24 tháng 6, 2015

Trung Quốc dám làm những điều loài người không dám

Người Việt, nhất là chính trị gia Việt, cũng kinh khủng lắm; họ cũng dám làm những cái mà người có lương tâm không bao giờ làm, người ở nước văn minh không bao giờ làm. 
TRUNG QUỐC DÁM LÀM NHỮNG ĐIỀU MÀ LOÀI NGƯỜI KHÔNG DÁM
Kim Dung: Bài viết này không trên báo chính thống, với một nhận xét, mình xin phép trích đăng ở đây, để bạn đọc suy ngẫm: PGS. X. kể: “Thủ đoạn của chính trị gia Trung Quốc kinh khủng lắm. Nên nhớ rằng chỉ ở Trung Quốc, những lợi ích mang màu sắc chính trị mới có thể khiến người ta thực hiện những hành vi mà trong các hoàn cảnh khác ít ai có thể làm được. 
Đông Chu Liệt Quốc còn chép lại câu chuyện: có một anh đầu bếp nấu cho chủ, một ông vua chư hầu. Có lần ông vua đùa than thở: Cao lương mỹ vị trên đời ăn hết rồi chỉ còn mỗi một thứ chưa ăn là… thịt người. Hôm sau, anh đầu bếp dâng cho chủ một món thật thơm, chế biến rất tinh xảo. Tay đầu bếp cứ nhìn xem chủ ăn, gặng hỏi chúa công ăn ngon không, thấy thế nào. Ông vua bảo: Thấy lạ, cũng ngon đấy.

Rồi hỏi món gì thì đầu bếp quỳ xuống lạy: “Tâu chúa công, thần đắc tội! Hôm qua chúa công nói còn món thịt người chưa ăn, nay thần cho chúa công ăn thịt người. Thần không dám giết người ngoài, chỉ giết con của thần để nấu”. Cái đó là gì vậy? Người Việt Nam có dám làm chuyện đó không? Tôi nghĩ chắc không mấy ai làm được vì nó quá trái với tự nhiên. Vậy thì một khi họ đã dám làm đến những việc như vậy thì ta phải đặt ra câu hỏi: có điều gì họ không dám làm không? Hỏi để nhận ra một điều: nếu chỉ so với lương tri của người bình thường, có khi ta không đo lường hết được họ.

Trong cuốn tiểu thuyết viết theo lối khảo cứu, đề xuất luận điểm, có tên Lang Đồ Đằng (dịch sang tiếng Việt là Tô Tem Sói), tác giả Khương Nhung của Trung Quốc xác định thuộc tính có tính chất căn tính của người Trung Quốc là sói tính. Sói là con vật ranh mãnh thủ đoạn, độc ác, thâm hiểm nhất của thảo nguyên, của bình nguyên và cao nguyên. Người Trung Quốc đặt căn cước của mình khởi đi từ đó. Mấy năm liền, người Trung Quốc in đi in lại cuốn tiểu thuyết này, cổ vũ “tính chiến đấu”, tinh thần “quật cường” của đồng bào họ”

———-

Tác giả: Hà Văn Thịnh - Những hành động càn rỡ, ngang ngược của nhà cầm quyền Trung Quốc (TQ) trong mấy tháng gần đây ở Biển Đông – xây dựng trái phép những công trình kiên cố quy mô lớn trên quần đảo Trường Sa của Việt Nam, đã và đang đe dọa, thách thức nghiêm trọng nền độc lập của dân tộc Việt Nam! Rất cần phải cảnh báo rằng kinh nghiệm lịch sử cho thấy nhà cầm quyền TQ có ‘truyền thống’ dám làm tất cả những gì người khác không dám. Không ý thức rõ vấn đề này, cứ để cho người TQ làm cái sự đã rồi thì tất cả đều đã muộn…

Để duy trì quyền lực, các hoàng đế TQ dám làm những điều mà không một người nào ở bất kỳ dân tộc nào, bất kể thời điểm nào có thể ‘nghĩ’ ra



Sử ký Tư Mã Thiên cho biết tướng Tần là Bạch Khởi, theo lệnh của Tần Doanh Chính (tức tần Thủy Hoàng sau này) chôn sống một lúc 40 vạn hàng binh nước Triệu năm 228 tr.CN!

