23 tháng 7, 2015



 "Ráo Xư Lùi Sĩ " Vũ Văn Hiền !

NHAI ĐI, NHAI LẠI, NHAI GÌ MÀ NHAI LẮM THẾ

Vâng, nhai đi, nhai lại, nhai nhiều, tất nhiên kỷ lục thuộc về trâu bò. Cái ông GS.TS Vũ Văn Hiền, đương nhiên không phải là trâu bò, nhưng cách “ăn” của ông ta thì hơi bị giống. Trên mạng Basam có điểm bài mới nhất của ông Hiền với tựa đề “Đảng với nhân dân” (VOV) có đoạn: “Chủ nghĩa Mác-Lênin khẳng định lịch sử phát triển của xã hội loài người từ khi có giai cấp là lịch sử các cuộc đấu tranh giai cấp và cuộc đấu tranh giai cấp cuối cùng của nhân loại là cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản và giai cấp tư sản để cuối cùng giai cấp vô sản có sứ mệnh đào huyệt chôn vùi chủ nghĩa tư bản” và bình

 “Chắc ông PCT Hội đồng Lý luận Trung ương Vũ Văn Hiền không biết là cái bọn “tư bổn giẫy chết” này sống dai lắm, nó “giẫy” mấy chục năm rồi mà chưa chịu “chết”, còn giai cấp vô sản của đảng ta, nếu không bắt tay làm ăn với bọn “giẫy chết”, là ta tự đào huyệt chôn ta, ta “chết” mà không cần “giẫy”! Còn đây nữa “… dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân Việt Nam đã lập nên bao kỳ tích: Tiến hành cuộc Cách mạng Tháng Tám thành công, xây dựng nước Việt Nam mới, đánh thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ, thống nhất đất nước, cả nước đi theo con đường XHCN, thực hiện công cuộc đổi mới với những thành tựu tuyệt vời”.

Thưa anh Basam, chẳng phải ông Hiền từ cựu TGĐ đài TNVN, rồi lên Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương mới viết như vậy, mà ông ta có cả hàng trăm bài báo, tất nhiên chỉ đăng trên Tạp chí Cộng sản khi ông làm Tổng biên tập ở đó, đăng trên các loại hình báo chí của VOV (Báo Tiếng nói Việt Nam, VOVonline, đọc trên sóng phát thanh) khi ông ta làm Tổng giám đốc (bây giờ ông đang làm cố vấn nha). Các bạn có thể đọc lại các bài trên số tết các năm của Đài TNVN để xác tín ông ta chỉ có “ăn” mấy chục chữ như thế mà thôi.

 Chẳng hạn, tết năm Đinh Hợi 2007 ông viết “Sức xuân đất nước” đến tết năm Tân Mão 2011, ông lại viết “ Phơi phới sức xuân đất nước”. Nội dung thì, ngoài việc trích một đoạn từ Nghị quyết đại hội Đảng, bao giờ cũng thêm mấy chữ thế này: “Đảng Cộng sản Việt Nam khẳng định Chủ nghĩa Mác Lenin và Tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng. Việt Nam kiên định phát triển đất nước đi lên Chủ nghĩa xã hội, tiếp tục phát triển kinh tế là nhiệm vụ trọng tâm, xây dựng Đảng là nhiệm vụ then chốt, xây dựng văn hóa là nên tảng tinh thần xã hội, phát triển nhanh và bền vững nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa kết hợp chặt chẽ giữa tăng trưởng kinh tế với thực hiện tiến bộ và công bằng xã hội. Hoặc: “Đảng Cộng sản Việt Nam có đương lối đúng đắn,… nhân dân Việt Nam cần cù, thông minh, sáng tạo, giầu lòng yêu nước, có ý chí kiên cường, tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng” và tiềm năng đất nước dồi dào nhất định dân tộc ta sẽ xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội, vân vân.

Thật chẳng có mõ nào có thể còn kêu to hơn

Không những nhai đi nhai lại như thế trên mặt báo, ông còn xuất bản tập sách “Vấn đề hôm nay” và “Một trăm tiểu phẩm báo chí” cũng chỉ quẩn quanh có mấy chục chữ như vậy. Tài.

Thế mà, chỉ có mấy chục chữ ấy mà ông lên tới học hàm GS.TS, rồi lên chức Tổng biên tập, Tổng giám đốc, UVTƯĐ, Đại biểu Quốc hội thì, tôi dùng chữ tài để tặng ông là chưa thỏa đáng mà phải là đại tài, vì những chữ này nhất định không phải là “chữ” của ông. Những chữ kiểu này đã tràn ngập trên mạng internet đã đành mà còn có ở trong đầu của tất cả những người Việt Nam khi bước qua cửa trường Trung cấp hay Đại học, thậm chí là Trung học phổ thông. Còn về sách thì cũng đã in nhan nhản, phát hành nhan nhản mà từ những năm 90 của thế kỷ trước đến nay trong quang gánh của các bà đồng nát, lượm ve chai thế nào cũng có dăm bảy cuốn nhặt được trong bãi rác, thùng rác ở bất kỳ một khu dân cư nào, vì từ những năm sáu mươi, nó như hoa nở một cách rầm rộ, nó là “món ăn” bắt buộc cho bất kỳ cán bộ, công nhân viên chức nào. Ông Vũ Văn Hiền với nhiều học hàm học vị, lại đã từng là Tổng hai tờ báo, hiện là Phó chủ tịch Hội đồng lý luận TƯ, không thể không biết sự thật này. Có điều, người khác ăn rồi, tiêu hóa rồi thì chán, còn ông Hiền cứ nhai đi, nhai lại  mà không chán. Và cái “nhai” ấy mới vĩ đại làm sao, không phải chỉ thăng quan, nhận học hàm, học vị, vào trung ủy, làm Đại biểu Quộc hội, mà chỉ tính một cách nhà quê, riêng cái khoản nhuận bút từ mấy chục chữ ấy, ông cũng bỏ túi cả trăm triệu đồng. Nói đại tài thì hoàn toàn chưa đủ “tầm” mà phải nói là đại đại tài mới xứng.

