Đi thì nhớ Đảng nhớ nhà,
Về thì lại nhớ Ô3ma Hoa kỳ . Hì ! hì hì !!!
16 tháng 7, 2015
15 tháng 7, 2015
Thiên đường tuyệt vời của loài cáo tại Nhật Bản
Ngôi
làng "thiên đường của loài cáo" tại Nhật Bản là một địa điểm không thể
bỏ qua dành cho những người yêu thích loài động vật đáng yêu và rất tinh
ranh này. Chắc hẳn, những "xứ sở thần tiên" của các loài động vật
như hòn đảo Tashirojima, Miyagi dành riêng cho mèo, hay đảo thỏ
Okunoshima thuộc tỉnh Hiroshima không còn là nơi xa lạ với nhiều người
dân Nhật Bản cũng như khách du lịch quốc tế nhưng tại xứ sở hoa anh đào
còn có một ngôi làng đặc biệt chỉ dành riêng cho loài cáo mang tên Zao
Kitsune.Với số lượng lên tới hàng trăm cá thể.
Làng Zao Kitsune là ngôi làng chỉ dành riêng cho loài cáo.
Những con cáo được thả sống tự do trong làng.
Hình ảnh của làng cáo Zao Kitsune vào mùa hè...
Và trong mùa đông.
Chúng được thoải mái đi lại trong khu bảo tồn.
Ngôi làng này có tới hàng trăm con cáo.
Và bao gồm 6 giống cáo khác nhau.
Cũng giống như ở phương Tây, loài cáo được xem như là biểu tượng của sự thông minh và tinh quái tại đất nước mặt trời mọc.
Trong các câu chuyện dân gian, loài cáo được "đồn đại" là có khả năng biến hình thành hồ ly mọc ra nhiều đuôi, và theo đó càng nhiều đuôi thì càng ranh ma và tài phép.
Ngoài ra, loài cáo cũng có ý nghĩa lớn về mặt tôn giáo. Chúng là những sứ giả của Inari, vị thần trong đạo Shinto tượng trưng cho sự giàu có, thịnh vượng, và lúa gạo.
Không có gì ngạc nhiên khi tại làng cáo Zao Kitsune có một điện thờ đạo Shinto dành riêng cho thần Inari.
Tuy nhiên, khu bảo tồn không khuyến khích các khách du lịch cho chúng ăn bằng tay không.
Dù cho chúng thực sự rất đáng yêu, nhưng cáo vẫn là loài động vật hoang dã và người ta khuyến khích các du khách, đặc biệt là trẻ nhỏ không nên tự tiện chạm vào chúng, đặc biệt trong lúc chúng ngủ!
Tuy nhiên, cũng có một vài trường hợp đặc biệt khi chúng tỏ ra thân thiện và đáng yêu khi như chạy theo người chụp ảnh này.
Để cho con người vuốt ve thoải mái.
Hay là cho chúng thức ăn...
Và cả tò mò chụp ảnh ở khoảng cách rất gần nữa.
Thực sự, loài cáo tại đây rất đáng yêu và xinh đẹp.
Khiến cho tất cả các du khách tới thăm làng Zao Kitsune phải "mê mệt".
(Nguồn: Kotaku East/Twitter/Naver/2chan)
Theo Dreamsounds / Trí Thức Trẻ
Con Người cần gì ở cõi đời này ?
CUỘC ĐỜI CỦA CON NGƯỜI, RÚT CUỘC LÀ CẦU MONG ĐIỀU GÌ ?
Tại một thị trấn nhỏ của nước Anh, có một chàng
trai, kiếm sống bằng cách hát rong trên đường phố. Cũng ở khu đó, có một
cô gái người Hoa, rời xa gia đình đến đó để làm thuê. Cả hai thường đến
một nhà hàng nhỏ để ăn cơm, thế là sau nhiều lần gặp nhau họ đã trở nên
thân thiết.
(Ảnh: internet)
Một ngày, cô gái người Hoa nói với người thanh niên đó: “Đừng đi hát
rong nữa, hãy làm một nghề nghiệp gì đó đi. Tôi giới thiệu cho anh đến
Trung Quốc dạy học, ở đó, anh hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền hơn
công việc hiện tại”.
(Ảnh: internet)
Người thanh niên nghe xong, lúc đầu còn có chút bất ngờ, sau đó mới hỏi lại: “Chẳng
lẽ công việc hiện tại của tôi không phải là một nghề nghiệp ư? Tôi
thích nghề này, nó mang đến cho tôi và những người khác niềm vui, có gì
là không tốt chứ? Tôi cần gì phải đi xa nghìn trùng, vứt bỏ người thân,
vứt bỏ gia đình, đi làm công việc mà tôi cũng không thích?“
Ở
bên nước Anh, bất kể là người già hay trẻ nhỏ, họ đều ngạc nhiên, họ
không hiểu được tại sao chỉ vì để kiếm thêm được một chút tiền mà phải
vứt bỏ người thân, từ bỏ hạnh phúc, có cái gì đáng giá vậy? Ở trong mắt
họ, gia đình đoàn tụ, bình an yên ổn, đó mới là hạnh phúc nhất. Mọi
người trong thị trấn nhỏ này đều cảm thấy rằng cô gái này quá là đáng
thương.
Cả cuộc đời của con người, rốt cuộc là truy cầu điều gì?
Một
thương nhân người Mỹ ngồi trên bến tàu của một làng chài nhỏ trên bờ
biển Mexico, xem một ngư dân Mexico đang chèo chiếc thuyền nhỏ cập bến.
Trên chiếc thuyền nhỏ có một vài chiếc đuôi cá Đại Hoàng và vây Cá Ngừ.