Đàn áp những người chống đối thì từ cổ chí kim không hiếm, thế nhưng, dùng xe tăng để nghiến nát sinh viên – cháu con của chính họ, thì chỉ có TQ là độc nhất vô nhị trên trái đất này.


“Đầu tư” cả cái thai trong bụng để sau này làm vua như cách Lã Bất Vi đã làm là chuyện không thể tìm ra cái tương tự trong sử sách nhân loại…


Kiên nhẫn khác thường là một trong những đặc tính nổi bật của TQ. Họ dám bỏ ra gần 100 năm để đục núi đá, làm nên pho tượng Phật ngồi cao gần 100m trên núi Nga Mi; dám bỏ ra gần 500 năm để xây Vạn Lý Trường Thành…. Tại sao không nghĩ rằng họ có thể bỏ ra 50 năm hay 100 năm để dần dần, từng chút một, gặm mòn, lấn chiếm hết đảo này đến đảo khác ở Biển Đông?

Bất chấp tốn kém về người và của, miễn… xong việc, là đặc tính thứ hai. 

Các nhà sử học ước tính, để xây Vạn Lý Trường Thành, không ít hơn vài triệu người đã bỏ mạng. Để xây Di Hòa Viên, Từ Hy Thái Hậu ‘cho qua’ toàn bộ kinh phí lẽ ra dành cho phát triển một hạm đội, miễn là bà ta được vui thú cuối đời. Không ít chuyên gia trên thế giới tính rằng chỉ riêng việc vận chuyển vật liệu để xây các công trình trên các đảo Gạc Ma, Huy Gơ (thuộc Trường Sa, Việt Nam) đã tốn nhiều tỷ USD. Hai đảo này nằm giữa Trường Sa: khỏi phải bàn về âm mưu dài lâu, nham hiểm của cách xây để cướp.

Dám làm mọi sự không tưởng nhưng vẫn làm được là đặc tính thứ ba. 

Từ thời cổ đại, Hán Vũ Đế (140-87 tr.CN) đã ‘mơ’ giấc mơ kiềm chế… người Việt bằng cách ra lệnh cấm bán gia súc, gia cầm giống cái cho người Giao Chỉ(?) Nói như thế để thấy ‘giấc mơ’ đè ép người Việt của chủ nghĩa Đại Hán đã có ít nhất từ 2.100 năm trước!

Gần đây nhất, chúng ta thấy TQ dám thành lập cái gọi là ‘thành phố Tam Sa”, trắng trợn gộp hai quần đảo của Việt Nam vào Đông Sa. Chưa có nước nào trên thế giới thành lập một thành phố mà nơi đầu đến chỗ cuối cách nhau cả ngàn cây số(!) Và, họ đang xây những tòa nhà cao đến 8 tầng để chứng minh rằng đó là thành phố?…

Không từ bất kỳ thủ đoạn nào, dẫu tàn ác, phi nhân, theo nguyên tắc ‘cứu cánh biện minh cho phương tiện’ là đặc tính thứ tư.

Trên thế giới, không hiếm những chính quyền đàn áp dã man người dân nhưng dùng xe tăng để nghiến nát sinh viên như TQ đã làm là điều không ai dám! Cũng tương tự như thế, việc các triều đại ‘hy sinh’ hàng triệu mạng sống để xây một công trình là điều chưa hề xảy ra trong lịch sử. 
Vạn Lý Trường Thành là dẫn chứng điển hình.

Việc dẫu nhỏ, nhưng nếu cần để phô trương quyền lực thì TQ vẫn làm, là đặc tính thứ năm.

Ở Tử Cấm Thành có những tảng đá nguyên khối dài 11m, rộng 3,8 m (mà người viết bài này đã đo bằng thước dây), dày nghe đâu là 1m, nặng hơn 200 tấn(!) để làm “lối đi” của hoàng đế Trung Hoa, được khai thác cách Bắc Kinh hàng chục km. Vua chẳng bao giờ đi trên tảng đá đó vì nó chạm hình rồng, đi là tai nạn.

