi..."
 
Thầy thuộc rất nhiều chữ
Của Các Mác  Lenin
Nhưng thầy hãy xem thử
Ánh mắt của Nhân Dân nhìn.
*
Thầy là con mọt sách
Hay là nhà biện chứng
Hãy xem thầy quy hoạch
Là thấy thích "Bà Tưng"!




2 tháng 12, 2015

HAY ! HAY !

PHỎNG VẤN NHÀ SƯ

Sư Thích Minh Thịnh hút thuốc lào sòng sọc và phát ngôn "vô cùng sốc" trong cuộc đối thoại với chúng tôi

Cuộc đối thoại không thể tin của nhóm phóng viên báo Lao Động với sư  Thích Minh Thịnh, trụ trì chùa Nhạn Tháp, một trong hai nhân vật chính của loạt phóng sự "Trụ trì uống rượu tây, nhắm tiết canh!" đăng trên Lao Động...

Chưa hết tò mò về sư trụ trì Thích Minh Thịnh, người được các nhân chứng quan trọng và có uy tín xã hội ở địa phương kể về cuộc “đấu khẩu” rồi “đấu đầu” đầy đao kiếm giang hồ với sư ông Thích Thanh Mão, thì trong một lần đi lễ chùa, nhóm PV chúng tôi đã có dịp trò chuyện với ông về Phật pháp, về lý lẽ của việc tu hành và các đạo lý khác.

Tranh biện của ông Thịnh, có lẽ chỉ cần chép lại nguyên văn từ băng ghi âm và ghi hình, là đủ để nói lên tất cả. không cần thêm một lời bình nào nữa. Mỗi câu từ, có phải là một cấu kiện tạo nên bức chân dung của vị sư trụ trì đã góp phần làm điên đảo một di tích quốc gia cổ kính tuyệt đẹp như chùa Nhạn Tháp?

- Thưa sư trụ trì, hồi tôi dẫn nhóm họa sĩ đến chùa Phú Thị để vẽ cảnh, nhà sư Thích Thanh Mão có vẻ phản đối việc thầy xây chùa 2 tầng này?

-Cái đấy là chuyện của mỗi người.

-Nhắc đến chùa trên Nhạn Tháp này xây 2 tầng, thầy ấy phản đối ghê lắm?

-Đấy là khái niệm của mỗi người, mỗi người có nhận thức về kiến trúc là khác nhau. Mỗi nhận thức văn hóa khác nhau là bình thường mà.

- Chúng tôi thì không rõ lắm, nhưng có vẻ như bây giờ giới luật đi tu của mình cũng thoáng hơn hả thầy? Ví như hôm tôi gặp sư Mão, thấy có rất nhiều rượu, thầy Mão còn bảo thầy ấy vẫn ăn thịt, vẫn ăn tiết canh…

-Đấy là chuyện bình thường mà.

- Thế á? Nhưng mà chúng tôi thấy có một thời gian rất dài nhà chùa cấm điều đấy cơ mà?

-Ai cấm đâu? Đấy là anh chị tưởng thế thôi. Tôi không muốn nói trên khái niệm và quan điểm, tôi nói trên mặt định chế và pháp luật. Nếu không cấm đi ngược chiều thì tôi cứ đi chứ. Đấy là chuyện bình thường mà.

                          Bên cạnh hệ thống tượng Phật, chùa cũng "trang trí" cả nhiều rắn thần... 

-Tức là trong giáo lý nhà Phật không cấm ăn thịt?

-Không, tôi không nói đến giáo lý. Tôi nói đến mặt phổ quát của loài người là ăn uống.

-Nhưng đây mình là người tu hành mà?

-Tu hành là chuyện tu hành. Ông Phật ông ấy có cấm không, ở dòng bao nhiêu, trang bao nhiêu, quyển sách nào hay là khái niệm "chó sủa ở ngoài đường"? Ơ, thế cái máy nó sủa giống con chó cũng bảo là con chó nó sủa hay sao? Ơ, sao lại có cái quan điểm “tưởng rằng”?

-Không, không phải là tưởng, mà chúng tôi nghĩ rằng, kiểu như đã hình thành một nhận thức găm sẵn trong đầu bao nhiêu thế hệ nay rồi ấy – đi tu là phải ăn chay?

-Đấy là quan niệm "Mày quan niệm như thế thì mày ở nhà mày, mắc mớ gì đến tao, tao đi tu ở chùa cơ mà". Đấy là khái niệm, quan điểm của người ta như thế thôi.

-Vâng. Nhưng đúng là trong dân hình thành cái nhìn như thế từ lâu rồi, nhà sư nhỉ?

-Đấy là chuyện của dân. Nếu đường không cấm ngược chiều thì tao cứ đi, chứ sao lại không cho tao đi, đúng không? Nếu như mà đường bảo cấm, thì đương nhiên chỉ được đi 1 chiều.

-Tức là cũng theo kiểu ăn chay hay không thì tùy từng người, cho dù họ đều đi tu cả, đúng không ạ?

-Không phải tùy từng người mà đấy là phổ quát của loài người.

-Không! Ví dụ như chúng tôi thấy ở thiền viện S. ấy, họ hoàn toàn làm đồ chay?

-Đấy là chuyện của S.

-Thì đấy, như chúng tôi nói là tùy vào từng người, từng nơi mà họ làm kiểu này hay kiểu khác, đó có phải là ý kiến của nhà sư trụ trì (Thích Minh Thịnh) không?