Vị thương nhân người Mỹ này khen ngợi người ngư dân Mexico bắt được loại
cá có giá trị cao như thế, và còn hỏi người ngư dân đã mất bao nhiêu
lâu để bắt được số cá đó. Người ngư dân Mexico nói, chỉ một lát là bắt
được từng đó rồi. Vị thương nhân người Mỹ lại hỏi, anh tại sao lại không
nán lại lâu hơn một chút để bắt được thật nhiều cá hơn? Người ngư dân
Mexico cảm thấy không cần làm như thế liền nói: “Số cá này là đã đủ cho người nhà tôi dùng rồi!”
Vị thương nhân người Mỹ hỏi: “Như thế thì thời gian trong ngày của anh còn rất nhiều, anh làm những việc gì?”
Người ngư dân Mexico giải thích: “Tôi
à? Tôi mỗi ngày ngủ đến lúc hết buồn ngủ mới dậy, ra biển đánh bắt mấy
con cá, sau đó trở về nhà chơi cùng các con, rồi ngủ trưa cùng vợ, lúc
hoàng hôn đến, cùng với anh em uống chút rượu, chơi đàn ghi ta. Cuộc
sống của tôi trôi qua vô cùng tốt đẹp.”
(Ảnh: internet)
Thương nhân người Mỹ cho rằng như thế là không tốt liền nghĩ kế giúp người ngư dân, anh ta nói: “Tôi
là thạc sĩ quản trị kinh doanh của trường Đại học Harvard tôi có thể
giúp anh bận rộn hơn, mỗi ngày anh hãy dành nhiều thời gian đi bắt cá
hơn, đến khi đó anh sẽ có tiền để mua một chiếc thuyền to hơn một chút,
đương nhiên anh sẽ bắt được nhiều cá hơn nữa, anh lại mua được một chiếc
thuyền to hơn nữa, sau đó anh có thể có được cả một đoàn thuyền đánh
cá”
Đến
lúc đó anh không cần phải mang cá đi bán cho người buôn cá, mà trực
tiếp bán cho cơ sở chế biến cá, sau nữa anh có thể mở một nhà máy chế
biến đồ hộp, như thế anh có thể kiểm soát toàn bộ quá trình sản xuất,
gia công, tiêu thụ. Sau đó anh có thể từ bỏ làng chài nhỏ này, chuyển
đến Mexico, lại chuyển đến Los Angeles, cuối cùng là đến New York, ở đó
xí nghiệp kinh doanh của anh sẽ không ngừng phát triển mở rộng.
Người ngư dân Mexico hỏi: “Điều này phải mất bao nhiêu thời gian đây?”
Vị thương nhân người Mỹ trả lời: “15 đến 20 năm”
Người ngư dân Mexico hỏi: “Vậy còn sau đó thì sao?”
Vị thương nhân người Mỹ cười lớn và nói: “Sau
đó thì anh có thể ở nhà làm hoàng đế! Thời cơ thích hợp đến, anh có thể
đưa cổ phiếu ra thị trường, bán cổ phần của Công ty anh cho dân chúng,
đến lúc đó anh sẽ giàu có đấy, anh có thể có vài tỷ, vài tỷ đô la tiền
lợi nhuận.”
“Tiếp sau đó nữa thì sao?”
Vị người Mỹ nói: “Cho
đến lúc đó anh có thể nghỉ hưu, anh có thể đến bờ biển của làng chài
nhỏ mà sinh sống, mỗi ngày ngủ đến tỉnh ngủ mới dậy, ra bờ biển bắt vài
con cá, chơi cùng các con, lại cùng vợ ngủ trưa, lúc hoàng hôn, lại cùng
anh em trong thôn uống chút rượu và chơi đàn ghi- ta.”
Người ngư dân Mexico nghi ngại nói: “Tôi hiện tại chẳng đúng là đang như thế sao?”
Gia đình hòa thuận, cuộc sống yên bình, chẳng phải đã là một loại thành công và hạnh phúc sao?
Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch
(Đại Kỷ Nguyên VN)
https://daikynguyenvn.com/van-hoa-nghe-thuat/ca-cuoc-doi-cua-con-nguoi-rot-cuoc-la-truy-cau-dieu-gi.html
Thứ Ba, ngày 14 tháng 7 năm 2015
ĐẠI VỆ DỊ CHÍ
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 70
Vệ Kính Vương năm thứ tư.
Năm trước Bạo Tể Tướng công du Âu Châu tìm kiếm ngoại lực chống Tề. Ở nhà, đại thần bộ binh là Quảng Phệ dẫn một đoàn tướng lĩnh sang Tề kết giao. Trước điện Kính Thiên nhà Tề, Quảng Phệ cao hứng đứng ra thay mặt toàn dân Vệ đời đời chung thuỷ son sắt với Đại Tề.
Trong triều có người nói với Vương.
- Quảng Phệ có ý tiếm ngôi, đi sứ danh đại thần mà cam kết việc của vua.
Vượng giận lắm, nhưng đang nhờ binh lực của Quảng Phệ để giữ triều chính, chuyện ấy chỉ để bụng không dám nói ra.
Quảng Phệ từ khi đi Tề về, ngày càng ngông nghênh, ngỗ ngược. Quân lính của Quảng Phệ để mặc biên cương, lãnh hải cho Tề lộng hành. Chỉ chú trọng nhăm nhe trấn áp người dân trong nước. Đã thế bọn Tổng Chính của Bộ Binh còn ép bọn Tổng Chính của bộ Hình làm việc gì phải thông qua ý kiến. Thế của Quảng ngày càng mạnh, vây cánh khắp nơi. Bọn thủ hạ Tổng Chính của Bộ Binh qua lại mật thiết với bọn tuyên giáo kinh thành. Hai hổ tướng tư lệnh kinh thành bộ binh đều là tay chân của Quảng, quân ngũ lúc nào cũng gươm giáo sẵn sàng nghe lệnh.