Thưa anh Basàm, chắc anh cũng đồng tình với tôi rằng, thế giới bây giờ, đến bà bán xôi, trẻ em cũng biết là đã khác hẳn so thế giới của những năm sáu mươi mà những người cộng sản hò hét “trận chiến này là trận cuối cùng”. Đến già cả, mắt mờ như cụ Lê Đức Anh, lại không có học hàm, học vị gì, lại từng xông pha máu lửa hàng trăm trận với Pháp, Mỹ, Pôn pot, Tầu cộng mà ngày nay vẫn còn nhận thức rất mới mẻ về kẻ thù ngày trước như thế này:

Việc chúng ta năm nào cũng nói đến việc thắng Pháp, Mỹ trong các cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc thì có đúng không? Theo tôi là chưa đúng. Pháp, Mỹ đều là các siêu cường cả về khoa học, kỹ thuật, quân sự đến Liên Xô thắng được phát xít Đức cũng phải nể. Thời điểm đó, mình thắng Mỹ làm sao được, mình là một nước nông nghiệp lạc hậu, chưa có vũ khí gì hết, không làm ra được 1 chiếc ô tô, xe máy. Đó là chúng ta bảo vệ được độc lập và Pháp, Mỹ phải rút quân. Sự thực như thế nào nói như thế, không được nói dối”.

Thưa anh Basàm, cách đây mấy năm trên mạng internet đã lưu truyền bài viết “Vũ Văn Hiền đừng bọ xít ăn tiền như thế nữa” đã phần nào phác thảo chân dung nhai đi, nhai lại có một không hai ở Đại Việt ta của ông Hiền. Cứ tưởng vì sự tự trọng làm người, ông ta bơn bớt đi, nào ngờ ông ta lại cứ nhại đi, nhai lại “chén cơm” nấu bằng máu đó cho đến hạt cuối cùng. Basàm vì bận việc quá mà bỏ qua bài viết này chăng? Tôi có thư gửi Basam, tiện thể nhắc lại bài viết này, để Basam “gắn” vào đuôi bài bình của Basam như Basam vẫn thường làm. Nhân thể, tôi kèm bài này vào đuôi của thư này. Mời bạn đọc thưởng thức.

Xin trân trọng cảm ơn.
( BLOG BÀ ĐẦM XÒE)

NÓ ĐÂY

Vũ Văn HiềnGiáo sư, Tiến sĩ Kinh tế - Chính trị, Lý luận Chính trị cao cấp, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa IX, X; Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XII (thuộc Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Hải Dương)[1]; Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Hội Cựu Chiến binh Việt Nam, Tổng Thư ký Hội Nhà báo Việt Nam, nguyên Tổng giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam. Hiện tại ông là Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương Việt Nam[2].



Tiểu sử và sự nghiệp

Vũ Văn Hiền sinh ngày 4 tháng 1 năm 1950 tại xã Lê Hồng, huyện Thanh Miện, tỉnh Hải Dương[2].

Năm 1967, Vũ Văn Hiền theo học tại Khoa Chăn nuôi - Thú y của Trường Đại học Nông nghiệp I Hà Nội[2] (nay là Học viện nông nghiệp Việt Nam) nhưng ông lại đặc biệt yêu thích các môn học thuộc nhóm ngành khoa học xã hộinhân văn như Triết học, Lịch sử, Kinh tế - Chính trị và luôn dẫn đầu lớp về điểm số của các môn học này.

Năm 1969, Vũ Văn Hiền tình nguyện gia nhập quân đội, được phân công về Bộ Tư lệnh Thiết giáp và là một trong những người được trực tiếp tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh. Ông có mặt trong các trận đánh mang tính quyết định để đi đến giải phóng thành phố Huế, Bình Thuận, Ninh Thuận. Sau khi chiến dịch Hồ Chí Minh thắng lợi, Vũ Văn Hiền được điều động về công tác tại Ty Nông nghiệp Hải Dương. Ông được giao nhiệm vụ chuyên viết báo cáo tổng hợp cho Ty Nông nghiệp.

Năm 1976, Vũ Văn Hiền được cơ quan cử đi học chuyên tu Kinh tế - Chính trị với thời gian 3 năm tại Trường Tuyên huấn Trung ương. Kết thúc khoá học, Ông được chuyển về công tác tại Tạp chí Cộng sản (Cơ quan lý luận - chính trị của Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam), phụ trách viết các bài nghiên cứu về lý luận và thực tiễn của hoạt động nghiên cứu lý luận tại Việt Nam đăng trên Tạp chí Cộng sản.

Cuối năm 1985, ông cùng 10 cán bộ khác được Nhà nước cử đi đào tạo tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội trực thuộc Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô (Nguyễn Phú Trọng, Phạm Quang Nghị cũng từng học tại đây). Cuối năm 1989, Vũ Văn Hiền bảo vệ thành công xuất sắc luận án tiến sĩ với đề tài Những biểu hiện mới của Chủ nghĩa tư bản hiện đại. Đây là công trình khoa học đầu tiên của ông về nghiên cứu lý luận. Sau khi tốt nghiệp tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Liên Xô, Vũ Văn Hiền trở về Việt Nam và tiếp tục công tác tại Tạp chí Cộng sản. Ông đã trải qua các cương vị Vụ phó rồi Vụ trưởng vụ Quốc tế của Tạp chí Cộng sản trước khi được giao giữ chức Phó tổng biên tập Tạp chí Cộng sản vào năm 1995. Đầu năm 1996, với những kết quả nghiên cứu khoa học, Tiến sĩ Vũ Văn Hiền được phong học hàm Phó giáo sư. Năm 2001 Vũ Văn Hiền tiếp tục được giao giữ chức Tổng biên tập Tạp chí Cộng sản.