Thế nhưng, TQ sẵn sàng đào một con kênh dài hàng chục km, dẫn nước vào, chờ mùa đông đóng băng để “chở” những tảng đá đó về bằng cách kéo trượt trên băng. Nói như thế để thấy rằng đừng nghĩ việc nhỏ, phi thực tế nhưng có ý nghĩa chính trị, đối ngoại sâu sa thì TQ vẫn làm…

Những khái quát trên đây chỉ mới là phần nổi dễ thấy của một tảng băng. Còn rất nhiều những sự kiện, những bài học chua xót mà loài người phải luôn cảnh giác từ nguy cơ Đại Hán. 

Một trong những bài học điển hình nhất là bài học về Nhà Thanh – người Mãn.

Lúc đầu, Mãn Thanh định Mãn hóa người Hán nhưng về sau, họ đã tự Hán hóa một cách thụ động vì không thể thoát được những thủ đoạn tinh vi của người Hán. Đến nay, trong số hàng triệu người gốc Mãn, chỉ còn vài trăm người nói tiếng Mãn là ‘tấm gương’ nhãn tiền về nguy cơ Hán hóa đối với bất kỳ dân tộc nào chịu ảnh hưởng trực tiếp và bị chi phối bởi TQ…

Chế Lan Viên đã có vần thơ rất hay: Hãy cảnh giác em ơi cảnh giác/ Nửa cái hôn phải tỉnh thức ngó quân thù… Thiết nghĩ, lời cảnh báo vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận bây giờ…

————
Nguồn: https://www.danluan.org/tin-tuc/20150621/ha-van-thinh-trung-quoc-dam-lam-nhung-dieu-loai-nguoi-khong-dam#sthash.SjKJVq3u.dpuf

https://kimdunghn.wordpress.com/2015/06/24/trung-quoc-dam-lam-nhung-dieu-loai-nguoi-khong-dam-2/

21 tháng 6, 2015

SỰ THẬT
Thế giới liệu có đại đồng.
mọi người đều được sống trong hài hòa ?.
Đầu óc tư hữu của ta,
dù muốn gạt bỏ, liệu mà được chăng ?
Ai đi tìm sự công bằng,
thà về lặn xuống mò trăng đáy hồ !
RIÊNG VÀ CHUNG
"Quét sạch chủ nghĩa cá nhân ":
khẩu hiệu của bọn tâm thần, chập cheng !
Kẻ nào phủ nhận cái riêng,
thì ta cạch mặt mà kiềng họ ra.
Tạo hóa sinh ra chúng ta,
cái riêng hợp lại, mới là cái chung !
Communism - là điên khùng,
nên không tồn tại ở trong cõi Người !

THAM NHŨNG
Chuyện đời nói cứ như đùa,
Chống tham nhũng - có đến mùa quýt sau.
Vì, tham nhũng ở những đâu,
Chứ thường dân, chỉ trước sau cần cù.
Không quyền lực - thì phải ngu !,
Mở miệng là bị dập trù thẳng tay...
Tham nhũng, định nghĩa sao đây ?
- Là sự tha hóa những tay cầm quyền !
CHÉP SỬ
Lịch sử đặt trong bàn tay,
Chỉ cần bóp nhẹ, méo ngay chẳng tròn.
 Đừng để cho lớp cháu con,
Phải viết lại sách, tủi hồn cha ông.

18 tháng 6, 2015

Trương Vĩnh Tuấn
Thứ tư ngày 17 tháng 6 năm 2015 7:02 AM

Mời xem lại Khúc 1: Mở màn
Khúc 2: Bầu bán

3. KHÚC THĂM DÒ

Người ta thăm biển dò rừng.
Hội ta thăm phiếu dò từng ý nhau.

Chẳng biết tự khi nào không rõ.
Đại hội về là có thăm dò.
Thăm đi thăm lại vẫn lo.
Thăm trong Đảng lại đến mò hội viên.