Lúc ấy Vương sắp đi Cờ Hoa, Sáng Quyết và Quảng Phệ hội nhau uống rượu sau vườn phủ bộ Binh. Rượu ngà ngà Sáng Quyết hỏi.
- Theo đại nhân, thiên hạ ngày nay ai là anh hùng.?
Quảng Phệ đáp.
- Bọn Bạo, Cả Sáng đang đương thời là anh hùng, ngoài ra có Xuân Phước, Đường Hoang cũng đáng kể tên. Thêm nữa phải kể đến Bốn Sương người mạn Nam bộ cũng đáng mặt anh hùng.
Sáng Quyết cười nói.
- Bạo tham nhũng không được lòng dân, Cả Sáng lập lờ gió chiều nào che chiều ấy không dám quyết, Bốn Sang chỉ võ miệng mà không có thực lực. Bọn Xuân Phước, Đường Hoang là phường cơ hội mà lên, trong triều không ai phục. Tất cả lũ ấy không đáng gọi là anh hùng.
Quảng Phệ hỏi.
- Vậy còn ai nữa.?
Sáng Quyết ghé tai Quảng thì thầm.
- Anh hùng trong thiên hạ chỉ có mỗ và tướng quân mà thôi.
Quảng Phệ nghe xong, ngửa cổ lên trời cười khặc khặc, vỗ đùi đét cái hỏi.
- Đại thần kinh thành đã nói vậy, chắc có ý rồi.?
Sáng Quyết nhấp chép rượu, kéo tay Quảng Phệ lại gần nói.
- Tới đây Vương đi Cờ Hoa, chẳng biết sẽ thế nào, nếu Vương ngả theo Cờ Hoa thì công lao chúng ta bấy lâu gắn kết với Tề thành công cốc. Việc này không thể không tính.
Quảng Phệ nói.
- Chả phải chuyến trước ông đi, đã xỉ nhục tướng Cờ Hoa là Giã Mặc Can khiến cả Cờ Hoa bị mất mặt đó sao. Cờ Hoa vốn đã hiềm khích với nhà Sản sau lần đó sẽ càng thêm phần hiềm khích. Lo gì chuyện ấy.
Sáng Quyết giơ tay áo ngăn Quảng lại, trả lời.
- Bọn Cờ Hoa thực dụng, chuyện xấu mặt không bằng chuyện thực lợi. Tin tức cho thấy bọn tay chân nhà Chúa vẫn qua lại với Cờ Hoa. Vệ Kính Vương tính háo danh,ưa nịnh bợ. Chỉ lo chuyện trau dồi danh tiếng của mình, không chăm lo thuộc hạ. Trung tín như Trăm Xanh chết chưa xanh cỏ mà Vương chả đoái hoài gì. Người anh hùng phải biết năm thời thế, định đoạt số phận mình. Chớ như Trăm Xanh cung cúc theo hầu loại vua cuồng danh đến nỗi vong mạng chả được ngó ngàng.
Quảng Phệ nói.
- Vậy biết làm sao ?
Sáng Quyết nói.
- Ngài đã nói thế, tôi cũng thật lòng. Chúng ta qua lại nhau bấy lâu, dứoi sự bảo trợ của Tề. Không thể để chuyện ngoài tầm tay nắm. Đã đến nước này. Cứ định ngày Vệ Kính Vương đi Cờ Hoa, ngài cho binh mã chiếm cứ kinh thành, phong toả triều chính. Tôi dùng tuyên giáo tung hô ngài lên làm Vương. Nhất hô bá ứng để ngài làm Vương, tôi làm Chúa. Xin Tề cho quân viện trợ áp sát biên cương . lãnh hải. Các trấn khác thấy vậy sẽ không dám dấy binh phản đối. Việc chỉ ba ngày là xong.
Quảng nói.
- Vậy thì để ngày hội toàn quân, các tướng lĩnh tụ cả ở kinh thành. Lúc ấy ra tay, không đứa nào kịp phản ứng.
Sáng Quyết cười vang.
- Mọi sự coi đã xong, xin nâng chén chúc mừng Tân Vương.
Cả hai bàn thêm đến khuya thì về. Sáng sau Quảng thăm lại binh mã kinh thành, dặn sẵn sàng gươm giáo ứng phó với tình huống bất ngờ. Còn Quyết về họp bọn tuyên giáo, căn dặn kỹ càng chuẩn bị dư luận.
Trong triều có người nói với Chúa.
- Quảng Phệ chuẩn bị binh mã, lại cấu kết với bọn tuyên giáo kinh thành là ý gì.?
Chúa cười nhạt, không nói câu nào.
Bọn tuyên giáo kinh thành bắt đầu đi rêu rao rằng chỉ có Đại Tề mới đáng tin, là chỗ dựa muôn đời cho nước Vệ. Những kẻ nào có y coi thường Tề đều là có ý muốn hai nước bất hoà, khiến cảnh đao thương , dân chúng lầm than. Lời ấy là ngầm hỗ trợ lời Quảng Phệ nói khi trước là tâm lý ghét Tề là nguy hại cho quốc gia.
Chúa gặp Vương ở điện Tam Đền, lúc không có người Chúa hỏi.
- Nước Vệ vững được là phải nhờ Tề như bọn bộ Binh và tuyên giáo kinh thành nói chăng.?
Vương ngập ngừng đáp.