Vũ Văn Hiền còn đảm đương chức vụ Giám đốc Trung tâm Đào tạo và Bồi dưỡng Giảng viên Lý luận Chính trị trực thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội. Ông đã góp phần đưa Trung tâm trở thành một trong những địa chỉ có uy tín ở Việt Nam về đào tạo các cán bộ có trình độ cao về lý luận chính trị, góp phần bổ sung cho nhu cầu lớn về cán bộ trong lĩnh vực này cho cả nước. Cho đến năm 2006, ông đã hướng dẫn 5 nghiên cứu sinh bảo vệ thành công luận án tiến sĩ và 14 học viên cao học hoàn thành luận văn thạc sĩ. Ông cũng là uỷ viên trong nhiều hội đồng bảo vệ luận văn, luận án; hội đồng nghiệm thu, bảo vệ đề tài nghiên cứu khoa học các cấp.

Ngoài việc quản lí tại Tạp chí Cộng sản và giảng dạy tại Trung tâm Đào tạo và Bồi dưỡng Giảng viên Lý luận Chính trị trực thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội, Vũ Văn Hiền cũng dành thời gian cho hoạt động nghiên cứu khoa học. Ông đã tham gia chủ trì nhiều đề tài, dự án các cấp, trong đó có 1 đề tài cấp nhà nước và 1 dự án trọng điểm quốc gia về Phát huy dân chủ cấp phường.

Từ năm 2002, theo sự điều động của Đảng cộng sản Việt Nam, Vũ Văn Hiền được cử làm Tổng giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam. Ông đã có sáng kiến kỹ thuật đưa các trạm phát sóng lên đỉnh núi cao và lắp đặt các trạm tiếp sóng dưới mặt đất, truyền tải có hiệu quả các chương trình phát thanh, phủ sóng tới các vùng sâu vùng xa của các tỉnh miền núi phía Bắc và Tây Nguyên. Với những sáng kiến cải tiến kỹ thuật phát thanh, Vũ Văn Hiền đã được Hiệp hội Phát thanh Truyền hình Châu Á - Thái Bình Dương trao tặng phần thưởng đặc biệt. Đây là giải thưởng đầu tiên của Hiệp hội dành cho một nhà báo Việt Nam.

Vũ Văn Hiền được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, thôi giữ chức Tổng Giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam theo Quyết định số 109 của Bộ Chính trị ngày 24 tháng 5 năm 2011.[3]

Giải thưởng


Gia đình

Vũ Văn Hiền có con trai là Vũ Minh Tuấn. Vũ Minh Tuấn tốt nghiệp Phân viện Báo chí và Tuyên truyền (nay là Học viện Báo chí và Tuyên truyền) năm 1999, được bổ nhiệm làm Phó Tổng giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam vào năm 2012 theo Quyết định 238/QĐ-TTg của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng[4].

(Theo WikipediA)

* Nhân Dân Việt Nam khốn khổ vì những thằng như thằng Vũ Văn Hiền này: vì chúng cùng ra đời từ cái lò lý thuyết Mác - Lê


 TÔI LƯU BẢN TIN NÀY ĐỂ THEO DÕI

Thông tin của VN về Bộ trưởng Phùng Quang Thanh là chính xác

Published on July 23, 2015   ·  lehaibinh
Những thông tin liên quan sức khỏe Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh được báo chí đặt ra tại cuộc họp báo thường kỳ của Bộ Ngoại giao chiều nay.
Tuổi Trẻ đặt câu hỏi cho người phát ngôn Lê Hải Bình về tính xác thực của thông tin do hãng tin Đức DPA đưa về việc Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh qua đời tại một bệnh viện ở Pháp và phản ứng của phía VN.
VietNamNet đặt câu hỏi: “Nếu đó là thông tin sai sự thật, xin xác nhận thông tin Bộ trưởng Phùng Quang Thanh sắp về nước và sẽ về vào thời gian nào?”.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình cho hay, ngay sau khi có những thông tin sai lệch nói trên, đại diện của các cơ quan liên quan đã lên tiếng. “Thông tin từ các cơ quan liên quan của VN là những thông tin chính xác”.
Ông Lê Hải Bình cho biết VN đã yêu cầu DPA cải chính thông tin sai sự thật và hãng đã đăng lại tin về vấn đề này.
Cụ thể, trong tin đưa ngày 20/7, DPA trích phát ngôn từ phía VN bác bỏ thông tin do chính hãng này đưa trước đó nói về tình trạng sức khỏe của Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam, Đại tướng Phùng Quang Thanh.
DPA dẫn lời Phó Tổng Tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam, Trung tướng Võ Văn Tuấn cho biết sức khỏe của Bộ trưởng Phùng Quang Thanh hiện ổn định sau ca phẫu thuật tại bệnh viện châu Âu Georges Pompidou ở Paris (Pháp) và Bộ trưởng sẽ về Việt Nam vào cuối tháng này
Hãng này cũng dẫn lời ông Phạm Gia Khải, một thành viên Ban Bảo vệ và chăm sóc sức khỏe trung ương, xác nhận rằng Bộ trưởng Phùng Quang Thanh đang phục hồi sức khỏe sau ca phẫu thuật khối u phổi ở Pháp và Bộ trưởng sẽ trở về Việt Nam.