Chứ ngày trước cao niên để lại.
Mỗi kì vui khi đại hội về.
Gặp nhau là để hả hê.
Chứ đâu để kiếm ghế kê đời mình

Việc nhân sự nhẹ tênh như lụa.
Chốn quan quyền như gió như mây
Trang văn cứ viết cho đầy.
Nghĩa nhân cứ tích cho dầy nghĩa nhân.

Chỉ bởi lẽ không ham không hố.
Coi đó là phận sự đa mang.
Chốn này là chốn cao sang.
Già nhường cho trẻ mở mang nghiệp đời.

Thị trường đến cái thời mở cửa.
Mà đồng tiền mạnh tựa phép tiên.
Muốn tiền thì phải có quyền.
Muốn quyền thì phải già duyên sự đời.

Và mưu mánh mới lòi từ đó.
Và tham lam mới ló từ đây.
Không tin kể cái sự này.
Sờ sờ trước mặt chưa tày vài gang.

Vào được cái chấp hành là có
Giải văn chương này nọ ẵm về.
Là đi nước nọ nước kia.
Kẻ tìm người tới chầu rìa cậy xin.

Là có một cơ quan trong hội.
Xe vi vu sớm tối chu toàn.
Lương hưu thì xếp ngăn bàn.
Tiền chia đút túi, lộc san cho bồ

Kệ cán bộ bơ phờ kiếm sống.
Kệ báo văn số lượng teo dần.
Bạn đọc ngoảnh mặt đưa chân
Lánh xa thân phận nhân dân nhọc nhằn

Là tha hồ làm mây làm gió.
Sai mười mươi gân cổ cãi bừa.
Kiểm tra kết luận nọ kia.
Ký chưa ráo mực là lia gậm bàn.

Phiếu thăm dò khôn ngoan đáo để.
Rằng hội viên vẫn nể chúng tôi.
Điều kia tiếng nọ im rồi.
Cứ trông lượng phiếu xứng ngôi chấp hành

Nào đâu biết nguồn cơn này nọ.
Nào đâu hay mẹo ngõ mưu đường.
Rành rành còn lắm tai ương.
Huống chi mờ mịt gió sương dặm dài.

Và như thế mới hài mới hước.
Chọn hai mươi chính thức để bầu.
Lật lên ngó xuống mới rầu.
Mười lăm quan bác vẫn chầu... y nguyên.

Mà trước đó vẫn huyên thuyên bảo .
Rằng kỳ này bô lão ít thôi.
Lấy hình quả trám ra soi.
Già, trẻ, cũ, mới, doi doi lưng chừng

Từ thăm dò chuyển lên đề cử.
Chuyện như đùa chỉ có hội ta.
Thế mà nghĩ mãi chẳng ra
Chước cao là chước chiều tà nhá nhem.

Các đại biểu cho em nhắn với.
Về cho vui trông đợi làm chi.
Mặc ai chài bán cả chì
Ta vui cứ oẳn tù tỳ cho vui.

Thôi lạy Phật mong Trời có mắt.
Kiểu chơi này lạc đất văn nhân.
Trở về giữ nghiệp an thân.
Chốn này chớ có chen chân tủi mình.





 

 NỔ SÚNG LÊN TRỜI TRÚNG CÁI CHI?