- Chủ trương trước nay là thế.
Chúa hỏi.
- Ngân khố cạn kiệt, không có lương nuôi quan lại, quân lính. Không có tiền nuôi quân, triều Sản khó đứng vững .Nhờ Tề giúp được bao nhiêu.?
Vương đắn đo đáp.
- Không biết là được bao nhiêu.
Chúa nói.
- Cứ cho là Tề cho vay, bảo vệ triều Sản vững vàng, nhưng xin hỏi ai sẽ là người đứng ra đảm nhận với Tề việc đấy. ?
Vương bảo.
- Giờ muốn được Tề cho vay , chỉ có Quảng là người được Tề yêu mến. Phi Quảng không ai nói được với Tề.
Chúa ngồi bên canh, phe phẩy quạt, mỉm cười nói.
- Vương còn đây, Quảng đi sang Tề đã thay mặt toàn dân thề thốt , hứa hẹn với Tề Bá Vương Giờ mà chỉ có Quảng mới nhờ Tề giúp, thử hỏi vay xong Quảng thái độ thế nào. ? E lúc đấy sớ của phủ Chúa cũng phải tâu sang bộ Binh xin ý Quảng.
Vương nín thinh không nói. Chúa tiếp tục.
Vệ Mạnh Vương mười năm ngồi ngôi báu, không làm nổi việc gì. Khi Vệ Mạnh Vương rời ngôi, thiên hạ không ai nhắc đến. Coi như vết mờ trong lịch sử. Vương chỉ còn thời gian ngắn nữa, dù ai lên ngôi thì Vương cũng sẽ bị đời quên như Vệ Mạnh Vương. Cái tiếng U Vương sẽ đi lưu truyền mãi mãi trong dân gian ngàn đời không xoá nổi.
Vương ngẩng đầu nhìn trời xanh thăm thẳm, lat sau mới hỏi.
- Ý Chúa muốn gì.?
Chúa nói.
- Nay lòng dân bất mãn với Tề, tất cả chỉ ngóng trông nhà Sản kết giao với Cờ Hoa làm đối trọng trong quan hệ Vệ Tề. Mọi thứ tôi đã lo xong, Vương đi chuyến này chỉ cần cư xử hoà thuận với Cờ Hoa, khi gặp Ô Mã Vương chỉ cần cười nói khoan hòa là được. Cái tiếng để đời vượt thác hoá rồng của Đại Vệ sẽ là của Vương cả.
Vương ngần ngừ nói.
- Bọn Quảng Phệ nắm binh lực, lại được Tề hứa hẹn phong Vương sau này, liệu có để yên không.?
Chúa nói.
- Quảng Phệ ngày càng càn rỡ ngông nghênh. Làm đại tướng cầm quân, bất chấp mệnh Vua đi sứ cam kết đủ điều. Đã thế lại đem binh hội ước với Tề ở biên giới, công khai nhận lễ vật của địch. Chuyện làm phản chỉ ngày một ngày hai. Nay hắn đang mật giao với Tề và đại thần Sáng Quyết, chắc làm phản ngày một ngày hai. Thám báo cho biết Quảng đã điều binh lính kinh thành chuẩn bị sắp sẵn, chỉ đợi Vương đi là làm phản.
Vương cả sợ, ôm mặt khóc hu hu.
- Thế này ta không đi nữa, không đi nữa.
Chúa dỗ dành.
- Khi chúng đã có ý làm phản, thì Vương đi hay ở chúng cũng làm. Thà cứ đi như đã quyết còn hơn. Mọi việc để tôi lo.
Vương nghe Chúa khuyên nhủ mãi, mới quyết định đi Cờ Hoa.
Quảng Phệ định ngày khởi binh. Quân mã nai nịt gọn gàng gươm giáo, sẵn sàng đâu ra đó. Bọn Dư Luận Viên kinh thành nghe lệnh tuyên giáo cũng sắp sửa loa, bản hịch , lời truyền.
Sát ngày hành sự, bỗng nhiên Quảng Phệ mất tích. Không ai biết được đi đâu. Lệnh trên truyền xuống thay gấp hai tư lệnh, chính uỷ kinh thành. Người ta đồn Quảng Phệ bị bệnh đột ngột, phải nằm chữa trị tại nơi bí mật. Nơi khác đồn Quảng Phệ định làm loạn bị bắt giữ. Chỗ kia lại nói Quảng bị thích khách ám hại.
Ngày hội toàn quân, Chúa nghiễm nhiên đứng ra chủ trì.
Vương đi xứ Cờ Hoa, mặt mũi rạng rỡ ngời ngời giao thiệp với Ô Mã Vương. Hai bên rất tâm đắc, hứa hẹn nhiều điều. Nước Tề nghe thấy nổi giận đùng đùng, cho quan phó tể tướng sang Vệ để khiển trách.
Lại nói về Sáng Quyết, thấy Quảng Phệ mất tích, cho người đi dò la khắp nơi không rõ tung tích. Đoán được điều chẳng lành. Sáng Quyết bèn gọi trưởng tuyên giáo kinh thành là Sáng Lợi vào bảo.
- Việc lớn hỏng rồi, bảo bọn DLV giải tán không để ai trông thấy. Đốt hết hịch, lời truyền đi. Mau chóng ca ngợi quan hệ Cờ Hoa với Vệ.
Sáng Lợi cấp tốc thâu đêm, suốt sáng viết bài ca ngợi nhà Sản, ca ngợi mối tình Cờ Hoa với Vệ cho hợp thời cuộc, ý cũng muốn biện minh chủ của mình là Sáng Quyết trước sau cũng một lòng, một dạ trung với dân tộc, đất nước. Không liên can gì đến chuyện tạo phản của Quảng Phệ.