Trước đó, báo chí trong nước dẫn phát ngôn của Trung tướng Võ Văn Tuấn cho hay, thời gian gần đây dư luận có nhiều thông tin đồn đoán, suy diễn liên quan đến vấn đề sức khỏe của Bộ trưởng Phùng Quang Thanh. Đó là thông tin thất thiệt, không chính thống gây nhiễu động tình hình.
Theo Trung tướng Võ Văn Tuấn, sau ca phẫu thuật phổi ngày 22/6, sức khỏe Bộ trưởng Phùng Quang Thanh đang phục hồi ổn định. Đáng lẽ Bộ trưởng Phùng Quang Thanh có thể về nước nhưng bệnh viện khuyến cáo, phải chờ đủ một tháng sau ca phẫu thuật mới có thể đi lại bằng máy bay, ở điều kiện áp suất cao nên lịch về Việt Nam phải lùi lại theo dự tính đến cuối tháng 7.
Rạng sáng 20/7 theo giờ Việt Nam, DPA đưa tin Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh đã qua đời vào ngày chủ nhật, 19/7, khi đang điều trị bệnh phổi.
Nhưng đến chiều 20/7, hãng tin Đức DPA đã thay bản tin mới vào vị trí bản tin cũ và vẫn giữ nguyên đường dẫn của bản tin cũ. Bản tin mới được ghi thực hiện từ DPA Bangkok. Trong bản tin này, DPA thừa nhận thông tin Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng, qua đời tại một bệnh viện tại Paris vào cuối tuần qua như bản tin DPA đưa trước đó, đã bị bác bỏ.
THEO VIETNAMNET
VỊ CAO TĂNG VÀ MIẾNG THỊT LỢN
Một cao tăng được mời đi dự tiệc, giữa bàn tiệc bày đầy những món ăn chay trang trí vô cùng đẹp mắt, bỗng ông phát hiện trong một đĩa có miếng thịt heo, một đệ tử đi theo cao tăng cố ý dùng cái đũa bới miếng thịt lên, ý định để cho gia chủ trông thấy, nhưng thật không ngờ vị cao tăng lại dùng đũa của mình đẩy miếng thịt che khuất đi.
Một lát sau, người đệ tử kia lại bới miếng thịt heo lên, thế là cao tăng lại phải thêm lần nữa che miếng thịt heo đi, đồng thời còn nói khẽ vào tai đệ tử: “Con mà còn lật nó lên ta sẽ ăn luôn”. Người đệ tử nghe thầy nói thế thì không dám bới miếng thịt heo lên nữa.

Tiệc xong, thầy trò cao tăng từ biệt gia chủ ra về. Trên đường về, đệ tử băn khoăn hỏi thầy: “Thưa thầy, vừa rồi rõ ràng đầu bếp biết chúng ta không ăn mặn, lại vô ý để lẫn miếng thịt heo vào trong đồ ăn chay của chúng ta? Đệ tử chẳng qua muốn gia chủ biết mà trừng phạt ông ta.”

Cao tăng từ tốn nói: “Trên đời ai cũng phạm sai lầm, dù vô tâm hay hữu ý. Nếu để người chủ thấy miếng thịt heo trong món ăn chay, ông ấy sẽ nổi giận mà trừng phạt người đầu bếp, thậm chí còn cho người đó nghỉ việc, đây không phải điều chúng ta muốn thấy. Đoạt lý đương nhiên là quan trọng, nhưng tuyệt đối tránh ‘chỉ biết lý mà bỏ quên người’, phải nhận ra chỗ nào nên bỏ qua thì cho qua.”

“Hoàn cảnh sống và quan niệm sống của mỗi người thường không giống nhau, vì thế sự khác biệt trong cuộc sống là khó tránh khỏi. Đa số người rơi vào vòng xoáy của tranh đấu thường hay “đoạt lý mà quên người”, như thế nếu có thắng cũng không khiến người ta phục, trong vòng xoáy của tranh đấu hơn thua rất nhiều khi đối phương sẽ tìm cách đánh lén sau lưng.

Con hãy xem chỗ nào bỏ qua được thì bỏ qua, không nên chỉ biết ép người một cách quái gở, phải biết cho người ta một lối thoát, vấn đề ở đây không chỉ là cho người ta con đường sống, quan trọng hơn là cho chính mình một đường lùi, đây cũng là con đường sáng để xã hội hài hòa.”

Theo NTDTV
Tinh Vệ biên dịch (Đại Kỷ Nguyên VN)
https://daikynguyenvn.com/van-hoa-nghe-thuat/vi-cao-tang-va-mieng-thit-heo.html

Câu Chuyện Thành Ngữ: “Đối Ngưu Đàn Cầm” (đàn gảy tai trâu)



Một bức tượng nhỏ thể hiện người nghệ sĩ Trung Quốc cổ đại đang chơi đàn cầm dưới bóng cây. Đàn cầm là một loại đàn tam thập lục của người Trung Quốc cổ đại. (Gabriel Eckert/Photos.com)
Một bức tượng nhỏ thể hiện người nghệ sĩ Trung Quốc cổ đại đang chơi đàn cầm dưới bóng cây. 
Đàn cầm là một loại đàn tam thập lục của người Trung Quốc cổ đại. (Gabriel Eckert/Photos.com)

Trung Quốc có câu: “Đối ngưu đàn cầm” – nghĩa là đàn gảy tai trâu (對牛彈琴, phát âm là duì niú tán qín) mô tả một nỗ lực lãng phí khi nói với ai điều gì mà họ không thể tiếp thu.

Ở Việt Nam, ngoài câu thành ngữ này thì còn có câu “nước đổ đầu vịt”, “đem hồng ngâm cho chuột vọc; đem hạt ngọc cho ngâu vầy” đều có nghĩa là cố gắng giải thích cho một người rất cứng đầu, hoặc một điều cao quá họ không hiểu được – chọn nhầm khán giả, những người không thể nào hiểu được điều mà bạn muốn nói.