Posted by admin on June 17th, 2015
Nhật ký mở lần thứ 144
Tô Hải
17-06-2015
Vậy là, đã đúng nửa tháng, kể từ ngày anh Tổng Bí, anh Ba X… động viên khuyến khích giới trí thức đóng góp, phản biện cho đảng của các anh ý lại kèm theo một cuộc treo giải góp ý tới tiền tỷ (!) được công bố trên báo chí.
Mình càng chú ý theo dõi xem cái chuyện góp ý, góp tứ này nó đi đến đâu, đồng thời cũng báo động để mọi người ham góp ý, ham “kính gửi”, ham “kiến nghị”, biết mọi rủi ro có thể giáng xuống đầu bất cứ lúc nào nếu hiểu… đúng: “thay đổi thể chế là thay đổi chính trị”, “xây dựng kinh tế lại là từ bỏ con đường xã hội chủ nghĩa”, “đổi mới tư duy lại là… phủ nhận chủ nghĩa Mác-Lê”, thì “ăn đòn” có ngày, vì vua Trọng đã khẳng định ba điều bất khả đổi thay này rất nhiều lần, ở mọi cuộc chỉ đạo đưa “nghị quyết của mấy anh ý vào cuộc sống” để bộ máy tuyên truyền khổng lồ của anh Huynh biến nó thành… “nguyện vọng tha thiết của toàn dân”!
Nhìn chung, các bài viết trên mạng đều “lưa thưa” về số lượng và lặp đi, lặp lại về chất lượng. Còn trên báo chí của đảng các ông ý thì chỉ là những ý kiến lẻ tẻ của các ông Nghị, bà nghị, lần đầu, sắp hết nhiệm kỳ, cũng “ra cái đều” đổi mới tư duy bằng một vài ý kiến, ra cái vẻ “vì dân”, “vì công lý”, vì “luật pháp” … nên thế này, nên thế nọ, không nên thế kia! Nghĩa là chưa có một cái bản góp ý nào công khai đáng trao giải tiền tỷ, dù không nói chi động tới mấy cái “tủ đứng” mà ông Vua Trọng đã ra lệnh kê ngay giữa mồm ba anh hay ý kiến, ý cỏ “sặc mùi… tự diễn biến”
Mình cũng đặc biệt chú ý đến một vài bản góp ý rất công phu, rất dài, rất trí tuệ, rất nhiều lý lẽ đông, tây, kim, cổ mà điển hình là tập tài liệu góp ý rất chân thành, thẳng thắn mang tựa đề “Góp ý kiến vào quá trình tiến đến Đại Hội Lần Thứ XII của Đảng” của một vị “lão thành cách mạng”, “đảng viên kỳ cựu”, “giáo sư tên tuổi”. Mình đã cắn răng đọc đến phát mờ mắt, mỏi lưng, nghẹt thở… để càng thêm băn khoăn, thắc mắc như từng băn khoăn, thắc mắc bấy lâu nay:
Quái! Sao mấy ông đảng viên tên tuổi này không ngại phủ nhận chủ nghĩa xã hội, không ngừng vạch trần cái vô lý, cái phản khoa học của cái gọi là chủ nghĩa Mác- LêNin… và cùng nhau đề ra là: Phải quay lại với cái gì bác của họ đã tuyên bố ngày 2 tháng 9/1945, đồng thời nhắc lại sự “cố tình làm sai” lời nguyện ước của Bác trong “di chúc trước khi đi xa” là: chỉ mong có một “nước nhà độc lập, tự do, hạnh phúc…”, chứ không hề có một chữ nào dính đến cái chủ nghĩa mà các hậu duệ của người đã cả gan mang ra đặt tên đất nước, chưa từng có trên thế giới này!