Nước Vệ nội tình tạm yên, Vương và Chúa bàn nhau sắp xếp lại một số quan lại, tướng lĩnh. Xảy có người đến đưa bài ca ngợi của Sáng Lợi tuyên giáo kinh thành. Vương hài lòng lắm khen ngợi hết lời. Chúa thấy vậy hỏi.
- Chuyện làm phản, Vương nghĩ còn ai không.?
Vương nói.
- Chỉ mình Quảng thôi.
Chúa nói.
- Quảng phệ tướng lợn, ngữ ấy chỉ được tham và liều, dù muốn làm phản mà không có kẻ bày mưu không chắc đã dám.
Vương hỏi.
- Vậy còn ai.?
Chúa nói.
- Quảng Phệ võ tướng, ngu dốt, tham lam. Xưa nay qua lại thân thiết với bọn Sáng Quyết. Mưu lược, kế sách đều từ đó mà ra, kẻ ấy ỷ học thức tiến sĩ, sách vở đọc nhiều, mưu kế thâm hiểm vô cùng. Không thể không trừ .
Vương ngại ngần,ấp úng nói.
- Sáng Quyết mặt mũi vuông vức khôi ngô, có thể làm rường trụ nước nhà, theo ta cũng trung thành, đáng tiếc lại có bụng vậy. Có thể nương nhẹ đươc không.
Chúa không nói, chào từ biệt đi ra.
Muốn biết số phận của Sáng Quyết và thủ hạ Sáng Lợi thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.
Năm trước Bạo Tể Tướng công du Âu Châu tìm kiếm ngoại lực chống Tề. Ở nhà, đại thần bộ binh là Quảng Phệ dẫn một đoàn tướng lĩnh sang Tề kết giao. Trước điện Kính Thiên nhà Tề, Quảng Phệ cao hứng đứng ra thay mặt toàn dân Vệ đời đời chung thuỷ son sắt với Đại Tề.
Trong triều có người nói với Vương.
- Quảng Phệ có ý tiếm ngôi, đi sứ danh đại thần mà cam kết việc của vua.
Vượng giận lắm, nhưng đang nhờ binh lực của Quảng Phệ để giữ triều chính, chuyện ấy chỉ để bụng không dám nói ra.
Quảng Phệ từ khi đi Tề về, ngày càng ngông nghênh, ngỗ ngược. Quân lính của Quảng Phệ để mặc biên cương, lãnh hải cho Tề lộng hành. Chỉ chú trọng nhăm nhe trấn áp người dân trong nước. Đã thế bọn Tổng Chính của Bộ Binh còn ép bọn Tổng Chính của bộ Hình làm việc gì phải thông qua ý kiến. Thế của Quảng ngày càng mạnh, vây cánh khắp nơi. Bọn thủ hạ Tổng Chính của Bộ Binh qua lại mật thiết với bọn tuyên giáo kinh thành. Hai hổ tướng tư lệnh kinh thành bộ binh đều là tay chân của Quảng, quân ngũ lúc nào cũng gươm giáo sẵn sàng nghe lệnh.
Lúc ấy Vương sắp đi Cờ Hoa, Sáng Quyết và Quảng Phệ hội nhau uống rượu sau vườn phủ bộ Binh. Rượu ngà ngà Sáng Quyết hỏi.
- Theo đại nhân, thiên hạ ngày nay ai là anh hùng.?
Quảng Phệ đáp.
- Bọn Bạo, Cả Sáng đang đương thời là anh hùng, ngoài ra có Xuân Phước, Đường Hoang cũng đáng kể tên. Thêm nữa phải kể đến Bốn Sương người mạn Nam bộ cũng đáng mặt anh hùng.
Sáng Quyết cười nói.
- Bạo tham nhũng không được lòng dân, Cả Sáng lập lờ gió chiều nào che chiều ấy không dám quyết, Bốn Sang chỉ võ miệng mà không có thực lực. Bọn Xuân Phước, Đường Hoang là phường cơ hội mà lên, trong triều không ai phục. Tất cả lũ ấy không đáng gọi là anh hùng.
Quảng Phệ hỏi.
- Vậy còn ai nữa.?
Sáng Quyết ghé tai Quảng thì thầm.
- Anh hùng trong thiên hạ chỉ có mỗ và tướng quân mà thôi.
Quảng Phệ nghe xong, ngửa cổ lên trời cười khặc khặc, vỗ đùi đét cái hỏi.
- Đại thần kinh thành đã nói vậy, chắc có ý rồi.?
Sáng Quyết nhấp chép rượu, kéo tay Quảng Phệ lại gần nói.
- Tới đây Vương đi Cờ Hoa, chẳng biết sẽ thế nào, nếu Vương ngả theo Cờ Hoa thì công lao chúng ta bấy lâu gắn kết với Tề thành công cốc. Việc này không thể không tính.
Quảng Phệ nói.
- Chả phải chuyến trước ông đi, đã xỉ nhục tướng Cờ Hoa là Giã Mặc Can khiến cả Cờ Hoa bị mất mặt đó sao. Cờ Hoa vốn đã hiềm khích với nhà Sản sau lần đó sẽ càng thêm phần hiềm khích. Lo gì chuyện ấy.
Sáng Quyết giơ tay áo ngăn Quảng lại, trả lời.