Chuyện kể rằng, ngày xưa có lần Công Minh Nghi, một bậc thầy về đàn tranh (một loại đàn tam thập lục của Trung Quốc), còn được gọi là cầm (琴), khi đang chơi đàn trên cánh đồng thì nhìn thấy một con bò đang thong dong gặm cỏ gần đó. Ông tự hỏi, liệu con bò có thể cảm nhận được âm nhạc của mình hay không, ông di chuyển gần hơn đến chỗ con bò và bắt đầu chơi bản nhạc tuyệt đỉnh của mình.

Mặc dù ngay cả bản thân Công Minh Nghi cũng thấy xúc động sâu sắc bởi chính âm nhạc của mình, nhưng con bò dường như không hề quan tâm và vẫn tiếp tục gặm cỏ. Công Minh Nghi nghĩ ngợi một lúc rồi chơi lại một lần nữa.

Lần này, ông đã sử dụng đàn để tạo ra âm thanh của ruồi muỗi vò vẽ và tiếng bê con kêu. Con bò dỏng tai chăm chú lắng nghe, lúc lắc cái đuôi của nó, và thậm chí ve vẩy cái tai như thể để xua muỗi đi.

Công Minh Nghi nhận ra rằng bản nhạc dù tinh tế đến mấy thì con bò cũng không thể hiểu được, đơn giản là vì nó không thể nhận thức được; chỉ có thể chơi một cái gì đó gần với hiểu biết của nó thì mới có thể khiến nó chú ý.

Về sau, “Đối ngưu đàn cầm” được sử dụng như một thành ngữ để lý giải về những người không có khả năng tiếp thu, hoặc nói về vấn đề gì mà họ không quan tâm hoặc họ không hiểu biết những vấn đề này.

Câu thành ngữ này cũng được sử dụng để khuyên bảo người ta nên cân nhắc đến những thính giả của mình, khi xác định phương pháp tiếp cận hợp lý trong các việc trình bày hàng ngày.
Theo Việt Đại kỷ Nguyên

Tướng do tâm sinh – Diện mạo phản ánh Tâm hồn



every deed and thought that you have in your life time will be reflected in your appearance (u148.net)
Mỗi một hành động hoặc suy nghĩ mà bạn có trong đời sẽ phản ánh qua diện mạo của bạn 
(Ảnh: u148.net)
Câu nói “tướng do tâm sinh” mang hàm nghĩa rằng những cảm xúc của bạn sẽ được phản ánh ra khuôn mặt bạn; và những ý nghĩ, hành động của bạn cũng sẽ được thể hiện qua sự biểu lộ trên khuôn mặt bạn.
Nói cách khác, diện mạo của bạn sẽ cho biết trong tâm bạn có gì.
Nếu bạn vui vẻ, bạn sẽ có một vẻ mặt dễ chịu, thư thái và hài hòa. Bạn sẽ khiến người khác cảm thấy rằng cử chỉ và tướng mạo của bạn thật dễ chịu, ngay cả khi đó chỉ đơn thuần là sự giản dị mộc mạc nếu đem so sánh với tiêu chuẩn về vẻ đẹp được nhìn nhận ngày nay.

Your appearance shows what is in your heart. (Image: Lu Lu/Vision Times)
“Tướng do tâm sinh” – Ngoại hình sẽ cho biết tâm bạn nghĩ gì (Ảnh: Lu Lu/Vision Times)


Theo truyền thuyết, ngày xưa, có một người thợ thủ công dáng vẻ thanh tú ở tỉnh Sơn Đông. Mặc dù anh ta trông hấp dẫn, anh lại rất thích khắc tượng ma quỷ. Tác phẩm chạm khắc của anh vô cùng sinh động và sống động như thật. Theo thời gian, việc kinh doanh của anh trở nên rất phát đạt. Một ngày, anh soi gương và đã bị sốc khi thấy diện mạo của mình đã trở thành hung dữ và xấu xí. Anh đã đi khám nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể giúp.
Anh dừng lại ở một ngôi đền và nói chuyện với một ông lão cao niên. Ông lão nói: “Tôi có thể giúp làm cho ước mơ đó trở thành sự thật với điều kiện anh phải khắc cho tôi một số tượng Phật bà Quan Âm với các biểu hiện khác nhau.” Người nghệ nhân đã đồng ý ngay lập tức và bắt đầu nghiên cứu tư duy và diện mạo của Phật Bà Quan Âm. Anh ta cố gắng hết sức mình để chuyển tải được các đức tính của Phật bà, đặt mình trong tư tưởng như thể Phật bà Quan Âm đang ngự trong lòng. Sau sáu tháng nghiên cứu và làm việc chăm chỉ, anh đã khắc xong một vài bức tượng Phật Bà Quan Âm rất sống động thể hiện được tính nhân đức,  sự từ bi, lòng khoan dung và sự thiêng liêng. Mọi người ngạc nhiên trước sự sinh động trông như thật của các bức tượng. Còn người thợ thủ công cũng ngạc nhiên khi thấy rằng vẻ mặt của mình đã có chuyển đổi, lúc này anh trông thật đường hoàng và trang nghiêm.