-Chả cần thiền viện S. đâu, vào trại bò ở trên Ba Vì ấy, nó cũng ăn chay hoàn toàn, bò toàn ăn chay mà, có con bò nào nó ăn mặn đâu. Không thể mang vấn đề ăn chay ra để mà nói chuyện được. Tôi có đàn bò ăn chay kiếp nọ đến kiếp kia, thì tôi sẽ gọi là trại bò S.

-Dạ thưa, bò với người là khác nhau chứ thầy?

-Không. Nếu mà chùa S. nó bảo là chúng tôi ăn chay, nên chúng tôi hơn người khác thì tôi sẽ gọi là trại bò S. chứ không phải trại người S. Vì Đức Phật còn không ăn chay, đúng không, thế chúng mày ăn chay, thì khác gì trâu bò, đúng không? Tôi có con bò, có bao giờ nó ăn thịt đâu, nó không những ăn chay, mà còn ăn chay từ kiếp nọ đến kiếp kia.

 Bà cụ nấu cơm cho sư này, đã tiết lộ với chúng tôi nhiều thông tin sửng sốt, bên cạnh là bức tượng Phật được phủ vải cũ trông vô cùng nhếch nhác

-Nhưng chúng tôi vẫn thắc mắc một điều là, nếu không đúng như chúng tôi nói, mà lại đúng như sư trụ trì đang nói, thì tại sao trong dân mình bao đời này lại hình thành cái ý thức đi tu là ăn chay? Vì một lý do nào đấy  chúng tôi vẫn không hiểu?

-Thế tôi hỏi anh chị nhá, tại sao người ta lại gọi anh chị là người Việt Nam? Tại sao người ta lại gọi đất nước này là Việt Nam? Chẳng qua là người ta gọi nó thế thôi. Chứ hồi xưa người ta gọi là Đại Ngu cũng được chứ sao. Việt Nam (là cái tên) sau này người ta mới đặt cơ mà.

Cho nên đấy là khái niệm, đúng không? Bây giờ anh chị tên là Hoa, nhưng anh chị có phải là Hoa không, chẳng qua là bố mẹ anh chị gọi thế để phân biệt với cái đứa tên là Lá thôi.

Lâu dần người ta cứ gọi anh chị Hoa ơi, thì anh chị tưởng anh chị là Hoa, chứ anh chị có phải là Hoa đâu… Tất cả đều là do người ta đặt ra và gọi thế, mà đa số những cái mà người ta vẫn dùng là sai. Bản chất nó chỉ là những khái niệm mơ hồ.

"Ăn chay cái… vào mặt chúng mày!”

Ngừng một lát nhìn chúng tôi, nhà sư Thích Minh Thịnh nói tiếp: “Chuyện kể thế này, có một ông trong làng cũng già rồi, ông ấy đến nhà bạn chơi, nhà bạn có chó đẻ, ông ấy thích nên ông ấy xin một con mang về nuôi. Con chó con nó lạ nhà, nó sủa ầm lên.

Lại đúng đến ngày chuẩn bị giỗ tổ, ông cụ mới thắp hương chuẩn bị lễ tổ tiên nhưng con chó cứ sủa loạn lên thì ông mới mang con chó dắt ra ngoài ngõ xích. Thằng cháu nội nhìn thấy điều đấy nên nó cứ ám ảnh, nó nghĩ, lễ tổ tiên là phải mua một con chó con, trước khi lễ các cụ thì mang con chó con ra ngoài ngõ.

Rồi nó lớn, ông nó chết, bố nó chết, nó làm chủ gia đình, cứ đến giỗ là nó mua một con chó con về xích ở cửa xong chuẩn bị lễ thì nó dắt ra ngõ. Người ta hỏi sao mày lại làm thế, thì nó bảo, tôi có biết đâu, tôi thấy ông tôi làm thế mà, ông tôi làm thế nên tôi cũng làm thế. Đấy, khái niệm dân gian cũng là như thế.

Một đứa bé lớn lên, nó thấy làng nó có một ông thầy hay một hòa thượng, một sư ni nào đấy. Người ta già, người ta sợ béo, ăn nhiều thì tim mạch, sinh bệnh, nhanh chết. Vị sư nào già mà chả ăn chay. Xong nó lớn lên nó cứ ám ảnh đã tu là ăn chay. Ăn chay cái… vào mặt chúng mày. Xong, lại còn cái trò thiền viện.

Đạo Phật cung ứng cho loài người một nền văn minh chính là thiền, cho nên đạo Phật chính là đạo thiền. Người ta vẫn gọi cửa thiền, cửa từ bi, chứ không phải cứ ở Thiền viện của ông Thích Thanh T. ra mới là thiền. Cũng như trong dân gian, nhà nào cũng có muối, thì không cần ghi ở ngõ là "Nhà tôi có muối". Linh hồn của đạo Phật là thiền, văn minh của đạo Phật là thiền, thế thì việc gì phải gọi là Thiền viện. Thùng càng rỗng thì càng kêu to.

-Nghe thầy nói thì chúng tôi thấy cái tầm văn hóa nào đó và mọi thứ từ thầy rất khác so với khi chúng tôi nghe thầy Mão nói về thầy?

-Đấy là chuyện của ông ấy.

-Thầy Mão có vẻ không ưa thầy?

-Đó cũng là chuyện bình thường của ông ấy. Cuộc đời mà, làm sao mà tất cả mọi người đều ưa mình được.

-Nhưng đi tu thì phải khác chứ?

-Không. Cũng là chuyện của người ta. Nếu không có thứ gọi là bóng tối thì ánh sáng không có giá trị.

 -Cảm ơn nhà sư!

(Lao Động)
BLOG TÔI THÍCH ĐỌC