Để rồi thẳng thừng đề nghị đổi luôn cả tên đảng, tên nước, có điều, cũng như những lần “góp ý”, “kiến nghi”, “thư ngỏ” trước, mấy ông đảng viên lão thành này vẫn chẳng ai… “nói đi đôi với làm” là tuyên bố rời bỏ cái đảng mà mình vừa cực lực phê phán đó ngay lập tức để làm gương cho các đảng viên hậu sinh! Không một ai dám bắt chước Lê Hiếu Đằng, sau khi phê phán những sai lầm của đảng và của cá nhân mình thì đã lập tức tuyên bố rút lui khỏi đảng! Không những thế, lần này mấy ổng lại không giấu mục đích giao cái quyền thi hành “đổi mới như cũ” này cho Đại Hội Đảng XII của mấy chú đàn em của họ làm! Cái việc mà… không bao giờ những “ông vua tập thể” xứ Việt này muốn làm và … “dám làm”, khi Thiên Triều Hán Đế chưa cho phép!
Chả có lý … Đảng cầm quyền các anh cứ “thay đổi áo quần”, “thay đổi tên họ”, còn “đảng cộng sản chân chính” của chúng tôi cứ song song tồn tại để chỉ đạo các anh? Chứ còn sáp nhập với các anh thì… không đời nào?
Cũng chả có lý các vị lý luận và thực tiễn đầy mình này không biết nổi
GÓP Ý CHẲNG QUA CHỈ LÀ GÓP Ý CHO NHIỀU LẮM 4,5 ANH CHÓP BU, CHỨ ĐÂU CÓ CHO CẢ GẦN 200 TRUNG ỦY, CÀNG KHÔNG PHẢI CHO CẢ GẦN 4 TRIỆU ĐẢNG VIÊN, HỌ CÓ QUYỀN GÌ MÀ THAY VỚI ĐỔI?
Cũng chả có lý các vị này muốn ra một “thông điệp ngầm”: HÃY GIAO TẤT CẢ QUYỀN HÀNH LẠI CHO CHÚNG TÔI, CHÚNG TÔI SẼ THAY ĐỔI TẤT?
Cái này xem chừng khó, vì hầu hết các vị có ý kiến mạnh bạo nhất đều đã “thất thập cổ lai hy”, đều gần như “bất khả xử lý mạnh tay” nên chỉ có thể là…
TRÁCH NHIỆM LÀ KẺ ĐI TRƯỚC THÌ PHẢI NÓI CHỨ NGHE THÌ CHẲNG MA NÀO CHỊU NGHE HOẶC BIẾT THỪA LÀ MÌNH ĐANG GÓP Ý CHO… MA, CHO QUỶ!?
Tóm lại “không đi đến đâu và chẳng trúng vào đâu cả! Chỉ có một điều mình cực khoái lần này, đó là:
CÁC VỊ NÃO THÀNH LẦN ĐẦU ĐÃ DÁM DÙNG CẢ UY TÍN, LÝ LUẬN LẪN THỰC TẾ BÁC BỎ THẲNG THỪNG NHỮNG ĐIỀU CẤM KỴ MÀ ÔNG VUA TRỌNG ĐÃ CÔNG KHAI COI LÀ ĐIỀU “KHÔNG ĐƯỢC” LÀ “PHẢI XỬ LÝ”!
Không một chút e dè, nhân nhượng!
Cũng còn một số ý kiến bổ sung về các vấn đề “SAI LẦM CƠ BẢN CỦA ĐẢNG TA” rất đáng chú ý trên thông tin lề trái. Tỉ dụ: Có nhà phản biện đã vạch ra sự “hiểu lầm cố ý” khi dịch sai một cách có ý đồ chữ CỘNG SẢN, rồi đổ lên đầu anh Mác! Sự thật cái chữ “communism” trong nội hàm của tiếng Đức, tiếng Pháp, hay Anh, tiếng Nga… chẳng hề có một tí ý “Sản” nào. Nó chỉ có thể dịch là “cộng đồng” (chủ nghĩa cộng đồng), đến tay ông Tầu thì họ thay hẳn nội dung bằng từ kép “cộng sản”, nhằm cướp hết tài sản của người giầu chia cho người nghèo!? Tới Việt Nam thì nó lại được biến dạng, từ “cướp hết của người giầu chia cho người nghèo”, sang “cướp hết của … bất cứ ai mà họ muốn cướp, chia cho một nhóm đặc quyền, đặc lợi, cụ thể là đảng viên có chức có quyền!”