3034018773981559128
Hình Phật Quan Âm, bởi Zhang Daqian. (Image: 163 blog.com)
Khi bạn phân tích triết lý này từ quan điểm của y học Trung Quốc cổ đại, sinh lý học và tâm lý học hiện đại, bạn có thể thấy rằng “tướng do tâm sinh” là có thể lý giải. Mỗi hành động và suy nghĩ trong cuộc đời của bạn sẽ phản ánh trên diện mạo của bạn. Bất cứ cái gì bạn suy nghĩ và cảm thấy từ bên trong sẽ hiển thị với thế giới qua ngoại hình và tính cách của bạn. Kết quả là, nếu bạn có một tâm trạng yên bình và tĩnh lặng, bạn rất lạc quan, từ bi, và có sự chính trực, cơ thể của bạn sẽ hoạt động một cách mềm mại và bạn sẽ có sức khỏe tốt và tinh thần sảng khoái. Điều này tự nhiên sẽ thu hút những người khác, vì ở xung quanh bạn thật dễ chịu. Khi mà tâm trạng của bạn được phản ánh qua nét mặt, thì một tâm trạng tốt sẽ giúp cải thiện ngoại hình của bạn.
Nghiên cứu biên dịch bởi Ying Ming và Kathy.
Theo Việt Đại Kỉ Nguyên

22 tháng 7, 2015

GIÁO SƯ NGUYỄN PHÚ TRỌNG  ĐẠO VĂN CỦA TRUNG QUỐC .
 * Đầu năm 1999, Tổng bí thư Giang Trạch Dân đã đề ra và Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam Lê Khả Phiêu đã đồng ý Phương châm 16 chữ vàng (Au):
 "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai
* Tháng 7 năm 2015 TBT Trọng  nói với Lãnh đạo nước Mỹ  16 chữ đồng ( Cu) là: "gác lại quá khứ, vượt qua khác biệt, phát huy tương đồng, hướng tới tương lai".
Vậy cho nên Giáo sư Vũ Khiêu đạo thơ Lý Bạch cũng không có gì là ghê gớm khi tặng câu đối cho hoa hậu Kỳ Duyên;
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung "

22-07-2015

TỪ LƯU MANH TRONG ĐỜI SỐNG TỚI LƯU MANH TRONG CAI TRỊ

Phần thứ nhất trong bài viết dưới đây vốn  đưa trên blog này ngày 1-1-2012 và đưa lại trên FB của tôi ngày 18-7-2015. Riêng phần thứ hai mới được bổ sung   


Sự phổ biến của hiện tượng lưu manh, tâm lý lưu manh, cách sống lưu manh                                 
Trong bài Đường đi và người đi -- Những khám phá thú vị về xã hội người Việt xưa in trên TT&VH số ra 18-12-2011 nhà nghiên cứu Phan Cẩm Thượng có viết :
“ Ngày xưa đi buôn, thường phải thuê người gánh hàng, một người gánh hai thúng gọi là Đểu, hai người gánh chung một thúng hoặc một kiện hàng gọi là Cáng. Dân gánh thuê Đểu Cáng thi thoảng có trộm hàng của chủ buôn, nên chữ Đểu Cáng dần mang nghĩa xấu, cũng như chữ Lưu manh – người mù đi lang thang, đôi khi cũng trộm cắp, nên chữ này cũng mang nghĩa xấu”.