- Bọn Cờ Hoa thực dụng, chuyện xấu mặt không bằng chuyện thực lợi. Tin tức cho thấy bọn tay chân nhà Chúa vẫn qua lại với Cờ Hoa. Vệ Kính Vương tính háo danh,ưa nịnh bợ. Chỉ lo chuyện trau dồi danh tiếng của mình, không chăm lo thuộc hạ. Trung tín như Trăm Xanh chết chưa xanh cỏ mà Vương chả đoái hoài gì. Người anh hùng phải biết năm thời thế, định đoạt số phận mình. Chớ như Trăm Xanh cung cúc theo hầu loại vua cuồng danh đến nỗi vong mạng chả được ngó ngàng.
Quảng Phệ nói.
- Vậy biết làm sao ?
Sáng Quyết nói.
- Ngài đã nói thế, tôi cũng thật lòng. Chúng ta qua lại nhau bấy lâu, dứoi sự bảo trợ của Tề. Không thể để chuyện ngoài tầm tay nắm. Đã đến nước này. Cứ định ngày Vệ Kính Vương đi Cờ Hoa, ngài cho binh mã chiếm cứ kinh thành, phong toả triều chính. Tôi dùng tuyên giáo tung hô ngài lên làm Vương. Nhất hô bá ứng để ngài làm Vương, tôi làm Chúa. Xin Tề cho quân viện trợ áp sát biên cương . lãnh hải. Các trấn khác thấy vậy sẽ không dám dấy binh phản đối. Việc chỉ ba ngày là xong.
Quảng nói.
- Vậy thì để ngày hội toàn quân, các tướng lĩnh tụ cả ở kinh thành. Lúc ấy ra tay, không đứa nào kịp phản ứng.
Sáng Quyết cười vang.
- Mọi sự coi đã xong, xin nâng chén chúc mừng Tân Vương.
Cả hai bàn thêm đến khuya thì về. Sáng sau Quảng thăm lại binh mã kinh thành, dặn sẵn sàng gươm giáo ứng phó với tình huống bất ngờ. Còn Quyết về họp bọn tuyên giáo, căn dặn kỹ càng chuẩn bị dư luận.
Trong triều có người nói với Chúa.
- Quảng Phệ chuẩn bị binh mã, lại cấu kết với bọn tuyên giáo kinh thành là ý gì.?
Chúa cười nhạt, không nói câu nào.
Bọn tuyên giáo kinh thành bắt đầu đi rêu rao rằng chỉ có Đại Tề mới đáng tin, là chỗ dựa muôn đời cho nước Vệ. Những kẻ nào có y coi thường Tề đều là có ý muốn hai nước bất hoà, khiến cảnh đao thương , dân chúng lầm than. Lời ấy là ngầm hỗ trợ lời Quảng Phệ nói khi trước là tâm lý ghét Tề là nguy hại cho quốc gia.
Chúa gặp Vương ở điện Tam Đền, lúc không có người Chúa hỏi.
- Nước Vệ vững được là phải nhờ Tề như bọn bộ Binh và tuyên giáo kinh thành nói chăng.?
Vương ngập ngừng đáp.
- Chủ trương trước nay là thế.
Chúa hỏi.
- Ngân khố cạn kiệt, không có lương nuôi quan lại, quân lính. Không có tiền nuôi quân, triều Sản khó đứng vững .Nhờ Tề giúp được bao nhiêu.?
Vương đắn đo đáp.
- Không biết là được bao nhiêu.
Chúa nói.
- Cứ cho là Tề cho vay, bảo vệ triều Sản vững vàng, nhưng xin hỏi ai sẽ là người đứng ra đảm nhận với Tề việc đấy. ?
Vương bảo.
- Giờ muốn được Tề cho vay , chỉ có Quảng là người được Tề yêu mến. Phi Quảng không ai nói được với Tề.
Chúa ngồi bên canh, phe phẩy quạt, mỉm cười nói.
- Vương còn đây, Quảng đi sang Tề đã thay mặt toàn dân thề thốt , hứa hẹn với Tề Bá Vương Giờ mà chỉ có Quảng mới nhờ Tề giúp, thử hỏi vay xong Quảng thái độ thế nào. ? E lúc đấy sớ của phủ Chúa cũng phải tâu sang bộ Binh xin ý Quảng.
Vương nín thinh không nói. Chúa tiếp tục.
Vệ Mạnh Vương mười năm ngồi ngôi báu, không làm nổi việc gì. Khi Vệ Mạnh Vương rời ngôi, thiên hạ không ai nhắc đến. Coi như vết mờ trong lịch sử. Vương chỉ còn thời gian ngắn nữa, dù ai lên ngôi thì Vương cũng sẽ bị đời quên như Vệ Mạnh Vương. Cái tiếng U Vương sẽ đi lưu truyền mãi mãi trong dân gian ngàn đời không xoá nổi.
Vương ngẩng đầu nhìn trời xanh thăm thẳm, lat sau mới hỏi.
- Ý Chúa muốn gì.?
Chúa nói.
- Nay lòng dân bất mãn với Tề, tất cả chỉ ngóng trông nhà Sản kết giao với Cờ Hoa làm đối trọng trong quan hệ Vệ Tề. Mọi thứ tôi đã lo xong, Vương đi chuyến này chỉ cần cư xử hoà thuận với Cờ Hoa, khi gặp Ô Mã Vương chỉ cần cười nói khoan hòa là được. Cái tiếng để đời vượt thác hoá rồng của Đại Vệ sẽ là của Vương cả.
Vương ngần ngừ nói.
- Bọn Quảng Phệ nắm binh lực, lại được Tề hứa hẹn phong Vương sau này, liệu có để yên không.?
Chúa nói.