Cũng là những ý kiến bên lề Trái nhưng nghe rất là Phải: Đó là cái hệ thống chính trị hiện nay của cái đảng gọi là cộng sản Việt Nam mang đặc mầu sắc… “Tân Phong Kiến”! Từ cái tên “Tổng Bí Thư”, “Bộ Chính Trị”, “Thủ Tướng”, “Bộ Trưởng”, “Thứ trưởng”… đều nhằm tăng thêm “sức nặng của quyền uy” trước kẻ bị trị cho từng vua quan kiểu mới. Sự thật thì trên thế giới ai cũng biết, những chức danh, chức vị như secretariat, department, bureau politique, premier ministre, chairman, assistant … không có một nội dung gì là “bí” (bí mật?) là “tướng tá”, “bộ”, “thứ”… nào trong mấy cái tổ chức, danh vị “lòe dân” như ở ta…
Tóm lại, qua hai tuần lấy ý kiến, treo giải thưởng tiền tỷ, mình càng nhìn rõ như ban ngày:
1-Việc các ông vua xin ý kiến đóng góp, xây dựng, phản biện… cho Đảng nhân dịp Đại Hội XII là chuyện “chót lưỡi đầu môi”, giả vờ dân chủ 100%! Chả “ông vua to vua nhỏ” nào chịu nghe vì nghe có mà…mất đảng như chơi!
2-Các ý kiến mong chờ ở Đảng họ sẽ “thay áo mới” lấy lại niềm tin trong nhân dân luôn chạm phải cái cốt lõi là mất quyền toàn trị, của một nhóm người mà quyền lực luôn bám víu vào những giáo điều cổ lỗ và sự điều khiển uốn nắn, thậm chí quyết định từ bên Thiên Triều Đại Hán, nên có mở mắt ra tí chút cũng phải nhắm mắt bịt tai lại ngay để tồn tại, may ra được đến vài đời!
Và mình lại phải lấy một kết luận trong cuộc thảo luận góp ý về “CẢI CÁCH THỂ CHẾ TỪ TẦM NHÌN ĐẾN THỰC TIỄN”, do “chương trình giảng dạy kinh tế Fulbright” tổ chức mới đây, tập hợp đủ các tên tuổi kinh tế gia, chính trị gia, khoa học gia tên tuổi trong và ngoài nước, đặc biệt là các trí thức Việt Kiều (nói mà không sợ bị xử lý)… Đó là câu: BỆNH THÌ ĐÃ RÕ, THUỐC ĐÃ CÓ, CHỈ CÓ CHUYỆN BỆNH NHÂN CÓ DÁM UỐNG HAY KHÔNG MÀ THÔI!
Để đưa ra câu trả lời cũng như kết luận của riêng mình: MỘT BỆNH NHÂN UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI, TỚI MỨC MÊ SẢNG, MẤT TRÍ, LUÔN NGHĨ THUỐC CHỮA BỆNH LÀ THUỐC ĐỘC DO LỰC LƯỢNG THÙ ĐỊCH MUỐN HÃM HẠI MÌNH, CHỈ BIẾT ĐỌC KINH MÁC-LÊ VÀ SỐNG TRONG VÒNG TAY BẢO VỀ BẰNG SÚNG ĐẠN, ĐỂ ĐỨNG VỮNG THÌ KHÔNG BAO GIỜ CHỊU NGHE AI ĐÂU!
Con đường sống duy nhất của con bệnh này là: HÃY TỰ XỬ BẰNG… TỰ SÁT, TỰ RÚT LUI, NHƯỜNG QUYỀN QUẢN LÝ ĐẤT NƯỚC NÀY VÀO TAY NHÂN DÂN MÀ SỰ ĐÓNG GÓP TÍCH CỰC NHẤT, CÓ ÍCH VÀ CÓ CÔNG VỚI DÂN TỘC NÀY NHẤT LÀ: TẤT CẢ CÁC ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN HÃY TỰ RỜI BỎ CÁI CON ĐƯỜNG TỘI LỖI VÀ MỊT MÙ XHCN, CHÔN VÙI CÁI CHỦ NGHĨA MÁC-LÊ NÀY ĐI!
Sự đổi thay sẽ mặc nhiên tới, dù có nhiều khó khăn bước đầu nhưng ít nhất nó còn hơn cái xã hội không hiểu mình là gì? là ai? là thế nào hiện nay?
Bằng không thì lịch sử sẽ làm công việc này!
Đấy rồi xem!
Ảnh cuối bài thay lời kết: giá mà nước Việt có được một vài “tay tổ” đương chức đương quyền dám nghĩ, dám nói và dám làm như tay trùm cộng sản phản tỉnh này:
ảnh Gocba và lời sám hối(Theo anhbasam Blog)