Tôi muốn bàn thêm với anh Thượng riêng về hai chữ lưu manh.
Chữ manh ở đây không phải người mù.
Trong chữ Hán cũng có một chữ manh viết bằng cách kết hợp chữ vong với bộ mục, Đào Duy Anh dịch nghĩa là mắt không có con ngươi, tối tăm.
Nhưng trong từ ghép lưu manh thì sách vở xưa nay đều viết chữ manh khác, gồm chữ vong như trên và bộ thị thay cho bộ mục. Chữ manh nói về sau này thời cổ là chỉ chung là dân. Trong Bình Ngô đại cáo có câu:
Yết can vi kỳ, manh lệ chi đồ tứ tập
Đào Duy Anh dịch là
Dựng gậy làm cờ, dân chúng bốn phương tụ họp
Là dùng chữ manh ấy.
Từ chỗ ban đầu chỉ dân nói chung ( Hiện đại Hán ngữ từ điển giảng “ cổ đại xưng bách tính”), sau chữ manh này chỉ dân không có nghề nghiệp. Nó cũng không mấy khi được dùng riêng mà thường dùng như một thành phần trong từ ghép lưu manh.
Anh Phan Cẩm Thượng cho rằng đểu cáng thi thoảng có trộm hàng của chủ hàng nên có nghĩa xấu.
Nghĩa xấu đó là gì? Việt Nam Tự điển của hội Khai trí tiến đức 1931 ghi đểu cáng là hạng người hèn mạt vô hạnh. Như vậy là từ một thói xấu đã biến thành một bản chất. Nay đểu cáng thường dùng như một tính từ chỉ phẩm chất.
Hạng lưu manh cũng vậy. Các từ điển Hán -- Hán hiện đại thường ghi lưu manh ban đầu chỉ dân lang thang vô nghề nghiệp, sau chỉ kẻ “bất vụ chính nghĩa, vị phi tác đãi’, tức là kẻ không biết chính nghiã là gì, dám làm mọi việc phi pháp xấu xa.
Tra các từ điển Hán Anh, tôi thấy người ta thường dịch lưu manh thành rogue, gangster, hooligan, sau đó chuyển sang nghĩa rộng hơn, nó dùng để chỉ những quan niệm hành động phi đạo đức, liều lĩnh, bậy bạ, rộng hơn là những triết lý “vô thiên vô pháp”, cho phép người ta dùng mọi thủ đoạn cốt đạt được mục đích.
Dẫu sao tôi cũng cảm ơn nhà nghiên cứu Phan Cẩm Thượng. Từ chỗ nghiên cứu nghệ thuật thuần túy, anh chuyển sang nghiên cứu cơ sở của nghệ thuật là xã hội.
Khi nghiên cứu về giao thông VN trong xã hội cũ, anh không chỉ nói tới đường đi mà còn nói tới người đi, vì thế mới có câu chuyện chúng ta trao đổi ở đây.
Tôi lại rất tán thành cái hướng mà anh theo là phân chia xã hội không theo thang bậc giai cấp chung chung nông dân—địa chủ phong kiến mà theo các tầng lớp hình thành trong xã hội như kẻ sĩ, nhà buôn, kẻ hạ lưu trộm cướp lưu manh.
Xin phép nói thực, tôi cũng đang muốn làm như vậy.
Phần góp chuyện của tôi:
Ngày nay chúng ta thường hay lý tưởng hóa chữ dân. Nhưng ở trang 87 của Từ điển từ nguyên tiếng Trung ( Nxb Hồng Đức H. 2008 ), tác giả Nguyễn Mạnh Linh ghi:
"Để áp bức nô lệ làm việc và tránh tạo phản, bọn chủ nô thường bắt họ đeo gông tay gông chân hoặc dùng mũi khoan chọc mù mắt họ. Chữ dân trong Giáp cốt văn và Kim văn nghĩa gốc là chỉ nô lệ, nghĩa rộng chỉ kẻ bị thống trị trong đó bao gồm nô lệ và dân thường. Sau này phiếm chỉ bách tính quần chúng nhân dân."
Phải đi vào từ nguyên học lôi thôi như vậy vì nói tới người dân xưa là nói tới tình trạng lang thang vô nghệ nghiệp.
Mà đó cũng là nguồn gốc tạo nên cách sống của họ.
Họ chẳng coi cái gì là quan trọng.
Họ dám làm những việc động trời bất chấp pháp luật. Nhờ thế, trong lịch sử các nước như Trung Quốc Việt Nam họ là nguồn gốc của những hỗn lọan mà ngày nay ta hay gộp vào và gọi chung là những cuộc nông dân khởi nghĩa.
Lưu manh du đãng… ở ta đóng vai trò lớn trong các cuộc chiến tranh kể cả nội chiến lẫn chống ngoại xâm. Nhiều bộ sách cũ tôi đọc được có ghi những người theo Đinh Bộ Lĩnh cờ lau tập trận là du đãng, mà sau này Quang Trung mạnh cũng là nhờ tập hợp và phát huy sức mạnh đám người này.
Trong lịch sử Trung quốc, những Lưu Bang Hán Cao Tổ, hoặc Chu Nguyên Chương Minh Thái Tổ cũng mang đậm trong mình chất vô lại, du đãng, lưu manh. Đã có câu tổng kết trí thức chỉ làm đến tể tướng chỉ có lưu manh mới có thể làm vua.
Nhận xét ấy trong thời hiện đại được chứng nghiệm qua bộ đôi Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai.
(Tuy Mao Trạch Đông cũng là một trí tuệ siêu đẳng, song yếu tố chủ đạo trong ông vẫn là lưu manh).
Lịch sử cả Đông lẫn Tây vận động theo hướng xã hội khép kín trong các làng xóm thôn lạc thời cổ điển bị phá vỡ, con người tràn ra thành thị. Trong khi các tầng lớp nhà buôn và quan lại dùng tri thức tổ chức lại đời sống thì tầng lớp lưu manh cũng xuất hiện, và phát triển mạnh theo hướng thâm nhập vào các tầng lớp khác.
Trong xã hội Việt Nam sau 1945, do mải lo chiến tranh, nên chúng ta dung túng cho mọi cách sống khác nhau.
Trong khi không chú ý tới những tiêu chuẩn đạo đức nhân bản, xã hội để mặc cho xu thế lưu manh phát triển, nó mặc sức chi phối sự hình thành nhân cách từ người lao động đến người có học, làm họ cũng trở nên lười biếng tầm thường tàn ác vô cảm, nhất là khinh thường mọi sự thiêng liêng, cho phép mình sống như quỷ dữ.
Tức là lưu manh hóa họ.
Mặc dù nhiều khi mượn áo trí thức để làm dáng nhưng trong thực tế bản chất của lưu manh là thâm thù căm ghét trí thức chân chính.
Và họ căm thù trí tuệ nói chung.
Ở tầng lớp lưu manh khóac áo trí thức, cái lõi là vô học, bao nhiêu cái có học bên ngoài chỉ là đắp điếm thêm.
 Trí thức và thói lưu manh trong cai trị
Ở trên, tôi đã nói Mao Trạch Đông có cốt cách lưu manh. Phải nói rõ thêm chính ra ông cũng là một trí thức siêu đẳng. Đã có thời gian ông làm thủ thư Đại học Bắc Kinh. Có thời gian đi dạy học. Thói quen đọc sách theo ông suốt đời, đi đâu ông cũng đọc. Bạn tôi anh Nguyễn Bá Dũng từng kể với tôi, có thời gian Mao Trạch Đông và Tưởng Giới Thạch cùng làm việc ở một Bộ tư lệnh quân sự. Nhiều buổi sáng dạy, người ta bắt gặp Mao và Tưởng cùng ra sân, mỗi người một cuốn sách trên tay. Xòe ra thì đều là Tư trị thông giám – tấm gương về sự cai trị của Tư Mã Quang (1019-1086).
Trong một  cuốn sách nói về cuộc hòa giải Trung – Mỹ 1972, tôi thấy người ta kể tuy Chu Ân Lai là người trực tiếp đón Nixon, song Mao là người chỉ đạo từng bước cụ thể.
Có một chi tiết liên quan đến chuyện chúng ta đang nói.  Khi Nixon đến thăm Mao thấy  Mao đang có trên tay cuốn sách mới in ở Mỹ và chắc có ai vừa dịch để cung cấp cho ông.
Những người lâu nay chê Mao bảo rằng  Mao chỉ thích đọc sách kinh điển Trung quốc hóa ra đã lầm. Mao cũng đọc đủ sách của phương Tây hiện đại.
 Tiễn Nixon về, Chu quay lại báo cáo với Mao. Chu bảo:
-- Chúng ta vừa thay đổi thế giới.
Mao trả lời ngay:
-- Trước đó thế giới đã làm chúng ta thay đổi.
 Nhạy bén và hiện đại ở đây là thuộc tầm vĩ mô!
Cũng như nhiều lãnh tụ Trung Hoa, Mao cũng làm thơ. Mà ở Trung quốc, cái danh hiệu nhà thơ không dễ dãi như ở ta. Thơ là lĩnh vực của trí tuệ.  Đọc thơ Mao thấy ông có tầm vóc lịch sử. Lại có người nói qua thơ đã thấy có khí trượng đế vương.
Nhưng mượn cách nói của người xưa, phải nói ông thuộc loại bá đạo chứ không phải vương đạo.