- Quảng Phệ ngày càng càn rỡ ngông nghênh. Làm đại tướng cầm quân, bất chấp mệnh Vua đi sứ cam kết đủ điều. Đã thế lại đem binh hội ước với Tề ở biên giới, công khai nhận lễ vật của địch. Chuyện làm phản chỉ ngày một ngày hai. Nay hắn đang mật giao với Tề và đại thần Sáng Quyết, chắc làm phản ngày một ngày hai. Thám báo cho biết Quảng đã điều binh lính kinh thành chuẩn bị sắp sẵn, chỉ đợi Vương đi là làm phản.
Vương cả sợ, ôm mặt khóc hu hu.
- Thế này ta không đi nữa, không đi nữa.
Chúa dỗ dành.
- Khi chúng đã có ý làm phản, thì Vương đi hay ở chúng cũng làm. Thà cứ đi như đã quyết còn hơn. Mọi việc để tôi lo.
Vương nghe Chúa khuyên nhủ mãi, mới quyết định đi Cờ Hoa.
Quảng Phệ định ngày khởi binh. Quân mã nai nịt gọn gàng gươm giáo, sẵn sàng đâu ra đó. Bọn Dư Luận Viên kinh thành nghe lệnh tuyên giáo cũng sắp sửa loa, bản hịch , lời truyền.
Sát ngày hành sự, bỗng nhiên Quảng Phệ mất tích. Không ai biết được đi đâu. Lệnh trên truyền xuống thay gấp hai tư lệnh, chính uỷ kinh thành. Người ta đồn Quảng Phệ bị bệnh đột ngột, phải nằm chữa trị tại nơi bí mật. Nơi khác đồn Quảng Phệ định làm loạn bị bắt giữ. Chỗ kia lại nói Quảng bị thích khách ám hại.
Ngày hội toàn quân, Chúa nghiễm nhiên đứng ra chủ trì.
Vương đi xứ Cờ Hoa, mặt mũi rạng rỡ ngời ngời giao thiệp với Ô Mã Vương. Hai bên rất tâm đắc, hứa hẹn nhiều điều. Nước Tề nghe thấy nổi giận đùng đùng, cho quan phó tể tướng sang Vệ để khiển trách.
Lại nói về Sáng Quyết, thấy Quảng Phệ mất tích, cho người đi dò la khắp nơi không rõ tung tích. Đoán được điều chẳng lành. Sáng Quyết bèn gọi trưởng tuyên giáo kinh thành là Sáng Lợi vào bảo.
- Việc lớn hỏng rồi, bảo bọn DLV giải tán không để ai trông thấy. Đốt hết hịch, lời truyền đi. Mau chóng ca ngợi quan hệ Cờ Hoa với Vệ.
Sáng Lợi cấp tốc thâu đêm, suốt sáng viết bài ca ngợi nhà Sản, ca ngợi mối tình Cờ Hoa với Vệ cho hợp thời cuộc, ý cũng muốn biện minh chủ của mình là Sáng Quyết trước sau cũng một lòng, một dạ trung với dân tộc, đất nước. Không liên can gì đến chuyện tạo phản của Quảng Phệ.
Nước Vệ nội tình tạm yên, Vương và Chúa bàn nhau sắp xếp lại một số quan lại, tướng lĩnh. Xảy có người đến đưa bài ca ngợi của Sáng Lợi tuyên giáo kinh thành. Vương hài lòng lắm khen ngợi hết lời. Chúa thấy vậy hỏi.
- Chuyện làm phản, Vương nghĩ còn ai không.?
Vương nói.
- Chỉ mình Quảng thôi.
Chúa nói.
- Quảng phệ tướng lợn, ngữ ấy chỉ được tham và liều, dù muốn làm phản mà không có kẻ bày mưu không chắc đã dám.
Vương hỏi.
- Vậy còn ai.?
Chúa nói.
- Quảng Phệ võ tướng, ngu dốt, tham lam. Xưa nay qua lại thân thiết với bọn Sáng Quyết. Mưu lược, kế sách đều từ đó mà ra, kẻ ấy ỷ học thức tiến sĩ, sách vở đọc nhiều, mưu kế thâm hiểm vô cùng. Không thể không trừ .
Vương ngại ngần,ấp úng nói.
- Sáng Quyết mặt mũi vuông vức khôi ngô, có thể làm rường trụ nước nhà, theo ta cũng trung thành, đáng tiếc lại có bụng vậy. Có thể nương nhẹ đươc không.
Chúa không nói, chào từ biệt đi ra.
Muốn biết số phận của Sáng Quyết và thủ hạ Sáng Lợi thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.
Được đăng bởi
Thanhhieu Hieubui
vào lúc
11:14
14 tháng 7, 2015
Hội nhà văn VN đang bị thao túng bởi nhóm lợi ích ?
Nhà thơ Việt Phương, tác giả tập thơ “Cửa mở” nổi tiếng,
chia sẻ: “Đại hội Hội nhà văn VN nhiệm kỳ này diễn ra trong ba ngày, tôi đến
chỉ có hai tiếng rồi về, nhưng cảm nhận của tôi là không vui. Không vui vì nó
không mang lại cho tôi niềm tin, ngay cả niềm hy vọng vào tương lai của Hội nhà
văn cũng như sự phát triển của văn học, tôi cũng không cảm nhận được. Cái mà
tôi cảm thấy, là một tương lai bất định của nền văn học Việt Nam, trong hoàn cảnh cũng không mấy
dễ dàng của đất nước… Năm nay nhà thơ Hữu Thỉnh đã 73 tuổi. Với việc trúng cử
chức Chủ tịch 4 lần liên tiếp, ông Hữu Thỉnh sẽ làm Chủ tịch Hội nhà văn VN cho
đến năm 78 tuổi. Tôi thấy thế là già quá, phần nào hạn chế cho sự phát triển
của văn học nước nhà… Tôi cũng buồn vì một nhẽ, nhìn đâu đó trong cơ cấu tổ
chức của Hội nhà văn có biểu hiện của những nhóm lợi ích, mà ở đó, họ nâng nhau
lên, cùng nhau chia sẻ lợi ích và quyền lực, chứ không phải hoàn toàn vì sự
phát triển chung của văn học”.