Có một hồi tôi cứ tưởng chỉ những trí thức nửa mùa, trí thức nửa đời nửa đoạn mới chuyển sang lưu manh. Hóa ra không phải, cái mầm lưu manh đã quá mạnh và nằm sâu trong lõi thì cái bao quanh nhiều khi không làm cho người ta thay đổi được, dù có đọc bao nhiêu sách vở nữa cũng không làm cho người ta thành trí thức thực thụ. 
Chất trí thức trong Mao là thế. 
Trong số các tài liệu về Mao, tôi bị thuyết phục nhiều bởi cuốn tiểu sử Mao của tiến sỹ Ralf Berhorst, rồi do Phan Ba dịch từ chuyên san lịch sử “Trung Quốc của Mao Trạch Đông” do GEO EPOCHE xuất bản
https://phanba.wordpress.com/trung-qu%E1%BB%91c-c%E1%BB%A7a-mao-tr%E1%BA%A1ch-dong/
Chương đầu của cuốn này được gọi là Tên cướp đỏ, ở đó người đọc biết rằng từ thời mới khởi nghiệp Mao đã lưu manh bao nhiêu trong các hoạt động cách mạng của mình.
Tôi sẽ không thuật lại ở đây những chi tiết về chất lưu manh chi phối suốt đời Mao mà nhiều người đã biết. Chỉ nói riêng về chính sách đối với văn nghệ.
 Người ta chỉ trách Mao lưu manh trắng trợn khi ông nói tuột ra rằng trí thức là đáng khinh bỉ, trí thức không bằng cục phân. Nhưng ông còn nhiều lần lưu manh xảo trá hơn nữa, ví dụ ở trường hợp sau.
Hồi 1956, các tài liệu đều nói Trung quốc có phong trào trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. Cái câu “Bách hoa tề phóng bách gia tranh minh” vốn có từ thời cổ  được Mao dùng lại.
 Chính Mao đã đề ra phong trào này để khuyến khích các trí thức góp ý về cách lãnh đạo. Rồi chính Mao quay lại diệt họ cho họ về vườn, hoặc bắt họ hối cải công khai, ai không hối cải thì cho đi tù.
Chỗ này thì người ta có thể bảo Mao là nhà chính trị thủ đoạn, tráo trở, hèn hạ. Theo chỗ tôi biết thì Stalin cũng triệt hại trí thức nhưng không bao giờ bẫy các trí thức như Mao.

Ở ta không phải không có lối cai trị kiểu này. Ví dụ như trường hợp Tố Hữu, sếp lớn của bọn tôi. Mặt chuyên chế của ông thì bọn tôi đã biết qua những câu chuyện về cách ông xử lý vụ Nhân văn Giai phẩm. Sau này, đọc hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh, tôi được biết “Tố Hữu trông người nhỏ nhắn, nhẹ nhõm như một thư sinh. Nhưng rất hách. Tôi đã nghe Hoàng Cầm nói, ông đã từng ra lệnh bắt Trần Dần, Tử Phác bằng sáu tiếng ngắn gọn: “Gọi nó về, bắt lấy nó”.
Nhưng Tố Hữu cũng lại  thường tỏ ra nhân hậu và khuyến khích tài năng, khuyến khích đi tìm chân lý.
Đây là một đoạn tôi đã kể trong bài Để hiểu thêm TỐ HỮU
“Những năm chiến tranh, thỉnh thoảng một số anh em viết trẻ chúng tôi cũng được gọi đi nghe Tố Hữu nói chuyện. Có một câu ông nói khiến tôi nhớ nhất và phải nói thực sợ nhất, đó là cái ý ông bảo sang nước ngoài thấy đời sống họ lạnh lùng lắm, về nước thấy đồng bào mình sống với nhau, ấm cúng hơn hẳn.
 Ông cũng thường nói là nổi tiếng ở nước ngoài thì dễ, nổi tiếng ở trong nước mới khó .
 Lại có lần khuyến khích lớp trẻ, ông bảo phải biết đấu tranh cho chân lý, khi cần phải cắn xé(!). May mà bọn tôi đã nghe nhiều về tính đồng bóng của ông, nên chẳng mấy cảm động, nhớ đâu hình như chính Xuân Quỳnh bảo rằng có mà ông cho ghè gẫy răng.”

Năm ngoái đây, đọc Đèn cù của Trần Đĩnh ở chương 8 tập II, thấy có đoạn sau “… Mai Thế Trạch  con bà Lợi Quyền tư sản từng lẫy lừng chuyện quyên góp rất nhiều vàng cùng nhà cửa trong Tuần lễ vàng. Còn lại một ngôi, sau được Ban tuyên huấn Trung Ương đến hỏi. Chê đắt. Đùng một hôm xe tuyên huấn chở mấy bao tải tiền đến mua, đắt cũng được. Ba ngày sau đổi tiền. Tố Hữu, nguyên trưởng ban tuyên huấn đã hạ thời cơ tuyệt hảo chấm dứt cơ nghiệp đại gia tư sản Lợi Quyền có tiếng ở Hà Nội. Bằng giấy lộn. Ai cứ bảo nhà thơ trên gió trên mây. Còn Thế Trạch bằng số tiền bán nhà kia không mua nổi căn hộ con con ở Sài Gòn."

Gộp tất cả các  phương diện  thì mới làm nên ông Lành của chúng tôi.
(Cóp từ Vương Trí Nhàn Blog)