NHÀ THƠ VIỆT PHƯƠNG: VĂN HỌC VIỆT NAM LẸT ĐẸT NHƯ BÂY GIỜ CŨNG KHÔNG
CÓ GÌ LẠ
Việt Phương: Đại
hội Hội nhà văn VN nhiệm kỳ này diễn ra trong ba ngày, tôi đến chỉ có hai tiếng
rồi về, nhưng cảm nhận của tôi là không vui. Không vui vì nó không mang lại cho
tôi niềm tin, ngay cả niềm hy vọng vào tương lai của Hội nhà văn cũng như sự
phát triển của văn học, tôi cũng không cảm nhận được. Cái mà tôi cảm thấy, là
một tương lai bất định của nền văn học Việt Nam, trong hoàn cảnh cũng không mấy
dễ dàng của đất nước.
@ Điều gì khiến ông bi
quan như thế?
Việt Phương: Bi
quan vì các thành viên được bầu trong Ban chấp hành Hội nhà văn kỳ này nhiều
tuổi quá, và cũng không mới nhiều. Và đó không chỉ là vấn đề của riêng Hội nhà
văn mà của cả đất nước này. Chúng ta đang vướng phải câu chuyện 3T: Chữ T đầu
tiên là “tâm”, chữ T thứ hai là “tầm”, chữ T thứ ba là “tuổi”.
Trong Ban chấp hành Hội nhà văn khóa trước, người duy nhất
dưới 50 tuổi là nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ (sinh năm 1966), người nhiều tuổi
nhất là nhà thơ Hữu Thỉnh – Chủ tịch Hội nhà văn Vn ( sinh năm 1942). Năm nay
nhà thơ Hữu Thỉnh đã 73 tuổi. Với việc trúng cử chức Chủ tịch 4 lần liên tiếp,
ông Hữu Thỉnh sẽ làm Chủ tịch Hội nhà văn VN cho đến năm 78 tuổi. Tôi thấy thế
là già quá, phần nào hạn chế cho sự phát triển của văn học nước nhà.
Như ông Bí thư Nguyễn Sự của Hội An chưa đến tuổi về hưu và
hết lòng được dân xứ Hội yêu thương, kính trọng nhưng đã chủ động viết đơn xin
nghỉ hưu sớm. Bởi ông nhận thức được nếu “cây tre già” như ông cứ mãi ngồi đó,
thì “măng non” sẽ không bao giờ mọc lên được. Tôi thấy ông ấy nghĩ đúng đấy!
Việc Ban chấp hành Hội nhà văn VN chủ yếu là những người cao
tuổi cả, khiến tôi buồn lắm. Nếu lớp già cứ ngồi đó, sẽ hạn chế sự phát triển
của lớp trẻ - những người ở độ tuổi 30-45 đang ở độ chin, đang giàu sức sáng
tạo, đầy tâm huyết, táo bạo và đầy đổi mới. Bao nhiêu trí thức kỳ cựu trên thế
giới từng nói rồi: Thế giới này, thời đại này thuộc về thế hệ ấy. Cả thế giới
đã nhận ra điều đó bao năm qua. Ở những quốc gia phát triển nhất, nhiệm kỳ Tổng
thống của họ cũng chỉ là hai nhiệm kỳ. Bởi họ hiểu, người làm lãnh đạo hai
nhiệm kỳ đã cho hết những cái mà anh ta có thể cho rồi.
Tôi cũng buồn vì một nhẽ, nhìn đâu đó trong cơ cấu tổ chức
của Hội nhà văn có biểu hiện của những nhóm lợi ích, mà ở đó, họ nâng nhau lên,
cùng nhau chia sẻ lợi ích và quyền lực, chứ không phải hoàn toàn vì sự phát
triển chung của văn học.
Nền văn học của chúng ta bây giờ lẽ ra phải là một nền văn
học đầy sức trẻ, một nền văn học của ngày mai, một nền văn học hướng tới tương
lai, thì giờ đây đang cũ kỹ và nhiễu loạn hơn bao giờ hết, khi phần lớn chỉ
quan tâm đến chuyện không đâu vào đâu, hơn là hướng tâm hồn mình vào việc sáng
tác thi ca.
@ Ông hình dung như
thế nào, nếu như sau Đại hội Hội nhà văn VN khóa 9, một lớp nhà văn mới, trẻ
hơn, giàu sức sáng tạo hơn, hiện đại hơn, trở thành lãnh đạo hội nhà văn?
Việt Phương: Nếu
được, chắc chắn là hơn hầu hết những người đang lãnh đạo bây giờ. Họ sẽ thật
hơn, thẳng thắn hơn, can đảm hơn với những gì đang diễn ra trong xã hội này. Nhưng
nhìn vào kết quả cuộc bỏ phiếu là đã thấy chúng ta vẫn không có nhiều cơ hội
cho lớp trẻ. Những người già bây giờ đang “dùng” lớp trẻ, nhưng chưa chịu đào
tạo và phát huy khả năng của họ. Vì thế văn học Việt Nam lẹt đẹt và khủng hoảng như giai
đoạn hiện nay, thiết nghĩ cũng không có gì là lạ!
Trích bài phỏng vấn của NGUYÊN THẢO – An Ninh Thế Giới Giữa
Tháng 7-2015
Theo: Lethieunhoncom
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)